Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 992: Quay lại đường cũ?
Chấp Niệm Thành Ma
24/05/2024
Lão giả đề phòng hỏi: “Thành thật trả lời, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!”
Cho dù thực lực của hắn ở mức tông sư, nhưng bọn họ đông người nên không hề hoảng sợ.
Lý Trạch Vũ nhún vai rồi nói: “Nếu tôi không trả lời thì sao? Các người muốn ỷ đông hiếp yếu à?”
Tên đệ tử trẻ tuổi vừa lên tiếng lúc nấy cười nói: “Thì sao nào? Mày không phục hả?”
“Sao có thể.”
Lý Trạch Vũ cười lạnh: “Tao thích lấy đông hiếp yếu nhất!”
Hắn vừa nói xong, từ trong đường hầm lại có thêm một người nữa đi ra, trong thời gian uống chưa hết một tách trà nhỏ đã có ít nhất mấy trăm người xuất hiện trước mặt các đệ tử của Chấp Pháp đường, hơn nữa số người vẫn đang tiếp tục tăng lên.
“Này... này...”
Lão giả nuốt nước bọt, ông ta nhìn đoàn người đang vây quanh mình mà đổ mồ hôi lạnh.
Tên đệ tử mới lên tiếng lúc nãy hai chân run lẩy bẩy, ước chừng nếu có một cơn gió thổi tới thì gã sẽ tê liệt, ngã nhào xuống đất.
“Ai là người đứng đầu, mau tới đây cho ông.”
“Tới ngay đây!”
Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh, lão giả lập tức nơm nớp lo sợ bước tới.
“Ông tên gì?”
“Tại hạ Hồng Cửu, là đội trưởng phân đội thứ ba của Chấp Pháp đường.”
“Tiếp theo tôi hỏi còn ông đáp, trả lời được thì thôi, nếu không trả lời được thì ông phải chết, rõ chưa?”
“Đã rõi”
Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu: “Lúc nãy tôi nghe các người nhắc đến quái vật là loại quái vật gì thế?”
“Đó là một đám người miệng mọc răng nanh giống hệt cương thi, bọn chúng sẽ hút máu người...”
Hồng nói không ngừng nghỉ, kể rõ tất cả những gì mình biết, không dám giấu diếm nửa lời.
Lý Trạch Vũ hỏi tiếp: “Đám quái vật đó đâu?”
Hồng Cửu lắc đầu đáp: “Tất cả các gia tộc đều phái người đi tìm nhưng tạm thời chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của bọn họ.”
“Gia tộc Đệ Ngũ ở đâu?”
“ở Khung Câu Lĩnh, tuy nhiên hiện giờ người của các gia tộc đều tập trung lại với nhau, gia tộc Đệ Ngũ đã hội họp với gia tộc ở đỉnh Kỳ Lân.”
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ chợt đảo tròng mắt: “Nghĩa là tất cả các gia tộc đều bắt tay với nhau để đối phó với đám quái vật hút máu, đúng không?”
Hồng Cửu gật đầu: “Phải phải!” “Được rồi, không còn chuyện của ông nữa.” Lý Trạch Vũ phất tay. Hồng Cửu thấp thỏm hỏi: “Thiếu hiệp, bọn tôi đi được chưa?”
Lý Trạch Vũ châm lửa đốt một điếu thuốc rồi hờ hững nói:
“Cậu nói không giữ lời...” “Roẹt roẹtI” “AP”
Hồng Cửu còn chưa mắng hết câu đã bị Tăng Thiết Ngưu đâm thành cái sàng.
Các thành viên khác trong đội quân tiên phong đồng loạt ra tay, cơ thể hơn năm mươi tên đệ tử của Chấp Pháp đường đều bị đâm đầy lỗ hệt như tổ ong vò vẽ.
Chỉ trong thời gian một nhịp thở, khủng cảnh trước mắt đã nhuộm đầy máu.
Đúng lúc này, tất cả mọi người trong đường hầm đều xuất hiện.
Lý Trạch Vũ cao giọng ra lệnh: “Mọi người mau quay về đường cũ!”
“Hả?”
“Quay lại đường cũ?” Vẻ mặt mọi người ngơ ngác. Mới vừa tiến vào lại phải rời đi ư?
lải thích nhiều với bọn họ nên bổ sung: “Mọi người hh
Lý Trạch Vũ không muốn quay lại đường cũ, ở cửa chờ lệ
Tuy rằng không biết thằng nhóc này chơi trò quỷ gì nhưng có thể rời khỏi đây cũng là điều mà chưởng môn của các môn phái lớn muốn.
“Đi thôi, nhanh lên!” “ĐM, đừng có chen lấn, để bọn tôi đi trước...” Gần hai nghìn người chen lấn rời đi tựa như một con rồng dài.
Lý Trạch Vũ ngoắc Tằng Thiết Ngưu lại, nhỏ giọng nói: “Chú dẫn bọn họ quay. lại lối vào chờ nếu có ai chạy ra ngoài thì cứ thẳng tay xử lý!”
“Dạ!” Tằng Thiết Ngưu ngầm hiểu. Vài phút sau, hơn nghìn người đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cung Nghê Thường đứng bên cạnh Lý Trạch Vũ, có vẻ như cô ấy không định rời đi.
Lý Trạch Vũ nhún vai, lạnh lùng nói: “Cô đi theo tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không cứu cha cô đâu!”
Cung Nghê Thường cười quyến rũ, chủ động mở nút áo.
“Nếu tôi giao bản thân cho anh thì sao?”
Cho dù thực lực của hắn ở mức tông sư, nhưng bọn họ đông người nên không hề hoảng sợ.
Lý Trạch Vũ nhún vai rồi nói: “Nếu tôi không trả lời thì sao? Các người muốn ỷ đông hiếp yếu à?”
Tên đệ tử trẻ tuổi vừa lên tiếng lúc nấy cười nói: “Thì sao nào? Mày không phục hả?”
“Sao có thể.”
Lý Trạch Vũ cười lạnh: “Tao thích lấy đông hiếp yếu nhất!”
Hắn vừa nói xong, từ trong đường hầm lại có thêm một người nữa đi ra, trong thời gian uống chưa hết một tách trà nhỏ đã có ít nhất mấy trăm người xuất hiện trước mặt các đệ tử của Chấp Pháp đường, hơn nữa số người vẫn đang tiếp tục tăng lên.
“Này... này...”
Lão giả nuốt nước bọt, ông ta nhìn đoàn người đang vây quanh mình mà đổ mồ hôi lạnh.
Tên đệ tử mới lên tiếng lúc nãy hai chân run lẩy bẩy, ước chừng nếu có một cơn gió thổi tới thì gã sẽ tê liệt, ngã nhào xuống đất.
“Ai là người đứng đầu, mau tới đây cho ông.”
“Tới ngay đây!”
Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh, lão giả lập tức nơm nớp lo sợ bước tới.
“Ông tên gì?”
“Tại hạ Hồng Cửu, là đội trưởng phân đội thứ ba của Chấp Pháp đường.”
“Tiếp theo tôi hỏi còn ông đáp, trả lời được thì thôi, nếu không trả lời được thì ông phải chết, rõ chưa?”
“Đã rõi”
Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu: “Lúc nãy tôi nghe các người nhắc đến quái vật là loại quái vật gì thế?”
“Đó là một đám người miệng mọc răng nanh giống hệt cương thi, bọn chúng sẽ hút máu người...”
Hồng nói không ngừng nghỉ, kể rõ tất cả những gì mình biết, không dám giấu diếm nửa lời.
Lý Trạch Vũ hỏi tiếp: “Đám quái vật đó đâu?”
Hồng Cửu lắc đầu đáp: “Tất cả các gia tộc đều phái người đi tìm nhưng tạm thời chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của bọn họ.”
“Gia tộc Đệ Ngũ ở đâu?”
“ở Khung Câu Lĩnh, tuy nhiên hiện giờ người của các gia tộc đều tập trung lại với nhau, gia tộc Đệ Ngũ đã hội họp với gia tộc ở đỉnh Kỳ Lân.”
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ chợt đảo tròng mắt: “Nghĩa là tất cả các gia tộc đều bắt tay với nhau để đối phó với đám quái vật hút máu, đúng không?”
Hồng Cửu gật đầu: “Phải phải!” “Được rồi, không còn chuyện của ông nữa.” Lý Trạch Vũ phất tay. Hồng Cửu thấp thỏm hỏi: “Thiếu hiệp, bọn tôi đi được chưa?”
Lý Trạch Vũ châm lửa đốt một điếu thuốc rồi hờ hững nói:
“Cậu nói không giữ lời...” “Roẹt roẹtI” “AP”
Hồng Cửu còn chưa mắng hết câu đã bị Tăng Thiết Ngưu đâm thành cái sàng.
Các thành viên khác trong đội quân tiên phong đồng loạt ra tay, cơ thể hơn năm mươi tên đệ tử của Chấp Pháp đường đều bị đâm đầy lỗ hệt như tổ ong vò vẽ.
Chỉ trong thời gian một nhịp thở, khủng cảnh trước mắt đã nhuộm đầy máu.
Đúng lúc này, tất cả mọi người trong đường hầm đều xuất hiện.
Lý Trạch Vũ cao giọng ra lệnh: “Mọi người mau quay về đường cũ!”
“Hả?”
“Quay lại đường cũ?” Vẻ mặt mọi người ngơ ngác. Mới vừa tiến vào lại phải rời đi ư?
lải thích nhiều với bọn họ nên bổ sung: “Mọi người hh
Lý Trạch Vũ không muốn quay lại đường cũ, ở cửa chờ lệ
Tuy rằng không biết thằng nhóc này chơi trò quỷ gì nhưng có thể rời khỏi đây cũng là điều mà chưởng môn của các môn phái lớn muốn.
“Đi thôi, nhanh lên!” “ĐM, đừng có chen lấn, để bọn tôi đi trước...” Gần hai nghìn người chen lấn rời đi tựa như một con rồng dài.
Lý Trạch Vũ ngoắc Tằng Thiết Ngưu lại, nhỏ giọng nói: “Chú dẫn bọn họ quay. lại lối vào chờ nếu có ai chạy ra ngoài thì cứ thẳng tay xử lý!”
“Dạ!” Tằng Thiết Ngưu ngầm hiểu. Vài phút sau, hơn nghìn người đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cung Nghê Thường đứng bên cạnh Lý Trạch Vũ, có vẻ như cô ấy không định rời đi.
Lý Trạch Vũ nhún vai, lạnh lùng nói: “Cô đi theo tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không cứu cha cô đâu!”
Cung Nghê Thường cười quyến rũ, chủ động mở nút áo.
“Nếu tôi giao bản thân cho anh thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.