Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 949: Rốt cuộc đó là thứ gì?

Chấp Niệm Thành Ma

03/04/2024

Hai cha con Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường đi vào một căn phòng bí mật.

“Rốt cuộc đó là thứ gì? Tại sao lại khiến thằng nhóc kia để ý tới vậy!”

Cung Vô Địch căng mặt nói.

Cung Nghê Thường nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Để con gọi điện thoại đã.” Vừa nói vừa cầm điện thoại gọi dấy số quốc tế đầu tiên.

“Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi không kết nối...”

Sao lại không kết nối được?

Nghe thấy giọng nói nhân tạo vang lên từ điện thoại, Cung Nghê Thường ngây người.

“Nghê Thường, cuối cùng đó là thứ gì?” Cung Vô Địch tò mò hỏi.

Cung Nghê Thường quay sang nhìn cha, mặt mày nghiêm trọng: “Cha, đó là Cốt Cầm.”

Cốt Cầm?

Đầu óc Cung Vô Địch như lạc vào sương mù.

Cung Nghê Thường giải thích kỹ càng hơn: “Cây Cốt Cầm này chính là một trong mười ba Thánh Khí của tộc Bất Tử. Ngoài ra nó còn liên quan tới bí mật

trường sinh bất lão.”

Vừa nghe thấy bốn chữ trường sinh bất lão, ánh mắt của Cung Vô Địch đã dựng thẳng lên.



Ai cũng từng có ảo tưởng này, thọ ngang với đất trời, sống mãi không chết được!

Nhưng Cung Vô Địch biết chuyện đó chỉ tồn tại trong những câu chuyện thần thoại xưa cũ.

Bây giờ thấy bộ dạng của con gái không giống đang nói đùa, bèn nghỉ ngờ hỏi: “Con có biết mình đang nói gì không?”

“Cha, con không bao giờ lừa cha cải”

“Lúc đầu là do cha mắc hỏa độc, con không còn cách nào đành phải tới phương tây tìm tộc Bất Tử...”

Cung Nghê Thường kể lại rõ ràng những chuyện xảy ra vào vài năm trước khi tới phương tây.

Sau khi nghe xong, Cung Vô Địch kinh ngạc há hốc miệng. “Quỷ hút máu... Tộc Bất Tử...”

Một lúc sau Cung Vô Địch mới bình tĩnh lại, sợ hãi nói: “Con điên rồi à? Cha thà chết luôn còn hơn biến thành quái vật phải cần máu mới sống được!”

“Cha, nghe con nói hết đã.”

Cung Nghê Thường giải thích: “Chỉ cần lấy được hoa Trường Sinh thì tộc Bất Tử sẽ không sợ ánh mặt trời, không cần dùng máu tươi để sống. Ngoài việc trường sinh bất lão ra thì họ không khác gì người bình thường cả!”

“Hoa Trường Sinh là cái gì? Thực sự có thứ thần kỳ như vậy sao?”

Cung Vô Địch nửa tin nửa ngờ.

Cung Nghê Thường chắc nịch: “Chỉ cần có Cốt Cầm là có thể tìm được hoa Trường Sinh, vì vậy chúng ta không thể chắp tay nhường Cốt Cầm được.”



“Đúng vậy, không thể đưa cậu ta được!” Cung Vô Địch gật mạnh.

Tuy rằng Lý Trạch Vũ có ân với ông ta, nhưng không một ai có thể chối từ được trường sinh bất lão cả. Vì thế ông ta lòng ông ta hoàn toàn bị hấp dẫn.

“Thực lực của Lý Trạch Vũ cao thâm, lại còn khó lừa gạt. Muốn anh ta rời đi e rằng không hề dễ!”

Cung Nghê Thường lo lắng nói.

Cung Vô Địch vung tay, nói: “Không lẽ cậu ta dám cướp trắng trợn à?”

Cung Nghê Thường khuyên nhủ: “Cha, không thể khinh thường anh ta được. Vu giáo do một mình anh ta tiêu diệt, với lại... Con nghe nói Vô Tình Thần cung đã ẩn náu nhiều năm trong bóng tối cũng bị anh ta diệt trừ hết!”

“Thế thì sao? Nơi này chính là đảo Thiên Đường!”

Cung Vô Địch không hề sợ hãi.

Nơi này là địa bàn của ông ta, cao thủ đầy rẫy. Cho dù thực lực của Lý Trạch Vũ mạnh tới đâu chăng nữa, một khi tiêu hao năng lực thì chỉ có cái chết!

Cung Nghê Thường gật đầu, thở dài: 'Dù thế nào anh ta cũng từng cứu mạng cha, nếu không tới mức hết cách thì tốt nhất không nên trở mặt.”

“Nói thế nào cũng không thể giao đồ ra được, nếu thằng nhóc đó dám làm căng thì đừng trách chúng ta không khách sáo.”

“Trường sinh bất lão...”

Trái tim Cung Vô Địch đập loạn xạ.

Thấy vậy, vẻ mặt Cung Nghê Thường trở nên phức tạp. Một lát sau, hai cha con họ đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook