Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 869: Rút dao ra!
Chấp Niệm Thành Ma
25/03/2024
Dù sao cô ta cũng vừa tận mắt nhìn thấy Lý Trạch Vũ chỉ vung một dao, Taylor đã bị một luồng khí kình chém thành hai khúc.
“Quân Đế, dừng tay!”
Gutian như một mũi tên lao về phía trước, muốn ngăn Lý Trạch Vũ lại.
“Oành oành…”
Hai người dùng quyền cước đánh nhau mấy chục chiêu.
“Ông nội, Quân Đế, hai người mau dừng tay!”
Angela không đành lòng nhìn cảnh hai người mình quan tâm nhất tự giết lẫn nhau, thừa dịp hai người vừa tách nhau ra, cô ấy vọt thẳng đến giữa hai người.
Gutian vốn muốn ra chiêu, nhưng sau khi nhìn thấy cháu gái xuất hiện thì kịp thời thu tay lại.
Mà lúc này Lý Trạch Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, dao quân dụng trong tay hắn đâm thẳng vào trái tim Angela.
Phập!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Dường như thời gian đã dừng lại ở thời khắc này.
Angela cũng không ngã xuống, tay của cô ấy nắm chặt tay Lý Trạch Vũ, miệng còn hét lên một câu: “Vũ!”
Trong chốc lát, cơ thể của Lý Trạch Vũ đột nhiên chấn động mạnh một cái, con ngươi vốn dĩ đỏ bừng dần dần biến mất, hắn lập tức tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Angela, cô…”
Lý Trạch Vũ trợn to mắt.
Angela mỉm cười: “Em không trách anh!”
Giọng của cô ấy rất yếu ớt, giống như mỗi một chữ cô ấy nói ra đều phải dùng hết sức lực.
Nếu như không phải sinh mệnh tộc Bất Tử rất mạnh mẽ, thì có lẽ cô ấy đã chết rồi.
Khi Lý Trạch Vũ tẩu hỏa nhập ma, thật ra hắn vẫn nhận thức được mình đã làm gì, chẳng qua lúc đó hắn hoàn toàn không khống chế được bản thân.
“A!”
Hắn ngửa mặt lên trời, đau khổ tột cùng thét dài.
Angela ngã vào trong ngực Lý Trạch Vũ, cô ấy đưa tay vuốt ve mặt hắn: “Anh đừng buồn, em thật sự không trách anh!”
“Em đừng nói chuyện, anh sẽ không để em chết!”
Lý Trạch Vũ nhanh chóng lấy túi châm từ trong người ra, rút ra mấy cây châm rồi nhanh chóng cắm vào mấy huyệt đạo của Angela.
Có lẽ vì nguyên nhân thể chất khác biệt, nên Angela không hề chuyển biến tốt đẹp mà sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
“Tránh ra!”
Gutian đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh hai người và bế Angela lên.
Lý Trạch Vũ cầm dao chỉ về phía Gutian: “Đặt cô ấy xuống!”
“Nếu như cậu không muốn Angela chết, vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất đừng quấy rối!”
Gutian để lại một câu rồi ôm Angela bay đi.
Lý Trạch Vũ đuổi theo mà không hề nghĩ ngợi.
Mấy phút sau, một nhóm ba người trở lại lâu đài Huyết Hoàng.
Dưới sự dẫn dắt của Gutian, Lý Trạch Vũ đi theo ông ta xuống cung điện dưới lòng đất của lâu đài cổ.
Trong này trống rỗng, chỉ có một chiếc quan tài bằng đồng.
Ánh mắt Lý Trạch Vũ không tầm thường, trong nháy mắt đã nhận ra quan tài bằng đồng này có lịch sử ít nhất một nghìn năm.
“Cạch keng!”
Một tay Gutian ôm Angela đã hôn mê, tay kia mở nắp quan tài bằng đồng, sau đó nhẹ nhàng đặt người vào quan tài.
“Cái này có thể cứu cô ấy sao?”
Lý Trạch Vũ lo lắng hỏi.
Gutian liếc mắt nhìn hắn một cái, ông ta không nói gì, mà dùng móng tay sắc bén rạch cổ tay của mình rồi nhỏ máu tươi vào miệng Angela.
Máu tươi là thánh dược chữa thương tốt nhất đối với tộc Bất Tử, mà máu của vị Huyết Hoàng Gutian này lại càng bổ hơn.
“Rút dao ra!”
Gutian ra lệnh.
Lý Trạch Vũ lập tức làm theo, tay nghề của hắn rất thành thạo, hắn biết làm thế nào để Angela bớt đau khổ hơn một chút, cho nên phải mất gần hai phút mới rút được con dao ra khỏi cơ thể Angela.
Khi Angela nuốt huyết dịch của Gutian, vết dao trên tim cô ấy khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Chẳng mấy chốc, mười lăm phút đã qua.
Gutian thu tay lại, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, trông có chút suy yếu.
Còn Angela thì ngoại trừ trên quần áo dính máu tươi, thì cô ấy không khác gì đang ngủ thiếp đi.
Lý Trạch Vũ không khỏi lo lắng hỏi: “Cô ấy đã ổn rồi phải không?”
“Làm sao có thể!”
Giọng điệu của Gutian có chút trách móc: “Bây giờ cô ấy cần ngủ, nhưng lúc nào có thể tỉnh lại thì tôi cũng không rõ, có thể là một tháng, cũng có thể là một năm hoặc là lâu hơn!”
Nghe ông ta nói như vậy, Lý Trạch Vũ càng thêm tự trách, trầm giọng hỏi: “Tôi có thể làm gì cho cô ấy?”
“Quân Đế, dừng tay!”
Gutian như một mũi tên lao về phía trước, muốn ngăn Lý Trạch Vũ lại.
“Oành oành…”
Hai người dùng quyền cước đánh nhau mấy chục chiêu.
“Ông nội, Quân Đế, hai người mau dừng tay!”
Angela không đành lòng nhìn cảnh hai người mình quan tâm nhất tự giết lẫn nhau, thừa dịp hai người vừa tách nhau ra, cô ấy vọt thẳng đến giữa hai người.
Gutian vốn muốn ra chiêu, nhưng sau khi nhìn thấy cháu gái xuất hiện thì kịp thời thu tay lại.
Mà lúc này Lý Trạch Vũ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, dao quân dụng trong tay hắn đâm thẳng vào trái tim Angela.
Phập!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Dường như thời gian đã dừng lại ở thời khắc này.
Angela cũng không ngã xuống, tay của cô ấy nắm chặt tay Lý Trạch Vũ, miệng còn hét lên một câu: “Vũ!”
Trong chốc lát, cơ thể của Lý Trạch Vũ đột nhiên chấn động mạnh một cái, con ngươi vốn dĩ đỏ bừng dần dần biến mất, hắn lập tức tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Angela, cô…”
Lý Trạch Vũ trợn to mắt.
Angela mỉm cười: “Em không trách anh!”
Giọng của cô ấy rất yếu ớt, giống như mỗi một chữ cô ấy nói ra đều phải dùng hết sức lực.
Nếu như không phải sinh mệnh tộc Bất Tử rất mạnh mẽ, thì có lẽ cô ấy đã chết rồi.
Khi Lý Trạch Vũ tẩu hỏa nhập ma, thật ra hắn vẫn nhận thức được mình đã làm gì, chẳng qua lúc đó hắn hoàn toàn không khống chế được bản thân.
“A!”
Hắn ngửa mặt lên trời, đau khổ tột cùng thét dài.
Angela ngã vào trong ngực Lý Trạch Vũ, cô ấy đưa tay vuốt ve mặt hắn: “Anh đừng buồn, em thật sự không trách anh!”
“Em đừng nói chuyện, anh sẽ không để em chết!”
Lý Trạch Vũ nhanh chóng lấy túi châm từ trong người ra, rút ra mấy cây châm rồi nhanh chóng cắm vào mấy huyệt đạo của Angela.
Có lẽ vì nguyên nhân thể chất khác biệt, nên Angela không hề chuyển biến tốt đẹp mà sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
“Tránh ra!”
Gutian đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh hai người và bế Angela lên.
Lý Trạch Vũ cầm dao chỉ về phía Gutian: “Đặt cô ấy xuống!”
“Nếu như cậu không muốn Angela chết, vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất đừng quấy rối!”
Gutian để lại một câu rồi ôm Angela bay đi.
Lý Trạch Vũ đuổi theo mà không hề nghĩ ngợi.
Mấy phút sau, một nhóm ba người trở lại lâu đài Huyết Hoàng.
Dưới sự dẫn dắt của Gutian, Lý Trạch Vũ đi theo ông ta xuống cung điện dưới lòng đất của lâu đài cổ.
Trong này trống rỗng, chỉ có một chiếc quan tài bằng đồng.
Ánh mắt Lý Trạch Vũ không tầm thường, trong nháy mắt đã nhận ra quan tài bằng đồng này có lịch sử ít nhất một nghìn năm.
“Cạch keng!”
Một tay Gutian ôm Angela đã hôn mê, tay kia mở nắp quan tài bằng đồng, sau đó nhẹ nhàng đặt người vào quan tài.
“Cái này có thể cứu cô ấy sao?”
Lý Trạch Vũ lo lắng hỏi.
Gutian liếc mắt nhìn hắn một cái, ông ta không nói gì, mà dùng móng tay sắc bén rạch cổ tay của mình rồi nhỏ máu tươi vào miệng Angela.
Máu tươi là thánh dược chữa thương tốt nhất đối với tộc Bất Tử, mà máu của vị Huyết Hoàng Gutian này lại càng bổ hơn.
“Rút dao ra!”
Gutian ra lệnh.
Lý Trạch Vũ lập tức làm theo, tay nghề của hắn rất thành thạo, hắn biết làm thế nào để Angela bớt đau khổ hơn một chút, cho nên phải mất gần hai phút mới rút được con dao ra khỏi cơ thể Angela.
Khi Angela nuốt huyết dịch của Gutian, vết dao trên tim cô ấy khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Chẳng mấy chốc, mười lăm phút đã qua.
Gutian thu tay lại, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, trông có chút suy yếu.
Còn Angela thì ngoại trừ trên quần áo dính máu tươi, thì cô ấy không khác gì đang ngủ thiếp đi.
Lý Trạch Vũ không khỏi lo lắng hỏi: “Cô ấy đã ổn rồi phải không?”
“Làm sao có thể!”
Giọng điệu của Gutian có chút trách móc: “Bây giờ cô ấy cần ngủ, nhưng lúc nào có thể tỉnh lại thì tôi cũng không rõ, có thể là một tháng, cũng có thể là một năm hoặc là lâu hơn!”
Nghe ông ta nói như vậy, Lý Trạch Vũ càng thêm tự trách, trầm giọng hỏi: “Tôi có thể làm gì cho cô ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.