Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 871: Sao em tới đây vậy?
Chấp Niệm Thành Ma
25/03/2024
Có điều quan tài bằng ngọc thạch thuộc về thân vương kia không hề có bóng dáng của Jimmy.
Nữ thân vương này đương nhiên không ngu ngốc, có lẽ đoán được Lý Trạch Vũ sẽ trả thù bà ta vào ban ngày nên đã sớm trốn đi rồi.
“Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.” Lý Trạch Vũ lạnh lùng cười.
Ném hết tộc Assamite đến tộc Bất Tử ra ngoài lâu đài cổ phơi nắng, tiếng kêu rên vang lên bốn phía.
Tộc Bất Tử đang ngủ say gần đó nghe thấy tiếng kêu rên thì khẽ thăm dò.
Lúc bọn họ nhìn thấy cảnh đồng bọn của mình tan thành mây khói dưới ánh mặt trời thì không khỏi sợ đến mức nổi da gà.
“Quân Đế, Huyết Hoàng sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Thân vương Jimmy sẽ báo thù cho chúng tôi.” Mười tộc Bất Tử nằm co quắp ở trong góc, ai nấy đều sợ đến mức run rẩn.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Lý Trạch Vũ không hề nương tay mà tiếp tục ném tên tiếp theo ra ngoài lâu đài cổ.
“Quân Đế, tên ác ma nhà mày.”
“A…” Chỉ chốc lát sau tiếng kêu rên đã dừng lại.
Lý Trạch Vũ đang muốn tiếp tục tàn sát thì đúng lúc này nhận được điện thoại của Gutian.
“Quân Đế, thu tay lại đi, bọn họ đều là tộc nhân của Angela.”
“Nếu như Angela tỉnh lại, chắc chắn cũng không mong cậu làm như vậy.”
Lý Trạch Vũ cúp điện thoại luôn, cũng không nghe Gutian thuyết phục.
Ngoại trừ cá lọt lưới Jimmy này ra thì tộc Bất Tử tham gia tối hôm qua hắn sẽ không chừa một ai.
Cũng chính là từ hôm nay trở đi, hai chữ “quân đế” trở thành sự cấm kỵ của tộc Bất Tử.
Cho dù ai nghe tới tên này thì đều sẽ kìm lòng không đậu cảm thấy sợ hãi.
Lý Trạch Vũ trở về lâu đài cổ của Huyết Hoàng, một mình đi tới địa cung.
Nhìn Angela hôn mê bất tỉnh, hắn nắm tay cô ấy, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng.
“Anh đi đây, mặc kệ lúc nào em tỉnh dậy thì anh đều sẽ luôn chờ em.” Hắn nói xong bèn cúi đầu hôn lên trán Angela một cái.
Thuyền bán đảo Grant còn chưa lái về, Lý Trạch Vũ bảo Alex gửi máy bay trực thăng tới đón hắn.
Sau mấy tiếng, Lý Trạch Vũ xuất hiện ở sân bay quốc tế Vụ Đô, mua một vé máy bay tới thành phố New York.
Trước khi đăng ký, Cẩu Phú Quý đã gọi điện thoại tới.
Diệp Khuynh Thành bị tấn công, may mà không bị thương, nhưng người đối phương phái tới rất tàn bạo, hơn nữa không sợ sống chết, không khác gì tử thi trong truyền thuyết.
Nam Cung Thạc đề nghị dẫn Diệp Khuynh Thành về nước Hạ trước.
Sau khi suy nghĩ thì Lý Trạch Vũ đồng ý, để ba người Nam Cung Thạc âm thầm mang Diệp Khuynh Thành trở về.
Sau hơn sáu tiếng, màn đêm buông xuống.
Lý Trạch Vũ đã dịch dung đi tới sân bay thành phố New York.
Một chiếc Hummer màu đen ngừng lại trước mặt hắn.
Cửa sổ xe mở ra, Lang Vương ngậm thuốc lá trong miệng vẫy tay: “Đồng nghiệp, tôi không tới muộn chứ?”
“Rầm!” Lý Trạch Vũ mở cửa xe ngồi lên, không trả lời mà hỏi lại: “Người phụ nữ của tôi đâu?”
Lang Vương biết hắn hỏi Diệp Khuynh Thành, ông ta cười nhạt nói: “Tôi đã sắp xếp bọn họ đi đường biển tới nước Hùng rồi, đến lúc đó lại từ nước Hùng ngồi chuyến bay về nước Hạ, bảo đảm không xảy ra ngoài ý muốn gì.”
“Ừm.” Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu.
Lang Vương làm việc thì hắn vẫn rất yên tâm.
“À đúng rồi, có người tới tìm cậu.” Bỗng nhiên Lang Vương chuyển đề tài.
Lý Trạch Vũ khẽ giật mình, hoài nghi hỏi: “Ai?” .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang) |||||
Lang Vương thừa nước đục thả câu: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”
Nói xong, ông ta lập tức nhấn chân ga.
Nửa tiếng sau, Hummer đã xuất hiện ở một biệt thự tư nhân vùng ngoại ô.
Lý Trạch Vũ nhìn thấy Ngân Hồ xa cách đã lâu ở đây.
Lang Vương rất thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người.
Lý Trạch Vũ mỉm cười: “Sao em tới đây vậy?”
“Nhớ anh.” Trong miệng Ngân Hồ phun ra hai chữ ngắn ngủn, lại giống như ngàn lời vạn chữ.
Nữ thân vương này đương nhiên không ngu ngốc, có lẽ đoán được Lý Trạch Vũ sẽ trả thù bà ta vào ban ngày nên đã sớm trốn đi rồi.
“Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.” Lý Trạch Vũ lạnh lùng cười.
Ném hết tộc Assamite đến tộc Bất Tử ra ngoài lâu đài cổ phơi nắng, tiếng kêu rên vang lên bốn phía.
Tộc Bất Tử đang ngủ say gần đó nghe thấy tiếng kêu rên thì khẽ thăm dò.
Lúc bọn họ nhìn thấy cảnh đồng bọn của mình tan thành mây khói dưới ánh mặt trời thì không khỏi sợ đến mức nổi da gà.
“Quân Đế, Huyết Hoàng sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Thân vương Jimmy sẽ báo thù cho chúng tôi.” Mười tộc Bất Tử nằm co quắp ở trong góc, ai nấy đều sợ đến mức run rẩn.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Lý Trạch Vũ không hề nương tay mà tiếp tục ném tên tiếp theo ra ngoài lâu đài cổ.
“Quân Đế, tên ác ma nhà mày.”
“A…” Chỉ chốc lát sau tiếng kêu rên đã dừng lại.
Lý Trạch Vũ đang muốn tiếp tục tàn sát thì đúng lúc này nhận được điện thoại của Gutian.
“Quân Đế, thu tay lại đi, bọn họ đều là tộc nhân của Angela.”
“Nếu như Angela tỉnh lại, chắc chắn cũng không mong cậu làm như vậy.”
Lý Trạch Vũ cúp điện thoại luôn, cũng không nghe Gutian thuyết phục.
Ngoại trừ cá lọt lưới Jimmy này ra thì tộc Bất Tử tham gia tối hôm qua hắn sẽ không chừa một ai.
Cũng chính là từ hôm nay trở đi, hai chữ “quân đế” trở thành sự cấm kỵ của tộc Bất Tử.
Cho dù ai nghe tới tên này thì đều sẽ kìm lòng không đậu cảm thấy sợ hãi.
Lý Trạch Vũ trở về lâu đài cổ của Huyết Hoàng, một mình đi tới địa cung.
Nhìn Angela hôn mê bất tỉnh, hắn nắm tay cô ấy, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng.
“Anh đi đây, mặc kệ lúc nào em tỉnh dậy thì anh đều sẽ luôn chờ em.” Hắn nói xong bèn cúi đầu hôn lên trán Angela một cái.
Thuyền bán đảo Grant còn chưa lái về, Lý Trạch Vũ bảo Alex gửi máy bay trực thăng tới đón hắn.
Sau mấy tiếng, Lý Trạch Vũ xuất hiện ở sân bay quốc tế Vụ Đô, mua một vé máy bay tới thành phố New York.
Trước khi đăng ký, Cẩu Phú Quý đã gọi điện thoại tới.
Diệp Khuynh Thành bị tấn công, may mà không bị thương, nhưng người đối phương phái tới rất tàn bạo, hơn nữa không sợ sống chết, không khác gì tử thi trong truyền thuyết.
Nam Cung Thạc đề nghị dẫn Diệp Khuynh Thành về nước Hạ trước.
Sau khi suy nghĩ thì Lý Trạch Vũ đồng ý, để ba người Nam Cung Thạc âm thầm mang Diệp Khuynh Thành trở về.
Sau hơn sáu tiếng, màn đêm buông xuống.
Lý Trạch Vũ đã dịch dung đi tới sân bay thành phố New York.
Một chiếc Hummer màu đen ngừng lại trước mặt hắn.
Cửa sổ xe mở ra, Lang Vương ngậm thuốc lá trong miệng vẫy tay: “Đồng nghiệp, tôi không tới muộn chứ?”
“Rầm!” Lý Trạch Vũ mở cửa xe ngồi lên, không trả lời mà hỏi lại: “Người phụ nữ của tôi đâu?”
Lang Vương biết hắn hỏi Diệp Khuynh Thành, ông ta cười nhạt nói: “Tôi đã sắp xếp bọn họ đi đường biển tới nước Hùng rồi, đến lúc đó lại từ nước Hùng ngồi chuyến bay về nước Hạ, bảo đảm không xảy ra ngoài ý muốn gì.”
“Ừm.” Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu.
Lang Vương làm việc thì hắn vẫn rất yên tâm.
“À đúng rồi, có người tới tìm cậu.” Bỗng nhiên Lang Vương chuyển đề tài.
Lý Trạch Vũ khẽ giật mình, hoài nghi hỏi: “Ai?” .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang) |||||
Lang Vương thừa nước đục thả câu: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”
Nói xong, ông ta lập tức nhấn chân ga.
Nửa tiếng sau, Hummer đã xuất hiện ở một biệt thự tư nhân vùng ngoại ô.
Lý Trạch Vũ nhìn thấy Ngân Hồ xa cách đã lâu ở đây.
Lang Vương rất thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người.
Lý Trạch Vũ mỉm cười: “Sao em tới đây vậy?”
“Nhớ anh.” Trong miệng Ngân Hồ phun ra hai chữ ngắn ngủn, lại giống như ngàn lời vạn chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.