Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 829: Trâu bò!
Chấp Niệm Thành Ma
22/03/2024
Brandy giận dữ.
Răng nanh là thứ tôn quý nhất của tộc Bất Tử, tuy rằng sau một thời gian thì chúng có thể mọc lại, nhưng nếu để cho người ta biết rằng răng nanh của Thân Vương từng bị người ta đấm gãy thì đó sẽ là một vết nhơ không thể xóa bỏ trong suốt cuộc đời.
“Tao muốn mày chết!”
Brandy bất chấp đau đớn, dùng hai tay bắt lấy cánh tay Lý Trạch Vũ.
Giây tiếp theo!
“Keng keng!” Một tiếng.
Chỉ thấy trong tay Lý Trạch Vũ xuất hiện một thanh mã tấu, trong nháy mắt đã có hai cánh tay đẫm máu rơi xuống đất.
A... A al” “Tay của tao...”
Ánh mắt Brandy trở nên trống rỗng, nhìn hai cánh tay bị gãy, nội tâm đang chấn động biến thành nỗi sợ hãi không thể che giấu.
“Phanh!” Lý Trạch Vũ bay lên không trung sau đó đạp mạnh vào người đối phương.
Brandy giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, “Rầm rầm” một tiếng, hắn ta va vào bàn thủy tinh khiến nó vỡ tan.
“Đừng, mày đừng tới đây!” Mỗi bước Lý Trạch Vũ tới gần khiến tim Brandy đập nhanh hơn một phần. Sợrồi!
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Thân Vương của tộc Bất Tử cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là đối mặt Hoàng đế Gutian trong tộc Bất Tử hắn ta cũng chưa từng có loại cảm giác này, chẳng lẽ thanh niên phương Đông trước mắt này còn cường đại hơn cả Huyết Hoàng đại nhân sao?
“Có trả tiền không?”
Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Trả, tôi trải”
Brandy bật thốt lên đáp, sợ chậm một giây trả lời đối phương sẽ tiễn hắn ta đi luôn.
Lý Trạch Vũ lấy di động ra bấm một dãy số: “Mang máy tính tới đây đi.”
Nói xong hắn trực tiếp cúp máy.
Một lát sau, Lang Vương xách một cái túi nhỏ đi vào phòng.
Khi ông ta nhìn thấy Brandy và.Jayne nằm trên mặt đất thì không khỏi giơ ngón tay cái với Lý Trạch Vũ, sau đó nói một câu sứt sẹo bằng tiếng của nước Hạ:
“Trâu bò!”
Đây cũng không phải là con mèo con chó vớ vẩn nào cả mà chính là Thân Vương của tộc Bất Tử đấy!
Vậy mà hắn ta lại bị đánh như chó chết!
Lý Trạch Vũ xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: “Thân Vương Brandy, cậu có thể chuyển tiền rồi.”
“Được, được!”
Brandy cố nén đau đớn nhận lấy máy tính xách tay, do dự một chút rồi hắn ta lại hỏi: “Có phải tôi đưa tiền cho cậu rồi thì cậu sẽ bỏ qua cho tôi đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói: “Nếu tôi cầm tiền thì chắc chắn sẽ không giết cậu.”
Brandy bĩu môi, muốn hỏi một câu “Làm sao để tôi tin cậu?” nhưng lại sợ Lý Trạch Vũ thẹn quá hóa giận trực tiếp đánh chết hắn ta luôn mất.
€ó lẽ là đoán được lo lắng của hắn ta, Lý Trạch Vũ cười gượng nói: “Cậu yên tâm đi, ở trên giang hồ tôi được người ta gọi là 'Tiểu Lang Quân thành thật đáng tin cậy' đấy, tôi đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời!”
“Nhưng mà...” Brandy muốn nói lại thôi. Lý Trạch Vũ tiếp tục khuyên nhủ: “Người anh em, cậu cứ cẩn thận ngẫm lại di, cậu chính là Thân Vương của tộc Bất Tử đấy, nếu như tôi thật sự giết cậu thì chẳng phải là đắc tội tộc Bất Tử các cậu rồi à?”
“Đúng đúng đúng đúng!”
Brandy cảm thấy những lời này càng có sức thuyết phục, chỉ là trong lòng vẫn có hơi khẩn trương: “Nhưng mà...”
“Nhưng mẹ cậu ấy, cậu thử “nhưng” một cái nữa xeml”
Lý đại đương gia có vẻ cực kỳ thiếu kiên nhãn, trên người chợt phát ra một loại sát ý khủng bố.
“Đừng kích động, bây giờ tôi chuyển luôn đây!” Brandy sợ tới mức run cả người, nhanh chóng mở máy tính.
Lúc này sát ý trên người Lý Trạch Vũ mới tản đi, lập tức nói tài khoản của mình.
Hai phút sau, việc chuyển tiền đã thành công.
“Chậc chậc.”
Lý Trạch Vũ nhìn số tiền trong sổ, đắc ý nói: “Cho dù là lão già phố Wall kia cũng theo không kịp thiên phú kiếm tiền của tôi đâu.”
“Quân Đế, giờ có thể tha tôi chưa?” Brandy nơm nớp lo sợ hỏi.
Lý Trạch Vũ nghiền ngẫm liếc hắn ta một cái: “'Buông tha cậu hả? Cậu đang nằm mơ à...”
Răng nanh là thứ tôn quý nhất của tộc Bất Tử, tuy rằng sau một thời gian thì chúng có thể mọc lại, nhưng nếu để cho người ta biết rằng răng nanh của Thân Vương từng bị người ta đấm gãy thì đó sẽ là một vết nhơ không thể xóa bỏ trong suốt cuộc đời.
“Tao muốn mày chết!”
Brandy bất chấp đau đớn, dùng hai tay bắt lấy cánh tay Lý Trạch Vũ.
Giây tiếp theo!
“Keng keng!” Một tiếng.
Chỉ thấy trong tay Lý Trạch Vũ xuất hiện một thanh mã tấu, trong nháy mắt đã có hai cánh tay đẫm máu rơi xuống đất.
A... A al” “Tay của tao...”
Ánh mắt Brandy trở nên trống rỗng, nhìn hai cánh tay bị gãy, nội tâm đang chấn động biến thành nỗi sợ hãi không thể che giấu.
“Phanh!” Lý Trạch Vũ bay lên không trung sau đó đạp mạnh vào người đối phương.
Brandy giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, “Rầm rầm” một tiếng, hắn ta va vào bàn thủy tinh khiến nó vỡ tan.
“Đừng, mày đừng tới đây!” Mỗi bước Lý Trạch Vũ tới gần khiến tim Brandy đập nhanh hơn một phần. Sợrồi!
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Thân Vương của tộc Bất Tử cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là đối mặt Hoàng đế Gutian trong tộc Bất Tử hắn ta cũng chưa từng có loại cảm giác này, chẳng lẽ thanh niên phương Đông trước mắt này còn cường đại hơn cả Huyết Hoàng đại nhân sao?
“Có trả tiền không?”
Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Trả, tôi trải”
Brandy bật thốt lên đáp, sợ chậm một giây trả lời đối phương sẽ tiễn hắn ta đi luôn.
Lý Trạch Vũ lấy di động ra bấm một dãy số: “Mang máy tính tới đây đi.”
Nói xong hắn trực tiếp cúp máy.
Một lát sau, Lang Vương xách một cái túi nhỏ đi vào phòng.
Khi ông ta nhìn thấy Brandy và.Jayne nằm trên mặt đất thì không khỏi giơ ngón tay cái với Lý Trạch Vũ, sau đó nói một câu sứt sẹo bằng tiếng của nước Hạ:
“Trâu bò!”
Đây cũng không phải là con mèo con chó vớ vẩn nào cả mà chính là Thân Vương của tộc Bất Tử đấy!
Vậy mà hắn ta lại bị đánh như chó chết!
Lý Trạch Vũ xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: “Thân Vương Brandy, cậu có thể chuyển tiền rồi.”
“Được, được!”
Brandy cố nén đau đớn nhận lấy máy tính xách tay, do dự một chút rồi hắn ta lại hỏi: “Có phải tôi đưa tiền cho cậu rồi thì cậu sẽ bỏ qua cho tôi đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói: “Nếu tôi cầm tiền thì chắc chắn sẽ không giết cậu.”
Brandy bĩu môi, muốn hỏi một câu “Làm sao để tôi tin cậu?” nhưng lại sợ Lý Trạch Vũ thẹn quá hóa giận trực tiếp đánh chết hắn ta luôn mất.
€ó lẽ là đoán được lo lắng của hắn ta, Lý Trạch Vũ cười gượng nói: “Cậu yên tâm đi, ở trên giang hồ tôi được người ta gọi là 'Tiểu Lang Quân thành thật đáng tin cậy' đấy, tôi đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời!”
“Nhưng mà...” Brandy muốn nói lại thôi. Lý Trạch Vũ tiếp tục khuyên nhủ: “Người anh em, cậu cứ cẩn thận ngẫm lại di, cậu chính là Thân Vương của tộc Bất Tử đấy, nếu như tôi thật sự giết cậu thì chẳng phải là đắc tội tộc Bất Tử các cậu rồi à?”
“Đúng đúng đúng đúng!”
Brandy cảm thấy những lời này càng có sức thuyết phục, chỉ là trong lòng vẫn có hơi khẩn trương: “Nhưng mà...”
“Nhưng mẹ cậu ấy, cậu thử “nhưng” một cái nữa xeml”
Lý đại đương gia có vẻ cực kỳ thiếu kiên nhãn, trên người chợt phát ra một loại sát ý khủng bố.
“Đừng kích động, bây giờ tôi chuyển luôn đây!” Brandy sợ tới mức run cả người, nhanh chóng mở máy tính.
Lúc này sát ý trên người Lý Trạch Vũ mới tản đi, lập tức nói tài khoản của mình.
Hai phút sau, việc chuyển tiền đã thành công.
“Chậc chậc.”
Lý Trạch Vũ nhìn số tiền trong sổ, đắc ý nói: “Cho dù là lão già phố Wall kia cũng theo không kịp thiên phú kiếm tiền của tôi đâu.”
“Quân Đế, giờ có thể tha tôi chưa?” Brandy nơm nớp lo sợ hỏi.
Lý Trạch Vũ nghiền ngẫm liếc hắn ta một cái: “'Buông tha cậu hả? Cậu đang nằm mơ à...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.