Chương 153: Bộ 2: (5)
U Nhã
06/02/2017
Nói đến đây, Lâm Thanh Hiểu cẩn thận nhìn thoáng qua Bạch Trì Hữu.
Rốt cuộc Bạch Trì Hữu cũng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hiểu, “Vị phu nhân này…”
Khóe miệng Lâm Thanh Hiểu nhếch lên, vội vàng nói, “Bạch tiên sinh cứ gọi tôi là Thanh Hiểu là được rồi.”
Bạch Trì Hữu gật đầu, biết người ở đây cũng xưng hô với nhau như vậy, “Thanh Hiểu phu nhân, đầu tiên, cô ấy không phải con gái của ta, là đồ đệ của ta. Nhưng nếu như Nhã Nhã thích, hai người có thể đến thường xuyên.”
Hắn nói chuyện rất cứng nhắc, chẳng hiểu ôn nhu khiêm nhuận là gì cả.
Cũng đúng, hắn dù sao cũng chỉ là một con hồ ly sống ngàn năm, chính là hồ vương, đâu có hiểu thế nào là vui vẻ?
Nhiều năm như vậy, hắn có thể ở lại, chính là hi vọng nghĩ cách mang Hoa Tiểu Nhã đi. Nếu như hồn phách của nàng đầu thai ở nơi này, cũng chỉ có thể sống ở đây, mà hắn muốn đưa nàng đi, dường như còn phải nghĩ cách khác.
Lâm Hiểu Thanh đỏ mặt lên, bị những lời nói lạnh nhạt của hắn làm cho nghẹn lời, nhưng đối với một người con trai thoạt nhìn đã thanh nhã như thế, hắn vẫn đem đến cho người ta một sức hấp dẫn chí mạng.
Giống như cây anh túc vậy, muốn dựa vào gần, lại không dám tới gần.
Lâm Thanh Hiểu gật đầu, một hồi lâu sau mới nhả ra một chữ, “Được.”
Hoa Tiểu Nhã kéo tay Huy Huy hỏi, “Huy Huy, ba ba của cậu đâu?”
Khóe môi Huy Huy nhếch lên, lộ vẻ giảo hoạt, nhìn nụ cười trên mặt đứa trẻ này vốn đã khiến người ta cảm thấy có hơi quỷ dị. Dĩ nhiên, Huy Huy đưa lưng về phía Bạch Trì Hữu, “Ba của tớ đi rồi, chỉ để lại tớ và mẹ, chú ấy là ba của cậu à?”
Hoa Tiểu Nhã chép miệng lắc đầu, “Dĩ nhiên là không phải, ba mẹ tớ ở xa tớ, đó là sư phụ tớ.”
Huy Huy nhích tới gần bên tai Hoa Tiểu Nhã, giọng nói có phần non nớt, “Cậu có muốn cùng tớ chơi trốn tìm không?”
“Thật không? Hay quá hay quá.” Hoa Tiểu Nhã vỗ tay khoan khoái nhảy nhót.
Chơi đến rất muộn, cuối cùng hai người không thể không lưu luyến chia tay. Hoa Tiểu Nhã nhìn bóng lưng Huy Huy, chu miệng nói, “Sư phụ, con muốn chơi cùng Huy Huy.”
Bạch Trì Hữu vừa sửa sang lại quần áo cho nàng, vừa âm thầm lắc đầu. Mặc dù nàng vẫn còn là trẻ con, chỉ biết chơi, nhưng hắn nhìn thấy trong mắt nàng có đứa bé trai kia cũng có chút cảm giác đau thương khó hiểu.
“Được rồi. Nhưng phải đợi ngày mai.” Bạch Trì Hữu gật đầu đáp ứng.
Hắn cũng không muốn nhận lời, nhưng khi nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã dùng cặp mắt long lanh điềm đạm đáng yêu ấy, hắn không nhịn được phải đồng ý thôi.
Thật ra, hắn chỉ là không muốn nàng thất vọng.
“Thật chứ ạ? Cảm ơn sư phụ.” Hoa Tiểu Nhã ôm cổ hắn, hôn chụt một cái lên mặt hắn.
Bạch Trì Hữu vốn trong lòng không tình nguyện, trong nháy mắt khá hơn nhiều.
Có lẽ, như vậy hắn cũng rất thỏa mãn, mà nàng cũng rất thỏa mãn, dù sao thì nàng mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quên đi.
Những ngày còn lại, Lâm Thanh Hiểu thường xuyên dẫn con sang đây chơi, chỉ có điều, vừa ngồi xuống là hết cả ngày.
Mà đôi mắt Lâm Thanh Hiểu cũng càng ngày càng bị Bạch Trì Hữu thu hút, hai đứa trẻ chơi đùa, hai người lớn ngồi dưới tán cây nói chuyện phiếm, dần dần, cũng bắt đầu trở nên quen thuộc.
Hơn nữa Lâm Thanh Hiểu cảm thấy, thật ra thì Bạch Trì Hữu chẳng qua là giữ khoảng cách với người khác, chứ không phải quá lạnh lùng.
Đây là khí chất và tính cách vốn có của hắn. Lâm Thanh Hiểu cũng không quan tâm đến sự lãnh đạm của hắn.
Rốt cuộc Bạch Trì Hữu cũng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hiểu, “Vị phu nhân này…”
Khóe miệng Lâm Thanh Hiểu nhếch lên, vội vàng nói, “Bạch tiên sinh cứ gọi tôi là Thanh Hiểu là được rồi.”
Bạch Trì Hữu gật đầu, biết người ở đây cũng xưng hô với nhau như vậy, “Thanh Hiểu phu nhân, đầu tiên, cô ấy không phải con gái của ta, là đồ đệ của ta. Nhưng nếu như Nhã Nhã thích, hai người có thể đến thường xuyên.”
Hắn nói chuyện rất cứng nhắc, chẳng hiểu ôn nhu khiêm nhuận là gì cả.
Cũng đúng, hắn dù sao cũng chỉ là một con hồ ly sống ngàn năm, chính là hồ vương, đâu có hiểu thế nào là vui vẻ?
Nhiều năm như vậy, hắn có thể ở lại, chính là hi vọng nghĩ cách mang Hoa Tiểu Nhã đi. Nếu như hồn phách của nàng đầu thai ở nơi này, cũng chỉ có thể sống ở đây, mà hắn muốn đưa nàng đi, dường như còn phải nghĩ cách khác.
Lâm Hiểu Thanh đỏ mặt lên, bị những lời nói lạnh nhạt của hắn làm cho nghẹn lời, nhưng đối với một người con trai thoạt nhìn đã thanh nhã như thế, hắn vẫn đem đến cho người ta một sức hấp dẫn chí mạng.
Giống như cây anh túc vậy, muốn dựa vào gần, lại không dám tới gần.
Lâm Thanh Hiểu gật đầu, một hồi lâu sau mới nhả ra một chữ, “Được.”
Hoa Tiểu Nhã kéo tay Huy Huy hỏi, “Huy Huy, ba ba của cậu đâu?”
Khóe môi Huy Huy nhếch lên, lộ vẻ giảo hoạt, nhìn nụ cười trên mặt đứa trẻ này vốn đã khiến người ta cảm thấy có hơi quỷ dị. Dĩ nhiên, Huy Huy đưa lưng về phía Bạch Trì Hữu, “Ba của tớ đi rồi, chỉ để lại tớ và mẹ, chú ấy là ba của cậu à?”
Hoa Tiểu Nhã chép miệng lắc đầu, “Dĩ nhiên là không phải, ba mẹ tớ ở xa tớ, đó là sư phụ tớ.”
Huy Huy nhích tới gần bên tai Hoa Tiểu Nhã, giọng nói có phần non nớt, “Cậu có muốn cùng tớ chơi trốn tìm không?”
“Thật không? Hay quá hay quá.” Hoa Tiểu Nhã vỗ tay khoan khoái nhảy nhót.
Chơi đến rất muộn, cuối cùng hai người không thể không lưu luyến chia tay. Hoa Tiểu Nhã nhìn bóng lưng Huy Huy, chu miệng nói, “Sư phụ, con muốn chơi cùng Huy Huy.”
Bạch Trì Hữu vừa sửa sang lại quần áo cho nàng, vừa âm thầm lắc đầu. Mặc dù nàng vẫn còn là trẻ con, chỉ biết chơi, nhưng hắn nhìn thấy trong mắt nàng có đứa bé trai kia cũng có chút cảm giác đau thương khó hiểu.
“Được rồi. Nhưng phải đợi ngày mai.” Bạch Trì Hữu gật đầu đáp ứng.
Hắn cũng không muốn nhận lời, nhưng khi nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã dùng cặp mắt long lanh điềm đạm đáng yêu ấy, hắn không nhịn được phải đồng ý thôi.
Thật ra, hắn chỉ là không muốn nàng thất vọng.
“Thật chứ ạ? Cảm ơn sư phụ.” Hoa Tiểu Nhã ôm cổ hắn, hôn chụt một cái lên mặt hắn.
Bạch Trì Hữu vốn trong lòng không tình nguyện, trong nháy mắt khá hơn nhiều.
Có lẽ, như vậy hắn cũng rất thỏa mãn, mà nàng cũng rất thỏa mãn, dù sao thì nàng mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quên đi.
Những ngày còn lại, Lâm Thanh Hiểu thường xuyên dẫn con sang đây chơi, chỉ có điều, vừa ngồi xuống là hết cả ngày.
Mà đôi mắt Lâm Thanh Hiểu cũng càng ngày càng bị Bạch Trì Hữu thu hút, hai đứa trẻ chơi đùa, hai người lớn ngồi dưới tán cây nói chuyện phiếm, dần dần, cũng bắt đầu trở nên quen thuộc.
Hơn nữa Lâm Thanh Hiểu cảm thấy, thật ra thì Bạch Trì Hữu chẳng qua là giữ khoảng cách với người khác, chứ không phải quá lạnh lùng.
Đây là khí chất và tính cách vốn có của hắn. Lâm Thanh Hiểu cũng không quan tâm đến sự lãnh đạm của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.