Chương 147: Đại kết cục
U Nhã
06/02/2017
Bạch Trì Hữu cầm tay nàng, “Nhã Nhã, giao cho sư phụ xử lý.”
“Sư phụ.” Hoa Tiểu Nhã nhìn Bạch Trì Hữu rất chân thành, “Người hãy tin tưởng ta một lần, người phải nhớ kỹ những lời người vừa nói. Cho nên… người phải đồng ý với ta, không được nhúng tay vào, bảo vệ ca ca của ta.”
Bạch Trì Hữu bất đắc dĩ gật đầu.
Hoa Tiểu Nhã cười một tiếng, “Ngoan lắm.” Sau đó quay đầu, nhìn về phía Lôi Diệc Thương, “Ta đi với ngươi, ngươi hãy thả huynh ấy ra.”
Nói xong, sải bước đi về phía Lôi Diệc Thương.
Hoa Trung Vĩ không muốn muội muội của mình phải chịu oan ức, đương nhiên sẽ không để muội muội làm chuyện điên rồ, thừa dịp Lôi Diệc Thương buông mình ra, muốn một tay kéo Hoa Tiểu Nhã về.
Đáng tiếc, chỉ chậm mất một giây, Hoa Trung Vĩ nhìn về phía bụng của mình.
Mũi kiếm đâm vào bụng, Hoa Trung Vĩ cười cười, nhìn Hoa Tiểu Nhã, “Nguyệt Nguyệt, kiếp sau, chúng ta hãy làm… huynh muội.”
Kiếp sau làm huynh muội, Hoa Tiểu Nhã nhìn về phía Hoa Trung Vĩ đang ngã xuống, vành mắt đỏ hoe, nàng chỉ muốn cứu huynh ấy, tại sao…
Bạch Trì Hữu ôm lấy thân thể Hoa Trung Vĩ, Hoa Tiểu Nhã đã bị Lôi Diệc Thương giữ lấy rồi.
Lôi Diệc Thương cười ha hả một tiếng, “Nguyệt Nguyệt, thân thể này của nàng là thành quả của ta, nàng báo đáp ta như vậy sao?”
Trong mắt Hoa Tiểu Nhã mang vẻ đau đớn, nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, ta muốn Hoa ca ca.”
Sau khi Bạch Trì Hữu hiểu ý nàng, hơi kinh ngạc, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Bất kể thế nào, hắn sẽ đời đời tương tùy…
Sau đó, Hoa Tiểu Nhã cũng cười như thế, “Lôi Diệc Thương, trước kia ta đối với ngươi là tình huynh muội, sau này đối với ngươi chỉ là chán ghét. Bây giờ, ngươi là kẻ thù của ta. Nhưng ngươi đối với ta có ơn cứu mạng, hơn nữa, thân thể này là ngươi làm cho ta! Cho nên, hôm nay, ta đem thân thể này trả cho ngươi! Chúng ta coi như hết nợ!”
Nói xong, trên mặt là vẻ quật cường, cũng có chút quyết tuyệt.
Bạch Trì Hữu nhắm mắt lại. Vĩnh viễn không cách nào tận mắt nhìn nàng rời đi…
Lôi Diệc Thương nhìn thân thể xụi lơ trong ngực, ngây ngẩn cả người!
Nàng vậy mà… tự sát rồi!
Đột nhiên, gã cười ha hả, trong tiếng cười mang theo chút điên cuồng, “Tại sao, tại sao…”
Gã phái hầu tử đi giám thị nàng, lại giữa đường âm thầm thả thực nhân điểu ra! Vốn nghĩ nàng chết rồi, gã có thể đem linh hồn của nàng về!
Không ngờ, cuối cùng gã cũng không có được… Thứ có được.. chỉ là lòng pán hận và sự chán ghét của người khác!
Bạch Trì Hữu thấy hắn phát điên, mang Hoa Trung Vĩ đi, sau đó an táng ổn thỏa, rồi đi tới Địa phủ.
“Ngươi nói gì?” Bạch Trì Hữu híp mắt lại, nhìn Diêm vương cười giễu, lạnh giọng hỏi.
“Sau khi Hoa Trung Nguyệt chết, nơi đầu thai… không tốt! Không phải là Nhân giới! Có điều… cũng có thể chưa tới nơi đâu! Trên đường…” Diêm vương không thể làm gì khác hơn là nói lại một lần.
Bạch Trì Hữu cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, muốn giết người! Không có ở Nhân giới, chẳng lẽ là ở Thiên giới sao?
“Bẩm báo Diêm vương…” Đầu Trâu nhanh chóng chạy vào.
“Nói.” Diêm vương vội vàng nói.
“Hồn phách vừa mang về, vì đột nhiên khe thời không sụp xuống, có hồn phách một nam một nữ bị hút vào!” Đầu Trâu nói xong, nhìn về phía Diêm vương.
Khóe miệng Diêm vương nhếch lên, “Ngươi nhớ tên người đã chết không?”
“Bẩm Diêm vương, nhớ ạ, một người tên là Hoa Trung Vĩ, một người tên là Hoa Trung Nguyệt. Là một cặp huynh…” Đầu Trâu còn chưa nói hết, cổ áo đã bị Bạch Trì Hữu xách lên, “Ngươi nói gì? Ở đâu, mau dẫn ta tới!”
“Sư phụ.” Hoa Tiểu Nhã nhìn Bạch Trì Hữu rất chân thành, “Người hãy tin tưởng ta một lần, người phải nhớ kỹ những lời người vừa nói. Cho nên… người phải đồng ý với ta, không được nhúng tay vào, bảo vệ ca ca của ta.”
Bạch Trì Hữu bất đắc dĩ gật đầu.
Hoa Tiểu Nhã cười một tiếng, “Ngoan lắm.” Sau đó quay đầu, nhìn về phía Lôi Diệc Thương, “Ta đi với ngươi, ngươi hãy thả huynh ấy ra.”
Nói xong, sải bước đi về phía Lôi Diệc Thương.
Hoa Trung Vĩ không muốn muội muội của mình phải chịu oan ức, đương nhiên sẽ không để muội muội làm chuyện điên rồ, thừa dịp Lôi Diệc Thương buông mình ra, muốn một tay kéo Hoa Tiểu Nhã về.
Đáng tiếc, chỉ chậm mất một giây, Hoa Trung Vĩ nhìn về phía bụng của mình.
Mũi kiếm đâm vào bụng, Hoa Trung Vĩ cười cười, nhìn Hoa Tiểu Nhã, “Nguyệt Nguyệt, kiếp sau, chúng ta hãy làm… huynh muội.”
Kiếp sau làm huynh muội, Hoa Tiểu Nhã nhìn về phía Hoa Trung Vĩ đang ngã xuống, vành mắt đỏ hoe, nàng chỉ muốn cứu huynh ấy, tại sao…
Bạch Trì Hữu ôm lấy thân thể Hoa Trung Vĩ, Hoa Tiểu Nhã đã bị Lôi Diệc Thương giữ lấy rồi.
Lôi Diệc Thương cười ha hả một tiếng, “Nguyệt Nguyệt, thân thể này của nàng là thành quả của ta, nàng báo đáp ta như vậy sao?”
Trong mắt Hoa Tiểu Nhã mang vẻ đau đớn, nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, ta muốn Hoa ca ca.”
Sau khi Bạch Trì Hữu hiểu ý nàng, hơi kinh ngạc, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Bất kể thế nào, hắn sẽ đời đời tương tùy…
Sau đó, Hoa Tiểu Nhã cũng cười như thế, “Lôi Diệc Thương, trước kia ta đối với ngươi là tình huynh muội, sau này đối với ngươi chỉ là chán ghét. Bây giờ, ngươi là kẻ thù của ta. Nhưng ngươi đối với ta có ơn cứu mạng, hơn nữa, thân thể này là ngươi làm cho ta! Cho nên, hôm nay, ta đem thân thể này trả cho ngươi! Chúng ta coi như hết nợ!”
Nói xong, trên mặt là vẻ quật cường, cũng có chút quyết tuyệt.
Bạch Trì Hữu nhắm mắt lại. Vĩnh viễn không cách nào tận mắt nhìn nàng rời đi…
Lôi Diệc Thương nhìn thân thể xụi lơ trong ngực, ngây ngẩn cả người!
Nàng vậy mà… tự sát rồi!
Đột nhiên, gã cười ha hả, trong tiếng cười mang theo chút điên cuồng, “Tại sao, tại sao…”
Gã phái hầu tử đi giám thị nàng, lại giữa đường âm thầm thả thực nhân điểu ra! Vốn nghĩ nàng chết rồi, gã có thể đem linh hồn của nàng về!
Không ngờ, cuối cùng gã cũng không có được… Thứ có được.. chỉ là lòng pán hận và sự chán ghét của người khác!
Bạch Trì Hữu thấy hắn phát điên, mang Hoa Trung Vĩ đi, sau đó an táng ổn thỏa, rồi đi tới Địa phủ.
“Ngươi nói gì?” Bạch Trì Hữu híp mắt lại, nhìn Diêm vương cười giễu, lạnh giọng hỏi.
“Sau khi Hoa Trung Nguyệt chết, nơi đầu thai… không tốt! Không phải là Nhân giới! Có điều… cũng có thể chưa tới nơi đâu! Trên đường…” Diêm vương không thể làm gì khác hơn là nói lại một lần.
Bạch Trì Hữu cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, muốn giết người! Không có ở Nhân giới, chẳng lẽ là ở Thiên giới sao?
“Bẩm báo Diêm vương…” Đầu Trâu nhanh chóng chạy vào.
“Nói.” Diêm vương vội vàng nói.
“Hồn phách vừa mang về, vì đột nhiên khe thời không sụp xuống, có hồn phách một nam một nữ bị hút vào!” Đầu Trâu nói xong, nhìn về phía Diêm vương.
Khóe miệng Diêm vương nhếch lên, “Ngươi nhớ tên người đã chết không?”
“Bẩm Diêm vương, nhớ ạ, một người tên là Hoa Trung Vĩ, một người tên là Hoa Trung Nguyệt. Là một cặp huynh…” Đầu Trâu còn chưa nói hết, cổ áo đã bị Bạch Trì Hữu xách lên, “Ngươi nói gì? Ở đâu, mau dẫn ta tới!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.