Chương 87: GỌI TA LÀ HỮU
U Nhã
26/01/2017
Nữ nhân này, thật dày vò người ta!
Chỉ chốc lát, bắp đùi nàng lại gác lên thân dưới của hắn ——
Cả người hắn hoàn toàn cứng đờ, nàng thế nhưng đặt ở nơi này ——
Mà nơi đó hình như biến hóa thật nhanh chóng, mạnh mẽ căng cứng ——
Trên mặt hắn, trong nháy mắt lần lượt biến đổi xanh trắng đen tím hồng——
Lấy tay đẩy cặp chân trơn mềm trắng nõn của nàng ra, tay nàng lại lần nữa vuốt ve trên ngực hắn.
Bạch Trì Hữu lần đầu tiên phát hiện, mình không trấn định được nữa!
Có phải hắn nên gọi tiểu nha đầu này dậy, để nàng nhìn xem rốt cuộc nàng đang ở trong tình huống nàohay không?!
Không chịu nổi nàng hành hạ như vậy, Bạch Trì Hữu tung mình một cái, đè nàng xuống ngủ dưới thân thể của mình, trước ngực mềm mại nhìn chẳng sót thứ gì ——
Bạch Trì Hữu toàn thân căng lên, lại bất giác muốn ôm chặt nàng.
Hắn bắt đầu trách thị lực của mình tại sao tốt như vậy!
Xem ra, mình cũng cần phải tắm nước lạnh mới được!
Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng vì ngủ mà khẽ mở khẽ ngậm, hắn rốt cục kìm nén không được ý nghĩ trong lòng, phủ lên môi nàng ——
Trằn trọc trở mình, cái hôn nhẹ trở nên có chút thâm trầm.
Hoa Tiểu Nhã bị nụ hôn này đánh thức, mở to mắt, đối diện với ánh mắt của hắn.
Dưới ánh trăng, nàng có thể thấy rõ nam tử phía trên ——
Nàng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ tỉnh táo.
Nhưng môi hắn vẫn gắt gao ngậm lấy đôi môi nàng, dù nàng có làm cách nào cũng đẩy không ra.
Cảm giác nóng rực, trên người hắn lại dần dần truyền đến một ngọn lửa nóng như thiêu như đốt.
Hoa Tiểu Nhã cảm thấy, nàng cũng bị ngọn lửa cực nóng làm cho đỏ bừng mặt mất rồi.
Trời ạ, sư phụ rốt cuộc nổi điên gì vậy, không lí nào là do hắn uống nhiều quá?
Hoa Tiểu Nhã không khỏi rơi lệ, nhưng hắn trúc trắc hôn có đôi khi đụng nàng phát đau, để đề phòng mình lại một lần nữa bị đụng đau, Hoa Tiểu Nhã đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.
Đó chính là, nàng ôm lấy cổ hắn, bắt đầu hướng dẫn hắn hôn môi như thế nào ——
Chẳng qua là một chút như vậy, Bạch Trì Hữu hình như có thể hiểu những hướng dẫn vô cùng cụ thể ấy, sau đó điên cuồng ra tay ——
Hoa Tiểu Nhã vốn dĩ đầu óc tỉnh táo lại dần dần trầm luân, mềm nhũn như hồ ——
Nàng bắt đầu âm thầm hối hận, mình bán đứng mình rồi!
Tại sao nàng lại rảnh rỗi đến mức điên rồ dạy hắn hôn môi như thế chứ? Sau đó, chịu hành hạ lại là mình!
Rốt cục, một nụ hôn thật dài kết thúc, môi hắn rời khỏi môi nàng.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, hắn lúc này mới có một cảm giác thỏa mãn ——
Buông hai tay vốn đang phản kháng của nàng ra, khóe môi hắn nhếch lên ——
Hoa Tiểu Nhã đỏ bừng mặt, muốn đẩy hắn ra, nhưng khi cảm giác được trên cánh tay mình mát mẻ, nàng mới bi kịch phát hiện, mình vậy mà toàn thân để trần!
Nàng, trần như nhộng!
Trời ạ, chẳng trách lại dẫn sói vào nhà!
Khuôn mặt vốn đang đỏ ửng, trong nháy mắt đã đỏ lựng như một quả táo to.
“Sư… sư phụ ——”
“Gọi ta là Hữu.”
Tại sao lại là một chữ cuối cùng? Tại sao không phải là hai chữ cuối cùng? Hoặc là hai chữ phía trước? Bởi vì hai chữ phía trước là ngu ngốc sao? Hoa Tiểu Nhã bắt đầu không khỏi vừa suy nghĩ lung tung, vừa lảng tránh!
Môi hắn dần dần kề sát bên tai nàng, thân thể của nàng hơi cứng đờ, kéo suy nghĩ đang bay xa kia trở lại.
“Gọi ta là Hữu.”
Hắn lại bá đạo tuyên bố lần nữa.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Nàng lắc đầu, “Sư phụ, ta cảm thấy —— ưm ——”
Cảm giác lơ đãng bị hắn mút thỏa thích bên tai ấy… tê dại mà rung động, lúc này nàng mới bật ra một chữ rất mất mặt ——
Bạch Trì Hữu nhếch khóe môi, quả nhiên, nơi này là khu vực nhạy cảm của nàng ——
Tay của hắn, qua lại ở cổ, rồi trước ngực nàng——
Thân thể của nàng không nhịn được run lên theo, cứng đờ.
Hắn phát hiện, nơi nhạy cảm trên người nàng thật quá nhiều ——
Chỉ chốc lát, bắp đùi nàng lại gác lên thân dưới của hắn ——
Cả người hắn hoàn toàn cứng đờ, nàng thế nhưng đặt ở nơi này ——
Mà nơi đó hình như biến hóa thật nhanh chóng, mạnh mẽ căng cứng ——
Trên mặt hắn, trong nháy mắt lần lượt biến đổi xanh trắng đen tím hồng——
Lấy tay đẩy cặp chân trơn mềm trắng nõn của nàng ra, tay nàng lại lần nữa vuốt ve trên ngực hắn.
Bạch Trì Hữu lần đầu tiên phát hiện, mình không trấn định được nữa!
Có phải hắn nên gọi tiểu nha đầu này dậy, để nàng nhìn xem rốt cuộc nàng đang ở trong tình huống nàohay không?!
Không chịu nổi nàng hành hạ như vậy, Bạch Trì Hữu tung mình một cái, đè nàng xuống ngủ dưới thân thể của mình, trước ngực mềm mại nhìn chẳng sót thứ gì ——
Bạch Trì Hữu toàn thân căng lên, lại bất giác muốn ôm chặt nàng.
Hắn bắt đầu trách thị lực của mình tại sao tốt như vậy!
Xem ra, mình cũng cần phải tắm nước lạnh mới được!
Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng vì ngủ mà khẽ mở khẽ ngậm, hắn rốt cục kìm nén không được ý nghĩ trong lòng, phủ lên môi nàng ——
Trằn trọc trở mình, cái hôn nhẹ trở nên có chút thâm trầm.
Hoa Tiểu Nhã bị nụ hôn này đánh thức, mở to mắt, đối diện với ánh mắt của hắn.
Dưới ánh trăng, nàng có thể thấy rõ nam tử phía trên ——
Nàng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ tỉnh táo.
Nhưng môi hắn vẫn gắt gao ngậm lấy đôi môi nàng, dù nàng có làm cách nào cũng đẩy không ra.
Cảm giác nóng rực, trên người hắn lại dần dần truyền đến một ngọn lửa nóng như thiêu như đốt.
Hoa Tiểu Nhã cảm thấy, nàng cũng bị ngọn lửa cực nóng làm cho đỏ bừng mặt mất rồi.
Trời ạ, sư phụ rốt cuộc nổi điên gì vậy, không lí nào là do hắn uống nhiều quá?
Hoa Tiểu Nhã không khỏi rơi lệ, nhưng hắn trúc trắc hôn có đôi khi đụng nàng phát đau, để đề phòng mình lại một lần nữa bị đụng đau, Hoa Tiểu Nhã đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.
Đó chính là, nàng ôm lấy cổ hắn, bắt đầu hướng dẫn hắn hôn môi như thế nào ——
Chẳng qua là một chút như vậy, Bạch Trì Hữu hình như có thể hiểu những hướng dẫn vô cùng cụ thể ấy, sau đó điên cuồng ra tay ——
Hoa Tiểu Nhã vốn dĩ đầu óc tỉnh táo lại dần dần trầm luân, mềm nhũn như hồ ——
Nàng bắt đầu âm thầm hối hận, mình bán đứng mình rồi!
Tại sao nàng lại rảnh rỗi đến mức điên rồ dạy hắn hôn môi như thế chứ? Sau đó, chịu hành hạ lại là mình!
Rốt cục, một nụ hôn thật dài kết thúc, môi hắn rời khỏi môi nàng.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, hắn lúc này mới có một cảm giác thỏa mãn ——
Buông hai tay vốn đang phản kháng của nàng ra, khóe môi hắn nhếch lên ——
Hoa Tiểu Nhã đỏ bừng mặt, muốn đẩy hắn ra, nhưng khi cảm giác được trên cánh tay mình mát mẻ, nàng mới bi kịch phát hiện, mình vậy mà toàn thân để trần!
Nàng, trần như nhộng!
Trời ạ, chẳng trách lại dẫn sói vào nhà!
Khuôn mặt vốn đang đỏ ửng, trong nháy mắt đã đỏ lựng như một quả táo to.
“Sư… sư phụ ——”
“Gọi ta là Hữu.”
Tại sao lại là một chữ cuối cùng? Tại sao không phải là hai chữ cuối cùng? Hoặc là hai chữ phía trước? Bởi vì hai chữ phía trước là ngu ngốc sao? Hoa Tiểu Nhã bắt đầu không khỏi vừa suy nghĩ lung tung, vừa lảng tránh!
Môi hắn dần dần kề sát bên tai nàng, thân thể của nàng hơi cứng đờ, kéo suy nghĩ đang bay xa kia trở lại.
“Gọi ta là Hữu.”
Hắn lại bá đạo tuyên bố lần nữa.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Nàng lắc đầu, “Sư phụ, ta cảm thấy —— ưm ——”
Cảm giác lơ đãng bị hắn mút thỏa thích bên tai ấy… tê dại mà rung động, lúc này nàng mới bật ra một chữ rất mất mặt ——
Bạch Trì Hữu nhếch khóe môi, quả nhiên, nơi này là khu vực nhạy cảm của nàng ——
Tay của hắn, qua lại ở cổ, rồi trước ngực nàng——
Thân thể của nàng không nhịn được run lên theo, cứng đờ.
Hắn phát hiện, nơi nhạy cảm trên người nàng thật quá nhiều ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.