Chương 97: Hầu tử thối
U Nhã
26/01/2017
“Châm trà.” Giọng nói Bạch Trì Hữu không lớn, chỉ vừa đủ cho Hoa Tiểu Nhã nghe thấy.
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã càng thêm tức giận, nhưng, mình vừa nghĩ lại, nàng là đồ nhi, người ta là sư phụ, cho nên, châm trà cũng đúng thôi!
Nghĩ tới đây, nàng cầm bình nước lên, sải bước đi ra.
Ngọc Nhi nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng, dù sao cũng chỉ là một nha đầu mà thôi.
Hoa Tiểu Nhã rót nước trà, buồn bực hờn dỗi cất tiếng nói, “Sư phụ, đồ nhi đi ra sau luyện công.”
Bạch Trì Hữu chỉ gật đầu, nhìn cũng không nhìn Hoa Tiểu Nhã lấy một cái, mà lại bắt mạch cho Mai Hoa tiên tử.
Hoa Tiểu Nhã trong lòng buồn bã, xoay người, tức giận bỏ đi ——
Sư phụ thiệt là, cái kiểu quan tâm này sao lại rõ ràng như vậy!
Hoa Tiểu Nhã càng nghĩ càng tức giận, trong khoảng thời gian ngắn, phát ra một ngọn lửa không rõ.
Ở sau núi chém lung tung một hồi xong, nàng lại ngoài ý muốn phát hiện một con tiểu mi hầu.
Tiểu mi hầu đứng trên tàng cây, đang gặm một quả táo, bộ dáng kia, vô cùng đáng yêu.
Hoa Tiểu Nhã nhìn một chút, kết giới lại đúng ở chỗ này, nàng nên đi ra ngoài một chút, hay yên lặng đứng đợi bên trong đây?
Đáng tiếc, nàng ở trong kết giới ngắm nhìn tiểu mi hầu, lúc này đang trên cái cây không biết tên ấy, tiểu mi hầu hiển nhiên cũng thấy nàng ——
Thấy dáng vẻ giận dữ vừa rồi kia của nàng, tiểu mi hầu nọ lại còn che cái bụng cười chế giễu nàng.
Điều này làm cho Hoa Tiểu Nhã hết sức im lặng!
Mình lại bị một con khỉ cười nhạo!
Nghĩ tới đây, nàng vươn tay, hướng về tiểu mi hầu trên cây làm một cái Ngự Hỏa Thuật, ngoài miệng mang theo vài phần trả thù, “Hừ, hầu tử thối chê cười bổn cô nương, sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”
Ai biết, hầu tử kia lại đột nhiên nhảy ra, đứng trên một cái cây khác tiếp tục cười nhạo Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã lại càng nổi giận.
Mình đánh không lại Bạch Trì Hữu cũng thôi đi, hôm nay thậm chí ngay cả một con khỉ ngang ngược cũng đánh không lại?
Nàng cũng không tin, con khỉ ngang ngược này sao có thể là Tôn Ngộ Không chuyển thế?!
Liên tiếp, nàng dùng khí lực toàn thân đánh ra, sau nhiều lần phóng ra Ngự Hỏa Thuật về phía tiểu mi hầu trên cây ——
Tiểu mi hầu vẫn tự do tự tại ăn táo trên tàng cây như trước, Hoa Tiểu Nhã lại mệt đến đầu đầy mồ hôi ——
“Hầu tử thối nhà ngươi, là Tôn Ngộ Không chuyển thế chắc?” Hoa Tiểu Nhã chống nạnh, thở hồng hộc, khoát tay áo, “Không đánh nữa không đánh nữa! Ngươi ăn táo gì đó, nào, hái cho tỷ tỷ một trái.”
Tiểu mi hầu kia hình như cũng nghe hiểu lời của Hoa Tiểu Nhã, liên tục xua tay, làm động tác không thể cho.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Ngươi không cho, ta còn không thể tự hái sao?
Phi thân một cái, nàng nhảy lên đầu cành bên ngoài kết giới, tự hái lấy một quả táo vừa to vừa đỏ, xoa xoa, bắt đầu ăn.
Thấy nàng ăn thật, tiểu mi hầu bên cạnh hình như sợ ngây người, liên tục xua tay ——
“Tiểu hầu tử thối, ngươi có thể ăn tại sao ta lại không thể ăn? Hơn nữa, dù có độc, bị độc mà chết cũng không thể chỉ có mình ta!” Hoa Tiểu Nhã cắn một miếng, vừa ngọt vừa giòn, cực kỳ ngon, nàng không nhịn được mấy miếng đã ăn sạch trơn!
Ăn một quả táo to, nàng thỏa mãn reo lên, “Quả táo này sao lại ngon như vậy nhỉ?”
Tiểu mi hầu làm vẻ mặt gọi tới gọi lui, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời ——
Hoa Tiểu Nhã thấy nó luôn ngó chừng nhìn lên trời, cũng không khỏi ngẩng đầu, tò mò hỏi, “Sao thế?”
Tiểu mi hầu nhảy tới nhảy lui, chỉ chỉ lên trời, sau đó vừa đấm đấm ngực mình, vẻ mặt cuống quít vô cùng ——
Hoa Tiểu Nhã nhếch khóe miệng, “Ngươi muốn nói sắp mưa?”
Trong lòng Hoa Tiểu Nhã càng thêm tức giận, nhưng, mình vừa nghĩ lại, nàng là đồ nhi, người ta là sư phụ, cho nên, châm trà cũng đúng thôi!
Nghĩ tới đây, nàng cầm bình nước lên, sải bước đi ra.
Ngọc Nhi nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng, dù sao cũng chỉ là một nha đầu mà thôi.
Hoa Tiểu Nhã rót nước trà, buồn bực hờn dỗi cất tiếng nói, “Sư phụ, đồ nhi đi ra sau luyện công.”
Bạch Trì Hữu chỉ gật đầu, nhìn cũng không nhìn Hoa Tiểu Nhã lấy một cái, mà lại bắt mạch cho Mai Hoa tiên tử.
Hoa Tiểu Nhã trong lòng buồn bã, xoay người, tức giận bỏ đi ——
Sư phụ thiệt là, cái kiểu quan tâm này sao lại rõ ràng như vậy!
Hoa Tiểu Nhã càng nghĩ càng tức giận, trong khoảng thời gian ngắn, phát ra một ngọn lửa không rõ.
Ở sau núi chém lung tung một hồi xong, nàng lại ngoài ý muốn phát hiện một con tiểu mi hầu.
Tiểu mi hầu đứng trên tàng cây, đang gặm một quả táo, bộ dáng kia, vô cùng đáng yêu.
Hoa Tiểu Nhã nhìn một chút, kết giới lại đúng ở chỗ này, nàng nên đi ra ngoài một chút, hay yên lặng đứng đợi bên trong đây?
Đáng tiếc, nàng ở trong kết giới ngắm nhìn tiểu mi hầu, lúc này đang trên cái cây không biết tên ấy, tiểu mi hầu hiển nhiên cũng thấy nàng ——
Thấy dáng vẻ giận dữ vừa rồi kia của nàng, tiểu mi hầu nọ lại còn che cái bụng cười chế giễu nàng.
Điều này làm cho Hoa Tiểu Nhã hết sức im lặng!
Mình lại bị một con khỉ cười nhạo!
Nghĩ tới đây, nàng vươn tay, hướng về tiểu mi hầu trên cây làm một cái Ngự Hỏa Thuật, ngoài miệng mang theo vài phần trả thù, “Hừ, hầu tử thối chê cười bổn cô nương, sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”
Ai biết, hầu tử kia lại đột nhiên nhảy ra, đứng trên một cái cây khác tiếp tục cười nhạo Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã lại càng nổi giận.
Mình đánh không lại Bạch Trì Hữu cũng thôi đi, hôm nay thậm chí ngay cả một con khỉ ngang ngược cũng đánh không lại?
Nàng cũng không tin, con khỉ ngang ngược này sao có thể là Tôn Ngộ Không chuyển thế?!
Liên tiếp, nàng dùng khí lực toàn thân đánh ra, sau nhiều lần phóng ra Ngự Hỏa Thuật về phía tiểu mi hầu trên cây ——
Tiểu mi hầu vẫn tự do tự tại ăn táo trên tàng cây như trước, Hoa Tiểu Nhã lại mệt đến đầu đầy mồ hôi ——
“Hầu tử thối nhà ngươi, là Tôn Ngộ Không chuyển thế chắc?” Hoa Tiểu Nhã chống nạnh, thở hồng hộc, khoát tay áo, “Không đánh nữa không đánh nữa! Ngươi ăn táo gì đó, nào, hái cho tỷ tỷ một trái.”
Tiểu mi hầu kia hình như cũng nghe hiểu lời của Hoa Tiểu Nhã, liên tục xua tay, làm động tác không thể cho.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Ngươi không cho, ta còn không thể tự hái sao?
Phi thân một cái, nàng nhảy lên đầu cành bên ngoài kết giới, tự hái lấy một quả táo vừa to vừa đỏ, xoa xoa, bắt đầu ăn.
Thấy nàng ăn thật, tiểu mi hầu bên cạnh hình như sợ ngây người, liên tục xua tay ——
“Tiểu hầu tử thối, ngươi có thể ăn tại sao ta lại không thể ăn? Hơn nữa, dù có độc, bị độc mà chết cũng không thể chỉ có mình ta!” Hoa Tiểu Nhã cắn một miếng, vừa ngọt vừa giòn, cực kỳ ngon, nàng không nhịn được mấy miếng đã ăn sạch trơn!
Ăn một quả táo to, nàng thỏa mãn reo lên, “Quả táo này sao lại ngon như vậy nhỉ?”
Tiểu mi hầu làm vẻ mặt gọi tới gọi lui, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời ——
Hoa Tiểu Nhã thấy nó luôn ngó chừng nhìn lên trời, cũng không khỏi ngẩng đầu, tò mò hỏi, “Sao thế?”
Tiểu mi hầu nhảy tới nhảy lui, chỉ chỉ lên trời, sau đó vừa đấm đấm ngực mình, vẻ mặt cuống quít vô cùng ——
Hoa Tiểu Nhã nhếch khóe miệng, “Ngươi muốn nói sắp mưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.