Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 220

Khinh Ca Mạn

14/06/2019

Lưu Quang không ngờ sẽ ở Nhân giới gặp được Thiên Âm.

Lúc nàng tới, hắn đang giải quyết mấy con tiểu yêu ăn tim người ở Nhân giới, dàn xếp người phàm chịu khổ.

Chờ hắn phát hiện thì đã không biết nàng đi theo hắn bao lâu.

Trong một chỗ ở nông trại, hai người ngồi đối diện nhau. Trên bàn gỗ thiếu chân bày một bình nước trà thấp kém.

Chủ nhân của nông trại này hai ngày trước mới bị tiểu quỷ ăn tim, đúng lúc bị Lưu Quang bắt gặp, liền báo thù chủ nhân đáng thương này. Vùng này Yêu Ma Quỷ Quái làm ác rất nhiều, hắn liền ở lại nơi này.

Lúc này ngoài cửa sổ Hàn Mai mới nở trắng xóa bông tuyết, nụ hoa chứa mùi hương thoang thoảng từ ngoài cửa sổ đưa vào, đưa tới một phòng thơm ngát.

Lưu Quang rót một ly trà, dùng tiên lực làm nóng, mới đưa cho nàng.

Thiên Âm nhớ tới lúc ma nhân đó đưa cho nàng bình trà, là lá trà thượng hạng, ngay cả nước đều có một ít hương vị ngọt ngào, khi đó nàng chỉ có tức giận không muốn uống.

Lúc này nàng lại nhận lấy nước trà Lưu Quang đưa tới.

Không có uống ngay lập tức, Lưu Quang đã mở miệng: "Tính toán ra, đây là sau khi ngươi trở thành Ma Thần, lần đầu tiên nhàn nhã uống trà với cố nhân Tiên giới như vậy."

Thiên Âm uống một hớp, nói: "Chỉ tiếc, trà bình thường như vậy, ta cũng nếm không được mùi vị."

Ánh mắt khó hiểu của Lưu Quang quăng tới, nàng lạnh nhạt nói: "Thân túi da này không còn dùng được." Vừa cười một tiếng: "Cung Nguyệt Thần luyện ra thân thể, chẳng qua chỉ là một cái xác lạnh lẽo trống rỗng. Ta vứt bỏ thần mà thành ma, vốn là chỉ có một đời có thể sống. Lần trước có thể trùng sinh, là do phúc của sư phụ, dùng tu vi của mình độ ta. Lần này, nếu không phải cung Nguyệt Thần và ta sinh ra cộng hưởng, ở dưới đài Tru Thần hút hồn phách của ta hít vào thân cung, sợ ta đã giống như Mặc ca ca vậy, vùi thân dưới đài Tru Thần rồi. Lúc này hồi tưởng lại, lúc ấy sư phụ quả thật là nửa phần tình cảm cũng không có."

Lưu Quang giật giật khóe miệng, nhìn bông tuyết bay ngoài cửa sổ. Hồi lâu, nói: "Trọng Hoa hắn là vạn bất đắc dĩ. Hơn nữa ngươi biết rõ hắn mất trí nhớ, cần gì phải ghi hận hắn? Ngoại trừ phụ thân ta ra, cả đời hắn cũng không có thật lòng đối đãi người nào, chỉ ngươi mà thôi."

"Thời điểm huynh giúp sư phụ nói chuyện, ngược lại hiếm thấy." Thiên Âm hái được đóa hoa mai ở đầu ngón tay, thấp mũi nhẹ nhàng ngửi, tự nhủ: "Ta chính là đã đồng ý với Mặc ca ca, cuộc đời này không gặp sư phụ, trước đó vài ngày thấy hắn mạnh khỏe, ta liền cũng yên tâm."

"Như vậy ngươi thật sự muốn huyết tẩy Lục giới không có một ngọn cỏ sao?"

Thiên Âm không trả lời mà hỏi lại: "Phải, Lưu Quang, huynh có hứng thú xem Thần Tàng trong truyền thuyết một chút không?"

"Ngươi có lòng tốt này sao?"

"Ta chưa?"

Ánh mắt của Lưu Quang lên lên xuống xuống nhìn nàng một lần, lắc đầu: "Không có."

Thiên Âm cầm hoa mai trong tay cắm vào trong ấm trà, tay chống cằm, một đôi huyết mâu chớp nháy, làm ra một tư thế thương lượng: "Nếu không, ta trói huynh lại?"



Khóe mắt Lưu Quang hung hăng nhảy dựng: "Ngươi dám!"

"Ta tập kích thành công, chưa gặp phải đối thủ, đối với huynh, ta cảm thấy đáng giá thử một lần!"

Cuối cùng, vì mặt mũi của mình, Lưu Quang dứt khoát mà lựa chọn khuất phục.

Sáng suốt như hắn, là quyết định sẽ không như Huyền Tề rơi vào kết quả mất sạch thể diện. . . . . .

Thiên Âm và Lưu Quang một đường đi tới Thần Đãng Sơn, đi ngang qua đài Tru Thần thì Lưu Quang thấy trên đài Tru Thần này mấy thi thể bị gió làm khô, chút thổn thức nói: "Nghĩ tới năm đó Vô Tư xinh đẹp kêu ngạo cỡ nào, hôm nay chẳng qua cũng một thân xác xấu xí. Việc đời khó liệu, ai có thể nghĩ tới, Vô Tư nàng cuối cùng chết ở trong tay ngươi?"

Thiên Âm mắt nhìn thẳng đi về phía trước, nghe lời của hắn, nói: "Ta đã sớm nói qua, không ai mãi mãi hèn."

"Tuy rằng ta muốn khen ngươi làm rất tốt, mà dù sao ngươi giết nhiều người như vậy, lưng đeo ngàn vạn tánh mạng, chẳng lẽ không sợ tương lai bị trời phạt sao?"

"Con rận còn không sợ cắn đâu, ta vốn là chính là người bị Thiên Đạo nguyền rủa, bị trời phạt đối với ta mà nói, giống như con rận vậy, ta có gì phải sợ." Thiên Âm cười nói: "Đến."

Lưu Quang ngước mắt vừa nhìn, một tòa Thông Thiên Tháp, nguy nga mạnh mẽ, thân tháp đen nhánh chiếu người.

Từng trận Thần Âm trong Đại Liệt Cốc, chim hót hoa thơm.

"Thần Tàng ở chỗ này?" Lưu Quang hiển nhiên không tin!

"Từ nhỏ đến lớn, ta chưng từng lừa dối huynh nửa phần." Thiên Âm nói xong, dắt tay áo hắn đi tới trước Thông Thiên Tháp, từng bước từng bước đi lên Thông Thiên Tháp!

Ba mươi sáu bậc thang là một cấm kỵ, nhưng lần này, Thiên Âm và Lưu Quang lại một đường đi tới đỉnh tháp, đứng ở chỗ cao nhất, nhất lãm chúng sơn tiểu*!

Nhất lãm chúng sơn tiểu*: Trèo lên đỉnh núi cao nhất, thấy núi đồi xung quanh đều nhỏ bé.

"Khu vườn này, vốn là phụ thân ta đưa lễ vật sinh thần cho ta, giống như Huyễn Hải, là một giống như độc lập mở ra. Thông Thiên Tháp này là chỗ ở của phụ thân ta, có thể là khi người qua đời dịch Thông Thiên Tháp tới đây."

Lưu Quang đã sớm theo Minh vương biết được thân phận tôn quý của Thiên Âm, giờ phút này nghe nàng tự mình nói lên, nghĩ đến những năm này nàng cũng đã biết được tất cả.

"Phụ thân ngươi, là người phương nào?"

"Thượng Cổ Ma tộc vua Đế Tuấn."

"Mẫu thân ngươi thì sao?"



"Nguyệt thần Hằng Nga."

Sắc mặt Lưu Quang không vui suy nghĩ chốc lát, nói: "Nói cách khác, thật ra thì ngươi cũng coi là một lão yêu bà rồi hả ?"

". . . . . ." Thiên Âm nói: "Ta thật là đã được chân truyền từ huynh, nhớ ngày đó lúc ta biết được thân thế của mình, cũng là nghĩ tới vấn đề tuổi tác."

Đang khi nói chuyện, Thiên Âm đã cắt cổ tay, trong miệng nói lẩm bẩm, lập tức máu tươi giống như có sinh mệnh hóa làm băng lụa máu đỏ lượn lờ ở trên thân tháp.

Trên thân tháp lập tức tràn ra ánh sáng hình lưới, từng khúc đi xuống dưới, không tới chốc lát, cả thân tháp đã bắn ra sáng rực rỡ tứ phía.

Trong chốc lát, hai người đã đến một thế ngoại đào nguyên*!

Thế ngoại đào nguyên*: bồng lai tiên cảnh, thế giới thần tiên.

Bầu trời là trong xanh giống như nước tắm, Vân Đóa ngũ thải, chim bay nhàn nhã, xuyên qua ở từng tầng Thải Hồng. Trên đất từng đóa Thần Hoa, sương sớm đọng trên cánh hoa, lấp lánh vô số ánh sao. Liếc nhìn lại, đúng như biển hoa cỏ mọc um tùm, một phồn hoa xanh ngát. Có đền tọa lạc giữa sườn núi phía xa, đám sương bao phủ, khói trắng như nước, thoáng như một cảnh tượng mộng ảo.

Lúc này, hai người một mình đứng ở trên thác nước, lao nhanh dưới thác nước, cá bơi chỗ nước cạn đùa giỡn truy đuổi.

Hai người sóng vai rơi vào thần hoa, bươm buớm vòng quanh hai người giật mình nhẹ nhàng mà bay.

Lưu Quang khó có được không mặc trường bào sắc hoa, dù vậy, một thân y phục đơn thuần cũng không che giấu được dung nhan tuyệt thế của hắn, lúc này đứng ở giữa thần hoa màu tím, lại càng đep hơn thần hoa.

Xinh đẹp chói mắt!

Thiên Âm nhìn có chút ngây ngô, phục hồi tinh thần lại nói: "Đây chính là Thần Tàng các ngươi tâm tâm niệm niệm, nhưng thật ra thì chỉ là một khu vườn mà phụ thân ta để lại cho ta. Hình dáng của Thần Sơn, đại khái cũng là hình dáng kia, cho nên ta đã từng gọi nó Tiểu Thần sơn. Chân chính là ngọn núi không có ranh giới này."

Vết thương trên cổ tay của nàng trong khoảnh khắc khép lại, nàng giống như chưa từng cảm thấy đau đớn, đi tới chỗ sâu trong thần hoa.

Ở tầng trên, Thông Thiên Tháp lạnh lùng đứng nghiêm.

Thiên Âm trực tiếp đi vào cửa điện kia, nói với Lưu Quang: "Huynh vào đi thôi!"

Lưu Quang dừng chân không tiến: "Vì sao chính ngươi không đi vào?"

"Ta tất nhiên sẽ đi vào, nhưng không phải từ nơi này. Nếu như huynh và phụ thân ta hữu duyên, có lẽ có Thần Ma truyền thừa, nói như vậy nếu như huynh muốn trừ hại cho Lục giới, mới có thể giết ta."

Lưu Quang nhìn Thiên Âm cười nói tự nhiên, trong lúc này như có loại thương cảm sinh ly tử biệt.

Hôm nay, Thiên Âm thật có chút kì quái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook