Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 23: Huyền trưởng lão bi thảm
Khinh Ca Mạn
11/03/2017
Editor: Bạch Ân Hy
Chùi nước miếng trên khóe môi, cúi đầu nhìn một cái, thấy Thiên Tuyết cũng ngơ ngẩn, đói khát nhìn tiên hạc, không khỏi đưa tay vuốt vuốt bộ lông tuyết trắng như tơ lụa của nó: “Tuyết Tuyết! Cuộc sống Tiên giới không phải là người trôi qua! Đúng không?”
Tuy Thiên Tuyết là thú, nhưng bộ dáng trong lòng đau buồn này quả thật chọc Thiên Âm nở nụ cười, nàng nhìn nó chăm chú, bỗng nhiên dường như nhớ ra cái gì đó, phấn khởi reo lên: “Không phải ngươi có tiên pháp sao? Nếu không thì đánh rớt một con, chúng ta nướng ăn nhé?”
Thiên Tuyết lại làm ra phản ứng giống người, đột nhiên nó nhảy xuống, hai chân đứng thẳng lên giống như con người, hai móng vuốt tuyết trắng đáng yêu rụt lại dưới cổ, nhìn tiên hạc trên trời, vừa đảo mắt to nhìn Thiên Âm, khẽ mắt híp, theo tiếng cười kỳ quái truyền ra, móng vuốt nó vung về phía tiên hạc bay trên không trung, chỉ thấy tiên hạc nọ tựa như gãy cánh, trực tiếp mà thản nhiên rơi xuống trước mặt một người một thú. Một con tiên hạc khác hốt hoảng bay đi.
Thiên Âm nở nụ cười, ôm lấy Thiên Tuyết hung hăng xoa mấy cái.
Cũng là thú, chỉ là Thiên Tuyết cao cấp hơn người ta một chút thôi!
“Tuyết Tuyết uy vũ*!!” Thiên Âm hăng hái vạn phần ngửa mặt lên trời cười to: “Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt tiên thú nướng.”
[*Uy vũ = mạnh mẽ, vĩ đại, quyền lực,.... ]
Thiên Tuyết cũng giống nàng, khua móng vuốt, mắt thú phát ra ánh sáng!
*****
Huyền Lam đang ngồi thuyền thì bỗng dưng mở mắt ra, một con tiên hạc đáp xuống trước mặt hắn, mệt mỏi uể oải, hoàn toàn không nhàn nhã kiêu ngạo như ngày thường.
“Sao thế?” Huyền Lam lướt mắt liếc nó một cái, vừa nhìn phía ngoài điện: “Tiểu Bạch chạy đi đâu rồi?”
“Lệ* ~~~” Tiên hạc tru dài, bi thống không thôi.
[* tiếng chim hạc kêu... và tui không biết nó ra sao -__-]
Huyền Lam biến sắc: “Tiểu Bạch bị người ta bắt hả?!!”
Tiên Hạc cúi đầu, đụng đụng bên cạnh hắn. Thời gian tiên hạc này tu luyện quá ngắn, vẫn chưa thể nói tiếng người, nhưng mà bộ dạng đó, lại giống như con vịt bị người ta ném vào trong nước sôi nhúng qua, yếu ớt suy nhược như vậy.
“Thật to gan, lại có thể đánh chủ ý lên tiên thú!” Thần thức được truyền âm, tính tính Huyền Lam bạo phát, lập tức đứng dậy vỗ vỗ tiên hạc, nói: “Tiểu Hắc, dẫn ta đi, ta muốn nhìn xem, là ai không để quy củ của tiên môn vào mắt như thế!!”
Lúc Huyền Lam mang tâm tình lo lắng thấp thỏm, đáp xuống điện Cửu Trọng thì toàn thân tiên hạc bên kia đã sớm run rẩy. Mà bên đây hắn cũng đã tức giận đến nỗi râu dựng cả lên.
Không vì cái gì khác, chỉ vì một đống xương bị gặm sạch sẽ ở cửa điện kia. Xương cốt vẫn còn tiên khí chảy xuôi, ánh sáng đầy màu sắc lung linh, xinh đẹp biết bao.
Chỉ là nhìn về hướng đó lần nữa, thấy một người một thú ngủ mơ nằm trên đất thì trái tim của Huyền Lam đã trải qua hơn ba vạn năm, quả thật rõ ràng là vỡ nát vang dội!
Nhưng vừa nhìn thấy tiểu bất điểm kia, lại nghĩ tới Trọng Hoa thứ hai của mấy ngàn năm sau, vừa muốn phẫn nộ vừa chịu đựng, không nhịn được vừa cố nén.
Tiến lên phía trước, thân thể run rẩy nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Thiên Âm?”
Một người một thú thỏa mãn ngáy khò khò.
Râu Huyền Lam run run, mở miệng gọi lớn hơn một chút: “Tiểu Thiên Âm, đừng ngủ nữa.”
“A Hoa, ngươi thật ồn ào.”
Thiên Âm vẫn xoay người, lầm bầm một tiếng, Huyền Lam nhịn nhịn nữa, cuối cùng không nhịn được mà một tiếng sư tử hống bạo phát: “Thiên Âm!! Ngươi đứng lên cho ta!!”
“A!!!”
Thiên Âm thét lên một tiếng, mở to mắt đứng dậy.
Thiên Tuyết lại càng trực tiếp, mắt chưa mở, móng vuốt đã động trước.
Vì thế rất không may, Huyền Lam trưởng lão không hề phòng bị, một lần nữa bi thảm bị một con thú nhỏ vỗ bay mấy ngàn dậm, ở trong đầu Thiên Âm vô tri vô thức dần dẩn trở thành một cái chấm nhỏ, cuối cùng ánh sáng chợt lóe, không còn bóng dáng.
“Vừa rồi hình như có người bên cạnh thì phải!” Thiên Âm dụi dụi mắt, khép hờ nhìn chung quanh, không có ai, nhưng rõ ràng nàng nghe được có người kiêu nàng mà!
Đưa tay ôm Thiên Tuyết vào trong ngực, trông thấy một đống xương thừa, thỏa mãn chép miệng lại nhìn thấy tiên hạc đang lạnh run lên phía dưới, đôi mắt lại tỏa sáng lần nữa!
“Tuyết Tuyết, chúng ta tìm được bữa ăn tiếp theo rồi.”
Thiên Tuyết vui sướng nhảy lên đầu vai nàng, đôi mắt tròn ngập nước tràn ngập yêu thích và thân thiện nhìn tiên hạc.
Tiên hạc lui về phía sau từng bước, từng bước một......Đùng!
Chim tiên hạc có sở trường là phi hành nằm thành một đống.
Chùi nước miếng trên khóe môi, cúi đầu nhìn một cái, thấy Thiên Tuyết cũng ngơ ngẩn, đói khát nhìn tiên hạc, không khỏi đưa tay vuốt vuốt bộ lông tuyết trắng như tơ lụa của nó: “Tuyết Tuyết! Cuộc sống Tiên giới không phải là người trôi qua! Đúng không?”
Tuy Thiên Tuyết là thú, nhưng bộ dáng trong lòng đau buồn này quả thật chọc Thiên Âm nở nụ cười, nàng nhìn nó chăm chú, bỗng nhiên dường như nhớ ra cái gì đó, phấn khởi reo lên: “Không phải ngươi có tiên pháp sao? Nếu không thì đánh rớt một con, chúng ta nướng ăn nhé?”
Thiên Tuyết lại làm ra phản ứng giống người, đột nhiên nó nhảy xuống, hai chân đứng thẳng lên giống như con người, hai móng vuốt tuyết trắng đáng yêu rụt lại dưới cổ, nhìn tiên hạc trên trời, vừa đảo mắt to nhìn Thiên Âm, khẽ mắt híp, theo tiếng cười kỳ quái truyền ra, móng vuốt nó vung về phía tiên hạc bay trên không trung, chỉ thấy tiên hạc nọ tựa như gãy cánh, trực tiếp mà thản nhiên rơi xuống trước mặt một người một thú. Một con tiên hạc khác hốt hoảng bay đi.
Thiên Âm nở nụ cười, ôm lấy Thiên Tuyết hung hăng xoa mấy cái.
Cũng là thú, chỉ là Thiên Tuyết cao cấp hơn người ta một chút thôi!
“Tuyết Tuyết uy vũ*!!” Thiên Âm hăng hái vạn phần ngửa mặt lên trời cười to: “Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt tiên thú nướng.”
[*Uy vũ = mạnh mẽ, vĩ đại, quyền lực,.... ]
Thiên Tuyết cũng giống nàng, khua móng vuốt, mắt thú phát ra ánh sáng!
*****
Huyền Lam đang ngồi thuyền thì bỗng dưng mở mắt ra, một con tiên hạc đáp xuống trước mặt hắn, mệt mỏi uể oải, hoàn toàn không nhàn nhã kiêu ngạo như ngày thường.
“Sao thế?” Huyền Lam lướt mắt liếc nó một cái, vừa nhìn phía ngoài điện: “Tiểu Bạch chạy đi đâu rồi?”
“Lệ* ~~~” Tiên hạc tru dài, bi thống không thôi.
[* tiếng chim hạc kêu... và tui không biết nó ra sao -__-]
Huyền Lam biến sắc: “Tiểu Bạch bị người ta bắt hả?!!”
Tiên Hạc cúi đầu, đụng đụng bên cạnh hắn. Thời gian tiên hạc này tu luyện quá ngắn, vẫn chưa thể nói tiếng người, nhưng mà bộ dạng đó, lại giống như con vịt bị người ta ném vào trong nước sôi nhúng qua, yếu ớt suy nhược như vậy.
“Thật to gan, lại có thể đánh chủ ý lên tiên thú!” Thần thức được truyền âm, tính tính Huyền Lam bạo phát, lập tức đứng dậy vỗ vỗ tiên hạc, nói: “Tiểu Hắc, dẫn ta đi, ta muốn nhìn xem, là ai không để quy củ của tiên môn vào mắt như thế!!”
Lúc Huyền Lam mang tâm tình lo lắng thấp thỏm, đáp xuống điện Cửu Trọng thì toàn thân tiên hạc bên kia đã sớm run rẩy. Mà bên đây hắn cũng đã tức giận đến nỗi râu dựng cả lên.
Không vì cái gì khác, chỉ vì một đống xương bị gặm sạch sẽ ở cửa điện kia. Xương cốt vẫn còn tiên khí chảy xuôi, ánh sáng đầy màu sắc lung linh, xinh đẹp biết bao.
Chỉ là nhìn về hướng đó lần nữa, thấy một người một thú ngủ mơ nằm trên đất thì trái tim của Huyền Lam đã trải qua hơn ba vạn năm, quả thật rõ ràng là vỡ nát vang dội!
Nhưng vừa nhìn thấy tiểu bất điểm kia, lại nghĩ tới Trọng Hoa thứ hai của mấy ngàn năm sau, vừa muốn phẫn nộ vừa chịu đựng, không nhịn được vừa cố nén.
Tiến lên phía trước, thân thể run rẩy nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Thiên Âm?”
Một người một thú thỏa mãn ngáy khò khò.
Râu Huyền Lam run run, mở miệng gọi lớn hơn một chút: “Tiểu Thiên Âm, đừng ngủ nữa.”
“A Hoa, ngươi thật ồn ào.”
Thiên Âm vẫn xoay người, lầm bầm một tiếng, Huyền Lam nhịn nhịn nữa, cuối cùng không nhịn được mà một tiếng sư tử hống bạo phát: “Thiên Âm!! Ngươi đứng lên cho ta!!”
“A!!!”
Thiên Âm thét lên một tiếng, mở to mắt đứng dậy.
Thiên Tuyết lại càng trực tiếp, mắt chưa mở, móng vuốt đã động trước.
Vì thế rất không may, Huyền Lam trưởng lão không hề phòng bị, một lần nữa bi thảm bị một con thú nhỏ vỗ bay mấy ngàn dậm, ở trong đầu Thiên Âm vô tri vô thức dần dẩn trở thành một cái chấm nhỏ, cuối cùng ánh sáng chợt lóe, không còn bóng dáng.
“Vừa rồi hình như có người bên cạnh thì phải!” Thiên Âm dụi dụi mắt, khép hờ nhìn chung quanh, không có ai, nhưng rõ ràng nàng nghe được có người kiêu nàng mà!
Đưa tay ôm Thiên Tuyết vào trong ngực, trông thấy một đống xương thừa, thỏa mãn chép miệng lại nhìn thấy tiên hạc đang lạnh run lên phía dưới, đôi mắt lại tỏa sáng lần nữa!
“Tuyết Tuyết, chúng ta tìm được bữa ăn tiếp theo rồi.”
Thiên Tuyết vui sướng nhảy lên đầu vai nàng, đôi mắt tròn ngập nước tràn ngập yêu thích và thân thiện nhìn tiên hạc.
Tiên hạc lui về phía sau từng bước, từng bước một......Đùng!
Chim tiên hạc có sở trường là phi hành nằm thành một đống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.