Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 43: Tiên Tôn, thì sao?
Khinh Ca Mạn
19/06/2018
"Y y a a......" Không biết Thiên Tuyết chui từ xó xỉnh nào ra, nhảy đến
bên cạnh Thiên Âm, tức giận vung móng vuốt với Trọng Hoa, miệng bi bô
nói tiếng thú làm người khác nghe không hiểu.
"Ngươi bất bình vì nàng?"
Tiểu thú kiên định gật đầu.
Trọng Hoa đưa tay sờ sờ đầu của nó, có chút khó hiểu: "Ngươi ở lại Thái A mấy năm, vẫn đơn độc một mình, vì sao bây giờ nguyện ý đi theo bên cạnh một phàm nhân như nàng?"
Thiên Tuyết lắc đầu, xoay người ôm cổ của Thiên Âm mà khóc.
Trọng Hoa: "......"
Hay cho một đôi tình yêu người thú
"Ta đi một chuyến đến điện Bảo Tàng, ngươi trông coi nàng cho thật tốt."
Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn gật đầu.
***
Mặt trăng tròn chiếu xuống ánh sáng màu bạc trong vắt như nước, phủ một tầng sáng mỏng lên mọi vật trong bóng đêm.dieendaanleequuydonn. Dưới ánh trăng, mây khói của Tiên sơn lượn lờ như nước, khiến cho cả Thái A tiên sơn hiện lên càng mờ ảo trong bóng đêm, giống như một bức tranh ảo ảnh tuyệt đẹp và vĩ đại chạy dài về phương xa, nối liền với đất trời.
Trọng Hoa đang bay vút trên cao thì đột nhiên dừng bước, trong mắt chứa đầy bất đắc dĩ: "Lưu Quang, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Bóng dáng Lưu Quang dần dần hiện lên trên không trung, dáng vẻ và nét mặt của hắn vẫn kiểu quần là áo lụa*, chỉ là trong đáy mắt, nhiều hơn thứ gì đó khó có thể nói được.
*Quần là áo lụa chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên tia cười châm biếm: "Nhìn đồ đệ của mình bị người ta đánh, trong lòng chắc không dễ chịu chứ? Ta nhìn cũng đau lòng! Đứa bé đáng yêu như vậy, bị thương cũng không nói một tiếng, khiến người khác thương tiếc."
"...... Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, nàng chỉ là một đứa bé."
"Không không không." Lưu Quang cười to: "Ta rất thích nàng, cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không giống như ngươi, đối với một tiểu bối không lưu lại chút đường sống nào." Hắn đến gần Trọng Hoa, nháy mắt lướt qua nhau, trong giọng nói trầm thấp đè nén lửa giận: "Ta nói rồi, ngươi phá hủy khuôn phép cả đời ta, ta liền hủy cả đời của ngươi, coi như là ta trở thành sư phụ của nàng, có thể vì nàng mà làm việc. Hừ! Tiên Tôn....Thì sao?"
Thì sao?
Không thì sao?
Trọng Hoa mím chặt môi mỏng nhợt nhạt, im lặng.
Lưu Quang đã đi xa.
****
"Sư phụ!!"
Hôm sau, một tiếng thét chói tai vô cùng đau đớn tuyệt vọng bi thảm vang ra từ trong điện Cửu Trọng, làm Tiên Hạc sống ở bốn phía hoảng sợ bay đi.
Chốc lát, trong phòng vang lên một âm thanh khác.
"Có chuyện gì?"
Thiên Âm cười khanh khách, vui mừng lại kích động nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trọng Hoa xuất hiện trong phòng mình, cười đến nước mắt cũng chảy ra: "Sư phụ, người không đuổi con đi có đúng không?"
Thấy dáng vẻ này của nàng, Trọng Hoa mềm lòng, suy tính trong chốc lát, hòa nhã nói: "Hôm qua vi sư đến điện Bảo Tàng một chuyến, đã biết chân tướng, quả thật là vi sư trách nhầm ngươi rồi." dieendaanleequuydonn. Cuối cùng ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng hài lòng, dường như cười cười: "Hôm qua đột nhiên ngươi hôn mê, vi sư xem xét qua một chút, chỉ là vết thương nhẹ do roi, không đủ để ngươi hôn mê. Nhưng cũng không thấy ngươi có bất kỳ chứng bệnh gì, có phải ngươi...... Có bệnh không tiện nói ra?"
Bệnh không tiện nói ra?
Sau khi Trọng Hoa rời đi, Thiên Âm ôm đầu ngồi ở trước điện suy nghĩ cẩn thận, nghĩ từ ánh bình minh vừa ló rạng tới mặt trời chiều ngã về phía tây, nghĩ từ ánh trăng mới nhô cao tới sao đầy trời rơi.
Lại một ngày đẹp trời, nàng vẫn còn đang nghĩ.
Nghĩ từ khi bắt đầu có trí nhớ, đến trước khi hôn mê, vẫn không nghĩ ra được bản thân có bệnh không tiện nói ra, có thể nghiêm trọng khiến mình bị ngất đi.
Nhưng đến sư phụ cũng không tra ra được bệnh, rốt cuộc là cái gì chứ?
Đổi tư thế lại nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chợt thấy Tiên Hạc thản nhiên bay qua nàng chợt hiểu ra: "Sư phụ, con biết rồi! Con biết rõ vì sao con hôn mê!!"
Chương 44: Bữa tối cuối cùng của cuộc sống.
Editor: Tiểu Ly Ly.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. chợt thấy Tiên Hạc thản nhiên bay qua, nàng chợt hiểu ra: "Sư phụ, con biết rồi! Con biết rõ vì sao con hôn mê!!"
Hưng phấn chạy đến điện Tử Thần, Trọng Hoa đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách. Ánh sáng chói mắt giấu đi thân hình của hắn, chỉ thấy hình dáng mờ mờ, tiên khí bao quanh. Ở trong ánh sáng, mơ mơ hồ hồ. dieendaanleequuydonn
Thiên Âm dậm chân, si ngốc nhìn một màn yên tĩnh tuyệt đẹp này mà quên hô hấp.
"Suy nghĩ hai ngày, rốt cuộc nghĩ ra nguyên nhân vì sao ngươi bị hôn mê?" Trọng Hoa quay đầu nhìn lại, vầng sáng quanh người hắn khẽ động.
Thiên Âm nhìn hắn chăm chăm, ngón tay nắm thư từ, trong suốt bóng loáng, giống như giọt sương sáng sớm, cử động mê người lộng lẫy.
Nàng không khỏi bị hấp dẫn, chậm rãi đến gần, ngước đầu, tiếng nói mạnh mẽ vang lên: "Con chóng mặt là do bị đói!"
"......" Thư từ trên tay Trọng Hoa soạt một tiếng rơi xuống đất.
*****
Chuyện may mắn nhất trên đời này là cái gì?
Là có một tiên nhân tuấn mỹ lại mạnh mẽ Tiên Tôn sư phụ!
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời là cái gì?
Là Tiên Tôn sư phụ sử dụng đôi tay trừ yêu diệt ma của hắn, vì ngươi tự tay nấu canh!
—— Thiên Âm nghĩ như vậy.
Cho tới khi Trọng Hoa bưng một bàn thức ăn tinh xảo đến trước mặt, nàng vẫn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Sư phụ của nàng cao cao tại thượng, vạn người kính nể, là tiên nhân có một không hai trong lục giới..... dieendaanleequuydonn.Không ngờ, vì một tiếng “đói” của đệ tử như nàng làm một bàn chứa nhiều thức ăn!
"Ăn đi, không phải đói bụng sao?" Trọng Hoa đẩy Thiên Âm vẫn còn đang ngẩn người, lộ ra tia cười yếu ớt.
Sư phụ cười...... thật mê người......
"Sư...... Sư phụ?"
"Hả?"
Thiên Âm hít một hơi thật sâu: "Không phải Người là tiên nhân sao? Không phải Tiên Nhân không ăn cơm sao? Sao người cũng biết nấu ăn?"
"......" Trọng Hoa liền giật mình, đáy mắt mờ màng chợt lóe lên, trong đầu có hình ảnh lướt qua, ánh sáng lóe lên cực nhanh, hắn mơ hồ nắm giữ được cảm giác quen thuộc.
Hình như cực kì lâu trước kia, hắn đã từng vì một người rửa tay nấu ăn vào ngày 7-1 âm lịch...... Chỉ là một màn kia, giống như mộng ảo không có thật.
"Không biết như thế nào, tự nhiên sẽ biết." Đây là đáp án của hắn.
Không biết như thế nào, tự nhiên sẽ biết?
Thiên Âm cười khanh khách, quả nhiên là sư phụ cường đại, không biết như thế nào, ngay cả món ăn cũng biết làm, thật là thiên tài!
Trọng Hoa nói xong, đưa đôi đũa cho nàng: "Ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon. Bữa tiệc này, coi như vi sư bù lại cho ngươi, là vi sư không làm hết trách nhiệm của mình, để cho ngươi chịu nhiều thiệt thòi. Ăn bữa này, sau này bắt đầu tích lương thực, nếu quá đói, phải trở lại phía sau núi hái quả tiên ăn đi."
Thiên Âm đang thả lỏng thân thể, tay dứt khoát gắp thức ăn dừng lại, nét mặt thay đổi bất ngờ, cuối cùng trắng bệch.
Trọng Hoa không rõ chân tướng, hỏi: "Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?"
Thiên Âm vô cùng trịnh trọng đặt chiếc đũa lại trên bàn, mặt ỉu xìu: "Sư phụ có biết, mỗi khi người ở Nhân giới phạm tội tử hình, hôm sau bị giải tới pháp trường lên đoạn đầu đài thì tối hôm tước, lao ngục sẽ thưởng cho phần thức ăn phong phú, nói ra cho oai là ‘đưa tiễn’. Vì vậy con lén lút đặt tên, gọi là ‘bữa tối cuối cùng của cuộc sống’. Sư phụ cảm thấy, tình cảnh của đồ nhi lúc này có khác gì với tử tù không?"
Sắc mặt Trọng Hoa cứng đờ, ấn Tiên Tôn trên mi tâm của hắn có ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện, vội vả ném xuống một câu: “Ngươi từ từ ăn, vi sư bàn bạc một số chuyện với Chưởng Môn sư bá của ngươi”, sau đó liền không thấy bóng dáng.
"Ngươi bất bình vì nàng?"
Tiểu thú kiên định gật đầu.
Trọng Hoa đưa tay sờ sờ đầu của nó, có chút khó hiểu: "Ngươi ở lại Thái A mấy năm, vẫn đơn độc một mình, vì sao bây giờ nguyện ý đi theo bên cạnh một phàm nhân như nàng?"
Thiên Tuyết lắc đầu, xoay người ôm cổ của Thiên Âm mà khóc.
Trọng Hoa: "......"
Hay cho một đôi tình yêu người thú
"Ta đi một chuyến đến điện Bảo Tàng, ngươi trông coi nàng cho thật tốt."
Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn gật đầu.
***
Mặt trăng tròn chiếu xuống ánh sáng màu bạc trong vắt như nước, phủ một tầng sáng mỏng lên mọi vật trong bóng đêm.dieendaanleequuydonn. Dưới ánh trăng, mây khói của Tiên sơn lượn lờ như nước, khiến cho cả Thái A tiên sơn hiện lên càng mờ ảo trong bóng đêm, giống như một bức tranh ảo ảnh tuyệt đẹp và vĩ đại chạy dài về phương xa, nối liền với đất trời.
Trọng Hoa đang bay vút trên cao thì đột nhiên dừng bước, trong mắt chứa đầy bất đắc dĩ: "Lưu Quang, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Bóng dáng Lưu Quang dần dần hiện lên trên không trung, dáng vẻ và nét mặt của hắn vẫn kiểu quần là áo lụa*, chỉ là trong đáy mắt, nhiều hơn thứ gì đó khó có thể nói được.
*Quần là áo lụa chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên tia cười châm biếm: "Nhìn đồ đệ của mình bị người ta đánh, trong lòng chắc không dễ chịu chứ? Ta nhìn cũng đau lòng! Đứa bé đáng yêu như vậy, bị thương cũng không nói một tiếng, khiến người khác thương tiếc."
"...... Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, nàng chỉ là một đứa bé."
"Không không không." Lưu Quang cười to: "Ta rất thích nàng, cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không giống như ngươi, đối với một tiểu bối không lưu lại chút đường sống nào." Hắn đến gần Trọng Hoa, nháy mắt lướt qua nhau, trong giọng nói trầm thấp đè nén lửa giận: "Ta nói rồi, ngươi phá hủy khuôn phép cả đời ta, ta liền hủy cả đời của ngươi, coi như là ta trở thành sư phụ của nàng, có thể vì nàng mà làm việc. Hừ! Tiên Tôn....Thì sao?"
Thì sao?
Không thì sao?
Trọng Hoa mím chặt môi mỏng nhợt nhạt, im lặng.
Lưu Quang đã đi xa.
****
"Sư phụ!!"
Hôm sau, một tiếng thét chói tai vô cùng đau đớn tuyệt vọng bi thảm vang ra từ trong điện Cửu Trọng, làm Tiên Hạc sống ở bốn phía hoảng sợ bay đi.
Chốc lát, trong phòng vang lên một âm thanh khác.
"Có chuyện gì?"
Thiên Âm cười khanh khách, vui mừng lại kích động nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trọng Hoa xuất hiện trong phòng mình, cười đến nước mắt cũng chảy ra: "Sư phụ, người không đuổi con đi có đúng không?"
Thấy dáng vẻ này của nàng, Trọng Hoa mềm lòng, suy tính trong chốc lát, hòa nhã nói: "Hôm qua vi sư đến điện Bảo Tàng một chuyến, đã biết chân tướng, quả thật là vi sư trách nhầm ngươi rồi." dieendaanleequuydonn. Cuối cùng ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng hài lòng, dường như cười cười: "Hôm qua đột nhiên ngươi hôn mê, vi sư xem xét qua một chút, chỉ là vết thương nhẹ do roi, không đủ để ngươi hôn mê. Nhưng cũng không thấy ngươi có bất kỳ chứng bệnh gì, có phải ngươi...... Có bệnh không tiện nói ra?"
Bệnh không tiện nói ra?
Sau khi Trọng Hoa rời đi, Thiên Âm ôm đầu ngồi ở trước điện suy nghĩ cẩn thận, nghĩ từ ánh bình minh vừa ló rạng tới mặt trời chiều ngã về phía tây, nghĩ từ ánh trăng mới nhô cao tới sao đầy trời rơi.
Lại một ngày đẹp trời, nàng vẫn còn đang nghĩ.
Nghĩ từ khi bắt đầu có trí nhớ, đến trước khi hôn mê, vẫn không nghĩ ra được bản thân có bệnh không tiện nói ra, có thể nghiêm trọng khiến mình bị ngất đi.
Nhưng đến sư phụ cũng không tra ra được bệnh, rốt cuộc là cái gì chứ?
Đổi tư thế lại nghĩ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chợt thấy Tiên Hạc thản nhiên bay qua nàng chợt hiểu ra: "Sư phụ, con biết rồi! Con biết rõ vì sao con hôn mê!!"
Chương 44: Bữa tối cuối cùng của cuộc sống.
Editor: Tiểu Ly Ly.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. chợt thấy Tiên Hạc thản nhiên bay qua, nàng chợt hiểu ra: "Sư phụ, con biết rồi! Con biết rõ vì sao con hôn mê!!"
Hưng phấn chạy đến điện Tử Thần, Trọng Hoa đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách. Ánh sáng chói mắt giấu đi thân hình của hắn, chỉ thấy hình dáng mờ mờ, tiên khí bao quanh. Ở trong ánh sáng, mơ mơ hồ hồ. dieendaanleequuydonn
Thiên Âm dậm chân, si ngốc nhìn một màn yên tĩnh tuyệt đẹp này mà quên hô hấp.
"Suy nghĩ hai ngày, rốt cuộc nghĩ ra nguyên nhân vì sao ngươi bị hôn mê?" Trọng Hoa quay đầu nhìn lại, vầng sáng quanh người hắn khẽ động.
Thiên Âm nhìn hắn chăm chăm, ngón tay nắm thư từ, trong suốt bóng loáng, giống như giọt sương sáng sớm, cử động mê người lộng lẫy.
Nàng không khỏi bị hấp dẫn, chậm rãi đến gần, ngước đầu, tiếng nói mạnh mẽ vang lên: "Con chóng mặt là do bị đói!"
"......" Thư từ trên tay Trọng Hoa soạt một tiếng rơi xuống đất.
*****
Chuyện may mắn nhất trên đời này là cái gì?
Là có một tiên nhân tuấn mỹ lại mạnh mẽ Tiên Tôn sư phụ!
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời là cái gì?
Là Tiên Tôn sư phụ sử dụng đôi tay trừ yêu diệt ma của hắn, vì ngươi tự tay nấu canh!
—— Thiên Âm nghĩ như vậy.
Cho tới khi Trọng Hoa bưng một bàn thức ăn tinh xảo đến trước mặt, nàng vẫn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Sư phụ của nàng cao cao tại thượng, vạn người kính nể, là tiên nhân có một không hai trong lục giới..... dieendaanleequuydonn.Không ngờ, vì một tiếng “đói” của đệ tử như nàng làm một bàn chứa nhiều thức ăn!
"Ăn đi, không phải đói bụng sao?" Trọng Hoa đẩy Thiên Âm vẫn còn đang ngẩn người, lộ ra tia cười yếu ớt.
Sư phụ cười...... thật mê người......
"Sư...... Sư phụ?"
"Hả?"
Thiên Âm hít một hơi thật sâu: "Không phải Người là tiên nhân sao? Không phải Tiên Nhân không ăn cơm sao? Sao người cũng biết nấu ăn?"
"......" Trọng Hoa liền giật mình, đáy mắt mờ màng chợt lóe lên, trong đầu có hình ảnh lướt qua, ánh sáng lóe lên cực nhanh, hắn mơ hồ nắm giữ được cảm giác quen thuộc.
Hình như cực kì lâu trước kia, hắn đã từng vì một người rửa tay nấu ăn vào ngày 7-1 âm lịch...... Chỉ là một màn kia, giống như mộng ảo không có thật.
"Không biết như thế nào, tự nhiên sẽ biết." Đây là đáp án của hắn.
Không biết như thế nào, tự nhiên sẽ biết?
Thiên Âm cười khanh khách, quả nhiên là sư phụ cường đại, không biết như thế nào, ngay cả món ăn cũng biết làm, thật là thiên tài!
Trọng Hoa nói xong, đưa đôi đũa cho nàng: "Ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon. Bữa tiệc này, coi như vi sư bù lại cho ngươi, là vi sư không làm hết trách nhiệm của mình, để cho ngươi chịu nhiều thiệt thòi. Ăn bữa này, sau này bắt đầu tích lương thực, nếu quá đói, phải trở lại phía sau núi hái quả tiên ăn đi."
Thiên Âm đang thả lỏng thân thể, tay dứt khoát gắp thức ăn dừng lại, nét mặt thay đổi bất ngờ, cuối cùng trắng bệch.
Trọng Hoa không rõ chân tướng, hỏi: "Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?"
Thiên Âm vô cùng trịnh trọng đặt chiếc đũa lại trên bàn, mặt ỉu xìu: "Sư phụ có biết, mỗi khi người ở Nhân giới phạm tội tử hình, hôm sau bị giải tới pháp trường lên đoạn đầu đài thì tối hôm tước, lao ngục sẽ thưởng cho phần thức ăn phong phú, nói ra cho oai là ‘đưa tiễn’. Vì vậy con lén lút đặt tên, gọi là ‘bữa tối cuối cùng của cuộc sống’. Sư phụ cảm thấy, tình cảnh của đồ nhi lúc này có khác gì với tử tù không?"
Sắc mặt Trọng Hoa cứng đờ, ấn Tiên Tôn trên mi tâm của hắn có ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện, vội vả ném xuống một câu: “Ngươi từ từ ăn, vi sư bàn bạc một số chuyện với Chưởng Môn sư bá của ngươi”, sau đó liền không thấy bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.