Sư Phụ, Ta Không Muốn Trùng Sinh Nữa!
Chương 2: Trùng sinh thành ăn mày
Diệp Hàn Tử Hy
10/07/2021
Ầy! Sao ông trời lại bất công đến thế? Lại để một người như tôi chết oan. Mà khoan đã, chuyện gì thế này?? Vẫn còn có thể nghĩ được, ta chưa chết?
Mặc Nhiên dần tỉnh dậy trong một góc phố xơ xác, nghèo nàn. Cô liếc nhìn xung quanh, quả là đáng kinh ngạc. Cô xuyên không về thời xưa, ở một Quốc gia có tên là Lâm Mạc Quốc.
“Gì thế này?? Xuyên không sao?” Cô nhìn xung quanh với cái ánh mắt ngạc nhiên. “Nhìn bộ quần áo này sao mà lại rách rưới đến thế. Chẳng lẽ... ta thành ăn mày rồi?”
Ánh mắt cô khó hiểu, rất khó hiểu. Hai mươi năm ở thế giới hiện đại, cô sống ở địa vị cao nhất, tiền của nhiều đếm không xuể. Vậy mà đã chết oan lại còn xuyên không thành ăn mày?? Ông trời sao mà lại bất công đến thế.
“Này Giản Mạn! Nhìn sắc mặt cậu… Có chuyện gì sao?” Ngồi bên cạnh cô là Dật Trình, là một cô nhi không chốn nương tựa, đến bước phải đi làm ăn mày để kiếm sống qua ngày.
“Giản Mạn?” Cô ngạc nhiên? Chẳng lẽ Giản Mạn chính là tên của nguyên chủ của cô sao?
“Phải! Này, đừng nói qua một đêm đã mất trí rồi nhé? Cậu ổn chứ?” Cậu nhóc đó cuống cuồng. Nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một đứa bé mười tuổi.
Cô và cậu ngóc Dật Trình kia ăn sáng bằng một ổ bánh mì nho nhỏ. Dường như nó chẳng thể lấp đầy được cái bụng đói meo của cô.
Ầy! Ăn mày… không biết cuộc sống sau này sẽ cực khổ như thế nào đây?
Ý nghĩ trong đầu cô vụt lên thì thấy dòng người đổ đến trước Định Cố phủ đông nghịt. Cô không khỏi tò mò mà hỏi Dật Trình:
- Chuyện gì mà sao nhiều người vậy?
- À! Hôm nay là ngày Diệu Lăng phái tuyển chọn đệ tử
- Sao? Diệu Lăng phái?
- Phải! Muốn thành tiên thì tốt nhất nên làm đệ tử phái này
- Hờ… Toàn mấy chuyện nhảm nhí
- Hay chúng ta lại thử đi!
Dật Trình nói, cầm lấy tay Giản Mạn chạy lại phía đám đông. Có vẻ là chỉ có trẻ con mới được nhận.
Bọn trẻ đó xếp hàng dài phía trước quả cầu kì dị gì đó. Nhìn Giản Mạn có vẻ cũng chẳng tin về cái điều kì quái này. Phải thôi! Người ở thời hiện đại như cô chẳng thể nào tin vào cái chuyện tâm linh. Nếu mà nghe nói có tiên ở thế giới 4.0 đó thì chắc chắn là dùng một chút kĩ xảo máy móc.
Đứng bên cạnh quả cầu có bốn vị cao nhân. Nhìn trang phục cũng đẹp đấy, tuy cũng chẳng có gì ngoài màu trắng. Nhìn thì chẳng có gì nổi bật nhưng cũng ra dáng quân tử đấy
“Hừm! Năm nay đúng là chẳng có gì nổi bật. Đa phần cũng chỉ Ngũ linh căn, hơn Tứ linh căn có một chút” Một trong số bốn người họ cất tiếng nói với cái vẻ mặt chán nản.
Phía trước Dật Trình là một cậu bé. Trông vẻ ngoài thì quyền quý, nhưng nhìn cậu ta có cái vẻ mặt tự mãn khiến ai cũng chướng mắt. Ai mà ngờ cậu ta lại đạt được Song linh căn.
Thật không ngờ! Cứ nghĩ cậu ta sẽ bị loại chứ?
Vậy mà Dật Trình còn hơn nữa. Đạt được mốc Thiên linh căn. Bốn người họ nhìn Dật Trình bằng mắt chữ A mồm chữ O.
- Oh~ Đáng kinh ngạc
- Nhóc giỏi quá
- Aiya~ Nhặt được bảo bối rồi
- Đồ đệ tốt đây a~
- Phải phải!
Họ nhấc bổng Dật Trình lên rồi hết lời khen ngợi. Trông họ như nhặt được vàng vậy!
“Ể… cô bé, ngươi là người cuối cùng rồi! Mau thử đi để chúng ta còn về bẩm với chưởng môn.” Một vị tiên sinh có mái tóc bạch kim nói với Giản Mạn khi cô đang đứng ngây người nhìn Dật Trình.
“A… Được!” Cô vừa nói, tay chạm vào quả cầu. Không biết từ đâu, với sức mạnh gì mà quả cầu đó nổ tung, những mảnh vỡ bay ra tứ phía.
Ai nấy xung quanh đều há hốc kinh ngạc…
“Đây… Chẳng phải là Lôi linh căn trong truyền thuyết đó sao?? 6000 năm nay mới có một người duy nhất.” Lão già nhất trong số bốn người kia nhìn Giản Mạn nói. Hắn là người duy nhất trong số bốn người gặp được người có Lôi linh căn của 6000 năm trước.
“Mau! Mau theo bọn ta về bẩm báo chưởng môn”
Gì đây?? Ta phá vỡ quả cầu rồi! Bọn họ định bắt đền ta sao? Phải mau chuồn thôi! Ta nghèo thế này làm gì có tiền đến chứ
Cô quay bước định chạy đi thì một trong số bốn người đó như cưỡi mây cưỡi gió bay đến chỗ cô.
- Không sao! Sẽ ổn thôi.
- Ta… ta xin lỗi
- Sao ngươi lại xin lỗi?
- Ta không cố ý phá quả cầu đó
- Haha... Cứ đi với bọn ta. Mọi chuyện coi như xí xóa
Cô nghe thấy câu đó cuối cùng cũng bằng lòng đi theo họ. Tuy vậy nhưng vẫn vô cùng sợ hãi. Nhỡ đâu họ cũng chỉ lừa cô, đến nơi lại bắt cô trả tiền
“Thực sự… ta không phải đền tiền chứ?” Cô ngước lên hỏi cái vị đang dắt tay cô đi về hướng ba người còn lại.
“Phải! Chắc chắn không cần phải đền tiền” Hắn trả lời kiên định. Cô cũng coi như là đã tin hắn.
Ở thế giới hiện đại của cô, cô là một Tổng tài bá đạo, gia tộc thì đứng đến thứ hai cả nước. Bây giờ xuyên không kiểu gì lại hóa ăn mày? Chắc chắn đây là một sự sỉ nhục lớn đối với một người hay tự mãn và kiêu căng như cô.
Mặc Nhiên dần tỉnh dậy trong một góc phố xơ xác, nghèo nàn. Cô liếc nhìn xung quanh, quả là đáng kinh ngạc. Cô xuyên không về thời xưa, ở một Quốc gia có tên là Lâm Mạc Quốc.
“Gì thế này?? Xuyên không sao?” Cô nhìn xung quanh với cái ánh mắt ngạc nhiên. “Nhìn bộ quần áo này sao mà lại rách rưới đến thế. Chẳng lẽ... ta thành ăn mày rồi?”
Ánh mắt cô khó hiểu, rất khó hiểu. Hai mươi năm ở thế giới hiện đại, cô sống ở địa vị cao nhất, tiền của nhiều đếm không xuể. Vậy mà đã chết oan lại còn xuyên không thành ăn mày?? Ông trời sao mà lại bất công đến thế.
“Này Giản Mạn! Nhìn sắc mặt cậu… Có chuyện gì sao?” Ngồi bên cạnh cô là Dật Trình, là một cô nhi không chốn nương tựa, đến bước phải đi làm ăn mày để kiếm sống qua ngày.
“Giản Mạn?” Cô ngạc nhiên? Chẳng lẽ Giản Mạn chính là tên của nguyên chủ của cô sao?
“Phải! Này, đừng nói qua một đêm đã mất trí rồi nhé? Cậu ổn chứ?” Cậu nhóc đó cuống cuồng. Nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một đứa bé mười tuổi.
Cô và cậu ngóc Dật Trình kia ăn sáng bằng một ổ bánh mì nho nhỏ. Dường như nó chẳng thể lấp đầy được cái bụng đói meo của cô.
Ầy! Ăn mày… không biết cuộc sống sau này sẽ cực khổ như thế nào đây?
Ý nghĩ trong đầu cô vụt lên thì thấy dòng người đổ đến trước Định Cố phủ đông nghịt. Cô không khỏi tò mò mà hỏi Dật Trình:
- Chuyện gì mà sao nhiều người vậy?
- À! Hôm nay là ngày Diệu Lăng phái tuyển chọn đệ tử
- Sao? Diệu Lăng phái?
- Phải! Muốn thành tiên thì tốt nhất nên làm đệ tử phái này
- Hờ… Toàn mấy chuyện nhảm nhí
- Hay chúng ta lại thử đi!
Dật Trình nói, cầm lấy tay Giản Mạn chạy lại phía đám đông. Có vẻ là chỉ có trẻ con mới được nhận.
Bọn trẻ đó xếp hàng dài phía trước quả cầu kì dị gì đó. Nhìn Giản Mạn có vẻ cũng chẳng tin về cái điều kì quái này. Phải thôi! Người ở thời hiện đại như cô chẳng thể nào tin vào cái chuyện tâm linh. Nếu mà nghe nói có tiên ở thế giới 4.0 đó thì chắc chắn là dùng một chút kĩ xảo máy móc.
Đứng bên cạnh quả cầu có bốn vị cao nhân. Nhìn trang phục cũng đẹp đấy, tuy cũng chẳng có gì ngoài màu trắng. Nhìn thì chẳng có gì nổi bật nhưng cũng ra dáng quân tử đấy
“Hừm! Năm nay đúng là chẳng có gì nổi bật. Đa phần cũng chỉ Ngũ linh căn, hơn Tứ linh căn có một chút” Một trong số bốn người họ cất tiếng nói với cái vẻ mặt chán nản.
Phía trước Dật Trình là một cậu bé. Trông vẻ ngoài thì quyền quý, nhưng nhìn cậu ta có cái vẻ mặt tự mãn khiến ai cũng chướng mắt. Ai mà ngờ cậu ta lại đạt được Song linh căn.
Thật không ngờ! Cứ nghĩ cậu ta sẽ bị loại chứ?
Vậy mà Dật Trình còn hơn nữa. Đạt được mốc Thiên linh căn. Bốn người họ nhìn Dật Trình bằng mắt chữ A mồm chữ O.
- Oh~ Đáng kinh ngạc
- Nhóc giỏi quá
- Aiya~ Nhặt được bảo bối rồi
- Đồ đệ tốt đây a~
- Phải phải!
Họ nhấc bổng Dật Trình lên rồi hết lời khen ngợi. Trông họ như nhặt được vàng vậy!
“Ể… cô bé, ngươi là người cuối cùng rồi! Mau thử đi để chúng ta còn về bẩm với chưởng môn.” Một vị tiên sinh có mái tóc bạch kim nói với Giản Mạn khi cô đang đứng ngây người nhìn Dật Trình.
“A… Được!” Cô vừa nói, tay chạm vào quả cầu. Không biết từ đâu, với sức mạnh gì mà quả cầu đó nổ tung, những mảnh vỡ bay ra tứ phía.
Ai nấy xung quanh đều há hốc kinh ngạc…
“Đây… Chẳng phải là Lôi linh căn trong truyền thuyết đó sao?? 6000 năm nay mới có một người duy nhất.” Lão già nhất trong số bốn người kia nhìn Giản Mạn nói. Hắn là người duy nhất trong số bốn người gặp được người có Lôi linh căn của 6000 năm trước.
“Mau! Mau theo bọn ta về bẩm báo chưởng môn”
Gì đây?? Ta phá vỡ quả cầu rồi! Bọn họ định bắt đền ta sao? Phải mau chuồn thôi! Ta nghèo thế này làm gì có tiền đến chứ
Cô quay bước định chạy đi thì một trong số bốn người đó như cưỡi mây cưỡi gió bay đến chỗ cô.
- Không sao! Sẽ ổn thôi.
- Ta… ta xin lỗi
- Sao ngươi lại xin lỗi?
- Ta không cố ý phá quả cầu đó
- Haha... Cứ đi với bọn ta. Mọi chuyện coi như xí xóa
Cô nghe thấy câu đó cuối cùng cũng bằng lòng đi theo họ. Tuy vậy nhưng vẫn vô cùng sợ hãi. Nhỡ đâu họ cũng chỉ lừa cô, đến nơi lại bắt cô trả tiền
“Thực sự… ta không phải đền tiền chứ?” Cô ngước lên hỏi cái vị đang dắt tay cô đi về hướng ba người còn lại.
“Phải! Chắc chắn không cần phải đền tiền” Hắn trả lời kiên định. Cô cũng coi như là đã tin hắn.
Ở thế giới hiện đại của cô, cô là một Tổng tài bá đạo, gia tộc thì đứng đến thứ hai cả nước. Bây giờ xuyên không kiểu gì lại hóa ăn mày? Chắc chắn đây là một sự sỉ nhục lớn đối với một người hay tự mãn và kiêu căng như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.