Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Chương 57
Hồ Lô Đường
27/01/2024
“Anh Minh, đây không phải đường đi Nam Dạ mà!!” Thấy hắn đi hướng sai, cậu lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi có nói sẽ chở cậu về Nam Dạ sao?” Thiên Minh vừa lái xe vừa hỏi ngược lại cậu.
“Ý anh là sao?” Lâm Thiên một mặt đầy nghi hoặc nhìn hắn. “Anh không chở tôi về Nam Dạ vậy anh chở tôi đi đâu?”
“Về nhà tôi!!!” Thấy cậu vẫn nhìn mình, hắn nói tiếp. “Tiểu Bắc có việc nghỉ một thời gian. Trong thời gian này cậu sẽ làm lái xe cho tôi!!”
“Là vậy sao?” Nghe hắn nói vậy cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà tôi còn tưởng anh phát hiện ra chuyện hôm trước nên muốn thủ tiêu tôi nữa chứ.
Thấy cậu thở dài rồi không có phản ứng gì, hắn liền hỏi. “Sao vậy? Có chuyện gì mà trông cậu có vẻ trầm ngâm vậy?”
“A, không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ xung quanh nhà của anh có chỗ nào cho thuê phòng không thôi.” Đột nhiên bị hắn hỏi thì cậu có chút giật mình. “Anh có biết chỗ nào cho thuê phòng trọ ở gần nhà anh không?”
“Cậu muốn thuê trọ sao?”
“Đúng vậy!! Tôi không thể cứ ở nhà anh mãi được, như vậy không tiện cho lắm.” Lâm Thiên gật đầu khi nghe hắn hỏi.
“Sao lại không tiện chứ?” Nghe cậu nói vậy, hắn liền đưa ra một loạt lý luận. “Tôi cho cậu thuê phòng, vừa có thể trao đổi công việc kịp thời với tôi vừa không phải mất thời gian đi tìm phòng thuê. Như vậy là tiện cho cả cậu và tôi rồi.”
“Vậy còn tiền thuê trọ là bao nhiêu thì anh cứ trừ vào lương của tôi là được!”
“Ừhmmm…, tiền thuê sao?” Nghe nhắc đến tiền thuê phòng trọ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp. “Tiền thuê thì không cần đâu, cậu chỉ cần mỗi ngày nấu cho tôi ba bữa cơm là được rồi!”
“Như vậy có phải tôi được lời quá rồi không?” Lâm Thiên nghe hắn nói vậy liền cười. “Hay là anh sắp xếp thêm việc gì cho tôi làm đi!!”
“Cậu có biết xoa bóp thư giãn không?” Nghe cậu nói vậy, hắn liền hỏi. Thấy cậu gật đầu hắn nói tiếp. “Vậy mỗi tối cậu giúp tôi xoa bóp đi!”
"A… Hả???"Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn hắn. Thiên Minh thấy cậu có vẻ ngạc nhiên thì lại nhìn cậu. “Cậu không muốn sao?”
“Không, không, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi hơi bất ngờ với yêu cầu của anh thôi.” Bị hắn nhìn như vậy cậu liền lắc đầu cười. Rồi cậu quay mặt đi hướng khác để tránh ánh mắt của hắn. Tôi chỉ nói đùa vậy thôi mà anh cũng có thể nghĩ được việc cho tôi làm thật. Haizzz, thôi vậy, dù sao thì anh cũng phải suy nghĩ cả ngày nên chắc cũng sẽ có một vài chỗ đau mỏi, xoa bóp giúp anh cũng không có gì là quá đáng cả.
…
“Này Tiểu Thiên, mấy hôm trước cậu với chủ tịch đi công tác có gì thú vị không? Kể cho tôi nghe đi!” Đỗ Yến vừa đặt phần cơm trưa của mình xuống bàn cậu liền hỏi ngay. Lâm Thiên không để ý cô, đi lấy một hộp cơm đã chuẩn bị sẵn đi lại cửa ngăn cách rồi quay lại nhìn cô “Cô ngồi đấy ăn trước đi, tôi mang cơm sang cho chủ tịch rồi quay lại.”
Nói rồi cậu đi sang phòng làm việc của hắn nhưng lúc này hắn lại không có trong văn phòng. Cậu đặt hộp cơm lên bàn rồi chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này thì hắn quay lại. Nhìn thấy hắn, cậu đứng lại rồi chỉ vào hộp cơm trên bàn. “Chủ tịch, cơm trưa của anh tôi để ở đây. Anh nhớ ăn đấy, tôi về phòng trước đây.”
Đang chuẩn bị bước đi thì cậu bị hắn gọi lại. “Chờ chút.” Rồi hắn lấy USB trên bàn đưa cho cậu. “Cậu kiểm tra các thông tin ở trong này rồi làm một bản báo cáo đưa cho tôi.”
“Tôi biết rồi, chủ tịch!” Lâm Thiên nhận lấy USB rồi xoay người bước đi. “Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây!”
“Ừm!!!” Hắn ngồi vào bàn nhìn hộp cơm rồi nói tiếp. “Lần sau khi không có người ngoài thì đừng gọi tôi là chủ tịch nữa. Nếu không…”
“Tôi nhớ rồi!! Tôi đi trước đây!!” Chưa để hắn nói hết câu, cậu đã cắt lời rồi bước nhanh trở về phòng của mình. Phù~ Nguy hiểm quá!!!
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của cậu, Đỗ Yến đi lại hỏi. “Cậu bị sao vậy? Bên đó có gì mà trông cậu hốt hoảng vậy?”
“Không có gì đâu!!” Cậu cố bình tĩnh lại đi về phía bàn làm việc. “Cô đã ăn chưa?”
“Tôi đợi cậu về ăn cùng cho vui.” Đỗ Yến đi theo cậu rồi nhìn về phía cửa ngăn cách. “Nhưng cậu sang bên đó có chuyện gì mà lúc trở lại trông cậu có vẻ hốt hoảng vậy?”
“Không có chuyện gì đâu.” Nói rồi cậu lấy hộp cơm của mình ra đặt lên bàn rồi ngồi xuống. “Ăn cơm thôi không hết giờ nghỉ trưa đấy!”
Đỗ Yến nghe vậy cũng ngồi vào bàn rồi cả hai vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
…
“Chủ tịch, đây là báo cáo tôi vừa làm xong, anh xem có chỗ nào cần điều chỉnh thì bảo tôi để tôi điều chỉnh.” Lâm Thiên đặt báo cáo lên bàn cho hắn. “Không còn việc gì thì tôi về phòng làm việc tiếp đây!”
“Đợi đã!!” Thiên Minh để báo cáo sang một bên rồi đi ra chỗ cậu. “Từ mai, phòng làm việc của cậu sẽ ở kia!!”
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ vào một góc đối diện bàn làm việc của hắn thì cậu có chút ngạc nhiên. “Tại sao???!”
Nghe cậu hỏi thì hắn chỉ nói một câu rồi trở về vị trí làm việc tiếp. “Công việc cần thiết!!!”
Nghe câu trả lời của hắn cậu cũng không biết nói thêm gì nữa đành trở về phòng làm việc của mình.
…
“Tôi có nói sẽ chở cậu về Nam Dạ sao?” Thiên Minh vừa lái xe vừa hỏi ngược lại cậu.
“Ý anh là sao?” Lâm Thiên một mặt đầy nghi hoặc nhìn hắn. “Anh không chở tôi về Nam Dạ vậy anh chở tôi đi đâu?”
“Về nhà tôi!!!” Thấy cậu vẫn nhìn mình, hắn nói tiếp. “Tiểu Bắc có việc nghỉ một thời gian. Trong thời gian này cậu sẽ làm lái xe cho tôi!!”
“Là vậy sao?” Nghe hắn nói vậy cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà tôi còn tưởng anh phát hiện ra chuyện hôm trước nên muốn thủ tiêu tôi nữa chứ.
Thấy cậu thở dài rồi không có phản ứng gì, hắn liền hỏi. “Sao vậy? Có chuyện gì mà trông cậu có vẻ trầm ngâm vậy?”
“A, không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ xung quanh nhà của anh có chỗ nào cho thuê phòng không thôi.” Đột nhiên bị hắn hỏi thì cậu có chút giật mình. “Anh có biết chỗ nào cho thuê phòng trọ ở gần nhà anh không?”
“Cậu muốn thuê trọ sao?”
“Đúng vậy!! Tôi không thể cứ ở nhà anh mãi được, như vậy không tiện cho lắm.” Lâm Thiên gật đầu khi nghe hắn hỏi.
“Sao lại không tiện chứ?” Nghe cậu nói vậy, hắn liền đưa ra một loạt lý luận. “Tôi cho cậu thuê phòng, vừa có thể trao đổi công việc kịp thời với tôi vừa không phải mất thời gian đi tìm phòng thuê. Như vậy là tiện cho cả cậu và tôi rồi.”
“Vậy còn tiền thuê trọ là bao nhiêu thì anh cứ trừ vào lương của tôi là được!”
“Ừhmmm…, tiền thuê sao?” Nghe nhắc đến tiền thuê phòng trọ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp. “Tiền thuê thì không cần đâu, cậu chỉ cần mỗi ngày nấu cho tôi ba bữa cơm là được rồi!”
“Như vậy có phải tôi được lời quá rồi không?” Lâm Thiên nghe hắn nói vậy liền cười. “Hay là anh sắp xếp thêm việc gì cho tôi làm đi!!”
“Cậu có biết xoa bóp thư giãn không?” Nghe cậu nói vậy, hắn liền hỏi. Thấy cậu gật đầu hắn nói tiếp. “Vậy mỗi tối cậu giúp tôi xoa bóp đi!”
"A… Hả???"Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn hắn. Thiên Minh thấy cậu có vẻ ngạc nhiên thì lại nhìn cậu. “Cậu không muốn sao?”
“Không, không, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi hơi bất ngờ với yêu cầu của anh thôi.” Bị hắn nhìn như vậy cậu liền lắc đầu cười. Rồi cậu quay mặt đi hướng khác để tránh ánh mắt của hắn. Tôi chỉ nói đùa vậy thôi mà anh cũng có thể nghĩ được việc cho tôi làm thật. Haizzz, thôi vậy, dù sao thì anh cũng phải suy nghĩ cả ngày nên chắc cũng sẽ có một vài chỗ đau mỏi, xoa bóp giúp anh cũng không có gì là quá đáng cả.
…
“Này Tiểu Thiên, mấy hôm trước cậu với chủ tịch đi công tác có gì thú vị không? Kể cho tôi nghe đi!” Đỗ Yến vừa đặt phần cơm trưa của mình xuống bàn cậu liền hỏi ngay. Lâm Thiên không để ý cô, đi lấy một hộp cơm đã chuẩn bị sẵn đi lại cửa ngăn cách rồi quay lại nhìn cô “Cô ngồi đấy ăn trước đi, tôi mang cơm sang cho chủ tịch rồi quay lại.”
Nói rồi cậu đi sang phòng làm việc của hắn nhưng lúc này hắn lại không có trong văn phòng. Cậu đặt hộp cơm lên bàn rồi chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này thì hắn quay lại. Nhìn thấy hắn, cậu đứng lại rồi chỉ vào hộp cơm trên bàn. “Chủ tịch, cơm trưa của anh tôi để ở đây. Anh nhớ ăn đấy, tôi về phòng trước đây.”
Đang chuẩn bị bước đi thì cậu bị hắn gọi lại. “Chờ chút.” Rồi hắn lấy USB trên bàn đưa cho cậu. “Cậu kiểm tra các thông tin ở trong này rồi làm một bản báo cáo đưa cho tôi.”
“Tôi biết rồi, chủ tịch!” Lâm Thiên nhận lấy USB rồi xoay người bước đi. “Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây!”
“Ừm!!!” Hắn ngồi vào bàn nhìn hộp cơm rồi nói tiếp. “Lần sau khi không có người ngoài thì đừng gọi tôi là chủ tịch nữa. Nếu không…”
“Tôi nhớ rồi!! Tôi đi trước đây!!” Chưa để hắn nói hết câu, cậu đã cắt lời rồi bước nhanh trở về phòng của mình. Phù~ Nguy hiểm quá!!!
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của cậu, Đỗ Yến đi lại hỏi. “Cậu bị sao vậy? Bên đó có gì mà trông cậu hốt hoảng vậy?”
“Không có gì đâu!!” Cậu cố bình tĩnh lại đi về phía bàn làm việc. “Cô đã ăn chưa?”
“Tôi đợi cậu về ăn cùng cho vui.” Đỗ Yến đi theo cậu rồi nhìn về phía cửa ngăn cách. “Nhưng cậu sang bên đó có chuyện gì mà lúc trở lại trông cậu có vẻ hốt hoảng vậy?”
“Không có chuyện gì đâu.” Nói rồi cậu lấy hộp cơm của mình ra đặt lên bàn rồi ngồi xuống. “Ăn cơm thôi không hết giờ nghỉ trưa đấy!”
Đỗ Yến nghe vậy cũng ngồi vào bàn rồi cả hai vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
…
“Chủ tịch, đây là báo cáo tôi vừa làm xong, anh xem có chỗ nào cần điều chỉnh thì bảo tôi để tôi điều chỉnh.” Lâm Thiên đặt báo cáo lên bàn cho hắn. “Không còn việc gì thì tôi về phòng làm việc tiếp đây!”
“Đợi đã!!” Thiên Minh để báo cáo sang một bên rồi đi ra chỗ cậu. “Từ mai, phòng làm việc của cậu sẽ ở kia!!”
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ vào một góc đối diện bàn làm việc của hắn thì cậu có chút ngạc nhiên. “Tại sao???!”
Nghe cậu hỏi thì hắn chỉ nói một câu rồi trở về vị trí làm việc tiếp. “Công việc cần thiết!!!”
Nghe câu trả lời của hắn cậu cũng không biết nói thêm gì nữa đành trở về phòng làm việc của mình.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.