Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Chương 66
Hồ Lô Đường
27/01/2024
Thiên Minh cùng Hàn Phi ngồi ngoài đợi cậu thay đồ. Hàn Phi liền muốn giải tỏa thắc mắc trong lòng. “Đại ca, lần trước anh bảo em thiết kế bộ đồ này em còn nghĩ là anh có bạn gái rồi chứ? Sao người anh dẫn đến lại là một chàng trai vậy?” Thấy hắn vẫn nhắm mắt không nói gì, trong lòng Hàn Phi như muốn bùng nổ. Nhưng hắn ta vẫn phải bình tĩnh vì người trước mặt chọc không nổi. “Anh không muốn trả lời thì ít nhất cũng phải cho em cái phản ứng gì đi chứ!! Đừng im lặng như vậy được không? Rốt cuộc là cậu ấy có điểm gì đặc biệt sao?”
“Ra rồi!!” Hắn mở mắt ra cắt ngang lời hắn ta nói. Hàn Phi không hiểu hắn đang nói gì liền hỏi lại. “Ra…ra rồi!!! Cái gì ra rồi vậy đại ca?”
Thiên Minh không nói gì chỉ nhìn về phía phòng thay đồ. Hàn Phi thấy vậy cũng nhìn theo. Vừa nhìn thấy người bước ra, hắn ta ngạc nhiên đến há hốc mồm, lắp bắp nói. “Đây… đây… đây là người vừa đi vào trong thay đồ sao?”
Thấy Hàn Phi cứ nhìn mình mãi, Lâm Thiên hỏi hắn ta. “Tôi mặc thế này trông kì lắm phải không?”
Nhìn ‘cô gái’ trước mặt, hắn ta như không tin vào mắt mình. Rõ ràng lúc bước vào trong là một nam nhân mạnh mẽ mà sao chỉ thay bộ quần áo rồi đội tóc giả lên đã biến thành một cô gái xinh đẹp như vậy được? Có khi nào vừa rồi đã đổi người rồi không? Hàn Phi không tin liền đi vào phòng thay đồ tìm kiếm. Tìm một lúc lâu vẫn không thấy gì, hắn ta đi ra nhìn lại cậu một lượt. “Sao lại có người yêu nghiệt mặc đồ nữ lại đẹp hơn mặc đồ nam vậy chứ? Nhất định là vừa rồi cậu ta đã bắt con gái nhà lành đến thay đồ còn bản thân bỏ trốn rồi!! Nhất định là vậy!!!”
Thấy hành động kì lạ của Hàn Phi, cậu đến gần bên hắn hỏi nhỏ. “Anh Minh, cậu ta bị sao vậy? Có phải tôi mặc bộ này ra khó nhìn không?”
“Đừng để ý cậu ta, cậu ta có vấn đề ở đây!!” Nói rồi hắn chỉ tay vào đầu ra hiệu.
Hàn Phi thấy hắn nhìn mình rồi lại nói chuyện to nhỏ với cậu, hơn nữa còn lấy tay chỉ đầu thì có chút tò mò nên lại gần để nghe. Vừa lại gần đã nghe thấy hắn nói cái gì đó có vấn đề thì liên tưởng đến hành động của hắn, hiểu ý hắn muốn nói liền nhảy ngược lên. “Đại ca, đầu óc em có vấn đề khi nào chứ?” Sau đó quay sang nhìn cậu đính chính lại. “Cậu đừng nghe đại ca nói, đầu óc tôi không có vấn đề gì cả!!!”
Lâm Thiên cười trừ rồi nhìn hắn. Thấy cậu có vẻ không tin lời mình nói, hắn ta quay sang bất lực năn nỉ hắn. “Đại ca à, anh nói rõ cho cậu ấy nghe đi, là đầu óc em bình thường, không có vấn đề gì cả. Chứ đừng để cậu ấy nhìn em như nhìn kẻ tâm thần vậy chứ!!”
“Tôi có nói đầu óc cậu có vấn đề à??” Thiên Minh mặt tỉnh bơ nhìn hắn ta. Hàn Phi thấy hắn nói vậy trong lòng rất vui, cười tươi đang định nói ‘cảm ơn’ thì lại bị hắn đợi cho một xô nước lạnh. “Từ đầu đến cuối toàn cậu tự nói mà!!!”
Hàn Phi nghe vậy thì buồn bã, lùi lại sau, mặt mếu máo chỉ tay vào hai người. “Hai…hai người tập trung vào bắt nạt tôi!!!” Nói rồi giả vờ ôm mặt khóc.
Lâm Thiên nhìn hắn ta như vậy thì có chút bất ngờ, quay sang nhìn hắn. Thấy hắn không có biểu cảm gì liền lại gần chỗ hắn. “Anh Minh…”
Chưa để cậu nói, hắn đã quay người kéo cậu đi. “Tôi đi đây, cậu ở lại từ từ khóc.”
Hắn vừa dứt lời, Hàn Phi ‘đang khóc’ liền nở ‘nụ cười thương hiệu’ chạy ra trước mở cửa. Thấy hai người vừa bước chân đến cửa, hắn ta gập người xuống giống dáng vẻ của quản gia, nói. “Anh cùng phu nhân đi cẩn thận. Không tiễn!!!” Rồi đóng “Rầm” cửa lại.
Cậu giật mình đứng không vững liền ngã vào người hắn. Thiên Minh ôm cậu vào lòng, chóp mũi chạm vào tóc của cậu. Một mùi hương hoa đào nhẹ nhàng chui vào mũi hắn. Hắn nhắm mắt lại thưởng thức. Đột nhiên bị cậu đẩy ra, tai cậu có chút đỏ.
“Xin…xin lỗi. Tôi không cố ý. Anh…anh không sao chứ?”
Bị cậu đẩy ra, hắn có chút hụt hẫng, tay giơ ra có hơi mất tự nhiên liền giả vờ chỉnh lại tay áo. “Không sao!! Đi thôi, sắp muộn giờ rồi!!” Nói rồi, hắn bước đi ra xe.
Ra đến xe, hắn mở cốp xe ra, lấy một đôi giày cao gót sang trọng ra đưa cho cậu. “Cậu thử xem có vừa chân không? Nếu không vừa thì chúng ta đi mua đôi khác.”
Lâm Thiên nhìn đôi giày cao gót, có chút không tình nguyện mà thử chân vào.
Đôi giày như được thiết kế riêng dành cho cậu vậy. Từ kích thước đến độ cao đều rất phù hợp với cậu. Nhìn bên ngoài đôi giày, những viên pha lê được đính xen kẽ với nhau như những vì sao trong dải ngân hà. Sáng lấp lánh!! Bên trong đôi giày được làm từ da cao cấp, xỏ vào chân mang lại cảm giác mềm mại thoải mái cho người sử dụng.
“Có vừa chân không?”
Đang chăm chú quan sát đôi giày ở dưới chân, cậu giật mình khi bị hắn hỏi. “À, rất vừa vặn, tôi nghĩ không phải đổi đôi khác đâu.”
“Ừm!! Vừa chân là được rồi! Đi thôi!” Nói rồi hắn đóng cốp xe lại rồi ngồi vào ghế lái. “Lên xe đi, sắp muộn giờ rồi!”
Vì đi giày cao gót chưa quen nên cậu lên xe có chút chậm hơn. “Giờ chúng ta đến nhà anh luôn sao?”
“Không, chúng ta trở về công ty trước rồi đến đó sau.”
“Về công ty??!” Lâm Thiên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn hắn. “Nhưng giờ này mọi người đều về hết rồi, chúng ta đến công ty có việc gì sao?”
“Đến nơi cậu sẽ biết!” Vừa dứt lời, hắn đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe dừng trước cửa công ty, hai người xuống xe đi vào trong. Đến phòng hóa trang, cậu ngạc nhiên khi thấy Đỗ Yến đang ở đó. “Tiểu Yến Tử, sao cô vẫn còn ở đây?”
“Tôi ở đây là vì cậu đấy. Mau ngồi xuống đây đi!!” Nói rồi cô kéo cậu ngồi vào ghế rồi lấy đồ ra. “Tôi sẽ trang điểm thật tự nhiên cho cậu!”
…
“Xong!!” Đỗ Yến đặt cây cọ trong tay xuống bàn, nhìn cậu đánh giá. “Đúng là tay nghề của tôi càng ngày càng ảo diệu. Biến một cậu thanh niên khôi ngô thành một cô gái dịu dàng nhưng vẫn quyến rũ!!”
“…” Lâm Thiên không biết phải nói gì!
Đang đắc ý thì đột nhiên cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô đi xung quanh cậu nhìn lại một lượt. “Hình như… vẫn còn thiếu thứ gì nữa thì phải!!” Cô vừa quan sát cậu vừa cố gắng nhớ lại. Đến khi ánh mắt chạm vào mái tóc của cậu, cô mới “ồ” lên một tiếng. “Thì ra là nó!!”
Đang định thông báo cho hắn thì cô lại không thấy hắn ở trong phòng. “Tiểu Thiên, cậu có thấy chủ tịch đâu không?”
Nghe cô hỏi, cậu cũng bắt đầu nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại đã thấy hắn mở cửa bước vào. Thiên Minh không nói gì, đi thẳng đến chỗ cậu. Hắn lấy từ trong túi ra một bộ tóc giả đưa cho cậu.
“Đội nó vào rồi chúng ta đi!” Rồi quay sang Đỗ Yến. “Xong việc rồi, cô về đi!”
Đỗ Yến có chút cạn lời với tên này. Lúc cần thì gọi cô đến, xong việc rồi liền đuổi cô đi luôn. Cũng không lỡ nói một câu cảm ơn.
“Tiểu Yến Tử, vất vả cho cô rồi!” Tiểu Thiên đội tóc giả xong quay sang nhìn cô đang ủ rũ liền đi lại chỗ cô. “Cảm ơn cô!”
Đang oán thán hắn trong lòng, nghe cậu nói vậy cô liền có chút vui vẻ. Đúng là chỉ có Tiểu Thiên là biết thương mình thôi, còn chủ tịch mặt lạnh kia thì… haizzz, không nghĩ đến nữa thì hơn. Nghĩ vậy rồi cô liền nở nụ cười muốn ôm cậu. “Không có gì!!” Đang định ôm cậu thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lạnh, cô giật mình rụt tay lại. “Tôi về trước đây, không làm phiền hai người nữa!”
“Ra rồi!!” Hắn mở mắt ra cắt ngang lời hắn ta nói. Hàn Phi không hiểu hắn đang nói gì liền hỏi lại. “Ra…ra rồi!!! Cái gì ra rồi vậy đại ca?”
Thiên Minh không nói gì chỉ nhìn về phía phòng thay đồ. Hàn Phi thấy vậy cũng nhìn theo. Vừa nhìn thấy người bước ra, hắn ta ngạc nhiên đến há hốc mồm, lắp bắp nói. “Đây… đây… đây là người vừa đi vào trong thay đồ sao?”
Thấy Hàn Phi cứ nhìn mình mãi, Lâm Thiên hỏi hắn ta. “Tôi mặc thế này trông kì lắm phải không?”
Nhìn ‘cô gái’ trước mặt, hắn ta như không tin vào mắt mình. Rõ ràng lúc bước vào trong là một nam nhân mạnh mẽ mà sao chỉ thay bộ quần áo rồi đội tóc giả lên đã biến thành một cô gái xinh đẹp như vậy được? Có khi nào vừa rồi đã đổi người rồi không? Hàn Phi không tin liền đi vào phòng thay đồ tìm kiếm. Tìm một lúc lâu vẫn không thấy gì, hắn ta đi ra nhìn lại cậu một lượt. “Sao lại có người yêu nghiệt mặc đồ nữ lại đẹp hơn mặc đồ nam vậy chứ? Nhất định là vừa rồi cậu ta đã bắt con gái nhà lành đến thay đồ còn bản thân bỏ trốn rồi!! Nhất định là vậy!!!”
Thấy hành động kì lạ của Hàn Phi, cậu đến gần bên hắn hỏi nhỏ. “Anh Minh, cậu ta bị sao vậy? Có phải tôi mặc bộ này ra khó nhìn không?”
“Đừng để ý cậu ta, cậu ta có vấn đề ở đây!!” Nói rồi hắn chỉ tay vào đầu ra hiệu.
Hàn Phi thấy hắn nhìn mình rồi lại nói chuyện to nhỏ với cậu, hơn nữa còn lấy tay chỉ đầu thì có chút tò mò nên lại gần để nghe. Vừa lại gần đã nghe thấy hắn nói cái gì đó có vấn đề thì liên tưởng đến hành động của hắn, hiểu ý hắn muốn nói liền nhảy ngược lên. “Đại ca, đầu óc em có vấn đề khi nào chứ?” Sau đó quay sang nhìn cậu đính chính lại. “Cậu đừng nghe đại ca nói, đầu óc tôi không có vấn đề gì cả!!!”
Lâm Thiên cười trừ rồi nhìn hắn. Thấy cậu có vẻ không tin lời mình nói, hắn ta quay sang bất lực năn nỉ hắn. “Đại ca à, anh nói rõ cho cậu ấy nghe đi, là đầu óc em bình thường, không có vấn đề gì cả. Chứ đừng để cậu ấy nhìn em như nhìn kẻ tâm thần vậy chứ!!”
“Tôi có nói đầu óc cậu có vấn đề à??” Thiên Minh mặt tỉnh bơ nhìn hắn ta. Hàn Phi thấy hắn nói vậy trong lòng rất vui, cười tươi đang định nói ‘cảm ơn’ thì lại bị hắn đợi cho một xô nước lạnh. “Từ đầu đến cuối toàn cậu tự nói mà!!!”
Hàn Phi nghe vậy thì buồn bã, lùi lại sau, mặt mếu máo chỉ tay vào hai người. “Hai…hai người tập trung vào bắt nạt tôi!!!” Nói rồi giả vờ ôm mặt khóc.
Lâm Thiên nhìn hắn ta như vậy thì có chút bất ngờ, quay sang nhìn hắn. Thấy hắn không có biểu cảm gì liền lại gần chỗ hắn. “Anh Minh…”
Chưa để cậu nói, hắn đã quay người kéo cậu đi. “Tôi đi đây, cậu ở lại từ từ khóc.”
Hắn vừa dứt lời, Hàn Phi ‘đang khóc’ liền nở ‘nụ cười thương hiệu’ chạy ra trước mở cửa. Thấy hai người vừa bước chân đến cửa, hắn ta gập người xuống giống dáng vẻ của quản gia, nói. “Anh cùng phu nhân đi cẩn thận. Không tiễn!!!” Rồi đóng “Rầm” cửa lại.
Cậu giật mình đứng không vững liền ngã vào người hắn. Thiên Minh ôm cậu vào lòng, chóp mũi chạm vào tóc của cậu. Một mùi hương hoa đào nhẹ nhàng chui vào mũi hắn. Hắn nhắm mắt lại thưởng thức. Đột nhiên bị cậu đẩy ra, tai cậu có chút đỏ.
“Xin…xin lỗi. Tôi không cố ý. Anh…anh không sao chứ?”
Bị cậu đẩy ra, hắn có chút hụt hẫng, tay giơ ra có hơi mất tự nhiên liền giả vờ chỉnh lại tay áo. “Không sao!! Đi thôi, sắp muộn giờ rồi!!” Nói rồi, hắn bước đi ra xe.
Ra đến xe, hắn mở cốp xe ra, lấy một đôi giày cao gót sang trọng ra đưa cho cậu. “Cậu thử xem có vừa chân không? Nếu không vừa thì chúng ta đi mua đôi khác.”
Lâm Thiên nhìn đôi giày cao gót, có chút không tình nguyện mà thử chân vào.
Đôi giày như được thiết kế riêng dành cho cậu vậy. Từ kích thước đến độ cao đều rất phù hợp với cậu. Nhìn bên ngoài đôi giày, những viên pha lê được đính xen kẽ với nhau như những vì sao trong dải ngân hà. Sáng lấp lánh!! Bên trong đôi giày được làm từ da cao cấp, xỏ vào chân mang lại cảm giác mềm mại thoải mái cho người sử dụng.
“Có vừa chân không?”
Đang chăm chú quan sát đôi giày ở dưới chân, cậu giật mình khi bị hắn hỏi. “À, rất vừa vặn, tôi nghĩ không phải đổi đôi khác đâu.”
“Ừm!! Vừa chân là được rồi! Đi thôi!” Nói rồi hắn đóng cốp xe lại rồi ngồi vào ghế lái. “Lên xe đi, sắp muộn giờ rồi!”
Vì đi giày cao gót chưa quen nên cậu lên xe có chút chậm hơn. “Giờ chúng ta đến nhà anh luôn sao?”
“Không, chúng ta trở về công ty trước rồi đến đó sau.”
“Về công ty??!” Lâm Thiên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn hắn. “Nhưng giờ này mọi người đều về hết rồi, chúng ta đến công ty có việc gì sao?”
“Đến nơi cậu sẽ biết!” Vừa dứt lời, hắn đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe dừng trước cửa công ty, hai người xuống xe đi vào trong. Đến phòng hóa trang, cậu ngạc nhiên khi thấy Đỗ Yến đang ở đó. “Tiểu Yến Tử, sao cô vẫn còn ở đây?”
“Tôi ở đây là vì cậu đấy. Mau ngồi xuống đây đi!!” Nói rồi cô kéo cậu ngồi vào ghế rồi lấy đồ ra. “Tôi sẽ trang điểm thật tự nhiên cho cậu!”
…
“Xong!!” Đỗ Yến đặt cây cọ trong tay xuống bàn, nhìn cậu đánh giá. “Đúng là tay nghề của tôi càng ngày càng ảo diệu. Biến một cậu thanh niên khôi ngô thành một cô gái dịu dàng nhưng vẫn quyến rũ!!”
“…” Lâm Thiên không biết phải nói gì!
Đang đắc ý thì đột nhiên cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô đi xung quanh cậu nhìn lại một lượt. “Hình như… vẫn còn thiếu thứ gì nữa thì phải!!” Cô vừa quan sát cậu vừa cố gắng nhớ lại. Đến khi ánh mắt chạm vào mái tóc của cậu, cô mới “ồ” lên một tiếng. “Thì ra là nó!!”
Đang định thông báo cho hắn thì cô lại không thấy hắn ở trong phòng. “Tiểu Thiên, cậu có thấy chủ tịch đâu không?”
Nghe cô hỏi, cậu cũng bắt đầu nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại đã thấy hắn mở cửa bước vào. Thiên Minh không nói gì, đi thẳng đến chỗ cậu. Hắn lấy từ trong túi ra một bộ tóc giả đưa cho cậu.
“Đội nó vào rồi chúng ta đi!” Rồi quay sang Đỗ Yến. “Xong việc rồi, cô về đi!”
Đỗ Yến có chút cạn lời với tên này. Lúc cần thì gọi cô đến, xong việc rồi liền đuổi cô đi luôn. Cũng không lỡ nói một câu cảm ơn.
“Tiểu Yến Tử, vất vả cho cô rồi!” Tiểu Thiên đội tóc giả xong quay sang nhìn cô đang ủ rũ liền đi lại chỗ cô. “Cảm ơn cô!”
Đang oán thán hắn trong lòng, nghe cậu nói vậy cô liền có chút vui vẻ. Đúng là chỉ có Tiểu Thiên là biết thương mình thôi, còn chủ tịch mặt lạnh kia thì… haizzz, không nghĩ đến nữa thì hơn. Nghĩ vậy rồi cô liền nở nụ cười muốn ôm cậu. “Không có gì!!” Đang định ôm cậu thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lạnh, cô giật mình rụt tay lại. “Tôi về trước đây, không làm phiền hai người nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.