Chương 16: Tuổi trẻ tài cao!
Phật Viết Thất Khổ
02/09/2021
Thời điểm nói những lời này, Chu Chu cố tình khoe ra tu vi Kết Đan kỳ của y.
Cơ Hạo Thiên có thể rõ ràng cảm giác được áp lực đến từ Chu Chu, tức nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đứng đầu một gia cũng không phải là dễ dàng, ông lại không ngu, thời điểm biết thực lực rõ ràng không bằng đối phương nên suy ngẫm cẩn thận trước khi mở miệng.
Tuy Cơ Hạo Thiên thức thời, cũng không phải ai cũng như ông, tiểu hài tử bên cạnh lại nói: “Ngươi nghĩ mình là ai, dám nói chuyện như vậy cùng phụ thân ta, đây có phải là người Cơ gia đâu, phụ thân, ngươi nhất định phải hung hăng giáo huấn y.”
Chu Chu nhìn về phía truyền đến tiếng nói, liền nhìn thấy một tiểu hài tử đầu treo bốn chữ “Ăn chơi trác táng”, tức khắc hiểu rõ, y đã nói mà, đến thế giới này lâu như vậy mà vẫn chưa trông thấy một tên phá gia chi tử nào quả thực không khoa học. Hôm nay thật vất vả mới gặp được mấy đệ tử nhà Âu Dương gia, vốn đang tiếc nuối không thể nhìn thấy phá gia chi tử trong truyền thuyết, hóa ra lại đang ở đây chờ y.
Lần đầu tiên nhìn thấy một tên phá gia chi tử, ánh mắt Chu Chu dường như phát sáng, ánh mắt kia làm tiểu hài nhi hơi sửng sốt, đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới thẹn quá hóa giận mà quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa, ta móc hai mắt ngươi ra.”
Lời thoại kinh điển như vậy, rất nhanh đã được nghe, thật chẳng biết đổi mới chút nào, Chu Chu bĩu môi, hứng thú tăng vọt trong nháy mắt trở nên phai nhạt. Đối diện tiểu hài tử kiêu ngạo ương ngạnh kia, y không vừa mắt, vẫn là đồ đệ nhà mình nhìn thoải mái nhất, tuy rằng hơi nghiêm túc, lại có chút cao lãnh, nhưng thỉnh thoảng ngốc manh cho y xem mới là đáng yêu. Xem đủ tiểu hài tử phá của rồi, Chu Chu quyết định phải dùng sự dễ thương chết người của đồ đệ nhà mình rửa mắt.
Không đợi Chu Chu quay đầu nhìn về phía Cơ Vân Lưu, liền thấy bên cạnh một bóng người nhanh chóng bay qua, chỉ nghe “Bang ——” một tiếng, bóng người bị đánh trở về, Chu Chu vừa quay đầu lại, đối diện với Cơ Vân Lưu.
Chỉ thấy củ cải nhỏ vẻ mặt đầy sát khí, tay áo khẽ nhúc nhích, đón gió mà bay. Trong nháy mắt, Chu Chu hỗn độn đứng trong gió, đồ đệ, cái bá khí vừa nãy là ai dạy ngươi vậy, ta đâu có dạy ngươi? Đm.
“Ô oa oa oa……” Tiểu hài tử la rung trời. Một tát kêu như vậy, Chu Chu nghĩ đến đã thấy đau. Nhưng y không có một chút thương tình nào cho tiểu hài tử kia, một đứa trẻ kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, dù gặp qua trên đường y cũng không quan tâm, huống chi là chọc tới mình, đối với cách làm của đồ đệ nhà mình, Chu Chu thật sự vui mừng.
Chờ đến khi tiểu hài tử khóc lớn ra tiếng mới phản ứng lại, Cơ Hạo Thiên nhất thời tức giận dùng ngón tay chỉ Cơ Vân Lưu, run rẩy cả giận nói: “Nghiệt tử, ngươi đã làm gì đệ đệ ngươi?”
Cơ Vân Lưu lạnh lùng cười, trào phúng nói: “Ta có thể làm gì tên nhóc này cơ chứ, nó bất kính với sư phụ ta, ta chỉ là ra tay nhanh hơn giáo huấn một chút mà thôi, một tát này so với việc nó định làm nhất định không đủ, như thế nào đã lại đau lòng rồi.”
Cơ Hạo Thiên như không nghe được lời hắn nói, cường ngạnh đáp lại: “Nghiệt tử, ngươi còn muốn bao biện, ngươi vì một người ngoài mà đánh đệ đệ của ngươi là không đúng, mau xin lỗi nó.”
Cơ Vân Lưu nhướng mày, khinh thường liếc tiểu hài tử kia một cái: “Đệ đệ? Mẹ ta chỉ sinh ta, lấy đâu ra một tên đệ đệ, đừng nhận bừa, ta với nó không thân. Lại nói, nó vừa mắng sư phụ ta, cũng không phải là người ngoài.”
“Xuy……” Chu Chu cười ra thành tiếng, củ cải nhỏ không thể đáng yêu hơn nữa rồi, cố nén ý cười nói, “Khụ khụ, thật ngại quá, các ngươi tiếp tục.” Y vốn đang sợ củ cải nhỏ sẽ bị những lời của Cơ Hạo Thiên tổn thương, nhưng hiện tại xem ra y lo lắng vô ích rồi, sức chiến đấu của đồ đệ nhà mình mạnh mẽ như vậy, người y nên lo lắng hẳn là đối phương mới đúng. Y chỉ cần đứng cổ vũ củ cải nhỏ là được. Nhưng mà, sư phụ không phải người ngoài, không thể cứ đứng đó cười được.
Cơ Vân Lưu nhìn về phía Chu Chu, nở nụ cười an tâm với y, lại quay đầu nhìn về phía Cơ Hạo Thiên cùng tiểu hài tử, đã là một mặt đầy ý lạnh.
Hai người trước mắt không đáng để hắn nhìn đến, một người rõ ràng là phụ thân hắn lại hận hắn tận xương tận tủy, đối với hắn như đối với thù địch, một người lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ, nhưng lúc nào cũng nghĩ cách hãm hại hắn, nhưng vì chảy cùng một dòng máu mà đời trước hắn tha cho bọn họ một mạng, không cần phải trừ khử, chỉ cần bọn họ an phận thủ thường không chọc tới hắn, hắn rất vui lòng đem bọn họ trở thành người xa lạ, thân tình gì đó, hắn không cần.
Cơ Vân Lưu nhìn Cơ Hạo Thiên, sắc mặt bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Phụ thân, từ khi ngươi vì người kia mà đem mẹ con ta đuổi ra khỏi Cơ gia, ta thề không còn là người Cơ gia, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là phụ thân, từ nay về sau ngươi cùng ta không liên quan, đừng dùng loại thân phận phụ tử mà đe dọa ta, ngươi không còn tư cách, ngươi cũng đừng buồn vì ta bất hiếu, Cơ gia chủ, ngươi vẫn nên đem người bên cạnh mình đi đi.”
Cơ Hạo Thiên bị những lời này của Cơ Vân Lưu làm chấn động. Nhưng đã mấy ngày không gặp, đứa con này của ông vẫn là một đứa đánh không khóc mắng không kêu, dù bị ủy khuất cũng quật cường không chịu thua trước kia sao, sao bây giờ có thể bình tĩnh mà tuyệt tình như thế, lời nói sắc bén, ngay cả khí thế làm hắn có cảm giác cao hơn ông một bậc.
Nhưng rất nhanh Cơ Hạo Thiên đã bị ý tứ trong lời Cơ Lưu Vân chọc giận, cái gì gọi là không còn liên quan với hắn, đây là những lời một nhi tử nên nói với phụ thân mình hay sao.
“Nghiệt tử……” Cơ Hạo Thiên từ trước tới giờ chưa khi nào bị nói như vậy, nhất thời chưa nghĩ ra tiếp theo phải nói gì, chỉ quát được hai tiếng rồi im lặng.
Cơ Vân Lưu dùng giọng của một shota, nhàn nhạt nói: “Cơ gia chủ, xin ngươi chú ý lời nói, ta cùng ngươi đã không còn quan hệ gì, nghiệt tử nhà ngươi hiện đang ở bên cạnh ngươi đấy.”
Tiểu hài tử hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn, chỉ nghe thấy Cơ Vân Lưu nói về sau không muốn còn là người Cơ gia, trong lòng cao hứng muốn chết, bị Cơ Vân Lưu đánh sưng nửa mặt, nhưng biểu tình hưng phấn cũng không che giấu.
Cơ Hạo Thiên nghe Cơ Vân Lưu nói xong, cúi đầu, vừa nhìn thấy vui sướng không che giấu trên mặt tiểu hài tử, bị Cơ Vân Lưu chọc giận, áp lực một bụng giận không có chỗ phát tiết, liền tát một cái lên má còn lại của tiểu hài tử.
Thấy mặt tiểu hài tử nhanh chóng sưng lên, Chu Chu có chút cạn lời, đây phải chăng chính là sở thích của thiếu niên não tàn?
Tiểu hài tử bị phụ thân tát lập tức ngơ ngác nhìn Cơ Hạo Thiên, quên cả khóc.
Chu Chu nhìn sang phía Cơ Vân Lưu, ý bảo, đều là người một nhà, sao lại khác biệt như vậy. Y không ngờ củ cải nhỏ có thể hiểu, còn làm ra biểu tình ai mà biết. Chu Chu kinh ngạc. Thật sự là hiểu được? Cơ Vân Lưu gật đầu, Chu Chu kinh ngạc.
Thấy tiểu hài tử đã lấy lại tinh thần, liền ngoạc mồm ra khóc, Cơ Hạo Thiên trừng mắt quát: “Thứ mất dạy, câm miệng cho ta, đừng làm ta mất mặt, quá xấu hổ.”
Nước mắt tiểu hài tử nhanh chóng không còn chảy nữa, hai bên mặt sưng phù, ỉu xìu.
Chu Chu không phúc hậu cười, đối với loại tiểu hài tử luôn làm việc xấu như này, y không quá nghĩ nhiều, nhưng dám khi dễ củ cải nhỏ nhà y, thì nên suy nghĩ lại.
Nhưng nhìn tình huống trước mặt, y lại nghi ngờ, sức chiến đấu lúc trước của tiểu hài tử đâu rồi?
Đột nhiên, Chu Chu có một suy đoán không tốt lắm, chẳng lẽ là khi y viết văn thì xuất hiện bug (1)? Như hiện tại chẳng hạn, đại khái có lẽ là tám phần có loại khả năng này, vì thế, Chu Chu buồn bực.
(1) Bug: Lỗi.
Xuyên qua thành pháo hôi cũng thôi đi, y biết cốt truyện, xuyên qua không có bàn tay vàng cũng không sao, y biết cốt truyện, nhưng, đậu má, xuyên qua cốt truyện có bug, muốn y phải làm xao đây.
Y nghĩ, từ khi y xuyên đến đây, có lẽ là không có việc gì xảy ra đúng theo cốt truyện. Y vốn nên ngược đãi chà đạp củ cải nhỏ, nhưng lại không làm, y vốn nên thành thành thật thật ở lại Tiểu Trúc Phong, nhưng cũng không làm, y vốn không nên tham gia lễ thu đồ đệ, nhưng hiện tại lại đứng ở nơi này. Củ cải nhỏ không chỉ không bị ngược đãi, không bị chà đạp, còn được y dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, nhiều hơn hai cân thịt.
Y lần đầu tiên bắt đầu lo lắng, chi tiết nhỏ này không dẫn đến hiệu ứng cánh bướm chứ (2), rồi lại thay đổi phần truyện phía sau. Đây là muốn y cứu vớt cốt truyện đã vặn vẹo sao?!!
(2) Hiệu ứng cánh bướm: Vì thay đổi một chi tiết nhỏ mà cốt truyện không còn diễn ra theo đúng kịch bản.
Chu Chu rối rắm vạn phần, Cơ Hạo Thiên lại nói với Cơ Vân Lưu: “Hừ, dám nói được cùng Cơ gia không còn quan hệ, nếu ngươi muốn thoát khỏi gia tộc, ta đây cũng không nói gì nữa, từ nay về sau Cơ gia ta không còn ngươi, ta, Cơ Hạo Thiên cũng không có đứa con trai như ngươi, hy vọng ngươi về sau không hối hận.”
Cơ Vân Lưu không chút suy nghĩ nói: “Ta chưa bao giờ làm việc gì khiến mình phải hối hận.”
“Hừ.” Cơ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, xoay người lôi tiểu hài tử đang ngây ngốc đi.
Cơ Vân Lưu nhìn hai hình bóng càng ngày càng xa, diện vô biểu tình, nhưng Chu Chu lại thấy được trong mắt của Cơ Vân Lưu có ánh nhìn không phù hợp với lứa tuổi, vô bi vô hỉ (3), ánh mắt kia nên xuất hiện ở một lão nhân trăm tuổi gần đất xa trời mới phải, không thể xuất hiện trên người một hài tử năm sáu tuổi được.
(3) Vô bi vô hỉ: Không buồn không vui.
Chu Chu đang muốn nói gì đó, nhưng Âu Dương Húc lại đang nhìn y. Thấy hắn nhìn qua, liền mở miệng: “Người kia, người vừa rồi là gia chủ Cơ gia sao?”
Cái hay không nói, nói cái dở, quả nhiên, y phải nói một lời, trên đời này làm sao có thể có một gia tộc nào hoàn mỹ như Âu Dương gia. Hóa ra thuộc tính của Âu Dương gia chính là rất ngốc nha.
Cơ Hạo Thiên có thể rõ ràng cảm giác được áp lực đến từ Chu Chu, tức nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đứng đầu một gia cũng không phải là dễ dàng, ông lại không ngu, thời điểm biết thực lực rõ ràng không bằng đối phương nên suy ngẫm cẩn thận trước khi mở miệng.
Tuy Cơ Hạo Thiên thức thời, cũng không phải ai cũng như ông, tiểu hài tử bên cạnh lại nói: “Ngươi nghĩ mình là ai, dám nói chuyện như vậy cùng phụ thân ta, đây có phải là người Cơ gia đâu, phụ thân, ngươi nhất định phải hung hăng giáo huấn y.”
Chu Chu nhìn về phía truyền đến tiếng nói, liền nhìn thấy một tiểu hài tử đầu treo bốn chữ “Ăn chơi trác táng”, tức khắc hiểu rõ, y đã nói mà, đến thế giới này lâu như vậy mà vẫn chưa trông thấy một tên phá gia chi tử nào quả thực không khoa học. Hôm nay thật vất vả mới gặp được mấy đệ tử nhà Âu Dương gia, vốn đang tiếc nuối không thể nhìn thấy phá gia chi tử trong truyền thuyết, hóa ra lại đang ở đây chờ y.
Lần đầu tiên nhìn thấy một tên phá gia chi tử, ánh mắt Chu Chu dường như phát sáng, ánh mắt kia làm tiểu hài nhi hơi sửng sốt, đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới thẹn quá hóa giận mà quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa, ta móc hai mắt ngươi ra.”
Lời thoại kinh điển như vậy, rất nhanh đã được nghe, thật chẳng biết đổi mới chút nào, Chu Chu bĩu môi, hứng thú tăng vọt trong nháy mắt trở nên phai nhạt. Đối diện tiểu hài tử kiêu ngạo ương ngạnh kia, y không vừa mắt, vẫn là đồ đệ nhà mình nhìn thoải mái nhất, tuy rằng hơi nghiêm túc, lại có chút cao lãnh, nhưng thỉnh thoảng ngốc manh cho y xem mới là đáng yêu. Xem đủ tiểu hài tử phá của rồi, Chu Chu quyết định phải dùng sự dễ thương chết người của đồ đệ nhà mình rửa mắt.
Không đợi Chu Chu quay đầu nhìn về phía Cơ Vân Lưu, liền thấy bên cạnh một bóng người nhanh chóng bay qua, chỉ nghe “Bang ——” một tiếng, bóng người bị đánh trở về, Chu Chu vừa quay đầu lại, đối diện với Cơ Vân Lưu.
Chỉ thấy củ cải nhỏ vẻ mặt đầy sát khí, tay áo khẽ nhúc nhích, đón gió mà bay. Trong nháy mắt, Chu Chu hỗn độn đứng trong gió, đồ đệ, cái bá khí vừa nãy là ai dạy ngươi vậy, ta đâu có dạy ngươi? Đm.
“Ô oa oa oa……” Tiểu hài tử la rung trời. Một tát kêu như vậy, Chu Chu nghĩ đến đã thấy đau. Nhưng y không có một chút thương tình nào cho tiểu hài tử kia, một đứa trẻ kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, dù gặp qua trên đường y cũng không quan tâm, huống chi là chọc tới mình, đối với cách làm của đồ đệ nhà mình, Chu Chu thật sự vui mừng.
Chờ đến khi tiểu hài tử khóc lớn ra tiếng mới phản ứng lại, Cơ Hạo Thiên nhất thời tức giận dùng ngón tay chỉ Cơ Vân Lưu, run rẩy cả giận nói: “Nghiệt tử, ngươi đã làm gì đệ đệ ngươi?”
Cơ Vân Lưu lạnh lùng cười, trào phúng nói: “Ta có thể làm gì tên nhóc này cơ chứ, nó bất kính với sư phụ ta, ta chỉ là ra tay nhanh hơn giáo huấn một chút mà thôi, một tát này so với việc nó định làm nhất định không đủ, như thế nào đã lại đau lòng rồi.”
Cơ Hạo Thiên như không nghe được lời hắn nói, cường ngạnh đáp lại: “Nghiệt tử, ngươi còn muốn bao biện, ngươi vì một người ngoài mà đánh đệ đệ của ngươi là không đúng, mau xin lỗi nó.”
Cơ Vân Lưu nhướng mày, khinh thường liếc tiểu hài tử kia một cái: “Đệ đệ? Mẹ ta chỉ sinh ta, lấy đâu ra một tên đệ đệ, đừng nhận bừa, ta với nó không thân. Lại nói, nó vừa mắng sư phụ ta, cũng không phải là người ngoài.”
“Xuy……” Chu Chu cười ra thành tiếng, củ cải nhỏ không thể đáng yêu hơn nữa rồi, cố nén ý cười nói, “Khụ khụ, thật ngại quá, các ngươi tiếp tục.” Y vốn đang sợ củ cải nhỏ sẽ bị những lời của Cơ Hạo Thiên tổn thương, nhưng hiện tại xem ra y lo lắng vô ích rồi, sức chiến đấu của đồ đệ nhà mình mạnh mẽ như vậy, người y nên lo lắng hẳn là đối phương mới đúng. Y chỉ cần đứng cổ vũ củ cải nhỏ là được. Nhưng mà, sư phụ không phải người ngoài, không thể cứ đứng đó cười được.
Cơ Vân Lưu nhìn về phía Chu Chu, nở nụ cười an tâm với y, lại quay đầu nhìn về phía Cơ Hạo Thiên cùng tiểu hài tử, đã là một mặt đầy ý lạnh.
Hai người trước mắt không đáng để hắn nhìn đến, một người rõ ràng là phụ thân hắn lại hận hắn tận xương tận tủy, đối với hắn như đối với thù địch, một người lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ, nhưng lúc nào cũng nghĩ cách hãm hại hắn, nhưng vì chảy cùng một dòng máu mà đời trước hắn tha cho bọn họ một mạng, không cần phải trừ khử, chỉ cần bọn họ an phận thủ thường không chọc tới hắn, hắn rất vui lòng đem bọn họ trở thành người xa lạ, thân tình gì đó, hắn không cần.
Cơ Vân Lưu nhìn Cơ Hạo Thiên, sắc mặt bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Phụ thân, từ khi ngươi vì người kia mà đem mẹ con ta đuổi ra khỏi Cơ gia, ta thề không còn là người Cơ gia, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là phụ thân, từ nay về sau ngươi cùng ta không liên quan, đừng dùng loại thân phận phụ tử mà đe dọa ta, ngươi không còn tư cách, ngươi cũng đừng buồn vì ta bất hiếu, Cơ gia chủ, ngươi vẫn nên đem người bên cạnh mình đi đi.”
Cơ Hạo Thiên bị những lời này của Cơ Vân Lưu làm chấn động. Nhưng đã mấy ngày không gặp, đứa con này của ông vẫn là một đứa đánh không khóc mắng không kêu, dù bị ủy khuất cũng quật cường không chịu thua trước kia sao, sao bây giờ có thể bình tĩnh mà tuyệt tình như thế, lời nói sắc bén, ngay cả khí thế làm hắn có cảm giác cao hơn ông một bậc.
Nhưng rất nhanh Cơ Hạo Thiên đã bị ý tứ trong lời Cơ Lưu Vân chọc giận, cái gì gọi là không còn liên quan với hắn, đây là những lời một nhi tử nên nói với phụ thân mình hay sao.
“Nghiệt tử……” Cơ Hạo Thiên từ trước tới giờ chưa khi nào bị nói như vậy, nhất thời chưa nghĩ ra tiếp theo phải nói gì, chỉ quát được hai tiếng rồi im lặng.
Cơ Vân Lưu dùng giọng của một shota, nhàn nhạt nói: “Cơ gia chủ, xin ngươi chú ý lời nói, ta cùng ngươi đã không còn quan hệ gì, nghiệt tử nhà ngươi hiện đang ở bên cạnh ngươi đấy.”
Tiểu hài tử hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn, chỉ nghe thấy Cơ Vân Lưu nói về sau không muốn còn là người Cơ gia, trong lòng cao hứng muốn chết, bị Cơ Vân Lưu đánh sưng nửa mặt, nhưng biểu tình hưng phấn cũng không che giấu.
Cơ Hạo Thiên nghe Cơ Vân Lưu nói xong, cúi đầu, vừa nhìn thấy vui sướng không che giấu trên mặt tiểu hài tử, bị Cơ Vân Lưu chọc giận, áp lực một bụng giận không có chỗ phát tiết, liền tát một cái lên má còn lại của tiểu hài tử.
Thấy mặt tiểu hài tử nhanh chóng sưng lên, Chu Chu có chút cạn lời, đây phải chăng chính là sở thích của thiếu niên não tàn?
Tiểu hài tử bị phụ thân tát lập tức ngơ ngác nhìn Cơ Hạo Thiên, quên cả khóc.
Chu Chu nhìn sang phía Cơ Vân Lưu, ý bảo, đều là người một nhà, sao lại khác biệt như vậy. Y không ngờ củ cải nhỏ có thể hiểu, còn làm ra biểu tình ai mà biết. Chu Chu kinh ngạc. Thật sự là hiểu được? Cơ Vân Lưu gật đầu, Chu Chu kinh ngạc.
Thấy tiểu hài tử đã lấy lại tinh thần, liền ngoạc mồm ra khóc, Cơ Hạo Thiên trừng mắt quát: “Thứ mất dạy, câm miệng cho ta, đừng làm ta mất mặt, quá xấu hổ.”
Nước mắt tiểu hài tử nhanh chóng không còn chảy nữa, hai bên mặt sưng phù, ỉu xìu.
Chu Chu không phúc hậu cười, đối với loại tiểu hài tử luôn làm việc xấu như này, y không quá nghĩ nhiều, nhưng dám khi dễ củ cải nhỏ nhà y, thì nên suy nghĩ lại.
Nhưng nhìn tình huống trước mặt, y lại nghi ngờ, sức chiến đấu lúc trước của tiểu hài tử đâu rồi?
Đột nhiên, Chu Chu có một suy đoán không tốt lắm, chẳng lẽ là khi y viết văn thì xuất hiện bug (1)? Như hiện tại chẳng hạn, đại khái có lẽ là tám phần có loại khả năng này, vì thế, Chu Chu buồn bực.
(1) Bug: Lỗi.
Xuyên qua thành pháo hôi cũng thôi đi, y biết cốt truyện, xuyên qua không có bàn tay vàng cũng không sao, y biết cốt truyện, nhưng, đậu má, xuyên qua cốt truyện có bug, muốn y phải làm xao đây.
Y nghĩ, từ khi y xuyên đến đây, có lẽ là không có việc gì xảy ra đúng theo cốt truyện. Y vốn nên ngược đãi chà đạp củ cải nhỏ, nhưng lại không làm, y vốn nên thành thành thật thật ở lại Tiểu Trúc Phong, nhưng cũng không làm, y vốn không nên tham gia lễ thu đồ đệ, nhưng hiện tại lại đứng ở nơi này. Củ cải nhỏ không chỉ không bị ngược đãi, không bị chà đạp, còn được y dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, nhiều hơn hai cân thịt.
Y lần đầu tiên bắt đầu lo lắng, chi tiết nhỏ này không dẫn đến hiệu ứng cánh bướm chứ (2), rồi lại thay đổi phần truyện phía sau. Đây là muốn y cứu vớt cốt truyện đã vặn vẹo sao?!!
(2) Hiệu ứng cánh bướm: Vì thay đổi một chi tiết nhỏ mà cốt truyện không còn diễn ra theo đúng kịch bản.
Chu Chu rối rắm vạn phần, Cơ Hạo Thiên lại nói với Cơ Vân Lưu: “Hừ, dám nói được cùng Cơ gia không còn quan hệ, nếu ngươi muốn thoát khỏi gia tộc, ta đây cũng không nói gì nữa, từ nay về sau Cơ gia ta không còn ngươi, ta, Cơ Hạo Thiên cũng không có đứa con trai như ngươi, hy vọng ngươi về sau không hối hận.”
Cơ Vân Lưu không chút suy nghĩ nói: “Ta chưa bao giờ làm việc gì khiến mình phải hối hận.”
“Hừ.” Cơ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, xoay người lôi tiểu hài tử đang ngây ngốc đi.
Cơ Vân Lưu nhìn hai hình bóng càng ngày càng xa, diện vô biểu tình, nhưng Chu Chu lại thấy được trong mắt của Cơ Vân Lưu có ánh nhìn không phù hợp với lứa tuổi, vô bi vô hỉ (3), ánh mắt kia nên xuất hiện ở một lão nhân trăm tuổi gần đất xa trời mới phải, không thể xuất hiện trên người một hài tử năm sáu tuổi được.
(3) Vô bi vô hỉ: Không buồn không vui.
Chu Chu đang muốn nói gì đó, nhưng Âu Dương Húc lại đang nhìn y. Thấy hắn nhìn qua, liền mở miệng: “Người kia, người vừa rồi là gia chủ Cơ gia sao?”
Cái hay không nói, nói cái dở, quả nhiên, y phải nói một lời, trên đời này làm sao có thể có một gia tộc nào hoàn mỹ như Âu Dương gia. Hóa ra thuộc tính của Âu Dương gia chính là rất ngốc nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.