Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 25: Cúc hoa tàn, mãn địa thương (Hoa cúc tàn, rơi đầy đất)

Bắc Đằng

25/12/2014

Kết quả thi văn lục tục được công bố, điểm cao nhất là năm điểm, hợp quy cách là ba điểm, dưới ba điểm liền trực tiếp bị loại.

Phó viện trưởng đảm nhận làm giám khảo, hiện trường bắt đầu chấm điểm từ tổ thứ nhất.

“Tổ một, bốn điểm! Tổ hai, hai điểm…”

Có người vui, cũng có người buồn.

“Tổ ba, năm điểm!”

Tỷ muội Triệu gia ôm nhau cười vui vẻ, có được năm điểm phần thi văn, các ả liền có thể nắm chắc cơ hội bước vào vòng thi võ. Vừa nghĩ, hai tỷ muội liền liếc mắt về phía tổ Già Lam khiêu khích, cho dù có người giúp đỡ nàng ta làm bậy, nàng cũng không thể thắng tỷ muội các ả, bởi vì tỷ muội ả dựa vào chính sức mình mà thắng cuộc. Chờ tới khi thật sự đấu võ, các ả chống mắt nhìn xem còn có ai có thể giúp đỡ Già Lam gian lận?

Già Lam mặc kệ các ả, hiện tại nàng chỉ quan tâm thành tích thi văn của tổ nàng thôi.

“Tổ hai mươi lăm, năm điểm!”

Tiếng hoan hô vang lên, Mục Tư Viễn làm bộ ôm ngực, bình tĩnh liếc đồng bạn của hắn, kì thật miệng đã sớm vểnh lên trời rồi.

“Già Lam, bọn họ đều được năm điểm, chúng ta có thể đạt được điểm đậu không?” Tống Thiến Nhi hâm mộ nhìn mấy tổ được năm điểm, đồng thời cũng lo lắng thành tích của mình.

Già Lam chưa đáp lời nàng ta, trong lòng đã có dự định chờ phó viện trưởng công bố thành tích, bốn mươi tổ được công bố thành tích đã có hơn một nửa bị đào thải, thoạt nhìn không phải tất cả mọi người đều chú trọng việc học tập.

“Tổ bốn mươi hai…” Rốt cuộc cũng đã đến tổ các nàng, Phó viện trưởng liếc mắt nhìn đáp án của tổ các nàng, ánh mắt rõ ràng co rút. Ngẩng đầu, hơi híp mắt lộ vẻ kì quái nhìn Già Lam, cúi đầu lại cố gắng trừng đáp án, số điểm được chấm nghẹn trong cổ họng, nói không ra lời…

“Phó viện trưởng, có vấn đề gì à?” Già Lam rất bình tĩnh hỏi thăm.

Khóe miệng phó viện trưởng hung hăng co rút vài cái, lắc đầu: “Không có vấn đề.”

“Mời cho điểm!” Già Lam cười đến vô hại.

Phó viện trưởng hít sâu mấy hơi, suy nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: “Tổ bốn mươi hai… năm điểm!”



Bên dưới ánh mắt Già Lam chợt lóe, nhìn về phía phó viện trưởng cười yếu ớt: “Cám ơn phó viện trưởng.”

Tống Thiến Nhi kích động cầm tay Già Lam, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hưng phấn.

“Chờ một chút!” Triệu Thanh Lan quan sát vẻ mặt phó viện trưởng, cảm thấy bên trong có quỷ, hai tỷ muội cùng đi lên: “Phó viện trưởng, bọn ta yêu cầu công khai đề thi và đáp án của Già Lam, nếu đáp án của nàng ta có vấn đề, ta yêu cầu phó viện trưởng có thể chấm điểm công bằng một chút.”

Già Lam cười nhạt: “Các ngươi nói như vậy, chính là hoài nghi phẩm đức của phó viện trưởng đúng không? Phó viện trưởng là người đức cao vọng trọng (*có đức độ và danh vọng cao), sao có thể chấm điểm qua loa như vậy? Các ngươi ngay cả lòng tôn sư trọng đạo cũng không có, sao có tư cách vào học viện Thiên Dực học được?”

“Già Lam, ngươi đừng có ngụy biện! Đề thi của ngươi rõ ràng có vấn đề, ngươi có dám lấy ra cho tất cả mọi người xem hay không?” Triệu Thanh Lan không chịu buông tha.

Không đợi Già Lam trả lời, Triệu Thanh Lan thừa dịp mọi người không chú ý, bàn tay nhanh như chớp cướp lấy đề thi và đáp án của GIà Lam, cầm trong tay khoe khoang: “Mọi người mau nhìn xem! Đây là đề thi của tổ Già Lam, cùng đề thi tổ khác hoàn toàn khác nhau!!”

Triệu Thanh Lan đắc ý cất cao giọng, bắt đầu đọc: “Hãy nêu tục danh của một trong số Hạo Thiên Bát Công Tử, nếu gặp một người trong Hạo Thiên Bát Công Tử, ngươi sẽ sử dụng loại Linh Thuật nào đánh bại đối phương?”

Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, đề thi này quả nhiên có vấn đề!!!

“Ta lại đọc đáp án của tổ nàng ta cho mọi người nghe, ‘Băng Mâu…” Triệu Thanh Lan đắc ý định đọc tiếp, nhưng mới đọc hai chữ, nét mặt ả liền hiện lên biểu tình kì quái. Ả nhìn Già Lam như thấy quái vật, cuối cùng mới hiểu vì sao lúc nãy vẻ mặt phó viện trưởng lại kì lạ như thế.

“Cái gì băng mâu? Sao không đọc tiếp?” Triệu Thanh Tình tò mò hỏi.

Triệu Thanh Lan lại hắng giọng, nghẹn đỏ mặt, giọng nói run run thì thầm: “Băng mâu kiên, hoa cúc tàn, bát công tử, mãn địa thương!”

Thoáng chốc, cả hội trường yên lặng không tiếng động, chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét…

Hoa cúc của bạn học Phượng Thiên Dục lại căng thẳng, hắn có loại cảm xúc muốn giết người!!!

“Ha ha ha … Tiểu Lam Lam, nàng thật tài giỏi, rất có ý thơ!” Tiếng cười sang sảng từ miệng Phượng Thiên Sách vang lên, hắn cười đến ‘run rẩy hết cả người’, hai mắt tràn đầy nước mắt, cười đến ra nước mắt.

Phó viện trưởng vốn đang cực khổ nín cười cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.



Băng Mâu Kiên, hoa cúc tàn, Bát công tử, đầy đất thương!

Mười hai chữ này lan truyền khắp nơi trên đại lục Hạo Thiên, sau đó truyền vào trong tai bát công tử, vì vậy đã mang đến không ít phiền phức cho Già Lam…

Tống Thiến Nhi mắc cỡ đến đỏ mặt, giật nhẹ góc áo Già Lam, vẻ mặt luống cuống, mặc dù ý tưởng là Già Lam nói, nhưng người viết là nàng ta nha.

Già Lam vỗ vỗ tay của nàng ta, ý bảo nàng ta bình tĩnh, nàng không thấy đáp án có vấn đề, trái lại cảm thấy đáp án của mình rất ngắn gọn, rất đúng đề, rất có cảm xúc nghệ thuật!

Sau một hồi lộn xộn, Triệu Thanh Lan nghẹn đỏ mặt, giơ ‘chứng cứ’ trong tay, tức giận nói: “Già Lam! Hiện tại ngươi còn gì để nói nữa không? Ngươi chịu thừa nhận chính mình gian lận trong thi cứ chưa?”

Già Lam mở to mắt, vô tội lắc đầu: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Cái ngươi vừa đọc chỉ là bài thơ ta làm lúc rảnh rỗi mà thôi, chẳng lẽ làm thơ con cóc cũng là làm bậy?”

Nàng không nhanh không chậm vươn một ngón tay, chỉ về phía mặt trái của ‘chứng cứ’ trên tay Triệu Thanh Lan: “À! Bên mặt trái của tờ giấy chính là đáp án của ta!”

Triệu Thanh Lan sửng sốt, không dám tin lật mặt trái tờ giấy lại xem, quả nhiên, trên giấy trắng còn có một đáp án, bên trên có viết về năm loại thuộc tính phong, lôi, thủy, hỏa, mộc của Linh Thuật, trình bày và phân tích đủ ưu khuyết điểm, kĩ xảo đặc biệt… giống hệt những đáp án của người khác.

“Ngươi… sao lại có thể được!? Nhất định có mờ ám trong này!!” Triệu Thanh Lan nhìn tờ giấy, vẫn như cũ không tin tưởng Già Lam, các nàng làm sao có thể tài giỏi như vậy? Nhưng trong lòng ả không cam, khó lắm mới chụp được nhược điểm của Già Lam, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

Triệu Thanh Tình nhíu đầu lông mày, thở hổn hển. Biết bây giờ mọi chuyện đã diễn theo chiều hướng khác, các ả không thể ngáng chân Già Lam được. Ả kéo muội muội, dùng ánh mắt làm ám hiệu, tiếp theo là thi võ, các ả có cơ hội đối phó Già Lam.

Già Lam nhìn hai tỷ muội ả, lấy dáng vẻ người chiến thắng, nhếch môi cười.

Một hồi sóng gió nho nhỏ trôi qua, rất nhanh thi võ liền tiếp tục.

Không ngoài dự đoán, trận đầu tỷ thí đụng phải tổ Mục Tư Viễn, mặc dù không có chiến đấu chính diện với hắn, nhưng hơi thở và nhịp bước của Mục Tư Viễn, nàng đoán được, năng lực của Mục Tư Viễn không phải hạng xoàng.

Nói thật, Già Lam không có một chút hảo cảm gì với Mục Tư Viễn, nhưng cũng không có ác cảm.

Giao chiến với bọn họ, nàng cố gắng giữ dùng toàn lực đối phó. Đây chính là tôn trọng đối thủ, cũng là tôn trọng bản thân.

Mục Tư Viễn am hiểu Kiếm Thuật, nhìn huy hiệu hắn đeo bên hông liền biết, hắn là Kiếm Sư cấp 4. So với đám bạn đồng lứa, hắn có thiên phú kiếm thuật rất cao, nhưng vì trên hắn còn có một thiên tài song tu Linh Kiếm như Sở Chiêu Viêm chèn ép, đem ánh sáng của hắn che giấu xuống dưới, cho nên hắn mới không có tiếng tăm gì hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook