Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 80: V10.1: Tài năng của nàng, chấn động toàn trường
Bắc Đằng
22/07/2015
Trước cửa chính học viện, xuất hiện một người. Hắn mặc trường bào màu lam biển, vờn bay tróng gió, hắn chính là người hôm qua đến khiến cho học viện Thiên Dực oanh động một phen, Nạp Lan Tiêu Bạch.
Người mới nói chuyện chính là hắn!
Già Lam nhìn thấy than ảnh quen thuộc của hắn, trong long liền gợn sóng, khi nàng cần giúp đỡ nhất, hắn bước ra, chỉ dựa vào điểm này, hắn đáng giá để nàng coi là bạn.
"Là Nạp Lan Tiêu Bạch!"
"Nạp Lan Tiêu Bạch muốn giải vây giúp nàng ta sao?"
Đoàn người bắt đầu xôn xao, có khó hiểu, có ghen tỵ...
Trong số trưởng lão có người đứng ra nói: "Nạp Lan Công Tử, đây là chuyện nội bộ của học viện Thiên Dực chúng tôi, cậu không phải là người của học viện Thiên Dực, e rằng không tiện xen vào."
Một trưởng lão khác nói: "Nạp Lan công tử, học viện của chúng tôi có quy định nghiêm khắc, không phải ai nói xạo dăm ba câu liền bỏ qua quy định của học viện, bỏ qua cho hung thủ giết người. Cho dù là viện trưởng, ông ấy cũng không có quyền buông tha cho kẻ sát nhân, có chứng cứ vô cùng xác thực!"
Trong đám đông, số người ngưỡng mộ Nạp Lan Tiêu Bạch, vì không muốn hắn bị lôi vào chuyện này, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Nạp Lan công tử, ngài đừng tham gia vào chuyện này, vì một xấu nữ, không đáng giá đâu!"
"Nạp Lan công tử, ngài đừng để nàng ta lừa gạt, nàng ta là hung thủ giết người, có chết cũng không hết tội!"
Đáy mắt Già Lam lóe lên ý cười lạnh, nàng chậm rãi thu hồi Hải Thần Nộ Diễm. Lúc nãy, vừa nhìn thấy Thiến Nhi bị cổ trùng phản phệ, kỳ thực nàng rất giận, nhưng tức giận qua đi, nàng liền bình tĩnh lại.
Những người này, cả đám đều muốn đưa nàng vào chỗ chết, xem nàng là quả hồng mềm để bóp sao?
Già Lam nàng há có thể là người để người ta hãm hại, bắt nạt chứ?
Lúc này là lúc phản kích.
"Nạp Lan đại ca, huynh không phải người của học viện, huynh không cần... xen vào chuyện này. Muội tự có biện pháp chứng minh mình trong sạch, những kẻ muốn hãm hại muội, muốn đưa muội vào chỗ chết, muội nhất định sẽ bắt được gã!" Già Lam cười thản nhiên với Nạp Lan Tiêu Bạch, mặc dù biết hắn không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn làm như vậy.
Giống như cảm ứng được nụ cười của nàng, khóe môi Nạp Lan Tiêu Bạch khẽ nhếch lên, không nói gì nữa.
"Chứng minh trong sạch? Hắc, thật là buồn cười! Tất cả mọi người đều thấy ngươi giết người, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có gì để chứng minh? Không lẽ mắt mọi người đều mù, không nhìn thấy gì hết sao?"
Già Lam men theo âm thanh nhìn lại, người nói chuyện là ả mập trong số hai người vây quanh vị Lâm sư tỷ. Hôm qua, lúc Nạp Lan Tiêu Bạch đến học viện, ba cô gái này đứng bên cạnh nàng, lúc đó Lâm sư tỷ thổ lộ với Nạp Lan Tiêu Bạch, khiến nàng ghi nhớ sâu sắc, vì sao hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Lúc này Lâm sư tỷ xuất hiện, châm chọc khiêu khích, phần lớn là do thái độ đặc thù của Nạp Lan Tiêu Bạch dành cho nàng ư?
"Đúng! Ả nghĩ rằng Nạp Lan công tử không nhìn thấy, có thể tùy tiện lừa gạt hắn, Nạp Lan công tử có tấm long lương thiện, mới bị mưu kế tầm thường của ả qua mặt. Hiện tại, ả cũng xem chúng ta như người mù, nghĩ rằng tùy tiện nói mấy câu liền lừa được chúng ta, đem chúng ta lừa hết. Ả thật là tự tin quá à!" Ả mập vì Lâm sư tỷ bị tổn thương mà thấy bất công, lúc này thấy Già Lam như thế liền ném đá xuống giếng.
Ả có dáng vẻ nhỏ nhắn cũng phụ họa: "Mọi người đừng để biểu hiện giả dối của ả lừa gạt, nhất định ả ghi hận chuyện vị sư đệ này đánh lén, cho nên mới xuống tay ác độc giết chết hắn ta."
Tất cả đều hận không thể đẩy Già Lam vào địa ngục, vạn kiếp bất phục!
"Ta biết Hàn sư đệ, hắn ta là nhị công tử của Hàn gia, chính là thứ xuất, mẹ của hắn ta có xuất than thấp hèn, ngay cả hắn ta cũng bị người nhà kì thị. Hàn sư đệ bỏ ra nhiều cố gắng, mới bò lên được vị trí như ngày hôm nay. Vất vả lắm hắn mới được vào học viện Thiên Dực, ai ngờ mới vào được hai ngày đã gặp phải bất hạnh... Ả đàn bà này quá ác độc, làm sao có thể xuống tay với vị sư đệ có chí cầu tiến như vậy chứ!?"
"Ta cũng biết Hàn sư đệ, thái độ làm người của hắn ta rất khiêm tốn, lương thiện. nhiệt tình giúp đỡ người khác, có chí cầu tiến, đáng tiếc còn trẻ như vậy lại... Ả đàn bà ác độc này, người đàn bà như vậy không phạt nặng, về sau học viện chẳng phải loạn hết cả lên à, tất cả mọi người người có thể tàn sát lẫn nhau?"
Có vài người chính là như thế đó, thích bỏ đá xuống giếng, lẽ nào mắt bọn họ đều bị mù? Không nhìn thấy chủy thủ trong tay Hàn sư đệ kia sao? Gã muốn ám sát nàng, đáng tiếc lại bị người ta lợi dụng, trở thành kẻ chịu tội thay. Người như vậy, có thể gọi là khiêm nhường, lương thiện? Trên đời này, rốt cuộc có người sáng mắt không?
Lúc này, ánh mắt mọi người lại dồn về phía Già Lam, ánh mắt đều khác thường.
"Mọi người trước đừng vội kết luận, xin hãy để cho Già Lam sư muội có cơ hội chứng minh mình trong sạch. Ta tin tưởng con người đều có bản tính lương thiện, trên đời không thể tồn tại người thích giết chóc. Chỉ vì chút xíu ân oán mà xem mạng người như cỏ rác, hành vi đó chẳng khác nào loài cầm thú, ta không tin Già Lam sư muội sẽ làm ra chuyện như vậy."
Một âm thanh bất đồng vang lên, từ trong đám đông truyền ra, tiếng nói ấm áp dịu dàng, khiến người nghe dễ chịu.
Trong đám đông, Triệu Nhã Nhi dưới sự bao vây của hai cô gái, thướt tha bước ra. Cất bước đi vào khoảng sân trống, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
"Là Triệu sư tỷ!"
"Triệu sư tỷ, ngươi rất lương thiện rồi, trên đời này có rất nhiều cầm thú, không phải ai ai cũng thiện lương như ngươi đâu, đều dùng chân thành đối xử với mọi người."
"Triệu sư tỷ! Ngươi đừng tin ả! Ả là người rất biết giả bộ, rõ ràng xấu muốn chết còn làm bộ thanh thuần trước mặt Nạp Lan công tử, tranh thủ sự đồng tình của hắn. Nạp Lan công tử không thể nhìn thấy rõ mặt thật của ả, nhìn cái mặt xấu xí khiến người ta buồn nôn của ả, chắc chắn hắn sẽ không đứng ra nói giúp ả đâu."
Dịu dàng, chân thành, thiện lương... những từ ngữ tốt đẹp này, đều là nói Triệu Nhã Nhi, vô số ánh sáng bao phủ lấy ả. Trái ngược với Già Lam, bị chụp cái mũ cầm thú, xấu khiến người ta buồn nôn, giả vờ đơn thuần vân vân đều mang ý nghĩa xấu.
"Mọi người đừng nói như vậy, ta tin Già Lam sư muội không phải loại người đó. Có lẽ chúng ta hiểu lầm nàng. Chúng ta nên nghe nàng ấy giải thích trước đi..." Triệu Nhã Nhi dung giọng nói hiền lành nói đỡ giùm Già Lam, nhưng sâu trong đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Già Lam bình tĩnh nhìn Triệu Nhã Nhi, khóe môi hơi cười lạnh. Ả này thật không đơn giản, bàn về giả trang, ả xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Lúc này ả nói giúp cho nàng, rõ ràng là muốn đem nàng đẩy vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Hơn nữa, còn đào cho nàng thêm một tầng địa ngục, hung hăng chon nàng!
"Cám ơn Triệu sư tỷ đã tin tưởng ta như vậy. Ta nhất định sẽ chứng minh được bản thân trong sạch, không phụ lòng tốt của Triệu sư tỷ." Già Lam giả vờ cảm động nhìn về phía Triệu Nhã Nhi, sóng mắt long lanh, nhìn như thế nào cũng thấy chân thành.
Không phải bọn họ nói nàng rất giỏi giả bộ sao? Vậy nàng liền giả cho bọn họ nhìn, há có thể để bọn họ thất vọng?
Triệu Nhã Nhi hơi sửng sờ, đáy mắt tràn ngập khinh miệt và cười nhạo. Già Lam cũng không có gì hơn cái này, chẳng có gì khác biệt với những người khác. Ả chỉ mới nói mấy câu, nàng ta đã cảm động, đối thủ như vậy, khiến ả chả còn hứng thú gì. Nhưng, ánh mắt ả rất nhanh liền khôi phục lại hiền hòa, phảng phất như thần nữ giáng thế, phổ độ chúng sinh.
Ngươi muốn chứng minh mình trong sạch bằng cách nào? Mọi người đều nhìn thấy, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi thật sự có khả năng chứng mình mình trong sạch mới là lạ đó!
Khinh miệt và trào phún chợt lóe trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Già Lam nhìn thấy, nàng khẽ nghiêng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Sở Chiêu Viêm đứng ở trong đám đông, góc tây bắc, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt vừa rồi của Già Lam. Hắn khẽ híp mắt, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường, hắn hoàn toàn không tin Già Lam làm chuyện ngu xuẩn, dám giết người công khai như vậy. Nhưng chuyện mới xảy ra, quá mức đột ngột, ngay cả hắn cũng chưa phân rõ chuyện gì. Nhưng hắn có thể khẳng định, phương diện này có kẽ hở chồng chất, chắc chắn có điều kì quái.
Người mới nói chuyện chính là hắn!
Già Lam nhìn thấy than ảnh quen thuộc của hắn, trong long liền gợn sóng, khi nàng cần giúp đỡ nhất, hắn bước ra, chỉ dựa vào điểm này, hắn đáng giá để nàng coi là bạn.
"Là Nạp Lan Tiêu Bạch!"
"Nạp Lan Tiêu Bạch muốn giải vây giúp nàng ta sao?"
Đoàn người bắt đầu xôn xao, có khó hiểu, có ghen tỵ...
Trong số trưởng lão có người đứng ra nói: "Nạp Lan Công Tử, đây là chuyện nội bộ của học viện Thiên Dực chúng tôi, cậu không phải là người của học viện Thiên Dực, e rằng không tiện xen vào."
Một trưởng lão khác nói: "Nạp Lan công tử, học viện của chúng tôi có quy định nghiêm khắc, không phải ai nói xạo dăm ba câu liền bỏ qua quy định của học viện, bỏ qua cho hung thủ giết người. Cho dù là viện trưởng, ông ấy cũng không có quyền buông tha cho kẻ sát nhân, có chứng cứ vô cùng xác thực!"
Trong đám đông, số người ngưỡng mộ Nạp Lan Tiêu Bạch, vì không muốn hắn bị lôi vào chuyện này, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Nạp Lan công tử, ngài đừng tham gia vào chuyện này, vì một xấu nữ, không đáng giá đâu!"
"Nạp Lan công tử, ngài đừng để nàng ta lừa gạt, nàng ta là hung thủ giết người, có chết cũng không hết tội!"
Đáy mắt Già Lam lóe lên ý cười lạnh, nàng chậm rãi thu hồi Hải Thần Nộ Diễm. Lúc nãy, vừa nhìn thấy Thiến Nhi bị cổ trùng phản phệ, kỳ thực nàng rất giận, nhưng tức giận qua đi, nàng liền bình tĩnh lại.
Những người này, cả đám đều muốn đưa nàng vào chỗ chết, xem nàng là quả hồng mềm để bóp sao?
Già Lam nàng há có thể là người để người ta hãm hại, bắt nạt chứ?
Lúc này là lúc phản kích.
"Nạp Lan đại ca, huynh không phải người của học viện, huynh không cần... xen vào chuyện này. Muội tự có biện pháp chứng minh mình trong sạch, những kẻ muốn hãm hại muội, muốn đưa muội vào chỗ chết, muội nhất định sẽ bắt được gã!" Già Lam cười thản nhiên với Nạp Lan Tiêu Bạch, mặc dù biết hắn không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn làm như vậy.
Giống như cảm ứng được nụ cười của nàng, khóe môi Nạp Lan Tiêu Bạch khẽ nhếch lên, không nói gì nữa.
"Chứng minh trong sạch? Hắc, thật là buồn cười! Tất cả mọi người đều thấy ngươi giết người, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có gì để chứng minh? Không lẽ mắt mọi người đều mù, không nhìn thấy gì hết sao?"
Già Lam men theo âm thanh nhìn lại, người nói chuyện là ả mập trong số hai người vây quanh vị Lâm sư tỷ. Hôm qua, lúc Nạp Lan Tiêu Bạch đến học viện, ba cô gái này đứng bên cạnh nàng, lúc đó Lâm sư tỷ thổ lộ với Nạp Lan Tiêu Bạch, khiến nàng ghi nhớ sâu sắc, vì sao hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Lúc này Lâm sư tỷ xuất hiện, châm chọc khiêu khích, phần lớn là do thái độ đặc thù của Nạp Lan Tiêu Bạch dành cho nàng ư?
"Đúng! Ả nghĩ rằng Nạp Lan công tử không nhìn thấy, có thể tùy tiện lừa gạt hắn, Nạp Lan công tử có tấm long lương thiện, mới bị mưu kế tầm thường của ả qua mặt. Hiện tại, ả cũng xem chúng ta như người mù, nghĩ rằng tùy tiện nói mấy câu liền lừa được chúng ta, đem chúng ta lừa hết. Ả thật là tự tin quá à!" Ả mập vì Lâm sư tỷ bị tổn thương mà thấy bất công, lúc này thấy Già Lam như thế liền ném đá xuống giếng.
Ả có dáng vẻ nhỏ nhắn cũng phụ họa: "Mọi người đừng để biểu hiện giả dối của ả lừa gạt, nhất định ả ghi hận chuyện vị sư đệ này đánh lén, cho nên mới xuống tay ác độc giết chết hắn ta."
Tất cả đều hận không thể đẩy Già Lam vào địa ngục, vạn kiếp bất phục!
"Ta biết Hàn sư đệ, hắn ta là nhị công tử của Hàn gia, chính là thứ xuất, mẹ của hắn ta có xuất than thấp hèn, ngay cả hắn ta cũng bị người nhà kì thị. Hàn sư đệ bỏ ra nhiều cố gắng, mới bò lên được vị trí như ngày hôm nay. Vất vả lắm hắn mới được vào học viện Thiên Dực, ai ngờ mới vào được hai ngày đã gặp phải bất hạnh... Ả đàn bà này quá ác độc, làm sao có thể xuống tay với vị sư đệ có chí cầu tiến như vậy chứ!?"
"Ta cũng biết Hàn sư đệ, thái độ làm người của hắn ta rất khiêm tốn, lương thiện. nhiệt tình giúp đỡ người khác, có chí cầu tiến, đáng tiếc còn trẻ như vậy lại... Ả đàn bà ác độc này, người đàn bà như vậy không phạt nặng, về sau học viện chẳng phải loạn hết cả lên à, tất cả mọi người người có thể tàn sát lẫn nhau?"
Có vài người chính là như thế đó, thích bỏ đá xuống giếng, lẽ nào mắt bọn họ đều bị mù? Không nhìn thấy chủy thủ trong tay Hàn sư đệ kia sao? Gã muốn ám sát nàng, đáng tiếc lại bị người ta lợi dụng, trở thành kẻ chịu tội thay. Người như vậy, có thể gọi là khiêm nhường, lương thiện? Trên đời này, rốt cuộc có người sáng mắt không?
Lúc này, ánh mắt mọi người lại dồn về phía Già Lam, ánh mắt đều khác thường.
"Mọi người trước đừng vội kết luận, xin hãy để cho Già Lam sư muội có cơ hội chứng minh mình trong sạch. Ta tin tưởng con người đều có bản tính lương thiện, trên đời không thể tồn tại người thích giết chóc. Chỉ vì chút xíu ân oán mà xem mạng người như cỏ rác, hành vi đó chẳng khác nào loài cầm thú, ta không tin Già Lam sư muội sẽ làm ra chuyện như vậy."
Một âm thanh bất đồng vang lên, từ trong đám đông truyền ra, tiếng nói ấm áp dịu dàng, khiến người nghe dễ chịu.
Trong đám đông, Triệu Nhã Nhi dưới sự bao vây của hai cô gái, thướt tha bước ra. Cất bước đi vào khoảng sân trống, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
"Là Triệu sư tỷ!"
"Triệu sư tỷ, ngươi rất lương thiện rồi, trên đời này có rất nhiều cầm thú, không phải ai ai cũng thiện lương như ngươi đâu, đều dùng chân thành đối xử với mọi người."
"Triệu sư tỷ! Ngươi đừng tin ả! Ả là người rất biết giả bộ, rõ ràng xấu muốn chết còn làm bộ thanh thuần trước mặt Nạp Lan công tử, tranh thủ sự đồng tình của hắn. Nạp Lan công tử không thể nhìn thấy rõ mặt thật của ả, nhìn cái mặt xấu xí khiến người ta buồn nôn của ả, chắc chắn hắn sẽ không đứng ra nói giúp ả đâu."
Dịu dàng, chân thành, thiện lương... những từ ngữ tốt đẹp này, đều là nói Triệu Nhã Nhi, vô số ánh sáng bao phủ lấy ả. Trái ngược với Già Lam, bị chụp cái mũ cầm thú, xấu khiến người ta buồn nôn, giả vờ đơn thuần vân vân đều mang ý nghĩa xấu.
"Mọi người đừng nói như vậy, ta tin Già Lam sư muội không phải loại người đó. Có lẽ chúng ta hiểu lầm nàng. Chúng ta nên nghe nàng ấy giải thích trước đi..." Triệu Nhã Nhi dung giọng nói hiền lành nói đỡ giùm Già Lam, nhưng sâu trong đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Già Lam bình tĩnh nhìn Triệu Nhã Nhi, khóe môi hơi cười lạnh. Ả này thật không đơn giản, bàn về giả trang, ả xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Lúc này ả nói giúp cho nàng, rõ ràng là muốn đem nàng đẩy vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Hơn nữa, còn đào cho nàng thêm một tầng địa ngục, hung hăng chon nàng!
"Cám ơn Triệu sư tỷ đã tin tưởng ta như vậy. Ta nhất định sẽ chứng minh được bản thân trong sạch, không phụ lòng tốt của Triệu sư tỷ." Già Lam giả vờ cảm động nhìn về phía Triệu Nhã Nhi, sóng mắt long lanh, nhìn như thế nào cũng thấy chân thành.
Không phải bọn họ nói nàng rất giỏi giả bộ sao? Vậy nàng liền giả cho bọn họ nhìn, há có thể để bọn họ thất vọng?
Triệu Nhã Nhi hơi sửng sờ, đáy mắt tràn ngập khinh miệt và cười nhạo. Già Lam cũng không có gì hơn cái này, chẳng có gì khác biệt với những người khác. Ả chỉ mới nói mấy câu, nàng ta đã cảm động, đối thủ như vậy, khiến ả chả còn hứng thú gì. Nhưng, ánh mắt ả rất nhanh liền khôi phục lại hiền hòa, phảng phất như thần nữ giáng thế, phổ độ chúng sinh.
Ngươi muốn chứng minh mình trong sạch bằng cách nào? Mọi người đều nhìn thấy, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi thật sự có khả năng chứng mình mình trong sạch mới là lạ đó!
Khinh miệt và trào phún chợt lóe trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Già Lam nhìn thấy, nàng khẽ nghiêng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Sở Chiêu Viêm đứng ở trong đám đông, góc tây bắc, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt vừa rồi của Già Lam. Hắn khẽ híp mắt, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường, hắn hoàn toàn không tin Già Lam làm chuyện ngu xuẩn, dám giết người công khai như vậy. Nhưng chuyện mới xảy ra, quá mức đột ngột, ngay cả hắn cũng chưa phân rõ chuyện gì. Nhưng hắn có thể khẳng định, phương diện này có kẽ hở chồng chất, chắc chắn có điều kì quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.