Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 85: V12.1: Tài năng của nàng, chấn động toàn trường
Bắc Đằng
29/08/2015
Nhìn vẻ mặt khẩn
trương của mọi người, Già Lam cúi đầu cười nhạt. Nàng cố ý tạo ra hiệu
ứng như vậy, chính là vì muốn để bọn họ nếm thử mùi bị vu oan.
Lúc nãy, khi nàng bị người vu oan, trong số bọn họ có ai không vui sướng khi nàng gặp họa, hận không thể ném đá xuống giếng, đẩy nàng vào địa ngục?
Còn có Thiến Nhi…
Nghĩ đến thảm trạng của Thiến Nhi, lửa giận trong lòng nàng lại bùng cháy.
Buồn bực thì buồn bực, mặt ngoài nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt cố ý quét qua quét lại trên người Triệu Nhã Nhi mười lần, cho đến khi Triệu Nhã Nhi không nhịn được run lên, nàng mới khẽ nhếch môi, dời tầm mắt.
Triệu Nhã Nhi, đừng tưởng như vậy là xong.
Trên đường đến học viện Thiên Dực, ai lừa nàng, ai cho người ám sát nàng, là ai hại nàng không thể bước vào đội ngũ học sinh ưu tú, từng khoản từng khoản nàng đều ghi nhớ.
“Nếu kẻ này muốn giết người hãm hại ta, có thể thấy được ta với gã có thù oán.” Già Lam cố ý dừng một chút, khiến cho trí tưởng tượng của mọi bay cao, ai có thù oán với nàng, như vậy người đó bị hiềm nghi lớn nhất.
Triệu Nhã Nhi đứng mũi chịu sào, đôi mắt trợn to. Già Lam ám chỉ người có thù oán với nàng ta, rõ ràng là nói ả.
“Ta tới học viện Thiên Dực chỉ được hai ngày, người quen biết không tới mười người. Trong số đó, những kẻ kết thù với ta chỉ có năm người…” Già Lam nói tiếp, ánh mắt nhìn chăm chú vào Triệu Nhã Nhi, có ý ám chỉ khiến Triệu Nhã Nhi lo sợ không yên.
Ngay lúc Triệu Nhã Nhi căng thẳng không chịu nổi, định mở miệng nói chuyện, Già Lam bất ngờ xoay người, mặt hướng về nhóm Lâm sư tỷ: “Ba vị, ta và các ngươi có thù oán sao?”
“Cái gì?” Nhóm ba người Lâm sư tỷ đều không kịp phản ứng.
“Ta nói, ta và các ngươi có thù oán sao?” Già Lam lặp lại.
Ba người liếc nhìn nhau, nếu lúc này thừa nhận có thù oán với Già Lam, chẳng phải sẽ làm mọi người xem mình là kẻ tình nghi ư?
Ba người cùng lắc đầu.
Già Lam cười nhẹ, nói: “Nếu chúng ta không có thù oán, vì sao lúc nãy ta bị người vu oan, các ngươi vẫn cố gắng bỏ đá xuống giếng, đưa ra nhiều nghị luận và ngờ vực vô căn cứ? Giống như vừa bắt đầu đã nhận định ta chính là hung thủ giết người. Các ngươi dựa vào gì mà cho rằng như vậy? Là bởi vì người vốn là do các ngươi giết, các ngươi muốn đổ tội cho ta, nên mới dám chắc chắn như thế?”
Từng chữ bức bách, trầm bỗng du dương.
Già Lam tiến lên, nhóm Lâm sư tỷ liền lùi lại, khí thế hùng mạnh và lời nõi sắc bén, khiến ba người run lẩy bẩy.
“Ngươi nói bậy! Sao lại là bọn ta được chứ!” Lâm sư tỷ nhanh chóng trấn định lại, ưỡn ngực phản bác.
“Nếu ta nhớ không lầm, hồi nãy, ba người các ngươi cũng đứng ở đó. Kế đó, cố tình đi tới để nhục mạ ta. Nếu các ngươi không có thù oán lớn với ta, tội gì phải đặc biệt đi tới, thừa cơ hãm hại ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết.” Ánh mắt Già Lam đột nhiên hung ác, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, một kích này vừa ra, nhóm Lâm sư tỷ khó mà thoát khỏi hiềm nghi.
Mọi người ở hiện trường đều hốt hoảng, đúng vậy, ba người kia đúng là đứng trong khu vực hình cánh quạt. Khi ấy, tám cô gái áo trắng còn chưa đến khu vực đó làm ‘hàng rào’, các ả đã rời khỏi vị trí.
Trong quá trình Già Lam bị chất vấn, các ả chế nhạo và nhục nhã Già Lam không ít, như vậy xem ra, hiềm nghi các ả giết người giá họa cho Già Lam càng lớn.
Triệu Nhã Nhi khẽ ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Già Lam sẽ bám ả không tha, dù sao cũng do ả hại Già Lam không thể gia nhập đội ngũ học sinh ưu tú, ai ngờ Già Lam lại chuyển mục tiêu.
A! Xem ra ả quá mức lo lắng rồi.
Cơ hội nhục mạ ả tốt như vậy, Già Lam lại bỏ lỡ, có thể thấy được nàng ta cũng chẳng thông minh cho lắm. (#Ngữ: mụ mới ngu, cả nhà mụ đều ngu!!!!)
“Già Lam, đừng có hắt nước bẩn lung tung! Bọn ta không hề bỏ đá xuống giếng, bọn ta chỉ ngứa mắt hành vi của ngươi, cho nên mới bênh vực lẽ phải.” Lâm sư tỷ chạy vài bước về Nạp Lan Tiêu Bạch, vẻ mặt liền thay đổi, dịu dàng đầy tình ý, đưa tay muốn kéo ống tay áo Nạp Lan Tiêu Bạch: “Nạp Lan công tử, ngươi nhất định phải tin ta, nói vài lời công bằng thay ta.”
Ả ái mộ Nạp Lan Tiêu Bạch đến si mê, cho dù nắm được một góc áo của hắn, ả cũng vui vẻ chịu đựng.
Thế nhưng, ả không ngờ, mình vừa tới gần người hắn, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào vạt áo hắn, không chiếm được chút tiện nghi nào, Nạp lan Tiêu Bạch đã cất bước ra ngoài, bàn tay ả rơi vào khoảng không.
Nạp Lan Tiêu Bạch đi tới bên cạnh Già Lam, đưa tay, tìm kiếm vài cái, thực tự nhiêm cầm tay Già Lam: “Ta tin tưởng Lam Lam, lời nàng ấy nói, đều đúng.”
Thanh âm hắn dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng mọi người đều nghe rõ ràng.
Hắn chỉ tin tưởng nàng nói, nàng nói, đều là đúng…
Đáy lòng Già Lam giống như có gì đó gõ nhẹ, quên mất việc hắn đang nắm tay nàng, từ lòng bàn tay truyền đến độ ấm, nguồn ấm áp này lan truyền rộng ra, làm cả người nàng được vây trong ấm áp.
Mọi người sửng sốt, đây là thổ lộ trá hình à? Nạp Lan Tiêu Bạch cao cao tại thượng thánh khiết như trích tiên, ai thấy hắn cũng phải ngưỡng mộ, không ai dám tiếp cận, rất sợ khinh nhờ hắn đây sao?
Hắn rất ôn hòa, cũng rất lễ phép, nhưng ôn hòa của hắn là có khoảng cách, mọi người chỉ dám có lòng ngưỡng mộ hắn, lại không dám đến gần hắn.
Mà lúc này, hắn tự nhiên nắm tay Già Lam, giọng điệu dịu dàng, giống như cậu nhóc mới lớn nếm thử mùi vị tình yêu, lập tức từ trên trời rơi xuống nhân gian, càng khiến người ta điên cuồng.
Mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc, vừa hâm mộ lại ghen tỵ.
Đây thật sự là Nạp Lan Tiêu Bạch – người đứng đầu Bát công tử của Hạo Thiên hay sao?
Rốt cuộc xấu nữ kia có cái gì tốt? Cư nhiên được Nạp Lan công tử đối xử đặc biệt như vậy? Đây là thói đời gì? Xấu nữ ngu ngốc cũng có thể trở mình nghịch thiên à?
Lâm sư tỷ bị tức đến sắp bùng nổ, bản thân mình hoa hoa lệ lệ bị xem nhẹ, còn phải nhìn người mình ngưỡng mộ dịu dàng nắm tay một đứa con gái xấu hơn mình gấp trăm lần… Vì sao? Vì sao???
Ả mập và ả nhỏ con đứng bên cạnh Lâm sư tỷ cũng tức giận bất bình, nếu người xấu xí như Già Lam cũng có địa vị, nhận được sự đối đãi chân thành của Nạp Lan Tiêu Bạch, vì sao các ả không thể? Ít nhất, trong mắt các ả, các ả xinh đẹp hơn Già Lam gấp trăm lần!
Trong lòng ghen tỵ lại vừa âm thầm vui vẻ. Về sau, các ả càng có nhiều hi vọng đối với tương lai hơn.
Già Lam sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười khẽ. Nhất định là Nạp Lan đại ca muốn né tránh Lâm sư tỷ làm phiền, cho nên mới cố tình làm như vậy? Được rồi, nàng tạm thời chấp nhận làm nhiệm vụ sứ giả hộ thảo. (*)
(*) Con gái ví như hoa, con trai ví là cỏ (thảo)
Nghĩ xong, nàng cầm tay hắn, cười với hắn.
Động tác rất nhỏ, oanh động rất lớn.
Có không ít người nhiều chuyện, dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn về phía Phượng Thiên Sách, dù sao thì hồi nãy Phượng Thiên Sách luôn mồm gọi Già Lam là cô gái hắn, hiện tại cô gái của hắn bị người ta nắm tay, hắn sẽ có phản ứng và suy nghĩ thế nào?
Những người vui vẻ ngồi xem kịch vui bao gồm cả quản gia Tần và Tư Đồ Trường Thắng. Trong tầm mắt bọn họ, chỉ thấy Phượng Thiên Sách nhìn chằm chằm tay Nạp Lan Tiêu Bạch và Già Lam, con ngươi sâu kín xoay tròn mấy cái, sau đó khẽ nhếch mép, toát ra nụ cười ưu nhã.
Lúc nãy, khi nàng bị người vu oan, trong số bọn họ có ai không vui sướng khi nàng gặp họa, hận không thể ném đá xuống giếng, đẩy nàng vào địa ngục?
Còn có Thiến Nhi…
Nghĩ đến thảm trạng của Thiến Nhi, lửa giận trong lòng nàng lại bùng cháy.
Buồn bực thì buồn bực, mặt ngoài nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt cố ý quét qua quét lại trên người Triệu Nhã Nhi mười lần, cho đến khi Triệu Nhã Nhi không nhịn được run lên, nàng mới khẽ nhếch môi, dời tầm mắt.
Triệu Nhã Nhi, đừng tưởng như vậy là xong.
Trên đường đến học viện Thiên Dực, ai lừa nàng, ai cho người ám sát nàng, là ai hại nàng không thể bước vào đội ngũ học sinh ưu tú, từng khoản từng khoản nàng đều ghi nhớ.
“Nếu kẻ này muốn giết người hãm hại ta, có thể thấy được ta với gã có thù oán.” Già Lam cố ý dừng một chút, khiến cho trí tưởng tượng của mọi bay cao, ai có thù oán với nàng, như vậy người đó bị hiềm nghi lớn nhất.
Triệu Nhã Nhi đứng mũi chịu sào, đôi mắt trợn to. Già Lam ám chỉ người có thù oán với nàng ta, rõ ràng là nói ả.
“Ta tới học viện Thiên Dực chỉ được hai ngày, người quen biết không tới mười người. Trong số đó, những kẻ kết thù với ta chỉ có năm người…” Già Lam nói tiếp, ánh mắt nhìn chăm chú vào Triệu Nhã Nhi, có ý ám chỉ khiến Triệu Nhã Nhi lo sợ không yên.
Ngay lúc Triệu Nhã Nhi căng thẳng không chịu nổi, định mở miệng nói chuyện, Già Lam bất ngờ xoay người, mặt hướng về nhóm Lâm sư tỷ: “Ba vị, ta và các ngươi có thù oán sao?”
“Cái gì?” Nhóm ba người Lâm sư tỷ đều không kịp phản ứng.
“Ta nói, ta và các ngươi có thù oán sao?” Già Lam lặp lại.
Ba người liếc nhìn nhau, nếu lúc này thừa nhận có thù oán với Già Lam, chẳng phải sẽ làm mọi người xem mình là kẻ tình nghi ư?
Ba người cùng lắc đầu.
Già Lam cười nhẹ, nói: “Nếu chúng ta không có thù oán, vì sao lúc nãy ta bị người vu oan, các ngươi vẫn cố gắng bỏ đá xuống giếng, đưa ra nhiều nghị luận và ngờ vực vô căn cứ? Giống như vừa bắt đầu đã nhận định ta chính là hung thủ giết người. Các ngươi dựa vào gì mà cho rằng như vậy? Là bởi vì người vốn là do các ngươi giết, các ngươi muốn đổ tội cho ta, nên mới dám chắc chắn như thế?”
Từng chữ bức bách, trầm bỗng du dương.
Già Lam tiến lên, nhóm Lâm sư tỷ liền lùi lại, khí thế hùng mạnh và lời nõi sắc bén, khiến ba người run lẩy bẩy.
“Ngươi nói bậy! Sao lại là bọn ta được chứ!” Lâm sư tỷ nhanh chóng trấn định lại, ưỡn ngực phản bác.
“Nếu ta nhớ không lầm, hồi nãy, ba người các ngươi cũng đứng ở đó. Kế đó, cố tình đi tới để nhục mạ ta. Nếu các ngươi không có thù oán lớn với ta, tội gì phải đặc biệt đi tới, thừa cơ hãm hại ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết.” Ánh mắt Già Lam đột nhiên hung ác, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, một kích này vừa ra, nhóm Lâm sư tỷ khó mà thoát khỏi hiềm nghi.
Mọi người ở hiện trường đều hốt hoảng, đúng vậy, ba người kia đúng là đứng trong khu vực hình cánh quạt. Khi ấy, tám cô gái áo trắng còn chưa đến khu vực đó làm ‘hàng rào’, các ả đã rời khỏi vị trí.
Trong quá trình Già Lam bị chất vấn, các ả chế nhạo và nhục nhã Già Lam không ít, như vậy xem ra, hiềm nghi các ả giết người giá họa cho Già Lam càng lớn.
Triệu Nhã Nhi khẽ ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Già Lam sẽ bám ả không tha, dù sao cũng do ả hại Già Lam không thể gia nhập đội ngũ học sinh ưu tú, ai ngờ Già Lam lại chuyển mục tiêu.
A! Xem ra ả quá mức lo lắng rồi.
Cơ hội nhục mạ ả tốt như vậy, Già Lam lại bỏ lỡ, có thể thấy được nàng ta cũng chẳng thông minh cho lắm. (#Ngữ: mụ mới ngu, cả nhà mụ đều ngu!!!!)
“Già Lam, đừng có hắt nước bẩn lung tung! Bọn ta không hề bỏ đá xuống giếng, bọn ta chỉ ngứa mắt hành vi của ngươi, cho nên mới bênh vực lẽ phải.” Lâm sư tỷ chạy vài bước về Nạp Lan Tiêu Bạch, vẻ mặt liền thay đổi, dịu dàng đầy tình ý, đưa tay muốn kéo ống tay áo Nạp Lan Tiêu Bạch: “Nạp Lan công tử, ngươi nhất định phải tin ta, nói vài lời công bằng thay ta.”
Ả ái mộ Nạp Lan Tiêu Bạch đến si mê, cho dù nắm được một góc áo của hắn, ả cũng vui vẻ chịu đựng.
Thế nhưng, ả không ngờ, mình vừa tới gần người hắn, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào vạt áo hắn, không chiếm được chút tiện nghi nào, Nạp lan Tiêu Bạch đã cất bước ra ngoài, bàn tay ả rơi vào khoảng không.
Nạp Lan Tiêu Bạch đi tới bên cạnh Già Lam, đưa tay, tìm kiếm vài cái, thực tự nhiêm cầm tay Già Lam: “Ta tin tưởng Lam Lam, lời nàng ấy nói, đều đúng.”
Thanh âm hắn dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng mọi người đều nghe rõ ràng.
Hắn chỉ tin tưởng nàng nói, nàng nói, đều là đúng…
Đáy lòng Già Lam giống như có gì đó gõ nhẹ, quên mất việc hắn đang nắm tay nàng, từ lòng bàn tay truyền đến độ ấm, nguồn ấm áp này lan truyền rộng ra, làm cả người nàng được vây trong ấm áp.
Mọi người sửng sốt, đây là thổ lộ trá hình à? Nạp Lan Tiêu Bạch cao cao tại thượng thánh khiết như trích tiên, ai thấy hắn cũng phải ngưỡng mộ, không ai dám tiếp cận, rất sợ khinh nhờ hắn đây sao?
Hắn rất ôn hòa, cũng rất lễ phép, nhưng ôn hòa của hắn là có khoảng cách, mọi người chỉ dám có lòng ngưỡng mộ hắn, lại không dám đến gần hắn.
Mà lúc này, hắn tự nhiên nắm tay Già Lam, giọng điệu dịu dàng, giống như cậu nhóc mới lớn nếm thử mùi vị tình yêu, lập tức từ trên trời rơi xuống nhân gian, càng khiến người ta điên cuồng.
Mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc, vừa hâm mộ lại ghen tỵ.
Đây thật sự là Nạp Lan Tiêu Bạch – người đứng đầu Bát công tử của Hạo Thiên hay sao?
Rốt cuộc xấu nữ kia có cái gì tốt? Cư nhiên được Nạp Lan công tử đối xử đặc biệt như vậy? Đây là thói đời gì? Xấu nữ ngu ngốc cũng có thể trở mình nghịch thiên à?
Lâm sư tỷ bị tức đến sắp bùng nổ, bản thân mình hoa hoa lệ lệ bị xem nhẹ, còn phải nhìn người mình ngưỡng mộ dịu dàng nắm tay một đứa con gái xấu hơn mình gấp trăm lần… Vì sao? Vì sao???
Ả mập và ả nhỏ con đứng bên cạnh Lâm sư tỷ cũng tức giận bất bình, nếu người xấu xí như Già Lam cũng có địa vị, nhận được sự đối đãi chân thành của Nạp Lan Tiêu Bạch, vì sao các ả không thể? Ít nhất, trong mắt các ả, các ả xinh đẹp hơn Già Lam gấp trăm lần!
Trong lòng ghen tỵ lại vừa âm thầm vui vẻ. Về sau, các ả càng có nhiều hi vọng đối với tương lai hơn.
Già Lam sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười khẽ. Nhất định là Nạp Lan đại ca muốn né tránh Lâm sư tỷ làm phiền, cho nên mới cố tình làm như vậy? Được rồi, nàng tạm thời chấp nhận làm nhiệm vụ sứ giả hộ thảo. (*)
(*) Con gái ví như hoa, con trai ví là cỏ (thảo)
Nghĩ xong, nàng cầm tay hắn, cười với hắn.
Động tác rất nhỏ, oanh động rất lớn.
Có không ít người nhiều chuyện, dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn về phía Phượng Thiên Sách, dù sao thì hồi nãy Phượng Thiên Sách luôn mồm gọi Già Lam là cô gái hắn, hiện tại cô gái của hắn bị người ta nắm tay, hắn sẽ có phản ứng và suy nghĩ thế nào?
Những người vui vẻ ngồi xem kịch vui bao gồm cả quản gia Tần và Tư Đồ Trường Thắng. Trong tầm mắt bọn họ, chỉ thấy Phượng Thiên Sách nhìn chằm chằm tay Nạp Lan Tiêu Bạch và Già Lam, con ngươi sâu kín xoay tròn mấy cái, sau đó khẽ nhếch mép, toát ra nụ cười ưu nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.