Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 90: V13.2: Phượng Thiếu xem mắt, ghen tuông của nàng

Bắc Đằng

09/10/2015

Mặc kệ hiện đại hay thế giới này, nàng chưa từng gặp người đàn ông nào dịu dàng, hoàn mĩ như Nạp Lan Tiêu Bạch, hèn gì hắn có thể đứng đầu Hạo Thiên Bát Công tử, trở thành đối tượng được rất nhiều nữ giới điên cuồng theo đuổi, hắn rất có danh tiếng.

Lẽ ra, nàng nên động lòng với người đàn ông như thế mới đúng, cố tình lại không hề sinh ra một chút động lòng nào. Có lẽ, hắn quá hoàn mĩ, hoàn mĩ đến không chân thực, khiến nàng chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn lên, không dám khinh nhờn. Hơn nữ, hắn họ kép Nạp Lan, nàng nghi ngờ hắn là người thân của nàng, người cùng một tộc, sao có khả năng yêu đương được?

Nàng nghĩ, miệng không nhịn được cừoi thành tiếng.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nạp Lan Tiêu Bạch hỏi.

“Muội đang suy nghĩ, Nạp Lan đại ca xuất sắc như vậy, tương lai, người con gái như thế nào mới có thể xứng đôi với huynh?” Già Lam lắc đầu, chậc chậc than thở: “Muội thấy, khó nha!”

Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhạt: “Đừng trêu chọc ta, ai lại đồng ý gả cho người mù?”

Nụ cười trên môi Già Lam hơi thu lại, nghe hắn tự giễu, lòng thấy khác thường, nàng đưa tay nắm vai hắn: “Nạp Lan đại ca, muội hứa với huynh, nhất định sẽ chữa lành cặp mặt cho huynh, muội sẽ không nuốt lời!”

Tay khẽ run lên, Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhàn nhạt: “Ta tin tưởng nàng.”

Cách một tầng hơi nước mỏng, hai tay cùng nắm như một lời hứa hẹn, hoặc là một loại ăn ý.

Dưới sự cố gắng của trị Lyệu sư, cuối cùng Tống Thiến Nhi cũng tỉnh lại, trải qua khảo nghiệm sinh tử lần này, tình cảm của hai tỷ muội lại sâu nặng thêm một tầng.

Sau đó, Già Lam có gặp lại viện trưởng, không biết cuối cùng viện trưởng có đuổi kịp kẻ ám sát hay không. Nàng cũng không gặp được Phượng Thiên Sách, nghe nói hắn dẫn thuộc hạ rời khỏi học viện Thiên Dực rồi.

Hắn từng nói, mấy ngày nữa, hắn theo bà nội đến Triều Âm Tự để xem mắt, chẳng lẽ hắn thật sự chạy tới đó để xem mắt?

Khác thường, không giống ai!

Không chịu trách nhiệm!

Tốt nhất là người hắn xem mắt là kẻ xấu xí, có bệnh, vừa mập mạp, . . Phi phi phi! Nàng thiện lương như vậy, sao lại có tư tưởng ác Lyệt như vậy?

Không tốt! Như vậy không tốt!

Hẳn là nên chúc mừng hắn, người hắn xem mắt nên là mĩ nhân bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành, một nhành hoa lê áp hải đường…

Già Lam tà khí nhếch môi, đáy lòng lạnh lùng ói ra hai chữ: Nhân! Yêu!

Ngày hôm sau, rốt cuộc Già Lam cũng bắt đầu cuộc sống học sinh trong học viện Thiên Dực.

Học viện giảng bài rất đơn giản, cơ bản trên ba ngày, mọi nội dung bài giảng đều kết thúc. Thời gian kế tiếp, các học sinh tự mình tu luyện và tham gia một ít hoạt động lịch lãm không định kì. Căn cứ vào thành tích lịch lãm, mọi người đều có cơ hội nhận được điểm, khi điểm học phần đạt đến mức nhất định, bọn họ có thể thăng cấp thành học sinh nội viện.

Đối với Già Lam, có thăng cấp làm học sinh nội viện hay học sinh ưu tú hay không, nàng chả quan tâm. Nàng chỉ để ý mỗi lần tổ chức lịch lãm mà thôi. Bởi vì nàng tin tưởng, thực lực được tôi luyện từ thực tế mà ra.



Mỗi lần đi lịch lãm, đều không phải chỉ có một trưởng lão dẫn dắt, công phu các vị trưởng lão tu luyện không giống nhau. Dựa vào đặt điểm của từng người mà an bài nội dung lịch lãm. Như vậy, có thể khiến các học sinh học được thuộc tính chiến kĩ khác nhau, tăng kinh nghiệm tác chiến.

Già Lam rất coi trọng kinh nghiệm chiến đấu, học tập kinh nghiệm từ trên người một người thành công, đủ để chống đỡ so với mình đi thực tiễn mười lần.

Ngày thứ ba sau khai giảng, lần đầu tiên Già Lam đi rèn luyện, người dẫn đội là Mục trưởng lão, nội dung hắn muốn truyền dại chính là truy tung thuật. (Thuật theo dõi)

“Ngày hôm nay, nhiệm vụ lịch luyện của chúng ta chính là tìm Sơn Ly, dựa vào phân tích của lão phu, bình thường chúng nó hay tới lui trong vùng rặng núi. Sơn Ly là động vật giảo hoạt, vừa sinh ra đã có tính gian xảo, không để người bắt được. Mọi người tìm Sơn Ly, còn phải nghĩ cách bắt nó, mỗi người bắt một con, mỗi một người trong tổ sẽ được năm điểm…”

Mục trưởng lão tuyên bố xong, mọi người đều kích động không thôi.

Năm điểm học phần, lần đầu tiên đi lịch luyện đã được thưởng điểm cao như vậy, thử nghĩ xem, từ học sinh ngoại viện thăng cấp thành học sinh nội viện, tổng cộng cần một trăm học phần, nói cách khác, chỉ cần bọn họ bắt được hai mươi con Sơn Ly, bọn họ có thể thuận lợi từ học sinh ngoại viện thành học sinh nội viện.

Người người hưng phấn, nhao nhao muốn thử xem.

“Năm người một tổ, cho các ngươi có hai ngày một đêm. Giờ này hai ngày sau, tập hợp tại đây. Tổ nào không bắt được một con Sơn Ly sẽ bị trừ năm điểm học phần.”

Hiện trường ồ lên.

“Mục trưởng lão, hiện tại điểm của chúng học trò đều bắt đầu từ số không, làm sao trừ năm điểm được?” Có người hỏi.

Mục trưởng lão cười âm u: “Học viện quy định, điểm học phần bị trừ hết, trực tiếp bị khai trừ, không cần thương lượng gì hết!”

“Hả?!”

Hiện trường mới còn xôn xao, lập tức im lặng.

Thật nghiêm khắc!

Điểm học phần bị trừ hết, liền bị khai trừ?

Hiện tại, bọn họ chỉ mới vào học, điểm học phần đều là không, nói cách khác, chỉ cần bọn họ phạm sai lầm, liền đối mặt với nguy cơ bị khai trừ, cái này quá mức khắc khe rồi!

“Trong tay ta chính là bản đồ địa hình núi này, ta chỉ cho các ngươi nhìn, các ngươi nhớ được bao nhiêu thì nhớ.”

Mục trưởng lão giơ cao tấm bản đồ thô sơ lên, tranh vẽ trong bản đồ đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, đường nét rất ít, tạm coi như bản đồ. Trái ngược với bản đồ chính xác, tỉ mỉ của hiện đại, tấm bản đồ này thật là không thể nhìn.

Không đợi mọi người nhìn rõ bản đồ, Mục trưởng lão ‘phách’ một tiếng thu hồi bản đồ lại, nhét vào ngực, cất giọng nói: “Thời gian săn bắt bắt đầu, các ngươi có thể lựa chọn, tiếp tục ở lại đây hoặc là lập tức hành động…”

“Già Lam, ngươi nhìn kĩ bản đồ không? Ta không nhớ một chút gì hết, làm sao bây giờ?” Tống Thiến Nhi đã bình phục, cũng gia nhập vào nhóm người đi lịch luyện.

Già Lam yên lặng đứng đó, trong đầu còn dấu vết tấm bản đồ kia, nếu nàng nhớ không lầm, ranh giới trên bản đồ có kí hiệu kiến trúc rất quen thuộc — Triều Âm Tự.

Không lẽ chính là Triều Âm Tự mà Phượng Thiên Sách nói?



Gần như là buột miệng thốt ra, nàng hỏi: “Mục trưởng lão, Phượng Thành của các người có mấy Triều Âm Tự?”

Mục trưởng lão híp mắt, kì quái nhìn nàng: “Toàn bộ đại lục Hạo Thiên chỉ có một Triều Âm Tự, ngay cả cái này ngươi cũng không biết? Ngươi xác định mình là con dân của Phượng Lân Quốc?”

Không chỉ Mục trưởng lão dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, những người còn lại đều dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng, tựa như chuyện nàng không biết Triều Âm Tự là việc rất mất mặt.

Tống Thiến Nhi âm thầm kéo ống tay áo Già Lam, nhỏ giọng nói: “Triều Âm Tự chính là Quốc tự của Phượng Lân Quốc, rất nổi tiếng, có người nói, bên trong tự có rất nhiều cao thủ, bình thường bọn họ đều ẩn mình không ra ngoài, cũng ít giao tiếp với thế tục bên ngoài. Nhưng, một khi Phượng Lân Quốc gặp tai ương, bọn họ sẽ xuất hiện, bảo hộ Phượng Lân Quốc. Nghe nói, tổ tông của Phượng gia đều có giao tình thâm hậu với Triều Âm Tự, bình thường chỉ có lão tổ tông của Phượng gia mới mời được cao tăng Triều Âm Tự.”

Vừa nói đến Phượng gia, ánh mắt Tống Thiến Nhi nhìn Già Lam long lanh, mập mờ, khiến Già Lam câm nín.

Mục trưởng lão tiếp lời của Tống Thiến Nhi: “Triều Âm Tự là nơi phật môn thanh tịnh, nhóm cao tăng nhập thiền lễ Phật. Lúc các ngươi bắt Sơn Ly, không được tùy tiện bước vào Triều Âm Tự, biết không?”

“Đã biết!” Mọi người đồng thanh trả lời, kế tiếp chính là phân chia tổ, năm người một nhóm, ai cũng nguyện ý chung tổ với người có thực lực mạnh, ví dụ như Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn, hai người bọn họ mau chóng bị người khác bu đầy, mời họ vào tổ mình.

Tống Thiến Nhi liếc nhìn về hai người bọn họ, ghé sát vào Già Lam nói: “Già Lam, chúng ta có cần đi mời bọn Sở Đại Thiếu gia nhập tổ mình không? Có bọn họ, thực lực của chúng ta mạnh mẽ nhất, không sợ không bắt được Sơn Ly.”

Già Lam giương mắt nhìn qua phía Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn, đúng lúc, Sở Chiêu Viêm nhìn sang đây, bốn mắt va chạm giữa không trung.

Sở Chiêu Viêm lãnh ngạo chau mày, ánh mắt đắc ý, phảng phất như đang khoe khoang cái gì đó với nàng.

“Nhàm chán.” Già Lam nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nói với Già Lam: “Chúng ta không cần năm người, chỉ cần hai người là đủ rồi.”

“Liền hai người chúng ta?” Tống Thiến Nhi không có tự tin, nàng ta ngay cả bản đồ cũng không nhớ.

“Phải, chỉ hai người chúng ta.” Già Lam khẳng định, nhưng Mục trưởng lão nhanh chóng loại bỏ ý định của nàng.

“Lịch luyện không chỉ tự mình tu luyện, mà còn bao gồm tính đoàn kết trong tập thể, cho nên, năm người một tổ, nếu không hủy bỏ tư cách tham gia lịch luyện.”

Ở đây có tổng cộng năm mươi lăm người, nói cách khác, vừa vặn chia thành mười một nhóm, mọi thứ đều nằm trong tính toán của Mục trưởng lão, không để bọn họ chọn ba lấy bốn.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không chút chần chừ, vội vã lập nhóm.

Già Lam hít sâu một hơi, tỉnh táo suy nghĩ một lát, cuối cùng quay đầu nhìn về Sở Chiêu Viêm. Mặc dù không nguyện ý chung tổ với bọn họ, nhưng so với đám người không quen kia, bọn họ là lựa chọn tốt nhất. Dù sao bốn người cũng đã quen phối hợp với nhau, cũng từng hợp tác đối địch, phần thắng lớn hơn rất nhiều. Nếu đổi thành người khác, cùng nhau hợp tác, không những phải đề phòng trộm ngoài còn phải đề phòng trộm trong, không thể thi triển được gì.

Sở Chiêu Viêm giống như biết đọc tâm thuật, cất bước đi tới, lãnh khốc nói: “Cùng nhau đi! Các người không có lựa chọn khác tốt hơn.”

“Cũng vậy.” Già Lam đáp lại hắn một câu, cuối cùng đạt thành hiệp nghị chung.

Tâm tình Mục Tư Viễn không tệ, gật đầu một cái: “Chúng ta còn thiếu một người, làm sao bây giờ?”

Hết chương V13

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook