Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 94: V17: Nữ nhân của hắn, đệ nhất mỹ nhân

Bắc Đằng

01/11/2015



"Còn không mau quay đầu lại?" Phượng Thiên Sách cong môi quyến rũ, trên tay dùng sức, đem người đối diện từ từ quay lại, nhìn mặt hắn, "Nàng muốn tự mình tháo mặt nạ xuống, hãy để cho ta giúp?"

Già Lam theo bản năng giơ tay lên, bảo vệ mặt nạ trên mặt, hai con mắt xuyên qua mặt nạ trừng hắn.

Trong bóng đêm, mắt phượng của hắn như ánh sáng lưu chuyển, chói lói như ngôi sao, ánh mắt nhẹ nhàng nhấp nháy, như có vô số ánh sao rời rạc tụ lại trên bầu trời.

Phượng Thiên Sách như vậy, đúng là một con yêu tinh, không lúc nào không đầu độc chúng sinh, yêu quái thiên hạ.

"Yêu nghiệt." Trong lòng Già Lam suy nghĩ, miệng không tự chủ nói ra tiếng, khi phản ứng lại thì đã muộn.

Không xong, hắn đã nghe tiếng của nàng sao?

Ngoài dự liệu của nàng, hình như Phượng Thiên Sách không nghe thấy, giữ lấy một tay của nàng, kéo nàng đi ra ngoài: "Vật nhỏ, lá gan của nàng đúng là lớn, dám giả mạo muội muội ta? Xem ta xử lý nàng như thế nào."

Già Lam dùng sức giãy dụa, nhưng vô dụng, đành phải để hắn tùy ý kéo đi.

Nhìn chằm chằm cái ót của Phượng Thiên Sách, Già Lam một bên trừng mắt, một bên suy nghĩ tính kế thoát thân. Chỉ cần nghĩ tới việc bị hắn cười nhạo, nàng chỉ muốn đâm đầu vào tàu hủ chết cho rồi, tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện thân phận thật sự của mình được.

Khi nãy đi qua tòa phật điện thứ nhất, Già Lam chú ý bên trong phật điện có hơn mười tượng phật bằng đồng, trong đó hơn phân nửa chưa được sơn nước sơn vàng, vẫn là bán thành phẩm, có lẽ nơi này là đại điện để chế tác và trưng bày tượng.

Trong đại điện vắng vẻ, ngoài trừ tượng cũng không có người nào.

Già Lam âm thầm để ý, tiếp tục bị Phượng Thiên Sách kéo về phía trước, đi tới hành lang cuối cùng, trùng hợp phía trước có hai vị tăng nhân đang đi tuần tra, nhìn thấy Phượng Thiên Sách, hai người đồng thời nhìn hắn ân cần hỏi thăm: "Phượng thí chủ."

Cơ hội tốt.

Nhân lúc hiện tại.

Giữa những kẽ hở ngón tay Già Lam có ánh sáng sắc bén vụt qua, một lá châm nhỏ xíu xuất hiện ở giữa hai ngón tay nàng, nàng dùng sức nhắm ngay huyệt đạo trên tay Phượng Thiên Sách đâm vào.

Theo bản năng, bắp thịt nơi mu bàn tay của Phượng Thiên Sách khẽ run lên, toàn bộ quán tính của tay trong phút chốc buông lỏng ra.

Đây là phản xạ có điều kiện của bắp thịt trên cơ thể người, đặc biệt là lúc huyệt đạo trên mu bàn tay có ngoại lực kích thích, toàn bộ bàn tay sẽ tự nhiên rơi vào trạng thái buông lỏng, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để Già Lam tay thoát khỏi tay của hắn.

Tay đã được tự do, Già Lam xoay người, bỏ chạy về hướng ngược lại.

Phượng Thiên Sách nhìn bàn tay trống trải, lại nhìn Già Lam đang chạy như bay, mắt phượng nguy hiểm nheo lại.

Già Lam không trực tiếp chạy về đại điện nơi nàng đã lưu ý, mà cố tình chạy một vòng quanh co nơi khác, sau đó mới đến trốn trong đại điện.

Trong đại điện, ánh nến lờ mờ, nàng có thể thấy hình dáng hơn mười bức tượng, nhưng lại không nhìn thấy những bức tượng này có khuôn mặt giống nhau.

Cộp cộp cộp cộp....

Tiếng bước chân không chút che dấu nào đang từ từ đến gần, hướng đến phía đại điện.

Già Lam âm thầm chửi bới, chẳng lẽ Phượng Thiên Sách có gắn định vị theo dõi trên người nàng, tại sao có thể nhanh chóng tìm tới đây? Hơn nữa hắn không những tìm tới, còn cố ý đi như vậy, hắn sợ người ta không biết hắn đang tới sao, đây rõ là coi thường đối thủ, thật đáng ghét.

Nàng nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn lại ở bức tượng ở giữa, khóe môi cong lên, nhất thời có biện pháp.

Phượng Thiên Sách không nhanh không chậm bước vào đại điện, hắn khẽ nhếch môi, nửa mị hoặc, nửa không đứng đắn: "Vật nhỏ, nàng cho rằng nàng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Tốt nhất nàng nên trốn thật kỹ, nếu như bị ta bắt được, tội danh nàng chạy trốn nửa đường sẽ được cộng vào tội danh giả mạo muội muội ta, hai tội này đủ để xử phạt...Chậc chậc, cũng chưa có người nào nếm thử trừng phạt song trọng của ta."

Tên biến thái.

Hắn đang cố ý kích động nàng.

Già Lam thầm rủa trong lòng, cũng không dám thể hiện ra ngoài, thậm chí nín thở, khí tức cũng không rõ ràng. Bởi vì phút chốc tức giận mà thở phì phò, với thực lực của Phượng Thiên Sách, nhất định sẽ biết ngay vị trí của nàng.

Yêu nghiệt này đúng là có thực lực biến thái.

"Không tệ, nàng thật sự rất có can đảm, cũng rất thông minh. Nhưng mà, thông mình của nàng hình như chỉ có tác dụng một nửa, nửa còn lại rơi chỗ khác rồi." Phượng Thiên Sách ung dung nói, Già Lam suy nghĩ cuối cùng là quên cái gì, hắn đúng lúc giải đáp nghi vấn của nàng, "Trên mặt nàng đeo mặt nạ, trên người nàng lại mặc viện phục của học viện Thiên Dực, nàng là đang muốn nói cho tất cả mọi người biết, nàng là học sinh của học viện Thiên Dực sao?"

Già Lam cúi đầu, thấy viện phục trên người mình, trong đầu liền lóe lên suy nghĩ quan trọng, lúc nàng xé bỏ quần áo thì trên người vẫn mặc viện phục, chính nó đã bán đứng mình.

Nhưng, bĩnh tình suy nghĩ lại, mặc viện phục của học viện, hắn cũng không nhất định sẽ nhận ra nàng đấy chứ?

Chắn chắn là đang gạt nàng.

Ổn định. Tuyệt đối không thể bị mắc lừa.

Lấy bất biến ứng vạn biến, đó mới là vương đạo.

Con ngươi lóng lánh hiện ra tia sáng kỳ dị, Phượng Thiên Sách không ngờ đối phương lại cứng đầu như vậy, hắn nở nụ cười ưu nhã, nụ cười càng khuếch trương càng chứng tỏ nguy hiểm.

Hắn từng bước đến gần, bắt đầu đi qua tượng đồng ở giữa như con thoi: "Thấy ta với nàng cũng trường, ta sẽ cho nàng thêm một cơ hội nữa, nếu như bây giờ nàng ngoan ngoãn đi ra, ta sẽ miễn cho nàng tội danh thứ nhất, chỉ truy cứu tội danh giả mạo muội muội ta."

Phi.

Nàng làm cái gì, còn cần đến hắn miễn tội?

Tên yêu nghiệt, đừng mơ tưởng bà đây sẽ nghe lời.

"Vẫn không chịu ra sao? Được lắm, bây giờ nàng có thêm tội thứ ba, ngoại trừ hai tội danh khi nãy, còn thêm tội danh khinh thường ta."

Hai chữ cực phẩm đã bị hắn suy diễn đến trình độ cao nhất.

Già Lam trợn trắng mắt, nàng dám cam đoan, chỉ cần nàng không đi ra một phút, hắn sẽ tiếp tục định tội danh cho nàng, tội càng thêm tội.

"Trước có hai tội danh, nhiều lắm cũng chỉ là mạo phạm muội muội và danh tiếng của cha nuôi ta, so với tội danh thứ ba thì còn nhẹ hơn nhiều. Nàng bây giờ công khai coi thường ta, tâm trạng ta không thoải mái. Nếu như để cho ta bắt được nàng, ta nhất định sẽ cởi hết y phục của nàng, đem nàng treo trước mặt tượng Phật tổ, cho nàng sám hối trước Phật tổ ba ngày ba đêm.

Tên biến thái.

Ngươi có cần nghĩ ra cách biến thái như vậy để hành hạ người khác hay không?

Già Lam khổ sở, vô cùng khinh bỉ hắn.

Tâm trạng, rối loạn, hơi thở, khẽ động.

Điện, quang, lửa, thạch, trong nháy mắt.

Một cơn gió mạnh xuyên qua bức tượng, đến gần ngay phía sau nàng, chợt mí mắt Già Lam co giật, quay cuồng tại chỗ một vòng, đôi tay nhanh nhẹn xuyên qua bức tượng, cả người nhảy vọt, đi tới bên ngoài cách xa chỗ ba bức tượng.

Gió lớn cũng không dừng lại, càng không thể trực tiếp đánh trả, nó giống như rắn, trườn bò quanh bức tượng.

Già Lam còn chưa kịp thở, gió lớn đã đuổi kịp.

"Chiến Hoàng, mau giúp ta ngăn nó lại."

"Giết hắn sao?" Giọng nói lãnh khốc của bút Chiến Hoàng truyền đến, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu.

"Ặc....Thôi quên đi." Già Lam bỏ qua, thiếu chút nữa nàng đã quên mất, bút Chiến Thần là vũ khí tấn công, nó chỉ có trách nhiệm tấn công đối thủ, nói về năng lực phòng ngự vẫn còn kém xa. Một khi nó ra trận, đó là sát chiêu, nàng không biết Phượng Thiên Sách có thể ngăn cản được không, lỡ như làm hắn bị thương...

A a a....... Nàng nhất định là trúng tà, đến lúc này rồi, nàng lại còn nghĩ có thể làm hắn bị thương hay không.

Trong lúc do dự, nàng cũng đã để mất đi cơ hội tốt nhất để chạy trốn

Gió lớn đột nhiên phát sinh biến hóa, thay đổi thành một đoạn gấm, quấn lấy hông của nàng, lực kéo cường đại, mang cả người nàng đi.

Ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nguy hiểm của hắn, trực giác Già Lam mách bảo lần này tiêu rồi.

Làm phiền hắn động thủ mới bắt được nàng, lại thêm một tội danh nữa sao?

Đều do nàng một phút nhân từ, không dám sử dụng Chiến Hoàng bút với hắn, nàng đã bỏ lỡ cơ hội chạy trốn. Đúng là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận.

Dù sao cũng đã thua trên tay hắn, nàng dứt khoát không đếm xỉa đến, cái cổ giương lên, thẳng lưng đứng ở đó. Mặc hắn xử lý.

Phượng Thiên Sách nhìn nàng, đáy mắt lóe lên sự trêu chọc, ba một tiếng, hắn trực tiếp điểm huyệt nàng.

"Nàng bây giờ mang năm tội danh, sẽ chịu hình phạt thế nào, trong lòng nàng nhất định hiểu rõ, không cần ta phải nhắc lại chứ?"

Cái gì? Năm tội danh? Đâu có nhiều như vậy?

Già Lam mở to hai mắt nhìn, đang muốn lên tiếng cãi nhau với hắn, chợt phát hiện mình không có cách nào mở miệng ra được.

Không phải chứ?

Vừa nãy nàng dùng sức nín không nói lời nào, bây giờ muốn mở miệng nói chuyện, kết quả bị hắn thuận lợi điểm huyệt câm.

Đồ khó ưa, hắn cố ý đối địch với nàng đây mà.

Không thèm để ý nàng tức giận trừng mình, Phượng Thiên Sách một tay khiêng nàng lên, vác nàng lên vai, tư thế này chẳng khác nào vác heo, cất bước đi ra ngoài điện.

Dọc đường đi, thỉnh thoảng còn gặp phải mấy vị tăng nhân.

"Phượng thí chủ, đã xảy ra chuyện gì? Vị thí chủ này là?"

"Muội muội ta."

Già Lam trợn trắng mắt, nàng dám cam đoan, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử thô lỗ với muội muội mình như vậy.



"Có cần phải giúp một tay không?"

"Nàng nặng lắm, các người khiêng không nổi đâu."

Coi nàng là heo à? Nàng đâu có nặng? Dáng người rất thon thả nhẹ nhàng có được hay không? Già Lam tức giận đến phát run.

"Phượng thí chủ, người đối với lệnh muội thật tốt, khiến người ta phải hâm mộ."

"Bình thường, bình thường thôi."

Già Lam không còn sức phỉ nhổ, chỉ có thể nói tăng nhân quá đơn thuần, người nào đó rất phúc hắc, căn bản bọn họ không phải là người cùng một thế giới, nàng cũng không phải là người cùng thế giới với hắn.

Cuối cùng, kèm theo tiếng đóng cửa loảng xoảng, Già Lam bị dẫn tới một gian phòng khác.

Già Lam nhắm mắt lại, nghe tiếng hắn đập cửa đi vào, nàng cũng có thể tưởng tượng chút nữa, nàng sẽ bị ném xuống đất như thế nào, nàng cũng đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý xong.

Thân thể nhẹ một chút, ánh mắt nàng càng nhắm chặt hơn, rơi xuống đất trong nháy mắt, không có đau đớn và lạnh lẽo như tưởng tượng, ngược lại, dưới thân là cảm giác mềm mại.

Nàng mở mắt ra, tròng mắt linh động qua lại, phát hiện hắn không có ném nàng đi, mà nhẹ nhàng đặt nàng lên giường

.

Gương mặt anh tuấn của hắn gần trong gang tấc, đáy mắt sâu thẳm, màu mực dần dần tản ra.

"Bây giờ đã đến lúc trừng phạt."

Một câu thôi khiến đại não Già Lam muốn nổ tung.

Hắn sẽ không phải làm thật đấy chứ?

Như đọc được suy nghĩ của nàng, hắn khẳng định trả lời: "Ta chưa bao giờ tùy tiện nói đùa." Giống như rất nghiêm túc nói đùa.

"Ta thấy, hẳn là nên bắt đầu cởi từ chỗ này?"

Tay hắn cố ý đặt ở trước ngực của nàng, đầu ngón tay vô tình hay cố ý xẹt qua váy của nàng, cả người Già Lam vô cùng căng thẳng.

Toàn thân không dám nhúc nhích, cũng không dám mở miệng, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt để trừng hắn.

Chết tiệt, nếu hắn đã quyết định cởi, không phải hắn nên tháo mặt nạ trước hay sao, nếu thấy rõ nàng là ai, sau đó mới ra tay chứ?

Hết lần này tới lần khác hắn đối nghịch với nàng, nàng càng kỳ vọng cái gì, hắn càng không làm theo, quả thực khiến Già Lam phải bùng nổ.

Phượng Thiên Sách nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Già Lam, nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng vô cùng đáng yêu, thật vừa ý với hắn.

Cái đứa ngu ngốc này, nàng cho là hắn không nhận ra nàng sao? Nàng đúng là quá coi thường bản lãnh của Phượng Thiên Sách hắn. Nếu không hắn làm sư phụ cũng vô ích. Lúc này, coi như hắn là sư phụ, có nghĩa vụ dạy dỗ tiểu đồ nhi.

"Vậy bắt đầu từ chỗ này đi.... ......." Ngón tay của hắn nhẹ lướt qua, kéo thắt lưng của nàng.

Đầu óc Già Lam nổ tung, cả người run lên....Hắn thật sự sẽ làm sao?

Già Lam không khỏi hoảng sợ, ánh mắt như tóe lửa.

Động tác trên tay dừng lại, Phượng Thiên Sách nhìn nàng, trong lòng đình trệ, thở dài, không thể tiếp tục được nữa.

Ba! Phượng Thiên Sách giải huyệt đạo trên người nàng.

Bốp. Cùng lúc đó, một cái tát giáng lên trên mặt hắn.

Thời gian lúc này như dừng lại...

Hai người nhìn nhau, một người trong mắt là tức giận, người còn lại là ngạc nhiên.

Trước ngực không ngừng phập phồng, Già Lam cảm thấy trong lồng ngực là tức giận, tay cầm gối mềm, ném vào Phượng Thiên Sách.

Hắn cũng không tránh né, hay nhúc nhích, đứng ở đó, để nàng tùy ý đánh.

"Phượng Thiên Sách, ngươi là tên hỗn đản."

Bộp bộp bộp bộp....Cũng không biết đánh bao nhiêu cái, Già Lam mới dừng lại.

Trút được tức giận xong, nàng ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên Sách, bên phải gò má của hắn còn nhợt nhạt dấu bàn tay, hắn nén ý cười nhìn nàng, lại bất đắc dĩ mỉm cười. Áo và tóc, vì bị nàng đánh, làm mất trật tự mà trở nên diêm dúa lẳng lơ.

"Hả giận chưa?" Giọng nói cực kỳ êm tai, ánh mắt Phượng Thiên Sách ôn nhu nhìn nàng, chìa tay từ từ tháo mặt nạ của nàng xuống.

Già Lam chỉ cảm thấy thoáng một cái, mặt nạ đang đeo đã bị tháo đi, rơi vào trong tay của hắn.

Không có biểu hiện bất ngờ gì cả, tất cả vượt ra khỏi dự đoán.

Già Lam bỗng giật mình phát hiện, thì ra hắn đã sớm nhận ra nàng, hắn làm như vậy với nàng, chính là cố ý đùa giỡn nàng.

Trong đáy mắt, lại bộc phát tức giận lần nữa, Già Lam lại nhặt gối mềm, ném lên người hắn: "Hỗn đản. Ngươi đã sớm đoán ra ta, có đúng hay không? Ngươi còn cố ý trêu ta, cuối cùng ngươi có ý gì hả? Ta chịu thiệt bảo vệ danh dự Phượng gia các người, giảo mạo muội muội ngươi, phải rơi vào cảnh nguy hiểm. Ngươi không nói cảm ơn ta thì thôi, còn trêu ta, ngươi thật quá đáng."

Phượng Thiên Sách khẽ nheo mắt lại: "Nàng là vì ta, nên mới giả mạo Thiên Tầm?"

Động tác trên tay Già Lam dừng lại, hai gò má chợt đỏ bừng, nàng vội lắc đầu phủ nhận: "Đương nhiên không phải. Ta tại sao phải vì ngươi. Ngươi là gì của ta, ta dựa vào gì phải giúp ngươi?"

Gương mặt anh tuấn trong lúc bất chợt đã phóng đại ngay trước mặt, khóe miệng hắn cong lên nụ cười sung sướng: "Vậy tại sao nàng phải đến Triều Âm tự? Chẳng lẽ bởi vì nghe ta nói đến đây xem mắt, cho nên nàng mới chạy đến?"

Cũng không biết có phải bởi vì tâm trạng cực kỳ tốt hay không, mà nụ cười của hắn vô cùng mê hoặc, hơi thở nam tính quen thuộc xông vào mũi, Già Lam vội lui ra, tức giận lúc trước bị chột dạ và bất an đè xuống. Nàng đỏ mặt , lắc đầu: "Ngươi nằm mơ hả. Ta là người nhàm chán đến thế sao? Ngươi xem mặt thì liên quan gì đến ta?"

"Vậy nàng nói cho ta biết, tại sao nàng lại đến Triều Âm tự?" Hai tay Phượng Thiên Sách để ở mép giường, cố ý lấn sang, đem cả người nàng nằm dưới thân hắn, tiếng nói như gãi ngứa, khiến cả người Già Lam nổi hết da gà.

Nàng dùng hai tay đẩy hắn ra, nói: "Nói thật cho ngươi biết, ta theo trưởng lão và các bạn học viện Thiên Dực đến vùng phụ cận lịch luyện. Nửa đường gặp muội muội ngươi, nàng nhìn trúng chiến thuật mộc linh thuật của bạn học ta, nàng muốn chúng ta ngày mai ở trước mặt Phượng lão thái thái biểu diễn. Không nói lời gì, nàng đã đưa chúng ta vào chùa. Ta căn bản cũng không nghĩ đến, là muội muội ngươi ép ta tới."

"Phải không?" Phượng Thiên Sách vẫn giữ thái độ nghi ngờ, "Theo như những gì ta hiểu về Thiên Tầm, nếu như đương sự không đồng ý, nó sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng. Nàng xác định nó là ép nàng đến, mà không phải do nàng tự nguyện?"

"Đương...đương nhiên là thật." Già Lam bị hắn hỏi mà chột dạ, nhưng sắc mặt vẫn thể hiện sự kiên định.

"Đương nhiên gì? Vậy sao nàng nói lắp?" Phượng Thiên Sách cười nhìn nàng, tất cả đáp án đều đã viết rõ trên mặt nàng, khiến nàng càng tránh né nhìn hắn.

"Ta...ta đâu có nói lắp." Già Lam nói xong, chỉ muốn tát mình một cái, ngày thường nàng ăn nói lưu loát như thế, tại sao giờ lại nói lắp chứ.

"Ta hiểu mà." Phượng Thiên Sách đột nhiên đứng dậy, cách xa nàng, làm bộ dạng như bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Ngươi hiểu cái gì?" Già Lam liếc mắt nhìn hắn, nàng luôn cảm thấy trong lòng hắn đang có suy nghĩ xấu xa.

"Ta hiểu, ngươi đến Triều Âm tự không phải vì muốn lén nhìn ta xem mắt, cũng không phải tò mò xem đối tượng ta xem mắt là ai, càng không phải vì muốn bảo vệ ta, tự dưng đến đây là vì muốn tư tình với Thiên Dật đại sư....." Những chuyện nghiêm túc qua lời nói của Phượng Thiên Sách lại càng quái dị làm sao.

Gò má Già Làm ửng hồng, cắn răng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể bóp chết tên này. Hắn là cố ý, tuyệt đối cố ý. Nói ra những lời trái ngược, mục đích không phải là muốn vạch trần nàng đấy sao?

Mắc cỡ chết được.

Trong lòng hắn nhất định đang cười nhạo nàng.

Ngoài miệng nói không có, không quan tâm, nhưng người lại đến Triều Âm tự, nàng thật sự không còn mặt mũi gặp ai.

"Phượng, thiên, sách---"

Nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, Già Lam đột nhiên nhào tới, Phượng Thiên Sách không có phòng bị, thuận thế ngã về phía sau, còn bị nàng đè lên trên mặt đất.

Hai cái tay hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ), hung hăn bóp cổ đối phương, Già Lam đem suy nghĩ cuối cùng của mình ra hành động, đem cổ hắn lay động: "Bây giờ trong lòng ngươi nhất định đang cười nhạo ta đúng không? Nói ta khẩu thị tâm phi, xen vào chuyện của người khác..."

"Không có."

"Mặc dù ngươi cười nhạo ta, ta cũng không quan tâm, ta...Ngươi mới nói cái gì?" Già Lam suýt chút nữa tưởng mình bị lãng tai.

Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng cười nói: "Ta nói, không có, ta không có cười nhạo nàng."

"Ngươi đừng hòng lừa ta. Cười nhạo chính là cười nhạo, ta cũng không quan tâm." Già Lam nhìn hắn gầm nhẹ, căn bản không tin lời hắn nói.

Sắc mặt Phương Thiên Sách đột nhiên thay đổi, nghiêm túc nói: "Ta thật sự không có cười nhạo nàng, ngược lại, ta có chút cảm động."

Xúc động? Già Lam nhìn Phượng Thiên Sách nghiêm túc, trái tim chợt đập nhanh hơn. Nàng giật mình, nhảy ra khỏi người hắn, chẳng hiểu sao có hơi tức giận nói: "Nếu lời của ngươi có thể tin được, heo mẹ cũng biết leo cây. Ngươi muốn xem mắt ai liên quan gì đến ta. Sáng sớm ngày mai ta cũng rời đi, với ngươi cũng không có liên can gì."

Nói xong, Già Lam liền đi đến cửa.

Cửa phòng sắp được mở ra, Phượng Thiên Sách đột nhiên kéo nàng lại, ngón trỏ đặt trên môi, "Có người đến."

"Ngươi lại gạt ta, ở đây làm gì có người?" Già Lam giùng giằng, né tránh tay hắn, lúc này quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Động tác của nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên Sách, hắn nhíu mày vô tội, ý nói những người kia cũng không phải người hắn đưa tới, cho hắn nhìn hắn cũng không thèm nhìn.

Tiếng gõ cửa vang lên: "Phượng thiếu, đã ngủ rồi sao?" Là giọng nam nhân.

"Ai?" Phượng Thiên Sách nhăn mặt khi nghe tiếng người này.

"Tại hạ Hoàng Phố Anh Kỳ, mới vừa rồi có thích khách xông vào Triều Âm tự, sợ thích khách kinh động Phượng thiếu, cho nên mới đặc biệt đến đây kiểm tra."

Hoàng Phố Anh Kỳ? Thích khách?



Rõ ràng là đang nói nàng.

"Tam hoàng tử từ khi nào đã quan tâm ta như vậy? Ở đây không cần kiểm tra, căn bản không có thích khách nào như lời ngươi nói."

Hoàng Phố Anh Kỳ đã sớm dự liệu trước, đối phương nhất định sẽ cự tuyệt, hắn lạnh lùng cười, nháy mắt với tên thị vệ phía sau, hò hét dẹp đường: "Tên nô tài chết bầm, rốt cục ngươi có thấy rõ hay không, thích khách có chạy đến hướng này chứ?"

"Hồi bẩm tam hoàng tử, thuộc hạ thấy rất rõ, tên thích khách chạy hướng này. Tam hoàng tử điện hạ, ngài nhất định phải tin tưởng thuộc hạ, a---"

Phanh một tiếng, cửa phòng đột ngột bị mở ra.

Những người trong và ngoài phòng giờ khắc này đứng im lại.

Ngoài phòng, Hoàng Phố Anh Kỳ nhìn xung quanh phòng, ánh mắt sắc bén nhìn những nơi khả nghi nhất.

Trong phòng, Phượng Thiên Sách quần áo nửa kín nửa hở, nằm trên giường, như đang bị kinh hãi, tư thế nửa nằm nửa ngồi. Ở bên người hắn, giường bên trong, có vật nhô ra, hình như là người khác đang nằm. Người này hơn phân nửa bị Phượng Thiên Sách che lại, cho nên nhìn không rõ lắm.

Không nhìn thấy một màn như dự đoán, Hoàng Phố Anh Kỳ nhìn hai người vừa mới tiến vào phòng, lúc này hắn cho hai người tới tập kích, nhất định có thể thấy rõ gương mặt cô gái kia, ai ngờ, người trong phòng lại cẩn thận như vậy....

Hắn không chết tâm, cất bước đi vào phòng, vừa nói xin lỗi vừa trực tiếp đi đến bên giường: "Khiến Phượng thiếu hoảng sợ, trở về ta nhất định dạy dỗ lại hạ nhân."

"Đứng lại. Ngươi muốn làm gì?" Phượng Thiên Sách ôm chặt vạt áo trước ngực, ánh mắt như đề phòng sắc lang, trừng mắt với đối phương: "Ngươi muốn rình coi ngọc thể của ta sao?"

Suýt chút nữa Hoàng Phố Anh Kỳ trượt chân té ngã, mặt hắn co rúm lại, không dám nhìn Phượng Thiên Sách, có phải tên này đã suy nghĩ quá nhiều hay không? Nếu hắn (Hoàng Phố Kỳ Anh) muốn rình coi, cũng sẽ không rình coi hắn(Phượng Thiên Sách), mà nên rình coi nữ tử ở bên cạnh hắn (Phượng Thiên Sách) kìa.

Không đạt được mục đích không bỏ qua.

Hắn liền bước lên trước, lúc này đây, hắn cũng thấy rõ là một nữ tử ở bên trong, mặc dù chỉ thấy bóng lưng, nhưng cũng đủ để hắn quên mất hô hấp trong mấy giây.

Lưng để nửa trần, đường cong gợi cảm mê người, da thịt như trẻ con, mái tóc đen nhánh xõa dài.

Thấy không rõ cả khuôn mặt nàng, chỉ có thể thấy một bên gò má, mà mỗi đường cong hay ngũ quan đều tinh xảo nhẵn nhụi, giống như che một lớp vải mỏng, mị hoặc mà thần bí.

Nhất là đôi môi đỏ mọng hơi khép kia, vểnh lên độ cong mê người, khiến máu toàn thân hắn sôi trào lên.

Nữ nhân xinh đẹp như vậy, như cây thuốc phiện nở rộ, tản ra sức quyến rũ trí mạng.

Hắn dám chắc, toàn bộ Phượng Lân quốc cũng không tìm ra vị mỹ nhân như vậy, thậm chí toàn bộ đại lục Hạo Thiên, cũng nhất định không tìm được người thứ hai có thể đẹp hơn nàng.

Bức tranh mê người như vậy, khắc thật sâu trong đầu hắn, khiến hắn quên cả phản ứng.

Hắn cũng không phát hiện, ánh mắt Phượng Thiên Sách khẽ trầm xuống, vén chăn lên, che toàn bộ người bên cạnh, ngăn chặn hình ảnh không nên để người khác nhìn.

"Tam hoàng tử, người nhìn chằm chằm nữ nhân của ta như vậy là có ý tứ gì?"

Hoàng Phố Anh Kỳ mới hoàn hồn, nhận ra sự luống cuống của mình, trong đáy lòng liền ảo não. Từ trước đến này định lực của hắn rất tốt, cũng có lúc thất thần như vậy, đủ thấy cô gái này có sức quyến rũ thế nào.

"Bên ngoài đồn đãi, Phượng thiếu không thích nữ nhân, thì ra lời đồn không phải là thật. Bổn hoàng tử hiếu kỳ, không biết nữ nhân thế nào mới có thể hấp dẫn được ánh mắt Phương thiếu?"

Báu vật như vậy, lại bị người ngu ngốc như Phượng Thiên Sách đoạt lấy, thật sự là đáng tiếc.

Trong lòng Hoàng Phố Anh Kỳ xẹt qua một tia ghen tuông.

Phượng Thiên Sách sao không thấy ánh mắt cực nóng bỏng của Hoàng Phố Anh Kỳ, đều là nam nhân, làm sao hắn không hiểu hàm ý ánh mắt đó? Sắc mặt của hắn càng lúc càng đen, cất bước từ trên giường đi xuống, cả ngươi phát ra nguy hiểm, khến Hoàng Phố Anh Kỳ sinh ra ảo giác, giống như đứng trước mặt hắn là hợp thể của Hoàng Kim chiến vương và Nạp Lan Tiêu Bạch vậy, cuồng vọng nguy hiểm, nội liễm thâm trầm, một khi xuất kích, sẽ ra đòn trí mạng.

Theo bản năng, hắn thối lui về phía sau.

Hoàng Phố Anh Kỳ còn tưởng hắn sẽ ra tay, đột nhiên, khóe miệng Phượng Thiên Sách cong lên, bước đến gần hắn: "Thật ra, đồn đãi bên ngoài đều là thật, ta có hứng thú với nam nhân, còn hứng thú hơn cả nữ nhân. Những năm gần đây, trong lòng ta vẫn còn ôm một mối tình, đến nay vẫn chưa quên được.”

Hắn tiến thêm một bước, Hoàng Phố Anh Kỳ lui một bước.

Nhìn ánh mắt mang ý nghĩa khác của Phượng Thiên Sách, cả người Hoàng Phố Anh Kỳ như nổi da gà.

Có đúng là yêu không? Hay là ngươi bị bệnh?

Bất tri bất giác, hắn đã lui đến bên cửa.

Phượng Thiên Sách tiếp tục 'tình cảm chân thành' nhìn hắn nói: "Chuyện này phải kể từ mùa xuân hai mươi năm trước, đó là lần đầu tiên ta vào cung, ngươi đoán xem, ta gặp ai?"

Hắn nháy mắt mấy cái, điện lực bắn ra tứ phía, Hoàng Phố Anh Kỳ suýt chút nữa té ngã, không cần hắn nói tiếp, hắn cũng đoán được tiếp theo sẽ là câu chuyện cẩu huyết nào.

Biến thái.

"Không quấy rầy Phượng thiếu, tại hạ xin cáo từ trước." Không thể nào tiếp tục trao đổi với hắn, Hoàng Phố Kỳ Anh xoay người chạy trối chết.

Phượng Thiên Sách dựa cửa nhìn, không quên nhìn đám người Hoàng Phố Kỳ Anh vội vã chạy đi hô lớn: "Tam hoàng tử, đừng vội đi chứ, chuyện xưa của ta mới bắt đầu thôi mà."

Hoàng Phố Kỳ Anh không những chậm bước mà còn chạy trốn nhanh hơn, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

"Ha ha ha ha....." Trên giường, phát ra tiếng cười lớn, Già Lam lấy chăn phủ kín toàn thân mình, nhìn bộ dạng đê tiện của Phượng Thiên Sách, không ngừng cười lớn, sau đó mới nói được mấy chữ.

"Giỏi, rất giỏi. Tiện, rất tiện."

Phượng Thiên Sách đóng cửa phòng lại, bước thong thả trở lại, tức giận liếc nhìn nàng khinh thường: "Ta vì nàng, không tiếc bán đứng nhan sắc, nàng không những không cảm kích, còn cười nhạo ta?"

"Ha ha ha, ai biểu người diễn y như thật, còn tỏ ra lẳng lơ như vậy. Cả người ta nổi hết da gà nè...." Già Lam nhìn hắn, bắt chước giọng điệu hắn nói, "Những năm gần đây, trong lòng ta vẫn còn ôm một mối tình, đến nay vẫn chưa quên được....."

Chấn động đến da gà rớt đầy đất, Già Lam thật sự bội phục khả năng diễn xuất của hắn.

"Hai mươi năm trước, khi đó ngươi mới năm sáu tuổi? Nhỏ như vậy đã biết yêu, hơn nữa khi đó còn bắt đầu có xu hướng không bình thường, thảo nào Mộc Tây Dao đối với ngươi như vậy, yêu chết đi sống lại. Ha ha ha, ta cười chết mất."

Cười được phân nửa, không khí trong căn phòng trở nên quái dị, Già Lam ngẩng đầu, thấy ánh mắt Phượng Thiên Sách đang quan sát nàng, nàng bật dậy, mới vừa rồi phối hợp với hắn, nàng phải cởi bỏ xiêm y, hiện tại trên người chỉ còn lại một cái yếm.

Mặc một cái yếm, cùng phòng với một nam nhân, đây là việc vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà, không hiểu sao, nàng đối với Phượng Thiên Sách lại vô cùng tín nhiệm hắn, tin hắn sẽ không lợi dụng người ta lúc khó khăn. Nếu hắn là lọai ngụy quân tử lợi dụng lúc người ta khó khăn, mấy lần trước ôm nhau ngủ, hắn đã sớm làm ra chuyện không nên với nàng.

Nghĩ tới đây, trái lại nàng buông lỏng, thoải mái nhìn lại: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta phải mặc quần áo."

"Đây là phòng của ta, tại sao ta phải đi ra ngoài? Nói không chừng bọn Hoàng Phố Anh Kỳ còn đang ở bên ngòai, nếu như lúc này ta đi ra, chẳng phải càng khiến hắn thêm nghi ngờ sao?"

Nhìn cả người nàng trốn trong chăn, chỉ để lộ cái đầu, bộ dạng cực kỳ thú vị, Phượng Thiên Sách tiếp tục đánh giá nàng, không nhịn được mà trêu chọc.

Nha đầu này sao có thể thú vị đến thế chứ?

Già Lam suy nghĩ một lát, cũng không loại trừ khả năng này, ai biết trong lòng tên tiểu tử Hoàng Phố Anh Kỳ nghĩ cái gì.

"Vậy ngươi xoay người đi chỗ khác đi, xoay vào tường, chưa được ta cho phép, người không được xoay lại."

"Đâu cần phải như vậy. Cũng đâu phải chưa từng thấy qua." Phượng Thiên Sách làm mặt ghét bỏ, quở trách nói, "Trên người nàng có mấy lượng thịt, phía trước cũng như hai hạt đậu, cũng không đủ để ta nhét kẽ răng. Nàng xin ta nhìn, ta cũng không có hứng nhìn."

Già Lam tức giận nghiến răng, nhìn hắn nói: "Ai cần ngươi nhìn. Ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, chỗ nào cũng thiếu hụt, muốn bổ sung cũng không bổ sung được, tùy tiện tìm nam nhân khác cũng mạnh hơn ngươi."

Trong tích tắc sắc mặt Phượng Thiên Sách đen như đít nồi, nguy hiểm nhìn nàng chằm chằm: "Nàng nói lại lần nữa xem."

Nhìn khí thế uy hiếp của Phượng Thiên Sách, Già Lam không tự chủ mà rụt cổ, ngoài miệng vẫn không bỏ qua nói: "Ta chỉ nói một lần duy nhất, người chính là tên chỗ nào cũng thiếu hụt, muốn bổ sung cũng không bổ sung được, tùy tiện tìm nam nhân cũng mạnh hơn ngươi."

"Ví dụ như?" Phượng Thiên Sách đột nhiên cong môi, nở nụ cười vô cùng kinh khủng.

"Ví dụ?" Già Lam nhìn thần sắc đáng sợ của hắn, giống như chỉ cần nàng nói ra tên của nam nhân, hắn sẽ lập tức chặt đứt của quý tên đó. Nhưng, cúi đầu chịu thiệt, tuyệt đối không phải là phong cách của nàng, cổ nàng ngẩng cao, trừng mắt nhìn hắn nói: "Nạp Lan đại ca còn mạnh hơn ngươi nhiều."

Lời vừa nói ra, nhiệt độ căn phòng xuống thấp, như có cuồng phong luẩn quẩn xung quanh.

Già Lam cũng không chịu nổi ánh mắt giết người của hắn, nhắm mắt la lớn: "Phượng Thiên Sách, là ngươi cười nhạo ta trước, ta chỉ phản kích mà thôi, lẽ nào chỉ cho châu quan phóng hỏa mà bách tính không được đốt đèn?"

Một lúc sau cũng không thấy ai trả lời, Già Lam mở một con mắt, len lén nhìn sắc mặt không khả quan hơn của Phượng Thiên Sách.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, cười xấu xa: "Biết sợ là tốt. Sau này còn dám ở trước mặt ta nói những lời như vậy, ta cam đoan, tên mù Nạp Lan kia cả đời đừng hòng nối dõi tông đường." Hắn chậm rãi lui đi đến góc tường, lưng quay về phía nàng.

Già Lam bĩu môi, nhịn không được âm thầm phỉ nhổ, làm gì được nhau? Đùa chút cũng không được.

Nhìn bóng lưng Phượng Thiên Sách vài lần, thấy hắn đứng ở đó, cả người lạnh lẽo, như còn đang hờn dỗi. Già Lam chậm rãi thu ánh mắt, cẩn thận lấy xiêm y trong chăn, mặc vào.

Lại nói Hoàng Phố Anh Kỳ sau khi rời đi, phải nói là vội vã bỏ chạy, trở về phòng mình, tỉnh táo lại, hắn bắt đầu ảo não. Biết rõ Phượng Thiên Sách là cố ý trêu mình, mục đích chính là vì che chở cho nữ nhân, lúc này nếu hắn trở lại điều tra nữ nhân kia, e là không thích hợp.

Trong đầu lại hiện bóng lưng và gò má của nàng, trên người chợt dâng lên kích thích, báu vật như vậy, ngay cả hắn cũng có thể bị động tâm, huống chi là những người khác?

Chỉ tiếc, nàng đã là người của Phượng Thiên Sách.

Ánh mắt của hắn chợt sáng lên, nảy ra một suy nghĩ, đây chính là cơ hội tốt để hắn đánh tan Phượng gia.

Lấy bút mực ra, hắn đem ký ức trong đầu, toàn bộ vẽ ra trên giấy.

Mỹ nhân lưng trần, mái tóc rối xõa dài, bờ môi gợi cảm, không có chỗ nào là mê hoặc trí mạng.

Hắn nhìn bức họa thật lâu, ánh mắt như thiêu đốt, không chỉ xuất phát từ dã tâm của hắn mà còn từ...

"Người đâu."

Một người đứng bên ngoài vội chạy vào, Hoàng Phố Kỳ Anh đem bức họa đưa qua, lạnh lùng nói: "Đi tìm mấy người họa sĩ, vẽ lại một nghìn bức như thế này, sau đó mang đi các quốc gia, nhất là các danh môn vọng tộc và hoàng thất, đồng thời tung ra tin đồn, bức họa này chính là đệ nhất mỹ nhân Phượng Lân quốc."

~~~ Hết chương 17 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook