Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 103: V26: Lần tỏ tình thứ hai của hắn, Già Lam cứu người
Bắc Đằng
23/09/2016
Edit: Tịch Liêu
Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hiên Viên Trinh Nhi, mấy vị cao tăng lấy làm khó xử, nhưng quả thực bọn họ đã cố gắng hết sức, cũng không còn cách nào khác.
"Công chúa, người nên nén bi thương lại."
Một vị cao tăng trong đó nói, khiến Hiên Viên Trinh Nhi hoàn toàn sụp đổ, hai chân nàng mềm nhũn, bất tỉnh tại chỗ.
Hai nha hoàn đúng lúc đến đỡ nàng, đưa nàng vào phòng khách nghỉ ngơi.
Già Lam thở dài một tiếng, khả năng chịu đựng của Hiên Viên Trinh Nhi cũng quá kém đi, vốn tính mạng của mẫu hậu nàng chỉ còn có một canh giờ, bây giờ nàng bất tỉnh, đợi lúc nàng ta tỉnh lại, chẳng phải trực tiếp thấy xác chết mẫu hậu nàng sao?
Nếu đổi lại là nàng, mẫu thân của mình rơi vào nguy hiểm, cho dù chỉ còn lại một canh giờ cuối cùng, nàng cũng tuyệt đối không buông tay.
Lúc này Phượng lão thái thái và hoàng thái hậu đi tới, hai bà nhìn Hiên Viên Trinh Nhi hôn mê được nha hoàn đỡ lấy, hoàng thái hậu lo lắng, mở miệng nói với tất cả mọi người ở đây: "Ai gia mặc kệ các ngươi dùng cách gì, tóm lại phải cứu sống hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, bằng không đến lúc đó hai nước xảy ra tranh chấp, các người cũng không tránh khỏi liên lụy."
Mấy vị cao tăng nhíu mày, hoàng thái hậu cũng quá ép người rồi.
Phượng lão thái thái nói tiếp: "Mấy vị cao tăng đều là những người xuất sắc nhất, y thuật các người cao siêu, ta tin tưởng các người đã sử dụng hết khả năng của mình để chữa trị cho hoàng hậu. Nếu như các người có biện pháp, nhưng vẫn không cứu được, sống hay chết, bà lão như ta cũng sẽ không trách cứ các người."
Lời nói này của Phượng lão thái thái, khiến cho lông mày mấy vị cao tăng giãn ra, một người trong số đó tiến lên phía trước nói: "Phượng thái quân, chúng ta là người không có hiểu biết nhiều, sống chết chẳng sao, không phải chúng ta không muốn chữa trị cho hoàng hậu, mà là chúng ta đã cố gắng hết sức, hay là người thử mời vị cao minh hơn xem."
"Vậy phải làm sao đây? Các người bảo ai gia bây giờ đi đâu tìm đại phu khác chữa trị cho hoàng hậu? Ai gia đã nói rồi, chỉ cần ai trong số các người có thể cứu sống hoàng hậu, ai gia sẽ hoàn thành một nguyện vọng của hắn, bất cứ nguyện vọng nào cũng được." Hoàng thái hậu vội vàng nhìn về phía Phượng lão thái thái, "Phượng tỷ tỷ, người cũng nói hoàn thành một tâm nguyện, có đúng hay không?"
"Đương nhiên. Nếu như một lời hứa hẹn có thể đổi lấy bình yên cho hai nước, cớ sao lão phụ không làm?" Phượng lão thái thái khẳng định.
Mấy vị cao tăng đều lắc đầu, bọn họ không có hứng thú với những hứa hẹn và nguyện vọng, nhưng những người khác thì không phải vậy, nhất là học sinh của học viện Thiên Dực, nghe hoàng thái hậu và Phượng thái quân nói sẽ cho một nguyện vọng và một tâm nguyện, trong lòng bọn họ bắt đầu rục rịch.
Có người dũng cảm đầu tiên đứng dậy, hai tay dâng lên viên thuốc: "Hoàng thái hậu, Phượng thái quân, đây là đan dược gia truyền của nhà ta, có thể bảo toàn tính mạng, bảo đảm sau khi hoàng hậu ăn vào, có thể hết bệnh."
Hoàng thái hậu trưng ra vẻ mặt vui vẻ, lập tức vẫy tay với nha hoàn bên cạnh, ý bảo nàng mang đan dược kia tới.
"Đợi một chút." Phượng lão thái thái gọi nha hoàn kia đứng lại, quay đầu nhìn mấy vị cao tăng, "Các vị đại sư, mời các vị kiểm tra đan dược này, xem nó có thể giúp ích gì cho bệnh tình của hoàng hậu không."
Hoàng thái hậu ngẩn người, sau đó ngẫm nghĩ lại, Phượng thái quân so với mình còn bình tĩnh hơn. Một tên học sinh dâng đan dược lên, bà sao có thể tùy tiện tin tưởng được?
Sau khi mấy vị cao tăng kiểm tra đan dược, đều lắc đầu nói: "Đan dược này đối với lưu thông máu hay hóa ứ đều có hiệu quả trị liệu cực kỳ tốt, nhưng mà, hiện tại hoàng hậu bị trúng tên, đã mất máu quá nhiều...."
Hoàng thái hậu nghe vậy, sắc mặt đột nhiên đen lại: "Ngươi có âm mưu gì, muốn hại chết hoàng hậu phải không? Người đâu, lôi hắn ra ngoài chém đầu."
Học sinh kia nghe như vậy, nhất thời hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: "Hoàng thái hậu tha mạng. Tiểu nhân không phải cố ý...."
"Quên đi, chắc có lẽ hắn bị lời hứa của muội với ta làm cho mê hoặc tâm trí, nổi lên suy nghĩ tham lam." Phượng thái quân lên tiếng, ngăn cản việc trước mắt, sắc mặt nghiêm nghị nhìn mọi người nói, "Từ trước đến nay lão phụ thưởng phạt phân minh, có thể cứu sống hoàng hậu, chắc chắn sẽ có trọng thưởng, nhưng nếu như các người vì lòng tham, hại chết hoàng hậu, lão phụ tuyệt đối không để cho hắn có cơ hội sống sót mà rời khỏi Triều m tự."
Chính những lời nói mạnh mẽ này đã khiến cho những người có suy nghĩ tà niệm đều bị đánh bay đi, chỉ một lúc, xung quanh im lặng không có tiếng động, tất cả mọi người đều cúi đầu.
Nhưng mà, cũng có ngoại lệ.
Ánh mắt Phượng thái quân quét một vòng, đột nhiên chú ý tới một người, người này rất xấu xí, trên gương mặt còn có bớt hỏa long nổi bật, nhìn thấy mà giật mình. Tuy vậy, đôi mắt chói lói của nàng khá là cuốn hút người khác, trong lúc mọi người xung quanh đều xấu hổ cúi đầu, nàng lại ngạo nghễ ngẩng đầu, con ngươi sáng ngời có thần, tản ra một thứ ánh sáng chói lói, tràn đầy sức sống, đặc biệt hấp dẫn Phượng thái quân.
Cũng vào lúc này, cô gái đó bước ra từ trong đám người, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Phượng thái quân, mở miệng nói: "Để ta đi thử xem."
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xầm, vô số ánh mắt nghi ngờ, khinh miệt đều tập trung trên người nàng.
"Già Lam, cô điên rồi sao? Vì có được một nguyện vọng và một lời hứa mà liều mạng, nếu cô không cẩn thận khiến hoàng hậu chết, cái mạng nhỏ của cô cũng không còn." Mục Tư Viễn là người đầu tiên đứng ra nhắc nhở.
Sở Viêm Chiêm lặng lẽ nhìn Già Lam chăm chú, hắn không khuyên bảo cũng không cổ vũ, chỉ là kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ nàng thật sự có bản lĩnh chữa khỏi cho hoàng hậu, hay là bị lời hứa hẹn của hoàng thái hậu và Phượng thái quân dụ dỗ, nhất thời đầu óc bị mê muội.
"Già Lam, cô phải suy nghĩ thật kỹ, ngàn vạn lần không nên vọng động." Tống Thiến Nhi ở sau lưng khuyên nhủ.
Mà những người còn lại, thì nhỏ to nghị luận, ngoại trừ nghi ngờ thì đa phần đều là coi thường và xem kịch vui.
Hoàng thái hậu thấy có người không biết sống chết đứng ra, hơn nữa, người này thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, ngay cả mấy vị cao tăng cũng bó tay, nàng là con nhóc, sao có khả năng chữa bệnh?
Sắc mặt bà đen lại, nổi giận nói: "Lời ai gia nói ngươi không hiểu à? Ngươi có biết hậu quả của việc khoe mẽ là gì không?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người và lời đe dọa của hoàng thái hậu, Già Lam vẫn tự tin mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp tản mát tinh thần người đối diện: "Ta biết, nhưng ta muốn thử một lần."
"Thử? Ngươi cho rằng mạng người có thể tùy tiện đem ra thử nghiệm sao?" Hoàng thái hậu thấy đối phương có nhan sắc xấu xí, nhưng bề ngoài lại tỏ ra tự tin, cảm thấy vô cùng chói mắt, "Người đâu, đem người ăn nói xàm bậy này trục xuất khỏi Triều m tự, ai gia không muốn nhìn thấy nàng."
Lâm sư tỷ chỉ đợi hoàng thái hậu nói câu này, trong lòng có chút hả hê đứng dậy.
"Hoàng thái hậu anh minh, Già Lam mới vừa vào học viện Thiên Dực có hai ngày, làm sao biết được y thuật? Nàng ấy bụng dạ khó lường, muốn nhân cơ hội này đục nước béo cò, nói không chừng nàng với người ám sát hoàng hậu là cùng một giuộc, thích khách này không giết chết được hoàng hậu, bây giờ nàng nghĩ cách bù đắp lại sai lầm thì sao." Lâm sư tỷ đầu độc nói.
Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn phụ họa theo :"Đúng vậy Hoàng thái hậu. Ngày hôm qua chúng ta vốn đi lịch luyện cùng nhau, đến lúc hoàng hôn đã không thấy tăm hơi Già Lam đâu, chúng ta tìm nàng rất lâu, cũng không có kết quả, có lẽ nàng với đồng bọn đang bàn bạc đấy."
"Có chuyện này sao?" Hoàng thái hậu nghe lời hai người kia nói, mà càng nghi ngờ Già Lam thêm.
Già Lam thản nhiên mỉm cười, nhìn Phượng thái quân, bởi vì nàng biết, lúc này người thật sự bình tĩnh và cơ trí cũng chỉ có một mình Phượng thái quân.
"Phượng thái quân, tất cả mọi người ở đây cũng không ai dám thử chữa trị cho hoàng hậu , bây giờ ta chủ động đứng dậy, lại có người muốn ngăn cản ta. Thử hỏi, các người có thật sự muốn chữa bệnh cho hoàng hậu không? Hơn nữa, các người đợi đến lúc ngự y đến chữa trị cho hoàng hậu? Đến lúc đó, hoa cúc đã tàn...."
Phượng thái quân nhíu mày: "Ngươi có thật sự nắm chắc thành công?"
"Không dám nói chắc chắn mười phần, nhưng ít ra nắm chắc năm phần." Già Lam thẳng thắn nói.
Mọi người nghe nàng nói chỉ nắm chắc năm phần, mỗi người không nhịn được mà xuỵt dài, nắm chắc năm phần, đó không phải là duy trì sự sống cho hoàng hậu sao, có một nửa xác suất cứu sống hoàng hậu. Nói thế mà nàng cũng nói được.
"Phượng tỷ tỷ, không thể tin lời người này được, nàng nhỏ tuổi như vậy, y thuật sao có thể hơn được những vị cao tăng ở đây? Ai gia thấy hai tiểu cô nương kia nói không sai, nhìn bộ dạng người này rất khả nghi, lỡ như muốn mượn cớ ám sát hoàng hậu thì sao đây?" Hoàng thái hậu cực lực phản đối.
Phượng thái quân nghe không lọt tai lời hoàng thái hậu nói, bà híp mắt, nhìn Già Lam chăm chú, dường như muốn nhìn xuyên thấu con người nàng.
"Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Lão phụ đồng ý với cô, cho cô thử một lần, nhưng cô nên nhớ rõ một điều, một khi hoàng hậu xảy ra sơ suất gì, cô sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ."
"Phượng tỷ tỷ, người tin tưởng nàng sao? Nàng ta sao có thể chữa trị vết thương của hoàng hậu được?" Hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn về phía Phượng thái quân, không tán thành quyết định qua loa của bà.
Phượng thái quân giơ tay lên, ngăn cản những nghi ngờ của hoàng thái hậu, nhìn Già Lam nói: "Nếu như cô can đảm không sợ chết, lão phụ sẽ thành toàn cho cô, giúp cô lo liệu những chuyện còn lại. Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
Ánh mắt Già Lam rạng rỡ, nàng kiên định gật đầu: "Ta đã nghĩ kỹ."
"Nếu như ta trị không hết cho hoàng hậu, mặc người xử lý. Nhưng ta có một yêu cầu, trong lúc ta chữa trị cho hoàng hậu, bất kỳ người nào cũng không được quấy rối, cũng như không được tùy tiện xông vào."
"Được, ta đồng ý với cô." Phượng Thái quân liếc mắt nhìn nàng, hai bên ngầm hiểu nhau.
Hoàng thái hậu muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Phượng thái quân ngăn lại, cả đám học sinh học viện Thiên Dực lộ ra sắc mặt khó coi, Già Lam thật sự đi vào trong, hơn nữa còn được Phượng thái quân dốc sức giúp đỡ, thật sự là khó tin.
"Già Lam sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?" Tống Thiến Nhi lo âu nhìn Già Lam đi vào phòng bệnh đóng cửa lại, trái tim đập không ngừng.
"Nàng ấy tự tin như vậy, có lẽ đã nắm chắc." Sở Viêm Chiêu hiếm khi mở miệng, khiến Tống Thiến Nhi vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc mọi người còn đang ngờ vực, Già Lam đã một thân một mình bước vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, hoàng hậu Tuyết Mộng quốc đã rơi vào hôn mê sâu, cả phòng bốc lên mùi máu tanh.
Già Lam bước đến gần, xem xét thương thế của hoàng hậu, mũi tên trên người nàng đã bị gãy chuôi, mũi tên vẫn còn cắm trong cơ thể nàng, không được rút ra. Vị trí nàng trúng tên lại quá gần tim, ở đây cũng không có dụng cụ chữa bệnh tinh vi công nghệ cao như ở hiện đại, khó tránh mấy vị cao tăng không dám tùy tiện rút tên ra.
Nàng nhíu mày, suy tư về cách trị liệu. Sở dĩ nàng lập giấy sinh tử với Phượng thái quân, thứ nhất là để nàng có cơ hội thuận lợi vào Phượng gia, tìm kiếm tung tích cô cô, thứ hai là nàng muốn thử một chút, tu luyện lưu nguyệt thuật của nàng chữa trị có hiệu quả hay không. Nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng lắm thì nàng mượn sức của chiến hoàng bút chạy trốn vậy.
Trong lúc cân nhắc, đột nhiên ngửi được mùi vị khác thường trong không khí, nàng chợt quay đầu lại xem, bắt gặp người đứng sau lưng, hắn xuỵt với nàng một tiếng.
Già Lam kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi vào đây từ lúc nào?"
Người vừa tới không ai khác chính là Phượng Thiên Sách.
"Vào sớm hơn nàng một chút." Phượng Thiên Sách tùy tiện đánh giá người trên giường, Già Lam cản trở tầm mắt của hắn, xem ra hắn rất coi trọng chuyện này.
Thân là một thành viên của Phượng gia, lớn lên trên mảnh đất này, hắn tất nhiên sẽ có tình cảm với nó, hắn không muốn chiến tranh, càng không muốn nhìn thấy Phượng gia rơi vào cảnh chiến tranh không ngừng nghỉ.
Già Lam chủ động nói: "Ta muốn thử xem uy lực của lưu nguyệt thuật, nó có thể cứu sống nàng hay không?"
Phượng Thiên Sách nhìn nàng thật lâu, khẽ thở dài: "Thật ra nàng không cần lôi mình vào đây, ta biết, nàng là vì ta...."
Già Lam giật mắt mấy cái, đầu mê man, sao lại thành vì hắn? Có phải hắn đã suy nghĩ quá nhiều không?
Phượng Thiên Sách đưa tay, kéo Già Lam đang còn mê man, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Ta hiểu, mặc kệ sau này chúng ta có đối mặt với bao nhiêu khó khăn, ta đều sẽ không bỏ rơi nàng. Nếu một ngày nào đó chúng ta đối mặt với cái chết, ta sẽ để nàng chết trước ta, bởi vì ta lo lắng những người khác không chăm sóc nàng."
"......" Già Lam hắc tuyến đầy đầu, ai muốn chết trước ngươi chứ? Đừng nguyền rủa nàng được không? Nàng còn chưa sống đủ đó.
Không nghe được bất kỳ câu trả lời nào của nàng, Phượng Thiên Sách bất đắc dĩ thở dài, nàng hẳn là xem lời hắn nói như gió thổi bên tai. Hắn liền buồn bực, chẳng lẽ ngày thường mình hay nói đùa, bây giờ nói thật chẳng ai tin sao? Cho nên về phần biểu lộ chân thành của hắn, bọn họ lại xem như trò đùa?
"Tiểu Lam Lam, ta nên làm sao với nàng đây?" Cái ôm siết chặt hơn, hết cách thở dài, khiến đầu óc Già Lam càng mơ hồ, không biết hắn lại tính giở trò gì đây.
"Đừng giỡn nữa được không? Thời gian của ta không còn nhiều lắm." Già Lam đẩy hắn ra.
Sắc mặt Phượng Thiên Sách nghiêm chỉnh, thành thục mở nụ cười, ôm Già Lam từ phía sau, hùng hồn nói: "Ta giúp nàng."
Già Lam tức giận trừng mắt liếc hắn, cũng không biết là ai nghĩ ra được việc tu luyện lưu nguyệt thuật, nhất định phải có nam nhân thể chất thuần dương hỗ trợ, nàng hoài nghi người sáng tạo ra lưu nguyệt thuật chính là một sắc nữ, vì muốn song tu hợp thể với nam thân thể chất thuần dương cho nên mới nghĩ ra cách hỗ trợ quái dị thế.
Vốn định đẩy hắn ra, nhưng thời gian cấp bách, để có thêm nhiều cơ hội, Già Lam đành chấp nhận hành vi xấu xa của hắn.
Thời gian không cho phép bọn họ do dự, đem hoàng hậu từ trên giương nâng dậy, Già Lam khoanh chân ngồi trước mặt bà, Già Lam chậm rãi đưa tay dừng ngay chỗ cây tên trước ngực nàng, nắm nửa đoạn tên ở bên ngoài.
Tay nàng liên tục điều chỉnh mấy vị trí, trong đầu nàng không ngừng lo lắng, nếu như lát nữa rút tên thất bại, tính mạng hoàng hậu chỉ e không duy trì tới một canh giờ, mà là mất mạng tại chỗ.
"Đừng căng thẳng, tất cả có ta." Phượng Thiên Sách ở sau lưng ôm nàng, giọng nói êm ái, truyền vào tai nàng, phút chốc trong lòng nàng bình tĩnh đến kỳ lạ.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt, đợi cho trái tim hoàn toàn tĩnh lặng, nàng lại mở mắt lần nữa, con ngươi không hề có bất kỳ chần chừ do dự, mà chỉ còn kiên định khiếp người.
"Ta muốn bắt đầu." Tiếng nói Già Lam vang lên, nhanh như chớp đem mũi tên trước ngực hoàng hậu rút ra, vì mũi tên cắm vào da thịt đau đớn, khiến hoàng hậu đang hôn mê thức tỉnh, nàng la lớn: "A----------------"
Những người bên ngoài phòng nghe tiếng la phát ra từ bên trong, đều chấn động, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Sắc mặt hoàng thái hậu đại biến, là người đầu tiên muốn xông vào, Phượng lão thái thái tiến lên mấy bước ngăn bà lại: "Đừng nóng vội. Vẫn là câu nói kia, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người."
"Phượng tỷ tỷ, người không nghe tiếng kêu của hoàng hậu sao? Nói không chừng nha đầu kia đã ra tay sát hại hoàng hậu." Hoàng thái hậu vội la lên.
Phượng lão thái thái bình tĩnh nói: "Hoàng hậu còn có thể la được, chứng tỏ nàng chưa chết."
Sắc mặt hoàng thái hậu càng đen hơn, theo ý của bà nói, chẳng lẽ để hoàng hậu tắt thở rồi mới đi vào, khi đó cũng đã quá muộn.
Ở chỗ khác, Hiên Viên Trinh Nhi đã tỉnh, nàng lảo đảo đi tới, nghe tiếng hô to của mẫu hậu, nàng càng thêm sốt ruột.
"Các người đã làm gì mẫu hậu ta?"
Đi theo nàng đến đây, còn có hai huynh muội Phượng Thiên Dục và Phượng Thiên Tầm, nghe trong phòng truyền đến tiếng hô lớn, hai người cũng không nhịn được hoảng sợ, chẳng lẽ hoàng hậu thật sự xảy ra chuyện gì?
"Trinh Nhi, ngươi đừng gấp gáp, đã có người đi vào đó chữa trị cho mẫu hậu ngươi." Phượng lão thái thái kiên trì giải thích cho nàng.
Hiên Viên Trinh Nhi lộ ra nụ cười vui vẻ: "Là ai? Là vị đại phu hay đại sư nào?"
Phượng lão thái thái ho nhẹ, bà do dự một lúc mới trả lời: "Đều không phải, là học sinh của học viện Thiên Dực, tên của nàng là...."
Lúc này, bà mới nhớ, khi nãy quên hỏi tên đối phương.
Thấy bà ngập ngừng, có người nhắc nhở: "Nàng tên Già Lam, là học sinh vừa nhập học được hai ngày của học viện Thiên Dực."
"Cái gì? Già Lam???" Phượng Thiên Dục là người đầu tiên sợ hãi la toáng lên, "Lão tổ tông, người hồ đồ rồi phải không? Làm sao có thể để cho nàng chữa trị cho hoàng hậu được? Nàng ta đâu biết y thuật?"
"Làm sao? Ngươi biết nàng?" Phượng lão thái thái bỗng nhiên cảm thấy cái tên Già Lam này rất quen, chẳng biết đã nghe ở đây, chưa kịp suy nghĩ, đã thấy Phượng Thiên Dục lòng đầy căm phẫn nói: "Đâu chỉ có quen biết?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vĩnh viễn không quên được nổi nhục bị bạo cúc: "Lão tổ tông, người không nhớ sao? Lúc trước ta từng nói, trong thời gian ở Lạc Xuyên thành đại ca có thích một xấu nữ, tên của nàng là Già Lam."
"Thì ra là nàng." Phượng lão thái thái như bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn xung quanh, "Đại ca ngươi đâu? Sao không thấy hắn?"
"Chắc đại cai đi tìm đại phu giúp đỡ." Phượng Thiên Tầm đúng lúc xen vào nói, trong nội tâm vẫn không ngừng suy nghĩ, lúc này đại ca đã biết thân phận của Già Lam, nếu như hắn biết Già Lam lúc này lại đang trị liệu cho hoàng hậu, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Lá gan của Già Lam cũng thật lớn quá, nhiệm vụ gì cũng dám nhận, lẽ nào nàng không nghĩ đến, lỡ như không chữa hết cho hoàng hậu, nàng phải nhận lấy tội chết sao.
Hiên Viên Trinh Nhi nghe mấy người này nói, tâm tình càng thêm kích động, nàng đột nhiên nhào tới, kéo xiêm y Phượng lão thái thái, dùng sức lôi kéo: "Lão tổ tông, sao người có thể để cho một người không hiểu biết y thuật vào trong? Người muốn hại chết mẫu hậu ta sao? Ta tôn kính người như vậy, sao người có thể làm như thế với ta?"
Phượng lão thái thái nhíu mày, đang định an ủi nàng, nào ngờ nàng quay đầu, liễu lĩnh phá cửa chạy vào phòng.
"Trinh Nhi."
Cửa phòng mở ra, Phượng lão thái thái và những người bên ngoài đều liếc mắt nhìn bên trong.
Ánh sáng mờ tối, thoáng chốc đã bị cảnh vật bên ngoài phá vỡ yên lặng.
Trước giường bệnh, Già Lam chậm rãi đỡ hoàng hậu nằm xuống, không để ý ánh mắt soi mói của mọi người, nàng cẩn thận giúp hoàng hậu đắp kín mền, sau đó từ tốn xoay lại nhìn những người đứng ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều chú ý, tay phải và váy của nàng đều nhuộm máu, ở dưới chân nàng là một cây tên dính máu dầm dề. Lại nhìn hoàng hậu trên giường, nàng không nhúc nhích nằm đó, cả người như mất đi sức sống.
Hiên Viên Trinh Nhi sửng sốt trong chốc lát, là người đầu tiên chạy đến giường bệnh: "Mẫu hậu, mẫu hậu."
Nàng quay lại, tức giận trừng mắt với Già Lam: "Cô đã làm gì mẫu hậu ta?"
Già Lam nhún vai, không trả lời.
Lúc này, Phượng Thiên Dục là người thứ hai xông tới, nhìn hoàng hậu ở trên giường bên cũng không có sức sống, lại nhìn Già Lam, hắn lạnh lùng trách mắng: "Cô có biết lần này cô gây họa lớn không, cô chết chắc rồi. Đại ca của ta cũng không cứu được cô."
Già Lam thờ ơ cười cười, nàng biết bất luận hiện tại như thế nào nàng cũng không cần giải thích.
"Cô còn cười được nữa. Cô đúng là to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám làm." Phượng Thiên Dục nổi nóng quát.
"Còn muốn nói gì nữa? Người đâu mau đem nha đầu này lôi xuống dưới chém." Hoàng thái hậu lập tức lên mặt, lúc nào cũng muốn lôi người ra chém, đây đúng là Phật trên đầu môi chót lưỡi.
Già Lam nhàn nhạt mở nụ cười, nhìn một lượt mới nói: "Các người gấp gì chứ? Ta có nói người đã chết sao?"
Nàng quay lại nhìn Hiên Viên Trinh Nhi đang khóc thương tâm nhắc nhở: "Công chúa Trinh Nhi, người còn chưa xác thực mẫu hậu mình đã chết hay chưa, mà ngồi khóc như vậy, người là đang gấp gáp muốn lo ma chạy cho mẫu hậu người à?"
Hiên Viên Trinh Nhi ngẩn ra, lúc này nghe tiếng la tê tâm liệt phế của mẫu hậu, nàng theo bản năng cho rằng mẫu hậu đã xảy ra chuyện, hiện tại lại thấy mẫu thân không có bất cứ động tĩnh nào, nàng lại quên kiểm tra tỉ mỉ. Nghe Già Lam nói thế, nàng thò tay về phía mũi mẫu thân.
Giọt nước mắt của nàng đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: "Mẫu hậu vẫn còn thở, hơn nữa hơi thở đang dần bình ổn lại..."
Lời của nàng vừa nói ra, mấy vị cao tăng đều cảm thấy khó tin, bước vào xác nhận thử.
"Hoàng thái hậu, Phượng thái quân, hơi thở hoàng hậu quả thực đã ổn định, xem ra vị cô nương này quả thực có bản lĩnh." Một vị cao tăng trong đó trả lời, ánh mắt nhìn về Già Lam có mấy phần kính nể. Thử nghĩ xem, ngay cả bọn họ còn bó tay, mà nàng lại có thể làm được, bọn họ sao có thể không bội phục Già Lam?
"Thật sao?" Phượng lão thái thái thở dài một hơi, lộ ra sắc mặt vui mừng.
Hoàng thái hậu không tin, vẫn khắc nghiệt nói: "Nếu nàng thật sự có bản lĩnh chữa khỏi cho hoàng hậu, thế sao đến giờ hoàng hậu vẫn còn chưa tỉnh lại? Chắc chắn nàng ta là mua danh chuộc lợi, tưởng chúng ta ngu dốt mà lừa gạt...."
Mấy vị cao tăng nghe như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, mấy người bọn họ đã xác thực, mà hoàng thái hậu còn không tin, chỉ có thể nói rằng hoàng thái hậu là cố tình gây khó dễ đối phương.
Đột nhiên, trên giường bệnh truyền đến tiếng động nhẹ, hoàng hậu đang hôn mê từ từ mở mắt...
Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hiên Viên Trinh Nhi, mấy vị cao tăng lấy làm khó xử, nhưng quả thực bọn họ đã cố gắng hết sức, cũng không còn cách nào khác.
"Công chúa, người nên nén bi thương lại."
Một vị cao tăng trong đó nói, khiến Hiên Viên Trinh Nhi hoàn toàn sụp đổ, hai chân nàng mềm nhũn, bất tỉnh tại chỗ.
Hai nha hoàn đúng lúc đến đỡ nàng, đưa nàng vào phòng khách nghỉ ngơi.
Già Lam thở dài một tiếng, khả năng chịu đựng của Hiên Viên Trinh Nhi cũng quá kém đi, vốn tính mạng của mẫu hậu nàng chỉ còn có một canh giờ, bây giờ nàng bất tỉnh, đợi lúc nàng ta tỉnh lại, chẳng phải trực tiếp thấy xác chết mẫu hậu nàng sao?
Nếu đổi lại là nàng, mẫu thân của mình rơi vào nguy hiểm, cho dù chỉ còn lại một canh giờ cuối cùng, nàng cũng tuyệt đối không buông tay.
Lúc này Phượng lão thái thái và hoàng thái hậu đi tới, hai bà nhìn Hiên Viên Trinh Nhi hôn mê được nha hoàn đỡ lấy, hoàng thái hậu lo lắng, mở miệng nói với tất cả mọi người ở đây: "Ai gia mặc kệ các ngươi dùng cách gì, tóm lại phải cứu sống hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, bằng không đến lúc đó hai nước xảy ra tranh chấp, các người cũng không tránh khỏi liên lụy."
Mấy vị cao tăng nhíu mày, hoàng thái hậu cũng quá ép người rồi.
Phượng lão thái thái nói tiếp: "Mấy vị cao tăng đều là những người xuất sắc nhất, y thuật các người cao siêu, ta tin tưởng các người đã sử dụng hết khả năng của mình để chữa trị cho hoàng hậu. Nếu như các người có biện pháp, nhưng vẫn không cứu được, sống hay chết, bà lão như ta cũng sẽ không trách cứ các người."
Lời nói này của Phượng lão thái thái, khiến cho lông mày mấy vị cao tăng giãn ra, một người trong số đó tiến lên phía trước nói: "Phượng thái quân, chúng ta là người không có hiểu biết nhiều, sống chết chẳng sao, không phải chúng ta không muốn chữa trị cho hoàng hậu, mà là chúng ta đã cố gắng hết sức, hay là người thử mời vị cao minh hơn xem."
"Vậy phải làm sao đây? Các người bảo ai gia bây giờ đi đâu tìm đại phu khác chữa trị cho hoàng hậu? Ai gia đã nói rồi, chỉ cần ai trong số các người có thể cứu sống hoàng hậu, ai gia sẽ hoàn thành một nguyện vọng của hắn, bất cứ nguyện vọng nào cũng được." Hoàng thái hậu vội vàng nhìn về phía Phượng lão thái thái, "Phượng tỷ tỷ, người cũng nói hoàn thành một tâm nguyện, có đúng hay không?"
"Đương nhiên. Nếu như một lời hứa hẹn có thể đổi lấy bình yên cho hai nước, cớ sao lão phụ không làm?" Phượng lão thái thái khẳng định.
Mấy vị cao tăng đều lắc đầu, bọn họ không có hứng thú với những hứa hẹn và nguyện vọng, nhưng những người khác thì không phải vậy, nhất là học sinh của học viện Thiên Dực, nghe hoàng thái hậu và Phượng thái quân nói sẽ cho một nguyện vọng và một tâm nguyện, trong lòng bọn họ bắt đầu rục rịch.
Có người dũng cảm đầu tiên đứng dậy, hai tay dâng lên viên thuốc: "Hoàng thái hậu, Phượng thái quân, đây là đan dược gia truyền của nhà ta, có thể bảo toàn tính mạng, bảo đảm sau khi hoàng hậu ăn vào, có thể hết bệnh."
Hoàng thái hậu trưng ra vẻ mặt vui vẻ, lập tức vẫy tay với nha hoàn bên cạnh, ý bảo nàng mang đan dược kia tới.
"Đợi một chút." Phượng lão thái thái gọi nha hoàn kia đứng lại, quay đầu nhìn mấy vị cao tăng, "Các vị đại sư, mời các vị kiểm tra đan dược này, xem nó có thể giúp ích gì cho bệnh tình của hoàng hậu không."
Hoàng thái hậu ngẩn người, sau đó ngẫm nghĩ lại, Phượng thái quân so với mình còn bình tĩnh hơn. Một tên học sinh dâng đan dược lên, bà sao có thể tùy tiện tin tưởng được?
Sau khi mấy vị cao tăng kiểm tra đan dược, đều lắc đầu nói: "Đan dược này đối với lưu thông máu hay hóa ứ đều có hiệu quả trị liệu cực kỳ tốt, nhưng mà, hiện tại hoàng hậu bị trúng tên, đã mất máu quá nhiều...."
Hoàng thái hậu nghe vậy, sắc mặt đột nhiên đen lại: "Ngươi có âm mưu gì, muốn hại chết hoàng hậu phải không? Người đâu, lôi hắn ra ngoài chém đầu."
Học sinh kia nghe như vậy, nhất thời hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: "Hoàng thái hậu tha mạng. Tiểu nhân không phải cố ý...."
"Quên đi, chắc có lẽ hắn bị lời hứa của muội với ta làm cho mê hoặc tâm trí, nổi lên suy nghĩ tham lam." Phượng thái quân lên tiếng, ngăn cản việc trước mắt, sắc mặt nghiêm nghị nhìn mọi người nói, "Từ trước đến nay lão phụ thưởng phạt phân minh, có thể cứu sống hoàng hậu, chắc chắn sẽ có trọng thưởng, nhưng nếu như các người vì lòng tham, hại chết hoàng hậu, lão phụ tuyệt đối không để cho hắn có cơ hội sống sót mà rời khỏi Triều m tự."
Chính những lời nói mạnh mẽ này đã khiến cho những người có suy nghĩ tà niệm đều bị đánh bay đi, chỉ một lúc, xung quanh im lặng không có tiếng động, tất cả mọi người đều cúi đầu.
Nhưng mà, cũng có ngoại lệ.
Ánh mắt Phượng thái quân quét một vòng, đột nhiên chú ý tới một người, người này rất xấu xí, trên gương mặt còn có bớt hỏa long nổi bật, nhìn thấy mà giật mình. Tuy vậy, đôi mắt chói lói của nàng khá là cuốn hút người khác, trong lúc mọi người xung quanh đều xấu hổ cúi đầu, nàng lại ngạo nghễ ngẩng đầu, con ngươi sáng ngời có thần, tản ra một thứ ánh sáng chói lói, tràn đầy sức sống, đặc biệt hấp dẫn Phượng thái quân.
Cũng vào lúc này, cô gái đó bước ra từ trong đám người, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Phượng thái quân, mở miệng nói: "Để ta đi thử xem."
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xầm, vô số ánh mắt nghi ngờ, khinh miệt đều tập trung trên người nàng.
"Già Lam, cô điên rồi sao? Vì có được một nguyện vọng và một lời hứa mà liều mạng, nếu cô không cẩn thận khiến hoàng hậu chết, cái mạng nhỏ của cô cũng không còn." Mục Tư Viễn là người đầu tiên đứng ra nhắc nhở.
Sở Viêm Chiêm lặng lẽ nhìn Già Lam chăm chú, hắn không khuyên bảo cũng không cổ vũ, chỉ là kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ nàng thật sự có bản lĩnh chữa khỏi cho hoàng hậu, hay là bị lời hứa hẹn của hoàng thái hậu và Phượng thái quân dụ dỗ, nhất thời đầu óc bị mê muội.
"Già Lam, cô phải suy nghĩ thật kỹ, ngàn vạn lần không nên vọng động." Tống Thiến Nhi ở sau lưng khuyên nhủ.
Mà những người còn lại, thì nhỏ to nghị luận, ngoại trừ nghi ngờ thì đa phần đều là coi thường và xem kịch vui.
Hoàng thái hậu thấy có người không biết sống chết đứng ra, hơn nữa, người này thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, ngay cả mấy vị cao tăng cũng bó tay, nàng là con nhóc, sao có khả năng chữa bệnh?
Sắc mặt bà đen lại, nổi giận nói: "Lời ai gia nói ngươi không hiểu à? Ngươi có biết hậu quả của việc khoe mẽ là gì không?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người và lời đe dọa của hoàng thái hậu, Già Lam vẫn tự tin mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp tản mát tinh thần người đối diện: "Ta biết, nhưng ta muốn thử một lần."
"Thử? Ngươi cho rằng mạng người có thể tùy tiện đem ra thử nghiệm sao?" Hoàng thái hậu thấy đối phương có nhan sắc xấu xí, nhưng bề ngoài lại tỏ ra tự tin, cảm thấy vô cùng chói mắt, "Người đâu, đem người ăn nói xàm bậy này trục xuất khỏi Triều m tự, ai gia không muốn nhìn thấy nàng."
Lâm sư tỷ chỉ đợi hoàng thái hậu nói câu này, trong lòng có chút hả hê đứng dậy.
"Hoàng thái hậu anh minh, Già Lam mới vừa vào học viện Thiên Dực có hai ngày, làm sao biết được y thuật? Nàng ấy bụng dạ khó lường, muốn nhân cơ hội này đục nước béo cò, nói không chừng nàng với người ám sát hoàng hậu là cùng một giuộc, thích khách này không giết chết được hoàng hậu, bây giờ nàng nghĩ cách bù đắp lại sai lầm thì sao." Lâm sư tỷ đầu độc nói.
Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn phụ họa theo :"Đúng vậy Hoàng thái hậu. Ngày hôm qua chúng ta vốn đi lịch luyện cùng nhau, đến lúc hoàng hôn đã không thấy tăm hơi Già Lam đâu, chúng ta tìm nàng rất lâu, cũng không có kết quả, có lẽ nàng với đồng bọn đang bàn bạc đấy."
"Có chuyện này sao?" Hoàng thái hậu nghe lời hai người kia nói, mà càng nghi ngờ Già Lam thêm.
Già Lam thản nhiên mỉm cười, nhìn Phượng thái quân, bởi vì nàng biết, lúc này người thật sự bình tĩnh và cơ trí cũng chỉ có một mình Phượng thái quân.
"Phượng thái quân, tất cả mọi người ở đây cũng không ai dám thử chữa trị cho hoàng hậu , bây giờ ta chủ động đứng dậy, lại có người muốn ngăn cản ta. Thử hỏi, các người có thật sự muốn chữa bệnh cho hoàng hậu không? Hơn nữa, các người đợi đến lúc ngự y đến chữa trị cho hoàng hậu? Đến lúc đó, hoa cúc đã tàn...."
Phượng thái quân nhíu mày: "Ngươi có thật sự nắm chắc thành công?"
"Không dám nói chắc chắn mười phần, nhưng ít ra nắm chắc năm phần." Già Lam thẳng thắn nói.
Mọi người nghe nàng nói chỉ nắm chắc năm phần, mỗi người không nhịn được mà xuỵt dài, nắm chắc năm phần, đó không phải là duy trì sự sống cho hoàng hậu sao, có một nửa xác suất cứu sống hoàng hậu. Nói thế mà nàng cũng nói được.
"Phượng tỷ tỷ, không thể tin lời người này được, nàng nhỏ tuổi như vậy, y thuật sao có thể hơn được những vị cao tăng ở đây? Ai gia thấy hai tiểu cô nương kia nói không sai, nhìn bộ dạng người này rất khả nghi, lỡ như muốn mượn cớ ám sát hoàng hậu thì sao đây?" Hoàng thái hậu cực lực phản đối.
Phượng thái quân nghe không lọt tai lời hoàng thái hậu nói, bà híp mắt, nhìn Già Lam chăm chú, dường như muốn nhìn xuyên thấu con người nàng.
"Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Lão phụ đồng ý với cô, cho cô thử một lần, nhưng cô nên nhớ rõ một điều, một khi hoàng hậu xảy ra sơ suất gì, cô sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ."
"Phượng tỷ tỷ, người tin tưởng nàng sao? Nàng ta sao có thể chữa trị vết thương của hoàng hậu được?" Hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn về phía Phượng thái quân, không tán thành quyết định qua loa của bà.
Phượng thái quân giơ tay lên, ngăn cản những nghi ngờ của hoàng thái hậu, nhìn Già Lam nói: "Nếu như cô can đảm không sợ chết, lão phụ sẽ thành toàn cho cô, giúp cô lo liệu những chuyện còn lại. Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
Ánh mắt Già Lam rạng rỡ, nàng kiên định gật đầu: "Ta đã nghĩ kỹ."
"Nếu như ta trị không hết cho hoàng hậu, mặc người xử lý. Nhưng ta có một yêu cầu, trong lúc ta chữa trị cho hoàng hậu, bất kỳ người nào cũng không được quấy rối, cũng như không được tùy tiện xông vào."
"Được, ta đồng ý với cô." Phượng Thái quân liếc mắt nhìn nàng, hai bên ngầm hiểu nhau.
Hoàng thái hậu muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Phượng thái quân ngăn lại, cả đám học sinh học viện Thiên Dực lộ ra sắc mặt khó coi, Già Lam thật sự đi vào trong, hơn nữa còn được Phượng thái quân dốc sức giúp đỡ, thật sự là khó tin.
"Già Lam sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?" Tống Thiến Nhi lo âu nhìn Già Lam đi vào phòng bệnh đóng cửa lại, trái tim đập không ngừng.
"Nàng ấy tự tin như vậy, có lẽ đã nắm chắc." Sở Viêm Chiêu hiếm khi mở miệng, khiến Tống Thiến Nhi vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc mọi người còn đang ngờ vực, Già Lam đã một thân một mình bước vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, hoàng hậu Tuyết Mộng quốc đã rơi vào hôn mê sâu, cả phòng bốc lên mùi máu tanh.
Già Lam bước đến gần, xem xét thương thế của hoàng hậu, mũi tên trên người nàng đã bị gãy chuôi, mũi tên vẫn còn cắm trong cơ thể nàng, không được rút ra. Vị trí nàng trúng tên lại quá gần tim, ở đây cũng không có dụng cụ chữa bệnh tinh vi công nghệ cao như ở hiện đại, khó tránh mấy vị cao tăng không dám tùy tiện rút tên ra.
Nàng nhíu mày, suy tư về cách trị liệu. Sở dĩ nàng lập giấy sinh tử với Phượng thái quân, thứ nhất là để nàng có cơ hội thuận lợi vào Phượng gia, tìm kiếm tung tích cô cô, thứ hai là nàng muốn thử một chút, tu luyện lưu nguyệt thuật của nàng chữa trị có hiệu quả hay không. Nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng lắm thì nàng mượn sức của chiến hoàng bút chạy trốn vậy.
Trong lúc cân nhắc, đột nhiên ngửi được mùi vị khác thường trong không khí, nàng chợt quay đầu lại xem, bắt gặp người đứng sau lưng, hắn xuỵt với nàng một tiếng.
Già Lam kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi vào đây từ lúc nào?"
Người vừa tới không ai khác chính là Phượng Thiên Sách.
"Vào sớm hơn nàng một chút." Phượng Thiên Sách tùy tiện đánh giá người trên giường, Già Lam cản trở tầm mắt của hắn, xem ra hắn rất coi trọng chuyện này.
Thân là một thành viên của Phượng gia, lớn lên trên mảnh đất này, hắn tất nhiên sẽ có tình cảm với nó, hắn không muốn chiến tranh, càng không muốn nhìn thấy Phượng gia rơi vào cảnh chiến tranh không ngừng nghỉ.
Già Lam chủ động nói: "Ta muốn thử xem uy lực của lưu nguyệt thuật, nó có thể cứu sống nàng hay không?"
Phượng Thiên Sách nhìn nàng thật lâu, khẽ thở dài: "Thật ra nàng không cần lôi mình vào đây, ta biết, nàng là vì ta...."
Già Lam giật mắt mấy cái, đầu mê man, sao lại thành vì hắn? Có phải hắn đã suy nghĩ quá nhiều không?
Phượng Thiên Sách đưa tay, kéo Già Lam đang còn mê man, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Ta hiểu, mặc kệ sau này chúng ta có đối mặt với bao nhiêu khó khăn, ta đều sẽ không bỏ rơi nàng. Nếu một ngày nào đó chúng ta đối mặt với cái chết, ta sẽ để nàng chết trước ta, bởi vì ta lo lắng những người khác không chăm sóc nàng."
"......" Già Lam hắc tuyến đầy đầu, ai muốn chết trước ngươi chứ? Đừng nguyền rủa nàng được không? Nàng còn chưa sống đủ đó.
Không nghe được bất kỳ câu trả lời nào của nàng, Phượng Thiên Sách bất đắc dĩ thở dài, nàng hẳn là xem lời hắn nói như gió thổi bên tai. Hắn liền buồn bực, chẳng lẽ ngày thường mình hay nói đùa, bây giờ nói thật chẳng ai tin sao? Cho nên về phần biểu lộ chân thành của hắn, bọn họ lại xem như trò đùa?
"Tiểu Lam Lam, ta nên làm sao với nàng đây?" Cái ôm siết chặt hơn, hết cách thở dài, khiến đầu óc Già Lam càng mơ hồ, không biết hắn lại tính giở trò gì đây.
"Đừng giỡn nữa được không? Thời gian của ta không còn nhiều lắm." Già Lam đẩy hắn ra.
Sắc mặt Phượng Thiên Sách nghiêm chỉnh, thành thục mở nụ cười, ôm Già Lam từ phía sau, hùng hồn nói: "Ta giúp nàng."
Già Lam tức giận trừng mắt liếc hắn, cũng không biết là ai nghĩ ra được việc tu luyện lưu nguyệt thuật, nhất định phải có nam nhân thể chất thuần dương hỗ trợ, nàng hoài nghi người sáng tạo ra lưu nguyệt thuật chính là một sắc nữ, vì muốn song tu hợp thể với nam thân thể chất thuần dương cho nên mới nghĩ ra cách hỗ trợ quái dị thế.
Vốn định đẩy hắn ra, nhưng thời gian cấp bách, để có thêm nhiều cơ hội, Già Lam đành chấp nhận hành vi xấu xa của hắn.
Thời gian không cho phép bọn họ do dự, đem hoàng hậu từ trên giương nâng dậy, Già Lam khoanh chân ngồi trước mặt bà, Già Lam chậm rãi đưa tay dừng ngay chỗ cây tên trước ngực nàng, nắm nửa đoạn tên ở bên ngoài.
Tay nàng liên tục điều chỉnh mấy vị trí, trong đầu nàng không ngừng lo lắng, nếu như lát nữa rút tên thất bại, tính mạng hoàng hậu chỉ e không duy trì tới một canh giờ, mà là mất mạng tại chỗ.
"Đừng căng thẳng, tất cả có ta." Phượng Thiên Sách ở sau lưng ôm nàng, giọng nói êm ái, truyền vào tai nàng, phút chốc trong lòng nàng bình tĩnh đến kỳ lạ.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt, đợi cho trái tim hoàn toàn tĩnh lặng, nàng lại mở mắt lần nữa, con ngươi không hề có bất kỳ chần chừ do dự, mà chỉ còn kiên định khiếp người.
"Ta muốn bắt đầu." Tiếng nói Già Lam vang lên, nhanh như chớp đem mũi tên trước ngực hoàng hậu rút ra, vì mũi tên cắm vào da thịt đau đớn, khiến hoàng hậu đang hôn mê thức tỉnh, nàng la lớn: "A----------------"
Những người bên ngoài phòng nghe tiếng la phát ra từ bên trong, đều chấn động, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Sắc mặt hoàng thái hậu đại biến, là người đầu tiên muốn xông vào, Phượng lão thái thái tiến lên mấy bước ngăn bà lại: "Đừng nóng vội. Vẫn là câu nói kia, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người."
"Phượng tỷ tỷ, người không nghe tiếng kêu của hoàng hậu sao? Nói không chừng nha đầu kia đã ra tay sát hại hoàng hậu." Hoàng thái hậu vội la lên.
Phượng lão thái thái bình tĩnh nói: "Hoàng hậu còn có thể la được, chứng tỏ nàng chưa chết."
Sắc mặt hoàng thái hậu càng đen hơn, theo ý của bà nói, chẳng lẽ để hoàng hậu tắt thở rồi mới đi vào, khi đó cũng đã quá muộn.
Ở chỗ khác, Hiên Viên Trinh Nhi đã tỉnh, nàng lảo đảo đi tới, nghe tiếng hô to của mẫu hậu, nàng càng thêm sốt ruột.
"Các người đã làm gì mẫu hậu ta?"
Đi theo nàng đến đây, còn có hai huynh muội Phượng Thiên Dục và Phượng Thiên Tầm, nghe trong phòng truyền đến tiếng hô lớn, hai người cũng không nhịn được hoảng sợ, chẳng lẽ hoàng hậu thật sự xảy ra chuyện gì?
"Trinh Nhi, ngươi đừng gấp gáp, đã có người đi vào đó chữa trị cho mẫu hậu ngươi." Phượng lão thái thái kiên trì giải thích cho nàng.
Hiên Viên Trinh Nhi lộ ra nụ cười vui vẻ: "Là ai? Là vị đại phu hay đại sư nào?"
Phượng lão thái thái ho nhẹ, bà do dự một lúc mới trả lời: "Đều không phải, là học sinh của học viện Thiên Dực, tên của nàng là...."
Lúc này, bà mới nhớ, khi nãy quên hỏi tên đối phương.
Thấy bà ngập ngừng, có người nhắc nhở: "Nàng tên Già Lam, là học sinh vừa nhập học được hai ngày của học viện Thiên Dực."
"Cái gì? Già Lam???" Phượng Thiên Dục là người đầu tiên sợ hãi la toáng lên, "Lão tổ tông, người hồ đồ rồi phải không? Làm sao có thể để cho nàng chữa trị cho hoàng hậu được? Nàng ta đâu biết y thuật?"
"Làm sao? Ngươi biết nàng?" Phượng lão thái thái bỗng nhiên cảm thấy cái tên Già Lam này rất quen, chẳng biết đã nghe ở đây, chưa kịp suy nghĩ, đã thấy Phượng Thiên Dục lòng đầy căm phẫn nói: "Đâu chỉ có quen biết?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vĩnh viễn không quên được nổi nhục bị bạo cúc: "Lão tổ tông, người không nhớ sao? Lúc trước ta từng nói, trong thời gian ở Lạc Xuyên thành đại ca có thích một xấu nữ, tên của nàng là Già Lam."
"Thì ra là nàng." Phượng lão thái thái như bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn xung quanh, "Đại ca ngươi đâu? Sao không thấy hắn?"
"Chắc đại cai đi tìm đại phu giúp đỡ." Phượng Thiên Tầm đúng lúc xen vào nói, trong nội tâm vẫn không ngừng suy nghĩ, lúc này đại ca đã biết thân phận của Già Lam, nếu như hắn biết Già Lam lúc này lại đang trị liệu cho hoàng hậu, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Lá gan của Già Lam cũng thật lớn quá, nhiệm vụ gì cũng dám nhận, lẽ nào nàng không nghĩ đến, lỡ như không chữa hết cho hoàng hậu, nàng phải nhận lấy tội chết sao.
Hiên Viên Trinh Nhi nghe mấy người này nói, tâm tình càng thêm kích động, nàng đột nhiên nhào tới, kéo xiêm y Phượng lão thái thái, dùng sức lôi kéo: "Lão tổ tông, sao người có thể để cho một người không hiểu biết y thuật vào trong? Người muốn hại chết mẫu hậu ta sao? Ta tôn kính người như vậy, sao người có thể làm như thế với ta?"
Phượng lão thái thái nhíu mày, đang định an ủi nàng, nào ngờ nàng quay đầu, liễu lĩnh phá cửa chạy vào phòng.
"Trinh Nhi."
Cửa phòng mở ra, Phượng lão thái thái và những người bên ngoài đều liếc mắt nhìn bên trong.
Ánh sáng mờ tối, thoáng chốc đã bị cảnh vật bên ngoài phá vỡ yên lặng.
Trước giường bệnh, Già Lam chậm rãi đỡ hoàng hậu nằm xuống, không để ý ánh mắt soi mói của mọi người, nàng cẩn thận giúp hoàng hậu đắp kín mền, sau đó từ tốn xoay lại nhìn những người đứng ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều chú ý, tay phải và váy của nàng đều nhuộm máu, ở dưới chân nàng là một cây tên dính máu dầm dề. Lại nhìn hoàng hậu trên giường, nàng không nhúc nhích nằm đó, cả người như mất đi sức sống.
Hiên Viên Trinh Nhi sửng sốt trong chốc lát, là người đầu tiên chạy đến giường bệnh: "Mẫu hậu, mẫu hậu."
Nàng quay lại, tức giận trừng mắt với Già Lam: "Cô đã làm gì mẫu hậu ta?"
Già Lam nhún vai, không trả lời.
Lúc này, Phượng Thiên Dục là người thứ hai xông tới, nhìn hoàng hậu ở trên giường bên cũng không có sức sống, lại nhìn Già Lam, hắn lạnh lùng trách mắng: "Cô có biết lần này cô gây họa lớn không, cô chết chắc rồi. Đại ca của ta cũng không cứu được cô."
Già Lam thờ ơ cười cười, nàng biết bất luận hiện tại như thế nào nàng cũng không cần giải thích.
"Cô còn cười được nữa. Cô đúng là to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám làm." Phượng Thiên Dục nổi nóng quát.
"Còn muốn nói gì nữa? Người đâu mau đem nha đầu này lôi xuống dưới chém." Hoàng thái hậu lập tức lên mặt, lúc nào cũng muốn lôi người ra chém, đây đúng là Phật trên đầu môi chót lưỡi.
Già Lam nhàn nhạt mở nụ cười, nhìn một lượt mới nói: "Các người gấp gì chứ? Ta có nói người đã chết sao?"
Nàng quay lại nhìn Hiên Viên Trinh Nhi đang khóc thương tâm nhắc nhở: "Công chúa Trinh Nhi, người còn chưa xác thực mẫu hậu mình đã chết hay chưa, mà ngồi khóc như vậy, người là đang gấp gáp muốn lo ma chạy cho mẫu hậu người à?"
Hiên Viên Trinh Nhi ngẩn ra, lúc này nghe tiếng la tê tâm liệt phế của mẫu hậu, nàng theo bản năng cho rằng mẫu hậu đã xảy ra chuyện, hiện tại lại thấy mẫu thân không có bất cứ động tĩnh nào, nàng lại quên kiểm tra tỉ mỉ. Nghe Già Lam nói thế, nàng thò tay về phía mũi mẫu thân.
Giọt nước mắt của nàng đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: "Mẫu hậu vẫn còn thở, hơn nữa hơi thở đang dần bình ổn lại..."
Lời của nàng vừa nói ra, mấy vị cao tăng đều cảm thấy khó tin, bước vào xác nhận thử.
"Hoàng thái hậu, Phượng thái quân, hơi thở hoàng hậu quả thực đã ổn định, xem ra vị cô nương này quả thực có bản lĩnh." Một vị cao tăng trong đó trả lời, ánh mắt nhìn về Già Lam có mấy phần kính nể. Thử nghĩ xem, ngay cả bọn họ còn bó tay, mà nàng lại có thể làm được, bọn họ sao có thể không bội phục Già Lam?
"Thật sao?" Phượng lão thái thái thở dài một hơi, lộ ra sắc mặt vui mừng.
Hoàng thái hậu không tin, vẫn khắc nghiệt nói: "Nếu nàng thật sự có bản lĩnh chữa khỏi cho hoàng hậu, thế sao đến giờ hoàng hậu vẫn còn chưa tỉnh lại? Chắc chắn nàng ta là mua danh chuộc lợi, tưởng chúng ta ngu dốt mà lừa gạt...."
Mấy vị cao tăng nghe như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, mấy người bọn họ đã xác thực, mà hoàng thái hậu còn không tin, chỉ có thể nói rằng hoàng thái hậu là cố tình gây khó dễ đối phương.
Đột nhiên, trên giường bệnh truyền đến tiếng động nhẹ, hoàng hậu đang hôn mê từ từ mở mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.