Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 106: V29: Nhiệt liệt hôn, tổ ba người cướp sạch (2)
Bắc Đằng
23/09/2016
Edit: Tịch Liêu
"Vậy thì mời Nhị công chúa dẫn đường." Phượng Thiên Sách nở nụ cười tuyệt mỹ, bước đi thong thả, đến bên cạnh Già Lam, nhỏ tiếng nói: "Thấy gì chưa? Nàng không thích, nhưng có người thích gia đấy."
Già Lam không lên tiếng liếc mắt nhìn hắn, hừ đắc ý nhỉ.
"Chúc ngươi sớm ngày trở thành phò mã gia."
Rõ ràng là câu nói chế giễu, nhưng khi nói ra lại nồng nặc mùi vị ghen tuông.
Phượng Thiên Sách nghe vậy, trong lòng cực kỳ sảng khoái, hắn cười ha ha, động tác phe phẩy quạt trên tay càng cợt nhả lẳng lơ hơn.
"Nhàm chán." Gò má Già Lam hơi ửng đỏ, bước chân nhanh lướt qua hắn.
Nhị công chúa đi phía trước nghe tiếng cười, vội xoay người lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phượng Thiên Tầm từ sau đi tới, kéo kéo cánh tay huynh trưởng mình, cười đùa nói: "Đại ca, huynh định cảm ơn muội thế nào?"
Lắc lắc túi gấm trong tay, Thiên Thiên ở bên trong, nghe được âm thanh của chủ nhân, ra sức giãy dụa: "Chủ nhân, cứu ta."
Phượng Thiên Sách cầm quạt khẽ chạm một cái, ánh sáng màu vàng thoát ra, cuối cùng Thiên Thiên cũng được tự do, há to mồm thở hổn hển, bay lên bả vai chủ nhân.
"Chủ nhân." Đôi mắt ngập nước chớp chớp, Thiên Thiên tủi thân nhìn chủ nhân mình, muốn được chủ nhân an ủi. Ai ngờ, chủ nhân chẳng thèm để ý đến nó, trực tiếp nhận lấy túi gấm trong tay Phượng Thiên Tầm, rồi đưa sang cho Già Lam: "Đây là túi càn khôn phục hy chuyên dùng để thu phục thần thú, có nó, sau này Thiên Thiên sẽ không dám quấy rầy nàng đâu."
"Chủ....nhân...." Thiên Thiên hoàn toàn bị sụp đổ, không nói được lời nào trọn vẹn, chủ nhân quá thiên vị, tại sao đối xử với nó tàn nhẫn như vậy?
"Được thôi." Già Lam không hề từ chối, vui vẻ nhận lấy, từ nay bình dấm chua Thiên Thiên hết dám đến đả kích nàng nữa rồi.
Thiên Thiên bị khiêu khích, tức giận đến xù lông, Phượng Thiên Sách với tay vuốt xuống.
Nhị công chúa nhìn mấy người đó, trong lòng rất ngờ vực, nha đầu xấu xí đó, từ khi nào đã thân thiết với hai huynh muội Phượng gia như vậy? Một nha đầu xấu xí lại có thể hấp dẫn được ánh mắt của hai huynh muội kiêu căng, mắt cao hơn đầu, không ai sánh bằng, rốt cuộc nàng ta có tài đức gì?
Trong lòng Nhị công chúa che đậy khó chịu, cũng không biết vì sao, đành cắt ngang lời bọn họ: "Phượng thiếu, xin mời."
Dưới sự hướng dẫn của Nhị công chúa, đoàn người đi vào thưởng thức cảnh sắc vườn hoa, Già Lam phải thừa nhận, phủ đệ Nhị công chúa so với Tử Cẩm Thành nàng đến xinh đẹp và tinh tế hơn nhiều, nơi nào cũng được thiết kế cẩn thận, luôn tạo nên sự kinh ngạc.
Nhị công chúa âm thầm quan sát vẻ mặt của Già Lam, trong bụng vô cùng hả hê, kim chi ngọc diệp đúng là khác nhau với dân thường, sao có thể tùy tùy tiện tiện chơi chung được? Thân phận nàng là công chúa cao quý, đời này Già Lam có cỡi ngựa cũng đuổi theo không kịp, Phượng thiếu là người thông minh, sao không hiểu rõ đạo lý này chứ?
Suy nghĩ như vậy, nàng vui vẻ đi đến chỗ Già Lam, nói: "Già Lam cô nương, thấy phủ của ta thế nào? Nếu như cô thích, có thể ở lại đây mấy ngày, dù sao trong phủ còn rất nhiều phòng trống."
Thái độ của nàng đột nhiên thay đổi, khiến Già Lam vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, nàng liền hiểu, nàng ta đâu có lòng tốt muốn nàng ở lại, rõ ràng là muốn giữ chân Phượng Thiên Sách.
"Không thành vấn đề, còn mấy ngày nữa đến sinh nhật Phượng thái quân. Còn về phần trưởng lão ở học viện Thiên Dực, ta nghĩ bọn họ sẽ không truy cứu việc ta ở lại phủ công chúa."
Nhị công chúa nghe vậy, trong bụng mừng thầm, quay lại nhìn Phượng Thiên Sách: "Phượng thiếu, vậy còn người?"
Hắn sẽ ở lại đây chứ?
Quả nhiên, Phượng Thiên Sách nhìn Già Lam, híp mắt cười nói: "Tiểu Lam Lam ở lại, ta cũng ở lại."
Tuy đã đạt được như ý, nhưng trong lòng Nhị công chúa cũng không vui vẻ mấy, vì sao lại chỉ cần giữ Già Lam ở lại, thì hắn mới ở lại? Xem ra nàng phải tìm hiểu nha đầu xấu xí này thật kỹ, hoặc là bắt nàng ta làm người của mình, vậy nàng sẽ đạt được tâm nguyện của mình, tạo được tình cảm với Phượng thiếu.
"Phượng tam, còn cô?"
"Ta vốn không muốn ở lại, nhưng mà nếu đại ca ta đã ở lại, vậy ta đành phải miễn cưỡng ở lại thôi."
"Vậy thật tốt! Chị em tốt chúng ta sẽ có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm." Nhị công chúa ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
Lúc này, có hạ nhân vội vã chạy tới báo: "Nhị công chúa, Nạp Lan công tử đến phủ bái phỏng"
"Nạp Lan công tử? Ai là Nạp Lang công tử?” Nhị công chúa rất ngạc nhiên, trong đầu không nhớ nổi Nạp Lan công tử là người nào, nhưng nàng không dám xác nhận, bởi vì trong ấn tượng của nàng, dường như nàng và vị Nạp Lan công tử kia không có bất kỳ liên quan nào. Cả hai chưa từng xuất hiện gặp nhau, sao lại đột nhiên đến phủ nàng bái phỏng chứ?
Nhất định chỉ cùng họ mà thôi.
“Đúng vậy là đại công tử Nạp Lan gia tộc, đứng đầu trong Bát công tử Hạo Thiên - Nạp Lan Tiêu Bạch.”
Lời này của hạ nhân, khiến Nhị công chúa phấn chấn: "Thật sự là Nạp Lan Tiêu Bạch sao? Là Nạp Lan Tiêu Bạch đứng đầu Bát công tử Hạo Thiển? Sao hắn lại đến chỗ ta?"
Nàng không nhịn nổi mà ăn nói lộn xộn: "Thật tốt quá. Ngươi mau đi báo tin cho Đại tỷ ta biết, nói Nạp Lan Tiêu Bạch đang ở phủ ta, để tỷ ấy mau đến đây, ta sẽ nghĩ biện pháp giữ chân hắn lại."
"Vâng, Nhị công chúa." Hạ nhân thối lui.
Nhị công chúa vẫn còn đang hưng phấn, lẩm bẩm nói một mình: "Thật tốt quá! Cả đời Đại tỷ ta ai cũng không chịu thua, lại chỉ thua một người như Nạp Lan Tiêu Bạch, nếu như tỷ ấy biết Nạp Lan Tiêu Bạch ở phủ ta, tỷ ấy nhất định sẽ phi ngựa đến đây."
Nhị công chúa tiếp tục lải nhải một hơi, chợt có một người khinh thường cười lạnh, cắt ngang lời nàng: "Tên mù Nạp Lan này, đúng là âm hồn không tiêu tan."
Già Lam nghe vậy, tức giận trừng mắt Phượng Thiên Sách, có cần phải nói nặng người ta thế không? Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, sao Nạp Lan đại ca lại đến đây nhỉ, nghe Nhị công chúa nói vậy, giao tình giữa hắn với Nhị công chúa cũng đâu có thân thiết gì?
Đang say sưa suy nghĩ, đột nhiên thắt lưng bị ai nhéo một cái, nàng bực mình hừ một tiếng, quay lại bắt gặp sắc mặt không vui của Phượng Thiên Sách.
"Làm sao?"
"Không cho phép nàng ở trước mặt ta nghĩ đến nam nhân khác." Giọng điệu bá đạo khiến Già Lam không nhịn được cười, thì ra là hắn đang ghen.
Có nên nói cho hắn biết, rất có thể nàng và Nạp Lan đại ca có quan hệ thân thích hay không nhỉ?
Thôi quên đi, vẫn là không nên nói cho hắn biết, phải để cho hắn ăn dấm chua dài dài, ai bảo miệng mồm hắn độc địa như thế, thích làm tổn thương người khác.
"Ta muốn nhớ hắn thì nhớ đấy." Thấy sắc mặt đen như đít nồi của hắn, tâm tình Già Lam ngược lại rất tốt nhếch môi.
Phượng Thiên Tầm chống nạnh, cười phá lên, thì ra đại ca còn một bộ mặt đáng yêu như vậy, vì sao trước đây nàng không biết nhỉ?
"Phượng tam, cô đang cười cái gì?" Nhị công chúa ngạc nhiên nhìn ba người bọn họ, vì sao nàng lại nghe không hiểu gì hết?
"Không có gì không có gì. Cô mau đi tiếp khách đi." Phượng Thiên Tầm không cười nói, nhưng trên mặt vẫn không giấu được xúc động muốn cười.
Nhị công chúa đi ra chưa được bao lâu, Nạp Lan Tiêu Bạch dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, đã cất bước đi vào vườn hoa.
Áo choàng dài đến gối màu lam xanh thẳm, cả người đơn giản nhưng bắt mắt, Nạp Lan Tiêu Bạch ở giữa tám gã thủ hạ, tao nhã đi tới, bước đi phóng khoáng tự nhiên như thần tiên.
Nhị công chúa không tự chủ mà chao đảo, nàng kinh ngạc nhìn chăm chú nam tử đang đến gần, linh hồn nhỏ bé của nàng như bị hút mất, quên mất người ở chỗ nào.
Thì ra hắn là Nạp Lan Tiêu Bạch. Nam tử như vậy, như tiên trên trời, hèn chi đại tỷ kiêu ngạo lạnh lùng lại đối đãi với hắn khác với những người khác.
Nhưng mà cho dù hắn tốt cỡ nào, cũng chỉ là một kẻ mù mà thôi.
Nhị công chúa chậm rãi thu lại tâm tư, thương xót cho hắn.
Càng thương tiếc cho đại tỷ lần đầu tiên động tâm, lại là một người mù như hắn....Nếu đổi lại là nàng, nàng chắc chắn sẽ không gả cho một người mù. Phượng thiếu vẫn là tốt nhất, tuy rằng tính tình hắn hơi cổ quái, thường khiến người ta không đỡ được, nhưng mà hắn hài hước dí dóm, thân thế lại môn đăng hộ đối với nàng, so với Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn là tốt hơn.
Trong lòng Nhị công chúa âm thầm so sánh hai nam nhân này ai tốt hơn ai, nhưng nàng lại quên mất một điều, người ta cũng không có để nàng vào trong mắt.
Nạp Lan Tiêu Bạch hơi nghiêng tai, đột nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: "Lam Lam, có thể sang đỡ ta được không?"
Giọng nói của hắn dễ nghe, làm người ta không thể nào từ chối được, Già Lam không chút nghĩ ngợi, liền cất bước chạy tới, đưa tay đỡ lấy hắn: "Nạp Lan đại ca, sao huynh lại đến đây?"
"Còn phải hỏi nữa à? Bám đít tới đây còn có lý do sao." Phượng Thiên Sách xen vào, giọng điệu rất khó chịu.
Già Lam không rảnh mà cãi nhau với hắn, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, nếu hắn nói Nạp Lan đại ca là bám đít, vậy chẳng phải đang nói nàng là rắm ??
Tên Phượng Thiên Sách khó ưa, cứ đợi đi, trở về nàng sẽ chỉnh hắn.
"Nạp Lan đại ca đừng để ý tới hắn. Có người đang đố kỵ tài hoa và trí tuệ của huynh đấy, chúng ta không cần phải chấp nhặt với hắn." Già Lam lén làm mặt quỷ với Phượng Thiên Sách.
Nạp Lan Tiêu Bạch mỉm cười ấm áp: "Không sao, Phượng thiếu là người ăn nói ngay thẳng, ta sẽ không để trong lòng."
Phượng Thiên Tầm nhìn đại ca kinh ngạc, không tim không phổi cười ha hả: "Đại ca, ngày thường huynh nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, bây giờ đi đâu hết rồi? Có phải gặp đại tẩu tương lai xong, công phu mồm mép cũng bị giảm đi hay không?"
Nàng quay lại, nói với Già Lam: "Đại tẩu, tỷ cũng vậy nữa. Tỷ và đại ca giận dỗi nhau, ban đêm vào trong chăn giải quyết là được, hà tất gì ầm ĩ trước mặt người ngoài, người ta nhìn vào sẽ chê cười mất."
Lời nói của Phượng Thiên Tầm giật gân khiến mặt Già Lam ửng đỏ.
Cái gì mà đại tẩu tương lai chứ? Một lúc sau bỏ luôn chữ tương lai, trực tiếp gọi thẳng đại tẩu?
Già Lam vừa muốn mở miệng, Phượng Thiên Sách đã lập tức trả lời muội muội mình: "Hết cách rồi, ai bảo đại ca muội là người sợ vợ chứ. Nhưng mà có một câu nói rất hay, nam nhân tốt là nam nhân yêu vợ."
"Điểm này ta có thể chứng minh, đại ca ta tuyệt đối là nam nhân tốt. Đại tẩu tỷ phải biết quý trọng, không tìm được người thứ hai đâu, tỷ nhất định không hối hận."
Hai huynh muội kẻ xướng người họa, Già Lam tức giận nghiến răng nghiến lợi, bây giờ nàng mới nhìn ra, hai huynh muội đúng là người một nhà mà.
"Lam Lam ta ngửi thấy mùi thơm của lan hồ điệp, muội theo ta đi xem một chút."
"Được, ta đi với huynh."
Nạp Lan Tiêu Bạch chỉ nói một câu, đã lừa gạt được Già Lam đi chỗ khác.
Ban đầu hai huynh muội còn cười cười nói nói, liếc mắt nhìn nhau cảm thấy có nguy cơ, xem ra tên Nạp Lan Tiêu Bạch này không đơn giản, đến đây là có mục đích riêng.
"Đại ca, ta nhất định sẽ giúp huynh. Chúng ta nhất định phải cướp đại tẩu về." Phượng Thiên Tầm nắm quyền, lời thề son sắt.
Phượng Thiên Sách nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, miễn cưỡng nói: "Muội đừng gây thêm phiền phức là được, với bản lảnh của đại ca muội, cần phải có người giúp một tay à?"
"Đại ca, huynh đừng có làm màu, mọi người đi hết rồi, huynh diễn cho ai xem? y ui." Phượng Thiên Tầm sờ đầu mình, lẽ lưỡi, sao lại đánh nàng? Nàng chỉ đang suy nghĩ cho đại ca thôi mà.
"Vậy thì mời Nhị công chúa dẫn đường." Phượng Thiên Sách nở nụ cười tuyệt mỹ, bước đi thong thả, đến bên cạnh Già Lam, nhỏ tiếng nói: "Thấy gì chưa? Nàng không thích, nhưng có người thích gia đấy."
Già Lam không lên tiếng liếc mắt nhìn hắn, hừ đắc ý nhỉ.
"Chúc ngươi sớm ngày trở thành phò mã gia."
Rõ ràng là câu nói chế giễu, nhưng khi nói ra lại nồng nặc mùi vị ghen tuông.
Phượng Thiên Sách nghe vậy, trong lòng cực kỳ sảng khoái, hắn cười ha ha, động tác phe phẩy quạt trên tay càng cợt nhả lẳng lơ hơn.
"Nhàm chán." Gò má Già Lam hơi ửng đỏ, bước chân nhanh lướt qua hắn.
Nhị công chúa đi phía trước nghe tiếng cười, vội xoay người lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phượng Thiên Tầm từ sau đi tới, kéo kéo cánh tay huynh trưởng mình, cười đùa nói: "Đại ca, huynh định cảm ơn muội thế nào?"
Lắc lắc túi gấm trong tay, Thiên Thiên ở bên trong, nghe được âm thanh của chủ nhân, ra sức giãy dụa: "Chủ nhân, cứu ta."
Phượng Thiên Sách cầm quạt khẽ chạm một cái, ánh sáng màu vàng thoát ra, cuối cùng Thiên Thiên cũng được tự do, há to mồm thở hổn hển, bay lên bả vai chủ nhân.
"Chủ nhân." Đôi mắt ngập nước chớp chớp, Thiên Thiên tủi thân nhìn chủ nhân mình, muốn được chủ nhân an ủi. Ai ngờ, chủ nhân chẳng thèm để ý đến nó, trực tiếp nhận lấy túi gấm trong tay Phượng Thiên Tầm, rồi đưa sang cho Già Lam: "Đây là túi càn khôn phục hy chuyên dùng để thu phục thần thú, có nó, sau này Thiên Thiên sẽ không dám quấy rầy nàng đâu."
"Chủ....nhân...." Thiên Thiên hoàn toàn bị sụp đổ, không nói được lời nào trọn vẹn, chủ nhân quá thiên vị, tại sao đối xử với nó tàn nhẫn như vậy?
"Được thôi." Già Lam không hề từ chối, vui vẻ nhận lấy, từ nay bình dấm chua Thiên Thiên hết dám đến đả kích nàng nữa rồi.
Thiên Thiên bị khiêu khích, tức giận đến xù lông, Phượng Thiên Sách với tay vuốt xuống.
Nhị công chúa nhìn mấy người đó, trong lòng rất ngờ vực, nha đầu xấu xí đó, từ khi nào đã thân thiết với hai huynh muội Phượng gia như vậy? Một nha đầu xấu xí lại có thể hấp dẫn được ánh mắt của hai huynh muội kiêu căng, mắt cao hơn đầu, không ai sánh bằng, rốt cuộc nàng ta có tài đức gì?
Trong lòng Nhị công chúa che đậy khó chịu, cũng không biết vì sao, đành cắt ngang lời bọn họ: "Phượng thiếu, xin mời."
Dưới sự hướng dẫn của Nhị công chúa, đoàn người đi vào thưởng thức cảnh sắc vườn hoa, Già Lam phải thừa nhận, phủ đệ Nhị công chúa so với Tử Cẩm Thành nàng đến xinh đẹp và tinh tế hơn nhiều, nơi nào cũng được thiết kế cẩn thận, luôn tạo nên sự kinh ngạc.
Nhị công chúa âm thầm quan sát vẻ mặt của Già Lam, trong bụng vô cùng hả hê, kim chi ngọc diệp đúng là khác nhau với dân thường, sao có thể tùy tùy tiện tiện chơi chung được? Thân phận nàng là công chúa cao quý, đời này Già Lam có cỡi ngựa cũng đuổi theo không kịp, Phượng thiếu là người thông minh, sao không hiểu rõ đạo lý này chứ?
Suy nghĩ như vậy, nàng vui vẻ đi đến chỗ Già Lam, nói: "Già Lam cô nương, thấy phủ của ta thế nào? Nếu như cô thích, có thể ở lại đây mấy ngày, dù sao trong phủ còn rất nhiều phòng trống."
Thái độ của nàng đột nhiên thay đổi, khiến Già Lam vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, nàng liền hiểu, nàng ta đâu có lòng tốt muốn nàng ở lại, rõ ràng là muốn giữ chân Phượng Thiên Sách.
"Không thành vấn đề, còn mấy ngày nữa đến sinh nhật Phượng thái quân. Còn về phần trưởng lão ở học viện Thiên Dực, ta nghĩ bọn họ sẽ không truy cứu việc ta ở lại phủ công chúa."
Nhị công chúa nghe vậy, trong bụng mừng thầm, quay lại nhìn Phượng Thiên Sách: "Phượng thiếu, vậy còn người?"
Hắn sẽ ở lại đây chứ?
Quả nhiên, Phượng Thiên Sách nhìn Già Lam, híp mắt cười nói: "Tiểu Lam Lam ở lại, ta cũng ở lại."
Tuy đã đạt được như ý, nhưng trong lòng Nhị công chúa cũng không vui vẻ mấy, vì sao lại chỉ cần giữ Già Lam ở lại, thì hắn mới ở lại? Xem ra nàng phải tìm hiểu nha đầu xấu xí này thật kỹ, hoặc là bắt nàng ta làm người của mình, vậy nàng sẽ đạt được tâm nguyện của mình, tạo được tình cảm với Phượng thiếu.
"Phượng tam, còn cô?"
"Ta vốn không muốn ở lại, nhưng mà nếu đại ca ta đã ở lại, vậy ta đành phải miễn cưỡng ở lại thôi."
"Vậy thật tốt! Chị em tốt chúng ta sẽ có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm." Nhị công chúa ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
Lúc này, có hạ nhân vội vã chạy tới báo: "Nhị công chúa, Nạp Lan công tử đến phủ bái phỏng"
"Nạp Lan công tử? Ai là Nạp Lang công tử?” Nhị công chúa rất ngạc nhiên, trong đầu không nhớ nổi Nạp Lan công tử là người nào, nhưng nàng không dám xác nhận, bởi vì trong ấn tượng của nàng, dường như nàng và vị Nạp Lan công tử kia không có bất kỳ liên quan nào. Cả hai chưa từng xuất hiện gặp nhau, sao lại đột nhiên đến phủ nàng bái phỏng chứ?
Nhất định chỉ cùng họ mà thôi.
“Đúng vậy là đại công tử Nạp Lan gia tộc, đứng đầu trong Bát công tử Hạo Thiên - Nạp Lan Tiêu Bạch.”
Lời này của hạ nhân, khiến Nhị công chúa phấn chấn: "Thật sự là Nạp Lan Tiêu Bạch sao? Là Nạp Lan Tiêu Bạch đứng đầu Bát công tử Hạo Thiển? Sao hắn lại đến chỗ ta?"
Nàng không nhịn nổi mà ăn nói lộn xộn: "Thật tốt quá. Ngươi mau đi báo tin cho Đại tỷ ta biết, nói Nạp Lan Tiêu Bạch đang ở phủ ta, để tỷ ấy mau đến đây, ta sẽ nghĩ biện pháp giữ chân hắn lại."
"Vâng, Nhị công chúa." Hạ nhân thối lui.
Nhị công chúa vẫn còn đang hưng phấn, lẩm bẩm nói một mình: "Thật tốt quá! Cả đời Đại tỷ ta ai cũng không chịu thua, lại chỉ thua một người như Nạp Lan Tiêu Bạch, nếu như tỷ ấy biết Nạp Lan Tiêu Bạch ở phủ ta, tỷ ấy nhất định sẽ phi ngựa đến đây."
Nhị công chúa tiếp tục lải nhải một hơi, chợt có một người khinh thường cười lạnh, cắt ngang lời nàng: "Tên mù Nạp Lan này, đúng là âm hồn không tiêu tan."
Già Lam nghe vậy, tức giận trừng mắt Phượng Thiên Sách, có cần phải nói nặng người ta thế không? Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, sao Nạp Lan đại ca lại đến đây nhỉ, nghe Nhị công chúa nói vậy, giao tình giữa hắn với Nhị công chúa cũng đâu có thân thiết gì?
Đang say sưa suy nghĩ, đột nhiên thắt lưng bị ai nhéo một cái, nàng bực mình hừ một tiếng, quay lại bắt gặp sắc mặt không vui của Phượng Thiên Sách.
"Làm sao?"
"Không cho phép nàng ở trước mặt ta nghĩ đến nam nhân khác." Giọng điệu bá đạo khiến Già Lam không nhịn được cười, thì ra là hắn đang ghen.
Có nên nói cho hắn biết, rất có thể nàng và Nạp Lan đại ca có quan hệ thân thích hay không nhỉ?
Thôi quên đi, vẫn là không nên nói cho hắn biết, phải để cho hắn ăn dấm chua dài dài, ai bảo miệng mồm hắn độc địa như thế, thích làm tổn thương người khác.
"Ta muốn nhớ hắn thì nhớ đấy." Thấy sắc mặt đen như đít nồi của hắn, tâm tình Già Lam ngược lại rất tốt nhếch môi.
Phượng Thiên Tầm chống nạnh, cười phá lên, thì ra đại ca còn một bộ mặt đáng yêu như vậy, vì sao trước đây nàng không biết nhỉ?
"Phượng tam, cô đang cười cái gì?" Nhị công chúa ngạc nhiên nhìn ba người bọn họ, vì sao nàng lại nghe không hiểu gì hết?
"Không có gì không có gì. Cô mau đi tiếp khách đi." Phượng Thiên Tầm không cười nói, nhưng trên mặt vẫn không giấu được xúc động muốn cười.
Nhị công chúa đi ra chưa được bao lâu, Nạp Lan Tiêu Bạch dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, đã cất bước đi vào vườn hoa.
Áo choàng dài đến gối màu lam xanh thẳm, cả người đơn giản nhưng bắt mắt, Nạp Lan Tiêu Bạch ở giữa tám gã thủ hạ, tao nhã đi tới, bước đi phóng khoáng tự nhiên như thần tiên.
Nhị công chúa không tự chủ mà chao đảo, nàng kinh ngạc nhìn chăm chú nam tử đang đến gần, linh hồn nhỏ bé của nàng như bị hút mất, quên mất người ở chỗ nào.
Thì ra hắn là Nạp Lan Tiêu Bạch. Nam tử như vậy, như tiên trên trời, hèn chi đại tỷ kiêu ngạo lạnh lùng lại đối đãi với hắn khác với những người khác.
Nhưng mà cho dù hắn tốt cỡ nào, cũng chỉ là một kẻ mù mà thôi.
Nhị công chúa chậm rãi thu lại tâm tư, thương xót cho hắn.
Càng thương tiếc cho đại tỷ lần đầu tiên động tâm, lại là một người mù như hắn....Nếu đổi lại là nàng, nàng chắc chắn sẽ không gả cho một người mù. Phượng thiếu vẫn là tốt nhất, tuy rằng tính tình hắn hơi cổ quái, thường khiến người ta không đỡ được, nhưng mà hắn hài hước dí dóm, thân thế lại môn đăng hộ đối với nàng, so với Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn là tốt hơn.
Trong lòng Nhị công chúa âm thầm so sánh hai nam nhân này ai tốt hơn ai, nhưng nàng lại quên mất một điều, người ta cũng không có để nàng vào trong mắt.
Nạp Lan Tiêu Bạch hơi nghiêng tai, đột nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: "Lam Lam, có thể sang đỡ ta được không?"
Giọng nói của hắn dễ nghe, làm người ta không thể nào từ chối được, Già Lam không chút nghĩ ngợi, liền cất bước chạy tới, đưa tay đỡ lấy hắn: "Nạp Lan đại ca, sao huynh lại đến đây?"
"Còn phải hỏi nữa à? Bám đít tới đây còn có lý do sao." Phượng Thiên Sách xen vào, giọng điệu rất khó chịu.
Già Lam không rảnh mà cãi nhau với hắn, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, nếu hắn nói Nạp Lan đại ca là bám đít, vậy chẳng phải đang nói nàng là rắm ??
Tên Phượng Thiên Sách khó ưa, cứ đợi đi, trở về nàng sẽ chỉnh hắn.
"Nạp Lan đại ca đừng để ý tới hắn. Có người đang đố kỵ tài hoa và trí tuệ của huynh đấy, chúng ta không cần phải chấp nhặt với hắn." Già Lam lén làm mặt quỷ với Phượng Thiên Sách.
Nạp Lan Tiêu Bạch mỉm cười ấm áp: "Không sao, Phượng thiếu là người ăn nói ngay thẳng, ta sẽ không để trong lòng."
Phượng Thiên Tầm nhìn đại ca kinh ngạc, không tim không phổi cười ha hả: "Đại ca, ngày thường huynh nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, bây giờ đi đâu hết rồi? Có phải gặp đại tẩu tương lai xong, công phu mồm mép cũng bị giảm đi hay không?"
Nàng quay lại, nói với Già Lam: "Đại tẩu, tỷ cũng vậy nữa. Tỷ và đại ca giận dỗi nhau, ban đêm vào trong chăn giải quyết là được, hà tất gì ầm ĩ trước mặt người ngoài, người ta nhìn vào sẽ chê cười mất."
Lời nói của Phượng Thiên Tầm giật gân khiến mặt Già Lam ửng đỏ.
Cái gì mà đại tẩu tương lai chứ? Một lúc sau bỏ luôn chữ tương lai, trực tiếp gọi thẳng đại tẩu?
Già Lam vừa muốn mở miệng, Phượng Thiên Sách đã lập tức trả lời muội muội mình: "Hết cách rồi, ai bảo đại ca muội là người sợ vợ chứ. Nhưng mà có một câu nói rất hay, nam nhân tốt là nam nhân yêu vợ."
"Điểm này ta có thể chứng minh, đại ca ta tuyệt đối là nam nhân tốt. Đại tẩu tỷ phải biết quý trọng, không tìm được người thứ hai đâu, tỷ nhất định không hối hận."
Hai huynh muội kẻ xướng người họa, Già Lam tức giận nghiến răng nghiến lợi, bây giờ nàng mới nhìn ra, hai huynh muội đúng là người một nhà mà.
"Lam Lam ta ngửi thấy mùi thơm của lan hồ điệp, muội theo ta đi xem một chút."
"Được, ta đi với huynh."
Nạp Lan Tiêu Bạch chỉ nói một câu, đã lừa gạt được Già Lam đi chỗ khác.
Ban đầu hai huynh muội còn cười cười nói nói, liếc mắt nhìn nhau cảm thấy có nguy cơ, xem ra tên Nạp Lan Tiêu Bạch này không đơn giản, đến đây là có mục đích riêng.
"Đại ca, ta nhất định sẽ giúp huynh. Chúng ta nhất định phải cướp đại tẩu về." Phượng Thiên Tầm nắm quyền, lời thề son sắt.
Phượng Thiên Sách nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, miễn cưỡng nói: "Muội đừng gây thêm phiền phức là được, với bản lảnh của đại ca muội, cần phải có người giúp một tay à?"
"Đại ca, huynh đừng có làm màu, mọi người đi hết rồi, huynh diễn cho ai xem? y ui." Phượng Thiên Tầm sờ đầu mình, lẽ lưỡi, sao lại đánh nàng? Nàng chỉ đang suy nghĩ cho đại ca thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.