Chương 18
Cửu Lộ Phi Hương
07/08/2017
Type-er: ngocsasuke
Trong bóng tối ta mơ thấy rất nhiều chuyện xưa, quanh đi quẩn lại đều là bóng dáng Thanh Hàn. Thật ra nếu có thể nhìn y mãi như vậy, cho dù bắt ta vĩnh viễn say ngũ trong mơ ta cũng sẽ bằng lòng.
Bao nhiêu năm nay ta cứ mơ, mơ mãi nên giấc mơ cũng có mấy phần chân thực. Trong mơ ta cảm giác được có người đang nắm tay ta, ở bên cạnh khản giọng gọi ta “sư phụ”, vừa áy náy vừa thấp thỏm bất an.
Không biết ngủ bao nhiêu ngày, cuối cùng ta cũng dần dần tỉnh lại, hôm nay vừa mở mắt đã nghe thấy âm thanh bên ngoài.
“Chàng thân là Ma Vương, nếu đã ra khỏi Ma Uyên quay lại Tam giới thì phải gánh vác trách nhiệm của Quân Vương, thành thân với ta, dẫn dắt Ma Tộc ta mở mang bờ cõi, trút cơn giận bao nhiêu năm nay bị đám Thiên Giới chèn ép, thế nhưng nay chàng không nói một lời, lại muốn tới núi này ẩn cư cùng Tiên nhân sắp chết kia!”
Nghe thấy giọng nói này ta đoán chắc chắn là Linh Nữ đương nhiệm kia lại tìm tới rồi, có điều lần này cô ta không ra tay, ta nằm trên giường chớp mắt một cái, không buồn để ý đến.
“Không nói những chuyện khác, chàng có biết nữ nhân chàng muốn bầu bạn này đây năm xưa đã giết bao nhiêu tướng sĩ Ma Tộc ta không? Ngay cả Thánh Tổ Nữ Vương cũng nhờ cô ta ban cho nên mới qua đời sớm! Chàng muốn ở bên cạnh cô ta tức là phản bội Ma Tộc!”
“Ta phản bội thì đã sao?”
Lưu Nguyệt đáp rất lạnh nhạt, nhưng ta dường như nghe thấy tiếng Linh Nữ tức đến ói máu.
Ta cảm thấy buồn cười, thần trí hơi tỉnh táo hơn đôi chút. Song đến khi thần trí tỉnh táo hẳn, ta lập tức phản ứng được, chả trách lúc trước lại cảm thấy tên Lưu Nguyệt này quen thuộc, đó chẳng phải là Ma Vương đỉnh đỉnh đại danh năm xưa rơi xuống Ma Uyên không lên được nữa đó sao… Lúc ý thức được điều này, toàn thân ta cứng đờ.
Ma Vương này từ dưới Ma Uyên lên… Ta giật mình trở người, còn chưa mang giày đã chạy thẳng ra ngoài. Thấy ta ra, ánh mắt Lưu Nguyệt sáng lên, y chưa lên tiếng, ta đã túm áo y: “Ngoài ngươi ra, còn có ai từ dưới đó lên nữa không?”
Lưu Nguyệt nhìn ta không nói. Ta không chậm trễ, quay đầu nhìn Linh Nữ, Linh Nữ thấy ta nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh, cô ta rụt về phía sau, lại cảm thấy làm vậy dường như thật chẳng ra gì, nên hắng giọng nói: “Chuyện gì?”
“Còn có air a khỏi Ma Uyên nữa không?”
Cô ta đảo mắt: “Cô hỏi đồ đệ của cô à?”
“Nói!”
Thân hình Linh Nữ chấn động: “Nơi đó trăm ngàn năm nay Ma Tộc ta đẩy xuống biết bao nhiêu người, ngoài Ma Vương ra chưa từng có ai lên…”
Cô ta chưa dứt lời, khí tức quanh người ta nổi lên, đi thẳng về phía Ma Uyên.
Năm xưa ta nên xuống tìm Thanh Hàn. Ta nghĩ nếu Ma Vương có thể ra khỏi đó, vậy nói không chừng Thanh Hàn cũng có thể, cho dù Thanh Hàn không thể, vậy ta xuống đó có khi cũng có thể tìm thấy hắn dưới đó. Ta không nên chỉ chờ trên này…Ta nên xuống với hắn.
Nhìn thử xem bao nhiêu năm nay ta kéo dài hơi tàn sống như cái gì đây.
Ta vận động tất cả pháp lực trên người, đi tới bên Ma Uyên, đứng từ trên cao nhìn xuống Ma Uyên khổng lồ bên dưới, vừa khéo thấy phía bên kia có một đám người Ma Tộc đang tụ tập. Ta đi xuống dưới, nghe thấy trong đám người đó có kẻ đang la hét: “Tên nhải ranh kia đâu? Mau đến đổi cơ thể ta lại!”
Có người lên tiếng: “Trông có vẻ khá giống tên tiểu tử giết Thân Vương năm xưa…”
Toàn thân ta chấn động, đẩy đám đông ra tiến lên phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm, người phía trước tức tốc tản ra, hét lớn: “Ăn thịt rồi, ăn thịt rồi!”
Đám đông hoảng hốt bỏ chạy, lúc này ta mới nhìn thấy ở nơi cách ta mười trượng là đồ đệ ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, y phục lam lũ, tóc tai rũ rượi, ánh mắt đầy tà khí.
“Ta là Vua cùa các người!” Hắn hét lớn.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng đó, cho dù mang gương mặt Thanh Hàn, ta cũng có thể ý thức được rõ ràng rằng đó không phải là Thanh Hàn, hắn rất giống với Ma Vương thượng cổ mà ngay cả ta cũng chỉ từng nhìn thấy trong sách, Ma Vương khát máu chém giết chưa từng tiếp nhận vật lễ của Thiện giới.
Y là Ma Vương thật sự, vậy trong tiểu viện của ta…
Lúc ta ý thức được điều này, ta đã không còn lựa chọn quay người bỏ đi như những kẻ khác, vì mắt của Ma Vương đó đã dừng trên người ta.
Nếu là lúc trước ta sẽ không chạy, đối diện với Ma Vương từ dưới Ma Uyên lên, ta nghĩ ta vẫn còn có thể chiến mấy trăm hồi, nhưng hiện giờ không được nữa, vì tuổi ta cũng đã cao, tay chân yếu ớt, không huơ kiếm nổi nữa.
Thân hình Ma Vương như một cơn gió, lắc một cái đáp xuống trước mặt ta, vừa rồi thân hành đi quá nhanh nên ta không còn sức lực phản kháng, bị hắn xách cổ lên.
Trong bóng tối ta mơ thấy rất nhiều chuyện xưa, quanh đi quẩn lại đều là bóng dáng Thanh Hàn. Thật ra nếu có thể nhìn y mãi như vậy, cho dù bắt ta vĩnh viễn say ngũ trong mơ ta cũng sẽ bằng lòng.
Bao nhiêu năm nay ta cứ mơ, mơ mãi nên giấc mơ cũng có mấy phần chân thực. Trong mơ ta cảm giác được có người đang nắm tay ta, ở bên cạnh khản giọng gọi ta “sư phụ”, vừa áy náy vừa thấp thỏm bất an.
Không biết ngủ bao nhiêu ngày, cuối cùng ta cũng dần dần tỉnh lại, hôm nay vừa mở mắt đã nghe thấy âm thanh bên ngoài.
“Chàng thân là Ma Vương, nếu đã ra khỏi Ma Uyên quay lại Tam giới thì phải gánh vác trách nhiệm của Quân Vương, thành thân với ta, dẫn dắt Ma Tộc ta mở mang bờ cõi, trút cơn giận bao nhiêu năm nay bị đám Thiên Giới chèn ép, thế nhưng nay chàng không nói một lời, lại muốn tới núi này ẩn cư cùng Tiên nhân sắp chết kia!”
Nghe thấy giọng nói này ta đoán chắc chắn là Linh Nữ đương nhiệm kia lại tìm tới rồi, có điều lần này cô ta không ra tay, ta nằm trên giường chớp mắt một cái, không buồn để ý đến.
“Không nói những chuyện khác, chàng có biết nữ nhân chàng muốn bầu bạn này đây năm xưa đã giết bao nhiêu tướng sĩ Ma Tộc ta không? Ngay cả Thánh Tổ Nữ Vương cũng nhờ cô ta ban cho nên mới qua đời sớm! Chàng muốn ở bên cạnh cô ta tức là phản bội Ma Tộc!”
“Ta phản bội thì đã sao?”
Lưu Nguyệt đáp rất lạnh nhạt, nhưng ta dường như nghe thấy tiếng Linh Nữ tức đến ói máu.
Ta cảm thấy buồn cười, thần trí hơi tỉnh táo hơn đôi chút. Song đến khi thần trí tỉnh táo hẳn, ta lập tức phản ứng được, chả trách lúc trước lại cảm thấy tên Lưu Nguyệt này quen thuộc, đó chẳng phải là Ma Vương đỉnh đỉnh đại danh năm xưa rơi xuống Ma Uyên không lên được nữa đó sao… Lúc ý thức được điều này, toàn thân ta cứng đờ.
Ma Vương này từ dưới Ma Uyên lên… Ta giật mình trở người, còn chưa mang giày đã chạy thẳng ra ngoài. Thấy ta ra, ánh mắt Lưu Nguyệt sáng lên, y chưa lên tiếng, ta đã túm áo y: “Ngoài ngươi ra, còn có ai từ dưới đó lên nữa không?”
Lưu Nguyệt nhìn ta không nói. Ta không chậm trễ, quay đầu nhìn Linh Nữ, Linh Nữ thấy ta nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh, cô ta rụt về phía sau, lại cảm thấy làm vậy dường như thật chẳng ra gì, nên hắng giọng nói: “Chuyện gì?”
“Còn có air a khỏi Ma Uyên nữa không?”
Cô ta đảo mắt: “Cô hỏi đồ đệ của cô à?”
“Nói!”
Thân hình Linh Nữ chấn động: “Nơi đó trăm ngàn năm nay Ma Tộc ta đẩy xuống biết bao nhiêu người, ngoài Ma Vương ra chưa từng có ai lên…”
Cô ta chưa dứt lời, khí tức quanh người ta nổi lên, đi thẳng về phía Ma Uyên.
Năm xưa ta nên xuống tìm Thanh Hàn. Ta nghĩ nếu Ma Vương có thể ra khỏi đó, vậy nói không chừng Thanh Hàn cũng có thể, cho dù Thanh Hàn không thể, vậy ta xuống đó có khi cũng có thể tìm thấy hắn dưới đó. Ta không nên chỉ chờ trên này…Ta nên xuống với hắn.
Nhìn thử xem bao nhiêu năm nay ta kéo dài hơi tàn sống như cái gì đây.
Ta vận động tất cả pháp lực trên người, đi tới bên Ma Uyên, đứng từ trên cao nhìn xuống Ma Uyên khổng lồ bên dưới, vừa khéo thấy phía bên kia có một đám người Ma Tộc đang tụ tập. Ta đi xuống dưới, nghe thấy trong đám người đó có kẻ đang la hét: “Tên nhải ranh kia đâu? Mau đến đổi cơ thể ta lại!”
Có người lên tiếng: “Trông có vẻ khá giống tên tiểu tử giết Thân Vương năm xưa…”
Toàn thân ta chấn động, đẩy đám đông ra tiến lên phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm, người phía trước tức tốc tản ra, hét lớn: “Ăn thịt rồi, ăn thịt rồi!”
Đám đông hoảng hốt bỏ chạy, lúc này ta mới nhìn thấy ở nơi cách ta mười trượng là đồ đệ ta nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, y phục lam lũ, tóc tai rũ rượi, ánh mắt đầy tà khí.
“Ta là Vua cùa các người!” Hắn hét lớn.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng đó, cho dù mang gương mặt Thanh Hàn, ta cũng có thể ý thức được rõ ràng rằng đó không phải là Thanh Hàn, hắn rất giống với Ma Vương thượng cổ mà ngay cả ta cũng chỉ từng nhìn thấy trong sách, Ma Vương khát máu chém giết chưa từng tiếp nhận vật lễ của Thiện giới.
Y là Ma Vương thật sự, vậy trong tiểu viện của ta…
Lúc ta ý thức được điều này, ta đã không còn lựa chọn quay người bỏ đi như những kẻ khác, vì mắt của Ma Vương đó đã dừng trên người ta.
Nếu là lúc trước ta sẽ không chạy, đối diện với Ma Vương từ dưới Ma Uyên lên, ta nghĩ ta vẫn còn có thể chiến mấy trăm hồi, nhưng hiện giờ không được nữa, vì tuổi ta cũng đã cao, tay chân yếu ớt, không huơ kiếm nổi nữa.
Thân hình Ma Vương như một cơn gió, lắc một cái đáp xuống trước mặt ta, vừa rồi thân hành đi quá nhanh nên ta không còn sức lực phản kháng, bị hắn xách cổ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.