Chương 83: Buổi tối tại dinh thự Moriarty
Ash_knight17
07/03/2024
Dù cách Eve một khoảng, nhưng Vincent vẫn có thể nghe thấy người đàn ông giới thiệu bản thân với cô:
“Tôi là Gage. Gage Wolton.”
“Genevieve Barlow.” Eve thận trọng đáp.
“Nghĩ lại thì, tôi có cảm giác như chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy chúng ta chưa gặp nhau bao giờ. Kỳ lạ quá nhỉ?” Gage hỏi. Eve chỉ gật đầu.
“Tôi cũng không chắc nữa.” Eve cười nhẹ, Gage vui vẻ đồng ý. Hắn nhìn quanh cô rồi nói:
“Có vẻ như cô đến đây một mình, hay để tôi bầu bạn với cô đến hội trường nhé?” Gage hỏi. Trông hắn cứ như muốn giữ cô bên cạnh, đưa cô đến một nơi vắng vẻ rồi hút cạn máu cô vậy.
“Tôi có bạn. Một bé gái.” Eve trả lời, lông mày của người đàn ông nhíu lại.
Gage khựng lại một giây, sau đó hỏi:
“Chúng ta đã gặp nhau ở Thung lũng Hollow phải không?”
Eve lắc đầu:
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Cô chắc chứ?” Ma cà rồng cau mày.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“Chắc chắn.” Eve khẳng định và nở một nụ cười lịch sự với hắn. “Xin thứ lỗi, bây giờ tôi phải đi rồi, thưa anh Wolton.”
Trong khi ma cà rồng kia cố gắng nhớ lại nơi hắn đã từng gặp Eve, Eve đã cách hắn năm bước, và cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Noah Sullivan. Khuôn mặt cô rạng rỡ như lễ Giáng sinh.
Vincent nhếch môi cười.
“Luôn có điều gì đó đáng mong đợi nhỉ?” Vincent nhủ thầm rồi rời khỏi nơi mình đang đứng.
Khi Noah nhìn thấy Eve, anh ấy mỉm cười với cô bằng nụ cười ân cần thường ngày. Eve bước về phía anh ấy rồi cúi đầu, nói:
“Tôi không biết hôm nay anh cũng được mời đến dự vũ hội.” Eve có vẻ ngạc nhiên và nhẹ nhõm.
“Là một Công tước, tôi bắt buộc phải tham gia, nếu từ chối thì sẽ thô lỗ lắm.” Noah trả lời và cúi chào lại cô. Anh ấy cầm lấy bàn tay cô, hôn lên đó khiến má Eve ửng hồng. “Hôm nay trông cô đẹp hơn mọi khi, Genevieve.”
“Anh cũng rất bảnh.” Eve khen lại. Cô đưa tay về bên hông.
“Tôi đã nghĩ về chuyện tham dự vũ hội, và tôi cũng hy vọng có thể gặp cô ở đây. Gặp được người quen thì còn gì bằng, nhỉ?” Noah bình tĩnh hỏi cô, cô nở nụ cười.
“Đúng vậy.” Eve nói xong, cô nhận thấy đôi mắt của Noah đang nhìn ra sau mình. Cô quay lại thì thấy Gage đứng phía sau họ, cứ mãi nhìn chằm chằm vào cô. Cô cười nhẹ với người đàn ông rồi nói với Noah. “Anh có muốn đến hội trường cùng tôi không?”
“Đó là vinh dự của tôi.” Noah trả lời. Họ rời đi, Công tước liếc nhìn Gage rồi nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình.
Trong lúc Eve và Noah đi cạnh nhau, nhiều người xung quanh nhìn họ chằm chằm. Eve rất vui vì bây giờ cô không phải ở một mình, cô cũng biết, một lát nữa cô và Noah phải tách ra vì anh ấy là Công tước, cần nói chuyện với mọi người, còn cô phải tìm Allie.
Mặc dù Eve đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều người nhìn cô như vậy, nó khiến chân cô như bị trật. Cô vội giữ bước chân mình vững vàng. Những người phụ nữ khác khẽ nhìn kẻ chiếm tâm điểm của họ, cười cô không biết lo cho bản thân mình.
“Đôi giày khiến cô khó chịu sao?” Noah lo lắng hỏi khi thấy Eve có vẻ như gặp khó khăn trong việc đi lại.
“Chúng tuyệt lắm. Chỉ là tôi không quen với..”
“Mọi người đang nhìn cô?” Noah hỏi, Eve nhìn vào mắt anh ấy rồi gật đầu.
“Cũng không hẳn.. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này.” Eve hắng giọng. Cô cảm nhận được ánh mắt của Noah đang nhìn mình.
“Cô không cần phải tự ti đâu, Genevieve. Khi buổi tối kết thúc, cô sẽ quen thôi.” anh nói với cô với một nụ cười lịch sự. “Eugene đưa cô tới đây à?”
“Vâng, anh ấy đang đợi trong xe ngựa.” Eve trả lời. Cô hoàn thành việc chăm sóc Allie sớm chừng nào thì sẽ được về với Eugene sớm chừng nấy.
Sau vài giây im lặng, Noah hỏi cô: “Ma cà rồng đằng kia có làm phiền cô không?”
Eve lắc đầu: “Không có.”
Cô nhìn anh ấy với vẻ tò mò, Noah lắc đầu mỉm cười rồi nhìn về phía trước.
(Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng duy nhất trên dembuon.com, mong các bạn nhiệt tình ủng hộ)
Noah nhớ lại đêm anh ấy đến thăm quán trọ. Lúc đó anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc vàng óng rời khỏi quán trọ. Anh từng nghi ngờ đó là Eve sau rồi gạt đi. Còn bây giờ, anh tự hỏi, liệu đó có phải là cô không và nếu đúng thì cô đang làm gì ở đó?
Eve khẽ liếc sang Noah, nở một nụ cười với anh ấy cho đến khi nghe thấy giọng của Vincent. Cô rời mắt khỏi Công tước.
“Công tước Sullivan, cảm ơn anh vì đã dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến đây tham dự vũ hội, anh thật tử tế.”
Vincent bước về phía họ với nụ cười rạng rỡ trên môi. Eve cúi nhẹ đầu.
“Anh Moriarty.” Công tước chào, hai người bắt tay nhau. “Cảm ơn anh đã mời tôi. Sao tôi có thể từ chối được, nhất là khi anh đích thân mời chứ.”
Eve chuyển mắt sang Vincent, anh vẫn nở nụ cười lừa người, nói với Công tước: “Có vẻ như anh quen biết vị gia sư tài năng của chúng tôi nhỉ.” Anh quay lại nhìn Eve đang lo lắng về điều anh sắp nói. Nếu cô là một thảm họa biết đi thì Vincent chính là kẻ chủ mưu đằng sau thảm họa.
“Vâng, Genevieve và tôi đã quen biết nhau rất lâu rồi, từ trước khi cô ấy đến làm việc tại dinh thự của anh.” Noah mỉm cười nhìn Eve, cô cũng cười lại với anh ấy. Sau đó Công tước nói: “Cũng hơi bất thường nhỉ? Một con người lại có thể làm gia sư trong dinh thự của anh sao?”
Môi Vincent nhếch lên, đôi mắt đỏ sẫm của anh nhìn chằm chằm vào Eve. Cô đang thầm cầu nguyện cho cả hai người đàn ông sẽ đi hai ngã và không nói bất cứ điều gì về cô. Cô thật sự không biết Vincent và Noah quen nhau.
“Hm, cũng giống như việc một Công tước kết bạn với một người có xuất thân không hợp với mình thôi, chẳng bất thường lắm.” Vincent trả lời. “Không có gì sai, chỉ là hơi hiếm gặp.”
“Anh Moriarty, chúng ta thấy nó hiếm vì chúng ta cho là như vậy. Có lẽ anh chưa quen với điều đó.” Noah đáp lại Vincent. Nụ cười trên môi anh ấy có vẻ khá trang trọng chứ không dịu dàng như với Eve.
“Anh sẽ ngạc nhiên khi biết cái khái niệm mà anh đang nói đến, nó quen thuộc với tôi như thế nào.” Đôi mắt của Vincent ánh lên vẻ hài hước, anh hỏi. “Anh thích vị trí Công tước chứ? Lần trước tôi nghe nói là anh không thích lắm nhỉ. Có gì thay đổi không?”
Điều này thu hút sự chú ý của Eve, cô quay lại nhìn Noah. Đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn Vincent chằm chằm. Công tước nghiêm túc trả lời:
“Tôi nhận ra rằng có nhiều người cần được bảo vệ và tôi có thể làm điều đó nếu trở thành Công tước. Nhưng người giữ một vị trí quyền lực thì có lẽ là anh rồi.” Một nụ cười ân cần xuất hiện trên môi, anh ấy nói: “Tôi nghe nói hội đồng muốn anh tham gia cùng họ.”
Vincent vẫn mỉm cười, Eve nhìn anh với vẻ mặt mệt mỏi. Anh nói với Noah:
“Những người cao tuổi trong hội đồng bao giờ cũng muốn cướp thời gian của người khác, còn tôi thì lại thích giữ thời gian cho riêng mình hơn. Chưa kể, động cơ và mục đích của tôi cũng khác họ.”
Thấy hai người đàn ông chuyển sang thảo luận về công việc, nội tâm Eve thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi cô nghe thấy Vincent nói với mình:
“Cô Barlow, tôi nghĩ cô nên tìm xem Allie ở đâu và giúp đỡ con bé. Cô có để ý tới thứ gì khác không đấy?” Ánh mắt Vincent chứa đựng sự tinh nghịch, còn Noah, trông anh ấy có vẻ không hiểu ẩn ý trong câu nói của Vincent.
“Tôi là Gage. Gage Wolton.”
“Genevieve Barlow.” Eve thận trọng đáp.
“Nghĩ lại thì, tôi có cảm giác như chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy chúng ta chưa gặp nhau bao giờ. Kỳ lạ quá nhỉ?” Gage hỏi. Eve chỉ gật đầu.
“Tôi cũng không chắc nữa.” Eve cười nhẹ, Gage vui vẻ đồng ý. Hắn nhìn quanh cô rồi nói:
“Có vẻ như cô đến đây một mình, hay để tôi bầu bạn với cô đến hội trường nhé?” Gage hỏi. Trông hắn cứ như muốn giữ cô bên cạnh, đưa cô đến một nơi vắng vẻ rồi hút cạn máu cô vậy.
“Tôi có bạn. Một bé gái.” Eve trả lời, lông mày của người đàn ông nhíu lại.
Gage khựng lại một giây, sau đó hỏi:
“Chúng ta đã gặp nhau ở Thung lũng Hollow phải không?”
Eve lắc đầu:
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Cô chắc chứ?” Ma cà rồng cau mày.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“Chắc chắn.” Eve khẳng định và nở một nụ cười lịch sự với hắn. “Xin thứ lỗi, bây giờ tôi phải đi rồi, thưa anh Wolton.”
Trong khi ma cà rồng kia cố gắng nhớ lại nơi hắn đã từng gặp Eve, Eve đã cách hắn năm bước, và cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Noah Sullivan. Khuôn mặt cô rạng rỡ như lễ Giáng sinh.
Vincent nhếch môi cười.
“Luôn có điều gì đó đáng mong đợi nhỉ?” Vincent nhủ thầm rồi rời khỏi nơi mình đang đứng.
Khi Noah nhìn thấy Eve, anh ấy mỉm cười với cô bằng nụ cười ân cần thường ngày. Eve bước về phía anh ấy rồi cúi đầu, nói:
“Tôi không biết hôm nay anh cũng được mời đến dự vũ hội.” Eve có vẻ ngạc nhiên và nhẹ nhõm.
“Là một Công tước, tôi bắt buộc phải tham gia, nếu từ chối thì sẽ thô lỗ lắm.” Noah trả lời và cúi chào lại cô. Anh ấy cầm lấy bàn tay cô, hôn lên đó khiến má Eve ửng hồng. “Hôm nay trông cô đẹp hơn mọi khi, Genevieve.”
“Anh cũng rất bảnh.” Eve khen lại. Cô đưa tay về bên hông.
“Tôi đã nghĩ về chuyện tham dự vũ hội, và tôi cũng hy vọng có thể gặp cô ở đây. Gặp được người quen thì còn gì bằng, nhỉ?” Noah bình tĩnh hỏi cô, cô nở nụ cười.
“Đúng vậy.” Eve nói xong, cô nhận thấy đôi mắt của Noah đang nhìn ra sau mình. Cô quay lại thì thấy Gage đứng phía sau họ, cứ mãi nhìn chằm chằm vào cô. Cô cười nhẹ với người đàn ông rồi nói với Noah. “Anh có muốn đến hội trường cùng tôi không?”
“Đó là vinh dự của tôi.” Noah trả lời. Họ rời đi, Công tước liếc nhìn Gage rồi nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình.
Trong lúc Eve và Noah đi cạnh nhau, nhiều người xung quanh nhìn họ chằm chằm. Eve rất vui vì bây giờ cô không phải ở một mình, cô cũng biết, một lát nữa cô và Noah phải tách ra vì anh ấy là Công tước, cần nói chuyện với mọi người, còn cô phải tìm Allie.
Mặc dù Eve đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều người nhìn cô như vậy, nó khiến chân cô như bị trật. Cô vội giữ bước chân mình vững vàng. Những người phụ nữ khác khẽ nhìn kẻ chiếm tâm điểm của họ, cười cô không biết lo cho bản thân mình.
“Đôi giày khiến cô khó chịu sao?” Noah lo lắng hỏi khi thấy Eve có vẻ như gặp khó khăn trong việc đi lại.
“Chúng tuyệt lắm. Chỉ là tôi không quen với..”
“Mọi người đang nhìn cô?” Noah hỏi, Eve nhìn vào mắt anh ấy rồi gật đầu.
“Cũng không hẳn.. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này.” Eve hắng giọng. Cô cảm nhận được ánh mắt của Noah đang nhìn mình.
“Cô không cần phải tự ti đâu, Genevieve. Khi buổi tối kết thúc, cô sẽ quen thôi.” anh nói với cô với một nụ cười lịch sự. “Eugene đưa cô tới đây à?”
“Vâng, anh ấy đang đợi trong xe ngựa.” Eve trả lời. Cô hoàn thành việc chăm sóc Allie sớm chừng nào thì sẽ được về với Eugene sớm chừng nấy.
Sau vài giây im lặng, Noah hỏi cô: “Ma cà rồng đằng kia có làm phiền cô không?”
Eve lắc đầu: “Không có.”
Cô nhìn anh ấy với vẻ tò mò, Noah lắc đầu mỉm cười rồi nhìn về phía trước.
(Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng duy nhất trên dembuon.com, mong các bạn nhiệt tình ủng hộ)
Noah nhớ lại đêm anh ấy đến thăm quán trọ. Lúc đó anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc vàng óng rời khỏi quán trọ. Anh từng nghi ngờ đó là Eve sau rồi gạt đi. Còn bây giờ, anh tự hỏi, liệu đó có phải là cô không và nếu đúng thì cô đang làm gì ở đó?
Eve khẽ liếc sang Noah, nở một nụ cười với anh ấy cho đến khi nghe thấy giọng của Vincent. Cô rời mắt khỏi Công tước.
“Công tước Sullivan, cảm ơn anh vì đã dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến đây tham dự vũ hội, anh thật tử tế.”
Vincent bước về phía họ với nụ cười rạng rỡ trên môi. Eve cúi nhẹ đầu.
“Anh Moriarty.” Công tước chào, hai người bắt tay nhau. “Cảm ơn anh đã mời tôi. Sao tôi có thể từ chối được, nhất là khi anh đích thân mời chứ.”
Eve chuyển mắt sang Vincent, anh vẫn nở nụ cười lừa người, nói với Công tước: “Có vẻ như anh quen biết vị gia sư tài năng của chúng tôi nhỉ.” Anh quay lại nhìn Eve đang lo lắng về điều anh sắp nói. Nếu cô là một thảm họa biết đi thì Vincent chính là kẻ chủ mưu đằng sau thảm họa.
“Vâng, Genevieve và tôi đã quen biết nhau rất lâu rồi, từ trước khi cô ấy đến làm việc tại dinh thự của anh.” Noah mỉm cười nhìn Eve, cô cũng cười lại với anh ấy. Sau đó Công tước nói: “Cũng hơi bất thường nhỉ? Một con người lại có thể làm gia sư trong dinh thự của anh sao?”
Môi Vincent nhếch lên, đôi mắt đỏ sẫm của anh nhìn chằm chằm vào Eve. Cô đang thầm cầu nguyện cho cả hai người đàn ông sẽ đi hai ngã và không nói bất cứ điều gì về cô. Cô thật sự không biết Vincent và Noah quen nhau.
“Hm, cũng giống như việc một Công tước kết bạn với một người có xuất thân không hợp với mình thôi, chẳng bất thường lắm.” Vincent trả lời. “Không có gì sai, chỉ là hơi hiếm gặp.”
“Anh Moriarty, chúng ta thấy nó hiếm vì chúng ta cho là như vậy. Có lẽ anh chưa quen với điều đó.” Noah đáp lại Vincent. Nụ cười trên môi anh ấy có vẻ khá trang trọng chứ không dịu dàng như với Eve.
“Anh sẽ ngạc nhiên khi biết cái khái niệm mà anh đang nói đến, nó quen thuộc với tôi như thế nào.” Đôi mắt của Vincent ánh lên vẻ hài hước, anh hỏi. “Anh thích vị trí Công tước chứ? Lần trước tôi nghe nói là anh không thích lắm nhỉ. Có gì thay đổi không?”
Điều này thu hút sự chú ý của Eve, cô quay lại nhìn Noah. Đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn Vincent chằm chằm. Công tước nghiêm túc trả lời:
“Tôi nhận ra rằng có nhiều người cần được bảo vệ và tôi có thể làm điều đó nếu trở thành Công tước. Nhưng người giữ một vị trí quyền lực thì có lẽ là anh rồi.” Một nụ cười ân cần xuất hiện trên môi, anh ấy nói: “Tôi nghe nói hội đồng muốn anh tham gia cùng họ.”
Vincent vẫn mỉm cười, Eve nhìn anh với vẻ mặt mệt mỏi. Anh nói với Noah:
“Những người cao tuổi trong hội đồng bao giờ cũng muốn cướp thời gian của người khác, còn tôi thì lại thích giữ thời gian cho riêng mình hơn. Chưa kể, động cơ và mục đích của tôi cũng khác họ.”
Thấy hai người đàn ông chuyển sang thảo luận về công việc, nội tâm Eve thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi cô nghe thấy Vincent nói với mình:
“Cô Barlow, tôi nghĩ cô nên tìm xem Allie ở đâu và giúp đỡ con bé. Cô có để ý tới thứ gì khác không đấy?” Ánh mắt Vincent chứa đựng sự tinh nghịch, còn Noah, trông anh ấy có vẻ không hiểu ẩn ý trong câu nói của Vincent.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.