Chương 85
Ash_knight17
14/03/2024
Eve cau mày, tự hỏi bây giờ cô bé ma cà rồng có thể đi đâu. Cô nói với người hầu:
“Tôi sẽ qua cánh phía Nam, còn cô xem cánh phía Đông, như vậy chúng ta sẽ tìm thấy cô bé nhanh hơn.”
Người hầu vội vàng gật đầu:
“Vâng, thưa cô.” Rồi cô ấy lập tức rời khỏi đó.
Khách mời đã đến gần đông đủ và nhà Moriarty sắp phải tập trung tại phòng khiêu vũ. Eve di chuyển từ hành lang này sang hành lang khác, vừa đi vừa tìm Allie. Hành lang được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng trên tường.
Đi càng xa, tiếng nhạc càng nhỏ dần và rồi cuối cùng cô không thể nghe thấy tiếng nhạc hay tiếng trò chuyện của các vị khách. Tất cả những gì cô có thể nghe thấy là tiếng bước chân nhẹ nhàng của mình trên hành lang vắng vẻ.
Cô đang định rời khỏi hành lang thì nhìn thấy một bóng đen nhỏ đứng cạnh cột ban công. Tiến lại gần hơn, cô nhận ra đó là Allie.
“Tôi không biết là cô thích ngắm sao đấy.” Allie đang chìm trong suy nghĩ, không để ý tiếng bước chân của Eve đang đến gần. Eve nói khiến cô bé ma cà rồng ngạc nhiên.
Allie mặc một chiếc váy màu xám, chất liệu của chiếc váy có đắt tiền đến đâu thì cô bé cũng không quan tâm đến việc nó bị bẩn. Cô bé nhíu mày nhìn Eve.
Eve để ý thấy bàn tay của cô bé vò nhàu phần váy phía trước của mình. Dì Aubrey đã nói với cô, vũ hội là dịp vui vẻ, không muộn phiền, ít nhất là đối với một cô bé như Allie.
Cô bước thêm vài bước, vuốt phẳng phần sau váy bằng cả hai tay rồi ngồi cạnh cô bé. Sau vài giây im lặng, Eve nói:
“Khi còn nhỏ, mỗi lần chờ đợi, tôi cũng ngắm sao giống như cô. Lúc đó có một ngôi sao lớn sáng hơn những ngôi sao khác và người ta nói với tôi rằng, đó là cha tôi.” Eve nhìn chằm chằm vào bầu trời trải dài vô tận.
“Chờ đợi?” Cô bé thì thầm.
“Đúng vậy.” Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên đôi môi anh đào của Eve. “Tôi từng đợi mẹ tôi.”
Có thể Eve đã quên đi nhiều điều nhưng cô vẫn không quên cảm giác ấm áp trong lồng ngực khi nhớ về mẹ. Chỉ là, sự ấm áp ấy cũng là nỗi đau trong lòng cô.
Sau đó Eve quay lại nhìn Allie:
“Sao cô phải ngồi ở đây một mình trong khi có nhiều người đang đợi để gặp gỡ và nói chuyện với cô?”
Allie lắc đầu. Sau đó, cô bé nói nhiều hơn:
“Tôi không thể.”
Cô bé nhìn xuống lòng bàn tay mình:
“Mọi người sẽ cười nhạo tôi..”
Dựa theo chuyện về Allie, Eve đã chú ý đến cái miệng không có răng nanh của cô bé, Vincent đã kể cho cô nghe sự thật rồi.
Trái tim của Eve hướng về cô bé muốn lẩn trốn trong bóng tối vì sợ mình sẽ bị chế giễu. Cô đặt tay lên đầu cô bé và nói:
“Chuyện này không phải là lỗi của cô, cô Allie. Cô không nên trừng phạt bản thân vì một lỗi lầm mà mình không phạm phải.”
Sự im lặng bao trùm hai người họ. Sau đó Allie nói nhỏ:
“Mẹ thất vọng lắm. Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.”
“Rồi một ngày nào đó, mẹ cô sẽ hiểu thôi, cô Allie. Có thể không phải là hôm nay, có thể phải mất thêm một khoảng thời gian nữa,“ Eve an ủi cô bé. “Điều cô có thể làm bây giờ là chứng minh cho mọi người thấy rằng cô vượt trội hơn nhiều so với những người coi thường cô. Cô không thể hiện bản thân trước mặt mọi người mới là điều đáng xấu hổ, nhất là khi cô đã sẵn sàng cho buổi vũ hội rồi.”
Allie mím môi, ngước mắt lên nhìn vào mắt Eve. Cô bé nói:
“Chị Marceline xinh hơn, sẽ không ai nhìn quan tâm đến tôi đâu.”
Eve xoay người lại. Nghiêng người về phía trước, cô nói:
“Tôi nghĩ hiện tại cô là cô gái xinh đẹp nhất trong dinh thự này, đừng nghe lời người khác nói.” Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp. “Thật ra tôi không muốn khuyên thế này, nhưng hãy nhìn anh trai cô. Anh ta không quan tâm đến những gì người khác nghĩ, và ở một khía cạnh nào đó, anh ta đã đúng. Cô không nên để suy nghĩ của người khác kiểm soát hạnh phúc của mình. Để tôi kể cho cô nghe một bí mật, cô Allie.”
Cô bé tiếp tục lắng nghe cô gia sư của mình với đôi mắt đỏ.
“Khi tôi còn là một cô bé. Một cô gái nhỏ.” Eve tự sửa lại vì nhớ ra Vincent thường dùng những từ đó. Cô tiếp tục. “Tôi không có bạn. Nói đúng hơn là họ không muốn làm bạn với tôi, họ luôn tránh xa tôi.”
“Tránh xa cô sao?” Allie cau mày hỏi, Eve gật đầu.
“Khi lớn lên, tôi gặp nhiều người đồng chí hướng hơn. Họ quan tâm và thấu hiểu tôi. Cô Allie, một ngày nào đó trong tương lai, những gì cô đang cảm thấy bây giờ sẽ chỉ còn là ký ức vì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn nhiều. Nếu cô không muốn chơi đàn theo cách mà người khác muốn cô chơi thì cũng chẳng sao cả. Hãy quên những kẻ soi mói mình đi. Hãy tin rằng mình đã nắm vững kỹ năng chơi bản nhạc ấy rồi. Biết đâu chừng.. đêm nay mọi người sẽ nhìn cô với con mắt khác thì sao?” Cô nở một nụ cười rạng rỡ với Allie.
Cô bé ma cà rồng nhanh chóng nghiêng người về phía trước, vòng tay qua eo Eve và ôm lấy cô. Eve đặt tay lên lưng cô bé, xoa nhẹ.
“Cảm ơn cô.” Cô bé thì thầm.
“Không có gì đâu, cô Allie.” Eve mỉm cười với cô bé, cuối cùng cô bé cũng lùi lại khỏi cô. “Sự vắng mặt của cô đã khiến người hầu lo lắng lắm, họ đang tìm kiếm cô đấy. Chúng ta tới phòng khiêu vũ nhé?”
Eve đứng dậy, đưa tay đỡ Allie đứng lên. Nhìn thấy vết nhăn trên chiếc váy của cô bé, cô cúi xuống chỉnh lại.
Mặc dù Allie không biết nói gì với cô gia sư, cô bé vẫn cảm thấy an toàn khi có con người này bên cạnh. Cô bé nhận ra rằng cô gia sư của mình có vẻ khác hơn nhiều so với ngày thường. Cô đẹp hơn con búp bê được giấu dưới chăn trong phòng cô bé.
Khi họ đến trước phòng khiêu vũ, quản gia của nhà Moriarty vội vã đi qua các vị khách, đến đứng trước mặt Eve và Allie.
“Ôi, cô Allie, cô đây rồi! Mẹ cô đang tìm cô đấy.” Quản gia thông báo cho cô bé ma cà rồng.
“Cô Allie muốn sử dụng phòng tắm nên đến hơi muộn một chút.” Eve trả lời Alfie, anh ta gật đầu.
“Cảm ơn vì đã đưa cô bé đến đây, cô Barlow. Để tôi dẫn cô bé đến chỗ của bà Annalise,“ Alfie cúi đầu, Eve cũng cúi đầu đáp lại. Nhưng Allie không rời khỏi chỗ của mình. Thay vào đó, cô bé quay lại nhìn Eve.
Eve nở một nụ cười khích lệ với Allie:
“Tôi sẽ đến ngay.”
“Cô Allie?” Quản gia giục cô bé vì bà Annalise đã tìm cô bé hai lần rồi.
Mặc dù bà Annalise đã bảo cô tham dự vũ hội để chăm sóc Allie, nhưng cô vẫn nghi ngờ về điều này. Nhất là khi cô bé phải đứng cạnh gia đình mình, cụ thể là cạnh bà Annalise.
Tiếng trò chuyện và âm nhạc trong dinh thự không quá lớn cũng không quá nhỏ.
Eve hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô bước một bước vào phòng khiêu vũ, thêm một bước, lại thêm một bước nữa. Nhưng đi càng nhiều, đôi chân của cô càng run rẩy bên dưới chiếc váy, may mà mọi người không nhận ra vì chiếc váy có nhiều lớp.
Những vị khách trong phòng khiêu vũ đang bận nói cười vui vẻ bỗng dừng lại một lúc khi một cô gái trẻ trong bộ váy màu xanh nhạt lọt vào tầm mắt họ. Hầu hết mọi người đều nhìn sang cô.
Có người tiếp tục cuộc trò chuyện của mình, nhưng cũng có người nhìn cô với ánh mắt thắc mắc không biết cô là ai.
Những người đàn ông vốn đang để mắt tới những cô gái giàu có hoặc xinh đẹp đều không thể rời mắt khỏi Eve và họ đều có ý định mời cô gái này khiêu vũ. Vài người phụ nữ nheo mắt, họ không thích việc có thêm sự cạnh tranh trong phòng.
* * *
Dịch giả có lời muốn nói: Tui đang gào thét trong vô vọng T^T. Nhưng mà tui đã hứa rồi, ngay từ chương đầu tiên, chỉ cần một bạn còn theo dõi thì tui vẫn sẽ dịch. Mọi người đừng quên tui nhaaa.
“Tôi sẽ qua cánh phía Nam, còn cô xem cánh phía Đông, như vậy chúng ta sẽ tìm thấy cô bé nhanh hơn.”
Người hầu vội vàng gật đầu:
“Vâng, thưa cô.” Rồi cô ấy lập tức rời khỏi đó.
Khách mời đã đến gần đông đủ và nhà Moriarty sắp phải tập trung tại phòng khiêu vũ. Eve di chuyển từ hành lang này sang hành lang khác, vừa đi vừa tìm Allie. Hành lang được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng trên tường.
Đi càng xa, tiếng nhạc càng nhỏ dần và rồi cuối cùng cô không thể nghe thấy tiếng nhạc hay tiếng trò chuyện của các vị khách. Tất cả những gì cô có thể nghe thấy là tiếng bước chân nhẹ nhàng của mình trên hành lang vắng vẻ.
Cô đang định rời khỏi hành lang thì nhìn thấy một bóng đen nhỏ đứng cạnh cột ban công. Tiến lại gần hơn, cô nhận ra đó là Allie.
“Tôi không biết là cô thích ngắm sao đấy.” Allie đang chìm trong suy nghĩ, không để ý tiếng bước chân của Eve đang đến gần. Eve nói khiến cô bé ma cà rồng ngạc nhiên.
Allie mặc một chiếc váy màu xám, chất liệu của chiếc váy có đắt tiền đến đâu thì cô bé cũng không quan tâm đến việc nó bị bẩn. Cô bé nhíu mày nhìn Eve.
Eve để ý thấy bàn tay của cô bé vò nhàu phần váy phía trước của mình. Dì Aubrey đã nói với cô, vũ hội là dịp vui vẻ, không muộn phiền, ít nhất là đối với một cô bé như Allie.
Cô bước thêm vài bước, vuốt phẳng phần sau váy bằng cả hai tay rồi ngồi cạnh cô bé. Sau vài giây im lặng, Eve nói:
“Khi còn nhỏ, mỗi lần chờ đợi, tôi cũng ngắm sao giống như cô. Lúc đó có một ngôi sao lớn sáng hơn những ngôi sao khác và người ta nói với tôi rằng, đó là cha tôi.” Eve nhìn chằm chằm vào bầu trời trải dài vô tận.
“Chờ đợi?” Cô bé thì thầm.
“Đúng vậy.” Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên đôi môi anh đào của Eve. “Tôi từng đợi mẹ tôi.”
Có thể Eve đã quên đi nhiều điều nhưng cô vẫn không quên cảm giác ấm áp trong lồng ngực khi nhớ về mẹ. Chỉ là, sự ấm áp ấy cũng là nỗi đau trong lòng cô.
Sau đó Eve quay lại nhìn Allie:
“Sao cô phải ngồi ở đây một mình trong khi có nhiều người đang đợi để gặp gỡ và nói chuyện với cô?”
Allie lắc đầu. Sau đó, cô bé nói nhiều hơn:
“Tôi không thể.”
Cô bé nhìn xuống lòng bàn tay mình:
“Mọi người sẽ cười nhạo tôi..”
Dựa theo chuyện về Allie, Eve đã chú ý đến cái miệng không có răng nanh của cô bé, Vincent đã kể cho cô nghe sự thật rồi.
Trái tim của Eve hướng về cô bé muốn lẩn trốn trong bóng tối vì sợ mình sẽ bị chế giễu. Cô đặt tay lên đầu cô bé và nói:
“Chuyện này không phải là lỗi của cô, cô Allie. Cô không nên trừng phạt bản thân vì một lỗi lầm mà mình không phạm phải.”
Sự im lặng bao trùm hai người họ. Sau đó Allie nói nhỏ:
“Mẹ thất vọng lắm. Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.”
“Rồi một ngày nào đó, mẹ cô sẽ hiểu thôi, cô Allie. Có thể không phải là hôm nay, có thể phải mất thêm một khoảng thời gian nữa,“ Eve an ủi cô bé. “Điều cô có thể làm bây giờ là chứng minh cho mọi người thấy rằng cô vượt trội hơn nhiều so với những người coi thường cô. Cô không thể hiện bản thân trước mặt mọi người mới là điều đáng xấu hổ, nhất là khi cô đã sẵn sàng cho buổi vũ hội rồi.”
Allie mím môi, ngước mắt lên nhìn vào mắt Eve. Cô bé nói:
“Chị Marceline xinh hơn, sẽ không ai nhìn quan tâm đến tôi đâu.”
Eve xoay người lại. Nghiêng người về phía trước, cô nói:
“Tôi nghĩ hiện tại cô là cô gái xinh đẹp nhất trong dinh thự này, đừng nghe lời người khác nói.” Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp. “Thật ra tôi không muốn khuyên thế này, nhưng hãy nhìn anh trai cô. Anh ta không quan tâm đến những gì người khác nghĩ, và ở một khía cạnh nào đó, anh ta đã đúng. Cô không nên để suy nghĩ của người khác kiểm soát hạnh phúc của mình. Để tôi kể cho cô nghe một bí mật, cô Allie.”
Cô bé tiếp tục lắng nghe cô gia sư của mình với đôi mắt đỏ.
“Khi tôi còn là một cô bé. Một cô gái nhỏ.” Eve tự sửa lại vì nhớ ra Vincent thường dùng những từ đó. Cô tiếp tục. “Tôi không có bạn. Nói đúng hơn là họ không muốn làm bạn với tôi, họ luôn tránh xa tôi.”
“Tránh xa cô sao?” Allie cau mày hỏi, Eve gật đầu.
“Khi lớn lên, tôi gặp nhiều người đồng chí hướng hơn. Họ quan tâm và thấu hiểu tôi. Cô Allie, một ngày nào đó trong tương lai, những gì cô đang cảm thấy bây giờ sẽ chỉ còn là ký ức vì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn nhiều. Nếu cô không muốn chơi đàn theo cách mà người khác muốn cô chơi thì cũng chẳng sao cả. Hãy quên những kẻ soi mói mình đi. Hãy tin rằng mình đã nắm vững kỹ năng chơi bản nhạc ấy rồi. Biết đâu chừng.. đêm nay mọi người sẽ nhìn cô với con mắt khác thì sao?” Cô nở một nụ cười rạng rỡ với Allie.
Cô bé ma cà rồng nhanh chóng nghiêng người về phía trước, vòng tay qua eo Eve và ôm lấy cô. Eve đặt tay lên lưng cô bé, xoa nhẹ.
“Cảm ơn cô.” Cô bé thì thầm.
“Không có gì đâu, cô Allie.” Eve mỉm cười với cô bé, cuối cùng cô bé cũng lùi lại khỏi cô. “Sự vắng mặt của cô đã khiến người hầu lo lắng lắm, họ đang tìm kiếm cô đấy. Chúng ta tới phòng khiêu vũ nhé?”
Eve đứng dậy, đưa tay đỡ Allie đứng lên. Nhìn thấy vết nhăn trên chiếc váy của cô bé, cô cúi xuống chỉnh lại.
Mặc dù Allie không biết nói gì với cô gia sư, cô bé vẫn cảm thấy an toàn khi có con người này bên cạnh. Cô bé nhận ra rằng cô gia sư của mình có vẻ khác hơn nhiều so với ngày thường. Cô đẹp hơn con búp bê được giấu dưới chăn trong phòng cô bé.
Khi họ đến trước phòng khiêu vũ, quản gia của nhà Moriarty vội vã đi qua các vị khách, đến đứng trước mặt Eve và Allie.
“Ôi, cô Allie, cô đây rồi! Mẹ cô đang tìm cô đấy.” Quản gia thông báo cho cô bé ma cà rồng.
“Cô Allie muốn sử dụng phòng tắm nên đến hơi muộn một chút.” Eve trả lời Alfie, anh ta gật đầu.
“Cảm ơn vì đã đưa cô bé đến đây, cô Barlow. Để tôi dẫn cô bé đến chỗ của bà Annalise,“ Alfie cúi đầu, Eve cũng cúi đầu đáp lại. Nhưng Allie không rời khỏi chỗ của mình. Thay vào đó, cô bé quay lại nhìn Eve.
Eve nở một nụ cười khích lệ với Allie:
“Tôi sẽ đến ngay.”
“Cô Allie?” Quản gia giục cô bé vì bà Annalise đã tìm cô bé hai lần rồi.
Mặc dù bà Annalise đã bảo cô tham dự vũ hội để chăm sóc Allie, nhưng cô vẫn nghi ngờ về điều này. Nhất là khi cô bé phải đứng cạnh gia đình mình, cụ thể là cạnh bà Annalise.
Tiếng trò chuyện và âm nhạc trong dinh thự không quá lớn cũng không quá nhỏ.
Eve hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô bước một bước vào phòng khiêu vũ, thêm một bước, lại thêm một bước nữa. Nhưng đi càng nhiều, đôi chân của cô càng run rẩy bên dưới chiếc váy, may mà mọi người không nhận ra vì chiếc váy có nhiều lớp.
Những vị khách trong phòng khiêu vũ đang bận nói cười vui vẻ bỗng dừng lại một lúc khi một cô gái trẻ trong bộ váy màu xanh nhạt lọt vào tầm mắt họ. Hầu hết mọi người đều nhìn sang cô.
Có người tiếp tục cuộc trò chuyện của mình, nhưng cũng có người nhìn cô với ánh mắt thắc mắc không biết cô là ai.
Những người đàn ông vốn đang để mắt tới những cô gái giàu có hoặc xinh đẹp đều không thể rời mắt khỏi Eve và họ đều có ý định mời cô gái này khiêu vũ. Vài người phụ nữ nheo mắt, họ không thích việc có thêm sự cạnh tranh trong phòng.
* * *
Dịch giả có lời muốn nói: Tui đang gào thét trong vô vọng T^T. Nhưng mà tui đã hứa rồi, ngay từ chương đầu tiên, chỉ cần một bạn còn theo dõi thì tui vẫn sẽ dịch. Mọi người đừng quên tui nhaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.