Chương 16: Lời cảnh báo đề phòng
Ash_knight17
02/08/2023
Một mớ cảm xúc hỗn độn trong tâm trí Eve. Một mặt, cô rất vui vì cuối cùng cũng nhận được công việc gia sư mà cô đã mong đợi từ khi học xong. Nhưng mặt khác, nghĩ đến chuyện cuối cùng cô đã tìm thấy kẻ đã giết mẹ mình ngay trước mắt thì lồng ngực phập phồng lo lắng.
"Giờ thì cô có thể quay trở lại phòng piano với sức sống như khi cô bước ra khỏi phòng. Ở đây chúng tôi không chứa những kẻ vô công rỗi nghề." Cậu Moriarty nói, nhắc nhở cô rằng, cô đã vào giờ làm việc: "Di chuyển.." Mắt anh nhìn vào mông cô, Eve nghiến răng. "Cái chân đi." Nói đoạn, ánh mắt anh chuyển đến đôi giày sờn rách của cô.
"Cậu Moriarty." Eve khiến anh ta quay lại nhìn cô: "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta thỏa thuận một số điều trước khi tôi bắt đầu làm việc ở đây."
"Cậu chủ Vincent Moriarty. Ở đây mọi người xưng hô với tôi như thế." Người đàn ông tóc bạch kim cho cô biết: "Nào, gọi thử đi. Tôi chắc chắn cô sẽ thích nó đấy."
Người đàn ông kiêu ngạo này.. Eve nghĩ. Xét đến độ rộng lớn và xa hoa của dinh thự, người ta sẽ phải cư xử theo cách anh ta muốn.
"Cậu chủ Vincent." Eve thận trọng gọi anh, ánh mắt màu hạt dẻ của người đàn ông lộ ra vẻ thích thú. Cô tiếp tục: "Tôi tin rằng công việc của tôi ở đây chỉ là làm gia sư cho cô Allie không hơn không kém, phải chứ?"
"Trừ khi cô đang có kế hoạch dạy dỗ nhiều hơn một người, tôi đoán vậy?" Vincent hờ hững.
Người đàn ông này cần được kỷ luật hơn là em gái mình, Eve nghĩ. Nhưng nếu cô lên tiếng, nó sẽ không chỉ là thô lỗ thôi đâu. Cô lo lắng, không biết liệu người đàn ông có quay lại trước mặt cô hòng kỷ luật cô hay không?
Trong một tình huống bình thường, cô mắng vào mặt một người đàn ông giàu có là thô lỗ, sau đó không màng sẽ chẳng còn cơ hội làm việc thứ hai mà xông ra khỏi phòng. Khoảnh khắc ấy, cô lo lắng mình đã đánh mất cơ hội.
"Mô tả công việc như đã đề cập trong thư, mức lương hàng tháng này của cô cũng vậy." Eve gật đầu theo lời của Vincent, anh đút tay vào túi quần và lấy ra một đồng vàng và hai đồng bạc, thả chúng vào tay cô. "Một điều nữa, cô Barlow."
"Vâng?" Eve hỏi, cảm nhận được cái lạnh của những đồng xu trên tay mình.
"Vì hôm nay tôi là người đã thuê cô, nên cô sẽ chỉ được trả lời tôi. Tôi tin cô sẽ nhớ kỹ điều đó?" Câu nói của anh ẩn chứa lời cảnh cáo, Eve không thể không chú ý.
"Vâng, thưa cậu Moriarty." Eve trả lời, cô thấy đôi mắt của Vincent đang nheo lại nhìn cô. "Cậu chủ Vincent."
"Tôi biết cô không chậm chạp như vẻ ngoài của cô mà. Giờ thì đi đi." Anh vẫy tay ra hiệu "shu" như thể anh đã nói xong chuyện với cô.
Có vẻ anh không muốn lãng phí thêm một giây nào cho cô, Vincent rời đi. Anh đi về hướng mà vừa rồi Eve đã thấy hai người đàn ông kia biến mất trên hành lang. Cô trở lại phòng piano. Mở cửa, cô thấy quản gia đang đưa một tách trà cho cô bé.
Thấy Eve trở lại phòng, đôi mắt của cô bé sáng lên, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của cô không thay đổi nhiều.
"Rất vui được gặp lại cô, cô Barlow." Alfie cúi đầu, Eve khẽ cúi đầu đáp lại.
Ánh mắt của Eve quay sang cô bé, cô nói: "Có vẻ như từ giờ chúng ta sẽ dành nhiều thời gian cho nhau. Tôi hy vọng mình có thể giúp cô nhiều nhất có thể trong việc học, tôi sẽ cố gắng hết sức, cô Allie."
Sự phấn khích của Allie tập trung vào chiếc tách trà bằng sứ đang cầm trên tay.
"Cô Allie rất vui khi có cô ở đây." Quản gia nói thay cho cô bé.
Eve mỉm cười: "Tôi cũng vậy. Tôi muốn lấy một viên đường cho vào tách trà." Cô trả lời câu hỏi quản gia đã hỏi vừa rồi. Bất kể cô thay đổi quyết định vì lý do gì, đây cũng là công việc đầu tiên của cô, và cô rất hào hứng khi có nó.
"Tất nhiên, thưa cô!" Quản gia đáp, chuẩn bị một tách trà cho gia sư mới của gia đình Moriarty.
Bốn giờ, Eve rời nhà Moriaty. Cô đi bộ đến vùng ngoại ô của thị trấn giàu có, chờ lên xe ngựa địa phương để trở về nhà.
Tay phải Eve nghịch cán của chiếc ô, bước về phía nhà mình. Khẽ ngâm nga theo nhịp thở, tâm trạng của cô rất phấn chấn. Tay kia của cô lục trong túi áo, rút ra ba đồng tiền lấp lánh dưới ánh nắng. Cô nghĩ trong đầu khoản thu nhập đầu tiên, và nở một nụ cười trên môi.
Khi nhìn thấy dì Aubrey và Eugene trong vườn nhà, cô bước nhanh hơn để gặp họ.
"Cháu về rồi, Eve." Bà Aubrey nói. "Thật là tốt quá."
"Tạ ơn trời!" Eugene thở phào nhẹ nhõm, Eve thấy dì lắc đầu.
"Mọi việc ổn chứ?" Eve vừa hỏi vừa đóng cánh cổng nhỏ.
"Eugene lo rằng cháu bị lạc đường về nhà." Bà Aubrey quay sang Eugene và nói: "Tôi đã nói với cậu là Eve đã lớn rồi, con bé sẽ ổn thôi."
Eve cười, đi đến chỗ họ đứng, cô nhìn Eugene vẫn đang đan chau mày.
"Eugene ngốc này. Sao tôi có thể lạc đường được chứ?" Eve cười rồi nói: "Tôi về muộn vì tôi đã có việc làm."
Cô nhận thấy lông mày của dì Aubrey nhướng lên ngạc nhiên còn Eugene thì chớp mắt. Dì Aubrey hỏi: "Có thật không?" Một nụ cười nở trên môi người phụ nữ lớn tuổi, Eve gật đầu. "Ta mừng cho cháu đấy, Eve. Đến đây nào." Bà mở rộng vòng tay.
Eve ôm lấy dì Aubrey, người đã dạy cho cô mọi thứ.
"Xin chúc mừng, cô Eve. Tôi biết cô sẽ nhận được việc gia sư mà, cô đã không làm chúng ta thất vọng. Vất vả cho cô rồi." Eugene còn hào hứng hơn hai người phụ nữ.
"Chuyện này rất đáng để ăn mừng, Eugene!" Bà Aubrey bảo, Eugene đồng ý. Bà kéo Eve lại và hỏi: "Ta không biết là cháu đã gửi một đơn xin việc khác. Cầu phúc cho gia đình đã nhận cháu làm việc. Hẳn cháu vẫn chưa làm vỡ gì hay tát ai cả phải chứ?"
Eve lắc đầu, môi bật một tiếng cười nhẹ: "Cháu rất cẩn thận ạ. Hôm nay cháu đã bắt đầu rồi, đó là lý do tại sao cháu về muộn. Và cháu không phải làm việc vào chủ nhật. Cháu còn được ứng lương trước." Cô nắm lấy tay dì Aubrey rồi đặt đồng xu vàng vào lòng bàn tay của người phụ nữ. "Cháu muốn dì giữ cái này. Cháu luôn muốn đồng xu đầu tiên của mình là của dì."
Người phụ nữ đã làm rất nhiều điều cho cô, bảo vệ, chăm sóc và giáo dục cô. Cô sẽ mãi mãi mắc nợ bà, một món nợ mà cô không bao giờ trả nổi.
"Ôi, con bé này." Dì Aubrey thì thầm trong hơi thở, nhìn chằm chằm vào kim loại. Nhưng bà không nhận nó. Thay vào đó, bà đặt đồng xu vào tay Eve.
"Dì Aubrey.."
"Cháu không nợ ta gì cả, Eve. Không nợ một shilling nào." Dì Aubrey nói, nhìn vào mắt thiếu nữ. "Hoàn cảnh và lý do mà ta dẫn cháu về có thể khác. Nhưng ta rất vui vì mình đã làm được. Đối với ta, cháu chẳng khác gì một cô con gái." Bà đặt bàn tay đầy trìu mến lên má Eve.
Nhưng Eve lại đặt đồng xu vào tay người phụ nữ lớn tuổi và nói: "Vậy thì dì cứ xem như nó là quà của con gái dì đi. Nếu mẹ cháu còn sống, cháu sẽ trao nó cho bà ấy."
Eve không nhớ nhiều về những gì mẹ cô đã làm để kiếm sống, nhiều năm qua, cô tin rằng mẹ cô làm nghề giúp việc. Tuy phần lớn ký ức trong tâm trí đã phai mờ, cô vẫn nhớ về người mẹ xinh đẹp tốt bụng của mình. Nếu mẹ cô còn sống, bà sẽ rất vui vì cuối cùng cô đã tìm được việc làm, đúng không?
Bà Aubrey nhận thấy nỗi buồn trong đôi mắt Eve, bà siết chặt bàn tay thiếu nữ, nói: "Vậy giờ ta sẽ nhận nó. Và ta sẽ giữ nó ở bên mình an toàn. Mẹ cháu sẽ rất tự hào về cháu."
"Cảm ơn dì, dì Aubrey." Giọng của Eve khá nhẹ nhàng cùng với những hồi ức về mẹ trong tâm trí cô.
Khi họ bước vào nhà, Eugene hỏi: "Gia đình nào đã thuê cô vậy?"
"Là nhà Moriarty." Eve trả lời, nghe thấy thế, một vẻ trầm ngâm xuất hiện trên khuôn mặt của bà Aubrey. "Dì đã nghe nói về gia đình đó à?"
"Ta không chỉ nghe mà đã gặp họ rồi. Cách đây vài năm, sau khi ta thôi làm gia sư, ta đã được mời tham dự trong một buổi dạ hội cùng gia đình Moriarty. Họ là một gia đình bề thế và quyền lực." Bà Aubrey nương theo ký ức của mình kể lại. Bà ngồi xuống một chiếc ghế gỗ trong phòng khách, Eve cũng ngồi xuống một chiếc. Người phụ nữ nói: "Nếu ta không lầm, hồi đó ông Moriarty là một Tử tước, một cái tên có tiếng chỉ kinh doanh với những người giàu có."
"Dinh thự hệt như một lâu đài." Eve đồng ý với lời của người phụ nữ lớn tuổi.
"Cháu xin vào làm việc trong gia đình đó à?" Bà Aubrey hỏi, Eve lắc đầu.
"Cháu vô tình nhận được thư mời ngày hôm qua."
Trước kia bà Aubrey đã từng qua lại với các gia đình giàu có, và bà cảm thấy thật kỳ lạ khi một gia đình như Moriarty lại thuê Eve, người chưa từng có kinh nghiệm làm gia sư.
"Eugene." Bà Aubrey quay lại nhìn người đàn ông, anh hiểu bà muốn mình làm gì: "Gia đình Moriarty rất đáng kính, nhưng chúng ta không nên vôi bắt lấy cơ hội này."
Tấm vải được cho là sạch nhất cần phải được xem xét kỹ lưỡng, vì rất có thể nó đã được giặt vô số lần để tẩy các vết bẩn.
"Thật ra, hôm nay cháu đã phát hiện ra điều gì đó." Eve bắt đầu, hai người kia chú ý cô: "Cháu nghĩ rằng cháu đã tìm thấy kẻ đã giết mẹ cháu."
"Cháu chắc chứ?" Bà Aubrey hỏi, chau mày lại.
Eve mím môi rồi nói: "Ông ta có một vết sẹo trên mặt. Gần mắt, nên cháu đoán ông ta chính là người đó. Ông ta có quan hệ với ông Moriarty."
Bà Aubrey và Eugene không biết chi tiết cụ thể, vì sau khi tỉnh lại, cô bé Eve đã khóc nấc nên giọng kể bị ngắt quãng. Nhưng những gì họ biết là Eve đã chứng kiến mẹ mình bị sát hại.
"Cháu phải cực kỳ cẩn thận, Eve. Thế giới chúng ta đang sống không có chỗ cho những sai lầm đâu. Nếu cháu muốn nghe ta khuyên, thì là, hãy tránh người đó càng xa càng tốt." Bà Aubrey cảnh báo Eve.
"Giờ thì cô có thể quay trở lại phòng piano với sức sống như khi cô bước ra khỏi phòng. Ở đây chúng tôi không chứa những kẻ vô công rỗi nghề." Cậu Moriarty nói, nhắc nhở cô rằng, cô đã vào giờ làm việc: "Di chuyển.." Mắt anh nhìn vào mông cô, Eve nghiến răng. "Cái chân đi." Nói đoạn, ánh mắt anh chuyển đến đôi giày sờn rách của cô.
"Cậu Moriarty." Eve khiến anh ta quay lại nhìn cô: "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta thỏa thuận một số điều trước khi tôi bắt đầu làm việc ở đây."
"Cậu chủ Vincent Moriarty. Ở đây mọi người xưng hô với tôi như thế." Người đàn ông tóc bạch kim cho cô biết: "Nào, gọi thử đi. Tôi chắc chắn cô sẽ thích nó đấy."
Người đàn ông kiêu ngạo này.. Eve nghĩ. Xét đến độ rộng lớn và xa hoa của dinh thự, người ta sẽ phải cư xử theo cách anh ta muốn.
"Cậu chủ Vincent." Eve thận trọng gọi anh, ánh mắt màu hạt dẻ của người đàn ông lộ ra vẻ thích thú. Cô tiếp tục: "Tôi tin rằng công việc của tôi ở đây chỉ là làm gia sư cho cô Allie không hơn không kém, phải chứ?"
"Trừ khi cô đang có kế hoạch dạy dỗ nhiều hơn một người, tôi đoán vậy?" Vincent hờ hững.
Người đàn ông này cần được kỷ luật hơn là em gái mình, Eve nghĩ. Nhưng nếu cô lên tiếng, nó sẽ không chỉ là thô lỗ thôi đâu. Cô lo lắng, không biết liệu người đàn ông có quay lại trước mặt cô hòng kỷ luật cô hay không?
Trong một tình huống bình thường, cô mắng vào mặt một người đàn ông giàu có là thô lỗ, sau đó không màng sẽ chẳng còn cơ hội làm việc thứ hai mà xông ra khỏi phòng. Khoảnh khắc ấy, cô lo lắng mình đã đánh mất cơ hội.
"Mô tả công việc như đã đề cập trong thư, mức lương hàng tháng này của cô cũng vậy." Eve gật đầu theo lời của Vincent, anh đút tay vào túi quần và lấy ra một đồng vàng và hai đồng bạc, thả chúng vào tay cô. "Một điều nữa, cô Barlow."
"Vâng?" Eve hỏi, cảm nhận được cái lạnh của những đồng xu trên tay mình.
"Vì hôm nay tôi là người đã thuê cô, nên cô sẽ chỉ được trả lời tôi. Tôi tin cô sẽ nhớ kỹ điều đó?" Câu nói của anh ẩn chứa lời cảnh cáo, Eve không thể không chú ý.
"Vâng, thưa cậu Moriarty." Eve trả lời, cô thấy đôi mắt của Vincent đang nheo lại nhìn cô. "Cậu chủ Vincent."
"Tôi biết cô không chậm chạp như vẻ ngoài của cô mà. Giờ thì đi đi." Anh vẫy tay ra hiệu "shu" như thể anh đã nói xong chuyện với cô.
Có vẻ anh không muốn lãng phí thêm một giây nào cho cô, Vincent rời đi. Anh đi về hướng mà vừa rồi Eve đã thấy hai người đàn ông kia biến mất trên hành lang. Cô trở lại phòng piano. Mở cửa, cô thấy quản gia đang đưa một tách trà cho cô bé.
Thấy Eve trở lại phòng, đôi mắt của cô bé sáng lên, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của cô không thay đổi nhiều.
"Rất vui được gặp lại cô, cô Barlow." Alfie cúi đầu, Eve khẽ cúi đầu đáp lại.
Ánh mắt của Eve quay sang cô bé, cô nói: "Có vẻ như từ giờ chúng ta sẽ dành nhiều thời gian cho nhau. Tôi hy vọng mình có thể giúp cô nhiều nhất có thể trong việc học, tôi sẽ cố gắng hết sức, cô Allie."
Sự phấn khích của Allie tập trung vào chiếc tách trà bằng sứ đang cầm trên tay.
"Cô Allie rất vui khi có cô ở đây." Quản gia nói thay cho cô bé.
Eve mỉm cười: "Tôi cũng vậy. Tôi muốn lấy một viên đường cho vào tách trà." Cô trả lời câu hỏi quản gia đã hỏi vừa rồi. Bất kể cô thay đổi quyết định vì lý do gì, đây cũng là công việc đầu tiên của cô, và cô rất hào hứng khi có nó.
"Tất nhiên, thưa cô!" Quản gia đáp, chuẩn bị một tách trà cho gia sư mới của gia đình Moriarty.
Bốn giờ, Eve rời nhà Moriaty. Cô đi bộ đến vùng ngoại ô của thị trấn giàu có, chờ lên xe ngựa địa phương để trở về nhà.
Tay phải Eve nghịch cán của chiếc ô, bước về phía nhà mình. Khẽ ngâm nga theo nhịp thở, tâm trạng của cô rất phấn chấn. Tay kia của cô lục trong túi áo, rút ra ba đồng tiền lấp lánh dưới ánh nắng. Cô nghĩ trong đầu khoản thu nhập đầu tiên, và nở một nụ cười trên môi.
Khi nhìn thấy dì Aubrey và Eugene trong vườn nhà, cô bước nhanh hơn để gặp họ.
"Cháu về rồi, Eve." Bà Aubrey nói. "Thật là tốt quá."
"Tạ ơn trời!" Eugene thở phào nhẹ nhõm, Eve thấy dì lắc đầu.
"Mọi việc ổn chứ?" Eve vừa hỏi vừa đóng cánh cổng nhỏ.
"Eugene lo rằng cháu bị lạc đường về nhà." Bà Aubrey quay sang Eugene và nói: "Tôi đã nói với cậu là Eve đã lớn rồi, con bé sẽ ổn thôi."
Eve cười, đi đến chỗ họ đứng, cô nhìn Eugene vẫn đang đan chau mày.
"Eugene ngốc này. Sao tôi có thể lạc đường được chứ?" Eve cười rồi nói: "Tôi về muộn vì tôi đã có việc làm."
Cô nhận thấy lông mày của dì Aubrey nhướng lên ngạc nhiên còn Eugene thì chớp mắt. Dì Aubrey hỏi: "Có thật không?" Một nụ cười nở trên môi người phụ nữ lớn tuổi, Eve gật đầu. "Ta mừng cho cháu đấy, Eve. Đến đây nào." Bà mở rộng vòng tay.
Eve ôm lấy dì Aubrey, người đã dạy cho cô mọi thứ.
"Xin chúc mừng, cô Eve. Tôi biết cô sẽ nhận được việc gia sư mà, cô đã không làm chúng ta thất vọng. Vất vả cho cô rồi." Eugene còn hào hứng hơn hai người phụ nữ.
"Chuyện này rất đáng để ăn mừng, Eugene!" Bà Aubrey bảo, Eugene đồng ý. Bà kéo Eve lại và hỏi: "Ta không biết là cháu đã gửi một đơn xin việc khác. Cầu phúc cho gia đình đã nhận cháu làm việc. Hẳn cháu vẫn chưa làm vỡ gì hay tát ai cả phải chứ?"
Eve lắc đầu, môi bật một tiếng cười nhẹ: "Cháu rất cẩn thận ạ. Hôm nay cháu đã bắt đầu rồi, đó là lý do tại sao cháu về muộn. Và cháu không phải làm việc vào chủ nhật. Cháu còn được ứng lương trước." Cô nắm lấy tay dì Aubrey rồi đặt đồng xu vàng vào lòng bàn tay của người phụ nữ. "Cháu muốn dì giữ cái này. Cháu luôn muốn đồng xu đầu tiên của mình là của dì."
Người phụ nữ đã làm rất nhiều điều cho cô, bảo vệ, chăm sóc và giáo dục cô. Cô sẽ mãi mãi mắc nợ bà, một món nợ mà cô không bao giờ trả nổi.
"Ôi, con bé này." Dì Aubrey thì thầm trong hơi thở, nhìn chằm chằm vào kim loại. Nhưng bà không nhận nó. Thay vào đó, bà đặt đồng xu vào tay Eve.
"Dì Aubrey.."
"Cháu không nợ ta gì cả, Eve. Không nợ một shilling nào." Dì Aubrey nói, nhìn vào mắt thiếu nữ. "Hoàn cảnh và lý do mà ta dẫn cháu về có thể khác. Nhưng ta rất vui vì mình đã làm được. Đối với ta, cháu chẳng khác gì một cô con gái." Bà đặt bàn tay đầy trìu mến lên má Eve.
Nhưng Eve lại đặt đồng xu vào tay người phụ nữ lớn tuổi và nói: "Vậy thì dì cứ xem như nó là quà của con gái dì đi. Nếu mẹ cháu còn sống, cháu sẽ trao nó cho bà ấy."
Eve không nhớ nhiều về những gì mẹ cô đã làm để kiếm sống, nhiều năm qua, cô tin rằng mẹ cô làm nghề giúp việc. Tuy phần lớn ký ức trong tâm trí đã phai mờ, cô vẫn nhớ về người mẹ xinh đẹp tốt bụng của mình. Nếu mẹ cô còn sống, bà sẽ rất vui vì cuối cùng cô đã tìm được việc làm, đúng không?
Bà Aubrey nhận thấy nỗi buồn trong đôi mắt Eve, bà siết chặt bàn tay thiếu nữ, nói: "Vậy giờ ta sẽ nhận nó. Và ta sẽ giữ nó ở bên mình an toàn. Mẹ cháu sẽ rất tự hào về cháu."
"Cảm ơn dì, dì Aubrey." Giọng của Eve khá nhẹ nhàng cùng với những hồi ức về mẹ trong tâm trí cô.
Khi họ bước vào nhà, Eugene hỏi: "Gia đình nào đã thuê cô vậy?"
"Là nhà Moriarty." Eve trả lời, nghe thấy thế, một vẻ trầm ngâm xuất hiện trên khuôn mặt của bà Aubrey. "Dì đã nghe nói về gia đình đó à?"
"Ta không chỉ nghe mà đã gặp họ rồi. Cách đây vài năm, sau khi ta thôi làm gia sư, ta đã được mời tham dự trong một buổi dạ hội cùng gia đình Moriarty. Họ là một gia đình bề thế và quyền lực." Bà Aubrey nương theo ký ức của mình kể lại. Bà ngồi xuống một chiếc ghế gỗ trong phòng khách, Eve cũng ngồi xuống một chiếc. Người phụ nữ nói: "Nếu ta không lầm, hồi đó ông Moriarty là một Tử tước, một cái tên có tiếng chỉ kinh doanh với những người giàu có."
"Dinh thự hệt như một lâu đài." Eve đồng ý với lời của người phụ nữ lớn tuổi.
"Cháu xin vào làm việc trong gia đình đó à?" Bà Aubrey hỏi, Eve lắc đầu.
"Cháu vô tình nhận được thư mời ngày hôm qua."
Trước kia bà Aubrey đã từng qua lại với các gia đình giàu có, và bà cảm thấy thật kỳ lạ khi một gia đình như Moriarty lại thuê Eve, người chưa từng có kinh nghiệm làm gia sư.
"Eugene." Bà Aubrey quay lại nhìn người đàn ông, anh hiểu bà muốn mình làm gì: "Gia đình Moriarty rất đáng kính, nhưng chúng ta không nên vôi bắt lấy cơ hội này."
Tấm vải được cho là sạch nhất cần phải được xem xét kỹ lưỡng, vì rất có thể nó đã được giặt vô số lần để tẩy các vết bẩn.
"Thật ra, hôm nay cháu đã phát hiện ra điều gì đó." Eve bắt đầu, hai người kia chú ý cô: "Cháu nghĩ rằng cháu đã tìm thấy kẻ đã giết mẹ cháu."
"Cháu chắc chứ?" Bà Aubrey hỏi, chau mày lại.
Eve mím môi rồi nói: "Ông ta có một vết sẹo trên mặt. Gần mắt, nên cháu đoán ông ta chính là người đó. Ông ta có quan hệ với ông Moriarty."
Bà Aubrey và Eugene không biết chi tiết cụ thể, vì sau khi tỉnh lại, cô bé Eve đã khóc nấc nên giọng kể bị ngắt quãng. Nhưng những gì họ biết là Eve đã chứng kiến mẹ mình bị sát hại.
"Cháu phải cực kỳ cẩn thận, Eve. Thế giới chúng ta đang sống không có chỗ cho những sai lầm đâu. Nếu cháu muốn nghe ta khuyên, thì là, hãy tránh người đó càng xa càng tốt." Bà Aubrey cảnh báo Eve.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.