Chương 23: Những kẻ bị ruồng bỏ trong thị trấn
Ash_knight17
02/08/2023
Nhạc đề xuất: Dark Asher IQ - Nathan Barr
* * *
Eve ngồi trong xe ngựa, chăm chú nhìn hàng cây lướt qua ngoài khung cửa sổ. Khoảng thời gian của chuyến đi trở về thị trấn Meadow đủ để khiến bụng cô réo lên vì đói.
Đâu đó trong tâm trí, cô lo về cánh cửa dinh thự bị mẻ do đầu ô của cô gây họa. Mắt cô liếc nhìn chiếc ô của mình.
Hành khách trong và ngoài xe đông nên cửa sổ toa xe được đẩy ra cho thoáng khí. Làn gió khẽ lướt qua vài sợi tóc trên trán Eve, phần tóc gần tai cô cũng đong đưa.
Cô ngồi trong xe, một tay cầm ô, tay kia đặt lên hộp cơm trên đùi khiến những người đàn ông không khỏi liếc nhìn cô vài lần.
Đến thị trấn Meadow, người đánh xe kéo dây cương để dừng xe. Eve bước xuống xe ngựa.
"Cảm ơn." Eve nói, nhận lấy chiếc ô của mình từ người đánh xe, vì người đó đã đề nghị cầm hộ cô lúc bước xuống xe.
"Không có chi, cô Barlow." Người đánh xe kéo nhẹ phần vành mũ.
Eve hít một hơi thật sâu cái không khí của thị trấn mình. Cô vừa bước đi thì nghe thấy tiếng đóng cửa xe sau lưng.
Trên đường về nhà, cô chợt nhận thấy có chút náo động không xa nơi mình ở. Hầu hết người dân của thị trấn Meadow tập trung gần nơi xảy ra vụ náo động, không thể kìm nén được sự tò mò của mình, Eve quyết định xem thử.
"Buông tay tôi ra, tôi đã nói là tôi không biết gì về nó rồi mà!" Một người đàn ông bị hai tên lính canh mặc đồng phục kéo, hét lên.
"Không câm mồm là ta cắt lưỡi ngươi đấy!" Tên lính canh thứ ba cảnh cáo, người này dường như giữ một vị trí cao hơn vì ông ta mặc đồng phục màu sẫm hơn.
Nhưng lời cảnh cáo của tên lính trưởng không ngăn được sự vẫy vùng, cố gắng thoát khỏi những tên lính của người đàn ông.
"Thả tôi ra!" Người đàn ông hét lên. Anh ta dồn hết sức lực để thoát thân, bắt đầu bỏ chạy khỏi đó.
Nhưng được hai bước, tên lính trưởng đã dùng gậy kim loại của mình đánh vào phía sau chân của người đàn ông. Người này ngã xuống đất. Vài người dân trong thị trấn vây quanh xem hiện trường thở dốc, nhưng không ai cố ngăn cản hay chất vấn những tên lính canh.
"Trói tay chân nó lại!" Tên lính trưởng ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
"KHÔNG! Tôi không có làm gì sai cả!" Người đàn ông van xin, vùng vẫy tay chân, nhưng vô ích.
"Chuyện gì thế?" Một người phụ nữ tò mò hỏi nhỏ người đứng cạnh mình.
Người đứng bên cạnh người phụ nữ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ. Nhưng tôi nghĩ chắc vì anh ta là một trong những kẻ bị ruồng bỏ." Anh ta trầm giọng trả lời, Eve nhanh chóng quay lại nhìn người đàn ông đang bị trói bằng dây xích và kéo lê trên mặt đất. "Tôi không biết là kiểu nào."
Những kẻ bị ruồng bỏ là những sinh vật không phù hợp với các chuẩn mực hiện có của xã hội, những sinh vật khác biệt và quen với lợi ích của xã hội thượng lưu. Những sinh vật này không thuộc xã hội thượng lưu, cũng không phải hạ lưu, chúng thường được bán cho các gia đình giàu có để làm thú tiêu khiển.
Sau đó, tên lính trưởng quay lại nhìn một trong những thuộc hạ của mình, ra lệnh: "Xem còn ai là thành viên trong gia đình nó không, nếu có thì nhốt chúng vào lồng!"
"Chúng tôi là con người!" Người đàn ông kháng cự trong khi bị kéo và đẩy vào chiếc lồng đặt trên một chiếc xe đẩy. "Làm ơn tha cho vơ.."
Một thanh kim loại nối vào quai hàm khiến miệng anh ta chảy máu.
"Giờ thì im lặng để bọn ta làm việc của mình." Tên lính trưởng nhổ nước bọt xuống đất, ông ta quay lại nhìn người phụ nữ bị lôi ra khỏi nhà của mình. Người phụ nữ cầu xin, van nài, la hét kêu cứu.
"Cứu tôi với!" Người phụ nữ hét lên, cô là vợ của người đàn ông bị xích kia.
Khi có người bước tới và hỏi tên lính trưởng: "Sao lại bắt họ đi? Họ là những người tốt.."
Thì tên lính trưởng gõ thanh kim loại của mình xuống đất, ngay lập tức dân thị trấn bịt miệng anh ta lại. Ông ta hỏi: "Sao ngươi không lo việc của mình để bọn ta lo những việc ở đây nhỉ? Hay ngươi muốn bị giam vào lồng sắt cùng chúng nó."
Eve nắm chặt tay vì đây không phải là lần đầu tiên cô chứng kiến những chuyện thế này. Bất cứ ai cố gắng ngăn chặn nó đều sẽ bị đe dọa, và mọi người đều biết rằng, đó không chỉ là một lời đe dọa suông.
"Nếu ai muốn nói thêm lời nào, cứ việc bước lên phía trước, bọn ta sẽ tìm cách giải đáp những nghi vấn trong lòng các ngươi." Tên lính trưởng cảnh cáo, hai tên lính khác đứng gần đó cũng nhếch mép nhìn người dân thị trấn.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám lớn tiếng bày tỏ suy nghĩ của mình cho mấy tên lính canh nghe thấy.
"Họ là những người vô tội."
Tên lính trưởng hơi khó chịu quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Là Eve. Cô không nhịn được khi chỉ đứng xem bên lề, cô bắt gặp ánh mắt của tên lính trưởng.
"Bọn ta chỉ tuân theo mệnh lệnh để đảm bảo rằng tất cả các ngươi đều an toàn, sẽ không ai chịu tổn hại gì." Tên lính trưởng từ từ tiến lại gần cô. "Có vẻ như cô thể hiện lòng từ bi rất lớn đối với họ."
"Sao lại không?" Eve hỏi tên lính trưởng trơ trẽn. "Nhà Blacksmith đã sống ở Meadow nhiều năm rồi. Họ giữ mình và không gây rắc rối cho bất cứ ai. Làm ơn cho tôi biết, họ sẽ làm gì để hại chúng tôi đây?"
"Những gì cô thấy chưa phải là tất cả đâu, thưa cô." Tên lính trưởng trả lời, cố gắng nhớ mặt người phụ nữ to gan dám nghi ngờ hành động của ông ta. "Dừng lại!" Ông ta ra lệnh cho người của mình dừng kéo người phụ nữ tội nghiệp về phía xe ngựa. "Mang người phụ nữ đến đây!"
Mọi người đều nín thở nhìn người phụ nữ với ánh mắt tò mò, tự hỏi chuyện gì sắp sửa xảy ra. Người phụ nữ vừa bị bắt được kéo đến đứng trước mặt tên lính trưởng, ông ta trừng mắt nhìn mọi người, nói:
"Để ta chỉ cho các ngươi thấy lý do tại sao chúng ta cần phải bắt những sinh vật thấp hèn, bẩn thỉu này!"
Chân mày Eve nhíu lại. Cô quan sát tên lính canh giữ cổ của người phụ nữ từ phía sau. Người phụ nữ vừa khóc, đôi mắt đột nhiên xuất hiện những vết nứt.
Những người dân thị trấn nhanh chóng lùi lại phía sau, vẻ mặt hoảng loạn.
"Đó là gì vậy?" Một người đàn ông trong đám đông hỏi.
"Anh có nhìn thấy đôi mắt đó không?" Người khác hỏi.
"Đúng vậy đấy." Tên lính trưởng trả lời, nở nụ cười tự mãn, sau đó ông ta nói: "Nó không phải là con người, và sẽ chỉ gây hại mà thôi." Sau đó ông ta quay lại trừng Eve: "Còn ai muốn hỏi gì không?"
Mọi người vội lắc đầu, đồng ý cho họ đưa những sinh vật kỳ dị này rời khỏi đây. Khi ánh mắt Eve chạm phải ánh mắt tên lính trưởng, người đàn ông đẩy người phụ nữ về phía thuộc hạ của mình, bọn chúng nhanh chóng tóm lấy và kéo người phụ nữ vào chiếc lồng đã mang theo.
Sau đó, tên lính trưởng bước vài bước về phía Eve.
"Có vẻ như cô khá gần gũi với các sinh vật nhỉ. Chúng thu hút cô chăng?" Tên lính trưởng hỏi, ông ta cao hơn Eve vài inch*. Sau đó, ông ta trầm giọng hỏi: "Hay là có lý do nào khác?"
*1 inch = 2.54cm. Có thể hiểu, ông ta cao hơn Eve khoảng 1 cái đầu.
* * *
Eve ngồi trong xe ngựa, chăm chú nhìn hàng cây lướt qua ngoài khung cửa sổ. Khoảng thời gian của chuyến đi trở về thị trấn Meadow đủ để khiến bụng cô réo lên vì đói.
Đâu đó trong tâm trí, cô lo về cánh cửa dinh thự bị mẻ do đầu ô của cô gây họa. Mắt cô liếc nhìn chiếc ô của mình.
Hành khách trong và ngoài xe đông nên cửa sổ toa xe được đẩy ra cho thoáng khí. Làn gió khẽ lướt qua vài sợi tóc trên trán Eve, phần tóc gần tai cô cũng đong đưa.
Cô ngồi trong xe, một tay cầm ô, tay kia đặt lên hộp cơm trên đùi khiến những người đàn ông không khỏi liếc nhìn cô vài lần.
Đến thị trấn Meadow, người đánh xe kéo dây cương để dừng xe. Eve bước xuống xe ngựa.
"Cảm ơn." Eve nói, nhận lấy chiếc ô của mình từ người đánh xe, vì người đó đã đề nghị cầm hộ cô lúc bước xuống xe.
"Không có chi, cô Barlow." Người đánh xe kéo nhẹ phần vành mũ.
Eve hít một hơi thật sâu cái không khí của thị trấn mình. Cô vừa bước đi thì nghe thấy tiếng đóng cửa xe sau lưng.
Trên đường về nhà, cô chợt nhận thấy có chút náo động không xa nơi mình ở. Hầu hết người dân của thị trấn Meadow tập trung gần nơi xảy ra vụ náo động, không thể kìm nén được sự tò mò của mình, Eve quyết định xem thử.
"Buông tay tôi ra, tôi đã nói là tôi không biết gì về nó rồi mà!" Một người đàn ông bị hai tên lính canh mặc đồng phục kéo, hét lên.
"Không câm mồm là ta cắt lưỡi ngươi đấy!" Tên lính canh thứ ba cảnh cáo, người này dường như giữ một vị trí cao hơn vì ông ta mặc đồng phục màu sẫm hơn.
Nhưng lời cảnh cáo của tên lính trưởng không ngăn được sự vẫy vùng, cố gắng thoát khỏi những tên lính của người đàn ông.
"Thả tôi ra!" Người đàn ông hét lên. Anh ta dồn hết sức lực để thoát thân, bắt đầu bỏ chạy khỏi đó.
Nhưng được hai bước, tên lính trưởng đã dùng gậy kim loại của mình đánh vào phía sau chân của người đàn ông. Người này ngã xuống đất. Vài người dân trong thị trấn vây quanh xem hiện trường thở dốc, nhưng không ai cố ngăn cản hay chất vấn những tên lính canh.
"Trói tay chân nó lại!" Tên lính trưởng ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
"KHÔNG! Tôi không có làm gì sai cả!" Người đàn ông van xin, vùng vẫy tay chân, nhưng vô ích.
"Chuyện gì thế?" Một người phụ nữ tò mò hỏi nhỏ người đứng cạnh mình.
Người đứng bên cạnh người phụ nữ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ. Nhưng tôi nghĩ chắc vì anh ta là một trong những kẻ bị ruồng bỏ." Anh ta trầm giọng trả lời, Eve nhanh chóng quay lại nhìn người đàn ông đang bị trói bằng dây xích và kéo lê trên mặt đất. "Tôi không biết là kiểu nào."
Những kẻ bị ruồng bỏ là những sinh vật không phù hợp với các chuẩn mực hiện có của xã hội, những sinh vật khác biệt và quen với lợi ích của xã hội thượng lưu. Những sinh vật này không thuộc xã hội thượng lưu, cũng không phải hạ lưu, chúng thường được bán cho các gia đình giàu có để làm thú tiêu khiển.
Sau đó, tên lính trưởng quay lại nhìn một trong những thuộc hạ của mình, ra lệnh: "Xem còn ai là thành viên trong gia đình nó không, nếu có thì nhốt chúng vào lồng!"
"Chúng tôi là con người!" Người đàn ông kháng cự trong khi bị kéo và đẩy vào chiếc lồng đặt trên một chiếc xe đẩy. "Làm ơn tha cho vơ.."
Một thanh kim loại nối vào quai hàm khiến miệng anh ta chảy máu.
"Giờ thì im lặng để bọn ta làm việc của mình." Tên lính trưởng nhổ nước bọt xuống đất, ông ta quay lại nhìn người phụ nữ bị lôi ra khỏi nhà của mình. Người phụ nữ cầu xin, van nài, la hét kêu cứu.
"Cứu tôi với!" Người phụ nữ hét lên, cô là vợ của người đàn ông bị xích kia.
Khi có người bước tới và hỏi tên lính trưởng: "Sao lại bắt họ đi? Họ là những người tốt.."
Thì tên lính trưởng gõ thanh kim loại của mình xuống đất, ngay lập tức dân thị trấn bịt miệng anh ta lại. Ông ta hỏi: "Sao ngươi không lo việc của mình để bọn ta lo những việc ở đây nhỉ? Hay ngươi muốn bị giam vào lồng sắt cùng chúng nó."
Eve nắm chặt tay vì đây không phải là lần đầu tiên cô chứng kiến những chuyện thế này. Bất cứ ai cố gắng ngăn chặn nó đều sẽ bị đe dọa, và mọi người đều biết rằng, đó không chỉ là một lời đe dọa suông.
"Nếu ai muốn nói thêm lời nào, cứ việc bước lên phía trước, bọn ta sẽ tìm cách giải đáp những nghi vấn trong lòng các ngươi." Tên lính trưởng cảnh cáo, hai tên lính khác đứng gần đó cũng nhếch mép nhìn người dân thị trấn.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám lớn tiếng bày tỏ suy nghĩ của mình cho mấy tên lính canh nghe thấy.
"Họ là những người vô tội."
Tên lính trưởng hơi khó chịu quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Là Eve. Cô không nhịn được khi chỉ đứng xem bên lề, cô bắt gặp ánh mắt của tên lính trưởng.
"Bọn ta chỉ tuân theo mệnh lệnh để đảm bảo rằng tất cả các ngươi đều an toàn, sẽ không ai chịu tổn hại gì." Tên lính trưởng từ từ tiến lại gần cô. "Có vẻ như cô thể hiện lòng từ bi rất lớn đối với họ."
"Sao lại không?" Eve hỏi tên lính trưởng trơ trẽn. "Nhà Blacksmith đã sống ở Meadow nhiều năm rồi. Họ giữ mình và không gây rắc rối cho bất cứ ai. Làm ơn cho tôi biết, họ sẽ làm gì để hại chúng tôi đây?"
"Những gì cô thấy chưa phải là tất cả đâu, thưa cô." Tên lính trưởng trả lời, cố gắng nhớ mặt người phụ nữ to gan dám nghi ngờ hành động của ông ta. "Dừng lại!" Ông ta ra lệnh cho người của mình dừng kéo người phụ nữ tội nghiệp về phía xe ngựa. "Mang người phụ nữ đến đây!"
Mọi người đều nín thở nhìn người phụ nữ với ánh mắt tò mò, tự hỏi chuyện gì sắp sửa xảy ra. Người phụ nữ vừa bị bắt được kéo đến đứng trước mặt tên lính trưởng, ông ta trừng mắt nhìn mọi người, nói:
"Để ta chỉ cho các ngươi thấy lý do tại sao chúng ta cần phải bắt những sinh vật thấp hèn, bẩn thỉu này!"
Chân mày Eve nhíu lại. Cô quan sát tên lính canh giữ cổ của người phụ nữ từ phía sau. Người phụ nữ vừa khóc, đôi mắt đột nhiên xuất hiện những vết nứt.
Những người dân thị trấn nhanh chóng lùi lại phía sau, vẻ mặt hoảng loạn.
"Đó là gì vậy?" Một người đàn ông trong đám đông hỏi.
"Anh có nhìn thấy đôi mắt đó không?" Người khác hỏi.
"Đúng vậy đấy." Tên lính trưởng trả lời, nở nụ cười tự mãn, sau đó ông ta nói: "Nó không phải là con người, và sẽ chỉ gây hại mà thôi." Sau đó ông ta quay lại trừng Eve: "Còn ai muốn hỏi gì không?"
Mọi người vội lắc đầu, đồng ý cho họ đưa những sinh vật kỳ dị này rời khỏi đây. Khi ánh mắt Eve chạm phải ánh mắt tên lính trưởng, người đàn ông đẩy người phụ nữ về phía thuộc hạ của mình, bọn chúng nhanh chóng tóm lấy và kéo người phụ nữ vào chiếc lồng đã mang theo.
Sau đó, tên lính trưởng bước vài bước về phía Eve.
"Có vẻ như cô khá gần gũi với các sinh vật nhỉ. Chúng thu hút cô chăng?" Tên lính trưởng hỏi, ông ta cao hơn Eve vài inch*. Sau đó, ông ta trầm giọng hỏi: "Hay là có lý do nào khác?"
*1 inch = 2.54cm. Có thể hiểu, ông ta cao hơn Eve khoảng 1 cái đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.