Chương 9: Tôi rẻ vậy sao?
Ash_knight17
02/08/2023
"THỊ TRẤN SKELLINGTON!"
Người đánh xe la lên, kéo dây cương của hai con ngựa.
"TRẠM DỪNG Ở THỊ TRẤN SKELLINGTON!" Anh ta lặp lại để hành khách cần xuống nghe thấy.
Cửa xe mở, Eve bước xuống. Cô cầm lá thư trước mặt, đọc địa chỉ dinh thự của gia đình đó rồi bước đi.
"Đẹp thật." Eve lẩm bẩm một mình trên phố, mắt cô dán vào đài phun nước mờ ảo với những bức tượng rồng. Dòng nước tinh khiết từ miệng rồng phun ra.
Vài người ở Skellington thoáng liếc nhìn Eve. Vài người khác lại nhìn cô gái trẻ với ánh mắt tò mò, tự hỏi một người bình thường như cô đang làm gì ở một thị trấn rõ ràng không thuộc về cô. Không phải vì quần áo hay ngoại hình của cô, mà là vì chiếc ô màu tím cũ rích trên tay cô kia.
Khi đến dinh thự khá lớn, được bao quanh bởi một hàng rào lộng lẫy, cô bước qua cổng, tiến về phía cánh cửa đã mở sẵn. Quản gia của dinh thự xuất hiện.
Eve khẽ cúi đầu chào ông và giới thiệu: "Tôi là Genevieve Barlow. Tôi đến đây để gặp bà Walsh, hôm nay có một buổi phỏng vấn gia sư."
Quản gia gật đầu, bước sang một bên, đề nghị: "Để tôi cầm.. ô của cô." Mắt ông chuyển đến bàn tay cô, nói. Cô vẫn chưa được phỏng vấn, nhưng cô biết, quản gia đang đánh giá cô.
"Cẩn thận với nó đấy." Eve mỉm cười, đưa chiếc ô.
"Bà Jennifer hiện đang bận, bà đang nói chuyện với một trong những phụ nữ đã nộp đơn xin công việc tương tự. Mời theo tôi và đợi cho đến khi được gọi." Quản gia bảo, dẫn cô đi theo lối hành lang, nơi có những chiếc ghế được kê gần bức tường.
Ngoài Eve, còn ba người phụ nữ khác đến sớm hơn cô đang ngồi ở hành lang. Tất cả họ đều trên ba mươi lăm hoặc bốn mươi tuổi. Tư thế ngồi đĩnh đạc, lưng thẳng và nét mặt nghiêm túc. Chưa kể, họ còn đeo kính, trông phù hợp với vị trí này phết.
Eve hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình lần này sẽ nhận được việc. Trình độ học vấn của cô rất hoàn hảo, và cô rất đam mê công việc này. Một giờ trôi qua, hai phụ nữ nữa được phỏng vấn. Cô kiên nhẫn ngồi đó, đợi đến lượt mình.
Ngồi không xa lối vào dinh thự, Eve nghe thấy quản gia đang chào ai đó,
"Mừng ông trở về, ông Walsh. Ông muốn tôi bảo người giúp việc chuẩn bị đồ giải khát cho ông không?"
Những tiếng bước chân tiến đến gần nơi Eve và một người phụ nữ khác đang ngồi đợi. Một người đàn ông, có lẽ ngoài năm mươi xuất hiện, sau lưng ông ta là quản gia. Eve và người phụ nữ kia đứng dậy, đầu hơi cúi xuống.
Ông Walsh trả lời: "Có. Đem lên phòng làm việc của tôi. Jennifer đâu rồi?"
"Bà Jennifer đang nói chuyện với những gia sư có tiềm năng, thưa ông chủ. Ông có muốn tôi thông báo cho phu nhân rằng ông đã về không?" Quản gia hỏi, người đàn ông miễn cưỡng xua tay. Ông Walsh và người quản gia đi ngang qua hai người phụ nữ mà không tiếc một lời.
Eve ngồi xuống ghế, ngắm nhìn vật trang trí xa hoa của dinh thự. Mọi dinh thự và trang viên trong thị trấn này đều không có gì so sánh được, nó giống như một thế giới hoàn toàn khác vậy. Không phải là các tòa nhà quá ư là lớn, hay những con đường quá ư là sạch sẽ hoặc những bộ quần áo quá ư là đắt tiền. Nhưng thị trấn được bao bọc bởi một bầu không khí nào đó khiến những kẻ không thuộc về nơi đây phải cảnh giác.
Một lúc sau, người phụ nữ vừa gặp bà Walsh xong ra ngoài hành lang rồi rời đi, quản gia lại xuất hiện.
"Bà Woods, bà Jennifer muốn gặp bà." Quản gia thông báo, dẫn người phụ nữ đi theo hướng ông đã đến.
Họ rời đi, chỉ còn lại Eve ngồi ở đó. Năm phút sau, quản gia lại đến và nói:
"Cô Barlow."
Eve ngạc nhiên rằng bà Walsh sẽ phỏng vấn cô cùng với người phụ nữ kia. Cô lặng lẽ đi theo quản gia, mắt nhìn xung quanh. Họ đi qua các hành lang, sau đó quản gia dừng lại trước một cánh cửa và đẩy cửa ra cho cô bước vào.
Eve bước vào phòng, cánh cửa sau lưng cô lặng lẽ đóng lại. Nhưng thay vì là bà Walsh, ông Walsh lại là người đang ngồi tại bàn làm việc.
Cô cúi đầu chào ông, ông gật đầu.
"Vợ tôi đã phải làm quá nhiều việc rồi, sẽ tốt hơn nếu tôi giúp bà ta hoàn thành công việc này. Tôi hy vọng cô không phiền. Mời ngồi, cô Barlow." Ông Walsh nói, đưa tay chỉ về phía những chiếc ghế trống trước mặt.
"Không, tôi không phiền, ông Walsh." Eve trả lời. Cô đi đến chiếc ghế, vuốt váy ngồi xuống.
Ông Walsh xem qua hồ sơ của cô, lật từng trang, sau một lúc, ông nói: "Trong đây có nói cô chưa từng có kinh nghiệm, và lá thư giới thiệu duy nhất mà cô có đến từ thị trấn chúng tôi không lui tới." Ông đặt nó xuống bàn như thể không hài lòng với hồ sơ của cô. Ông ta nhìn cô: "Điều gì khiến cô nghĩ mình phù hợp với công việc này hơn những người đã được phỏng vấn khác. Những phụ nữ ấy từng là gia sư, có nhiều kinh nghiệm và kiến thức hơn hẳn cô."
Eve đã quá quen với cảnh này rồi, chí ít nó cũng đủ để khiến cô không nản lòng. Cô nhã nhặn đáp:
"Đúng là họ có kinh nghiệm làm gia sư. Việc giao con cái của ông cho một gia sư thiếu kinh nghiệm dạy dỗ và hướng dẫn là điều rất khó khăn. Nhưng tôi có thể đảm bảo với ông rằng, dù so với những gia sư kia, tôi hẳn là có thua kém hơn, nhưng tôi có thể bù vào đó. Vì gần gũi với lứa tuổi của các em hơn những người khác, tôi tin mình sẽ đồng điệu và thấu hiểu các em hơn."
Ông Walsh nghe thấy những gì Eve nói, chắp tay đặt lên bàn làm việc.
"Cô Barlow, cô nên biết rằng, thấu hiểu tâm trí của trẻ thôi vẫn chưa đủ đâu. Người ta cần biết cách xử lý chúng nữa, và như tôi đã nói, cô.. xuất thân từ thị trấn Meadow."
"Nếu ông nhìn vào trình độ học vấn của tôi, ông sẽ thấy điểm số của tôi rất xuất sắc." Eve trả lời, cảm giác như người đàn ông sẽ yêu cầu cô rời đi bất cứ lúc nào. Cô nói: "Nếu ông và vợ ông sẵn lòng, tôi sẽ không ngại làm việc không công trong một tháng. Nếu cả hai đều thấy tôi làm ổn, thì quyết định sau cũng chẳng muộn."
Trong mắt của Eve ánh lên một cái nhìn đầy hy vọng.
Ông Walsh nghe Eve nói thì hơi cau mày, ông nhìn chằm chằm vào mặt bàn suy nghĩ trong ít giây. Ông nói:
"Chúng tôi đang tìm một gia sư có trình độ học vấn cao và nhận thức được những gì cô ấy đang làm. Tôi không thể hứa, nhưng tôi sẽ nói với vợ tôi về điều này."
Đôi mắt xanh của Eve sáng lên hớn hở, môi nở nụ cười: "Cảm ơn ông rất nhiều, ông Walsh! Tôi sẽ không để vợ chồng ông thất vọng đâu!" Cô thoáng phấn khích nói. Cô không thể tin, cuối cùng mình cũng đã có cơ hội. Và lần này, cô nhất định sẽ không làm vỡ bất kỳ chiếc bình nào hay làm đổ trà trên tay ai đâu! Cuối cùng Chúa cũng đã phù hộ cô rồi!
Khi ông Walsh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Eve cũng định đứng dậy nhưng ông vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi đó. Người đàn ông nói:
"Dự kiến cô sẽ đến đây làm việc từ mười hai giờ trưa đến sáu giờ tối. Tất nhiên, cô sẽ có thời gian nghỉ giữa các buổi học, vì có những gia sư khác sẽ đến dạy. Vào thời gian đó, tôi có một công việc khác tốt hơn cho cô."
Nụ cười vẫn treo trên môi Eve, cô cảm thấy thật hạnh phúc vì có thể đến đây làm việc. Cuối cùng thì cô cũng đã được làm một gia sư.
Nhưng sau khi rời khỏi chỗ của mình, ông Walsh đến sau cô và đặt tay lên vai cô. Ông nói:
"Trưa nào bà Walsh cũng dự tiệc trà, và tôi có thể tận dụng thời gian đó ở bên cô." Tay ông siết chặt vai cô.
Cơ thể Eve đông cứng lại, nụ cười trên khuôn mặt vụt tắt.
Ông Walsh không dừng tại đó, tiếp tục nói: "Một phụ nữ đến từ thị trấn Meadow, tôi chắc chắn cô sẽ không phiền nếu phải làm thêm chuyện gì đó để kiếm tiền. Dù gì thì hiện tại cô cũng làm không công cho chúng tôi mà, và như vậy sẽ đáng tiếc lắm. Tôi không muốn cô cảm thấy chúng tôi đang lợi dụng cô đâu." Tay ông cứ xoa bóp vai cô.
"Bao nhiêu?"
"Hửm?" Ông Walsh hỏi, buông vai cô ra, đến bên cạnh.
"Ông sẽ trả cho tôi bao nhiêu?" Eve hỏi, giọng nghiêm túc, nhìn thẳng vào ông.
Lần này ông Walsh hài lòng với câu hỏi của Eve, mỉm cười. Eve đứng lên đối diện với ông, ông ta trả lời: "Hai đồng bạc mỗi tháng, thế nào?"
"Hai đồng bạc?" Eve hỏi ngược lại ông như thể thất vọng với cái giá ông đưa ra.
Nhận thấy vẻ không hài lòng trên khuôn mặt của Eve, ông ta vội sửa miệng: "Ba đồ.."
BỐP!
Ông Walsh sững sờ ôm má. Tai ông ù lên, không nói nên lời, Eve tát ông, cô trừng mắt nhìn ông.
"V-vì cái gì chứ?" Ông Walsh trừng mắt nhìn lại cô.
Eve hỏi ông: "Ông nghĩ tôi rẻ đến thế sao? Tôi chỉ ở đây để thỏa mãn ông thôi sao?" Cô nhanh chóng đi về phía cửa, nhưng một người hầu gái đến, mang theo một khay bánh quy.
"Sao cô dám tát tôi trong khi cô mới là người đồng ý hả!" Bị động đến cái tôi, ông Walsh trở nên hung hăng.
Eve nghiến răng, tiếp tục đi qua các hành lang, còn ông Walsh thì bắt đầu làm loạn, đổ lỗi cho cô. Cô cầm ô và bước qua cửa chính.
"Cô tát tôi vì tôi không cho cô làm gia sư." Người đàn ông lươn lẹo, cư xử vô tội vạ, cố gắng bêu xấu cô.
Vài người bên ngoài dinh thự dừng lại để xem vở kịch nhỏ. Dù sao, thời gian của họ cũng dư dã mà.
Bà Walsh phỏng vấn xong người phụ nữ, đến bên cạnh chồng, nhận thấy dấu tay đỏ hằn trên má phải của ông.
"Tôi đã gửi thư mời cho cô tử tế đến thế. Đúng là đồ vô ơn!" Bà Walsh thất kinh.
Eve dừng bước, nắm chặt chiếc ô trong tay hơn. Cô quay lại nhìn người phụ nữ với ánh mắt đáng thương.
Ông Walsh bước tới, đi về phía Eve. Ông đe dọa: "Hãy kể những gì đã xảy ra đi, tôi cá chắc rằng sẽ không ai dám thuê cô đâu, có là ngoài thị trấn đi chăng nữa. Các nhà ở đây thích tin những người sống ở đây hơn là lũ đầu đường xó chợ kia."
Eve giơ ô lên, người đàn ông vội lùi lại vài bước. Sau đó ông ta trừng mắt nhìn cô. Nhưng cô chỉ mở ô, để cán ô tựa vào vai.
Không phải là cô không nhận thức được các quy tắc của thế giới này. Và cô cũng rất muốn cầm ô tẩn cho ông ta một trận, nhưng cô đang ở bên ngoài, mọi người đang nhìn ngó. Cô cũng đã tát ông rồi cơ mà, nghĩ vậy, cô quay người bước khỏi nơi đây.
Ông bà Walsh tiếp tục mắng mỏ thiếu nữ, vừa lúc này, ở phía xa, có người đang đứng cùng người hầu của mình quan sát cảnh tượng ấy. Mái tóc bạch kim của người đàn ông hôm nay đậm màu hơn những đám mây trên trời.
"Có vẻ như bây giờ các gia sư đều rất tham lam." Người hầu vừa ngóng cổ vừa lẩm bẩm.
"Gửi một thư mời thuê cô ta." Người đàn ông bảo, anh ta bắt đầu đi theo hướng ngược lại.
"Hở?" Người hầu nhìn tới nhìn lui rồi nhanh chóng đi theo chủ. "Nhưng cô ta đã tát ông Walsh và rất tham lam đó."
"Tất cả chúng ta đều tham lam, Alfie à. Và tôi nghĩ, cô ta sẽ là người hoàn hảo cho gia đình chúng ta đấy." Dứt lời, môi người đàn ông cong lên.
Người đánh xe la lên, kéo dây cương của hai con ngựa.
"TRẠM DỪNG Ở THỊ TRẤN SKELLINGTON!" Anh ta lặp lại để hành khách cần xuống nghe thấy.
Cửa xe mở, Eve bước xuống. Cô cầm lá thư trước mặt, đọc địa chỉ dinh thự của gia đình đó rồi bước đi.
"Đẹp thật." Eve lẩm bẩm một mình trên phố, mắt cô dán vào đài phun nước mờ ảo với những bức tượng rồng. Dòng nước tinh khiết từ miệng rồng phun ra.
Vài người ở Skellington thoáng liếc nhìn Eve. Vài người khác lại nhìn cô gái trẻ với ánh mắt tò mò, tự hỏi một người bình thường như cô đang làm gì ở một thị trấn rõ ràng không thuộc về cô. Không phải vì quần áo hay ngoại hình của cô, mà là vì chiếc ô màu tím cũ rích trên tay cô kia.
Khi đến dinh thự khá lớn, được bao quanh bởi một hàng rào lộng lẫy, cô bước qua cổng, tiến về phía cánh cửa đã mở sẵn. Quản gia của dinh thự xuất hiện.
Eve khẽ cúi đầu chào ông và giới thiệu: "Tôi là Genevieve Barlow. Tôi đến đây để gặp bà Walsh, hôm nay có một buổi phỏng vấn gia sư."
Quản gia gật đầu, bước sang một bên, đề nghị: "Để tôi cầm.. ô của cô." Mắt ông chuyển đến bàn tay cô, nói. Cô vẫn chưa được phỏng vấn, nhưng cô biết, quản gia đang đánh giá cô.
"Cẩn thận với nó đấy." Eve mỉm cười, đưa chiếc ô.
"Bà Jennifer hiện đang bận, bà đang nói chuyện với một trong những phụ nữ đã nộp đơn xin công việc tương tự. Mời theo tôi và đợi cho đến khi được gọi." Quản gia bảo, dẫn cô đi theo lối hành lang, nơi có những chiếc ghế được kê gần bức tường.
Ngoài Eve, còn ba người phụ nữ khác đến sớm hơn cô đang ngồi ở hành lang. Tất cả họ đều trên ba mươi lăm hoặc bốn mươi tuổi. Tư thế ngồi đĩnh đạc, lưng thẳng và nét mặt nghiêm túc. Chưa kể, họ còn đeo kính, trông phù hợp với vị trí này phết.
Eve hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình lần này sẽ nhận được việc. Trình độ học vấn của cô rất hoàn hảo, và cô rất đam mê công việc này. Một giờ trôi qua, hai phụ nữ nữa được phỏng vấn. Cô kiên nhẫn ngồi đó, đợi đến lượt mình.
Ngồi không xa lối vào dinh thự, Eve nghe thấy quản gia đang chào ai đó,
"Mừng ông trở về, ông Walsh. Ông muốn tôi bảo người giúp việc chuẩn bị đồ giải khát cho ông không?"
Những tiếng bước chân tiến đến gần nơi Eve và một người phụ nữ khác đang ngồi đợi. Một người đàn ông, có lẽ ngoài năm mươi xuất hiện, sau lưng ông ta là quản gia. Eve và người phụ nữ kia đứng dậy, đầu hơi cúi xuống.
Ông Walsh trả lời: "Có. Đem lên phòng làm việc của tôi. Jennifer đâu rồi?"
"Bà Jennifer đang nói chuyện với những gia sư có tiềm năng, thưa ông chủ. Ông có muốn tôi thông báo cho phu nhân rằng ông đã về không?" Quản gia hỏi, người đàn ông miễn cưỡng xua tay. Ông Walsh và người quản gia đi ngang qua hai người phụ nữ mà không tiếc một lời.
Eve ngồi xuống ghế, ngắm nhìn vật trang trí xa hoa của dinh thự. Mọi dinh thự và trang viên trong thị trấn này đều không có gì so sánh được, nó giống như một thế giới hoàn toàn khác vậy. Không phải là các tòa nhà quá ư là lớn, hay những con đường quá ư là sạch sẽ hoặc những bộ quần áo quá ư là đắt tiền. Nhưng thị trấn được bao bọc bởi một bầu không khí nào đó khiến những kẻ không thuộc về nơi đây phải cảnh giác.
Một lúc sau, người phụ nữ vừa gặp bà Walsh xong ra ngoài hành lang rồi rời đi, quản gia lại xuất hiện.
"Bà Woods, bà Jennifer muốn gặp bà." Quản gia thông báo, dẫn người phụ nữ đi theo hướng ông đã đến.
Họ rời đi, chỉ còn lại Eve ngồi ở đó. Năm phút sau, quản gia lại đến và nói:
"Cô Barlow."
Eve ngạc nhiên rằng bà Walsh sẽ phỏng vấn cô cùng với người phụ nữ kia. Cô lặng lẽ đi theo quản gia, mắt nhìn xung quanh. Họ đi qua các hành lang, sau đó quản gia dừng lại trước một cánh cửa và đẩy cửa ra cho cô bước vào.
Eve bước vào phòng, cánh cửa sau lưng cô lặng lẽ đóng lại. Nhưng thay vì là bà Walsh, ông Walsh lại là người đang ngồi tại bàn làm việc.
Cô cúi đầu chào ông, ông gật đầu.
"Vợ tôi đã phải làm quá nhiều việc rồi, sẽ tốt hơn nếu tôi giúp bà ta hoàn thành công việc này. Tôi hy vọng cô không phiền. Mời ngồi, cô Barlow." Ông Walsh nói, đưa tay chỉ về phía những chiếc ghế trống trước mặt.
"Không, tôi không phiền, ông Walsh." Eve trả lời. Cô đi đến chiếc ghế, vuốt váy ngồi xuống.
Ông Walsh xem qua hồ sơ của cô, lật từng trang, sau một lúc, ông nói: "Trong đây có nói cô chưa từng có kinh nghiệm, và lá thư giới thiệu duy nhất mà cô có đến từ thị trấn chúng tôi không lui tới." Ông đặt nó xuống bàn như thể không hài lòng với hồ sơ của cô. Ông ta nhìn cô: "Điều gì khiến cô nghĩ mình phù hợp với công việc này hơn những người đã được phỏng vấn khác. Những phụ nữ ấy từng là gia sư, có nhiều kinh nghiệm và kiến thức hơn hẳn cô."
Eve đã quá quen với cảnh này rồi, chí ít nó cũng đủ để khiến cô không nản lòng. Cô nhã nhặn đáp:
"Đúng là họ có kinh nghiệm làm gia sư. Việc giao con cái của ông cho một gia sư thiếu kinh nghiệm dạy dỗ và hướng dẫn là điều rất khó khăn. Nhưng tôi có thể đảm bảo với ông rằng, dù so với những gia sư kia, tôi hẳn là có thua kém hơn, nhưng tôi có thể bù vào đó. Vì gần gũi với lứa tuổi của các em hơn những người khác, tôi tin mình sẽ đồng điệu và thấu hiểu các em hơn."
Ông Walsh nghe thấy những gì Eve nói, chắp tay đặt lên bàn làm việc.
"Cô Barlow, cô nên biết rằng, thấu hiểu tâm trí của trẻ thôi vẫn chưa đủ đâu. Người ta cần biết cách xử lý chúng nữa, và như tôi đã nói, cô.. xuất thân từ thị trấn Meadow."
"Nếu ông nhìn vào trình độ học vấn của tôi, ông sẽ thấy điểm số của tôi rất xuất sắc." Eve trả lời, cảm giác như người đàn ông sẽ yêu cầu cô rời đi bất cứ lúc nào. Cô nói: "Nếu ông và vợ ông sẵn lòng, tôi sẽ không ngại làm việc không công trong một tháng. Nếu cả hai đều thấy tôi làm ổn, thì quyết định sau cũng chẳng muộn."
Trong mắt của Eve ánh lên một cái nhìn đầy hy vọng.
Ông Walsh nghe Eve nói thì hơi cau mày, ông nhìn chằm chằm vào mặt bàn suy nghĩ trong ít giây. Ông nói:
"Chúng tôi đang tìm một gia sư có trình độ học vấn cao và nhận thức được những gì cô ấy đang làm. Tôi không thể hứa, nhưng tôi sẽ nói với vợ tôi về điều này."
Đôi mắt xanh của Eve sáng lên hớn hở, môi nở nụ cười: "Cảm ơn ông rất nhiều, ông Walsh! Tôi sẽ không để vợ chồng ông thất vọng đâu!" Cô thoáng phấn khích nói. Cô không thể tin, cuối cùng mình cũng đã có cơ hội. Và lần này, cô nhất định sẽ không làm vỡ bất kỳ chiếc bình nào hay làm đổ trà trên tay ai đâu! Cuối cùng Chúa cũng đã phù hộ cô rồi!
Khi ông Walsh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Eve cũng định đứng dậy nhưng ông vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi đó. Người đàn ông nói:
"Dự kiến cô sẽ đến đây làm việc từ mười hai giờ trưa đến sáu giờ tối. Tất nhiên, cô sẽ có thời gian nghỉ giữa các buổi học, vì có những gia sư khác sẽ đến dạy. Vào thời gian đó, tôi có một công việc khác tốt hơn cho cô."
Nụ cười vẫn treo trên môi Eve, cô cảm thấy thật hạnh phúc vì có thể đến đây làm việc. Cuối cùng thì cô cũng đã được làm một gia sư.
Nhưng sau khi rời khỏi chỗ của mình, ông Walsh đến sau cô và đặt tay lên vai cô. Ông nói:
"Trưa nào bà Walsh cũng dự tiệc trà, và tôi có thể tận dụng thời gian đó ở bên cô." Tay ông siết chặt vai cô.
Cơ thể Eve đông cứng lại, nụ cười trên khuôn mặt vụt tắt.
Ông Walsh không dừng tại đó, tiếp tục nói: "Một phụ nữ đến từ thị trấn Meadow, tôi chắc chắn cô sẽ không phiền nếu phải làm thêm chuyện gì đó để kiếm tiền. Dù gì thì hiện tại cô cũng làm không công cho chúng tôi mà, và như vậy sẽ đáng tiếc lắm. Tôi không muốn cô cảm thấy chúng tôi đang lợi dụng cô đâu." Tay ông cứ xoa bóp vai cô.
"Bao nhiêu?"
"Hửm?" Ông Walsh hỏi, buông vai cô ra, đến bên cạnh.
"Ông sẽ trả cho tôi bao nhiêu?" Eve hỏi, giọng nghiêm túc, nhìn thẳng vào ông.
Lần này ông Walsh hài lòng với câu hỏi của Eve, mỉm cười. Eve đứng lên đối diện với ông, ông ta trả lời: "Hai đồng bạc mỗi tháng, thế nào?"
"Hai đồng bạc?" Eve hỏi ngược lại ông như thể thất vọng với cái giá ông đưa ra.
Nhận thấy vẻ không hài lòng trên khuôn mặt của Eve, ông ta vội sửa miệng: "Ba đồ.."
BỐP!
Ông Walsh sững sờ ôm má. Tai ông ù lên, không nói nên lời, Eve tát ông, cô trừng mắt nhìn ông.
"V-vì cái gì chứ?" Ông Walsh trừng mắt nhìn lại cô.
Eve hỏi ông: "Ông nghĩ tôi rẻ đến thế sao? Tôi chỉ ở đây để thỏa mãn ông thôi sao?" Cô nhanh chóng đi về phía cửa, nhưng một người hầu gái đến, mang theo một khay bánh quy.
"Sao cô dám tát tôi trong khi cô mới là người đồng ý hả!" Bị động đến cái tôi, ông Walsh trở nên hung hăng.
Eve nghiến răng, tiếp tục đi qua các hành lang, còn ông Walsh thì bắt đầu làm loạn, đổ lỗi cho cô. Cô cầm ô và bước qua cửa chính.
"Cô tát tôi vì tôi không cho cô làm gia sư." Người đàn ông lươn lẹo, cư xử vô tội vạ, cố gắng bêu xấu cô.
Vài người bên ngoài dinh thự dừng lại để xem vở kịch nhỏ. Dù sao, thời gian của họ cũng dư dã mà.
Bà Walsh phỏng vấn xong người phụ nữ, đến bên cạnh chồng, nhận thấy dấu tay đỏ hằn trên má phải của ông.
"Tôi đã gửi thư mời cho cô tử tế đến thế. Đúng là đồ vô ơn!" Bà Walsh thất kinh.
Eve dừng bước, nắm chặt chiếc ô trong tay hơn. Cô quay lại nhìn người phụ nữ với ánh mắt đáng thương.
Ông Walsh bước tới, đi về phía Eve. Ông đe dọa: "Hãy kể những gì đã xảy ra đi, tôi cá chắc rằng sẽ không ai dám thuê cô đâu, có là ngoài thị trấn đi chăng nữa. Các nhà ở đây thích tin những người sống ở đây hơn là lũ đầu đường xó chợ kia."
Eve giơ ô lên, người đàn ông vội lùi lại vài bước. Sau đó ông ta trừng mắt nhìn cô. Nhưng cô chỉ mở ô, để cán ô tựa vào vai.
Không phải là cô không nhận thức được các quy tắc của thế giới này. Và cô cũng rất muốn cầm ô tẩn cho ông ta một trận, nhưng cô đang ở bên ngoài, mọi người đang nhìn ngó. Cô cũng đã tát ông rồi cơ mà, nghĩ vậy, cô quay người bước khỏi nơi đây.
Ông bà Walsh tiếp tục mắng mỏ thiếu nữ, vừa lúc này, ở phía xa, có người đang đứng cùng người hầu của mình quan sát cảnh tượng ấy. Mái tóc bạch kim của người đàn ông hôm nay đậm màu hơn những đám mây trên trời.
"Có vẻ như bây giờ các gia sư đều rất tham lam." Người hầu vừa ngóng cổ vừa lẩm bẩm.
"Gửi một thư mời thuê cô ta." Người đàn ông bảo, anh ta bắt đầu đi theo hướng ngược lại.
"Hở?" Người hầu nhìn tới nhìn lui rồi nhanh chóng đi theo chủ. "Nhưng cô ta đã tát ông Walsh và rất tham lam đó."
"Tất cả chúng ta đều tham lam, Alfie à. Và tôi nghĩ, cô ta sẽ là người hoàn hảo cho gia đình chúng ta đấy." Dứt lời, môi người đàn ông cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.