Chương 77: Vì tôi chán
Ash_knight17
01/03/2024
Sự phấn khích chợt biến mất, cô Marceline đanh mắt lại.
Eve khéo léo nhìn sang hướng khác vì nếu cô rời đi thì sẽ dễ bị chú ý hơn là đứng yên ở đây.
Vẻ mặt của Marceline không thay đổi. Cô ta nói:
"Anh trai, nếu là của anh, em sẽ nhận. Dù sao thì cái quan trọng là ý nghĩa của nó. Người ta nói xương rồng có tính độc lập và kiên cường."
"Tôi mừng vì em cũng nghĩ như vậy, Marcie. Xương rồng có thể đại diện cho em đấy. Gai góc và khá là.." Anh dừng lại như thể đang cố gắng tìm một từ phù hợp, còn mắt của Marceline chuyển sang màu đỏ sẫm. "Em gái à, giúp tôi đi chứ?"
Marceline nghiến răng đáp:
"Một cô em giàu lòng nhân ái?"
"Khiếu hài hước của em tiến bộ rồi, tốt quá. Cây xương rồng là món quà từ tận đáy lòng tôi dành cho em." Vincent cười rồi nói.
"Dựa vào cách em hút máu gia sư của chúng ta, để tôi giải thích cho em. Nó khá là ý nghĩa đấy, nhưng khi kết hợp em với những lời em nói vào.." Anh tặc lưỡi. "Nó có vẻ không hợp lắm nhỉ?"
Marceline nhìn anh trai mình chằm chằm rồi gọi quản gia:
"Alfie, cầm lấy. Anh có thể trồng cây này ở khu vườn sau dinh thự. Không phải ngày nào anh trai cũng tặng quà em gái đâu."
Quản gia nhìn qua lại giữa hai anh em rồi trả lời Marceline:
"Cô Marceline, cây xương rồng không thể lớn hơn thế này ạ."
"Tuyệt đúng không, em gái?" Vincent hỏi, nụ cười trên môi nở rộng. "Tôi là người anh trai chu đáo nhất phải không nào?"
Marceline siết chặt cái chậu nhỏ, mỉm cười: "Cũng được thôi."
Cô ta bước vào hành lang. Khi đến một đoạn hành lang vắng vẻ, không có ai thì cô ta dừng bước. Tay cô ta vẫn siết chặt chiếc chậu nhỏ rồi ném nó vào tường, khiến nó vỡ thành từng mảnh.
Trở lại lối vào dinh thự, Eve lặng lẽ đứng trước mặt Vincent. Cô nhìn theo hướng cô Marceline đã đi và quản gia cũng rời khỏi ngay sau đó.
Eve cúi đầu, bước một bước định vào dinh thự, bỗng cô nghe thấy Vincent nói:
"Tôi không nhớ là mình bảo cô có thể đi."
"Cậu có điều gì muốn nói sao, cậu chủ Vincent?" Eve hỏi. Cô nhìn sang đôi mắt màu đồng của anh và nhận ra anh cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. "Tôi đã làm gì sai à?"
"Đó là điều cô phải tự nói với tôi chứ, đúng không?" Vincent hỏi lại cô. Eve cố nhớ xem mình đã làm gì. Anh nói tiếp. "Tôi không quan tâm cô nói chuyện với ai vì tôi không hề quan tâm. Nhưng điều tôi quan tâm là những gì xảy ra bên trong và xung quanh dinh thự. Cô thích mọi người bàn tán về mình lắm sao?"
(Jo: Tôi thích cách mà anh í ghen. Nguyên văn: "I don't care whom you talk to as I do not care." Anh thật sự không care sao
"Xin lỗi?" Eve nhíu mày.
"Em gái yêu dấu nói, cô đi cùng một người khiến nó chú ý. Cô có thể kín đáo một chút khi ở cạnh nhà Moriarty không?" Anh hỏi cô, chờ cô trả lời.
Eve gật đầu:
"Hôm nay tôi đến muộn, Công tước đề nghị đưa tôi đến đây."
"Có phải cô đang nghĩ, những sự trùng hợp như thế này là do số phận đưa hai người đến với nhau không?" Vincent hỏi, đôi mắt lười biếng của anh chuyển sang những thứ cô cầm trên tay.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu là người tin vào số phận." Eve trả lời, Vincent cảm thấy khá thích thú.
"Không ư? Vậy cô nghĩ tôi là ai, cô Barlow? Đừng nói là anh trai của xương rồng gai góc nhé." Anh mỉm cười, khoe hàm răng đều không tì vết.
Eve mím môi rồi trả lời:
"Tôi nghĩ cậu là người thích tự tạo nên số phận của bản thân."
Eve nói vậy vì trông Vincent không phải là người thích tuân theo các quy tắc. Có vẻ như anh là người đặt ra các quy tắc và bắt người khác tuân theo nó. Những gì anh vừa nói không hoàn toàn sai, nó khiến cô tự hỏi, liệu có phải số phận đã khiến Noah quyết định gặp cô ngày hôm nay, còn cô thì lỡ chuyến xe hay không.
"Một câu trả lời chính xác và rõ ràng. Tôi sẽ tăng lương cho cô, cô Barlow. Một penny* được không?" Vẻ mặt Vincent nghiêm túc và thẳng thắn.
"Cậu thật hào phóng, cậu chủ Vincent." Eve trả lời, nhưng câu trả lời của cô lại không quá nhiệt tình.
"Có vẻ như mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Ăn trưa ở quán trọ rồi đưa đi làm." Anh nhận xét, ánh mắt chứa đựng sự gian manh.
Eve hơi trừng mắt nhìn anh:
"Sao cậu cứ khăng khăng rằng hai chúng tôi có gì với nhau vậy?"
"Bởi vì ngày nào cũng phải gặp những khuôn mặt đờ đẫn trong các vụ án của hội đồng khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn chán. Tôi quyết định tìm thứ gì đó thú vị một chút thôi." Vincent nở một nụ cười tự mãn.
"Cuộc sống của tôi không hề thú vị. Nó tẻ nhạt lắm. Cậu sẽ chán trước khi cảm nhận được điều này. Có lẽ cậu nên kết hôn, cậu chủ Vincent." Eve nhanh chóng đáp lại.
Ở một góc độ nào đó, cô đã hiểu vì sao bà Annalise cũng nghĩ như vậy. Đó là bởi vì bất cứ ai ở gần Vincent đều sẽ bị anh biến thành trò tiêu khiển trước khi họ bị làm phiền.
"My my my my.." Vincent hát, Eve nhận thấy những chiếc răng nanh của anh hơi hé ra.
Anh nói:
"Tôi đang nói chuyện cô kết hôn với Công tước, vậy mà ở đây cô lại tấn công tôi sao, cô Barlow? Bắt cá hai tay à, xấu hổ quá đi mất!" Anh nghiêng đầu.
Máu dồn lên cổ Eve. Cô nói rõ ràng:
"Tôi không nói tôi. Tôi nói người khác."
"Dễ kích động thật." Vincent cười, cho cô biết rằng anh đang đùa. Anh nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên môi chợt tắt.
"Những người phụ nữ mà tôi từng gặp đều có thói dính người và hay than vãn. Ở cạnh họ một thời gian ngắn thì được, nếu không, có lẽ tôi phải mở một cửa hàng quan tài mất." Anh đưa lưỡi lướt qua chiếc răng nanh rồi nói. "Cô không quá giỏi về những chuyện liên quan đến con người nhỉ? Đặc biệt là liên quan đến đàn ông."
Eve thở dài: "Cậu cũng đâu phải là chuyên gia."
"Vậy cô tưởng mình biết mọi thứ sao, cô bé?" Vincent hỏi, đôi mắt anh như nhìn thấu cô. Anh gieo vào tâm trí cô một sự nghi ngờ, đồng thời thưởng thức những biểu cảm trên khuôn mặt cô. "Có vẻ như cô cũng cần học vài bài cho chính mình."
*Lưu ý về đơn vị tiền tệ: Những chương trước mình có sự sai sót về đơn vị tiền tệ, nay mình xin đính chính lại.
Đơn vị tiền tệ có giá trị được sắp xếp theo thứ tự từ bé đến lớn là shilling, penny, coin, crown. Từ chương này về sau, mình sẽ dùng tên này luôn, không đổi sang tiếng Việt để tránh nhầm lẫn ạ.
1 shilling~152 vnđ
1 penny = 1 cent~232vnđ
1 coin~263vnđ
1 crown~1065vnđ
Mình xin lỗi vì sự thiếu sót của mình, mong bạn đọc thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình ạ.
Eve khéo léo nhìn sang hướng khác vì nếu cô rời đi thì sẽ dễ bị chú ý hơn là đứng yên ở đây.
Vẻ mặt của Marceline không thay đổi. Cô ta nói:
"Anh trai, nếu là của anh, em sẽ nhận. Dù sao thì cái quan trọng là ý nghĩa của nó. Người ta nói xương rồng có tính độc lập và kiên cường."
"Tôi mừng vì em cũng nghĩ như vậy, Marcie. Xương rồng có thể đại diện cho em đấy. Gai góc và khá là.." Anh dừng lại như thể đang cố gắng tìm một từ phù hợp, còn mắt của Marceline chuyển sang màu đỏ sẫm. "Em gái à, giúp tôi đi chứ?"
Marceline nghiến răng đáp:
"Một cô em giàu lòng nhân ái?"
"Khiếu hài hước của em tiến bộ rồi, tốt quá. Cây xương rồng là món quà từ tận đáy lòng tôi dành cho em." Vincent cười rồi nói.
"Dựa vào cách em hút máu gia sư của chúng ta, để tôi giải thích cho em. Nó khá là ý nghĩa đấy, nhưng khi kết hợp em với những lời em nói vào.." Anh tặc lưỡi. "Nó có vẻ không hợp lắm nhỉ?"
Marceline nhìn anh trai mình chằm chằm rồi gọi quản gia:
"Alfie, cầm lấy. Anh có thể trồng cây này ở khu vườn sau dinh thự. Không phải ngày nào anh trai cũng tặng quà em gái đâu."
Quản gia nhìn qua lại giữa hai anh em rồi trả lời Marceline:
"Cô Marceline, cây xương rồng không thể lớn hơn thế này ạ."
"Tuyệt đúng không, em gái?" Vincent hỏi, nụ cười trên môi nở rộng. "Tôi là người anh trai chu đáo nhất phải không nào?"
Marceline siết chặt cái chậu nhỏ, mỉm cười: "Cũng được thôi."
Cô ta bước vào hành lang. Khi đến một đoạn hành lang vắng vẻ, không có ai thì cô ta dừng bước. Tay cô ta vẫn siết chặt chiếc chậu nhỏ rồi ném nó vào tường, khiến nó vỡ thành từng mảnh.
Trở lại lối vào dinh thự, Eve lặng lẽ đứng trước mặt Vincent. Cô nhìn theo hướng cô Marceline đã đi và quản gia cũng rời khỏi ngay sau đó.
Eve cúi đầu, bước một bước định vào dinh thự, bỗng cô nghe thấy Vincent nói:
"Tôi không nhớ là mình bảo cô có thể đi."
"Cậu có điều gì muốn nói sao, cậu chủ Vincent?" Eve hỏi. Cô nhìn sang đôi mắt màu đồng của anh và nhận ra anh cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. "Tôi đã làm gì sai à?"
"Đó là điều cô phải tự nói với tôi chứ, đúng không?" Vincent hỏi lại cô. Eve cố nhớ xem mình đã làm gì. Anh nói tiếp. "Tôi không quan tâm cô nói chuyện với ai vì tôi không hề quan tâm. Nhưng điều tôi quan tâm là những gì xảy ra bên trong và xung quanh dinh thự. Cô thích mọi người bàn tán về mình lắm sao?"
(Jo: Tôi thích cách mà anh í ghen. Nguyên văn: "I don't care whom you talk to as I do not care." Anh thật sự không care sao
"Xin lỗi?" Eve nhíu mày.
"Em gái yêu dấu nói, cô đi cùng một người khiến nó chú ý. Cô có thể kín đáo một chút khi ở cạnh nhà Moriarty không?" Anh hỏi cô, chờ cô trả lời.
Eve gật đầu:
"Hôm nay tôi đến muộn, Công tước đề nghị đưa tôi đến đây."
"Có phải cô đang nghĩ, những sự trùng hợp như thế này là do số phận đưa hai người đến với nhau không?" Vincent hỏi, đôi mắt lười biếng của anh chuyển sang những thứ cô cầm trên tay.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu là người tin vào số phận." Eve trả lời, Vincent cảm thấy khá thích thú.
"Không ư? Vậy cô nghĩ tôi là ai, cô Barlow? Đừng nói là anh trai của xương rồng gai góc nhé." Anh mỉm cười, khoe hàm răng đều không tì vết.
Eve mím môi rồi trả lời:
"Tôi nghĩ cậu là người thích tự tạo nên số phận của bản thân."
Eve nói vậy vì trông Vincent không phải là người thích tuân theo các quy tắc. Có vẻ như anh là người đặt ra các quy tắc và bắt người khác tuân theo nó. Những gì anh vừa nói không hoàn toàn sai, nó khiến cô tự hỏi, liệu có phải số phận đã khiến Noah quyết định gặp cô ngày hôm nay, còn cô thì lỡ chuyến xe hay không.
"Một câu trả lời chính xác và rõ ràng. Tôi sẽ tăng lương cho cô, cô Barlow. Một penny* được không?" Vẻ mặt Vincent nghiêm túc và thẳng thắn.
"Cậu thật hào phóng, cậu chủ Vincent." Eve trả lời, nhưng câu trả lời của cô lại không quá nhiệt tình.
"Có vẻ như mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Ăn trưa ở quán trọ rồi đưa đi làm." Anh nhận xét, ánh mắt chứa đựng sự gian manh.
Eve hơi trừng mắt nhìn anh:
"Sao cậu cứ khăng khăng rằng hai chúng tôi có gì với nhau vậy?"
"Bởi vì ngày nào cũng phải gặp những khuôn mặt đờ đẫn trong các vụ án của hội đồng khiến tôi cảm thấy vô cùng buồn chán. Tôi quyết định tìm thứ gì đó thú vị một chút thôi." Vincent nở một nụ cười tự mãn.
"Cuộc sống của tôi không hề thú vị. Nó tẻ nhạt lắm. Cậu sẽ chán trước khi cảm nhận được điều này. Có lẽ cậu nên kết hôn, cậu chủ Vincent." Eve nhanh chóng đáp lại.
Ở một góc độ nào đó, cô đã hiểu vì sao bà Annalise cũng nghĩ như vậy. Đó là bởi vì bất cứ ai ở gần Vincent đều sẽ bị anh biến thành trò tiêu khiển trước khi họ bị làm phiền.
"My my my my.." Vincent hát, Eve nhận thấy những chiếc răng nanh của anh hơi hé ra.
Anh nói:
"Tôi đang nói chuyện cô kết hôn với Công tước, vậy mà ở đây cô lại tấn công tôi sao, cô Barlow? Bắt cá hai tay à, xấu hổ quá đi mất!" Anh nghiêng đầu.
Máu dồn lên cổ Eve. Cô nói rõ ràng:
"Tôi không nói tôi. Tôi nói người khác."
"Dễ kích động thật." Vincent cười, cho cô biết rằng anh đang đùa. Anh nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên môi chợt tắt.
"Những người phụ nữ mà tôi từng gặp đều có thói dính người và hay than vãn. Ở cạnh họ một thời gian ngắn thì được, nếu không, có lẽ tôi phải mở một cửa hàng quan tài mất." Anh đưa lưỡi lướt qua chiếc răng nanh rồi nói. "Cô không quá giỏi về những chuyện liên quan đến con người nhỉ? Đặc biệt là liên quan đến đàn ông."
Eve thở dài: "Cậu cũng đâu phải là chuyên gia."
"Vậy cô tưởng mình biết mọi thứ sao, cô bé?" Vincent hỏi, đôi mắt anh như nhìn thấu cô. Anh gieo vào tâm trí cô một sự nghi ngờ, đồng thời thưởng thức những biểu cảm trên khuôn mặt cô. "Có vẻ như cô cũng cần học vài bài cho chính mình."
*Lưu ý về đơn vị tiền tệ: Những chương trước mình có sự sai sót về đơn vị tiền tệ, nay mình xin đính chính lại.
Đơn vị tiền tệ có giá trị được sắp xếp theo thứ tự từ bé đến lớn là shilling, penny, coin, crown. Từ chương này về sau, mình sẽ dùng tên này luôn, không đổi sang tiếng Việt để tránh nhầm lẫn ạ.
1 shilling~152 vnđ
1 penny = 1 cent~232vnđ
1 coin~263vnđ
1 crown~1065vnđ
Mình xin lỗi vì sự thiếu sót của mình, mong bạn đọc thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.