Chương 81: Vượt ngoài mong đợi
Ash_knight17
05/03/2024
Cô nhìn hình ảnh của mình được phản chiếu trong gương. Bây giờ trông cô
đã kiêu sa hơn. Đôi môi mềm mại được son màu anh đào nhàn nhạt như thể
cô vừa cắn một miếng trái cây. Mái tóc vàng hoe được chải và buộc bằng
ghim theo kiểu sang trọng khiến cô không khỏi ngắm nhìn. Phần tóc phía
sau được thả ra khỏi phần tóc được ghim và buộc bằng ruy băng để uốn
xoăn.
Eve chạm vào đuôi dải ruy băng, cô thì thầm:
"Sao cháu chưa bao giờ thấy dì để tóc kiểu này vậy, dì Aubrey?"
"Có thể nói là vì lười hoặc không còn quan tâm đến vấn đề ăn mặc nữa." Dì Aubrey trả lời. Bà đứng đằng sau Eve, buộc dây áo nịt ngực cho cô gái. "Sau khi nhìn thấy một cô gái trong buổi vũ hội làm kiểu tóc này, ta cũng thử làm một lần. Cô ấy có vẻ ngoài khá xinh đẹp, không chỉ đàn ông mà cả phụ nữ cũng phải vô thức ngoái nhìn."
Eve khoác lên mình chiếc váy màu lam nhạt, dì Aubrey giúp cô buộc chiếc áo choàng ren sau lưng, phần ren rủ xuống, trải trên đất.
"Đẹp lắm."
"Nó rất hợp với cháu đấy, Eve. Có vẻ như bà thợ may đã chọn cho cháu bộ váy phù hợp với vẻ ngoài của cháu nhất." Bà Aubrey đứng đằng sau Eve nói.
Eva không thể không đồng tình. Chiếc váy này rất mềm mại. Nó không biến cô thành một người khác, cô vẫn là chính mình. Điểm khác biệt duy nhất là trước đây cô ở trong bóng tối, còn bây giờ giống như có một luồng sáng chiếu vào cô vậy.
"Cổ của cháu trống quá, tai cũng thế. Eugene!" Dì Aubrey gọi, anh ta vội chạy lên cầu thang và vào phòng. "Lấy chiếc hộp gỗ ở ngăn kéo thứ ba trong phòng ta. Nhớ cẩn thận."
"Vâng, thưa bà Aubrey." Eugene cúi đầu nghe lệnh của bà rồi liếc nhìn Eve. Đôi mắt anh ta bỗng trở nên mờ mịt khi thấy cô gái nhỏ ngày nào đã trưởng thành, vô cùng xinh đẹp. Khi cầm chiếc hộp quay lại, anh ta đưa nó cho người phụ nữ lớn tuổi và hỏi: "Cô Eve, cô đi một mình ổn chứ?"
Eve gật đầu và mỉm cười với Eugene. Cô nhìn vào mắt anh ta qua tấm gương:
"Trong buổi vũ hội có cả ma cà rồng và con người. Sẽ ổn thôi."
Sau đó cô quay lại và nhìn dì Aubrey mở hộp trang sức. Người phụ nữ lớn tuổi lấy một sợi dây chuyền mảnh có treo một mặt dây chuyền đá topaz nhỏ trên đó. Dì Aubrey đeo nó lên cổ Eve, nhìn Eve và gật đầu:
"Bây giờ thì trông đẹp hơn nhiều rồi đấy."
Dì Aubrey nắm tay Eve, khuyên nhủ:
"Chúc cháu có khoảng thời gian vui vẻ, cố gắng hòa nhập nhé."
Eve gật đầu. Cô hy vọng mình có thể làm được điều đó.
"Đưa xe ngựa ra trước nhà đi, Eugene." Bà Aubrey ra lệnh.
Eve mang đôi giày cô mua ở Thung lũng Hollow. Khi chuẩn bị sẵn sàng, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương tròn nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy một phần cơ thể.
Eve lên xe ngựa để đến Skellington. Khi đến gần dinh thự Moriarty, cô nhận thấy nhiều toa xe đã xếp ngay ngắn bên trong. Trời đã tối, nhưng ánh sáng từ những cột đèn trên đường và xung quanh dinh thự đủ cho người ta nhìn thấy mọi vật. Lúc này đây, những người đàn ông và phụ nữ giàu có đang bước ra khỏi xe ngựa, tiến vào dinh thự Moriarty.
Eugene kéo dây cương của hai con ngựa rồi bước xuống. Anh ta đến kéo cửa xe ngựa và thông báo:
"Chúng ta đã đến dinh thự Moriarty, thưa quý cô Eve."
"Eugene, anh gọi tôi là quý cô nghe lạ lẫm và xa cách quá đấy." Eve khẽ mắng anh ta, cô người nghiêng người ra khỏi ghế và nhìn Eugene.
"Vậy à."
Eugene nhìn trái ngó phải rồi nói:
"Tôi chỉ là đang đóng vai người đánh xe riêng của cô thôi. Cô thuộc gia đình Dawson và Barlow danh giá mà." Anh ta mỉm cười, giúp Eve bước xuống xe ngựa.
Eve quay lại nhìn vào trong xe. Chiếc ô của cô vẫn đặt cạnh ghế. Cô đã quen cầm ô rồi nên bây giờ cảm thấy tay của mình thật trống trãi, nhất là khi ở cùng với các sinh vật bóng đêm.
"Tôi sẽ ở đây đợi cô, cô Eve." Eugene vỗ nhẹ vào xe ngựa.
"Cẩn thận nhé, Eugene. Hầu hết người đánh xe của các gia đình giàu có đều không phải là con người. Anh cứ ngồi bên trong, nếu có vấn đề gì thì hãy về nhà ngay." Lông mày của Eve đan vào nhau.
Ở trong dinh thự rất nguy hiểm nhưng bên ngoài cũng vậy. Họ phải cẩn thận, đặc biệt là khi ở một thị trấn khác. Cô vội kéo dải ruy băng vẫn còn buộc trên tóc ra, đưa cho Eugene.
"Vâng, thưa cô. Cô cũng bảo trọng." Eugene cúi đầu đáp lại và nhìn Eve rời đi. Anh ta bước vào trong xe, đóng cửa lại.
Khi Eve đến gần lối vào dinh thự, cô nhận thấy có vài lính canh đang đứng canh ở lối vào, kiểm tra tên ghi trên thiệp mời mà nhà Moriarty đưa cho các vị khách. Cô thẳng lưng đi tới đó.
Một lính canh hỏi cô:
"Mời đưa thiệp."
Eve đưa giấy mời cho người lính canh, người này nhìn qua rồi cho cô vào:
"Chào mừng đến dinh thự Moriarty, thưa cô."
"Cảm ơn." Eve lẩm bẩm, lính canh nhìn cô trong chốc lát.
Một giây sau, Eve nhận ra rằng hầu hết những người tham dự vũ hội không phải là loại người nói chuyện với người hầu chứ huống hồ cảm ơn lính canh.
(Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên dembuon.vn, mong được bạn đọc nhiệt tình ủng hộ)
Khi bước vào bên trong dinh thự, cô đã được chứng kiến khung cảnh mà cô chưa từng thấy khi làm việc ở đây. Trần nhà bình thường không thắp nến, luôn bị bao trùm bởi sự âm u nay đã treo đèn lồng cùng với những ngọn nến cao đang cháy mang đến ánh sáng vàng dịu, tỏa hương thơm ngọt ngào. Cô thấy rõ chạm khắc trên trần nhà và hành lang, nó không giống những gì cô từng thấy trước đây.
Các lính canh được bố trí ở mọi đầu hành lang để duy trì an ninh trật tự. Eve cảm thấy có vài vị khách đang chú ý đến mình, nhưng cô không cố tránh, tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh đi về phía hội trường mà cô Marceline đã chỉ cô trưa nay.
"Chào buổi tối, thưa cô." Một người có đôi mắt vàng đến chào cô.
Eve khẽ gật đầu nhưng không dám mở miệng. Cô sợ khi nói, giọng cô sẽ bị lạc vì hồi hộp lo lắng.
Chiếc váy cô mặc lúc này đã phô bày mọi vốn liếng mà cô có dưới ánh đèn cùng ánh nhìn của mọi người. Trên đường đi, khi đứng trước bức tường sáng bóng phản chiếu hình ảnh của cô từ đầu đến chân, cô thấy chiếc váy màu lam nhạt giờ trông có vẻ xám hơn. Trên áo điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu kem thật tinh tế.
Eve đồng ý mặc chiếc váy của bà thợ may vì cô nghĩ nó khá phù hợp cho một buổi vũ hội như thế này. Nào ngờ nó lại vượt qua nhiều chiếc váy khác ở đây. Cô thầm lẩm bẩm:
"Mình đã làm gì thế này?"
"Mọi chuyện ổn chứ, thưa cô?" Cô nghe thấy một người hỏi mình. Người này bước về phía cô. Nhìn thấy người đó, cô tái mặt. Đó chính là ma cà rồng đã làm phiền cô lúc cô ở quán trọ tại Thung lũng Hollow.
"Vâng. Vâng, mọi thứ đều ổn." Eve đáp lại nụ cười lịch sự với ma cà rồng.
"Cô không phải là người ở đây, đúng chứ?" Ma cà rồng hỏi, mắt của hắn di chuyển đến chiếc cổ mảnh khảnh của cô. "Bởi vì tôi nhớ lúc trước mình đã từng gặp một người xinh đẹp như cô vậy."
Ở tầng trên, cách nơi Eve và người đàn ông đang đứng không xa, Vincent tựa người vào lan can, nhìn họ với nụ cười nhạt. Anh giơ tay lên lau vết máu tươi trên môi mà anh đã uống từ con người đang đứng cạnh mình.
Mái tóc bạc rối bù thường ngày của Vincent được chải chuốt, vài sợi vương trên trán. Đôi mắt nâu đồng thường ngày của anh đã chuyển sang đỏ sẫm, phù hợp với chiếc áo sơ mi đang mặc, khoác bên ngoài chiếc vest đen và quần tây.
"Anh Moriarty, có điều gì khiến anh thích thú à?" Người phụ nữ hỏi, ánh mắt tò mò nhìn những vị khách nhưng không biết anh đang nhìn đi đâu, vì dinh thự có rất nhiều người vào ra và nói chuyện.
Vincent không trả lời người phụ nữ, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô gia sư. Dường như cô đang thu hút sự chú ý từ các vị khách. Cô gái này biết cách ăn mặc đấy. Anh cũng đọc được sự lo lắng được che giấu dưới những cử chỉ tinh tế của cô trong khi nhiều người không nhận ra. Anh nhếch mép cười.
"Anh Moriarty, tôi đang tự hỏi.."
"Cô nên tìm ai đó nói chuyện đi, tôi chán rồi." Vincent cười như không cười*, chẳng quan tâm đến người phụ nữ.
(*Nguyên văn: "A smile on his lips that didn't reach his eyes". Đây là cách miêu tả một "false smile" - nụ cười không ảnh hưởng đến phần cơ quanh mắt, chỉ đơn thuần là nhếch khóe môi. Nụ cười này thường dùng để thể hiện vẻ thích thú một cách tự nhiên. Mình nghĩ nó gần giống kiểu "cười như không cười" quen thuộc trong truyện Trung Quốc)
Người phụ nữ không dám hỏi, cũng không dám nói thêm gì nữa. Cô ta quyết định sẽ tìm anh khi tâm trạng của anh khá hơn. Cô ta khẽ cúi chào rồi rời khỏi đó.
Eve chạm vào đuôi dải ruy băng, cô thì thầm:
"Sao cháu chưa bao giờ thấy dì để tóc kiểu này vậy, dì Aubrey?"
"Có thể nói là vì lười hoặc không còn quan tâm đến vấn đề ăn mặc nữa." Dì Aubrey trả lời. Bà đứng đằng sau Eve, buộc dây áo nịt ngực cho cô gái. "Sau khi nhìn thấy một cô gái trong buổi vũ hội làm kiểu tóc này, ta cũng thử làm một lần. Cô ấy có vẻ ngoài khá xinh đẹp, không chỉ đàn ông mà cả phụ nữ cũng phải vô thức ngoái nhìn."
Eve khoác lên mình chiếc váy màu lam nhạt, dì Aubrey giúp cô buộc chiếc áo choàng ren sau lưng, phần ren rủ xuống, trải trên đất.
"Đẹp lắm."
"Nó rất hợp với cháu đấy, Eve. Có vẻ như bà thợ may đã chọn cho cháu bộ váy phù hợp với vẻ ngoài của cháu nhất." Bà Aubrey đứng đằng sau Eve nói.
Eva không thể không đồng tình. Chiếc váy này rất mềm mại. Nó không biến cô thành một người khác, cô vẫn là chính mình. Điểm khác biệt duy nhất là trước đây cô ở trong bóng tối, còn bây giờ giống như có một luồng sáng chiếu vào cô vậy.
"Cổ của cháu trống quá, tai cũng thế. Eugene!" Dì Aubrey gọi, anh ta vội chạy lên cầu thang và vào phòng. "Lấy chiếc hộp gỗ ở ngăn kéo thứ ba trong phòng ta. Nhớ cẩn thận."
"Vâng, thưa bà Aubrey." Eugene cúi đầu nghe lệnh của bà rồi liếc nhìn Eve. Đôi mắt anh ta bỗng trở nên mờ mịt khi thấy cô gái nhỏ ngày nào đã trưởng thành, vô cùng xinh đẹp. Khi cầm chiếc hộp quay lại, anh ta đưa nó cho người phụ nữ lớn tuổi và hỏi: "Cô Eve, cô đi một mình ổn chứ?"
Eve gật đầu và mỉm cười với Eugene. Cô nhìn vào mắt anh ta qua tấm gương:
"Trong buổi vũ hội có cả ma cà rồng và con người. Sẽ ổn thôi."
Sau đó cô quay lại và nhìn dì Aubrey mở hộp trang sức. Người phụ nữ lớn tuổi lấy một sợi dây chuyền mảnh có treo một mặt dây chuyền đá topaz nhỏ trên đó. Dì Aubrey đeo nó lên cổ Eve, nhìn Eve và gật đầu:
"Bây giờ thì trông đẹp hơn nhiều rồi đấy."
Dì Aubrey nắm tay Eve, khuyên nhủ:
"Chúc cháu có khoảng thời gian vui vẻ, cố gắng hòa nhập nhé."
Eve gật đầu. Cô hy vọng mình có thể làm được điều đó.
"Đưa xe ngựa ra trước nhà đi, Eugene." Bà Aubrey ra lệnh.
Eve mang đôi giày cô mua ở Thung lũng Hollow. Khi chuẩn bị sẵn sàng, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương tròn nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy một phần cơ thể.
Eve lên xe ngựa để đến Skellington. Khi đến gần dinh thự Moriarty, cô nhận thấy nhiều toa xe đã xếp ngay ngắn bên trong. Trời đã tối, nhưng ánh sáng từ những cột đèn trên đường và xung quanh dinh thự đủ cho người ta nhìn thấy mọi vật. Lúc này đây, những người đàn ông và phụ nữ giàu có đang bước ra khỏi xe ngựa, tiến vào dinh thự Moriarty.
Eugene kéo dây cương của hai con ngựa rồi bước xuống. Anh ta đến kéo cửa xe ngựa và thông báo:
"Chúng ta đã đến dinh thự Moriarty, thưa quý cô Eve."
"Eugene, anh gọi tôi là quý cô nghe lạ lẫm và xa cách quá đấy." Eve khẽ mắng anh ta, cô người nghiêng người ra khỏi ghế và nhìn Eugene.
"Vậy à."
Eugene nhìn trái ngó phải rồi nói:
"Tôi chỉ là đang đóng vai người đánh xe riêng của cô thôi. Cô thuộc gia đình Dawson và Barlow danh giá mà." Anh ta mỉm cười, giúp Eve bước xuống xe ngựa.
Eve quay lại nhìn vào trong xe. Chiếc ô của cô vẫn đặt cạnh ghế. Cô đã quen cầm ô rồi nên bây giờ cảm thấy tay của mình thật trống trãi, nhất là khi ở cùng với các sinh vật bóng đêm.
"Tôi sẽ ở đây đợi cô, cô Eve." Eugene vỗ nhẹ vào xe ngựa.
"Cẩn thận nhé, Eugene. Hầu hết người đánh xe của các gia đình giàu có đều không phải là con người. Anh cứ ngồi bên trong, nếu có vấn đề gì thì hãy về nhà ngay." Lông mày của Eve đan vào nhau.
Ở trong dinh thự rất nguy hiểm nhưng bên ngoài cũng vậy. Họ phải cẩn thận, đặc biệt là khi ở một thị trấn khác. Cô vội kéo dải ruy băng vẫn còn buộc trên tóc ra, đưa cho Eugene.
"Vâng, thưa cô. Cô cũng bảo trọng." Eugene cúi đầu đáp lại và nhìn Eve rời đi. Anh ta bước vào trong xe, đóng cửa lại.
Khi Eve đến gần lối vào dinh thự, cô nhận thấy có vài lính canh đang đứng canh ở lối vào, kiểm tra tên ghi trên thiệp mời mà nhà Moriarty đưa cho các vị khách. Cô thẳng lưng đi tới đó.
Một lính canh hỏi cô:
"Mời đưa thiệp."
Eve đưa giấy mời cho người lính canh, người này nhìn qua rồi cho cô vào:
"Chào mừng đến dinh thự Moriarty, thưa cô."
"Cảm ơn." Eve lẩm bẩm, lính canh nhìn cô trong chốc lát.
Một giây sau, Eve nhận ra rằng hầu hết những người tham dự vũ hội không phải là loại người nói chuyện với người hầu chứ huống hồ cảm ơn lính canh.
(Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng tải duy nhất trên dembuon.vn, mong được bạn đọc nhiệt tình ủng hộ)
Khi bước vào bên trong dinh thự, cô đã được chứng kiến khung cảnh mà cô chưa từng thấy khi làm việc ở đây. Trần nhà bình thường không thắp nến, luôn bị bao trùm bởi sự âm u nay đã treo đèn lồng cùng với những ngọn nến cao đang cháy mang đến ánh sáng vàng dịu, tỏa hương thơm ngọt ngào. Cô thấy rõ chạm khắc trên trần nhà và hành lang, nó không giống những gì cô từng thấy trước đây.
Các lính canh được bố trí ở mọi đầu hành lang để duy trì an ninh trật tự. Eve cảm thấy có vài vị khách đang chú ý đến mình, nhưng cô không cố tránh, tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh đi về phía hội trường mà cô Marceline đã chỉ cô trưa nay.
"Chào buổi tối, thưa cô." Một người có đôi mắt vàng đến chào cô.
Eve khẽ gật đầu nhưng không dám mở miệng. Cô sợ khi nói, giọng cô sẽ bị lạc vì hồi hộp lo lắng.
Chiếc váy cô mặc lúc này đã phô bày mọi vốn liếng mà cô có dưới ánh đèn cùng ánh nhìn của mọi người. Trên đường đi, khi đứng trước bức tường sáng bóng phản chiếu hình ảnh của cô từ đầu đến chân, cô thấy chiếc váy màu lam nhạt giờ trông có vẻ xám hơn. Trên áo điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu kem thật tinh tế.
Eve đồng ý mặc chiếc váy của bà thợ may vì cô nghĩ nó khá phù hợp cho một buổi vũ hội như thế này. Nào ngờ nó lại vượt qua nhiều chiếc váy khác ở đây. Cô thầm lẩm bẩm:
"Mình đã làm gì thế này?"
"Mọi chuyện ổn chứ, thưa cô?" Cô nghe thấy một người hỏi mình. Người này bước về phía cô. Nhìn thấy người đó, cô tái mặt. Đó chính là ma cà rồng đã làm phiền cô lúc cô ở quán trọ tại Thung lũng Hollow.
"Vâng. Vâng, mọi thứ đều ổn." Eve đáp lại nụ cười lịch sự với ma cà rồng.
"Cô không phải là người ở đây, đúng chứ?" Ma cà rồng hỏi, mắt của hắn di chuyển đến chiếc cổ mảnh khảnh của cô. "Bởi vì tôi nhớ lúc trước mình đã từng gặp một người xinh đẹp như cô vậy."
Ở tầng trên, cách nơi Eve và người đàn ông đang đứng không xa, Vincent tựa người vào lan can, nhìn họ với nụ cười nhạt. Anh giơ tay lên lau vết máu tươi trên môi mà anh đã uống từ con người đang đứng cạnh mình.
Mái tóc bạc rối bù thường ngày của Vincent được chải chuốt, vài sợi vương trên trán. Đôi mắt nâu đồng thường ngày của anh đã chuyển sang đỏ sẫm, phù hợp với chiếc áo sơ mi đang mặc, khoác bên ngoài chiếc vest đen và quần tây.
"Anh Moriarty, có điều gì khiến anh thích thú à?" Người phụ nữ hỏi, ánh mắt tò mò nhìn những vị khách nhưng không biết anh đang nhìn đi đâu, vì dinh thự có rất nhiều người vào ra và nói chuyện.
Vincent không trả lời người phụ nữ, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô gia sư. Dường như cô đang thu hút sự chú ý từ các vị khách. Cô gái này biết cách ăn mặc đấy. Anh cũng đọc được sự lo lắng được che giấu dưới những cử chỉ tinh tế của cô trong khi nhiều người không nhận ra. Anh nhếch mép cười.
"Anh Moriarty, tôi đang tự hỏi.."
"Cô nên tìm ai đó nói chuyện đi, tôi chán rồi." Vincent cười như không cười*, chẳng quan tâm đến người phụ nữ.
(*Nguyên văn: "A smile on his lips that didn't reach his eyes". Đây là cách miêu tả một "false smile" - nụ cười không ảnh hưởng đến phần cơ quanh mắt, chỉ đơn thuần là nhếch khóe môi. Nụ cười này thường dùng để thể hiện vẻ thích thú một cách tự nhiên. Mình nghĩ nó gần giống kiểu "cười như không cười" quen thuộc trong truyện Trung Quốc)
Người phụ nữ không dám hỏi, cũng không dám nói thêm gì nữa. Cô ta quyết định sẽ tìm anh khi tâm trạng của anh khá hơn. Cô ta khẽ cúi chào rồi rời khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.