Chương 21
chạng vạng
09/01/2018
Nguyệt Nhan nghe
lời Đồng Vi nói liền ngạc nhiên. Khi nàng đi, hắn chắc chắn còn nhớ mãi
lúc đó, nàng tự biến mất, biến mất không phải rơi xuống vực, vậy cuộc
sống những năm qua nàng đã ra sao? Tại sao lại xuống vực thế này? Khác
với tâm trạng buồn bực của hai huynh đệ mình, Triệu Kiến có chút nhen
nhói vui vẻ, nàng rơi xuống vực, mất trí nhớ theo lời của Đồng Vi có
phải là ông trời cho hắn cơ hội chuộc lại lỗi của mình. Nếu thật là vậy
Triệu Kiến chắc chắng sẽ không bỏ lỡ nàng lần nữa. Nàng có thể quay lại
thì để hắn lần này chăm sóc nàng.
"Đồng Vi, đệ bình tĩnh. Hãy kể cho ta và ca ca nghe chuyện gì đã xảy ra"
Đồng Vi suy nghĩ một lát lại liếc mắt nhìn Nguyệt Nhan trầm tư ôm lấy viên ngọc trong ngực mình, huynh đệ của hắn trước giờ tính cách đều nắm rõ, suy nghĩ cái gì đều nắm trong lòng bàn tay, lần này Nguyệt Nhan thực sự bi thương, hắn đã từng ngồi so rượu với Nguyệt Nhan, khi một kẻ không say mà cố tình muốn say thì chuyện này nhàm chán, nhưng dần về sau Nguyệt Nhan luôn nhắc trong miệng câu hỏi.
"Nàng thật sự ở đâu!"
Bao năm qua tin tức về một nữ tử làm vương gia Nguyệt Nhan si đến điên dại không phải là Đồng Vi không biết, nhưng hắn không nghĩ là nàng, Yêu Tử. Nàng là nữ nhân đầu tiên làm hắn run động, không phải vì cái nhìn giả tạo mà chính nàng đã cho hắn biết thế nào là hạnh phúc, ấm áp khi ở bên một người. Triệu Kiến vì mối thù của nương nên tính tình muốn bảo bọc huynh đệ từ nhỏ, nhưng kèm đó là lo sợ,
Nguyệt Nhan tính cách thể hiện khi còn nhỏ một tiểu vương gia soái khí trong tương lai, còn hắn không gì ngoài lòng ngưỡng mộ đối với người, mẫu thân hắn vì bệnh mất sớm từ đó hắn bắt đầu chịu sự huấn luyện khắc nghiệt của phụ thân. Cho đến nay ba huynh đệ được xem là chiến thần ở trong quốc, danh tiếng của họ vang xa cũng là chuyện bình thường, nhưng ai biết ba người phải trải qua chuyện gì. Đến một ngày Yêu Tử đến, cuộc sống của hắn như được đổi sang trang mới, nàng yêu kiều,
diễm lệ, nhưng tâm hồn lại vô cầu vô tức. Yêu Tử đã cho cuộc sống của hắn thêm màu sắc nhưng hiện giờ lại chèo kéo giữa ba người, nếu nàng biết huynh đệ tương tàn như thế này sẽ ra sao?
"Ta gặp Yêu Tử từ trên đường đến Cung Độc trở về. Nàng đã ra tay cứu ta khi vụ ám sát của thái tử phi"
"Thái Tử phi? Thái tử hiện nay đã bệnh không còn sức có lẽ là chính vì nàng ta. Nhưng Yêu Tử ở đâu lại cứu đệ?"
"Yêu Tử? Nàng tên Yêu Tử sao? Ta không biết, đêm hôm trước đó, nàng xuất hiện từ miếng ngọc bội của ta, chính nàng cũng không biết vì sao vào và ra được viên ngọc. Sau này ta biết nàng là linh hồn, kí ức của nàng xóa sạch trừ việc gã từ vách núi xuống và gặp một nam nhân."
"Nam nhân?"
Triệu Kiến nheo mắt nhìn ra điểm kì lạ, không phải gặp Đồng Vi mà là một nam nhân khác khi ở ngã xuống vách núi, có phải vì chuyện này mà... Nhưng Đồng Vi đã nhanh bát bỏ chuyện đó.
"Nàng nói nam nhân kia đối với nàng rất tốt"
Nguyệt Nhan lại siết chặt viên ngọc một lần nữa, hắn lo lắng những năm qua nàng thực sự quên hắn rồi.
" Đồng Vi, huynh có đó không?
Tiếng nói thều thào trong viên ngọc phát ra, phá bầu không gian trầm lắng đến đáng sợ giữa ba huynh đệ, Nguyệt Nhan đem viên ngọc đặt ra khay ngọc chạm khắc tinh tế trên bàn, ánh sáng lấp lánh mờ ảo nhấp nháy khiến viên ngọc càng xinh đẹp hơn.
"Yêu Tử, nàng thế nào rồi?"
"Muội thấy tốt hơn rồi. Nhưng Đồng Vi máu huynh khác quá, ở trong này rất tối cho ta ra ngoài đi."
Đồng Vi ngẩn mặt nhìn Nguyệt Nhan, bây giờ cả hai không chỉ có liên kết ngay cả Nguyệt Nhan cũng liên kết với nàng, có nghĩa viên ngọc đó cũng có quyền sỡ hữu, thâm tâm dậy sóng nhưng đối với hắn mạng sống nàng vẫn quan trọng nhất, chuyện này ngày sau sẽ gác lại tính tiếp. Nhưng Yêu Tử làm sao ra ngoài.
"Nguyệt Nhan...Nguyệt Nhan..."
Yêu Tử hấp thụ máu, ở nơi người ta cũng nên nhớ người ta đi, vì dòng kí ức bắt đầu đẩy cho nàng nhớ lại chuyện Nguyệt Nhan, khuôn mặt thân quen lại u sầu đến như vậy, nàng sợ sẽ khiến hắn lại lần nữa tiều tụy như Độc Hoàng, nhiều như thế nỗi đau, Yêu Tử không dám hành động bất cứ việc nào tùy hứng nữa. Nguyệt Nhan nghe nàng nói mỉm cười nhẹ chạm tay vào viên ngọc xoa nhẹ.
"Ra ngoài đi Tử nhi"
Một luồn ánh sáng bao phủ lấy viên ngọc sau khi Nguyệt Nhan dứt lời, làng khói tím dần kéo dài giữa không trung rồi hiện ra dáng bóng một thiếu nữ, Yêu Tử đứng bên cạnh Nguyệt Nhan với y phục huyết, dưới chân lẫn cổ tay mang theo một con lắc nhỏ, lục lạc nhờ gió thổi leng keng bên cạnh rất vui tai, ánh mắt long lanh của nàng lướt qua ba nam nhân trong phòng, môi nhẹ mỉm cười cúi đầu.
"Tử nhi"
Nguyệt Nhan nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, kéo vào lòng ôm siết chặc, hắn sắp khóc rồi, hương thơm trên người nàng, cơ thể của nàng bao nhiêu năm như vậy thật sự hắn đã sợ mãi mãi hết kiếp này không còn gặp nàng nữa. Nguyệt Nhan siết cơ thể nhỏ vào lòng, ôm ngày một chặt cho đến khi Đồng Vi, cùng Triệu Kiến lên tiếng kéo hắn và nàng tách ra.
"Yêu Tử, nàng bị làm sao vậy?"
"Đại ca, bình tĩnh"
Đồng Vi vội lấy áo khoác che đi ánh nắng cho nàng đặt Yêu Tử ngồi xuống ghế đóng cửa lại. Triệu Kiến nhìn nàng, mỉm cười.
"Yêu Tử cô nương, nàng có nhớ ta không?"
Yêu Tử nghiên đầu, nhìn nam nhân mắt ưng trước mặt lắc đầu.
"Trí nhớ của ta mới duy nhất xuất hiện Nguyệt Nhan. Đồng Vi đa tạ huynh chăm sóc ta nhiều ngày qua"
Nguyệt Nhan nhìn nàng lại nhìn Đồng Vi,
ánh mắt hắn đã trùng xuống, Đồng Vi bắt đầu hạ tầm mắt xuống, cuối cùng cũng mỉm cười.
"Nếu nàng muốn đi, thì ta cũng sẽ không giữ lại. Ta mong nàng chọn đúng người"
"Tử nhi. Đồng Vi ta nghĩ Tử nhi không có ý đó"
Nguyệt Nhan kéo tay nàng lại nhìn nàng, sau liếc mắt nhìn Đồng Vi.
"Hiện tại, Kim Tuệ cũng đã mời người đệ cần mời đến, đệ tính thế nào đây?"
Đồng Vi bây giờ mới nhớ ra việc mình làm, lúc trước vì quá vội, lại nóng lòng cứu nguy cho nàng hắn đã dính dáng đến pháp sư, bây giờ chỉ sợ người kia tới không chỉ bất lợi cho hắn mà còn nguy hiểm đến tính mạng của Yêu Tử, thế cuộc bắt đầu rối ren, e sợ rằng đến một ngày nào đó ta lại không thể bảo vệ được nàng. Yêu Tử ánh mắt lướt ra ngoài cửa, khí tức đang dần đậm đặc hơn tới gần, huyễn lực tỏa quan ra dò xét, bất chợt nàng nắm lấy tay áo người đứng bên cạnh mình run sợ núp ra phía sau, Đồng Vi nhìn nàng như vậy, áng mắt lại dịu đi vài phần nhưng lập tức nghi ngờ đưa mắt nhìn ra cửa vào, Kim Tuệ bước vào quỳ xuống ôm quyền.
"Bái kiến tướng quân, vương gia, tam hoàng tử. Người đã được mời đến"
Sau câu nói vừa dứt của Kim Tuệ, một nam tử tóc như thác nước, lam y không gió mà động, tay cầm phất trần, ánh mắt bạc xuất hiện nơi cuối cửa đứng thẳng nhìn đến, cúi đầu chắp tay.
"Ra mắt Vương gia, tam hoàng tử, tướng quân."
Triệu Kiến là người chức cao nhất trong này cũng tự nhiên mở lời chào hỏi lẫn miễn lễ, theo cấp bậc, Quốc sư tự nhiên thấp nhất trong bốn người, nhưng thực tế quyền hành của hắn lại to lớn hơn cả bốn người, phía sau còn được vua hỗ trợ chống tay cho những việc làm của hắn.
"Ta đến đây khi nghe Kim Tuệ của tướng quân nói có việc cần ta giúp. Không biết là..."
Quốc Sư nheo mắt nhìn Yêu Tử phía sau Đồng Vi, ánh mắt sẹt qua phần nguy hiểm lại dừng lại xoay mắt nhìn ba nam nhân trong phòng. Đồng Vi phất tay cho Kim Tuệ ra ngoài đóng cửa lại, Nguyệt Nhan rời ghế kéo tay Yêu Tử ôm vào lòng nhìn Quốc Sư, hắn cảm thấy rõ nàng đang run sợ. Không gian bắt đầu lắng đỗng tam hoàng tử - Triệu Kiến lại dừng cốc trà mở miệng.
"Định Tâm, lần này không có người ngoài ta nói thẳng với ngươi!"
Định Tám tên thật của Quốc Sư, ít ai biết Nguyệt Nhan lẫn Triệu Kiến đều quen biết từ nhỏ từng là bằng hữu tốt, dần về sau, vì uy quyền cả ba không còn nói chuyện với nhau nữa, chuyện này ngay cả Đồng Vi không biết, nhưng vài năm trước việc xảy ra gần đây bắt đầu mâu thuẫn dữ dội trong triều đình, chuyện giữa họ xung khắc được thêm mắm thêm muối lan truyền rộng rãi, dần cũng không còn ai muốn biết quá khứ của họ ra sao. Dần Nguyệt Nhan cũng không muốn nhắc đến nữa, Triệu Kiến người nóng nảy cũng vì còn việc bận bịu không quan tâm thêm, tất cả đều để cho thời gian trôi đi quên lãng. Cho đến hôm nay, vì tính mạng của Yêu Tử bất ngờ đem ra tình huống này cũng không ngờ Định Tâm lại mỉm cười dễ dàng phá bỏ phong thái từ từ đem tách trà nhấm nháp.
"Nàng không phải người"
Câu nói của Định Tâm hướng về một người khác,
tình huynh đệ lâu năm cũng không thể nói xóa bỏ sẽ xóa được, Yêu Tử trở thành một mối liên kết đẩy họ về lại thàng bạn thân, cũng không ngờ vì chuyện hôm nay về sau lại trở thành một chuyện thay đổi lớn. Định Tâm cơ bản từ nhỏ không tham danh lợi, từ lúc biết hoàng thượng đương triều trở nên thoái hóa, hắn chỉ bày ra cách thuốc trường sinh giúp lão ta dừng lại những hoạt động thoái hóa trầm trọng của mình. Không phải vì súi dại, mà Định Tâm bắt đầu đã kiềm hãm việc tốt của ông vua này không nên làm. Nhưng Đồng Vi không hiểu, không cho là đúng nên đối đầu rất ngay ngắt với hắn.
Đến bây giờ, mối quan hệ không khá hơn nhưng bắt buộc hợp tác.
"Nàng tên gì?"
Định Tâm xoay mắt nhìn nữ tử bên kia, hắn đáng sợ lắm sao? Không cần sợ hãi như vậy a~, nhìn nhìn một chút hắn thực sự bất ngờ, một linh hồn lại sống tốt như vậy, tuy huyễn lực yếu đuổi sắp chết, nhưng vẫn có thể sử dụng đủ cho bản thân, chỉ là...nàng cần máu thôi.
Ánh mắt Định Tâm trầm xuống, nhìn sang Nguyệt Nhan lại liếc mắt sang hai nam nhan kia. Nếu hắn đoán không nhầm đây là động tâm thật, ánh mắt họ vừa lo lắng, vừa ôn nhu cũng không nén nổi lưu luyến nhìn nữ tử kia, chuyện này sẽ tiếp tục nếu nữ tử này sẽ ở đây, họa không sinh mà đến sẽ không bất ngờ gì khi làm ảnh hưởng đến tính mạnh.
"Vào đây!"
Định Tâm đưa ra một hộp lưu ly, xòe ra giữa bàn tay, Yêu Tử lập tức bị hút vào dù nàng có liều mạng níu lấy áo của Nguyệt Nhan.
"Định Tâm huynh làm cái gì!"
Triệu Kiến nắm lấy cổ tay Định Tâm đang muốn đem hộp lưu ly bỏ vào trong ngực trừng lớn mắt.
"Nàng không có đủ âm khí để đứng phía bên ngoài. Gần đây ta nghe nói thái tử phi bắt đầu truy sát nhiều người, các huynh cẩn thận. Để đảm bảo tính mạng của nàng ta sẽ đưa nàng về điện, sau này giúp nàng lấy lại tiên khí rồi trả cho các huynh"
"Tiên khí?"
Triệu Kiến nheo mắt nhìn Định Tâm, yêu quái? Tiên khí? Yêu Tử không phải yêu quái. Nàng là tiên nhân?
"Huynh không biết? Nàng mang tiên khí trong người, nếu bỏ qua những giai đoạn hấp thụ linh hồn nàng sẽ dần tan rã và tiêu tan."
"...Ta sẽ đến thăm nàng!"
"Được nếu huynh muốn, ta cũng sẽ không làm gì quá phận mình. Thời gian không còn sớm, chuyện về nàng ta sẽ giải quyết tốt, còn ngày mai đến triều, mong các huynh đừng bác bỏ ý kiến của ta. Lần này ta muốn đánh một trận với thừa tướng!"
Định Tâm nói xong không đợi trả lời rồi xoay người đi, trong chớp mắt, bóng của hắn dần biết mất. Còn lại ba nam tử trong phòng, mỗi người một suy nghĩ, lòng ngổn ngang rối bời. Nguyệt Nhan suy nghĩ một lát lại mở miệng.
"Đồng Vi, ta thật sự cần đệ kể tường tận cho ta biết đệ gặp nàng ở đâu? Khi nào"
"Được, ta cũng muốn huynh nói ta biết làm sao huynh biết nàng!"
"Vậy còn ta... Ta có thể nghe hay không?"
Đến lúc Triệu Kiến cảm thấy mình sắp bị đuổi đi, thì hắn liền giơ tay hùng hổ muốn ở lại, chuyện về Yêu Tử không giữ kí ức về hắn tuy hắn vui, nhưng cũng xen lẫn chút buồn. Nhiều lần Triệu Kiến thật sự muốn hỏi làm sao để nàng tiếp tục giúp hắn nhìn hắn một lần, nhớ về quá khứ dù hắn đã làm lỗi nhưng một lần thôi cũng được, hắn vẫn mong nàng gọi tên hắn.
--- --------
Yêu Tử mở mắt nhìn căn phòng màu trắng trên trần, đá vôi khép lại với nhau tạo thành một bức tường băng, nàng chống tay ngồi dậy, nhìn cảnh vật xung quanh là một hang động, hang động nhỏ, cùng duy nhất một chiếc giường bên cạnh.
"Tỉnh?!"
Âm thanh từ đâu đó thốt ra, Yêu Tử lập tức cúi đầu, co người lại run run, âm thanh vừa thốt ra là nam nhân, không phải vì thực lực hắn cao nhưng cái khí tinh khiết trong người hắn tỏ ra thật sự làm các mạch máu nàng dừng dập, ứ nghẹn đến tê liệt, mùi tinh khiết của hắn làm nàng muốn nôn ra máu.
"Nàng có thể ra ngoài được không?"
"Ta...đang ở đâu?"
"Điện của ta, trong băng tuyết ngàn năm không gian, nàng đã khỏe ra ngoài nói chuyện với ta hoặc ta vào đó!"
Giọng hắn khá nhẹ và ôn nhu, không có ác ý nhừn thần king của nàng vẫn không thể thả lỏng được, khí chất trên ngườu hắn thật làm nàng khắc chế không được vòng bảo vệ, khó chịu.
"Có thể...thu khí tức của ngươi lại được không?"
"Xin lỗi!"
Định Tâm ngồi trên bàn đá, nhấm nháp tách trà ngắm nhìn viên ngọc trên tay, ánh mắt bạc có chút nhếch cười. Mở miệng nói chuyện với nàng cũng là điều thú vị, giọng nói hắn nghe được thực sự rất dịu nhẹ và êm tai. Nghe yêu cầu của nàng hắn thật sự quên mất chuyện huyễn lực trên người hắn, lập tức thu lại.
"Nàng tên gì"
"Ngươi là ai?"
"Quốc sư của kinh thành. Nàng ra ngoài đi"
"Ta...không biết ra ngoài"
Định Tâm ngạc nhiên khi câu trả lời của nàng, giọng nàng càng ngày càng dày đặc lo lắng hơn. Cuồi hắn phải dùng huyễn lực mạnh mẽ kéo nàng ra.
"Bây giờ thì bình tĩnh nói chuyện với ta, không cần lo lắng! Nàng tên gì?"
"...Yêu Tử.."
Định Tâm hài lòng với câu trả lời của nàng liền gật đầu.
"Được rồi, Nguyệt Nhan, Triệu Kiến là huynh đệ kết nghĩa từ lâu của ta. Hiện tại sức khỏe nàng không tốt, huyễn lực quá yếu để tiếp tục ra ngoài, ở đây linh khí đậm, nàng nên hấp thu nhiều một chút"
Định Tâm vừa nói vừa dùng đoản đao cắt lấy tay mình. Rồi đưa trước môi cô, Yêu Tử nhìn hắn khó hiểu, cuối cùng lại nhận lại câu trả lời.
"Trong thời gian này nàng cần máu, dùng máu của ta sẽ tăng lên chút tinh vi cho nàng"
"Đa tạ"
Không trả lời lại, Định Tâm âm thầm cẩm nhận máu mình rút đi, trên ngón tay có xúc cảm mềm mại, chạm vào. Chỗ ngồi của anh đối diện với nàng, nàng nhắm mắt, từ trên nhìn xuống là lông mi dài cong vút, bộ ngực căn tròn mềm mại, ở cổ hắn hiện tại có chất lỏng chảy ra, rồi đột ngột nuốt vào. Cho đến khi trái tim đập loạn xạ rồi mới chịu dừng lại, Yêu Tử hút máu xong lập tức đã ngã ra đất ngất đi, Định Tâm rất nhanh ôm lấy nàng vào lòng, bế lên giường.
"Thứ lỗi, ta quên nói, khi hút máu ta luôn phải ngủ đi một giấc."
Định Tâm đặt nàng trên giường rồi im lặng đứng đó. Hồ ly đúng là hồ ly, mỗi cử chỉ đều câu người, vì huynh đệ hắn giúp nàng một lần, sau này hắn mong nàng sẽ không biến thành ma nữ. Ngồi xuống bên giường đưa tay vút lại loạn tóc, đắp chăn cho nàng, ngắm khuôn mặt nàng thật kỉ, lần đầu tiên hắn nhật ra trên đời còn nữ nhân xinh đẹp đến vậy, huyễn lực hay không huyễn lực cũng thế chỉ cần chút hơi thở nhân, thì hồ sẽ bắt đầu tỏ ra mị lức chính nàng cũng không biết được. Nhưng lần này hắn thấy rõ, Yêu Tử chính là dòng dõi tiên nhân, nghe nói khi xưa ngọc hoàng thượng đế là hóa thân từ cửu vĩ hồ sắc tử, Định Tâm thật sự muốn xem Yêu Tử là giống hồ nào. Tuy vậy, lần này không được, Yêu Tử là người hắn giúp vì huynh đệ
"Đồng Vi, đệ bình tĩnh. Hãy kể cho ta và ca ca nghe chuyện gì đã xảy ra"
Đồng Vi suy nghĩ một lát lại liếc mắt nhìn Nguyệt Nhan trầm tư ôm lấy viên ngọc trong ngực mình, huynh đệ của hắn trước giờ tính cách đều nắm rõ, suy nghĩ cái gì đều nắm trong lòng bàn tay, lần này Nguyệt Nhan thực sự bi thương, hắn đã từng ngồi so rượu với Nguyệt Nhan, khi một kẻ không say mà cố tình muốn say thì chuyện này nhàm chán, nhưng dần về sau Nguyệt Nhan luôn nhắc trong miệng câu hỏi.
"Nàng thật sự ở đâu!"
Bao năm qua tin tức về một nữ tử làm vương gia Nguyệt Nhan si đến điên dại không phải là Đồng Vi không biết, nhưng hắn không nghĩ là nàng, Yêu Tử. Nàng là nữ nhân đầu tiên làm hắn run động, không phải vì cái nhìn giả tạo mà chính nàng đã cho hắn biết thế nào là hạnh phúc, ấm áp khi ở bên một người. Triệu Kiến vì mối thù của nương nên tính tình muốn bảo bọc huynh đệ từ nhỏ, nhưng kèm đó là lo sợ,
Nguyệt Nhan tính cách thể hiện khi còn nhỏ một tiểu vương gia soái khí trong tương lai, còn hắn không gì ngoài lòng ngưỡng mộ đối với người, mẫu thân hắn vì bệnh mất sớm từ đó hắn bắt đầu chịu sự huấn luyện khắc nghiệt của phụ thân. Cho đến nay ba huynh đệ được xem là chiến thần ở trong quốc, danh tiếng của họ vang xa cũng là chuyện bình thường, nhưng ai biết ba người phải trải qua chuyện gì. Đến một ngày Yêu Tử đến, cuộc sống của hắn như được đổi sang trang mới, nàng yêu kiều,
diễm lệ, nhưng tâm hồn lại vô cầu vô tức. Yêu Tử đã cho cuộc sống của hắn thêm màu sắc nhưng hiện giờ lại chèo kéo giữa ba người, nếu nàng biết huynh đệ tương tàn như thế này sẽ ra sao?
"Ta gặp Yêu Tử từ trên đường đến Cung Độc trở về. Nàng đã ra tay cứu ta khi vụ ám sát của thái tử phi"
"Thái Tử phi? Thái tử hiện nay đã bệnh không còn sức có lẽ là chính vì nàng ta. Nhưng Yêu Tử ở đâu lại cứu đệ?"
"Yêu Tử? Nàng tên Yêu Tử sao? Ta không biết, đêm hôm trước đó, nàng xuất hiện từ miếng ngọc bội của ta, chính nàng cũng không biết vì sao vào và ra được viên ngọc. Sau này ta biết nàng là linh hồn, kí ức của nàng xóa sạch trừ việc gã từ vách núi xuống và gặp một nam nhân."
"Nam nhân?"
Triệu Kiến nheo mắt nhìn ra điểm kì lạ, không phải gặp Đồng Vi mà là một nam nhân khác khi ở ngã xuống vách núi, có phải vì chuyện này mà... Nhưng Đồng Vi đã nhanh bát bỏ chuyện đó.
"Nàng nói nam nhân kia đối với nàng rất tốt"
Nguyệt Nhan lại siết chặt viên ngọc một lần nữa, hắn lo lắng những năm qua nàng thực sự quên hắn rồi.
" Đồng Vi, huynh có đó không?
Tiếng nói thều thào trong viên ngọc phát ra, phá bầu không gian trầm lắng đến đáng sợ giữa ba huynh đệ, Nguyệt Nhan đem viên ngọc đặt ra khay ngọc chạm khắc tinh tế trên bàn, ánh sáng lấp lánh mờ ảo nhấp nháy khiến viên ngọc càng xinh đẹp hơn.
"Yêu Tử, nàng thế nào rồi?"
"Muội thấy tốt hơn rồi. Nhưng Đồng Vi máu huynh khác quá, ở trong này rất tối cho ta ra ngoài đi."
Đồng Vi ngẩn mặt nhìn Nguyệt Nhan, bây giờ cả hai không chỉ có liên kết ngay cả Nguyệt Nhan cũng liên kết với nàng, có nghĩa viên ngọc đó cũng có quyền sỡ hữu, thâm tâm dậy sóng nhưng đối với hắn mạng sống nàng vẫn quan trọng nhất, chuyện này ngày sau sẽ gác lại tính tiếp. Nhưng Yêu Tử làm sao ra ngoài.
"Nguyệt Nhan...Nguyệt Nhan..."
Yêu Tử hấp thụ máu, ở nơi người ta cũng nên nhớ người ta đi, vì dòng kí ức bắt đầu đẩy cho nàng nhớ lại chuyện Nguyệt Nhan, khuôn mặt thân quen lại u sầu đến như vậy, nàng sợ sẽ khiến hắn lại lần nữa tiều tụy như Độc Hoàng, nhiều như thế nỗi đau, Yêu Tử không dám hành động bất cứ việc nào tùy hứng nữa. Nguyệt Nhan nghe nàng nói mỉm cười nhẹ chạm tay vào viên ngọc xoa nhẹ.
"Ra ngoài đi Tử nhi"
Một luồn ánh sáng bao phủ lấy viên ngọc sau khi Nguyệt Nhan dứt lời, làng khói tím dần kéo dài giữa không trung rồi hiện ra dáng bóng một thiếu nữ, Yêu Tử đứng bên cạnh Nguyệt Nhan với y phục huyết, dưới chân lẫn cổ tay mang theo một con lắc nhỏ, lục lạc nhờ gió thổi leng keng bên cạnh rất vui tai, ánh mắt long lanh của nàng lướt qua ba nam nhân trong phòng, môi nhẹ mỉm cười cúi đầu.
"Tử nhi"
Nguyệt Nhan nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, kéo vào lòng ôm siết chặc, hắn sắp khóc rồi, hương thơm trên người nàng, cơ thể của nàng bao nhiêu năm như vậy thật sự hắn đã sợ mãi mãi hết kiếp này không còn gặp nàng nữa. Nguyệt Nhan siết cơ thể nhỏ vào lòng, ôm ngày một chặt cho đến khi Đồng Vi, cùng Triệu Kiến lên tiếng kéo hắn và nàng tách ra.
"Yêu Tử, nàng bị làm sao vậy?"
"Đại ca, bình tĩnh"
Đồng Vi vội lấy áo khoác che đi ánh nắng cho nàng đặt Yêu Tử ngồi xuống ghế đóng cửa lại. Triệu Kiến nhìn nàng, mỉm cười.
"Yêu Tử cô nương, nàng có nhớ ta không?"
Yêu Tử nghiên đầu, nhìn nam nhân mắt ưng trước mặt lắc đầu.
"Trí nhớ của ta mới duy nhất xuất hiện Nguyệt Nhan. Đồng Vi đa tạ huynh chăm sóc ta nhiều ngày qua"
Nguyệt Nhan nhìn nàng lại nhìn Đồng Vi,
ánh mắt hắn đã trùng xuống, Đồng Vi bắt đầu hạ tầm mắt xuống, cuối cùng cũng mỉm cười.
"Nếu nàng muốn đi, thì ta cũng sẽ không giữ lại. Ta mong nàng chọn đúng người"
"Tử nhi. Đồng Vi ta nghĩ Tử nhi không có ý đó"
Nguyệt Nhan kéo tay nàng lại nhìn nàng, sau liếc mắt nhìn Đồng Vi.
"Hiện tại, Kim Tuệ cũng đã mời người đệ cần mời đến, đệ tính thế nào đây?"
Đồng Vi bây giờ mới nhớ ra việc mình làm, lúc trước vì quá vội, lại nóng lòng cứu nguy cho nàng hắn đã dính dáng đến pháp sư, bây giờ chỉ sợ người kia tới không chỉ bất lợi cho hắn mà còn nguy hiểm đến tính mạng của Yêu Tử, thế cuộc bắt đầu rối ren, e sợ rằng đến một ngày nào đó ta lại không thể bảo vệ được nàng. Yêu Tử ánh mắt lướt ra ngoài cửa, khí tức đang dần đậm đặc hơn tới gần, huyễn lực tỏa quan ra dò xét, bất chợt nàng nắm lấy tay áo người đứng bên cạnh mình run sợ núp ra phía sau, Đồng Vi nhìn nàng như vậy, áng mắt lại dịu đi vài phần nhưng lập tức nghi ngờ đưa mắt nhìn ra cửa vào, Kim Tuệ bước vào quỳ xuống ôm quyền.
"Bái kiến tướng quân, vương gia, tam hoàng tử. Người đã được mời đến"
Sau câu nói vừa dứt của Kim Tuệ, một nam tử tóc như thác nước, lam y không gió mà động, tay cầm phất trần, ánh mắt bạc xuất hiện nơi cuối cửa đứng thẳng nhìn đến, cúi đầu chắp tay.
"Ra mắt Vương gia, tam hoàng tử, tướng quân."
Triệu Kiến là người chức cao nhất trong này cũng tự nhiên mở lời chào hỏi lẫn miễn lễ, theo cấp bậc, Quốc sư tự nhiên thấp nhất trong bốn người, nhưng thực tế quyền hành của hắn lại to lớn hơn cả bốn người, phía sau còn được vua hỗ trợ chống tay cho những việc làm của hắn.
"Ta đến đây khi nghe Kim Tuệ của tướng quân nói có việc cần ta giúp. Không biết là..."
Quốc Sư nheo mắt nhìn Yêu Tử phía sau Đồng Vi, ánh mắt sẹt qua phần nguy hiểm lại dừng lại xoay mắt nhìn ba nam nhân trong phòng. Đồng Vi phất tay cho Kim Tuệ ra ngoài đóng cửa lại, Nguyệt Nhan rời ghế kéo tay Yêu Tử ôm vào lòng nhìn Quốc Sư, hắn cảm thấy rõ nàng đang run sợ. Không gian bắt đầu lắng đỗng tam hoàng tử - Triệu Kiến lại dừng cốc trà mở miệng.
"Định Tâm, lần này không có người ngoài ta nói thẳng với ngươi!"
Định Tám tên thật của Quốc Sư, ít ai biết Nguyệt Nhan lẫn Triệu Kiến đều quen biết từ nhỏ từng là bằng hữu tốt, dần về sau, vì uy quyền cả ba không còn nói chuyện với nhau nữa, chuyện này ngay cả Đồng Vi không biết, nhưng vài năm trước việc xảy ra gần đây bắt đầu mâu thuẫn dữ dội trong triều đình, chuyện giữa họ xung khắc được thêm mắm thêm muối lan truyền rộng rãi, dần cũng không còn ai muốn biết quá khứ của họ ra sao. Dần Nguyệt Nhan cũng không muốn nhắc đến nữa, Triệu Kiến người nóng nảy cũng vì còn việc bận bịu không quan tâm thêm, tất cả đều để cho thời gian trôi đi quên lãng. Cho đến hôm nay, vì tính mạng của Yêu Tử bất ngờ đem ra tình huống này cũng không ngờ Định Tâm lại mỉm cười dễ dàng phá bỏ phong thái từ từ đem tách trà nhấm nháp.
"Nàng không phải người"
Câu nói của Định Tâm hướng về một người khác,
tình huynh đệ lâu năm cũng không thể nói xóa bỏ sẽ xóa được, Yêu Tử trở thành một mối liên kết đẩy họ về lại thàng bạn thân, cũng không ngờ vì chuyện hôm nay về sau lại trở thành một chuyện thay đổi lớn. Định Tâm cơ bản từ nhỏ không tham danh lợi, từ lúc biết hoàng thượng đương triều trở nên thoái hóa, hắn chỉ bày ra cách thuốc trường sinh giúp lão ta dừng lại những hoạt động thoái hóa trầm trọng của mình. Không phải vì súi dại, mà Định Tâm bắt đầu đã kiềm hãm việc tốt của ông vua này không nên làm. Nhưng Đồng Vi không hiểu, không cho là đúng nên đối đầu rất ngay ngắt với hắn.
Đến bây giờ, mối quan hệ không khá hơn nhưng bắt buộc hợp tác.
"Nàng tên gì?"
Định Tâm xoay mắt nhìn nữ tử bên kia, hắn đáng sợ lắm sao? Không cần sợ hãi như vậy a~, nhìn nhìn một chút hắn thực sự bất ngờ, một linh hồn lại sống tốt như vậy, tuy huyễn lực yếu đuổi sắp chết, nhưng vẫn có thể sử dụng đủ cho bản thân, chỉ là...nàng cần máu thôi.
Ánh mắt Định Tâm trầm xuống, nhìn sang Nguyệt Nhan lại liếc mắt sang hai nam nhan kia. Nếu hắn đoán không nhầm đây là động tâm thật, ánh mắt họ vừa lo lắng, vừa ôn nhu cũng không nén nổi lưu luyến nhìn nữ tử kia, chuyện này sẽ tiếp tục nếu nữ tử này sẽ ở đây, họa không sinh mà đến sẽ không bất ngờ gì khi làm ảnh hưởng đến tính mạnh.
"Vào đây!"
Định Tâm đưa ra một hộp lưu ly, xòe ra giữa bàn tay, Yêu Tử lập tức bị hút vào dù nàng có liều mạng níu lấy áo của Nguyệt Nhan.
"Định Tâm huynh làm cái gì!"
Triệu Kiến nắm lấy cổ tay Định Tâm đang muốn đem hộp lưu ly bỏ vào trong ngực trừng lớn mắt.
"Nàng không có đủ âm khí để đứng phía bên ngoài. Gần đây ta nghe nói thái tử phi bắt đầu truy sát nhiều người, các huynh cẩn thận. Để đảm bảo tính mạng của nàng ta sẽ đưa nàng về điện, sau này giúp nàng lấy lại tiên khí rồi trả cho các huynh"
"Tiên khí?"
Triệu Kiến nheo mắt nhìn Định Tâm, yêu quái? Tiên khí? Yêu Tử không phải yêu quái. Nàng là tiên nhân?
"Huynh không biết? Nàng mang tiên khí trong người, nếu bỏ qua những giai đoạn hấp thụ linh hồn nàng sẽ dần tan rã và tiêu tan."
"...Ta sẽ đến thăm nàng!"
"Được nếu huynh muốn, ta cũng sẽ không làm gì quá phận mình. Thời gian không còn sớm, chuyện về nàng ta sẽ giải quyết tốt, còn ngày mai đến triều, mong các huynh đừng bác bỏ ý kiến của ta. Lần này ta muốn đánh một trận với thừa tướng!"
Định Tâm nói xong không đợi trả lời rồi xoay người đi, trong chớp mắt, bóng của hắn dần biết mất. Còn lại ba nam tử trong phòng, mỗi người một suy nghĩ, lòng ngổn ngang rối bời. Nguyệt Nhan suy nghĩ một lát lại mở miệng.
"Đồng Vi, ta thật sự cần đệ kể tường tận cho ta biết đệ gặp nàng ở đâu? Khi nào"
"Được, ta cũng muốn huynh nói ta biết làm sao huynh biết nàng!"
"Vậy còn ta... Ta có thể nghe hay không?"
Đến lúc Triệu Kiến cảm thấy mình sắp bị đuổi đi, thì hắn liền giơ tay hùng hổ muốn ở lại, chuyện về Yêu Tử không giữ kí ức về hắn tuy hắn vui, nhưng cũng xen lẫn chút buồn. Nhiều lần Triệu Kiến thật sự muốn hỏi làm sao để nàng tiếp tục giúp hắn nhìn hắn một lần, nhớ về quá khứ dù hắn đã làm lỗi nhưng một lần thôi cũng được, hắn vẫn mong nàng gọi tên hắn.
--- --------
Yêu Tử mở mắt nhìn căn phòng màu trắng trên trần, đá vôi khép lại với nhau tạo thành một bức tường băng, nàng chống tay ngồi dậy, nhìn cảnh vật xung quanh là một hang động, hang động nhỏ, cùng duy nhất một chiếc giường bên cạnh.
"Tỉnh?!"
Âm thanh từ đâu đó thốt ra, Yêu Tử lập tức cúi đầu, co người lại run run, âm thanh vừa thốt ra là nam nhân, không phải vì thực lực hắn cao nhưng cái khí tinh khiết trong người hắn tỏ ra thật sự làm các mạch máu nàng dừng dập, ứ nghẹn đến tê liệt, mùi tinh khiết của hắn làm nàng muốn nôn ra máu.
"Nàng có thể ra ngoài được không?"
"Ta...đang ở đâu?"
"Điện của ta, trong băng tuyết ngàn năm không gian, nàng đã khỏe ra ngoài nói chuyện với ta hoặc ta vào đó!"
Giọng hắn khá nhẹ và ôn nhu, không có ác ý nhừn thần king của nàng vẫn không thể thả lỏng được, khí chất trên ngườu hắn thật làm nàng khắc chế không được vòng bảo vệ, khó chịu.
"Có thể...thu khí tức của ngươi lại được không?"
"Xin lỗi!"
Định Tâm ngồi trên bàn đá, nhấm nháp tách trà ngắm nhìn viên ngọc trên tay, ánh mắt bạc có chút nhếch cười. Mở miệng nói chuyện với nàng cũng là điều thú vị, giọng nói hắn nghe được thực sự rất dịu nhẹ và êm tai. Nghe yêu cầu của nàng hắn thật sự quên mất chuyện huyễn lực trên người hắn, lập tức thu lại.
"Nàng tên gì"
"Ngươi là ai?"
"Quốc sư của kinh thành. Nàng ra ngoài đi"
"Ta...không biết ra ngoài"
Định Tâm ngạc nhiên khi câu trả lời của nàng, giọng nàng càng ngày càng dày đặc lo lắng hơn. Cuồi hắn phải dùng huyễn lực mạnh mẽ kéo nàng ra.
"Bây giờ thì bình tĩnh nói chuyện với ta, không cần lo lắng! Nàng tên gì?"
"...Yêu Tử.."
Định Tâm hài lòng với câu trả lời của nàng liền gật đầu.
"Được rồi, Nguyệt Nhan, Triệu Kiến là huynh đệ kết nghĩa từ lâu của ta. Hiện tại sức khỏe nàng không tốt, huyễn lực quá yếu để tiếp tục ra ngoài, ở đây linh khí đậm, nàng nên hấp thu nhiều một chút"
Định Tâm vừa nói vừa dùng đoản đao cắt lấy tay mình. Rồi đưa trước môi cô, Yêu Tử nhìn hắn khó hiểu, cuối cùng lại nhận lại câu trả lời.
"Trong thời gian này nàng cần máu, dùng máu của ta sẽ tăng lên chút tinh vi cho nàng"
"Đa tạ"
Không trả lời lại, Định Tâm âm thầm cẩm nhận máu mình rút đi, trên ngón tay có xúc cảm mềm mại, chạm vào. Chỗ ngồi của anh đối diện với nàng, nàng nhắm mắt, từ trên nhìn xuống là lông mi dài cong vút, bộ ngực căn tròn mềm mại, ở cổ hắn hiện tại có chất lỏng chảy ra, rồi đột ngột nuốt vào. Cho đến khi trái tim đập loạn xạ rồi mới chịu dừng lại, Yêu Tử hút máu xong lập tức đã ngã ra đất ngất đi, Định Tâm rất nhanh ôm lấy nàng vào lòng, bế lên giường.
"Thứ lỗi, ta quên nói, khi hút máu ta luôn phải ngủ đi một giấc."
Định Tâm đặt nàng trên giường rồi im lặng đứng đó. Hồ ly đúng là hồ ly, mỗi cử chỉ đều câu người, vì huynh đệ hắn giúp nàng một lần, sau này hắn mong nàng sẽ không biến thành ma nữ. Ngồi xuống bên giường đưa tay vút lại loạn tóc, đắp chăn cho nàng, ngắm khuôn mặt nàng thật kỉ, lần đầu tiên hắn nhật ra trên đời còn nữ nhân xinh đẹp đến vậy, huyễn lực hay không huyễn lực cũng thế chỉ cần chút hơi thở nhân, thì hồ sẽ bắt đầu tỏ ra mị lức chính nàng cũng không biết được. Nhưng lần này hắn thấy rõ, Yêu Tử chính là dòng dõi tiên nhân, nghe nói khi xưa ngọc hoàng thượng đế là hóa thân từ cửu vĩ hồ sắc tử, Định Tâm thật sự muốn xem Yêu Tử là giống hồ nào. Tuy vậy, lần này không được, Yêu Tử là người hắn giúp vì huynh đệ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.