Chương 71
Nhất Tự Mi
08/09/2019
Edit: Michellevn
Ban đêm trời đổ mưa, khí trời buổi sớm cũng khiến người ta thức dậy cảm giác mát lạnh, mặt đất ẩm ướt, hồ nước đầy lại thêm một lớp.
Hướng Nghị đứng trong màn mưa phùn, gọi điện cho Thiệu Thành.
"..... Chuyện này xem ra có chút phiền phức, không chắc chắn khi nào kết thúc, trại huấn luyện tôi không tham gia được nữa, anh tìm người khác tới thay tôi đi."
nói cả nửa ngày, cuối cùng vẫn phụ sự tín nhiệm của anh ta.
Trái lại Thiệu Thành dành cho sự thông cảm to lớn nhất:" Cậu khỏi lo đi, trước cứ về xử lý đã, gặp phải loại chuyện này âu cũng là vận khí." Dường như anh ta cũng không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Hướng Nghị, ngữ khí thoải mái trêu chọc, cuối cùng vẫn trượng nghĩa như cũ:" Có gì cần hỗ trợ, cứ nói một tiếng."
Hướng Nghị nở nụ cười:" Hỗ trợ thế nào?"
"Cái khác không làm được, chứ trần tình với quan tòa thì vẫn là có thể, từ xử phạt nặng, để tránh nỗi nhục cho quân ta....."
Quán ăn sáng cách đó vài bước chân, Chu Lăng lẳng lặng ăn một tô hoành thánh tôm, lớp da trắng mượt bóng láng, nhồi nhân thơm nức mũi ngon miệng, chấm dấm tương ớt, tâm tình thoải mái lại ấm dạ dày.
Vị trí đối diện đặt một tô phở bò, đã sắp vữa hết. Chu Lăng trộm nhìn ra bên ngoài, kéo tô phở qua, trộn với hoành thánh ăn cùng luôn.
Hướng Nghị cúp điện thoại quay vào, tô hoành thánh đã thấy đáy, phở bò cũng chỉ còn lại hai cọng.
trên mặt anh lộ ra ý cười:" Ngày càng có sức ăn rồi đó."
" Nếu không phải thấy sắp vữa hết, em thèm vào mà ăn," Chu Lăng húp một miếng phở:" anh kêu tô khác đi ."
" anh không đói." Hướng Nghị nói
Chu Lăng ngẩng đầu, cất giọng gọi thẳng ông chủ:" Thêm một tô phở bò nữa."
Ăn xong bữa sáng, mang hành lý ra sân bay, Chu Lăng không đem giấy tờ, chỉ có thể bổn cũ soạn lại. Có điều người phụ trách sân bay H thị chẳng hề biết cô, gọi điện thoại xin chỉ thị trên từng cấp một, làm trẽ nải không ít thời gian.
Trạng thái hai người nhìn ra lại vô cùng bình thản, như thể vừa trở về sau chuyến du lịch ngắn ngày bình thường.
064 đã chờ sẵn tại sân bay, chở hai người trở về lại nhà trong tiểu khu Hướng Dương.
Điều tra của cảnh sát đã kết thúc, nhưng trong sân vẫn còn đó những bà thím buôn chuyện, trong cuộc sống nghèo túng hiếm khi gặp vụ án liên quan đến mạng người, có thì phải bàn tán thôi.
" Kia không phải Hướng Nghị sao!"
Xuống xe ở dưới lầu, ngay lập tức có người đã trông thấy họ, đủ kiểu ánh nhìn từ bốn phía tức thì tập trung qua.
Kiểu nhìn đó giống như nhìn tội phạm giết người, Hướng Nghị trái lại không sợ hãi, tựa như không có chuyện gì, Chu Lăng lại cảm thấy rất không thoải mái. Mẹ Tống Phỉ ở giữa đám người đó, trước mặt không nói gì cả nhưng biểu tình thì lại rõ ràng nhận định Hướng Nghị chính là hung thủ.
Chu Lăng quét ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, nhịn rồi lại nhịn.
Hướng Nghị nghiêng người chặn lại tầm nhìn bất thiện bên kia, kéo cô lên lầu, mang máng có thể nghe được câu nói từ phía sau:" Tôi đã bảo nó không phải tốt lành gì mà, đánh chết người đang sống sờ sờ, ra tay cũng quá ác độc, lại còn có mặt mũi mà trở về....."
Lên đến lầu ba, hàng xóm đối diện có quan hệ không tồi giống như nghe thấy động tĩnh, lập tức mở cửa, thân thiết nói :" Ây dô hai người đã về rồi à, xảy ra chuyện rồi! Cảnh sát đang tìm cậu đấy!"
" Cháu biết rồi ạ." Hướng Nghị khách khí cười cười," Cháu về nhà trước đã, có gì chút nữa cháu qua ạ."
Đối phương muốn nói lại thôi:" Cậu..."
" Người không phải cháu giết đâu ạ." Hướng Nghị bình tĩnh giải thích một câu, rồi đóng cửa lại.
Cơm trưa vô cùng thịnh soạn.
Hướng Nghị làm món thịt kho tàu sở trường nhất của anh, canh cá hầm, thịt heo xào măng tây, sườn non hầm dứa, cải xào nấm hương, mang om dầu. Và vắt nước cam mới cho Chu Lăng làm thức uống để trên bàn.
064 cũng được gọi đến ăn một lần, hưởng thụ ké được một bữa ăn ngon trình độ hơn hẳn cậu ta rất nhiều lần. Cậu ta chẳng thèm quan tâm vợ chồng người ta ngọt ngào ở trước mặt, vùi đầu ăn đến là thỏa mãn, dường như đã hơi hiểu ra anh Hướng này vì sao yêu cầu đặc biệt tìn một vệ sĩ biết làm cơm.
Thời gian này Chu Lăng đã hình thành thói quen nghỉ trưa, cứ đến giờ là chỉ muốn ngủ, Hướng Nghị dỗ cô ngủ, ôm cô cùng nằm trong chốc lát, rồi nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.
Phòng khách không có ai, 064 canh giữ ở cửa, tư thế đứng tiêu chuẩn.
Hướng Nghị kêu cậu ta nghỉ một lát, tự mình đi vào phòng bếp, đun một nồi bắp hầm xương, sau đó cắt mấy loại hoa quả còn lại, dùng bột báng và nước cốt dừa làm thành một phần chè trái cây, bọc lại bằng màng giữ tươi, để lại cho Chu Lăng thức dậy làm món ngọt.
Cửa phòng bếp đóng chặt, chỉ có âm thanh rất nhỏ truyền ra. Mặc dù được sự cho phép của chủ thuê, nhưng 064 vẫn như trước duy trì sự chuyên nghiệp của mình, nghiêm túc và tận tâm.
Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, trách không được ông chủ lại coi trọng anh Hướng này như vậy, hai người này xem ra rất giống nhau, bên ngoài là anh hùng đội trời đạp đất, về đến nhà lại cam tâm tình nguyện sủng vợ lên trời. Xu hướng thịnh hành gần đây hình như có chút khó hiểu.
Có điều so sánh như vậy thì ông chủ vẫn kém hơn một chút, suy cho cùng anh ấy không có nấu ăn ngon như này, vẫn chỉ là trình độ làm ra một bát mì mà thôi.
Hướng Nghị ở trong bếp bận rộn một hồi, quay ra phòng khách, lấy đi động mở máy, nhấn gọi điện thoại.
Liên hệ với bên kia xong, Hướng Nghị mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa. Khẽ đẩy cửa phòng ngủ ---- Mỹ nhân ngủ vẫn còn đang yên tĩnh trong giấc nồng.
NHìn nhìn một lát, Hướng Nghị một lần nữa khép cửa lại, cuối cùng dặn dò 064 mấy câu, rồi rời đi có chút lo lắng.
064 đối với tình hình nửa hiểu nửa biết, cũng hiểu được giờ phút này anh dự tính đi chấp nhận điều tra của cảnh sát, không thể biết trước kết quả, do đó không yên tâm nhất là người phụ nữ yêu quý.
Đặc biệt người phụ nữa đang hoài thai con của anh.
Động tác cố hết sức nhẹ nhàng, tiếng động vang lên cực kỳ nhỏ, chỉ lo đánh thức người đang ngủ say.
Tiếng thở dài trong lòng 064 còn chưa chấm dứt, cửa phòng đột nhiên được mở từ bên trong. Chu Lăng vốn đang trong giấc ngủ trưa lại thấy thò đầu đi ra, nhìn về cánh cửa chỉ mới đóng lại trước đó vài giây.
Ánh mắt đó 064 không biết phải diễn tả thế nào, thoạt nhìn thì cực kỳ bình tĩnh, rồi lại không phải bình tĩnh.
Chu Lăng nhanh chóng thu lại tầm nhìn, lúc lướt ánh mắt qua cậu ta, còn nở nụ cười dịu dàng:" Hai ngày này cậu vất vả rồi. Bây giờ đã hết nguy hiểm, không cần bảo vệ tôi nữa, cậu về đi."
064 nói :" anh Hướng vừa mới nói, kêu tôi đi theo cô một ngày nữa, ngày mai người nhà cô về rồi thì tôi hẵng rời đi."
"Cũng được." Chu Lăng gật gật đầu
cô đi thẳng vào trong bếp, xem xét nồi canh xương hầm trên bếp, bưng chè hoa quả ra ngồi trong phòng khách, mở ti vi lên. Ti vi đang phát quảng cáo, cô không đổi kênh, thực ra căn bản cô không xem, chậm rãi ăn xong một tô lớn chè hoa quả, không để thừa lại một chút nước cốt dừa nào.
Ăn xong thì tự mình đi rửa tô, từ đầu tới cuối đều rất yên tĩnh.
Lúc hai giờ, cô lấy điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.
Luật sư Trịnh am hiểu tranh chấp thương mại hơn, tiến cử cho cô một đàn em tâm đắc chuyên về các vụ án hình sự, họ Lạc, còn trẻ, nhưng rất nổi tiếng trong ngành, được biết đến với cái tên " Tướng quân luôn thắng ".
Nhờ sự hỗ trợ của luật sư Trịnh, thêm được một đội, mới mời được luật sư Lạc, bỏ vụ án đang phụ trách trong tay xuống, dành thời gian cùng cô đi đến cục công an một chuyến.
Hướng Nghị đang trong phòng thẩm vấn, chỉ có luật sư có thể đi vào gặp anh. Chu Lăng thì chờ bên ngoài, không nóng vội không hấp tấp.
Kể từ khi anh quyết định quay trở lại vào tối qua, cô đã thực hiện rất nhiều lần việc xây dựng tâm lý, và giờ cô chỉ có thể giữ bình tĩnh.
cô không dựa vào cái gọi là sự công bằng của pháp luật, cầu xin ai đó không bằng cầu xin chính mình.
Lúc luật sư Lạc đi ra, đã mang theo luồng tin tức mới nhất.
Hoa ca chết vì chảy máu quá nhiều, vết thương trí mạng nằm sau đầu, bị nện bởi một hung khí không bén nhọn. trên da đầu phát hiện thấy bột gạch màu đỏ, nhưng không tìm thấy hung khí gây án tại hiện trường.
Mà trên con dao để lại tại hiện trường, có dấu vân tay và vết máu của Hướng Nghị; hiện trường không có nhân chứng, nhưng lại có một số người đã nhìn thấy anh đuổi theo Hoa ca từ trong tiểu khu.
- -- Đến thời điểm trước mắt, tất cả các chứng cớ đều nhằm vào Hướng Nghị, anh là nghi phạm lớn nhất.
Nhưng thái độ phối hợp điều tra của anh rất tốt, thừa nhận từng vỉ bị Hoa ca chụp trộm ảnh mà xảy ra đánh nhau, đồng thời giao ra điện thoại của Hoa ca ngày đó lấy đi. Mặc dù ảnh chụp Hướng Nghị và Chu Lăng đã bị xóa ngay từ đầu, nhưng bộ phận kỹ thuật có thể khôi phục dữ liệu để chứng minh điều đó.
Luật sư Lạc nói :" Nếu không có bằng chứng trực tiếp, cảnh sát không thể kết tội, có thể ra ngoài trong vòng hai mươi giờ."
Chu Lăng gật đầu, nhíu mày, vẻ mặt chăm chú:" Chỉ có tìm ra hung thủ, mới có thể chứng minh anh ấy vô tội sao?"
Luật sư Lạc lắc đầu:" Dù cho tìm ra hung thủ, cũng không thể chứng minh anh ấy vô tội. Tuy anh ấy không giết người, nhưng đối với hành vi cố ý gây thương tích, và căn cứ vào tỷ lệ tình trạng thương tích anh ấy với người chết, tội danh này rất có thể sẽ được thành lập."
Cặp lông mày Chu Lăng nhíu chặt lại, suy nghĩ hồi lâu rồi nói :" Nếu như đánh để nhằm phòng về chính đáng thì sao?"
" Mức độ khó khăn rất là lớn........"
" Khó khăn lớn chính là có hi vọng," Chu Lăng cong khóe miệng, nở nụ cười với anh ta, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng," anh ấy nhất định phải vô tội, tôi chỉ chấp nhận một loại khả năng này."
Ban đêm trời đổ mưa, khí trời buổi sớm cũng khiến người ta thức dậy cảm giác mát lạnh, mặt đất ẩm ướt, hồ nước đầy lại thêm một lớp.
Hướng Nghị đứng trong màn mưa phùn, gọi điện cho Thiệu Thành.
"..... Chuyện này xem ra có chút phiền phức, không chắc chắn khi nào kết thúc, trại huấn luyện tôi không tham gia được nữa, anh tìm người khác tới thay tôi đi."
nói cả nửa ngày, cuối cùng vẫn phụ sự tín nhiệm của anh ta.
Trái lại Thiệu Thành dành cho sự thông cảm to lớn nhất:" Cậu khỏi lo đi, trước cứ về xử lý đã, gặp phải loại chuyện này âu cũng là vận khí." Dường như anh ta cũng không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Hướng Nghị, ngữ khí thoải mái trêu chọc, cuối cùng vẫn trượng nghĩa như cũ:" Có gì cần hỗ trợ, cứ nói một tiếng."
Hướng Nghị nở nụ cười:" Hỗ trợ thế nào?"
"Cái khác không làm được, chứ trần tình với quan tòa thì vẫn là có thể, từ xử phạt nặng, để tránh nỗi nhục cho quân ta....."
Quán ăn sáng cách đó vài bước chân, Chu Lăng lẳng lặng ăn một tô hoành thánh tôm, lớp da trắng mượt bóng láng, nhồi nhân thơm nức mũi ngon miệng, chấm dấm tương ớt, tâm tình thoải mái lại ấm dạ dày.
Vị trí đối diện đặt một tô phở bò, đã sắp vữa hết. Chu Lăng trộm nhìn ra bên ngoài, kéo tô phở qua, trộn với hoành thánh ăn cùng luôn.
Hướng Nghị cúp điện thoại quay vào, tô hoành thánh đã thấy đáy, phở bò cũng chỉ còn lại hai cọng.
trên mặt anh lộ ra ý cười:" Ngày càng có sức ăn rồi đó."
" Nếu không phải thấy sắp vữa hết, em thèm vào mà ăn," Chu Lăng húp một miếng phở:" anh kêu tô khác đi ."
" anh không đói." Hướng Nghị nói
Chu Lăng ngẩng đầu, cất giọng gọi thẳng ông chủ:" Thêm một tô phở bò nữa."
Ăn xong bữa sáng, mang hành lý ra sân bay, Chu Lăng không đem giấy tờ, chỉ có thể bổn cũ soạn lại. Có điều người phụ trách sân bay H thị chẳng hề biết cô, gọi điện thoại xin chỉ thị trên từng cấp một, làm trẽ nải không ít thời gian.
Trạng thái hai người nhìn ra lại vô cùng bình thản, như thể vừa trở về sau chuyến du lịch ngắn ngày bình thường.
064 đã chờ sẵn tại sân bay, chở hai người trở về lại nhà trong tiểu khu Hướng Dương.
Điều tra của cảnh sát đã kết thúc, nhưng trong sân vẫn còn đó những bà thím buôn chuyện, trong cuộc sống nghèo túng hiếm khi gặp vụ án liên quan đến mạng người, có thì phải bàn tán thôi.
" Kia không phải Hướng Nghị sao!"
Xuống xe ở dưới lầu, ngay lập tức có người đã trông thấy họ, đủ kiểu ánh nhìn từ bốn phía tức thì tập trung qua.
Kiểu nhìn đó giống như nhìn tội phạm giết người, Hướng Nghị trái lại không sợ hãi, tựa như không có chuyện gì, Chu Lăng lại cảm thấy rất không thoải mái. Mẹ Tống Phỉ ở giữa đám người đó, trước mặt không nói gì cả nhưng biểu tình thì lại rõ ràng nhận định Hướng Nghị chính là hung thủ.
Chu Lăng quét ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, nhịn rồi lại nhịn.
Hướng Nghị nghiêng người chặn lại tầm nhìn bất thiện bên kia, kéo cô lên lầu, mang máng có thể nghe được câu nói từ phía sau:" Tôi đã bảo nó không phải tốt lành gì mà, đánh chết người đang sống sờ sờ, ra tay cũng quá ác độc, lại còn có mặt mũi mà trở về....."
Lên đến lầu ba, hàng xóm đối diện có quan hệ không tồi giống như nghe thấy động tĩnh, lập tức mở cửa, thân thiết nói :" Ây dô hai người đã về rồi à, xảy ra chuyện rồi! Cảnh sát đang tìm cậu đấy!"
" Cháu biết rồi ạ." Hướng Nghị khách khí cười cười," Cháu về nhà trước đã, có gì chút nữa cháu qua ạ."
Đối phương muốn nói lại thôi:" Cậu..."
" Người không phải cháu giết đâu ạ." Hướng Nghị bình tĩnh giải thích một câu, rồi đóng cửa lại.
Cơm trưa vô cùng thịnh soạn.
Hướng Nghị làm món thịt kho tàu sở trường nhất của anh, canh cá hầm, thịt heo xào măng tây, sườn non hầm dứa, cải xào nấm hương, mang om dầu. Và vắt nước cam mới cho Chu Lăng làm thức uống để trên bàn.
064 cũng được gọi đến ăn một lần, hưởng thụ ké được một bữa ăn ngon trình độ hơn hẳn cậu ta rất nhiều lần. Cậu ta chẳng thèm quan tâm vợ chồng người ta ngọt ngào ở trước mặt, vùi đầu ăn đến là thỏa mãn, dường như đã hơi hiểu ra anh Hướng này vì sao yêu cầu đặc biệt tìn một vệ sĩ biết làm cơm.
Thời gian này Chu Lăng đã hình thành thói quen nghỉ trưa, cứ đến giờ là chỉ muốn ngủ, Hướng Nghị dỗ cô ngủ, ôm cô cùng nằm trong chốc lát, rồi nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.
Phòng khách không có ai, 064 canh giữ ở cửa, tư thế đứng tiêu chuẩn.
Hướng Nghị kêu cậu ta nghỉ một lát, tự mình đi vào phòng bếp, đun một nồi bắp hầm xương, sau đó cắt mấy loại hoa quả còn lại, dùng bột báng và nước cốt dừa làm thành một phần chè trái cây, bọc lại bằng màng giữ tươi, để lại cho Chu Lăng thức dậy làm món ngọt.
Cửa phòng bếp đóng chặt, chỉ có âm thanh rất nhỏ truyền ra. Mặc dù được sự cho phép của chủ thuê, nhưng 064 vẫn như trước duy trì sự chuyên nghiệp của mình, nghiêm túc và tận tâm.
Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, trách không được ông chủ lại coi trọng anh Hướng này như vậy, hai người này xem ra rất giống nhau, bên ngoài là anh hùng đội trời đạp đất, về đến nhà lại cam tâm tình nguyện sủng vợ lên trời. Xu hướng thịnh hành gần đây hình như có chút khó hiểu.
Có điều so sánh như vậy thì ông chủ vẫn kém hơn một chút, suy cho cùng anh ấy không có nấu ăn ngon như này, vẫn chỉ là trình độ làm ra một bát mì mà thôi.
Hướng Nghị ở trong bếp bận rộn một hồi, quay ra phòng khách, lấy đi động mở máy, nhấn gọi điện thoại.
Liên hệ với bên kia xong, Hướng Nghị mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa. Khẽ đẩy cửa phòng ngủ ---- Mỹ nhân ngủ vẫn còn đang yên tĩnh trong giấc nồng.
NHìn nhìn một lát, Hướng Nghị một lần nữa khép cửa lại, cuối cùng dặn dò 064 mấy câu, rồi rời đi có chút lo lắng.
064 đối với tình hình nửa hiểu nửa biết, cũng hiểu được giờ phút này anh dự tính đi chấp nhận điều tra của cảnh sát, không thể biết trước kết quả, do đó không yên tâm nhất là người phụ nữ yêu quý.
Đặc biệt người phụ nữa đang hoài thai con của anh.
Động tác cố hết sức nhẹ nhàng, tiếng động vang lên cực kỳ nhỏ, chỉ lo đánh thức người đang ngủ say.
Tiếng thở dài trong lòng 064 còn chưa chấm dứt, cửa phòng đột nhiên được mở từ bên trong. Chu Lăng vốn đang trong giấc ngủ trưa lại thấy thò đầu đi ra, nhìn về cánh cửa chỉ mới đóng lại trước đó vài giây.
Ánh mắt đó 064 không biết phải diễn tả thế nào, thoạt nhìn thì cực kỳ bình tĩnh, rồi lại không phải bình tĩnh.
Chu Lăng nhanh chóng thu lại tầm nhìn, lúc lướt ánh mắt qua cậu ta, còn nở nụ cười dịu dàng:" Hai ngày này cậu vất vả rồi. Bây giờ đã hết nguy hiểm, không cần bảo vệ tôi nữa, cậu về đi."
064 nói :" anh Hướng vừa mới nói, kêu tôi đi theo cô một ngày nữa, ngày mai người nhà cô về rồi thì tôi hẵng rời đi."
"Cũng được." Chu Lăng gật gật đầu
cô đi thẳng vào trong bếp, xem xét nồi canh xương hầm trên bếp, bưng chè hoa quả ra ngồi trong phòng khách, mở ti vi lên. Ti vi đang phát quảng cáo, cô không đổi kênh, thực ra căn bản cô không xem, chậm rãi ăn xong một tô lớn chè hoa quả, không để thừa lại một chút nước cốt dừa nào.
Ăn xong thì tự mình đi rửa tô, từ đầu tới cuối đều rất yên tĩnh.
Lúc hai giờ, cô lấy điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.
Luật sư Trịnh am hiểu tranh chấp thương mại hơn, tiến cử cho cô một đàn em tâm đắc chuyên về các vụ án hình sự, họ Lạc, còn trẻ, nhưng rất nổi tiếng trong ngành, được biết đến với cái tên " Tướng quân luôn thắng ".
Nhờ sự hỗ trợ của luật sư Trịnh, thêm được một đội, mới mời được luật sư Lạc, bỏ vụ án đang phụ trách trong tay xuống, dành thời gian cùng cô đi đến cục công an một chuyến.
Hướng Nghị đang trong phòng thẩm vấn, chỉ có luật sư có thể đi vào gặp anh. Chu Lăng thì chờ bên ngoài, không nóng vội không hấp tấp.
Kể từ khi anh quyết định quay trở lại vào tối qua, cô đã thực hiện rất nhiều lần việc xây dựng tâm lý, và giờ cô chỉ có thể giữ bình tĩnh.
cô không dựa vào cái gọi là sự công bằng của pháp luật, cầu xin ai đó không bằng cầu xin chính mình.
Lúc luật sư Lạc đi ra, đã mang theo luồng tin tức mới nhất.
Hoa ca chết vì chảy máu quá nhiều, vết thương trí mạng nằm sau đầu, bị nện bởi một hung khí không bén nhọn. trên da đầu phát hiện thấy bột gạch màu đỏ, nhưng không tìm thấy hung khí gây án tại hiện trường.
Mà trên con dao để lại tại hiện trường, có dấu vân tay và vết máu của Hướng Nghị; hiện trường không có nhân chứng, nhưng lại có một số người đã nhìn thấy anh đuổi theo Hoa ca từ trong tiểu khu.
- -- Đến thời điểm trước mắt, tất cả các chứng cớ đều nhằm vào Hướng Nghị, anh là nghi phạm lớn nhất.
Nhưng thái độ phối hợp điều tra của anh rất tốt, thừa nhận từng vỉ bị Hoa ca chụp trộm ảnh mà xảy ra đánh nhau, đồng thời giao ra điện thoại của Hoa ca ngày đó lấy đi. Mặc dù ảnh chụp Hướng Nghị và Chu Lăng đã bị xóa ngay từ đầu, nhưng bộ phận kỹ thuật có thể khôi phục dữ liệu để chứng minh điều đó.
Luật sư Lạc nói :" Nếu không có bằng chứng trực tiếp, cảnh sát không thể kết tội, có thể ra ngoài trong vòng hai mươi giờ."
Chu Lăng gật đầu, nhíu mày, vẻ mặt chăm chú:" Chỉ có tìm ra hung thủ, mới có thể chứng minh anh ấy vô tội sao?"
Luật sư Lạc lắc đầu:" Dù cho tìm ra hung thủ, cũng không thể chứng minh anh ấy vô tội. Tuy anh ấy không giết người, nhưng đối với hành vi cố ý gây thương tích, và căn cứ vào tỷ lệ tình trạng thương tích anh ấy với người chết, tội danh này rất có thể sẽ được thành lập."
Cặp lông mày Chu Lăng nhíu chặt lại, suy nghĩ hồi lâu rồi nói :" Nếu như đánh để nhằm phòng về chính đáng thì sao?"
" Mức độ khó khăn rất là lớn........"
" Khó khăn lớn chính là có hi vọng," Chu Lăng cong khóe miệng, nở nụ cười với anh ta, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng," anh ấy nhất định phải vô tội, tôi chỉ chấp nhận một loại khả năng này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.