Chương 16: Thăng Tiến
Eveofchaos
24/02/2021
Khi Noah tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên giường trong phòng của một ai đó.
Đầu óc anh mù mịt, anh cố gắng quay đầu để nhìn rõ xung quanh. Ngay lập tức một cơn đau ập đến cả lưng và đầu anh, khiến anh phải rên lên.
"Tốt hơn hết là cậu đừng cử động, chỉ mới hai ngày trôi qua thôi, cơ thể cậu vẫn cần phải phục hồi. Tâm trí cậu cũng đã kiệt sức, vì vậy tốt hơn cậu không nên nghĩ đến việc dùng thời gian bị ép ở trên giường này để luyện tập.
Giọng của William vang lên từ phía đầu giường, ông ấy đang cầm một cuốn sách và lướt qua các trang của nó.
"Quá trình thực hiện có thành công không?"
Noah thấp giọng hỏi.
"Cậu thực sự không còn bất cứ điều gì khác trong tâm trí của mình sao? Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, khi quá trình nuôi dưỡng của chu kỳ đầu tiên tiếp tục, cậu sẽ vượt qua các rào cản của cơ thể cấp một và ổn định trong giai đoạn đầu của nó."
William đóng sách lại và lấy một bát chứa đầy chất màu xanh lá cây trên chiếc bàn gần đó.
"Hãy uống thứ này, nó sẽ có tác dụng như một bữa ăn và đẩy nhanh quá trình hồi phục của cậu."
Ông giữ cái bát trên miệng Noah và từ từ đổ chất lỏng vào trong miệng, chú ý không làm anh ngạt thở.
Một cảm giác lành lạnh xâm chiếm Noah khi anh ép mình uống thứ chất lỏng đó, phớt lờ cảm giác đau đớn khi nuốt nước bọt.
Khi uống xong, anh lại cảm thấy buồn ngủ.
"Ta nghĩ ta sẽ ngủ thêm một lát nữa, sư phụ."
Sau đó anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
William lắc đầu, nhưng nụ cười nở trên môi ông.
'Việc đổi huyệt thực sự tồi tệ hơn ta nghĩ, nhưng cậu ta đã xử lý tốt. Quyết tâm và nghị lực của cậu ta như vậy, ta cảm thấy may mắn khi có một người đệ tử như thế.'
William ngồi xuống chiếc ghế bên giường và lấy cuốn sách lúc trước. Ông ấy sẽ không rời đi cho đến khi đệ tử của mình bình phục hoàn toàn.
Chỉ sau ba ngày, Noah cuối cùng cũng đã có thể tự mình đứng lên, mặc dù vẫn còn đau đớn.
William ở bên không khỏi kinh ngạc.
"Chỉ sau năm ngày nghỉ ngơi, cậu đã có thể đứng dậy rồi, ưu điểm của phương pháp rèn Bảy địa ngục quả đáng kinh ngạc. Ngay cả năng lượng tinh thần của cậu cũng đã hoàn toàn hồi phục, ta tin rằng trong những ngày tiếp theo, cậu có thể hoàn toàn hồi phục."
Noah đang cố gắng cảm nhận những thay đổi của cơ thể mình, anh cảm nhận rõ ràng lực hấp thụ trên lưng đang không ngừng cung cấp "Hơi thở" cho cơ thể, đẩy nhanh quá trình hồi phục.
"Quả thực tuyệt vời, Sư phụ. Ta nghĩ rằng sau khi cơ thể ta hoàn toàn bình phục, tập trung "Hơi thở" để dưỡng thương, sức lực của ta sẽ tăng lên theo cấp số nhân."
William lắc đầu và nhận ra rằng nó đã trở thành hành vi quen thuộc của ông kể từ khi bắt đầu dạy Noah.
"Hiện tại chỉ cần tập trung vào việc hồi phục và làm quen với sức mạnh mới của cậu, từ tuần sau trở đi, chúng ta sẽ luyện tập bằng "Hơi thở" mỗi buổi vì việc bổ sung nó đã không còn ảnh hưởng đến thời gian của cậu."
Khi ông ấy nói vậy, Noah trở nên phấn khích và toàn tâm toàn ý vào việc nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Noah quay trở lại chỗ ở của mình và bị choáng ngợp bởi những câu hỏi đầy lo lắng của mẹ anh.
Sau khi cố gắng che giấu những phần nguy hiểm và ăn nhiều hơn những gì anh có trong đời, Lily đã để anh tự do trở về phòng, hài lòng với khoảng thời gian bà dành cho con trai mình.
Cuộc sống của Noah trở lại nhịp điệu trước đây. Điểm khác biệt duy nhất là các buổi luyện tập hàng tuần của anh ấy với Sư phụ trở nên căng thẳng hơn.
Họ sẽ đấu luyện suốt buổi sáng, việc Noah sử dụng "Hơi thở" được đồng hóa với phong cách song kiếm ngày càng tăng lên qua mỗi buổi.
Tuy nhiên, tiến bộ lớn nhất của anh ấy vẫn là nghị lực tinh thần.
Vào thời điểm đó, anh có thể luyện tập với Kesier rune trong năm giờ liên tục.
Rõ ràng, tâm trí của anh đã trở nên mạnh mẽ hơn sau khi cố gắng chống lại cơn đau của việc rèn luyện phương pháp rèn Bảy địa ngục.
'Có vẻ như những trải nghiệm mà một người trải qua trong cuộc sống có thể củng cố sự ổn định của khối cầu trong biển ý thức. Một tâm trí càng ổn định, nó càng có thể chịu đựng được nhiều hơn khi tiếp xúc với chữ rune.'
Noah nhận ra điều này sau một đêm luyện tập năng lượng tinh thần khác.
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi thay huyệt đạo, anh cảm thấy cơ thể mình đã đạt đến một giới hạn nào đó, vậy mà bảy huyệt đạo vẫn không ngừng hấp thụ "Hơi thở" nên anh vứt bỏ ý định trải qua đợt rèn luyện thứ hai.
Đầu anh đau như bao đêm khi anh nhìn vào chữ rune hàng giờ, nhưng cơn đau đó không thể làm anh nao núng được.
'Sau khi sống sót qua ngày hôm đó, mình e rằng khái niệm về nỗi đau của mình đã bị biến dạng một chút.'
Anh cười nhẹ rồi đi ngủ.
Sáng sớm, khi mặt trời chưa mọc, anh đột ngột tỉnh dậy, cảm thấy trong người có chút khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm vào cơ thể và nhận thấy các lỗ chân lông của mình đang tiết ra một chất gì đó màu đen có mùi buồn nôn.
Không biết phải làm gì và nghĩ rằng đó là hậu quả của phương pháp rèn Bảy địa ngục, anh vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ trong phòng và chạy về phía tòa nhà bảo vệ, nhảy xuống tầng một chỉ khiến anh hơi khó chịu một chút khi phải kích hoạt "Hơi thở" trong cơ thể để tiếp đất ổn định.
Anh đã chạy nhanh hơn những gì anh từng làm trong đời, nhưng anh đã quá lo lắng để nhận ra điều đó.
Khi đến tòa nhà, anh vội vàng gọi cho Sư phụ của mình.
"Sư phụ cứu giúp! Hình như thân thể ta có vấn đề."
William là một người tu luyện ở tuổi bốn mươi mốt, ông đã tu luyện hơn hai mươi năm, một người như ông ấy sẽ để ý khi có ai đó chạy đến gần phòng ông nhưng ông thường phớt lờ vì ông ấy thích ngủ.
Tuy nhiên, hôm nay ông buộc phải dậy sớm vì tiếng kêu cứu của đệ tử.
Ông vội vàng rời khỏi phòng mình và nhìn về hướng phát ra tiếng kêu. Noah bị phủ từ đầu đến chân bằng một chất lỏng màu đen có mùi kinh khủng.
Từ sắc mặt của Noah, có thể thấy anh ấy đã lo lắng như thế nào.
William nhìn thấy Noah trong tình trạng đó, lúc đầu mỉm cười nhưng sau đó có chút tức giận với bản thân.
'Chết tiệt, ta hoàn toàn quên giải thích điều đó với cậu ta. Nếu ta nói sớm với nó, ta có thể tiếp tục ngủ. Chà, làm sao ta có thể biết rằng nó lại đến sớm như vậy.'
Ông ngáp dài rồi dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Thấy thái độ thoải mái của Sư phụ, Noah bình tĩnh lại một chút và kiên nhẫn chờ đợi giải thích.
"Vậy, vấn đề là gì?" William nói, hơi cáu kỉnh.
Noah ngạc nhiên.
'Nó không rõ ràng sao?' Anh nghĩ.
"Uhm, ta thức dậy trong đêm với thứ bẩn thỉu thoát ra từ cơ thể. Xin Sư phụ giải thích chuyện gì đang xảy ra với ta vậy?"
William tỏ vẻ ngạc nhiên và làm như không nhận ra gì cho đến khi Noah trình bày.
"Ô, đó. Chà, cơ thể của cậu đã nâng lên cấp một."
Đầu óc anh mù mịt, anh cố gắng quay đầu để nhìn rõ xung quanh. Ngay lập tức một cơn đau ập đến cả lưng và đầu anh, khiến anh phải rên lên.
"Tốt hơn hết là cậu đừng cử động, chỉ mới hai ngày trôi qua thôi, cơ thể cậu vẫn cần phải phục hồi. Tâm trí cậu cũng đã kiệt sức, vì vậy tốt hơn cậu không nên nghĩ đến việc dùng thời gian bị ép ở trên giường này để luyện tập.
Giọng của William vang lên từ phía đầu giường, ông ấy đang cầm một cuốn sách và lướt qua các trang của nó.
"Quá trình thực hiện có thành công không?"
Noah thấp giọng hỏi.
"Cậu thực sự không còn bất cứ điều gì khác trong tâm trí của mình sao? Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, khi quá trình nuôi dưỡng của chu kỳ đầu tiên tiếp tục, cậu sẽ vượt qua các rào cản của cơ thể cấp một và ổn định trong giai đoạn đầu của nó."
William đóng sách lại và lấy một bát chứa đầy chất màu xanh lá cây trên chiếc bàn gần đó.
"Hãy uống thứ này, nó sẽ có tác dụng như một bữa ăn và đẩy nhanh quá trình hồi phục của cậu."
Ông giữ cái bát trên miệng Noah và từ từ đổ chất lỏng vào trong miệng, chú ý không làm anh ngạt thở.
Một cảm giác lành lạnh xâm chiếm Noah khi anh ép mình uống thứ chất lỏng đó, phớt lờ cảm giác đau đớn khi nuốt nước bọt.
Khi uống xong, anh lại cảm thấy buồn ngủ.
"Ta nghĩ ta sẽ ngủ thêm một lát nữa, sư phụ."
Sau đó anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
William lắc đầu, nhưng nụ cười nở trên môi ông.
'Việc đổi huyệt thực sự tồi tệ hơn ta nghĩ, nhưng cậu ta đã xử lý tốt. Quyết tâm và nghị lực của cậu ta như vậy, ta cảm thấy may mắn khi có một người đệ tử như thế.'
William ngồi xuống chiếc ghế bên giường và lấy cuốn sách lúc trước. Ông ấy sẽ không rời đi cho đến khi đệ tử của mình bình phục hoàn toàn.
Chỉ sau ba ngày, Noah cuối cùng cũng đã có thể tự mình đứng lên, mặc dù vẫn còn đau đớn.
William ở bên không khỏi kinh ngạc.
"Chỉ sau năm ngày nghỉ ngơi, cậu đã có thể đứng dậy rồi, ưu điểm của phương pháp rèn Bảy địa ngục quả đáng kinh ngạc. Ngay cả năng lượng tinh thần của cậu cũng đã hoàn toàn hồi phục, ta tin rằng trong những ngày tiếp theo, cậu có thể hoàn toàn hồi phục."
Noah đang cố gắng cảm nhận những thay đổi của cơ thể mình, anh cảm nhận rõ ràng lực hấp thụ trên lưng đang không ngừng cung cấp "Hơi thở" cho cơ thể, đẩy nhanh quá trình hồi phục.
"Quả thực tuyệt vời, Sư phụ. Ta nghĩ rằng sau khi cơ thể ta hoàn toàn bình phục, tập trung "Hơi thở" để dưỡng thương, sức lực của ta sẽ tăng lên theo cấp số nhân."
William lắc đầu và nhận ra rằng nó đã trở thành hành vi quen thuộc của ông kể từ khi bắt đầu dạy Noah.
"Hiện tại chỉ cần tập trung vào việc hồi phục và làm quen với sức mạnh mới của cậu, từ tuần sau trở đi, chúng ta sẽ luyện tập bằng "Hơi thở" mỗi buổi vì việc bổ sung nó đã không còn ảnh hưởng đến thời gian của cậu."
Khi ông ấy nói vậy, Noah trở nên phấn khích và toàn tâm toàn ý vào việc nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Noah quay trở lại chỗ ở của mình và bị choáng ngợp bởi những câu hỏi đầy lo lắng của mẹ anh.
Sau khi cố gắng che giấu những phần nguy hiểm và ăn nhiều hơn những gì anh có trong đời, Lily đã để anh tự do trở về phòng, hài lòng với khoảng thời gian bà dành cho con trai mình.
Cuộc sống của Noah trở lại nhịp điệu trước đây. Điểm khác biệt duy nhất là các buổi luyện tập hàng tuần của anh ấy với Sư phụ trở nên căng thẳng hơn.
Họ sẽ đấu luyện suốt buổi sáng, việc Noah sử dụng "Hơi thở" được đồng hóa với phong cách song kiếm ngày càng tăng lên qua mỗi buổi.
Tuy nhiên, tiến bộ lớn nhất của anh ấy vẫn là nghị lực tinh thần.
Vào thời điểm đó, anh có thể luyện tập với Kesier rune trong năm giờ liên tục.
Rõ ràng, tâm trí của anh đã trở nên mạnh mẽ hơn sau khi cố gắng chống lại cơn đau của việc rèn luyện phương pháp rèn Bảy địa ngục.
'Có vẻ như những trải nghiệm mà một người trải qua trong cuộc sống có thể củng cố sự ổn định của khối cầu trong biển ý thức. Một tâm trí càng ổn định, nó càng có thể chịu đựng được nhiều hơn khi tiếp xúc với chữ rune.'
Noah nhận ra điều này sau một đêm luyện tập năng lượng tinh thần khác.
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi thay huyệt đạo, anh cảm thấy cơ thể mình đã đạt đến một giới hạn nào đó, vậy mà bảy huyệt đạo vẫn không ngừng hấp thụ "Hơi thở" nên anh vứt bỏ ý định trải qua đợt rèn luyện thứ hai.
Đầu anh đau như bao đêm khi anh nhìn vào chữ rune hàng giờ, nhưng cơn đau đó không thể làm anh nao núng được.
'Sau khi sống sót qua ngày hôm đó, mình e rằng khái niệm về nỗi đau của mình đã bị biến dạng một chút.'
Anh cười nhẹ rồi đi ngủ.
Sáng sớm, khi mặt trời chưa mọc, anh đột ngột tỉnh dậy, cảm thấy trong người có chút khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm vào cơ thể và nhận thấy các lỗ chân lông của mình đang tiết ra một chất gì đó màu đen có mùi buồn nôn.
Không biết phải làm gì và nghĩ rằng đó là hậu quả của phương pháp rèn Bảy địa ngục, anh vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ trong phòng và chạy về phía tòa nhà bảo vệ, nhảy xuống tầng một chỉ khiến anh hơi khó chịu một chút khi phải kích hoạt "Hơi thở" trong cơ thể để tiếp đất ổn định.
Anh đã chạy nhanh hơn những gì anh từng làm trong đời, nhưng anh đã quá lo lắng để nhận ra điều đó.
Khi đến tòa nhà, anh vội vàng gọi cho Sư phụ của mình.
"Sư phụ cứu giúp! Hình như thân thể ta có vấn đề."
William là một người tu luyện ở tuổi bốn mươi mốt, ông đã tu luyện hơn hai mươi năm, một người như ông ấy sẽ để ý khi có ai đó chạy đến gần phòng ông nhưng ông thường phớt lờ vì ông ấy thích ngủ.
Tuy nhiên, hôm nay ông buộc phải dậy sớm vì tiếng kêu cứu của đệ tử.
Ông vội vàng rời khỏi phòng mình và nhìn về hướng phát ra tiếng kêu. Noah bị phủ từ đầu đến chân bằng một chất lỏng màu đen có mùi kinh khủng.
Từ sắc mặt của Noah, có thể thấy anh ấy đã lo lắng như thế nào.
William nhìn thấy Noah trong tình trạng đó, lúc đầu mỉm cười nhưng sau đó có chút tức giận với bản thân.
'Chết tiệt, ta hoàn toàn quên giải thích điều đó với cậu ta. Nếu ta nói sớm với nó, ta có thể tiếp tục ngủ. Chà, làm sao ta có thể biết rằng nó lại đến sớm như vậy.'
Ông ngáp dài rồi dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Thấy thái độ thoải mái của Sư phụ, Noah bình tĩnh lại một chút và kiên nhẫn chờ đợi giải thích.
"Vậy, vấn đề là gì?" William nói, hơi cáu kỉnh.
Noah ngạc nhiên.
'Nó không rõ ràng sao?' Anh nghĩ.
"Uhm, ta thức dậy trong đêm với thứ bẩn thỉu thoát ra từ cơ thể. Xin Sư phụ giải thích chuyện gì đang xảy ra với ta vậy?"
William tỏ vẻ ngạc nhiên và làm như không nhận ra gì cho đến khi Noah trình bày.
"Ô, đó. Chà, cơ thể của cậu đã nâng lên cấp một."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.