Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 467: Bản năng

Phương Tưởng

19/03/2013

Taylor có chút kỳ quái nhìn tên không chút tinh thần trước mắt. Hắn là một sư sĩ cận chiến có kinh nghiệm phong phú, ánh mắt tự nhiên độc đáo vô cùng. Hắn rất buồn bực, tên có trình độ thế này cũng tới tham gia khảo hạch, không muốn sống sao?

Khảo hạch thực chiến chủ yếu chia thành hai bộ phận, một là khảo hạch võ thuật, cái khác chính là thực chiến quang giáp. Hai bộ phận khảo hạch này đều có tính nguy hiểm khá cao, khảo hạch võ thuật đang thực hiện trước mắt chính là thế này, nếu như thực lực không đủ, bị thương là chuyện nhỏ, mất mạng cũng không phải không thể nào.

- Các hạ xác định muốn tham gia khảo hạch? Taylor tò mò nhắc nhở một câu. Taylor thể hình khôi ngô, tướng mạo hung ác, tâm địa lại không hề xấu.

Đối phương nhắm mắt, không có chút phản ứng, dáng vẻ đó, ngược lại giống như đang ngủ.

Taylor nhíu mày, trong lòng lại có chút không thoải mái, hắn vốn xuất phát từ lòng tốt, không ngờ đối phương lại không chút để ý tới.

Hừ lạnh một tiếng, chân bước ra, rướn người tới trước, tay phải thành trảo, trảo hướng về phía vai Diệp Trùng. Thấy đối phương không chút phản ứng, Taylor đã quyết định dứt khoát quăng nó ra khỏi sân.

Cú này vừa đánh ra, nhân viên tham gia chiêu mộ đứng xem ở dưới ai nấy đều thầm khen trong lòng. Ra tay dứt khoát, trôi chảy, nhanh như tia chớp, phong phạm cao thủ thể hiện ra hết.

Taylor có thể làm quan khảo hạch, bản lĩnh của hắn tự nhiên không cần nói nhiều. Vừa rồi, hắn vẫn luôn chủ trì khảo hạch võ thuật, thực lực thế nào, mọi người dưới đài cũng quá rõ ràng. Mỗi người dưới đài đều tin tưởng, thiếu niên mệt mỏi muốn ngủ đó lập tức sẽ bị ném ra ngoài sân. Ngược lại, trong lòng nhân viên phụ trách chiêu mộ khác có chút bất mãn, bọn họ không muốn dễ dàng như vậy đối với cái tên đáng ghét này. Bất quá, bọn họ cũng biết rõ người phụ trách chiêu mộ Taylor tâm địa thành thật, cũng không biết làm sao.

Nhưng, tình huống trên sân, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người lại xảy ra biến hóa kinh người!

Tình huống của Diệp Trùng không hề có chuyển biến tốt nào. Yêu cấu huấn luyện Thương đặt ra và tư duy đã sớm hình thành của hắn có xung đột nghiêm trọng, thêm vào tinh thần tiêu hao cao độ, làm cho đầu óc của hắn mất đi tư duy, lầm vào sự trống rỗng tạm thời.

Nhưng, cho dù hiện giờ trạng thái của hắn tệ hại vô cùng, hắn vẫn có một thứ không bị mất đi!

Bản năng! Bản năng do huấn luyện khắc khổ ngàn vạn lần, trui rèn sinh tử một lần lại một lần mà hình thành!

Bắt đầu từ hành tinh rác, chiến đấu vẫn luôn bầu bạn với sự trưởng thành của Diệp Trùng, nhiều năm như vậy, điều này đã sớm trở thành bản năng dung nhập vào trong máu da của hắn.

Cho nên, khi nhận ra khí tức nguy hiểm, thân thể Diệp Trùng đã cử động theo bản năng.

Toàn thân bất động, vai phải hơi trũng xuống, tay phải vốn dĩ buông thõng đột nhiên giống như một con rắn mềm mại không xương, nhấc đầu thè lưỡi, như tia chớp quấn lấy tay phải của Taylor. Khống chế cơ nhục độc bộ thiên hạ, bí mật bất truyền của họ Lam ở Cửu Nguyệt, hiện ra cao vút.

Một khi bị tay phải của Diệp Trùng quấn lấy, tay phải của Taylor liền khó thoát vận rủi bị quấn thành ra vứt đi.

Biến cố đột nhiên này làm tất cả mọi người dưới đài ngớ người!

Cặp mắt Taylor lóe lên hàn quang, cổ tay phải lật một cái, vừa đúng đụng phải bàn tay tay phải Diệp Trùng.

Bộp!

Tiếng va chạm trong trẻo vang vọng trong cả khu khảo hạch, không giống âm thanh quyền cước va chạm, ngược lại có chút giống vung roi.



Âm thanh trong vắt này cũng giống như âm thanh đầu tiên của một khúc nhạc.

Bộp bộp bộp bộp…

Không chút chuẩn bị, một loạt tiếng va chạm dày đặc giống như mưa bão, vang lên không ngớt.

Mỗi người đứng dưới biểu tình ngơ ngẩn nhìn vào sân, bọn họ hoàn toàn không ngờ, sự phát triển của sự việc lại khác dự tưởng của bọn họ nhiều như thế. Hai bóng người quấn lấy nhau, tốc độ quá nhanh, làm cho rất khó mà nhìn rõ mỗi một lần công kích của bọn họ.

Công kích của Taylor giống như đụng vào sợi dây đàn nào đó của Diệp Trùng. Dưới kích thích từ bên ngoài, thân thể của Diệp Trùng làm ra phản ứng tự nhiên nhất: phản kích!

Trên sân kịch liệt dị thường, tàn ảnh do không ngừng thực hiện di động tốc độ cao trong phạm vi nhỏ mà sinh ra che phủ toàn bộ thân hình hai người, người ở dưới chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ ở trong một đám ảnh xám.

Nhưng tiếng quyền cước giao nhau vang lên không ngừng đó làm cho trong sân càng thêm sôi động. Quyết đấu đặc sắc thế này bình thường nào có thể nhìn thấy được, mỗi người đều cố sức nghiêng tới trước, mắt mở to, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết.

Từ hiện trường mà xét, hai người cờ trống tương đương, khó phân cao thấp. Nhưng thực lực cao siêu hai bên biểu hiện ra làm mỗi người xem đều cực kỳ chấn động. Taylor trình độ gì? Vừa rồi, khi hắn khảo hạch mấy người khác, mọi người đã có suy đoán đại khái đối với thực lực của hắn, nhưng bây giờ xem ra, khảo hạch vừa rồi, tên này chắc hẳn là đã ẩn tàng thực lực. Ngay cả mấy nhân viên vừa rồi thông qua khảo hạch vừa rồi lúc này cũng mặt vàng như đất, trong lòng thầm kêu mình may mắn không thôi.

Thực lực Taylor cường đại thế này tuy làm người ta cảm thấy có chút không thể tin được, nhưng mọi người vẫn có thể hiểu được. Dù sao người ta là quan khảo hạch, nếu như không có chút trình độ, làm sao làm quan khảo hạch?

Điều càng làm người ta chấn kinh chính là số 231 đang giao thủ với Taylor! Vừa bắt đầu, mỗi người cho rằng hắn chẳng qua chỉ là tên lưu manh tới quậy phá, không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Mấy trăm người trong sân lại không có ai nhìn ra ngụy trang của hắn. Thanh niên không nổi bật thế này, có thể đánh không phân cao thấp với Taylor, loại thực lực này, dưới sân không ít người nhìn mà sắc mặt biến đổi mạnh. Branham chính là một người trong đó, nghĩ tới ngữ khí nói chuyện với thiếu niên này của mình vừa rồi, trong bất tri bất giác, trên lưng đã ướt đẫm.

Ngón tay, cổ tay, khủy tay, vai, đầu gối, chân, mỗi một bộ phận của thân thể thiếu niên này hình như có thể tùy ý vặn vẹo, định lý tồn tại trên người bình thường ở trên người hắn lại hoàn toàn không có chút tác dụng.

Chiến đấu cự ky ngắn vẫn luôn là một trong những kỹ xảo sở trường nhất của Taylor, hắn làm sao cũng không ngờ, mình có một ngày lại bị người ta dùng thủ đoạn giống như vậy mà áp chế chặt chẽ!

Áp chế, từ này hắn không hề dùng sai. Tuy với cái nhìn của người ngoài, hai người cờ trống tương đương, không phân cao thấp, nhưng là người trong cuộc, Taylor lại có khổ tự mình biết, hắn đã hoàn toàn bị đối phương áp chế rồi!

Công kích đối phương vi phạm lẽ thường, thường có thể ra tay từ góc độ ngụy dị nhất. Không chỉ như vậy, lực bạo phát của thanh niên này cực kỳ kinh người, chiến đấu trong phạm vi nhỏ thế này, mỗi một lần ra tay của hắn đều tràn đầy sức mạnh, đôi tay của Taylor hiện giờ đã cảm thấy có chút tê dại.

Thân thể ngụy dị, công kích ngụy dị, điều ngụy dị nhất lại vẫn là biểu tình của tên này. Đờ đẫn mà không có chút dao động nào, cặp mắt màu xám nhạt tản mát vô thần, mỗi lần hướng về phía cặp mắt của hắn, Taylor đều cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên từ cột sống hắn.

Đầu óc trống rỗng, Diệp Trùng không hề biết mình hiện giờ đang làm gì. Tinh thần tiêu hao quá độ làm hắn lâm vào một trạng thái thất thần tạm thời, tất cả hành vi của hắn hiện giờ hoàn toàn xuất phát từ bản năng hình thành dưới sự huấn luyện chiến đấu trường kỳ của thân thể.

Trạng thái hiện giờ của hắn cực kỳ đặc biệt. Bởi vì tất cả động tác của hắn hoàn toàn là xuất phát từ bản năng. Nếu như một khi thân thể hắn cảm thấy nguy hiểm thì sẽ lập tức có phản ứng. Tốc độ này nhanh không cần suy nghĩ. Cũng chính vì vậy, dưới sự xúi giục của bản năng, động tác của Diệp Trùng càng thêm nhạy bén, phản ứng càng thêm nhanh nhạy. Cũng là dưới trạng thái này, tốc độ tay rất lâu chưa có đột phá của Diệp Trùng lại một lần nữa có được đột phá.

Tốc độ tay của Diệp Trùng vốn dĩ đã tới một giá trị khá là đáng sợ, mà hiện giờ càng thêm mạnh mẽ. Taylor dưới công kích như cuồng phong bạo vũ thế này, chỉ có sức chống đỡ, trong lòng kêu khổ không thôi. Chỉ là hắn không ngờ, người chỉ có sức chống đỡ là hắn, bởi vì sự nguy hiểm giảm đi, cường độ công kích phải chịu liền lập tức giảm nhỏ với biên độ lớn.

Phán đoán ra tay mỗi lần của Diệp Trùng đều là kích thích của nguy hiểm bên ngoài đối với hắn. Tính nguy hiểm của Taylor chỉ có sức chống đỡ giảm mạnh, dưới sự xúi giục của bản năng, cường độ công kích của Diệp Trùng cũng giảm mạnh.



Tuy không rõ huyền cơ bên trong, nhưng Taylor thở phào thật mạnh. Kinh nghiệm phong phú, hắn rất nhanh liền phát hiện ra quy luật ở trong đó, chỉ cần hắn không chủ động tấn công, công kích của đối phương sẽ mau chóng giảm xuống.

Mấy lần, hắn từ từ giảm bớt tấn công, quả nhiên áp lực tấn công hắn của đối phương liền nhỏ đi rất nhiều. Có một lần, trong lòng hắn máy động, đầu tiên là tấn công chậm lại, rồi sau đó đột nhiên là một sát chiêu!

Cú tập kích này suýt nữa làm hắn mất mạng.

Sát chiêu của mình vẫn chưa đụng tới góc áo của đối phương, đối phương giống như biết trước vậy, cường độ tấn công động nhiên tăng mạnh, nếu như không phải sớm có chuẩn bị, hắn đã tiêu tùng rồi. Nhưng mấy lần quyền phong sượt sát qua mặt hắn, rạch cho má hắn đau đớn, làm hắn toát mồ hôi lạnh đầy người.

Thiếu niên ngụy dị này giống như một nhím, không đụng được. Chỉ cần người không đụng hắn thì không có gì nguy hiểm, nếu như ngươi không cẩn thận đúng phải hắn, gai sắc nhọn nhất định sẽ đâm ngươi một cú tận tim.

Thiếu niên khủng bố trước mắt làm Taylor cảm thấy có vài phần không bình thường, bất quá trong lòng hắn cũng thầm chúc mừng mình, may mà hắn không bình thường, nếu không, mình hôm nay sẽ xui xẻo rồi.

Điều quan trọng nhất hiện giờ là làm thiếu niên kỳ quái này ngừng tay. Một mặt cố sức chống đỡ công kích không ngớt của đối phương, Taylor lại suy nghĩ trong lòng. Hắn hiện giờ căn bản không dám mở miệng nói chuyện, bất cứ chút khe hở nào, trước mặt cao thủ như đối phương này đều cực kỳ trí mạng.

Bỗng, trong lòng hắn lóe lên ý tưởng, nghĩ ra một biện pháp không tồi.

Do vậy mọi người dưới sân nhìn thấy một màn cực kỳ kỳ quái.

Tốc độ hai người từ từ chậm lại, tàn ảnh vây xung quanh bọn họ biết mất tăm, mỗi một lần bọn họ ra tay cũng không còn khó nắm bắt, mà càng lúc càng rõ ràng.

Hai người càng đánh càng chậm, chẳng bao lâu, đã chậm tới mức giống như hai ông lão đánh quyền.

Mọi người dưới sân nghệch mặt ra, trong lòng buồn bực, đây là đang diễn trò gì vậy a?

Trái tim lơ lửng của Taylor từ từ bỏ xuống, động tác trên tay nhẹ nhàng như đang đuổi muỗi, sợ bất cứ chút kích thích nào cũng lại làm thiếu niên trước mắt này sẽ phát điên.

Không ngờ một chiêu của hắn quả nhiên có hiệu quả. Hắn chủ động làm cho động tác của mình trở nên nhẹ nhàng, gần như lập tức, cường độ công kích của đối phương giảm đi mấy bậc.

Liếc thấy một cơ hội, Taylor bỗng rút người lui ra, dáng vẻ đó giống như con thỏ trắng bị hoảng sợ. Mà hắn vừa rời khỏi phạm vi tấn công của thiếu niên, thiếu niên liền đờ người đứng tại chỗ.

Nhìn chằm chằm thiếu niên đứng đơ ở trước mặt, sau khi Taylor xác định đối phương sẽ không ra tay, cuối cùng thở dài một hơi. Quệt mồ hôi lạnh một cái, dư quang nơi khóe mắt vừa đúng liếc thấy mọi người vẻ mặt ngạc nhiên ở dưới sân, gương mặt đen không khỏi đỏ lên.

May mà độ dày da mặt hắn và kinh nghiệm của hắn tương ứng với nhau, lập tức rướn cổ: “Số 231 thông qua khảo hạch võ thuật, tiếp theo tiến hành khảo hạch thực chiến quang giáp.”

Còn may mình chỉ phụ trách khảo hạch võ thuật a, nếu như là thực chiến… Trong lòng Taylor lập tức run rẩy.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook