Chương 323: Bất ngờ gặp lại (1)
Phương Tưởng
19/03/2013
- Tiểu thư thân mến, xin hỏi có chỗ nào có thể vì nàng mà ra sức không? Người nói là một thiếu niên mặc lễ phục màu đen. Tướng mạo anh tuấn, thần thái nho nhã, lễ độ, nụ cười có mang theo chút tà khí, đủ làm hắn trở thành sát thủ của thiếu nữ, trên thực tế, từ trước tới giờ, tỉ lệ thành công cưa gái của hắn cực cao. Hơn nữa, tình hình trước mắt, ai lại cự tuyệt mình chứ? Ha ha, trong lòng cười nhẹ một tiếng, tự tin nhìn cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng trước mặt này.
Nếu như không phải hộ vệ của hắn kịp thời tới, trong học viện chỉ e đã sớm xác rải khắp nơi rồi. Một ngàn sư sĩ, đây là tất cả lực lượng đồn trú ở hành tinh Chu Gian của gia tộc Elantra, tuy có chút đáng tiếc, tới bảo vệ mình chỉ có năm trăm người, nhưng Tây Gia đã cực kỳ thỏa mãn rồi, an toàn hiện giờ của học viện hoàn toàn bị hắn nắm trên tay.
Ngay khi tình huống của học viện Ân Cách Lạc Đế đang lúc nguy cấp nhất, sự gia nhập của năm tram quang giáp chiến đấu lập tức làm cho cục diện được ổn định, rất mau, bọn họ liền dọn sạch tất cả sinh vật biến dị trong học viện, cứu ra một lượng lớn giáo viên và học viên.
Xuất thân đại thế gia, Tây Gia rất rõ ưu thế của mình, gia tộc Elantra có thể sánh ngang cùng với thế gia như Thạch gia, Mễ gia, tuy sao với ba đại gia tộc vẫn có chút khoảng cách, nhưng điều này có quan trọng gì chứ, ở học viện Ân Cách Lạc Đế, hắn tuyệt đối có thể đi ngang đi ngược, trừ hai tên có thể làm hắn cố kỵ ra, nhưng hiện giờ hai tên đó hình như không ở trong học viện.
Hắn hiểu rất rõ, dòng chính thật sự của ba đại thế gia từ nhỏ thì phải nhận huấn luyện bí mật của nội bộ gia tộc, chỉ có khi bọn họ mười bốn tuổi thì mới được phái tới các học viện để học tập. Nhưng không có một ngoại lệ, không được phép bộc lộ thân phận, loại bí mật này cũng chỉ có gia tộc lấy tình báo làm sở trường như Elantra mới biết.
Thiếu nữ mặc đồ trắng trước mặt này làm trái tim Tây Gia ngứa ngáy, khí chất lạnh lùng, chậc chậc, nói không chừng còn là một cao thủ võ thuật nữa, thần thái trước sau đứng thẳng ngạo nghễ. Tây Gia ảo tưởng tình cảnh nàng ta ở dưới người mình uốn éo rên rỉ, trái tim lập tức cháy bừng bừng. Nhưng hắn cũng có chút kỳ quái, cô gái nổi bật thế này trong học viện phải rất nổi tiếng mới đúng, mình tại sao lại chưa từng nghe qua? Cô gái trên lưng nàng ta là ai? Là em gái nàng ta ư?
Xấu hổ a, xấu hổ a, công việc của sắc lang vẫn chưa làm tới nơi tới chốn, Tây Gia xấu hổ trong lòng.
Nhuế Băng liếc nhìn Tây Gia, thiếu niên mặc lễ phục màu đen này rõ ràng nàng không hề hảo cảm, thần sắc lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Xin tránh ra.”
Tính cách khá quá a! Trước mắt Tây Gia sáng lên, là một sắc lang sành sõi, hắn hoàn toàn có thể từ trong mấy câu nó của đối phương phán đoán ra tính cách của đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười chân thành, Tây Gia nói: “Xin cô cứ yên tâm, tôi không hề có ác ý, em gái cô xem ra tinh thần cực kỳ không tốt, có bệnh ư? Chỗ này của chúng tôi có bác sĩ chuyên nghiệp, hy vọng có thể giúp đỡ được gì cho cô.” Quanh co lắt léo thông thường là thủ đoạn hữu hiệu.
Trên mặt Nhuế Băng có chút do dự, tình hình Thạch Phù Âm trên lưng cực kỳ không hay, nàng cũng có thể cảm thụ được hơi nóng truyền tới từ trên lưng. Thạch Phù Âm đang sốt.
- Cám ơn. Nhuế Băng trả lời gọn gàng, trên mặt lại nhìn không ra chút ý cám ơn nào, trừ Diệp Trùng, nàng cực kỳ không thích nói chuyện với đàn ông.
Tây Gia hơi cong người, lịch sự trả lời: “Ra sức vì cô, tôi cảm thấy vinh hạnh vô cùng!” Trong lòng lại thầm vui mừng, chỉ cần đối phương nhận sự giúp đỡ của mình, vậy thì dễ xử lý rồi.
Tình hình Thạch Phù Âm cực kỳ không tốt, nhưng may mà điều kiện của học viện Ân Cách Lạc Đức vô cùng ưu việt, mà Tây Gia càng ra sức lấy lòng, tình hình Thạch Phù Âm được giảm nhẹ.
Không để ý tới Tây Gia, Nhuế Băng khoanh chân ngồi thẳng tĩnh tọa, nghiêm túc bất động, cứ như thế mà giữ bên giường của Thạch Phù Âm.
Đoàn người Diệp Trùng cũng đã tới học viện Ân Cách Lạc Đế, Hoa Bách, Mễ Đức, tên mập và Griffiths đồng hành. Bầy chuột trên đường đã rút lui, nhưng thảm trạng vẫn làm người ta thảm không nỡ nhìn, thi thể ở khắp nơi, vết máu, nội tạng càng chỗ nào cũng có, có vài thi thể đã bị cắn thành một đống mơ hồ, phòng ốc hai bên đường cũng tan nát.
Ngay cả người nhìn quen cảnh tượng Tu La như Diệp Trùng, nhìn thấy tình cảnh thế này cũng không khỏi thở dài trong lòng, còn mấy người còn lại càng không chịu nổi, máy ghi hình trên tay Hoa Bách đưa một màn này tới trước mặt mọi khán giả một cách chân thật . Đoạn cảnh tượng này gây nên sự chấn động cực lớn, rất nhiều khán giả nôn ọe ngay tại chỗ, tâm tình hoảng sợ lập tức lan tràn trong dân chúng.
Hai người Mễ Đức và tên mập rất mau liền chú ý tới máy ghi hình trên tay Hoa Bách, bọn họ không giống kẻ không biết máy ghi hình như Diệp Trùng. Do nguyên nhân gia đình, bọn họ đối với ký giả cực kỳ mẫn cảm, Hoa Bách lập tức chú ý tới tâm tình của hai người, lập tức đóng máy ghi hình trên tay. Cử động này của Hoa Bách lập tức dẫn tới một loạt kháng nghị của mọi khán giả, năm giây sau, máy chủ thông tin của kênh Lục Tinh lập tức bị vô số yêu cầu thông tin đánh sập. Trên dưới cả tập đoàn toàn bộ đều gấp tới mức giống như kiến trên chảo nóng, nhưng Hoa Bách không chỉ đóng máy ghi hình, ngay cả máy liên lạc cũng đóng luôn.
Phần sau xảy ra chuyện gì, vị thiếu niên vô danh đó tại sao biến mất, vĩnh viễn trở thành một câu đố.
Màn hình tối đen.
- Mục lão đại, chúng ta phải đi hành tinh Chu Gian à? Liên Nguyệt cẩn thận hỏi, Trúc Linh và tiểu Thạch đầu đều nhìn Mục, chỉ có Thu Mạn cười lạnh hai tiếng.
Mục lắc cái đầu to lớn: "Không, thực lực chúng ta hiện giờ quá tệ, xác suất bị tiêu diệt trước khi nhìn thấy Diệp Trùng là trên 90%, hơn nữa chúng ta tới hành tinh Chu Gian, nhanh nhất cũng cần hai mươi lăm ngày, Diệp tử có từ 80 đến 95% khả năng đã rời khỏi hành tinh Chu Gian, mọi cao thủ trên mạng mô phỏng vừa rồi đều đang chú ý hành tinh Chu Gian, chúng ta không có cơ hội xâm nhập."
Mọi người đều yên lặng.
Học viện Ân Cách Lạc Đế.
Một trung niên mặt đầy thịt mỡ lắc đầu giống như trống lắc: "Máy phân tích siêu vi? Không được, không được, một tiểu nha đầu như ngươi có thể làm gì chứ? Không cần lo lắng, mọi chuyên gia của học viện chúng tôi đều đang nghiên cứu, rất mau sẽ có đáp án, cứ yên tâm đi, nếu như có kết quả, học viện chúng tôi nhất định sẽ công bố nó ra cho mọi người cùng hưởng."
Mọi người nhìn nhau, Mễ Đức và tên mập một trái một phải, kẹp lấy trung niên mập mạp, Mễ Đức cười nói: "Chủ nhiệm, đừng không nể mặt vậy chứ, chúng tôi chỉ dùng cái thứ quỷ đó một lát, thật đó, chỉ dùng một lát, một lát mà thôi."
Chủ nhiệm giảng dạy lập tức cắt ngang hắn, tức giận nói: "Cái gì gọi là thứ quỷ, máy phân tích siêu vi, gọi là máy phân tích siêu vi, có hiểu không? Cả hành tinh Chu Gian chỉ có một cái này!" Chủ nhiệm giảng dạy thò ra một ngón tay mập mạp ngạo nghễ nói.
- Đúng đúng đúng! Tên mập vội vàng tiếp lời, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Chủ nhiệm mặc kệ hắn, hắn hiểu gì chứ! Cái máy phân tích siêu vi này chính là thứ cực kỳ quý giá, cũng chỉ có học viện quý tộc thế này của chúng ta mới có khả năng có, tiểu cô nương từ học viện bình dân tới, nào đã thấy qua thứ cao cấp thế này. Ừm, chúng ta cũng làm nàng ta mở mắt đi, à, giúp đỡ học viên của học viện khác mở rộng kiến thức cũng là một truyền thống tốt đẹp của trường chúng ta mà!" Vừa nói, tên mập vừa im lặng nhét một tấm thẻ vào tay chủ nhiệm giảng dạy.
Chủ nhiệm giảng dạy thành thục mò tấm thẻ trên tay, lập tức mặt đầy nét cười, gật gật đầu: "Vẫn là tên mập ngươi hiểu chuyện! Ừm, ta đã nghĩ rồi, vẫn là ngươi nói đúng, chúng ta và học viện Jersey có tình hữu nghị lâu năm, giúp đỡ học viên của bọn họ nâng cao trình độ cũng là một việc tốt a! Ha ha, một việc tốt!"
Mễ Đức và tên mập vội vàng gật đầu cười phụ họa, người còn lại hoàn toàn hóa đá.
Dẫn đám người tới tòa nhà điều bồi, chủ nhiệm giảng dạy dặn dò: "Người bị thương khá nhiều, tổng hội y học bị hủy, học viên bị thương đều được sắp xếp ở trong này. Mọi người bước đi nhẹ chút, không được làm phiền bệnh nhân."
Mọi người vội vàng gật đầu, trong lòng nghĩ chủ nhiệm giảng dạy này đối đãi học viên trong trường mình cũng không tệ.
- Băng tỷ tỷ, không khí nơi này buồn quá, em muốn ra ngoài đi lại. Thạch Phù Âm yếu đuối nói.
Quả nhiên là một cặp chị em xinh đẹp a, Tây Gia ở một bên chờ rất lâu cảm khái trong lòng, là một cao thủ cua gái, hắn biết rõ sự quan trọng của kiên nhẫn, muốn làm tới mức xuân phong hóa vũ, nhuận nhập tâm điền (gió xuân thành mưa, thấm sâu vào lòng), không có kiên nhẫn làm sao thành? Điều hắn hiện đang làm chính là giống như lửa riu riu hầm, tới từng chút một.
- Ừm, được! Nhuế Băng mở mắt, đứng bật dậy, một tay nhấc Thạch Phù Âm lên khỏi giường, cất bước đi ra ngoài, động tác lưu loát tột cùng, nhìn cũng không nhìn Tây Gia ở bên cạnh một cái. Nếu như không phải thấy hắn giúp Thạch Phù Âm tìm một phòng bệnh, nàng đã sớm sử dụng phương pháp bạo lực quăng tên nhìn thế nào cũng nhìn không thuận mắt ra ngoài.
Trước mặt đi tới một đám người, dẫn đầu là một người trung niên, trông giống một lãnh đạo nào đó của học viện, Nhuế Băng không khỏi bước chậm lại.
Diệp Trùng hiện giờ đau đầu vô cùng, đường màu lam đầy mắt không ngừng lấp lánh, làm hắn phiền phức vô cùng. May mà hắn tâm chí kiên định, nếu không thì sớm bị đường màu lam này ép điên rồi, hắn thậm chí cảm thấy thị lực của mình cũng có chút giảm xuống.
Ánh mắt vô ý thức của Diệp Trùng quét qua trên người Nhuế Băng đang từ đối diện đi tới.
Nhuế Băng bỗng nhiên dừng bước, trong mắt bộc phát một một đám quang mang, hừ lạnh một tiếng: "Ai?" Bộ đồ luyện công màu trắng trên người không gió tự lay động.
Trong đầu Diệp Trùng vang nhẹ một tiếng bộp, đường màu lam trong mắt đột nhiên biến mất toàn bộ không thấy, biến cố đột nhiên này làm Diệp Trùng giật bắn người.
Cô gái mặc bộ đồ màu trắng như tuyết! Diệp Trùng không khỏi ngớ người, bước chân lại dừng lại.
Nhìn cô gái ôm một người trước mặt, vẫn là bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết quen thuộc đó, nhìn gương mặt lạnh lùng như băng tuyết đó, gương mặt mơ hồ như sương khói dưới bộ đồ luyện công màu trắng trong đầu Diệp Trùng đó bỗng nhiên rõ ràng hẳn lên.
Bộ đồ luyện công màu trắng, đôi tay mềm mại lại có vết chai đó, cổ phấn nhẵn mềm, còn có mùi thơm ở đầu lưỡi làm người ta vĩnh viễn không sao quên được, ký ức như nước từ từ chảy qua trong lòng Diệp Trùng.
Ánh mắt của Nhuế Băng cũng rơi trên người Diệp Trùng, loại cảm giác bị người ta rình mò vừa rồi đó là do hắn phát ra ư? Kỳ quái nhíu mày, tên này hình như đã thấy qua ở đâu đó, vô luận thể hình hay là cử chỉ đều cho Nhuế Băng cảm giác khá quen thuộc, nhưng gương mặt lại vô luận thế nào cũng không khớp.
Diệp Trùng ngơ ngẩn nhìn Nhuế Băng, hắn nhớ tới Thương, nhớ tới Mục, nhớ tới ngày tháng ở học viện Lam Hải, tâm tình vô ý thức bay bổng.
Mấy người khác không hiểu mô tê gì nhìn Nhuế Băng đang ôm Thạch Phù Âm, không việc gì kêu gì chứ? Ai cũng không phát hiện chỗ dị thường gì, chủ nhiệm giảng dạy lại cằn nhằn, lải nhải nói: "Bạn học này, xin yên tĩnh chút, không được làm phiền bạn học khác..."
Người đầu tiên phát hiện sự dị thường của Diệp Trùng là Griffiths, đối với thiếu niên vô danh trước giờ đều có một biểu tình bên nạnh này, sự thay đổi vẻ mặt quả thật quá rõ ràng.
Hoàn hồn lại, Diệp Trùng bỗng nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng, không nhìn thêm được nữa, nhấc chân bước một bước, lướt tới trước mặt Nhuế Băng.
- Là ta! Diệp Trùng mở miệng, hắn cũng không xác định cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng này có còn nhớ mình hay không.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Nếu như không phải hộ vệ của hắn kịp thời tới, trong học viện chỉ e đã sớm xác rải khắp nơi rồi. Một ngàn sư sĩ, đây là tất cả lực lượng đồn trú ở hành tinh Chu Gian của gia tộc Elantra, tuy có chút đáng tiếc, tới bảo vệ mình chỉ có năm trăm người, nhưng Tây Gia đã cực kỳ thỏa mãn rồi, an toàn hiện giờ của học viện hoàn toàn bị hắn nắm trên tay.
Ngay khi tình huống của học viện Ân Cách Lạc Đế đang lúc nguy cấp nhất, sự gia nhập của năm tram quang giáp chiến đấu lập tức làm cho cục diện được ổn định, rất mau, bọn họ liền dọn sạch tất cả sinh vật biến dị trong học viện, cứu ra một lượng lớn giáo viên và học viên.
Xuất thân đại thế gia, Tây Gia rất rõ ưu thế của mình, gia tộc Elantra có thể sánh ngang cùng với thế gia như Thạch gia, Mễ gia, tuy sao với ba đại gia tộc vẫn có chút khoảng cách, nhưng điều này có quan trọng gì chứ, ở học viện Ân Cách Lạc Đế, hắn tuyệt đối có thể đi ngang đi ngược, trừ hai tên có thể làm hắn cố kỵ ra, nhưng hiện giờ hai tên đó hình như không ở trong học viện.
Hắn hiểu rất rõ, dòng chính thật sự của ba đại thế gia từ nhỏ thì phải nhận huấn luyện bí mật của nội bộ gia tộc, chỉ có khi bọn họ mười bốn tuổi thì mới được phái tới các học viện để học tập. Nhưng không có một ngoại lệ, không được phép bộc lộ thân phận, loại bí mật này cũng chỉ có gia tộc lấy tình báo làm sở trường như Elantra mới biết.
Thiếu nữ mặc đồ trắng trước mặt này làm trái tim Tây Gia ngứa ngáy, khí chất lạnh lùng, chậc chậc, nói không chừng còn là một cao thủ võ thuật nữa, thần thái trước sau đứng thẳng ngạo nghễ. Tây Gia ảo tưởng tình cảnh nàng ta ở dưới người mình uốn éo rên rỉ, trái tim lập tức cháy bừng bừng. Nhưng hắn cũng có chút kỳ quái, cô gái nổi bật thế này trong học viện phải rất nổi tiếng mới đúng, mình tại sao lại chưa từng nghe qua? Cô gái trên lưng nàng ta là ai? Là em gái nàng ta ư?
Xấu hổ a, xấu hổ a, công việc của sắc lang vẫn chưa làm tới nơi tới chốn, Tây Gia xấu hổ trong lòng.
Nhuế Băng liếc nhìn Tây Gia, thiếu niên mặc lễ phục màu đen này rõ ràng nàng không hề hảo cảm, thần sắc lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Xin tránh ra.”
Tính cách khá quá a! Trước mắt Tây Gia sáng lên, là một sắc lang sành sõi, hắn hoàn toàn có thể từ trong mấy câu nó của đối phương phán đoán ra tính cách của đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười chân thành, Tây Gia nói: “Xin cô cứ yên tâm, tôi không hề có ác ý, em gái cô xem ra tinh thần cực kỳ không tốt, có bệnh ư? Chỗ này của chúng tôi có bác sĩ chuyên nghiệp, hy vọng có thể giúp đỡ được gì cho cô.” Quanh co lắt léo thông thường là thủ đoạn hữu hiệu.
Trên mặt Nhuế Băng có chút do dự, tình hình Thạch Phù Âm trên lưng cực kỳ không hay, nàng cũng có thể cảm thụ được hơi nóng truyền tới từ trên lưng. Thạch Phù Âm đang sốt.
- Cám ơn. Nhuế Băng trả lời gọn gàng, trên mặt lại nhìn không ra chút ý cám ơn nào, trừ Diệp Trùng, nàng cực kỳ không thích nói chuyện với đàn ông.
Tây Gia hơi cong người, lịch sự trả lời: “Ra sức vì cô, tôi cảm thấy vinh hạnh vô cùng!” Trong lòng lại thầm vui mừng, chỉ cần đối phương nhận sự giúp đỡ của mình, vậy thì dễ xử lý rồi.
Tình hình Thạch Phù Âm cực kỳ không tốt, nhưng may mà điều kiện của học viện Ân Cách Lạc Đức vô cùng ưu việt, mà Tây Gia càng ra sức lấy lòng, tình hình Thạch Phù Âm được giảm nhẹ.
Không để ý tới Tây Gia, Nhuế Băng khoanh chân ngồi thẳng tĩnh tọa, nghiêm túc bất động, cứ như thế mà giữ bên giường của Thạch Phù Âm.
Đoàn người Diệp Trùng cũng đã tới học viện Ân Cách Lạc Đế, Hoa Bách, Mễ Đức, tên mập và Griffiths đồng hành. Bầy chuột trên đường đã rút lui, nhưng thảm trạng vẫn làm người ta thảm không nỡ nhìn, thi thể ở khắp nơi, vết máu, nội tạng càng chỗ nào cũng có, có vài thi thể đã bị cắn thành một đống mơ hồ, phòng ốc hai bên đường cũng tan nát.
Ngay cả người nhìn quen cảnh tượng Tu La như Diệp Trùng, nhìn thấy tình cảnh thế này cũng không khỏi thở dài trong lòng, còn mấy người còn lại càng không chịu nổi, máy ghi hình trên tay Hoa Bách đưa một màn này tới trước mặt mọi khán giả một cách chân thật . Đoạn cảnh tượng này gây nên sự chấn động cực lớn, rất nhiều khán giả nôn ọe ngay tại chỗ, tâm tình hoảng sợ lập tức lan tràn trong dân chúng.
Hai người Mễ Đức và tên mập rất mau liền chú ý tới máy ghi hình trên tay Hoa Bách, bọn họ không giống kẻ không biết máy ghi hình như Diệp Trùng. Do nguyên nhân gia đình, bọn họ đối với ký giả cực kỳ mẫn cảm, Hoa Bách lập tức chú ý tới tâm tình của hai người, lập tức đóng máy ghi hình trên tay. Cử động này của Hoa Bách lập tức dẫn tới một loạt kháng nghị của mọi khán giả, năm giây sau, máy chủ thông tin của kênh Lục Tinh lập tức bị vô số yêu cầu thông tin đánh sập. Trên dưới cả tập đoàn toàn bộ đều gấp tới mức giống như kiến trên chảo nóng, nhưng Hoa Bách không chỉ đóng máy ghi hình, ngay cả máy liên lạc cũng đóng luôn.
Phần sau xảy ra chuyện gì, vị thiếu niên vô danh đó tại sao biến mất, vĩnh viễn trở thành một câu đố.
Màn hình tối đen.
- Mục lão đại, chúng ta phải đi hành tinh Chu Gian à? Liên Nguyệt cẩn thận hỏi, Trúc Linh và tiểu Thạch đầu đều nhìn Mục, chỉ có Thu Mạn cười lạnh hai tiếng.
Mục lắc cái đầu to lớn: "Không, thực lực chúng ta hiện giờ quá tệ, xác suất bị tiêu diệt trước khi nhìn thấy Diệp Trùng là trên 90%, hơn nữa chúng ta tới hành tinh Chu Gian, nhanh nhất cũng cần hai mươi lăm ngày, Diệp tử có từ 80 đến 95% khả năng đã rời khỏi hành tinh Chu Gian, mọi cao thủ trên mạng mô phỏng vừa rồi đều đang chú ý hành tinh Chu Gian, chúng ta không có cơ hội xâm nhập."
Mọi người đều yên lặng.
Học viện Ân Cách Lạc Đế.
Một trung niên mặt đầy thịt mỡ lắc đầu giống như trống lắc: "Máy phân tích siêu vi? Không được, không được, một tiểu nha đầu như ngươi có thể làm gì chứ? Không cần lo lắng, mọi chuyên gia của học viện chúng tôi đều đang nghiên cứu, rất mau sẽ có đáp án, cứ yên tâm đi, nếu như có kết quả, học viện chúng tôi nhất định sẽ công bố nó ra cho mọi người cùng hưởng."
Mọi người nhìn nhau, Mễ Đức và tên mập một trái một phải, kẹp lấy trung niên mập mạp, Mễ Đức cười nói: "Chủ nhiệm, đừng không nể mặt vậy chứ, chúng tôi chỉ dùng cái thứ quỷ đó một lát, thật đó, chỉ dùng một lát, một lát mà thôi."
Chủ nhiệm giảng dạy lập tức cắt ngang hắn, tức giận nói: "Cái gì gọi là thứ quỷ, máy phân tích siêu vi, gọi là máy phân tích siêu vi, có hiểu không? Cả hành tinh Chu Gian chỉ có một cái này!" Chủ nhiệm giảng dạy thò ra một ngón tay mập mạp ngạo nghễ nói.
- Đúng đúng đúng! Tên mập vội vàng tiếp lời, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Chủ nhiệm mặc kệ hắn, hắn hiểu gì chứ! Cái máy phân tích siêu vi này chính là thứ cực kỳ quý giá, cũng chỉ có học viện quý tộc thế này của chúng ta mới có khả năng có, tiểu cô nương từ học viện bình dân tới, nào đã thấy qua thứ cao cấp thế này. Ừm, chúng ta cũng làm nàng ta mở mắt đi, à, giúp đỡ học viên của học viện khác mở rộng kiến thức cũng là một truyền thống tốt đẹp của trường chúng ta mà!" Vừa nói, tên mập vừa im lặng nhét một tấm thẻ vào tay chủ nhiệm giảng dạy.
Chủ nhiệm giảng dạy thành thục mò tấm thẻ trên tay, lập tức mặt đầy nét cười, gật gật đầu: "Vẫn là tên mập ngươi hiểu chuyện! Ừm, ta đã nghĩ rồi, vẫn là ngươi nói đúng, chúng ta và học viện Jersey có tình hữu nghị lâu năm, giúp đỡ học viên của bọn họ nâng cao trình độ cũng là một việc tốt a! Ha ha, một việc tốt!"
Mễ Đức và tên mập vội vàng gật đầu cười phụ họa, người còn lại hoàn toàn hóa đá.
Dẫn đám người tới tòa nhà điều bồi, chủ nhiệm giảng dạy dặn dò: "Người bị thương khá nhiều, tổng hội y học bị hủy, học viên bị thương đều được sắp xếp ở trong này. Mọi người bước đi nhẹ chút, không được làm phiền bệnh nhân."
Mọi người vội vàng gật đầu, trong lòng nghĩ chủ nhiệm giảng dạy này đối đãi học viên trong trường mình cũng không tệ.
- Băng tỷ tỷ, không khí nơi này buồn quá, em muốn ra ngoài đi lại. Thạch Phù Âm yếu đuối nói.
Quả nhiên là một cặp chị em xinh đẹp a, Tây Gia ở một bên chờ rất lâu cảm khái trong lòng, là một cao thủ cua gái, hắn biết rõ sự quan trọng của kiên nhẫn, muốn làm tới mức xuân phong hóa vũ, nhuận nhập tâm điền (gió xuân thành mưa, thấm sâu vào lòng), không có kiên nhẫn làm sao thành? Điều hắn hiện đang làm chính là giống như lửa riu riu hầm, tới từng chút một.
- Ừm, được! Nhuế Băng mở mắt, đứng bật dậy, một tay nhấc Thạch Phù Âm lên khỏi giường, cất bước đi ra ngoài, động tác lưu loát tột cùng, nhìn cũng không nhìn Tây Gia ở bên cạnh một cái. Nếu như không phải thấy hắn giúp Thạch Phù Âm tìm một phòng bệnh, nàng đã sớm sử dụng phương pháp bạo lực quăng tên nhìn thế nào cũng nhìn không thuận mắt ra ngoài.
Trước mặt đi tới một đám người, dẫn đầu là một người trung niên, trông giống một lãnh đạo nào đó của học viện, Nhuế Băng không khỏi bước chậm lại.
Diệp Trùng hiện giờ đau đầu vô cùng, đường màu lam đầy mắt không ngừng lấp lánh, làm hắn phiền phức vô cùng. May mà hắn tâm chí kiên định, nếu không thì sớm bị đường màu lam này ép điên rồi, hắn thậm chí cảm thấy thị lực của mình cũng có chút giảm xuống.
Ánh mắt vô ý thức của Diệp Trùng quét qua trên người Nhuế Băng đang từ đối diện đi tới.
Nhuế Băng bỗng nhiên dừng bước, trong mắt bộc phát một một đám quang mang, hừ lạnh một tiếng: "Ai?" Bộ đồ luyện công màu trắng trên người không gió tự lay động.
Trong đầu Diệp Trùng vang nhẹ một tiếng bộp, đường màu lam trong mắt đột nhiên biến mất toàn bộ không thấy, biến cố đột nhiên này làm Diệp Trùng giật bắn người.
Cô gái mặc bộ đồ màu trắng như tuyết! Diệp Trùng không khỏi ngớ người, bước chân lại dừng lại.
Nhìn cô gái ôm một người trước mặt, vẫn là bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết quen thuộc đó, nhìn gương mặt lạnh lùng như băng tuyết đó, gương mặt mơ hồ như sương khói dưới bộ đồ luyện công màu trắng trong đầu Diệp Trùng đó bỗng nhiên rõ ràng hẳn lên.
Bộ đồ luyện công màu trắng, đôi tay mềm mại lại có vết chai đó, cổ phấn nhẵn mềm, còn có mùi thơm ở đầu lưỡi làm người ta vĩnh viễn không sao quên được, ký ức như nước từ từ chảy qua trong lòng Diệp Trùng.
Ánh mắt của Nhuế Băng cũng rơi trên người Diệp Trùng, loại cảm giác bị người ta rình mò vừa rồi đó là do hắn phát ra ư? Kỳ quái nhíu mày, tên này hình như đã thấy qua ở đâu đó, vô luận thể hình hay là cử chỉ đều cho Nhuế Băng cảm giác khá quen thuộc, nhưng gương mặt lại vô luận thế nào cũng không khớp.
Diệp Trùng ngơ ngẩn nhìn Nhuế Băng, hắn nhớ tới Thương, nhớ tới Mục, nhớ tới ngày tháng ở học viện Lam Hải, tâm tình vô ý thức bay bổng.
Mấy người khác không hiểu mô tê gì nhìn Nhuế Băng đang ôm Thạch Phù Âm, không việc gì kêu gì chứ? Ai cũng không phát hiện chỗ dị thường gì, chủ nhiệm giảng dạy lại cằn nhằn, lải nhải nói: "Bạn học này, xin yên tĩnh chút, không được làm phiền bạn học khác..."
Người đầu tiên phát hiện sự dị thường của Diệp Trùng là Griffiths, đối với thiếu niên vô danh trước giờ đều có một biểu tình bên nạnh này, sự thay đổi vẻ mặt quả thật quá rõ ràng.
Hoàn hồn lại, Diệp Trùng bỗng nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng, không nhìn thêm được nữa, nhấc chân bước một bước, lướt tới trước mặt Nhuế Băng.
- Là ta! Diệp Trùng mở miệng, hắn cũng không xác định cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng này có còn nhớ mình hay không.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.