Chương 545: Chơi lớn rồi
Phương Tưởng
19/03/2013
Đã đạt được hiệp nghị với Tô Môn Tây Gia Hoa, tâm tình của Diệp Trùng cũng không tệ, hai bên đều có thể có được thứ mình muốn. Đây là kết quả tốt nhất.
Nhận học trò? Không thành vấn đề! Loại việc này đối với Diệp Trùng mà nói, không hề là lần đầu, tin rằng cũng không phải là lần cuối.
Mà quang não đã sớm giúp hắn lược bớt một vài người thể chất quả thật quá yếu. Nhưng cho dù là vậy, người vào vòng trong cũng có một ngàn tám trăm người. Nhưng chút người này, Diệp Trùng không hề vừa ý.
Một tuần trước lễ mừng của bệ hạ, một tin tức chấn động Tô thành đã nổ bùng lên. Kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu nước Đông Vân, một vị đại sư cận chiến một mình chiến thắng mười hai xạ thủ cấp sáu, Diệp đại sư, dự định công khai nhận học trò. Tin tức này không phải là lời đồn đầu đường xó chợ gì đó, người lan truyền nó là vương cung nước Đông Vân, một thông cáo đặc biệt của vương thất.
Lần này, mấy cư dân vốn dĩ nửa tin nửa ngờ đối với những tin đồn này, toàn bộ lập tức đều tin. Mấy ngày trước, tin tức nhỏ liên quan tới Diệp đại sư làm sao đại chiến mười hai xạ thủ cấp sáu đã lan truyền sôi sục trong Tô thành, nhưng tin tức này quả thật có chút làm người nghe kinh hãi, rất nhiều người đều cho rằng đây là tin nhảm. Nhưng lần này thông cáo vương cung tuyên bố lại triệt để chứng thực việc này, nhiệt độ của thảo luận liên quan tới Diệp đại sư mau chóng tăng lên.
Dòng người khổng lồ bắt đầu lao về trang viên của Diệp đại sư. Thông cáo này nói rõ tiêu chuẩn nhận học trò của Diệp đại sư, tiêu chuẩn này thấp làm rất nhiều người cười vui mừng ra mặt. Chỉ cần thanh niên dưới mười sáu tuổi, thân thể khỏe mạnh đều có thể tham gia. Nhưng một khi vào vòng trong, không chỉ mỗi tháng có tiền lương do vương thất trực tiếp cho, với lại, người đạt chuẩn cuối cùng càng có thể có cơ hội tiến vào cơ cấu hành chính của nước Đông Vân. Điều kiện ưu việt thế này, làm sao không làm người ta điên cuồng?
Những người nghèo đã nhìn thấy hy vọng từ bên trong, tiền lương trả mỗi tháng, nơi ăn chốn ở bao hết được nói trong thông cáo càng trở thành điều trực tiếp nhất đánh động bọn họ.
Sức hấp dẫn của thông cáo này đối với mấy người giàu có không hề lớn, nhưng bọn họ lại kênh của riêng bọn họ, tin tức của bọn họ càng nhạy hơn, càng dễ dàng hiểu được nội tình bên trong. Với lại, vô luận thế gia, quý tộc lớn nào cũng đều có lượng lớn con em thiếu niên không có thiên phú học tập thần niệm, mấy con em này tiền đồ phía sau u tối, bây giờ có con đường càng sáng sủa hơn đặt ở trước mắt, tại sao không đi?
Dòng người như thủy triều lao về phía trang viên của Diệp Trùng.
Cửa lớn trang viên Diệp Trùng lúc này cũng sắp chen chúc sập luôn rồi, đầu người bên ngoài lúc nhúc, đen thui một mảng. Sa Á cầm súng quang, vẻ mặt khẩn trương đứng bên cạnh Diệp Trùng, nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng cũng tê hết cả da đầu. Nếu như lúc này xảy ra bạo động gì, cho dù nàng là xạ thủ cấp tám cũng chỉ sợ khó qua khỏi vận mệnh bị chà đạp thành mảnh vụn.
Nhìn sơ qua, chỉ e có không dưới mười ngàn người.
- Này, bắt đầu chưa? Thời gian của đại gia eo hẹp, không có thời gian ở chỗ này thừa hơi với ngươi!
- Đúng đó, đúng đó!
Do Diệp Trùng rề rà không có hành động gì, đám đông bắt đầu trở nên có chút nhấp nhỏm.
Bỗng, chân trời xuất hiện một đám điểm đen, âm thanh ông ông từ xa truyền tới.
Đội máy bay chiến đấu do bốn mươi máy bay vận tải và một trăm hai mươi chiến cơ tạo thành đang bay về phía bên này. Trên chiến cơ và máy bay vận tải, huy chương của vương thất lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời.
- Mau xem! Là thị vệ doanh trực thuộc vương thất! Oa, quá uy phong rồi!
- Quá dữ! Trong đám đông, vang lên một loạt âm thanh như vậy. Thị vệ doanh trực thuộc vương thất tuy quy mô không hề lớn, nhưng lại là một nhánh quân đội tinh nhuệ nhất của cả nước Đông Vân. Bọn họ trực thuộc bệ hạ, phụ trách an toàn của bệ hạ. Bọn họ cực ít khi lộ mặt. Trong mắt mọi người, cực kỳ thần bí.
Mà mấy con em quý tộc trong đám người đó lại có chút kinh ngạc. Thị vệ doanh trực thuộc vương thất là lực lượng cuối cùng của bệ hạ, trừ tới lúc quan trọng cuối cùng, bình thường tuyệt khó mà nhìn thấy tông tích của bọn họ. Hành động quy mô lớn thế này, rất ít khi gặp trong lịch sử a! Bốn mươi máy bay vận chuyển, một trăm hai mươi chiến cơ, đây tuyệt đối có thể coi như là hành động lớn.
Chính ngay lúc này, bỗng chiến cơ bắt đầu tản ra xung quanh, chúng giống như một đàn cá nhỏ, bắt đầu vây lấy mấy tàu vận tải đó mà xoay vòng. Mà bốn mươi tàu vận chuyển đó bắt đầu từ từ đáp xuống. Người phía dưới vội vàng chạy di, để dành chỗ trống.
Mọi người đều tò mò nhìn huy chương vương thất trên mặt mấy tàu vận chuyển chuẩn bị đáp xuống này. Thị vệ doanh trực thuộc vương thất ở trong mắt mọi người có thể nói là cực kỳ thần bí, ngay cả mấy con em quý tộc cũng cực ít có người từng nhìn thấy qua, càng đừng nói tới quen biết gì đó.
Bốn mươi tàu vận chuyển đáp xuống an toàn, giá loại tàu vận chuyển tải trọng nặng này đắt đỏ, lượng tải trọng của chúng cực kỳ kinh người, ngay cả quân đoàn số một vẫn luôn được trang bị xuất sắc chẳng qua cũng chỉ có tám mươi tàu vận tải thế này, mà thị vệ doanh trực thuộc vương thất một lần ra tay thì là bốn mươi tàu, làm mấy người Đỗ Phụng vẫn luôn chú ý bên này đỏ mắt không thôi.
Rào, khoang bốn mươi tàu vận tải đồng thanh mở ra.
- Đổ bộ! Khẩu lệnh chỉnh tề vô bì nghe thấy làm người ta run trong lòng, kế tiếp lại là máu nóng sục sôi.
Từng chiến sĩ vũ trang toàn bộ một nối đuôi nhau từ trên tàu vận tải chạy mau xuống, bước đi chỉnh tề. Còn có ánh mắt lãnh khốc của mỗi người bọn họ, làm mọi người run rẩy trong lòng.
Ba phút, bốn ngàn chiến sĩ đã hoàn thành đổ bộ toàn bộ, hiệu suất cao làm người ta líu lưỡi.
- Thật lợi hại! Sắc mặt Đỗ Phụng vẫn luôn chăm chú nhìn bên này ở ngọn núi xa xa có chút khó coi.
Thần sắc Lý Cảnh bên cạnh hắn cũng ngưng trọng vô bì: “Thị vệ doanh trực thuộc vương thất quả nhiên danh bất hư truyền! Sát khí này không phải quân đội bình thường có thể so được, ngoài ra, đám người này, thân thủ thấp nhất chỉ e đều có xạ thủ cấp sáu!”
Đỗ Phụng cười lạnh nói: “Thân thủ chúng ta cũng không nói làm gì. Nhưng ngươi xem trang bị của bọn họ! Chậc chậc, thật là xa xỉ, vừa ra tay thì là bốn mươi cái đại ma cô, lại coi trang bị trên người bọn họ. Chúng ta đều thành ăn mày rồi.”
Lý Cảnh gật đầu: “Tính chất của bọn họ và chúng ta không giống nhau, bộ trang bị này tuy ta cũng đỏ mắt, nhưng chúng ta muốn cái này cũng không dùng làm gì. Ta chỉ là kỳ quái, thị vệ doanh trực thuộc vương thất chỉ có mệnh lệnh của bệ hạ mới hoạt động, bệ hạ phái nhiều người vậy tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn diệt tên họ Diệp đó?”
- Ta cảm thấy không giống, nếu muốn diệt hắn, phái một đám chiến đấu cơ thì đủ oanh tạc tên họ Diệp thành tro tàn rồi, cần gì hưng sư động chúng thế này? Đỗ Phụng phản bác nói.
Lúc này, bốn ngàn chiến sĩ thị vệ doanh trực thuộc vương thất vũ trang toàn bộ đã xếp lại trận hình xong, tàu vận tại lại một lần nữa từ từ bay lên không, mà mấy chiến cơ quay vòng đó giống như mèo ngửi thấy mùi tanh, nhao nhao tới gần. Trong khoảnh khắc lại một lần nữa lập thành một đám tàu chiến đấu. Chúng lại mau chóng bay ra xa.
Một tráng hán trên mặt có sẹo đứng trước nhất của bốn ngàn binh sĩ, vết sẹo đó từ khóe miệng hắn ngoằn ngoèo một mạch tới mắt trái hắn, trông giống như một con rết lớn bò trên mặt, hung tợn và dọa người nói không ra lời. Thể hình người này cực kỳ tráng kiện, thân cao một mét tám mươi lăm đứng ở đó giống như một ngọn núi thép.
Cặp mắt lạnh lẽo quét nhìn xung quanh, gã mặt sẹo nhấc tay phải lên, mà dưới mặt trời, ngón trỏ kéo thẳng đó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hai hàng binh sĩ tầng ngoài cùng bỗng giống như giấy tróc ra từ trên tường, tách ra từ trong trận hình. Soạt một tiếng vang lên đồng thời, súng đã ở trên tay bọn họ.
- Bao vây!
- Bao vây! Sĩ quan cấp tá cấp thấp hai bên khàn giọng quát.
Theo mệnh lệnh của bọn họ, binh sĩ của hai đội này bắt đầu chạy nhanh hết sức, bọn họ giống như hai mũi tên, hiện ra hình chữ bát ngược, men theo cạnh rìa đám người mau chóng tiến tới trước.
Tiếng bước chân dày đặc của giày da chạy nhanh đạp trên mặt đất, ví như tiếng trống dồn, làm người ta kinh hồn táng đởm.
Trong nháy mắt, bọn họ đã hoàn thành hợp vây. Súng quang trên tay mỗi một chiến sĩ đều chỉ đám đông, mà ánh sáng lạnh lẽo trong mắt bọn họ đủ dọa mấy kẻ nhát gan đó sợ vãi đái ra quần. Từng luồng dao động tinh thần mạnh mẽ đã bao phủ lấy toàn bộ đám đông, mấy kẻ có thần niệm không tệ giống như chị em Thù gia ở trong đám đông đồng loạt biến sắc. Phần lớn trong đám đông là một số thiếu niên bình thường, bọn họ nào từng thấy qua duyệt binh thế này, ai nấy bị dọa tới mức sắc mặt tái mét.
Gã mặt sẹo mặt không chút cảm xúc, sải bước đi về phía Diệp Trùng.
Đám đông lấp kín trước cửa trang viên của Diệp Trùng tự nhiên trống ra một con đường, trên người gã mặt sẹo có một luồng sát khí cực kỳ nồng nặc, mỗi người trong phạm vi ba mét của hắn đều không tự chủ mà run rẩy.
Gã mặt sẹo đi tới trước mặt Diệp Trùng, vỗ bộp cái hành lễ, biểu tình thản nhiên, nói từng chữ rành rọt: “Thị vệ doanh trực thuộc vương thất, phó doanh trưởng Liêu Tam phụng mệnh lệnh của bệ hạ tới báo cáo.”
Diệp Trùng gật đầu, cũng không phí lời: “Từ hôm nay bắt đầu, một mạch cho tới trước khi mệnh lệnh trở về doanh của các người tới, các người sẽ chịu sự điều khiển của ta.” Hắn bỗng có chút nhớ tới tay súng bắn tỉa siêu cấp ở bên cạnh đứa trẻ cùng hắn tiến vào tinh khu tự do đó, cũng là một gã mặt sẹo, chỉ là thể hình không cường tráng như vậy.
- Vâng. Gã mặt sẹo đã nhận được chỉ lệnh của bệ hạ từ trước đối với điều này hiển nhiên cũng rất rõ ràng.
Thị vệ doanh trực thuộc vương thất tới đã trực tiếp làm giảm áp lực của Diệp Trùng. Mọi người đều trở nên thành thật, đám đông vốn dĩ ồn ào, ầm ĩ lập tức yên tĩnh trở lại, cho dù mấy kẻ khó dây cũng biết rõ lúc này gây chuyện chẳng khác gì tìm chết. Dưới sự uy hiếp của súng quang, mọi người đều ôn thuận như cừu non.
Diệp Trùng đợi một mạch tới bốn giờ chiều, lúc này, ngoài cửa trang viên của hắn đã tập trung hai vạn người. Mà mấy thiếu niên tới sau nhìn thấy tình thế như vậy, ai nấy run sợ, thành thật. Còn một vài kẻ thông minh thì đã ngồi xuống nghỉ ngơi, lát nữa có thể sẽ tiến hành tuyển chọn, thêm một chút thể lực thì khả năng thông qua tuyển chọn cũng lớn hơn nhiều. Những người vốn dĩ vẫn chưa tin tưởng điều khoản liên quan tới việc người đạt chuẩn sẽ ưu tiên tiến vào cơ cấu hành chính của nước Đông Vân như trên thông cáo, sau khi nhìn thấy thị vệ doanh trực thuộc vương thất cũng lập tức tin tưởng.
Ngay cả nhận học trò cũng có thị vệ doanh trực thuộc vương thất tới áp trận, sự phô trương này không cần nói là ở nước Đông Vân, chính ngay trên cả thế giới cũng là độc nhất vô nhị.
Nhưng lúc này, trong lòng rất nhiều người lại trở nên thấp thỏm. Bệ hạ ngay cả thị vệ doanh trực thuộc vương thất của mình cũng chịu phái tới để trấn áp hiện trường, nếu như có ai nói tư cách tuyển chọn bọn họ của Diệp đại nhân cực kỳ hà khắc thì sẽ không có ai có bất cứ nghi vấn nào đối với một điểm này, với cái nhìn của mọi người, đây là việc bình thường vô cùng. Bọn họ bắt đầu lo lắng mình rốt cuộc có thể vào vòng trong hay không.
Diệp Trùng vẫn luôn không có động tác gì bỗng đứng lên.
Việc này đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngay cả gã mặt sẹo vẫn luôn mặt mày lãnh khốc cũng dời ánh mắt lên người Diệp Trùng. Khi hắn nhận được mệnh lệnh, hắn liền cảm thấy cực kỳ tò mò. Nói thật, thị vệ doanh trực thuộc vương thất từ khi xây dựng thì chưa từng nhận qua mệnh lệnh tương tự, lại đi áp trận cho người khác, đây coi là nhiệm vụ gì chứ? Nhưng nhiệm vụ của thị vệ doanh trực thuộc vương thất quả thật ít tới mức đáng thương, thường niên không có một nhiệm vụ, tất cả thời gian của bọn họ đều bỏ vào huấn luyện, điều này mới trực tiếp dẫn tới cường độ huấn luyện của bọn họ phải cao hơn mười lần cường độ của binh sĩ thông thường. Khó khăn mới có một lần nhiệm vụ, Liêu Tam hoàn toàn xem nó thành một lần hoạt động giải khuây nhẹ nhàng.
Nhưng hắn tràn ngập tò mò đối với cái tên Diệp Trùng có thể làm cho bệ hạ tín nhiệm như vậy này. Bệ hạ tính tình đa nghi, làm người lại nghiêm khắc, trước giờ chưa có tin cậy người khác như vậy. Một lần rút cho hắn nửa thị vệ doanh trực thuộc vương thất, loại ân sủng này, không ai có thể vượt qua hắn. Liêu Tam không có chút hứng thú nào với chính trị, đây chỉ là một loại tò mò thuần túy. Càng huống chi, trận quyết đấu một mình vị Diệp đại sư này độc chiến mười hai xạ thủ cấp sáu đó lan truyền như bùng nổ như thế ở Tô thành, Liêu Tam cũng nghe sơ qua.
Mọi người khẩn trương ngừng hô hấp, chờ đợi Diệp Trùng công bố điều kiện tuyển lựa của hắn.
- Mọi người đều đã đăng ký. Sáu giờ sáng ngày mai tập hợp ở chỗ này, người tới trễ hết thảy không nhận. Mọi người giải tán đi.
Lời Diệp Trùng làm mọi người ngây ra, đây, đây là chuyện làm sao?
Nhìn thấy dáng vẻ chụm đầu, kề tai kỳ kèo, mè nheo của mấy người này, Liêu Tam không nén được, quát lớn: “Kêu các người đi thì đi, kỳ kèo cái gì? Lão đây đếm giờ, trong vòng mười phút còn không đi, trực tiếp giết.
Lời nói vừa dứt, mấy người này lập tức tán loạn. Sau hai phút, không còn nhìn thấy một bóng người, trừ chị em Thù Mạc Nhi.
Diệp Trùng chỉ hai người nói với Liêu Tam: “Đánh ngất, mang đi.”
- Vâng. Liêu Tam không có chút thương hương tiếc ngọc, hai cú chặt tay chặt lên cổ chị em Thù Mạc Nhi, hai người hoàn toàn không kịp phản ứng thì trước mắt tối sầm, mềm oặt ngã trên đất. Liêu Tam nhìn cũng không nhìn hai chị em này một cái, rướn cổ họng hô to: “Quỷ Quỷ!”
Một nữ binh từ trong đội ngũ đi ra, sắc mặt nàng ta nhợt nhạt vô cùng, môi không có tí màu máu, giống như bị bệnh bạch tạng, ngón tay lộ ra bên ngoài cũng hiện ra màu trắng bệch giống như vậy, không đen thui giống như binh sĩ khác. Ánh mắt nữ binh tên gọi Quỷ Quỷ này cực lạnh, như băng như sương, nhưng động tác lại cực kỳ lưu loát, binh sĩ xung quanh có vẻ hơi sợ hãi nàng ta.
- Mang hai ả này tới lều của ngươi. Tên nhãi nào dám tòm tèm, từ từ cắt từng vòng từng vòng hắn cho ta! Liêu Tam gầm lên.
- Vâng. Quỷ Quỷ mặt không cảm xúc hành lễ. Đi tới bên cạnh chị em Thù Mạc Nhi, nhẹ nhàng vác hai người lên vai mình, lui về vị trí của mình. Chị em Thù Mạc Nhi làm mê đắm vô số người lúc này lại không ai đoái hoài, không ai nhìn bọn họ một cái.
Điểm này ngược lại làm trước mắt Diệp Trùng sáng lên, hắn từng tự mình dẫn dắt đội ngũ, đương nhiên biết một đội ngũ, đặc biệt là một đội ngũ lấy đàn ông làm chủ, muốn làm được một điểm này khá là không dễ dàng. Từ điểm này thì có thể nhìn ra, trình độ đội ngũ này cực kỳ cao.
Vấn đề Diệp Trùng hiện giờ cần suy nghĩ chính là sân huấn luyện, một sân huấn luyện cỡ lớn có thể chứa khoảng hai vạn người. Nhưng điều này đối với hắn mà nói lại không phải là vấn đề khó khăn lắm.
Mấy ngày này, nghiên cứu của hắn tuy không có tiến bộ quá nhiều nhưng vẫn có một chút tiến triển, trong đó chính là thành công chế tạo một số quang não cực kỳ thấp cấp. Mấy cái quang não này là quang não sinh vật cấp bậc thấp nhất ghi trong con chip, năng lực tính toán của nó cực kỳ thấp, không có giá trị thực dụng bao lớn. Tuy độ khó của việc chế tạo không cao nhưng vẫn hao tốn khá nhiều tâm huyết của Diệp Trùng. Ngoài ra, đây còn là vì hắn đã vơ vét được lượng lớn đồ tốt từ trong phòng thí nghiệm của hành tinh U Linh đó, trong đó có cơ cấu hình thái nguyên thủy của loại quang não sinh vật này. Nếu không, với trình độ của Diệp Trùng, muốn chế tạo ra, không biết là việc của tháng nào, năm nào.
Nhưng chính quang não sinh vật có hàm lượng kỹ thuật không hề bao lớn này, Diệp Trùng lại đào được một công năng khá có giá trị thực dụng.
Diệp Trùng lợi dụng vật liệu có trên tay, phỏng theo quang giáp công trình, chế tạo cho chúng một vài thiết bị bên ngoài. Điều này làm cho chúng trở thành cu li đúng như tên gọi. Chúng vì công dụng không giống nhau mà hình dáng cũng trăm kỳ ngàn quái. Năng lực tính toán của chúng rất tệ, điều này cũng làm cho chúng không có trí lực gì, mà chỉ có thể căn cứ trình độ thiết kế trước để tiến hành hoạt động. Nhưng vậy thì đã đủ rồi, chúng là máy lao công tốt nhất!
Quang não trong phòng thí nghiệm bên trong trang viên Diệp Trùng đã thông qua hệ thống quét hình, quét ra tất cả toàn bộ địa hình xung quanh, mà quang não của Thần càng có thể rất dễ dàng lựa chọn một phương án tối ưu, sau đó chia cắt cả phương án thành mấy bộ phận, phân biệt nhập vào mỗi một máy lao công. Kế đó, mấy cái máy lao công này sẽ căn cứ trình tự thiết kế trước, hoàn thành không chút sai sót.
Đây chính là một sáng tạo của Diệp Trùng, nhưng hắn vẫn không kịp sử dụng thì gặp phải việc này, chỉ đành lấy máy lao công chưa từng trải qua khảo nghiệm ra. Một sân huấn luyện có thể chứa hai vạn người, không hề là một công trình lớn, càng huống chi giống loại sân huấn luyện đơn giản này, nếu như là quang giáp công trình chuyên nghiệp chuyên môn sử dụng ở phương diện công trình kiến trúc, có lẽ chỉ cần nửa giờ thì có thể hoàn thành.
Nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất Diệp Trùng có thể nghĩ ra rồi.
Mấy người Liêu Tam tự mình dựng trại, điểm này không cần Diệp Trùng sắp xếp, điều này đối với bọn họ mà nói, chỉ là trò trẻ con. Tinh nhuệ giống như bọn họ thế này, dựng trại dã ngoại như vậy quả thật là bình thường vô cùng.
Bóng đêm từ từ buông xuống, đám binh sĩ vây một vòng cạnh lửa trại, thoải mái tán gẫu. Cuộc sống thế này đối với họ mà nói, quả thật có thể nói là thiên đường. Nếu như ở trong doanh trại, cường độ huấn luyện mỗi ngày đủ làm bọn họ không có chút sức bò dậy. Người chết trong huấn luyện đối với bọn họ mà nói, cũng không phải việc to tát gì.
Quỷ Quỷ yên lặng ngồi một mình cạnh một đống lửa, gương mặt trắng bệch của nàng ta dưới sự chiếu sáng của ngọn lửa bập bùng tỏ rõ sự ngụy dị, khủng bố. Bên cạnh nàng không có người nào, nữ binh duy nhất của thị vệ doanh trực thuộc vương thất, không có ai dám trêu chọc, ngay cả mãnh nam như là Liêu Tam, cũng tuyệt không tới gần trong vòng ba mét của nàng. Chị em Thù Mạc Nhi bị nàng quăng tùy ý trong cỏ khô bên cạnh, hai người vẫn chưa tỉnh lại.
Liêu Tam liếm liếm môi, đã lâu không uống rượu rồi, trong miệng cũng sắp nhạt nhẽo rồi. bên cạnh hắn ngồi một vòng sĩ quan cấp tá cấp trung, mấy người này ai nấy mặt không cảm xúc, ngồi bên cạnh đống lửa, chút thời gian này bọn họ cũng không chịu lãng phí, vẫn đang tôi luyện thần niệm của mình.
Hung tợn cắn một miệng thịt đùi trên tay, một luồng thần niệm mãnh liệt mà cường đại vô bì lấy Liêu Tam làm trung tâm, dùng tốc độ kinh người lan ra xung quanh. Âm thanh trong doanh trại bỗng thấp xuống, mọi người nhìn Liêu thủ lĩnh một cái, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ai nấy ngồi lại, tôi luyện thần niệm của mình.
- Đám nhãi, lão đây nói cho các người biết, tối nay nếu có người tôi luyện thần niệm mà ngủ, ngày mai lão đây sẽ tự mình luyện tập hắn! Liêu Tam giống như thiên thần đứng ở đó, trên tay trái cầm nửa cái đùi thịt, bật hơi mở miệng, giọng nói như sấm vang lên trong cả doanh trại.
- Con bà nó, chính là ngứa da thiếu trừng phạt! Liêu Tam rít trong miệng.
Bỗng, thần tình Liêu Tam biến đổi, nửa khúc đùi thịt trên tay đút vào trong miệng, thịt mang theo xương bị nhai nát. Xương cứng rắn ở trong miệng hắn, bộp bộp, bị cắn thành từng mảnh vụn một, hắn tỉnh bơ đi ra ngoài doanh trại.
Quỷ Quỷ cũng chợt ngẩng đầu lên, dường như phát giác được gì đó, nhè nhẹ đứng dậy, cũng đi ra ngoài doanh trại, chỉ là thân hình ngụy dị nói không ra lời.
Liêu Tam nhìn thấy Quỷ Quỷ, gật gật đầu với nàng ta. Hai người liền chạy về phía Tây Nam của trang viên không xa. Động tác của hai người cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, chạy nhanh hết sức, giống như dã thú vậy. Rất khó tưởng tượng, xạ thủ lại cũng có thể có tốc độ như vậy.
Bò lên một gò đất nhỏ, hai người lặng lẽ thò đầu ra. Cảnh tượng trước mắt lại làm hai người cả kinh.
Dưới gò đất nhỏ, mấy mươi thứ dáng vẻ kỳ quái xếp thành một đội.
Ở trước tiên của đội ngũ quái vật này là một quái vật giống như con nhện, toàn thân đen thui, tám cái chân dài dài, mà phần miệng của nó dẹt rộng. Thứ giống y chang con nhện này rõ ràng là máy móc, thể hình cực kỳ khổng lồ, cao khoảng năm mét, rộng lại mười mấy mét, trông cực kỳ dọa người.
- Bà nó. Đây là thứ gì? Dù là Liêu Tam gan to hơn người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Sắc mặt Quỷ Quỷ sau khi hơi biến đổi lúc đầu, rất mau liền khôi phục như thường, đè thấp giọng: “Chắc là một loại máy móc mới.”
Chính ngay lúc này, cái miệng rộng dẹt như đao của con nhện đó bỗng duỗi xuống dưới, mãi tới lúc tiếp xúc với mặt đất mới dừng lại. Chính ngay lúc Liêu Tam và Quỷ Quỷ nghi hoặc không hiểu, cái đao miệng đã tiếp xúc với mặt đất của con nhện đột nhiên phóng ra quang mang cực kỳ chói mắt! Thứ như tấm màn ánh sáng đó cường đại vô bì, giống như đao cắt đậu hủ, mạnh mẽ cắt bằng một lớp đất.
Hai người Liêu Tam và Quỷ Quỷ nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy vẻ kinh hãi khó che giấu trong mắt nhau.
Con quái vật nhện này không hề kết thúc như vậy, nó không ngừng di động sang ngang, đồng thời phát ra tấm màn sáng đó.
Mà chính cùng lúc nó không ngừng đi sang ngang, một cái xe bay phía trước có gắn cái xẻng xúc bắt đầu vận động tới trước. Nham thạch đã sớm bị màn sáng cắt xuống rất nhẹ nhàng bị đẩy đi, lộ ra bề mặt nham thạch cực kỳ trơn bóng phía dưới. Trong chốc lát, một sân huấn luyện nham thạch khổng lồ liền sơ bộ hình thành, kế tiếp là chỉnh hình vòng ngoài, một cái sân huấn luyện nhìn vuông liền xuất hiện ở trước mắt Liêu Tam và Quỷ Quỷ.
Lúc này vẫn chưa xong, lại có máy móc bốn chân chỉ cao có nửa mét tiến lên, giống như một một cái hộp hình lập phương mọc ra bốn cái chân. Bỗng, phía dưới của nó bắn ra một chùm sáng thô to, trên nham thạch rõ ràng để lại một hố sâu hình tròn chuẩn. Nó chuyển động đều, còn trên nham thạch để lại một hàng lỗ sâu chỉnh tề. Máy đào lỗ tự động?
Sự việc tiếp theo làm Liêu Tam và Quỷ Quỷ vẫn luôn ngầm quan sát trợn mắt há mồm.
Từng tên quái dị khiêu chiến sự cực hạn của sức tưởng tượng của hai người không ngừng tiến lên, mà theo sự luân phiên tiến lên của mấy máy móc kỳ lạ hiếm thấy này, sân huấn luyện này cũng càng lúc càng hoàn thiện. Khí giới huấn luyện tương tự, tuy hai người lúc trước chưa từng thấy qua, nhưng có thể đoán được đại khái tác dụng của chúng.
Chỉ là tốc độ này, cũng thật là quá nhanh đi. Liếc nhìn đồng hồ của mình, con bà nó mới qua có hơn một giờ. Hơn một giờ hoàn thành một sân huấn luyện khổng lồ thế này. Điều này ở trong mắt Liêu Tam và Quỷ Quỷ, hoàn toàn có thể nói là việc kỳ dị.
- Bà nó, đây đều là thứ tốt a! Liêu Tam xoa mặt, nóng bỏng nhìn mấy máy móc kỳ lạ, hiếm thấy ở trong sân này, hai mắt phóng ra quang mang nóng rực. Không nói thứ khác, chính bức màn ánh sáng rộng lớn mà con nhện đó bắn ra, thứ đó mà giết người, còn không phải như bổ dưa, cắt rau sao? Tuy bọn họ là thị vệ doanh trực thuộc vương thất, nhưng cũng chưa từng thấy thứ tốt thế này!
Quá nhiều thứ tốt, còn có chất lỏng không biết tên phun ra cuối cùng đó, dưới xúc giác của thần niệm cường đại của Liêu Tam, hắn có thể cảm thấy rõ ràng, độ cứng của nham thạch của sân huấn luyện đó được cường hóa lên không biết bao nhiêu lần. Thứ này đối với bọn họ mà nói, chính là thứ có tác dụng lớn. Thứ khác không nói, chỉ riêng chế tạo lô cốt, phun ra một chút chất lỏng này, vậy tính phòng ngự có thể tăng lên bao nhiêu lần đây?
- Ai? Tai Diệp Trùng cực thính, chỉ là khoảng cách hai bên có chút xa, mà hắn lại chuyên tâm nhìn mấy máy móc này làm việc, cho nên không chú ý thấy hai người tới gần. Mà giọng nói Liêu Tam nói lần này có hơi to chút, lập tức gây nên sự cảnh giác của Diệp Trùng.
- Hì hì, Diệp đại sư, là chúng tôi. Liêu Tam không có chút giác ngộ xấu hổ nào, rất tự nhiên chào hỏi Diệp Trùng, đi ra. Quỷ Quỷ do dự một lát, tiếp đó theo Liêu Tam bước ra.
Diệp Trùng nhìn hai người một cái, gật đầu với hai người, rồi trực tiếp lo chuyện của mình. Trước mắt, sân huấn luyện vừa mới trải qua cường hóa của dung dịch cường hóa, vẫn chưa hoàn công, còn cần một công đoạn nữa, nếu không, khác biệt nhiệt độ giữa trưa và đêm đủ làm cho mấy nham thạch cứng rắn vô bì này nứt vỡ.
Máy phun cỡ nhỏ giống như một con tằm trôi nổi trên không, thân hình mập mạp. Diệp Trùng mở cái nắp trên máy phun ra, đổ vào một loại chất lỏng màu xanh lá nhạt đã sớm được điều bồi sẵn.
- Diệp đại sư, đây là thứ gì vậy? Có tác dụng gì? Liêu Tam vươn mặt tới gần hỏi.
Diệp Trùng vừa đổ vừa trả lời: “Đây là thuốc tăng độ bền, có thể tăng độ dẻo dai của vật thể.”
- Ừm! Liêu Tam nửa hiểu nửa không gật đầu. Tăng cường độ dẻo dai, đây là thứ tốt a, cũng không biết đối với con người có tác dụng hay không?
Diệp Trùng đậy nắp, máy phun liền từ từ bay về phía sân huấn luyện.
Diệp Trùng nói với hai người: “Các người đứng xa chút!”
Liêu Tam không hiểu: “Tại sao?”
- Có độc!
Cơ thịt trên gương mặt đang cười của Liêu Tam lập tức có chút cứng ngắc, còn Quỷ Quỷ nghe thấy thì đã sớm lướt ra xa như quỷ rồi.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Nhận học trò? Không thành vấn đề! Loại việc này đối với Diệp Trùng mà nói, không hề là lần đầu, tin rằng cũng không phải là lần cuối.
Mà quang não đã sớm giúp hắn lược bớt một vài người thể chất quả thật quá yếu. Nhưng cho dù là vậy, người vào vòng trong cũng có một ngàn tám trăm người. Nhưng chút người này, Diệp Trùng không hề vừa ý.
Một tuần trước lễ mừng của bệ hạ, một tin tức chấn động Tô thành đã nổ bùng lên. Kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu nước Đông Vân, một vị đại sư cận chiến một mình chiến thắng mười hai xạ thủ cấp sáu, Diệp đại sư, dự định công khai nhận học trò. Tin tức này không phải là lời đồn đầu đường xó chợ gì đó, người lan truyền nó là vương cung nước Đông Vân, một thông cáo đặc biệt của vương thất.
Lần này, mấy cư dân vốn dĩ nửa tin nửa ngờ đối với những tin đồn này, toàn bộ lập tức đều tin. Mấy ngày trước, tin tức nhỏ liên quan tới Diệp đại sư làm sao đại chiến mười hai xạ thủ cấp sáu đã lan truyền sôi sục trong Tô thành, nhưng tin tức này quả thật có chút làm người nghe kinh hãi, rất nhiều người đều cho rằng đây là tin nhảm. Nhưng lần này thông cáo vương cung tuyên bố lại triệt để chứng thực việc này, nhiệt độ của thảo luận liên quan tới Diệp đại sư mau chóng tăng lên.
Dòng người khổng lồ bắt đầu lao về trang viên của Diệp đại sư. Thông cáo này nói rõ tiêu chuẩn nhận học trò của Diệp đại sư, tiêu chuẩn này thấp làm rất nhiều người cười vui mừng ra mặt. Chỉ cần thanh niên dưới mười sáu tuổi, thân thể khỏe mạnh đều có thể tham gia. Nhưng một khi vào vòng trong, không chỉ mỗi tháng có tiền lương do vương thất trực tiếp cho, với lại, người đạt chuẩn cuối cùng càng có thể có cơ hội tiến vào cơ cấu hành chính của nước Đông Vân. Điều kiện ưu việt thế này, làm sao không làm người ta điên cuồng?
Những người nghèo đã nhìn thấy hy vọng từ bên trong, tiền lương trả mỗi tháng, nơi ăn chốn ở bao hết được nói trong thông cáo càng trở thành điều trực tiếp nhất đánh động bọn họ.
Sức hấp dẫn của thông cáo này đối với mấy người giàu có không hề lớn, nhưng bọn họ lại kênh của riêng bọn họ, tin tức của bọn họ càng nhạy hơn, càng dễ dàng hiểu được nội tình bên trong. Với lại, vô luận thế gia, quý tộc lớn nào cũng đều có lượng lớn con em thiếu niên không có thiên phú học tập thần niệm, mấy con em này tiền đồ phía sau u tối, bây giờ có con đường càng sáng sủa hơn đặt ở trước mắt, tại sao không đi?
Dòng người như thủy triều lao về phía trang viên của Diệp Trùng.
Cửa lớn trang viên Diệp Trùng lúc này cũng sắp chen chúc sập luôn rồi, đầu người bên ngoài lúc nhúc, đen thui một mảng. Sa Á cầm súng quang, vẻ mặt khẩn trương đứng bên cạnh Diệp Trùng, nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng cũng tê hết cả da đầu. Nếu như lúc này xảy ra bạo động gì, cho dù nàng là xạ thủ cấp tám cũng chỉ sợ khó qua khỏi vận mệnh bị chà đạp thành mảnh vụn.
Nhìn sơ qua, chỉ e có không dưới mười ngàn người.
- Này, bắt đầu chưa? Thời gian của đại gia eo hẹp, không có thời gian ở chỗ này thừa hơi với ngươi!
- Đúng đó, đúng đó!
Do Diệp Trùng rề rà không có hành động gì, đám đông bắt đầu trở nên có chút nhấp nhỏm.
Bỗng, chân trời xuất hiện một đám điểm đen, âm thanh ông ông từ xa truyền tới.
Đội máy bay chiến đấu do bốn mươi máy bay vận tải và một trăm hai mươi chiến cơ tạo thành đang bay về phía bên này. Trên chiến cơ và máy bay vận tải, huy chương của vương thất lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời.
- Mau xem! Là thị vệ doanh trực thuộc vương thất! Oa, quá uy phong rồi!
- Quá dữ! Trong đám đông, vang lên một loạt âm thanh như vậy. Thị vệ doanh trực thuộc vương thất tuy quy mô không hề lớn, nhưng lại là một nhánh quân đội tinh nhuệ nhất của cả nước Đông Vân. Bọn họ trực thuộc bệ hạ, phụ trách an toàn của bệ hạ. Bọn họ cực ít khi lộ mặt. Trong mắt mọi người, cực kỳ thần bí.
Mà mấy con em quý tộc trong đám người đó lại có chút kinh ngạc. Thị vệ doanh trực thuộc vương thất là lực lượng cuối cùng của bệ hạ, trừ tới lúc quan trọng cuối cùng, bình thường tuyệt khó mà nhìn thấy tông tích của bọn họ. Hành động quy mô lớn thế này, rất ít khi gặp trong lịch sử a! Bốn mươi máy bay vận chuyển, một trăm hai mươi chiến cơ, đây tuyệt đối có thể coi như là hành động lớn.
Chính ngay lúc này, bỗng chiến cơ bắt đầu tản ra xung quanh, chúng giống như một đàn cá nhỏ, bắt đầu vây lấy mấy tàu vận tải đó mà xoay vòng. Mà bốn mươi tàu vận chuyển đó bắt đầu từ từ đáp xuống. Người phía dưới vội vàng chạy di, để dành chỗ trống.
Mọi người đều tò mò nhìn huy chương vương thất trên mặt mấy tàu vận chuyển chuẩn bị đáp xuống này. Thị vệ doanh trực thuộc vương thất ở trong mắt mọi người có thể nói là cực kỳ thần bí, ngay cả mấy con em quý tộc cũng cực ít có người từng nhìn thấy qua, càng đừng nói tới quen biết gì đó.
Bốn mươi tàu vận chuyển đáp xuống an toàn, giá loại tàu vận chuyển tải trọng nặng này đắt đỏ, lượng tải trọng của chúng cực kỳ kinh người, ngay cả quân đoàn số một vẫn luôn được trang bị xuất sắc chẳng qua cũng chỉ có tám mươi tàu vận tải thế này, mà thị vệ doanh trực thuộc vương thất một lần ra tay thì là bốn mươi tàu, làm mấy người Đỗ Phụng vẫn luôn chú ý bên này đỏ mắt không thôi.
Rào, khoang bốn mươi tàu vận tải đồng thanh mở ra.
- Đổ bộ! Khẩu lệnh chỉnh tề vô bì nghe thấy làm người ta run trong lòng, kế tiếp lại là máu nóng sục sôi.
Từng chiến sĩ vũ trang toàn bộ một nối đuôi nhau từ trên tàu vận tải chạy mau xuống, bước đi chỉnh tề. Còn có ánh mắt lãnh khốc của mỗi người bọn họ, làm mọi người run rẩy trong lòng.
Ba phút, bốn ngàn chiến sĩ đã hoàn thành đổ bộ toàn bộ, hiệu suất cao làm người ta líu lưỡi.
- Thật lợi hại! Sắc mặt Đỗ Phụng vẫn luôn chăm chú nhìn bên này ở ngọn núi xa xa có chút khó coi.
Thần sắc Lý Cảnh bên cạnh hắn cũng ngưng trọng vô bì: “Thị vệ doanh trực thuộc vương thất quả nhiên danh bất hư truyền! Sát khí này không phải quân đội bình thường có thể so được, ngoài ra, đám người này, thân thủ thấp nhất chỉ e đều có xạ thủ cấp sáu!”
Đỗ Phụng cười lạnh nói: “Thân thủ chúng ta cũng không nói làm gì. Nhưng ngươi xem trang bị của bọn họ! Chậc chậc, thật là xa xỉ, vừa ra tay thì là bốn mươi cái đại ma cô, lại coi trang bị trên người bọn họ. Chúng ta đều thành ăn mày rồi.”
Lý Cảnh gật đầu: “Tính chất của bọn họ và chúng ta không giống nhau, bộ trang bị này tuy ta cũng đỏ mắt, nhưng chúng ta muốn cái này cũng không dùng làm gì. Ta chỉ là kỳ quái, thị vệ doanh trực thuộc vương thất chỉ có mệnh lệnh của bệ hạ mới hoạt động, bệ hạ phái nhiều người vậy tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn diệt tên họ Diệp đó?”
- Ta cảm thấy không giống, nếu muốn diệt hắn, phái một đám chiến đấu cơ thì đủ oanh tạc tên họ Diệp thành tro tàn rồi, cần gì hưng sư động chúng thế này? Đỗ Phụng phản bác nói.
Lúc này, bốn ngàn chiến sĩ thị vệ doanh trực thuộc vương thất vũ trang toàn bộ đã xếp lại trận hình xong, tàu vận tại lại một lần nữa từ từ bay lên không, mà mấy chiến cơ quay vòng đó giống như mèo ngửi thấy mùi tanh, nhao nhao tới gần. Trong khoảnh khắc lại một lần nữa lập thành một đám tàu chiến đấu. Chúng lại mau chóng bay ra xa.
Một tráng hán trên mặt có sẹo đứng trước nhất của bốn ngàn binh sĩ, vết sẹo đó từ khóe miệng hắn ngoằn ngoèo một mạch tới mắt trái hắn, trông giống như một con rết lớn bò trên mặt, hung tợn và dọa người nói không ra lời. Thể hình người này cực kỳ tráng kiện, thân cao một mét tám mươi lăm đứng ở đó giống như một ngọn núi thép.
Cặp mắt lạnh lẽo quét nhìn xung quanh, gã mặt sẹo nhấc tay phải lên, mà dưới mặt trời, ngón trỏ kéo thẳng đó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hai hàng binh sĩ tầng ngoài cùng bỗng giống như giấy tróc ra từ trên tường, tách ra từ trong trận hình. Soạt một tiếng vang lên đồng thời, súng đã ở trên tay bọn họ.
- Bao vây!
- Bao vây! Sĩ quan cấp tá cấp thấp hai bên khàn giọng quát.
Theo mệnh lệnh của bọn họ, binh sĩ của hai đội này bắt đầu chạy nhanh hết sức, bọn họ giống như hai mũi tên, hiện ra hình chữ bát ngược, men theo cạnh rìa đám người mau chóng tiến tới trước.
Tiếng bước chân dày đặc của giày da chạy nhanh đạp trên mặt đất, ví như tiếng trống dồn, làm người ta kinh hồn táng đởm.
Trong nháy mắt, bọn họ đã hoàn thành hợp vây. Súng quang trên tay mỗi một chiến sĩ đều chỉ đám đông, mà ánh sáng lạnh lẽo trong mắt bọn họ đủ dọa mấy kẻ nhát gan đó sợ vãi đái ra quần. Từng luồng dao động tinh thần mạnh mẽ đã bao phủ lấy toàn bộ đám đông, mấy kẻ có thần niệm không tệ giống như chị em Thù gia ở trong đám đông đồng loạt biến sắc. Phần lớn trong đám đông là một số thiếu niên bình thường, bọn họ nào từng thấy qua duyệt binh thế này, ai nấy bị dọa tới mức sắc mặt tái mét.
Gã mặt sẹo mặt không chút cảm xúc, sải bước đi về phía Diệp Trùng.
Đám đông lấp kín trước cửa trang viên của Diệp Trùng tự nhiên trống ra một con đường, trên người gã mặt sẹo có một luồng sát khí cực kỳ nồng nặc, mỗi người trong phạm vi ba mét của hắn đều không tự chủ mà run rẩy.
Gã mặt sẹo đi tới trước mặt Diệp Trùng, vỗ bộp cái hành lễ, biểu tình thản nhiên, nói từng chữ rành rọt: “Thị vệ doanh trực thuộc vương thất, phó doanh trưởng Liêu Tam phụng mệnh lệnh của bệ hạ tới báo cáo.”
Diệp Trùng gật đầu, cũng không phí lời: “Từ hôm nay bắt đầu, một mạch cho tới trước khi mệnh lệnh trở về doanh của các người tới, các người sẽ chịu sự điều khiển của ta.” Hắn bỗng có chút nhớ tới tay súng bắn tỉa siêu cấp ở bên cạnh đứa trẻ cùng hắn tiến vào tinh khu tự do đó, cũng là một gã mặt sẹo, chỉ là thể hình không cường tráng như vậy.
- Vâng. Gã mặt sẹo đã nhận được chỉ lệnh của bệ hạ từ trước đối với điều này hiển nhiên cũng rất rõ ràng.
Thị vệ doanh trực thuộc vương thất tới đã trực tiếp làm giảm áp lực của Diệp Trùng. Mọi người đều trở nên thành thật, đám đông vốn dĩ ồn ào, ầm ĩ lập tức yên tĩnh trở lại, cho dù mấy kẻ khó dây cũng biết rõ lúc này gây chuyện chẳng khác gì tìm chết. Dưới sự uy hiếp của súng quang, mọi người đều ôn thuận như cừu non.
Diệp Trùng đợi một mạch tới bốn giờ chiều, lúc này, ngoài cửa trang viên của hắn đã tập trung hai vạn người. Mà mấy thiếu niên tới sau nhìn thấy tình thế như vậy, ai nấy run sợ, thành thật. Còn một vài kẻ thông minh thì đã ngồi xuống nghỉ ngơi, lát nữa có thể sẽ tiến hành tuyển chọn, thêm một chút thể lực thì khả năng thông qua tuyển chọn cũng lớn hơn nhiều. Những người vốn dĩ vẫn chưa tin tưởng điều khoản liên quan tới việc người đạt chuẩn sẽ ưu tiên tiến vào cơ cấu hành chính của nước Đông Vân như trên thông cáo, sau khi nhìn thấy thị vệ doanh trực thuộc vương thất cũng lập tức tin tưởng.
Ngay cả nhận học trò cũng có thị vệ doanh trực thuộc vương thất tới áp trận, sự phô trương này không cần nói là ở nước Đông Vân, chính ngay trên cả thế giới cũng là độc nhất vô nhị.
Nhưng lúc này, trong lòng rất nhiều người lại trở nên thấp thỏm. Bệ hạ ngay cả thị vệ doanh trực thuộc vương thất của mình cũng chịu phái tới để trấn áp hiện trường, nếu như có ai nói tư cách tuyển chọn bọn họ của Diệp đại nhân cực kỳ hà khắc thì sẽ không có ai có bất cứ nghi vấn nào đối với một điểm này, với cái nhìn của mọi người, đây là việc bình thường vô cùng. Bọn họ bắt đầu lo lắng mình rốt cuộc có thể vào vòng trong hay không.
Diệp Trùng vẫn luôn không có động tác gì bỗng đứng lên.
Việc này đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngay cả gã mặt sẹo vẫn luôn mặt mày lãnh khốc cũng dời ánh mắt lên người Diệp Trùng. Khi hắn nhận được mệnh lệnh, hắn liền cảm thấy cực kỳ tò mò. Nói thật, thị vệ doanh trực thuộc vương thất từ khi xây dựng thì chưa từng nhận qua mệnh lệnh tương tự, lại đi áp trận cho người khác, đây coi là nhiệm vụ gì chứ? Nhưng nhiệm vụ của thị vệ doanh trực thuộc vương thất quả thật ít tới mức đáng thương, thường niên không có một nhiệm vụ, tất cả thời gian của bọn họ đều bỏ vào huấn luyện, điều này mới trực tiếp dẫn tới cường độ huấn luyện của bọn họ phải cao hơn mười lần cường độ của binh sĩ thông thường. Khó khăn mới có một lần nhiệm vụ, Liêu Tam hoàn toàn xem nó thành một lần hoạt động giải khuây nhẹ nhàng.
Nhưng hắn tràn ngập tò mò đối với cái tên Diệp Trùng có thể làm cho bệ hạ tín nhiệm như vậy này. Bệ hạ tính tình đa nghi, làm người lại nghiêm khắc, trước giờ chưa có tin cậy người khác như vậy. Một lần rút cho hắn nửa thị vệ doanh trực thuộc vương thất, loại ân sủng này, không ai có thể vượt qua hắn. Liêu Tam không có chút hứng thú nào với chính trị, đây chỉ là một loại tò mò thuần túy. Càng huống chi, trận quyết đấu một mình vị Diệp đại sư này độc chiến mười hai xạ thủ cấp sáu đó lan truyền như bùng nổ như thế ở Tô thành, Liêu Tam cũng nghe sơ qua.
Mọi người khẩn trương ngừng hô hấp, chờ đợi Diệp Trùng công bố điều kiện tuyển lựa của hắn.
- Mọi người đều đã đăng ký. Sáu giờ sáng ngày mai tập hợp ở chỗ này, người tới trễ hết thảy không nhận. Mọi người giải tán đi.
Lời Diệp Trùng làm mọi người ngây ra, đây, đây là chuyện làm sao?
Nhìn thấy dáng vẻ chụm đầu, kề tai kỳ kèo, mè nheo của mấy người này, Liêu Tam không nén được, quát lớn: “Kêu các người đi thì đi, kỳ kèo cái gì? Lão đây đếm giờ, trong vòng mười phút còn không đi, trực tiếp giết.
Lời nói vừa dứt, mấy người này lập tức tán loạn. Sau hai phút, không còn nhìn thấy một bóng người, trừ chị em Thù Mạc Nhi.
Diệp Trùng chỉ hai người nói với Liêu Tam: “Đánh ngất, mang đi.”
- Vâng. Liêu Tam không có chút thương hương tiếc ngọc, hai cú chặt tay chặt lên cổ chị em Thù Mạc Nhi, hai người hoàn toàn không kịp phản ứng thì trước mắt tối sầm, mềm oặt ngã trên đất. Liêu Tam nhìn cũng không nhìn hai chị em này một cái, rướn cổ họng hô to: “Quỷ Quỷ!”
Một nữ binh từ trong đội ngũ đi ra, sắc mặt nàng ta nhợt nhạt vô cùng, môi không có tí màu máu, giống như bị bệnh bạch tạng, ngón tay lộ ra bên ngoài cũng hiện ra màu trắng bệch giống như vậy, không đen thui giống như binh sĩ khác. Ánh mắt nữ binh tên gọi Quỷ Quỷ này cực lạnh, như băng như sương, nhưng động tác lại cực kỳ lưu loát, binh sĩ xung quanh có vẻ hơi sợ hãi nàng ta.
- Mang hai ả này tới lều của ngươi. Tên nhãi nào dám tòm tèm, từ từ cắt từng vòng từng vòng hắn cho ta! Liêu Tam gầm lên.
- Vâng. Quỷ Quỷ mặt không cảm xúc hành lễ. Đi tới bên cạnh chị em Thù Mạc Nhi, nhẹ nhàng vác hai người lên vai mình, lui về vị trí của mình. Chị em Thù Mạc Nhi làm mê đắm vô số người lúc này lại không ai đoái hoài, không ai nhìn bọn họ một cái.
Điểm này ngược lại làm trước mắt Diệp Trùng sáng lên, hắn từng tự mình dẫn dắt đội ngũ, đương nhiên biết một đội ngũ, đặc biệt là một đội ngũ lấy đàn ông làm chủ, muốn làm được một điểm này khá là không dễ dàng. Từ điểm này thì có thể nhìn ra, trình độ đội ngũ này cực kỳ cao.
Vấn đề Diệp Trùng hiện giờ cần suy nghĩ chính là sân huấn luyện, một sân huấn luyện cỡ lớn có thể chứa khoảng hai vạn người. Nhưng điều này đối với hắn mà nói lại không phải là vấn đề khó khăn lắm.
Mấy ngày này, nghiên cứu của hắn tuy không có tiến bộ quá nhiều nhưng vẫn có một chút tiến triển, trong đó chính là thành công chế tạo một số quang não cực kỳ thấp cấp. Mấy cái quang não này là quang não sinh vật cấp bậc thấp nhất ghi trong con chip, năng lực tính toán của nó cực kỳ thấp, không có giá trị thực dụng bao lớn. Tuy độ khó của việc chế tạo không cao nhưng vẫn hao tốn khá nhiều tâm huyết của Diệp Trùng. Ngoài ra, đây còn là vì hắn đã vơ vét được lượng lớn đồ tốt từ trong phòng thí nghiệm của hành tinh U Linh đó, trong đó có cơ cấu hình thái nguyên thủy của loại quang não sinh vật này. Nếu không, với trình độ của Diệp Trùng, muốn chế tạo ra, không biết là việc của tháng nào, năm nào.
Nhưng chính quang não sinh vật có hàm lượng kỹ thuật không hề bao lớn này, Diệp Trùng lại đào được một công năng khá có giá trị thực dụng.
Diệp Trùng lợi dụng vật liệu có trên tay, phỏng theo quang giáp công trình, chế tạo cho chúng một vài thiết bị bên ngoài. Điều này làm cho chúng trở thành cu li đúng như tên gọi. Chúng vì công dụng không giống nhau mà hình dáng cũng trăm kỳ ngàn quái. Năng lực tính toán của chúng rất tệ, điều này cũng làm cho chúng không có trí lực gì, mà chỉ có thể căn cứ trình độ thiết kế trước để tiến hành hoạt động. Nhưng vậy thì đã đủ rồi, chúng là máy lao công tốt nhất!
Quang não trong phòng thí nghiệm bên trong trang viên Diệp Trùng đã thông qua hệ thống quét hình, quét ra tất cả toàn bộ địa hình xung quanh, mà quang não của Thần càng có thể rất dễ dàng lựa chọn một phương án tối ưu, sau đó chia cắt cả phương án thành mấy bộ phận, phân biệt nhập vào mỗi một máy lao công. Kế đó, mấy cái máy lao công này sẽ căn cứ trình tự thiết kế trước, hoàn thành không chút sai sót.
Đây chính là một sáng tạo của Diệp Trùng, nhưng hắn vẫn không kịp sử dụng thì gặp phải việc này, chỉ đành lấy máy lao công chưa từng trải qua khảo nghiệm ra. Một sân huấn luyện có thể chứa hai vạn người, không hề là một công trình lớn, càng huống chi giống loại sân huấn luyện đơn giản này, nếu như là quang giáp công trình chuyên nghiệp chuyên môn sử dụng ở phương diện công trình kiến trúc, có lẽ chỉ cần nửa giờ thì có thể hoàn thành.
Nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất Diệp Trùng có thể nghĩ ra rồi.
Mấy người Liêu Tam tự mình dựng trại, điểm này không cần Diệp Trùng sắp xếp, điều này đối với bọn họ mà nói, chỉ là trò trẻ con. Tinh nhuệ giống như bọn họ thế này, dựng trại dã ngoại như vậy quả thật là bình thường vô cùng.
Bóng đêm từ từ buông xuống, đám binh sĩ vây một vòng cạnh lửa trại, thoải mái tán gẫu. Cuộc sống thế này đối với họ mà nói, quả thật có thể nói là thiên đường. Nếu như ở trong doanh trại, cường độ huấn luyện mỗi ngày đủ làm bọn họ không có chút sức bò dậy. Người chết trong huấn luyện đối với bọn họ mà nói, cũng không phải việc to tát gì.
Quỷ Quỷ yên lặng ngồi một mình cạnh một đống lửa, gương mặt trắng bệch của nàng ta dưới sự chiếu sáng của ngọn lửa bập bùng tỏ rõ sự ngụy dị, khủng bố. Bên cạnh nàng không có người nào, nữ binh duy nhất của thị vệ doanh trực thuộc vương thất, không có ai dám trêu chọc, ngay cả mãnh nam như là Liêu Tam, cũng tuyệt không tới gần trong vòng ba mét của nàng. Chị em Thù Mạc Nhi bị nàng quăng tùy ý trong cỏ khô bên cạnh, hai người vẫn chưa tỉnh lại.
Liêu Tam liếm liếm môi, đã lâu không uống rượu rồi, trong miệng cũng sắp nhạt nhẽo rồi. bên cạnh hắn ngồi một vòng sĩ quan cấp tá cấp trung, mấy người này ai nấy mặt không cảm xúc, ngồi bên cạnh đống lửa, chút thời gian này bọn họ cũng không chịu lãng phí, vẫn đang tôi luyện thần niệm của mình.
Hung tợn cắn một miệng thịt đùi trên tay, một luồng thần niệm mãnh liệt mà cường đại vô bì lấy Liêu Tam làm trung tâm, dùng tốc độ kinh người lan ra xung quanh. Âm thanh trong doanh trại bỗng thấp xuống, mọi người nhìn Liêu thủ lĩnh một cái, liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ai nấy ngồi lại, tôi luyện thần niệm của mình.
- Đám nhãi, lão đây nói cho các người biết, tối nay nếu có người tôi luyện thần niệm mà ngủ, ngày mai lão đây sẽ tự mình luyện tập hắn! Liêu Tam giống như thiên thần đứng ở đó, trên tay trái cầm nửa cái đùi thịt, bật hơi mở miệng, giọng nói như sấm vang lên trong cả doanh trại.
- Con bà nó, chính là ngứa da thiếu trừng phạt! Liêu Tam rít trong miệng.
Bỗng, thần tình Liêu Tam biến đổi, nửa khúc đùi thịt trên tay đút vào trong miệng, thịt mang theo xương bị nhai nát. Xương cứng rắn ở trong miệng hắn, bộp bộp, bị cắn thành từng mảnh vụn một, hắn tỉnh bơ đi ra ngoài doanh trại.
Quỷ Quỷ cũng chợt ngẩng đầu lên, dường như phát giác được gì đó, nhè nhẹ đứng dậy, cũng đi ra ngoài doanh trại, chỉ là thân hình ngụy dị nói không ra lời.
Liêu Tam nhìn thấy Quỷ Quỷ, gật gật đầu với nàng ta. Hai người liền chạy về phía Tây Nam của trang viên không xa. Động tác của hai người cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, chạy nhanh hết sức, giống như dã thú vậy. Rất khó tưởng tượng, xạ thủ lại cũng có thể có tốc độ như vậy.
Bò lên một gò đất nhỏ, hai người lặng lẽ thò đầu ra. Cảnh tượng trước mắt lại làm hai người cả kinh.
Dưới gò đất nhỏ, mấy mươi thứ dáng vẻ kỳ quái xếp thành một đội.
Ở trước tiên của đội ngũ quái vật này là một quái vật giống như con nhện, toàn thân đen thui, tám cái chân dài dài, mà phần miệng của nó dẹt rộng. Thứ giống y chang con nhện này rõ ràng là máy móc, thể hình cực kỳ khổng lồ, cao khoảng năm mét, rộng lại mười mấy mét, trông cực kỳ dọa người.
- Bà nó. Đây là thứ gì? Dù là Liêu Tam gan to hơn người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Sắc mặt Quỷ Quỷ sau khi hơi biến đổi lúc đầu, rất mau liền khôi phục như thường, đè thấp giọng: “Chắc là một loại máy móc mới.”
Chính ngay lúc này, cái miệng rộng dẹt như đao của con nhện đó bỗng duỗi xuống dưới, mãi tới lúc tiếp xúc với mặt đất mới dừng lại. Chính ngay lúc Liêu Tam và Quỷ Quỷ nghi hoặc không hiểu, cái đao miệng đã tiếp xúc với mặt đất của con nhện đột nhiên phóng ra quang mang cực kỳ chói mắt! Thứ như tấm màn ánh sáng đó cường đại vô bì, giống như đao cắt đậu hủ, mạnh mẽ cắt bằng một lớp đất.
Hai người Liêu Tam và Quỷ Quỷ nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy vẻ kinh hãi khó che giấu trong mắt nhau.
Con quái vật nhện này không hề kết thúc như vậy, nó không ngừng di động sang ngang, đồng thời phát ra tấm màn sáng đó.
Mà chính cùng lúc nó không ngừng đi sang ngang, một cái xe bay phía trước có gắn cái xẻng xúc bắt đầu vận động tới trước. Nham thạch đã sớm bị màn sáng cắt xuống rất nhẹ nhàng bị đẩy đi, lộ ra bề mặt nham thạch cực kỳ trơn bóng phía dưới. Trong chốc lát, một sân huấn luyện nham thạch khổng lồ liền sơ bộ hình thành, kế tiếp là chỉnh hình vòng ngoài, một cái sân huấn luyện nhìn vuông liền xuất hiện ở trước mắt Liêu Tam và Quỷ Quỷ.
Lúc này vẫn chưa xong, lại có máy móc bốn chân chỉ cao có nửa mét tiến lên, giống như một một cái hộp hình lập phương mọc ra bốn cái chân. Bỗng, phía dưới của nó bắn ra một chùm sáng thô to, trên nham thạch rõ ràng để lại một hố sâu hình tròn chuẩn. Nó chuyển động đều, còn trên nham thạch để lại một hàng lỗ sâu chỉnh tề. Máy đào lỗ tự động?
Sự việc tiếp theo làm Liêu Tam và Quỷ Quỷ vẫn luôn ngầm quan sát trợn mắt há mồm.
Từng tên quái dị khiêu chiến sự cực hạn của sức tưởng tượng của hai người không ngừng tiến lên, mà theo sự luân phiên tiến lên của mấy máy móc kỳ lạ hiếm thấy này, sân huấn luyện này cũng càng lúc càng hoàn thiện. Khí giới huấn luyện tương tự, tuy hai người lúc trước chưa từng thấy qua, nhưng có thể đoán được đại khái tác dụng của chúng.
Chỉ là tốc độ này, cũng thật là quá nhanh đi. Liếc nhìn đồng hồ của mình, con bà nó mới qua có hơn một giờ. Hơn một giờ hoàn thành một sân huấn luyện khổng lồ thế này. Điều này ở trong mắt Liêu Tam và Quỷ Quỷ, hoàn toàn có thể nói là việc kỳ dị.
- Bà nó, đây đều là thứ tốt a! Liêu Tam xoa mặt, nóng bỏng nhìn mấy máy móc kỳ lạ, hiếm thấy ở trong sân này, hai mắt phóng ra quang mang nóng rực. Không nói thứ khác, chính bức màn ánh sáng rộng lớn mà con nhện đó bắn ra, thứ đó mà giết người, còn không phải như bổ dưa, cắt rau sao? Tuy bọn họ là thị vệ doanh trực thuộc vương thất, nhưng cũng chưa từng thấy thứ tốt thế này!
Quá nhiều thứ tốt, còn có chất lỏng không biết tên phun ra cuối cùng đó, dưới xúc giác của thần niệm cường đại của Liêu Tam, hắn có thể cảm thấy rõ ràng, độ cứng của nham thạch của sân huấn luyện đó được cường hóa lên không biết bao nhiêu lần. Thứ này đối với bọn họ mà nói, chính là thứ có tác dụng lớn. Thứ khác không nói, chỉ riêng chế tạo lô cốt, phun ra một chút chất lỏng này, vậy tính phòng ngự có thể tăng lên bao nhiêu lần đây?
- Ai? Tai Diệp Trùng cực thính, chỉ là khoảng cách hai bên có chút xa, mà hắn lại chuyên tâm nhìn mấy máy móc này làm việc, cho nên không chú ý thấy hai người tới gần. Mà giọng nói Liêu Tam nói lần này có hơi to chút, lập tức gây nên sự cảnh giác của Diệp Trùng.
- Hì hì, Diệp đại sư, là chúng tôi. Liêu Tam không có chút giác ngộ xấu hổ nào, rất tự nhiên chào hỏi Diệp Trùng, đi ra. Quỷ Quỷ do dự một lát, tiếp đó theo Liêu Tam bước ra.
Diệp Trùng nhìn hai người một cái, gật đầu với hai người, rồi trực tiếp lo chuyện của mình. Trước mắt, sân huấn luyện vừa mới trải qua cường hóa của dung dịch cường hóa, vẫn chưa hoàn công, còn cần một công đoạn nữa, nếu không, khác biệt nhiệt độ giữa trưa và đêm đủ làm cho mấy nham thạch cứng rắn vô bì này nứt vỡ.
Máy phun cỡ nhỏ giống như một con tằm trôi nổi trên không, thân hình mập mạp. Diệp Trùng mở cái nắp trên máy phun ra, đổ vào một loại chất lỏng màu xanh lá nhạt đã sớm được điều bồi sẵn.
- Diệp đại sư, đây là thứ gì vậy? Có tác dụng gì? Liêu Tam vươn mặt tới gần hỏi.
Diệp Trùng vừa đổ vừa trả lời: “Đây là thuốc tăng độ bền, có thể tăng độ dẻo dai của vật thể.”
- Ừm! Liêu Tam nửa hiểu nửa không gật đầu. Tăng cường độ dẻo dai, đây là thứ tốt a, cũng không biết đối với con người có tác dụng hay không?
Diệp Trùng đậy nắp, máy phun liền từ từ bay về phía sân huấn luyện.
Diệp Trùng nói với hai người: “Các người đứng xa chút!”
Liêu Tam không hiểu: “Tại sao?”
- Có độc!
Cơ thịt trên gương mặt đang cười của Liêu Tam lập tức có chút cứng ngắc, còn Quỷ Quỷ nghe thấy thì đã sớm lướt ra xa như quỷ rồi.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.