Chương 175: Dạ yến
Phương Tưởng
19/03/2013
Ngồi ở trong buồng lái của Thiên Thoa, nhìn màn hình trước mặt, 2 tay thoải mái đặt trên bàn điều khiển, Diệp Trùng hít thở thật sâu, nhắm 2 mặt lại, lồng ngực như 1 cái ống bễ thu lại, mở ra nhanh mạnh. Sau vài giây, bộ ngực nhấp nhô của Diệp Trùng từ từ chuyển sang ổn định, cuối cùng chậm rãi khe khẽ nhấp nhô có tiết tấu. Ba mươi mấy lần huấn luyện vừa mới trải qua không ngừng chiếu lại trong đầu hắn, hắn tỉ mỉ lĩnh hội sự sai sót của mình trong đó
Bỗng, Diệp Trùng mở bừng cặp mắt: "Bắt đầu!"
Thiên Thoa giống như 1 võ sĩ màu đen đứng yên lặng ở đó, đợi đến khi quang cầu gần như đánh trúng hắn mới bỗng từ tĩnh hóa động, bàn tay phải như đao chính xác đánh trúng ngay chính giữa quang cầu này. Quang cầu trong chớp mắt hóa thành 1 đám ánh sáng vỡ vụn, bay lả tả trong bóng tối. Đồng thời, thân hình hơi nghiêng sang phải, khuỷu tay trái giống mọc thêm mắt, cái dùi nhọn chỗ khớp khuỷu tay chính xác đánh trúng 1 quang cầu từ sau lưng bay tới, lại hóa thành 1 đám mưa ánh sáng vỡ vụn li ti.
Động tác của nó càng lúc càng nhanh, mỗi 1 khớp của toàn thân đều linh hoạt tới mức làm người ta kinh ngạc, mấy cái khớp này không cái nào không là vũ khí sắc bén để tấn công của nó!
Nếu như còn có người ở bên cạnh nhìn xem cảnh tượng này, nhất định sẽ đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt mỹ này. Lấy Thiên Thoa làm trung tâm, giống như hình thành 1 tấm màn ánh sáng hình tròn. Trên tấm màn ánh sáng ẩn ước nhìn thấy thân ảnh giống như bóng ma của Thiên Thoa. Vô số quang cầu giống như thiêu thân lao vào lửa, bay về phía cột ánh sáng màu trắng này, khoảng khắc sau đó, yên lặng hóa thành từng điểm lóng lánh, ánh sáng vỡ vụn như mưa, từ trên tấm màn ánh sáng từ từ rơi xuống, lã chã liên tục, mỹ lệ cứ như 1 cảnh mộng.
Diệp Trùng vẫn không kiên trì tới 5 phút, sau 3 phút, độ khó đột nhiên tăng mạnh, nếu như có thể né tránh, vậy hắn tin tưởng mình nhất định kiên trì tới 10 phút.
Rời khỏi mạng mô phỏng, Diệp Trùng lúc này mới cảm thấy thân thể mệt mỏi, chính xác mà nói thì phải là tinh thần mệt mỏi, chú ý tập trung cao độ trong thời gian dài cực dễ làm người ta mệt mỏi. Khi Diệp Trùng rời khỏi mạng mô phỏng liền xuất hiện 1 chút cảm giác choáng váng, hít thở sâu vài lần mới cảm thấy hơi hơi hồi phục như bình thường.
Chẳng bao lâu sau, có người tới mời Diệp Trùng đi tham gia tiệc tối.
Robert và Thương Trường Minh ở trong nội sảnh nói chuyện mấy giờ đồng hồ, không ai biết bọn họ rốt cuộc nói cái gì. Chỉ là khi 2 người xuất hiện đều có dáng vẻ cười cười nói nói, xem ra dường như nói chuyện rất vui vẻ.
Người trong lần tiệc tối này cực kỳ nhiều. Đương nhiên, đây chỉ là đối với kẻ lần đầu tiên tham gia loại tiệc tối này là Diệp Trùng mà nói.
Người tham gia của bên Robert là Robert, Bách Lý Nam, A Đoạn, còn có Diệp Trùng. Mà sau lưng Robert vẫn có 4 hộ vệ đứng, Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ hình dáng 4 người hộ vệ cận thân thần bí này của Robert.
Vẻ mặt 4 người đều có chút trắng tái, ai nấy mặt lạnh như tiền, ngược lạ có vài phần giống với Diệp Trùng. Bộ đồ tây màu đen trên người họ so với trên người Diệp Trùng thì nhìn thuận mắt hơn nhiều. Bốn người nghiêm túc đứng đó, giống như khúc gỗ đứng im không động đậy sau lưng Robert .
Khóe mắt của Diệp Trùng bỗng giật 1 cái.
Cạnh tai của hộ vệ đứng gần hắn nhất, Diệp Trùng nhìn thấy 1 đường nét không hề quá nổi bật, đường nét kéo dài 1 mạch tới cổ áo này giống như 1 đường ranh giới, màu da 2 bên có sự khác biệt khá rõ ràng, màu da sau cổ gần đường đó không có gì khác với của người bình thường, không hề giống với loại màu trắng bệch đã lâu không được soi rọi dưới ánh mặt trời ở trên mặt.
Diệp Trùng cũng phát hiện điểm này trên người 3 hộ vệ còn lại, lập tức trong lòng hắn giống như dâng lên sóng to gió lớn! Hắn gần như lập tức nghĩ tới mặt nạ! Chỉ có thời gian dài mang mặt nạ mới hình thành sự khác biệt rõ ràng màu da như vậy! Vốn khi nhìn thấy bọn họ dùng Song tục hồ hình bộ thì đã có vài phần hoài nghi bọn họ là người trong Hắc giác, hiện giờ hắn gần như có thể đoán chắc rằng, 4 người này nhất định là đến từ Hắc giác! Chỉ có người của Hắc giác mới hay đeo mặt nạ, hơn nữa bản thân hắn cũng từng đeo mặt nạ của Hắc giác, biết mép của mặt nạ Hắc giác vừa khớp với đường nét này! Trên gương mặt đeo mặt nạ lâu ngày tự nhiên sẽ biến thành trắng tái!
Giả dụ 4 người này tới từ Hắc giác, vậy Robert và Hắc giác nên có quan hệ gì chứ? Hắc giác lại nỡ cho hắn 4 chiến sĩ Hắc giác để làm hộ vệ, có thể thấy mức độ xem trọng cao của hắn!
Robert này không đơn giản a!
Diệp Trùng cố gắng giữ vẻ mặt của mình như bình thường, may mà lúc này không ai chú ý tới hắn. Sau khi tiêu hóa xong phát hiện kinh người này, lòng Diệp Trùng rất nhanh bình tĩnh lại. Đối phương tại sao không có bất cứ hành động nào với mình? Hắc giác không phải là vẫn luôn muốn bắt mình sao, hắn không tin bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, vậy thực sự không phải là phong cách của Hắc giác.
Có hay không đối phương cố ý ngụy trang không nhận ra mình, sau đó đã đi cầu viện rồi?
Mặc kệ nói thế nào, mau chóng rời khỏi chắc là sự lựa chọn chính xác nhất! Diệp Trùng đã bắt đầu tính toán làm thế nào nhanh nhất rời khỏi.
Người tham dự bên phía Thương Trường Minh thì nhiều, trừ Thương Trường Minh và Thương Hân, còn có 1 số thành viên quan trọng khác của Thương gia. Trái lại, Thương Trường Minh nhìn thấy Diệp Trùng cũng lại xuất hiện trên bàn tiệc này thì cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng hơi nghĩ sâu 1 chút lại lộ ra dáng vẻ có vài phần thoải mái.
Tiệc tối kết thúc trong bầu không khí rất vui vẻ, Diệp Trùng tâm sự trùng trùng, món ăn trong miệng hắn tự nhiên là chẳng khác nào nhai sáp.
- Mục, xem ra chúng ta hình như phải mau chóng rời khỏi! Diệp Trùng trong lòng nói với Mục.
- Ừ, nhưng tốt nhất chọn 1 thời cơ tương đối thích hợp, nếu không rất dễ làm cho người khác chú ý! Câu này là Thương nói. Nhưng ta cũng rất tán đồng! Mục và Thương giao lưu, Diệp Trùng không cách nào đoán được rốt cuộc là thế nào, nhưng Mục thường truyền đạt ý kiến của Thương khi gặp phải tình huống mà hắn không hề hiểu rõ. Mà trên người Thương hình như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện phẩm chất tốt như vậy!
Lời của Thương, không cần nghi ngờ, vô cùng có đạo lý, Diệp Trùng cũng hiểu nếu như mình biểu hiện quá cấp bách, chỉ sợ ngược lại sẽ càng làm người ta chú ý, nhưng điều hắn hiện tại sợ nhất chính là làm người ta chú ý.
Từng trải nhiều như vậy, cũng thúc đẩy Diệp Trùng không ngừng trưởng thành! Nếu như ở lúc trước, chỉ e Diệp Trùng lập tức gọi quang giáp ra rồi xông ra ngoài.
Đã xác định tìm 1 thời cơ thích hợp rời khỏi, Diệp Trùng lúc này mới chú ý tới sự ngon miệng của món ăn, thêm vào hắn không muốn quá làm người khác chú ý, bèn 1 mực vùi đầu cố ăn. Hắn không có kinh nghiệm trong trường hợp này, nên không biết hành vi của hắn trong loại trường hợp này làm người ta chú ý cỡ nào. Người khác chẳng qua thử qua rồi dừng, đối phó sơ sơ 1 chút, chỉ có 1 mình hắn ở chỗ đó ăn ngấu nghiến! Tiệc tối như thế này, mọi người đều sẽ cố sức làm biểu hiện của mình được nhã nhặn, cho nên ăn uống chẳng qua chỉ là 1 loại thủ đoạn, điều mọi người để ý là trong trường hợp này thu hẹp cự ly với người khác.
Ánh mắt người khác nhìn Diệp Trùng tràn đầy sự quái dị, ánh mắt của 1 bộ phận khá lớn người nhà họ Thương trong đó lộ ra vài phần khinh miệt và coi thường.
Mục vẫn cẩn thận từng li truyền đạt lại lời của Thương: "Diệp tử, tên ngốc nghếch nhà ngươi, ngươi thế này quả là phá hoại hình tượng, trời ạ, ta thế nào lại quen biết với loại người như ngươi!" Mục mô phỏng ngữ khí ai oán của Thương rất tuyệt vời. Đương nhiên, hắn vẫn không quên bổ sung 1 câu: "Diệp tử, đây là Thương nói, ngươi biết đó, ta đối với mấy thứ này không rành tí nào! Nghĩ lại, lời của Thương có khả năng chính xác khá lớn!"
- Ta làm sai cái gì chứ? Diệp Trùng có chút không hiểu.
- Diệp tử, ta xem hay là để Thương tới giải quyết mấy vấn đề này! Mục trước giờ đều là như vậy, vĩnh viễn lựa chọn phương pháp tốt nhất trước mặt.
- Ha ha, vốn cho rằng vẫn phải đợi mấy ngày mới đi ra. Không ngờ tới bây giờ lại có thể đi ra thông gió, tuy chỉ có 3 tiếng, nhưng so với buồn bực ở dưới, thực sự tốt hơn nhiều! Đây vẫn phải cám ơn Diệp tử đáng yêu của chúng ta a! Thương cười hô hố nói.
Trong lòng Diệp Trùng thở dài, ài, tên này quả nhiên kiềm nén hóa hư rồi! Hy vọng hắn lần này sẽ không đưa ra chủ ý kỳ lạ, cổ quái gì a!
- Ừ, Diệp tử, ngươi bây giờ nghe ta chỉ huy! Thương nghênh ngang đắc ý, giống đứa trẻ không dễ dàng tìm được 1 món đồ chơi thú vị.
Vừa nghe loại ngữ khí này của Thương, Diệp Trùng có 1 loại dự cảm không hay không kiềm chế được dâng lên trong lòng, nhưng hắn đã không có lựa chọn khác, chỉ đành cắn răng đáp ứng: "Được! Nhưng, Thương, ngươi đừng chơi quá đáng đó a!"
- Ừ, sẽ không, sẽ không! Ngữ khí của Thương, Diệp Trùng liền biết lời của mình đã bị phớt lờ rồi.
- Được, bắt đầu đi! Thương hưng phấn nói.
- Diệp tử, ngươi bây giờ đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tuy rằng phương pháp thật sự quá vụng về. Nhưng không cần quá lo lắng, khà khà. Loại vấn đề nhỏ nhoi này đối với ta mà nói quả thật là chuyện nhỏ! Nhưng vì tránh ngươi lần sau lại phạm cùng 1 lỗi, ta phải giải thích rõ với ngươi! Trong lời của Thương đầy sự tự tin mạnh mẽ với bản thân.
- Ừ, rốt cuộc là tại sao? Diệp Trùng cũng vô cùng tò mò mình rốt cuộc là làm không đúng chỗ nào.
Thấy Diệp Trùng hỏi, Thương càng thêm hăng hái: "Diệp tử, xã giao là 1 môn học cao thâm, xem ra ngươi phải học tập môn học lễ nghi xã giao có hệ thống. Tiệc tối như thế này đối với quý tộc mà nói, không hề là dùng để no bụng. Bọn họ thường đều ăn qua loa 1 chút gì đó trước bữa tiệc tối, như vậy sẽ có thể làm bọn họ càng có thêm tinh thần và thể lực đặt vào việc giao lưu với người khác, mà không phải là vào đồ ăn! Không được xem thường giao lưu trên bàn ăn. Nó là 1 loại phương thức giao lưu vô cùng quan trọng của thượng tầng xã hội, cũng là 1 loại thủ đoạn hữu hiệu kéo gần quan hệ giữa người với người."
- Ừ! Diệp Trùng nửa hiểu nửa không.
- Ngươi vừa rồi phạm 5 sai lầm, thứ nhất, thứ ngươi phải ăn trước tiên là điểm tâm ngọt đặt trước mặt ngươi, mà không phải là món ăn chính trong dĩa của ngươi hiện nay. Thứ 2, cách sử dụng dụng cụ ăn của ngươi sai rồi. Thứ 3, thông thường mà nói, ngươi ăn 3 tới 4 miếng thức ăn chính thì phải nhấp 1 ngụm ly rượu đặt bên trái ngươi đó. Thứ 4, vùi đầu ăn ngấu nghiến mà không nói chuyện với người khác, không nghi ngờ gì, là vô cùng không lịch sự. Thứ 5, dáng ăn uống của ngươi quả thật là quá tệ.
- Trời ạ, vậy còn là ăn cơm sao? Diệp Trùng muốn nổ cả đầu, nhịn không được rên rỉ trong lòng.
- Diệp tử, đây chính là 1 môn học ưu nhã! Thương đắc ý nói.
- Xì, ta nhìn không ra cái này có gì ưu nhã! Diệp Trùng rất không cho là đúng, với hắn mà nói, mấy quy củ làm người ta nhớ cũng nhớ không được này, không nghi ngờ gì, làm cho 1 việc vốn dĩ vô cùng đơn giản là ăn cơm thành vô cùng phức tạp, hơn nữa vô cùng không hiệu quả.
- Nè, ta biết nhất thời cũng không giải thích rõ cho ngươi được, ngươi chỉ cần nghe lời ta là được rồi! Thương bỏ qua việc làm Diệp Trùng chấp nhận tất cả lúc này.
- Ừ, được! Về điểm này Diệp Trùng lại không có gì phản đối, dù sao hắn hiểu hiện giờ mình đang ở trong hoàn cảnh nào, trong hoàn cảnh mình không đủ thực lực mạnh mẽ để đả phá quy củ, vậy hắn muốn bảo vệ mình thì chỉ có tuân thủ quy củ.
- Diệp tử, nhìn thấy dụng cụ ăn thứ 3 từ bên trái trước mặt ngươi không?
- Cái này? Diệp Trùng cầm lấy 1 dao ăn có lưỡi dao hình răng cưa, phần sống dao có 1 chỗ bị khoét. (???)
- Đúng! Chính là cái này, bây giờ tay trái của ngươi cầm lấy 1 con dao ăn khác, cái có cán bằng kim loại đó! Khà khà, 2 tay cầm dao là 1 loại phương thức ăn uống được cho là của quý tộc xa xưa. Bởi vì độ khó của phương pháp này rất lớn, cho nên hiện giờ người biết không nhiều, nhưng hào môn thế gia giống như vậy, nhất định sẽ có người biết loại tư thế này. Nhưng thứ chúng ta phải làm, chính là phải làm cho họ nhìn ra! Khà khà. Thương cười âm u nói.
- Động tác 2 tay nhất định phải chậm, mỗi lần cắt xuống, dùng ngón cái mạnh yếu vừa đủ. Hai khuỷu tay phải hơi hơi mở ra, chú ý vẻ mặt, nhất định phải làm mình xem ra có vẻ ôn hòa. Ài, biểu tình trên mặt quả là làm khó ngươi rồi!
Diệp Trùng nghiêm túc làm theo. Diệp Trùng đối với sự khống chế chính xác sức mạnh làm hắn sử dụng 2 con dao vẫn tự nhiên.
Mọi người trên bàn ăn vẫn giao lưu sôi nổi với nhau như cũ, hầu hết bọn họ đều không chú ý tới sự thay đổi của Diệp Trùng. Nhưng thành viên có tuổi tác khá cao trong Thương gia lại đưa mắt nhìn nhau, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng nhìn ra chỗ "đặc biệt" của Diệp Trùng. Mà ánh mắt hầu hết mọi người nhìn Diệp Trùng vẫn là sự coi thường như thế.
- Diệp tử, bây giờ ngươi có thể khôi phục cách ăn uống ban đầu rồi! Thương cười gian nói. (ND: Cao chiêu!!!:2one::2one::2one:)
- Cái này là vì sao? Diệp Trùng không hiểu.
Mục cẩn thận giải thích nói: "Yên tâm, người ở chỗ này ai nấy tinh ranh vô cùng, biểu hiện trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi của ngươi, bọn họ tuyệt đối nhìn thấy. Nếu như bọn họ biết loại phương pháp cổ xưa mà có độ khó cao này, nhất định sẽ thay đổi cách nhìn đối với ngươi! Diệp tử, phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không được để đối thủ biết bước tiếp theo của ngươi sẽ làm gì! Ngươi đột nhiên lộ 1 chút như vậy sẽ làm bọn họ cảm thấy ngươi cao thâm khó lường, mà sẽ không cho rằng ngươi không biết, là 1 tên nhà quê. Bọn họ có thể sẽ cho rằng ngươi là vô tình lộ ra, nói không chừng trong bọn họ còn có người đoán ngươi là hậu duệ của quý tộc cổ xưa suy sụp không cho người ta biết nào đó! Ha ha, đương nhiên, bọn họ cũng có thể sẽ cho rằng ngươi che dấu gì đó, nhưng, cái này đều không có quan hệ với ngươi! Không phải sao?"
- Ừ! Mấy vấn đề này đích xác không phải việc mình cần suy nghĩ.
Mùi vị thức ăn trên bàn ăn cực ngon, đây chắc là lần Diệp Trùng ăn ngon nhất từ trước tới nay. Thương đã nói không cần căng thẳng, Diệp Trùng liền ăn thả cửa. Nhất thời, mọi người trên bàn ăn ai nấy đều ngó sang, mà mấy vị lớn tuổi của Thương gia lại đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt Robert lóe lên 1 tí vẻ suy nghĩ như có như không, nhưng rất nhanh, hắn liền cùng Thương Trường Minh cười nói rộn lên.
Tiệc tối kết thúc, Diệp Trùng cũng không có thêm biểu hiện kỳ dị gì, Thương lại có thể kiềm nén, cũng không nói gì, điều này lại làm Diệp Trùng có chút kinh ngạc! Chính ngay lúc Diệp Trùng cho rằng tất cả đã kết thúc, Thương trầm mặc khá lâu lại phảng phất như đột nhiên sống lại: "Diệp tử, trò vui chính tới rồi!"
Bỗng, Diệp Trùng mở bừng cặp mắt: "Bắt đầu!"
Thiên Thoa giống như 1 võ sĩ màu đen đứng yên lặng ở đó, đợi đến khi quang cầu gần như đánh trúng hắn mới bỗng từ tĩnh hóa động, bàn tay phải như đao chính xác đánh trúng ngay chính giữa quang cầu này. Quang cầu trong chớp mắt hóa thành 1 đám ánh sáng vỡ vụn, bay lả tả trong bóng tối. Đồng thời, thân hình hơi nghiêng sang phải, khuỷu tay trái giống mọc thêm mắt, cái dùi nhọn chỗ khớp khuỷu tay chính xác đánh trúng 1 quang cầu từ sau lưng bay tới, lại hóa thành 1 đám mưa ánh sáng vỡ vụn li ti.
Động tác của nó càng lúc càng nhanh, mỗi 1 khớp của toàn thân đều linh hoạt tới mức làm người ta kinh ngạc, mấy cái khớp này không cái nào không là vũ khí sắc bén để tấn công của nó!
Nếu như còn có người ở bên cạnh nhìn xem cảnh tượng này, nhất định sẽ đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt mỹ này. Lấy Thiên Thoa làm trung tâm, giống như hình thành 1 tấm màn ánh sáng hình tròn. Trên tấm màn ánh sáng ẩn ước nhìn thấy thân ảnh giống như bóng ma của Thiên Thoa. Vô số quang cầu giống như thiêu thân lao vào lửa, bay về phía cột ánh sáng màu trắng này, khoảng khắc sau đó, yên lặng hóa thành từng điểm lóng lánh, ánh sáng vỡ vụn như mưa, từ trên tấm màn ánh sáng từ từ rơi xuống, lã chã liên tục, mỹ lệ cứ như 1 cảnh mộng.
Diệp Trùng vẫn không kiên trì tới 5 phút, sau 3 phút, độ khó đột nhiên tăng mạnh, nếu như có thể né tránh, vậy hắn tin tưởng mình nhất định kiên trì tới 10 phút.
Rời khỏi mạng mô phỏng, Diệp Trùng lúc này mới cảm thấy thân thể mệt mỏi, chính xác mà nói thì phải là tinh thần mệt mỏi, chú ý tập trung cao độ trong thời gian dài cực dễ làm người ta mệt mỏi. Khi Diệp Trùng rời khỏi mạng mô phỏng liền xuất hiện 1 chút cảm giác choáng váng, hít thở sâu vài lần mới cảm thấy hơi hơi hồi phục như bình thường.
Chẳng bao lâu sau, có người tới mời Diệp Trùng đi tham gia tiệc tối.
Robert và Thương Trường Minh ở trong nội sảnh nói chuyện mấy giờ đồng hồ, không ai biết bọn họ rốt cuộc nói cái gì. Chỉ là khi 2 người xuất hiện đều có dáng vẻ cười cười nói nói, xem ra dường như nói chuyện rất vui vẻ.
Người trong lần tiệc tối này cực kỳ nhiều. Đương nhiên, đây chỉ là đối với kẻ lần đầu tiên tham gia loại tiệc tối này là Diệp Trùng mà nói.
Người tham gia của bên Robert là Robert, Bách Lý Nam, A Đoạn, còn có Diệp Trùng. Mà sau lưng Robert vẫn có 4 hộ vệ đứng, Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ hình dáng 4 người hộ vệ cận thân thần bí này của Robert.
Vẻ mặt 4 người đều có chút trắng tái, ai nấy mặt lạnh như tiền, ngược lạ có vài phần giống với Diệp Trùng. Bộ đồ tây màu đen trên người họ so với trên người Diệp Trùng thì nhìn thuận mắt hơn nhiều. Bốn người nghiêm túc đứng đó, giống như khúc gỗ đứng im không động đậy sau lưng Robert .
Khóe mắt của Diệp Trùng bỗng giật 1 cái.
Cạnh tai của hộ vệ đứng gần hắn nhất, Diệp Trùng nhìn thấy 1 đường nét không hề quá nổi bật, đường nét kéo dài 1 mạch tới cổ áo này giống như 1 đường ranh giới, màu da 2 bên có sự khác biệt khá rõ ràng, màu da sau cổ gần đường đó không có gì khác với của người bình thường, không hề giống với loại màu trắng bệch đã lâu không được soi rọi dưới ánh mặt trời ở trên mặt.
Diệp Trùng cũng phát hiện điểm này trên người 3 hộ vệ còn lại, lập tức trong lòng hắn giống như dâng lên sóng to gió lớn! Hắn gần như lập tức nghĩ tới mặt nạ! Chỉ có thời gian dài mang mặt nạ mới hình thành sự khác biệt rõ ràng màu da như vậy! Vốn khi nhìn thấy bọn họ dùng Song tục hồ hình bộ thì đã có vài phần hoài nghi bọn họ là người trong Hắc giác, hiện giờ hắn gần như có thể đoán chắc rằng, 4 người này nhất định là đến từ Hắc giác! Chỉ có người của Hắc giác mới hay đeo mặt nạ, hơn nữa bản thân hắn cũng từng đeo mặt nạ của Hắc giác, biết mép của mặt nạ Hắc giác vừa khớp với đường nét này! Trên gương mặt đeo mặt nạ lâu ngày tự nhiên sẽ biến thành trắng tái!
Giả dụ 4 người này tới từ Hắc giác, vậy Robert và Hắc giác nên có quan hệ gì chứ? Hắc giác lại nỡ cho hắn 4 chiến sĩ Hắc giác để làm hộ vệ, có thể thấy mức độ xem trọng cao của hắn!
Robert này không đơn giản a!
Diệp Trùng cố gắng giữ vẻ mặt của mình như bình thường, may mà lúc này không ai chú ý tới hắn. Sau khi tiêu hóa xong phát hiện kinh người này, lòng Diệp Trùng rất nhanh bình tĩnh lại. Đối phương tại sao không có bất cứ hành động nào với mình? Hắc giác không phải là vẫn luôn muốn bắt mình sao, hắn không tin bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, vậy thực sự không phải là phong cách của Hắc giác.
Có hay không đối phương cố ý ngụy trang không nhận ra mình, sau đó đã đi cầu viện rồi?
Mặc kệ nói thế nào, mau chóng rời khỏi chắc là sự lựa chọn chính xác nhất! Diệp Trùng đã bắt đầu tính toán làm thế nào nhanh nhất rời khỏi.
Người tham dự bên phía Thương Trường Minh thì nhiều, trừ Thương Trường Minh và Thương Hân, còn có 1 số thành viên quan trọng khác của Thương gia. Trái lại, Thương Trường Minh nhìn thấy Diệp Trùng cũng lại xuất hiện trên bàn tiệc này thì cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng hơi nghĩ sâu 1 chút lại lộ ra dáng vẻ có vài phần thoải mái.
Tiệc tối kết thúc trong bầu không khí rất vui vẻ, Diệp Trùng tâm sự trùng trùng, món ăn trong miệng hắn tự nhiên là chẳng khác nào nhai sáp.
- Mục, xem ra chúng ta hình như phải mau chóng rời khỏi! Diệp Trùng trong lòng nói với Mục.
- Ừ, nhưng tốt nhất chọn 1 thời cơ tương đối thích hợp, nếu không rất dễ làm cho người khác chú ý! Câu này là Thương nói. Nhưng ta cũng rất tán đồng! Mục và Thương giao lưu, Diệp Trùng không cách nào đoán được rốt cuộc là thế nào, nhưng Mục thường truyền đạt ý kiến của Thương khi gặp phải tình huống mà hắn không hề hiểu rõ. Mà trên người Thương hình như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện phẩm chất tốt như vậy!
Lời của Thương, không cần nghi ngờ, vô cùng có đạo lý, Diệp Trùng cũng hiểu nếu như mình biểu hiện quá cấp bách, chỉ sợ ngược lại sẽ càng làm người ta chú ý, nhưng điều hắn hiện tại sợ nhất chính là làm người ta chú ý.
Từng trải nhiều như vậy, cũng thúc đẩy Diệp Trùng không ngừng trưởng thành! Nếu như ở lúc trước, chỉ e Diệp Trùng lập tức gọi quang giáp ra rồi xông ra ngoài.
Đã xác định tìm 1 thời cơ thích hợp rời khỏi, Diệp Trùng lúc này mới chú ý tới sự ngon miệng của món ăn, thêm vào hắn không muốn quá làm người khác chú ý, bèn 1 mực vùi đầu cố ăn. Hắn không có kinh nghiệm trong trường hợp này, nên không biết hành vi của hắn trong loại trường hợp này làm người ta chú ý cỡ nào. Người khác chẳng qua thử qua rồi dừng, đối phó sơ sơ 1 chút, chỉ có 1 mình hắn ở chỗ đó ăn ngấu nghiến! Tiệc tối như thế này, mọi người đều sẽ cố sức làm biểu hiện của mình được nhã nhặn, cho nên ăn uống chẳng qua chỉ là 1 loại thủ đoạn, điều mọi người để ý là trong trường hợp này thu hẹp cự ly với người khác.
Ánh mắt người khác nhìn Diệp Trùng tràn đầy sự quái dị, ánh mắt của 1 bộ phận khá lớn người nhà họ Thương trong đó lộ ra vài phần khinh miệt và coi thường.
Mục vẫn cẩn thận từng li truyền đạt lại lời của Thương: "Diệp tử, tên ngốc nghếch nhà ngươi, ngươi thế này quả là phá hoại hình tượng, trời ạ, ta thế nào lại quen biết với loại người như ngươi!" Mục mô phỏng ngữ khí ai oán của Thương rất tuyệt vời. Đương nhiên, hắn vẫn không quên bổ sung 1 câu: "Diệp tử, đây là Thương nói, ngươi biết đó, ta đối với mấy thứ này không rành tí nào! Nghĩ lại, lời của Thương có khả năng chính xác khá lớn!"
- Ta làm sai cái gì chứ? Diệp Trùng có chút không hiểu.
- Diệp tử, ta xem hay là để Thương tới giải quyết mấy vấn đề này! Mục trước giờ đều là như vậy, vĩnh viễn lựa chọn phương pháp tốt nhất trước mặt.
- Ha ha, vốn cho rằng vẫn phải đợi mấy ngày mới đi ra. Không ngờ tới bây giờ lại có thể đi ra thông gió, tuy chỉ có 3 tiếng, nhưng so với buồn bực ở dưới, thực sự tốt hơn nhiều! Đây vẫn phải cám ơn Diệp tử đáng yêu của chúng ta a! Thương cười hô hố nói.
Trong lòng Diệp Trùng thở dài, ài, tên này quả nhiên kiềm nén hóa hư rồi! Hy vọng hắn lần này sẽ không đưa ra chủ ý kỳ lạ, cổ quái gì a!
- Ừ, Diệp tử, ngươi bây giờ nghe ta chỉ huy! Thương nghênh ngang đắc ý, giống đứa trẻ không dễ dàng tìm được 1 món đồ chơi thú vị.
Vừa nghe loại ngữ khí này của Thương, Diệp Trùng có 1 loại dự cảm không hay không kiềm chế được dâng lên trong lòng, nhưng hắn đã không có lựa chọn khác, chỉ đành cắn răng đáp ứng: "Được! Nhưng, Thương, ngươi đừng chơi quá đáng đó a!"
- Ừ, sẽ không, sẽ không! Ngữ khí của Thương, Diệp Trùng liền biết lời của mình đã bị phớt lờ rồi.
- Được, bắt đầu đi! Thương hưng phấn nói.
- Diệp tử, ngươi bây giờ đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tuy rằng phương pháp thật sự quá vụng về. Nhưng không cần quá lo lắng, khà khà. Loại vấn đề nhỏ nhoi này đối với ta mà nói quả thật là chuyện nhỏ! Nhưng vì tránh ngươi lần sau lại phạm cùng 1 lỗi, ta phải giải thích rõ với ngươi! Trong lời của Thương đầy sự tự tin mạnh mẽ với bản thân.
- Ừ, rốt cuộc là tại sao? Diệp Trùng cũng vô cùng tò mò mình rốt cuộc là làm không đúng chỗ nào.
Thấy Diệp Trùng hỏi, Thương càng thêm hăng hái: "Diệp tử, xã giao là 1 môn học cao thâm, xem ra ngươi phải học tập môn học lễ nghi xã giao có hệ thống. Tiệc tối như thế này đối với quý tộc mà nói, không hề là dùng để no bụng. Bọn họ thường đều ăn qua loa 1 chút gì đó trước bữa tiệc tối, như vậy sẽ có thể làm bọn họ càng có thêm tinh thần và thể lực đặt vào việc giao lưu với người khác, mà không phải là vào đồ ăn! Không được xem thường giao lưu trên bàn ăn. Nó là 1 loại phương thức giao lưu vô cùng quan trọng của thượng tầng xã hội, cũng là 1 loại thủ đoạn hữu hiệu kéo gần quan hệ giữa người với người."
- Ừ! Diệp Trùng nửa hiểu nửa không.
- Ngươi vừa rồi phạm 5 sai lầm, thứ nhất, thứ ngươi phải ăn trước tiên là điểm tâm ngọt đặt trước mặt ngươi, mà không phải là món ăn chính trong dĩa của ngươi hiện nay. Thứ 2, cách sử dụng dụng cụ ăn của ngươi sai rồi. Thứ 3, thông thường mà nói, ngươi ăn 3 tới 4 miếng thức ăn chính thì phải nhấp 1 ngụm ly rượu đặt bên trái ngươi đó. Thứ 4, vùi đầu ăn ngấu nghiến mà không nói chuyện với người khác, không nghi ngờ gì, là vô cùng không lịch sự. Thứ 5, dáng ăn uống của ngươi quả thật là quá tệ.
- Trời ạ, vậy còn là ăn cơm sao? Diệp Trùng muốn nổ cả đầu, nhịn không được rên rỉ trong lòng.
- Diệp tử, đây chính là 1 môn học ưu nhã! Thương đắc ý nói.
- Xì, ta nhìn không ra cái này có gì ưu nhã! Diệp Trùng rất không cho là đúng, với hắn mà nói, mấy quy củ làm người ta nhớ cũng nhớ không được này, không nghi ngờ gì, làm cho 1 việc vốn dĩ vô cùng đơn giản là ăn cơm thành vô cùng phức tạp, hơn nữa vô cùng không hiệu quả.
- Nè, ta biết nhất thời cũng không giải thích rõ cho ngươi được, ngươi chỉ cần nghe lời ta là được rồi! Thương bỏ qua việc làm Diệp Trùng chấp nhận tất cả lúc này.
- Ừ, được! Về điểm này Diệp Trùng lại không có gì phản đối, dù sao hắn hiểu hiện giờ mình đang ở trong hoàn cảnh nào, trong hoàn cảnh mình không đủ thực lực mạnh mẽ để đả phá quy củ, vậy hắn muốn bảo vệ mình thì chỉ có tuân thủ quy củ.
- Diệp tử, nhìn thấy dụng cụ ăn thứ 3 từ bên trái trước mặt ngươi không?
- Cái này? Diệp Trùng cầm lấy 1 dao ăn có lưỡi dao hình răng cưa, phần sống dao có 1 chỗ bị khoét. (???)
- Đúng! Chính là cái này, bây giờ tay trái của ngươi cầm lấy 1 con dao ăn khác, cái có cán bằng kim loại đó! Khà khà, 2 tay cầm dao là 1 loại phương thức ăn uống được cho là của quý tộc xa xưa. Bởi vì độ khó của phương pháp này rất lớn, cho nên hiện giờ người biết không nhiều, nhưng hào môn thế gia giống như vậy, nhất định sẽ có người biết loại tư thế này. Nhưng thứ chúng ta phải làm, chính là phải làm cho họ nhìn ra! Khà khà. Thương cười âm u nói.
- Động tác 2 tay nhất định phải chậm, mỗi lần cắt xuống, dùng ngón cái mạnh yếu vừa đủ. Hai khuỷu tay phải hơi hơi mở ra, chú ý vẻ mặt, nhất định phải làm mình xem ra có vẻ ôn hòa. Ài, biểu tình trên mặt quả là làm khó ngươi rồi!
Diệp Trùng nghiêm túc làm theo. Diệp Trùng đối với sự khống chế chính xác sức mạnh làm hắn sử dụng 2 con dao vẫn tự nhiên.
Mọi người trên bàn ăn vẫn giao lưu sôi nổi với nhau như cũ, hầu hết bọn họ đều không chú ý tới sự thay đổi của Diệp Trùng. Nhưng thành viên có tuổi tác khá cao trong Thương gia lại đưa mắt nhìn nhau, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng nhìn ra chỗ "đặc biệt" của Diệp Trùng. Mà ánh mắt hầu hết mọi người nhìn Diệp Trùng vẫn là sự coi thường như thế.
- Diệp tử, bây giờ ngươi có thể khôi phục cách ăn uống ban đầu rồi! Thương cười gian nói. (ND: Cao chiêu!!!:2one::2one::2one:)
- Cái này là vì sao? Diệp Trùng không hiểu.
Mục cẩn thận giải thích nói: "Yên tâm, người ở chỗ này ai nấy tinh ranh vô cùng, biểu hiện trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi của ngươi, bọn họ tuyệt đối nhìn thấy. Nếu như bọn họ biết loại phương pháp cổ xưa mà có độ khó cao này, nhất định sẽ thay đổi cách nhìn đối với ngươi! Diệp tử, phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không được để đối thủ biết bước tiếp theo của ngươi sẽ làm gì! Ngươi đột nhiên lộ 1 chút như vậy sẽ làm bọn họ cảm thấy ngươi cao thâm khó lường, mà sẽ không cho rằng ngươi không biết, là 1 tên nhà quê. Bọn họ có thể sẽ cho rằng ngươi là vô tình lộ ra, nói không chừng trong bọn họ còn có người đoán ngươi là hậu duệ của quý tộc cổ xưa suy sụp không cho người ta biết nào đó! Ha ha, đương nhiên, bọn họ cũng có thể sẽ cho rằng ngươi che dấu gì đó, nhưng, cái này đều không có quan hệ với ngươi! Không phải sao?"
- Ừ! Mấy vấn đề này đích xác không phải việc mình cần suy nghĩ.
Mùi vị thức ăn trên bàn ăn cực ngon, đây chắc là lần Diệp Trùng ăn ngon nhất từ trước tới nay. Thương đã nói không cần căng thẳng, Diệp Trùng liền ăn thả cửa. Nhất thời, mọi người trên bàn ăn ai nấy đều ngó sang, mà mấy vị lớn tuổi của Thương gia lại đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt Robert lóe lên 1 tí vẻ suy nghĩ như có như không, nhưng rất nhanh, hắn liền cùng Thương Trường Minh cười nói rộn lên.
Tiệc tối kết thúc, Diệp Trùng cũng không có thêm biểu hiện kỳ dị gì, Thương lại có thể kiềm nén, cũng không nói gì, điều này lại làm Diệp Trùng có chút kinh ngạc! Chính ngay lúc Diệp Trùng cho rằng tất cả đã kết thúc, Thương trầm mặc khá lâu lại phảng phất như đột nhiên sống lại: "Diệp tử, trò vui chính tới rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.