Chương 332: Gặp địch
Phương Tưởng
19/03/2013
Nhuế Băng ngồi trên vai Hàm gia, Hàm gia bay ở tầng thấp, cho dù năng lực chống quét hình của nó vô cùng xuất sắc nhưng Diệp Trùng vẫn liên tục mượn các loại kiến trúc để yểm hộ. Ở phía trước nó, mấy cái quang giáp cắm cúi đi, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới sau lưng bọn họ lại có người theo dấu.
Bay cả gần nửa giờ, tốc độ mấy cái quang giáp này cuối cùng cũng chậm lại.
Lúc trước đây là một khu thương nghiệp phồn hoa, cao ốc san sát, nhưng hiện giờ lại là một vùng tịch mịch, khắp nơi đều là mảnh vụn thi thể, đã thành một đống hoang tàn. Mấy cái quang giáp này mau chóng chuyển thành mấy tiểu đội, chui vào giữa mấy cao ốc.
Diệp Trùng chỉ đành khóa chặt một đội ngũ trong đó, đội ngũ này chỉ có hai cái quang giáp, bọn họ rẽ tới rẽ lui, lượn vô số vòng, cuối cùng tiến vào một kho hàng.
Chẳng lẽ đây là đại bản doanh của bọn họ? Diệp Trùng không khỏi có chút do dự, cửa kho hàng cần thực hiện kiểm tra thân phận, phá cửa vào không phải là vấn đề lớn lao gì, chỉ sợ kinh động người ở bên trong.
Hàm gia chuyển sang tường ở mặt khác của kho hàng, đánh giá một lát, xung quanh không phát hiện bóng người nào.
Rút trủy thủ ra, soạt soạt vài cái, vẽ lên bức tường một hình vuông, cánh tay còn lại của Hàm gia lại cẩn thận nhấc hình vuông này. Trong buồng lái của Hàm gia, vẻ mặt Diệp Trùng chăm chú, tốc độ đôi tay đạt tới cực hạn, động tác mềm mại này của Hàm gia có yêu cầu điều khiển rất cao, từ biểu tình trên mặt Diệp Trùng thì có thể nhìn ra.
Hàm gia nhẹ nhàng bóc miếng tường hình vuông này ra, nhưng điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là bức tường vốn dĩ cho rằng là do một lớp tài liệu phức hợp cường độ cao chế thành lại do ba lớp tạo thành, hai lớp trong ngoài là tài liệu phức hợp cường độ cao, ở giữa kẹp lấy lớp siêu hợp kim dày tới năm mươi cm.
Hàm gia cong eo, chui vào trong.
Bên trong khắp nơi đặt đủ loại hàng hóa, rương hòm, Diệp Trùng với ánh mắt sắc bén rất mau phát hiện bóng dáng hai cái quang giáp đó, bọn họ đang đối lưng về bên này, mặt hướng về một lối đi dưới đất. Diệp Trùng thầm kêu thật là nguy hiểm, nếu như bọn họ hướng mặt về bên này, vậy khẳng định là sẽ bị phát hiện.
Lối đi dưới đất thô sơ thế này, hoàn toàn không có bất cứ kiểm tra thân phận nào.
Nhuế Băng nhẹ nhàng nói: "Cửa cống ngầm?" Trong giọng nói lộ ra chút kinh ngạc, liên hệ giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng đã thiết lập tần số đặc biệt, hai bên có thể giao lưu rất tiện lợi.
Thì ra là cửa cống ngầm, Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hắn bình thường nào chú ý tới điểm này, rốt cuộc là thời gian Nhuế Băng sống ở xã hội này dài hơn nhiều, đối với mấy thứ thường thấy này càng quen thuộc hơn.
Nắp cống ngầm đóng lại.
Mười giây sau, Diệp Trùng phỏng chừng hai cái quang giáp đó đã đi xa mới đi tới cửa cống ngầm, mở nắp cống, Diệp Trùng mang theo Nhuế Băng bay xuống dưới.
Cống ngầm rộng lớn vượt xa ý liệu của hai người, khoảng cách trên dưới xuýt xoát gần một trăm mét, quang giáp có thể vô cùng thoải mái bay ở trong, trên tường hai bên mỗi khi qua năm mét lại có một máy lọc không khí, cho nên không khí ở trong này không hề dơ bẩn.
Hệ thống xử lý nước thải của thành phố cực kỳ tiên tiến, nước dơ chảy ở dưới trừ có hơi đục ra thì không hề có thứ gì khác. Nước dơ dưới cống ngầm bị bệ đá ở giữa tách ra, tạo thành hai dòng chảy, bệ đá cứ mỗi mười mét lại có một cái cột thô to, kéo dài thẳng tuột ra xa.
Diệp Trùng điều khiển Hàm gia bay cẩn thận, hai cái quang giáp phía trước đã không thấy bóng dáng. Nhưng may mà chỉ có hai hướng, lựa chọn cần thiết không hề coi là quá nhiều.
- Đi theo hướng nào? Diệp Trùng hỏi. Nhuế Băng đã đi cùng hắn, trưng cầu ý kiến của nàng là đương nhiên, hợp tình lý.
Nhuế Băng nhắm mắt, đứng trên vai Hàm gia, đôi tay mở ra, cẩn thận cảm thụ dao động trong không khí, năm giây sau, Nhuế Băng mở mắt, chỉ phía trước nói: "Bọn họ ở phía trước."
Không hề do dự, Hàm gia đột nhiên tăng tốc tiến tới trước, Nhuế Băng đứng trên vai Hàm gia giống như không bị ảnh hưởng chút nào, không hề động đậy.
Động lực động cơ Hàm gia mạnh mẽ, bay không phát ra tiếng động, Hàm gia giống như một u linh, yên lặng tiếp cận hai cái quang giáp ở phía trước.
Từ từ, Diệp Trùng dường như cảm thấy có điểm không đúng chút nào.
- Kỳ quái, nơi này tại sao không có mấy quái vật đó. Nhuế Băng hơi kỳ quái nói. Nàng chuyên sử dụng tinh thần nên cảm giác của nàng nhạy bén hơn Diệp Trùng.
Diệp Trùng lúc này mới biết rốt cuộc là chỗ nào không đúng, trong cống ngầm tuy tối tăm nhưng lại khá sạch sẽ, trong lúc cả hành tinh đều tràn ngập sinh vật biến dị, nơi này lại sạch sẽ thế này, làm sao không làm người tay thấy quái dị.
Theo sau hai cái quang giáp từ xa, phạm vị cống ngầm to lớn làm Diệp Trùng có chút kinh ngạc. Bay lâu như vậy vẫn không tới điểm cuối, dọc đường đều có các thông đạo liên thông, nơi này quả thật là một mê cung dưới đất siêu lớn.
Tối tăm, rộng rãi, yên lặng như tờ, không khí ẩm ướt, trong vài góc còn mọc rong rêu, trên cột đá dọc đường đã chuyển vàng, tiếng tí tách của giọt nước thỉnh thoảng rơi phía trên ở trong hoàn cảnh yên ắng thế này giống như đập vào trong lòng người ta.
Diệp Trùng mau chóng điều động hệ thống quét hình, phía trước của hai cái quang giáp trước mặt là chỗ giao của mấy đường cống ngầm, cột đá giao thoa dày đặc với nhau.
Trong bóng tối, một luồng sáng đỏ lóe lên rồi mất.
Đồng tử của Diệp Trùng bỗng co rút, hắn nhìn thấy rõ ràng, buồng lái cái quang giáp ở trước hết đó bị một chùm sáng đỏ xuyên thủng, Diệp Trùng có thể khẳng định, sư sĩ ở bên trong buồng lái đó nhất định sống không nổi.
Hàm gia lập tức dừng gấp, tránh phía sau một cột đá.
Nơi này lại có kẻ phục kích!
Sư sĩ của cái quang giáp phía sau rõ ràng bị dọa cuống lên, liền xuất hiện chút thất thần. Trong giờ phút này, thất thần hoàn toàn không có bất cứ khác biệt gì với tự sát, quả nhiên, trong bóng tối, lại một chùm sáng đỏ chính xác bắn trúng cái quang giáp này.
Kỹ thuật bắn thật cao minh! Diệp Trùng sợ hãi trong lòng, hắn nhìn thấy rõ ràng, hai chùm sáng vừa rồi đó không hề bắn ra từ một chỗ. Thời gian ngắn ngủi thế này, kẻ phục kích đó lại thực hiện đổi vị trí, hơn nữa, điều đáng sợ là chùm sáng đỏ này lại có thể bắn xuyên buồng lái của quang giáp. Phải biết rằng, vô luận quang giáp loại hình nào, buồng lái đều là vị trí bảo vệ nghiêm ngặt nhất, cũng là bộ phận vỏ giáp dày nhất. Chùm sáng đỏ này lại có thể dễ dàng xuyên thủng buồng lái có vỏ giáp dày như vậy, Diệp Trùng rất hoài nghi Hàm gia của mình có thể cản được hay không.
Mấy kẻ phục kích này rốt cuộc là ai?
Trong bóng tối bay ra hai cái quang giáp.
Một cái khôi giáp hạng nặng kiểu cổ đại màu trắng đen xen lẫn, bảo vệ vai kiểu cánh chim, mỗi bộ vị của quang giáp có đầy hoa văn trắng đen quấn lẫn nhau, một cặp mắt điện tử cho người ta cảm giác như đóng như mở, một vũ khí dáng vẻ cực kỳ kỳ quái ở trên lưng, chủ thể có chút giống trường thương, nhưng ở vị trí gần với mũi thương có hai lưỡi đao cong hình trăng lưỡi liềm, đây chắc là một món vũ khí cổ, nhưng Diệp Trùng nhận không ra.
Cái quang giáp này Diệp Trùng xác định mình chưa từng thấy qua, nhưng không biết tại sao lại có chút cảm giác quen mắt.
Cái quang giáp còn lại là một cái quang giáp màu nâu xám, mắt điện tử đỏ tươi ngụy dị nói không ra lời. So với sự vững vàng của cái quang giáp vừa rồi đó, thể hình cái quang giáp này gầy còm hơn nhiều, nửa thân trên của nó có hình tam giác ngược, Diệp Trùng ít nhất có thể tìm thấy mười hai khoang xạ kích ngầm, trên tay cầm một cây súng màu đỏ tối, thân súng thon dài, vừa nhìn thì biết là hàng cao cấp.
Đối với hệ thống chống quét hình của Hàm gia và Thủ Hộ, Diệp Trùng cực kỳ có tự tin, tới tận bây giờ, vô luận thế nào đều vẫn chưa từng bị hệ thống quét hình phát hiện.
Nhưng thiết luật này lại bị phá vỡ ở đây.
Hai cái quang giáp đột nhiên xoay người, một chùm sáng đỏ bắn trúng vị trí của Hàm gia, màu mà phía trước cột đá cản lại, nếu không, chỉ một cú này thì Diệp Trùng đã lãnh đủ. Diệp Trùng phản ứng cũng cực nhanh, Hàm gia mạnh mẽ lùi lại, đôi cánh rộng lớn bảo vệ Hàm gia và Nhuế Băng nghiêm ngặt.
Bụp nhẹ một tiếng, chùm sáng màu đỏ bắn xuyên cột đá, đánh lên cánh che trước người của Hàm gia, để lại trên đó một vết nám nhỏ. Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào, đôi cánh này của Hàm gia quả nhiên có thể có tính phòng ngự rất tốt với vũ khí năng lượng.
Chỗ này vừa may ở chỗ giao của mấy đường cống ngầm, hoàn cảnh phức tạp, cột đá phân bố hỗn loạn cho bọn họ sự yểm hộ tốt nhất.
Hai cái quang giáp đã từ hai hương đánh bọc sườn về phía bên này.
- Mỗi người một cái? Diệp Trùng nói.
- Được. Nhuế Băng trở lời vẫn luôn đơn giản, lời vẫn chưa dứt, nàng đã lao đi như điện.
Cái Diệp Trùng gặp phải là cái quang giáp trắng đen xen lẫn đó, đối phương đã sớm như gặp đại địch, thanh vũ khí trên lưng đó đã nắm trên tay, trủy thủ của Hàm gia cũng đã sớm rút ra, nằm trong bàn tay, đôi cánh trên lưng thoáng cái thu lại, ở địa hình phức tạp thế này, đôi cánh ngược lại không tiện.
Đối phương lại có thể phát hiện ra mình làm Diệp Trùng hơi kinh ngạc, nhưng thấy đối phương xông tới, chiến đấu đã không cách nào tránh né được, lúc này mà bỏ chạy, khả năng bị đánh chết càng lớn hơn. Phải biết rằng, đối phương có một sư sĩ bắn tỉa thực lực siêu quần.
Đã không có lựa chọn khác, vậy thì chiến đấu đi.
Diệp Trùng không hề sợ sệt nghênh đón, đối phương rõ ràng là một cái quang giáp cận chiến, ở loại địa hình này, cho dù là quang giáp tầm xa, Diệp Trùng cũng không hề sợ hãi chút nào, càng huống chi còn là quang giáp cận chiến?
Cận chiến, là chiến đấu sở trường nhất, cũng là yêu thích nhất của Diệp Trùng.
Cao thủ, đối phương vừa nhìn thì biết là cao thủ, Diệp Trùng từ tốc độ không gấp, không chậm của đối phương thì có thể nhìn ra. Sư sĩ bên trong quang giáp màu trắng đen này nhất định là một tay lão luyện có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Tốc độ của Hàm gia cũng không lên tới mức cao nhất.
Khoảng cách giữa hai bên là năm trăm mét, gần như là đồng thời, hai cái quang giáp không hẹn mà cùng đột ngột tăng tốc.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bay cả gần nửa giờ, tốc độ mấy cái quang giáp này cuối cùng cũng chậm lại.
Lúc trước đây là một khu thương nghiệp phồn hoa, cao ốc san sát, nhưng hiện giờ lại là một vùng tịch mịch, khắp nơi đều là mảnh vụn thi thể, đã thành một đống hoang tàn. Mấy cái quang giáp này mau chóng chuyển thành mấy tiểu đội, chui vào giữa mấy cao ốc.
Diệp Trùng chỉ đành khóa chặt một đội ngũ trong đó, đội ngũ này chỉ có hai cái quang giáp, bọn họ rẽ tới rẽ lui, lượn vô số vòng, cuối cùng tiến vào một kho hàng.
Chẳng lẽ đây là đại bản doanh của bọn họ? Diệp Trùng không khỏi có chút do dự, cửa kho hàng cần thực hiện kiểm tra thân phận, phá cửa vào không phải là vấn đề lớn lao gì, chỉ sợ kinh động người ở bên trong.
Hàm gia chuyển sang tường ở mặt khác của kho hàng, đánh giá một lát, xung quanh không phát hiện bóng người nào.
Rút trủy thủ ra, soạt soạt vài cái, vẽ lên bức tường một hình vuông, cánh tay còn lại của Hàm gia lại cẩn thận nhấc hình vuông này. Trong buồng lái của Hàm gia, vẻ mặt Diệp Trùng chăm chú, tốc độ đôi tay đạt tới cực hạn, động tác mềm mại này của Hàm gia có yêu cầu điều khiển rất cao, từ biểu tình trên mặt Diệp Trùng thì có thể nhìn ra.
Hàm gia nhẹ nhàng bóc miếng tường hình vuông này ra, nhưng điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là bức tường vốn dĩ cho rằng là do một lớp tài liệu phức hợp cường độ cao chế thành lại do ba lớp tạo thành, hai lớp trong ngoài là tài liệu phức hợp cường độ cao, ở giữa kẹp lấy lớp siêu hợp kim dày tới năm mươi cm.
Hàm gia cong eo, chui vào trong.
Bên trong khắp nơi đặt đủ loại hàng hóa, rương hòm, Diệp Trùng với ánh mắt sắc bén rất mau phát hiện bóng dáng hai cái quang giáp đó, bọn họ đang đối lưng về bên này, mặt hướng về một lối đi dưới đất. Diệp Trùng thầm kêu thật là nguy hiểm, nếu như bọn họ hướng mặt về bên này, vậy khẳng định là sẽ bị phát hiện.
Lối đi dưới đất thô sơ thế này, hoàn toàn không có bất cứ kiểm tra thân phận nào.
Nhuế Băng nhẹ nhàng nói: "Cửa cống ngầm?" Trong giọng nói lộ ra chút kinh ngạc, liên hệ giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng đã thiết lập tần số đặc biệt, hai bên có thể giao lưu rất tiện lợi.
Thì ra là cửa cống ngầm, Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hắn bình thường nào chú ý tới điểm này, rốt cuộc là thời gian Nhuế Băng sống ở xã hội này dài hơn nhiều, đối với mấy thứ thường thấy này càng quen thuộc hơn.
Nắp cống ngầm đóng lại.
Mười giây sau, Diệp Trùng phỏng chừng hai cái quang giáp đó đã đi xa mới đi tới cửa cống ngầm, mở nắp cống, Diệp Trùng mang theo Nhuế Băng bay xuống dưới.
Cống ngầm rộng lớn vượt xa ý liệu của hai người, khoảng cách trên dưới xuýt xoát gần một trăm mét, quang giáp có thể vô cùng thoải mái bay ở trong, trên tường hai bên mỗi khi qua năm mét lại có một máy lọc không khí, cho nên không khí ở trong này không hề dơ bẩn.
Hệ thống xử lý nước thải của thành phố cực kỳ tiên tiến, nước dơ chảy ở dưới trừ có hơi đục ra thì không hề có thứ gì khác. Nước dơ dưới cống ngầm bị bệ đá ở giữa tách ra, tạo thành hai dòng chảy, bệ đá cứ mỗi mười mét lại có một cái cột thô to, kéo dài thẳng tuột ra xa.
Diệp Trùng điều khiển Hàm gia bay cẩn thận, hai cái quang giáp phía trước đã không thấy bóng dáng. Nhưng may mà chỉ có hai hướng, lựa chọn cần thiết không hề coi là quá nhiều.
- Đi theo hướng nào? Diệp Trùng hỏi. Nhuế Băng đã đi cùng hắn, trưng cầu ý kiến của nàng là đương nhiên, hợp tình lý.
Nhuế Băng nhắm mắt, đứng trên vai Hàm gia, đôi tay mở ra, cẩn thận cảm thụ dao động trong không khí, năm giây sau, Nhuế Băng mở mắt, chỉ phía trước nói: "Bọn họ ở phía trước."
Không hề do dự, Hàm gia đột nhiên tăng tốc tiến tới trước, Nhuế Băng đứng trên vai Hàm gia giống như không bị ảnh hưởng chút nào, không hề động đậy.
Động lực động cơ Hàm gia mạnh mẽ, bay không phát ra tiếng động, Hàm gia giống như một u linh, yên lặng tiếp cận hai cái quang giáp ở phía trước.
Từ từ, Diệp Trùng dường như cảm thấy có điểm không đúng chút nào.
- Kỳ quái, nơi này tại sao không có mấy quái vật đó. Nhuế Băng hơi kỳ quái nói. Nàng chuyên sử dụng tinh thần nên cảm giác của nàng nhạy bén hơn Diệp Trùng.
Diệp Trùng lúc này mới biết rốt cuộc là chỗ nào không đúng, trong cống ngầm tuy tối tăm nhưng lại khá sạch sẽ, trong lúc cả hành tinh đều tràn ngập sinh vật biến dị, nơi này lại sạch sẽ thế này, làm sao không làm người tay thấy quái dị.
Theo sau hai cái quang giáp từ xa, phạm vị cống ngầm to lớn làm Diệp Trùng có chút kinh ngạc. Bay lâu như vậy vẫn không tới điểm cuối, dọc đường đều có các thông đạo liên thông, nơi này quả thật là một mê cung dưới đất siêu lớn.
Tối tăm, rộng rãi, yên lặng như tờ, không khí ẩm ướt, trong vài góc còn mọc rong rêu, trên cột đá dọc đường đã chuyển vàng, tiếng tí tách của giọt nước thỉnh thoảng rơi phía trên ở trong hoàn cảnh yên ắng thế này giống như đập vào trong lòng người ta.
Diệp Trùng mau chóng điều động hệ thống quét hình, phía trước của hai cái quang giáp trước mặt là chỗ giao của mấy đường cống ngầm, cột đá giao thoa dày đặc với nhau.
Trong bóng tối, một luồng sáng đỏ lóe lên rồi mất.
Đồng tử của Diệp Trùng bỗng co rút, hắn nhìn thấy rõ ràng, buồng lái cái quang giáp ở trước hết đó bị một chùm sáng đỏ xuyên thủng, Diệp Trùng có thể khẳng định, sư sĩ ở bên trong buồng lái đó nhất định sống không nổi.
Hàm gia lập tức dừng gấp, tránh phía sau một cột đá.
Nơi này lại có kẻ phục kích!
Sư sĩ của cái quang giáp phía sau rõ ràng bị dọa cuống lên, liền xuất hiện chút thất thần. Trong giờ phút này, thất thần hoàn toàn không có bất cứ khác biệt gì với tự sát, quả nhiên, trong bóng tối, lại một chùm sáng đỏ chính xác bắn trúng cái quang giáp này.
Kỹ thuật bắn thật cao minh! Diệp Trùng sợ hãi trong lòng, hắn nhìn thấy rõ ràng, hai chùm sáng vừa rồi đó không hề bắn ra từ một chỗ. Thời gian ngắn ngủi thế này, kẻ phục kích đó lại thực hiện đổi vị trí, hơn nữa, điều đáng sợ là chùm sáng đỏ này lại có thể bắn xuyên buồng lái của quang giáp. Phải biết rằng, vô luận quang giáp loại hình nào, buồng lái đều là vị trí bảo vệ nghiêm ngặt nhất, cũng là bộ phận vỏ giáp dày nhất. Chùm sáng đỏ này lại có thể dễ dàng xuyên thủng buồng lái có vỏ giáp dày như vậy, Diệp Trùng rất hoài nghi Hàm gia của mình có thể cản được hay không.
Mấy kẻ phục kích này rốt cuộc là ai?
Trong bóng tối bay ra hai cái quang giáp.
Một cái khôi giáp hạng nặng kiểu cổ đại màu trắng đen xen lẫn, bảo vệ vai kiểu cánh chim, mỗi bộ vị của quang giáp có đầy hoa văn trắng đen quấn lẫn nhau, một cặp mắt điện tử cho người ta cảm giác như đóng như mở, một vũ khí dáng vẻ cực kỳ kỳ quái ở trên lưng, chủ thể có chút giống trường thương, nhưng ở vị trí gần với mũi thương có hai lưỡi đao cong hình trăng lưỡi liềm, đây chắc là một món vũ khí cổ, nhưng Diệp Trùng nhận không ra.
Cái quang giáp này Diệp Trùng xác định mình chưa từng thấy qua, nhưng không biết tại sao lại có chút cảm giác quen mắt.
Cái quang giáp còn lại là một cái quang giáp màu nâu xám, mắt điện tử đỏ tươi ngụy dị nói không ra lời. So với sự vững vàng của cái quang giáp vừa rồi đó, thể hình cái quang giáp này gầy còm hơn nhiều, nửa thân trên của nó có hình tam giác ngược, Diệp Trùng ít nhất có thể tìm thấy mười hai khoang xạ kích ngầm, trên tay cầm một cây súng màu đỏ tối, thân súng thon dài, vừa nhìn thì biết là hàng cao cấp.
Đối với hệ thống chống quét hình của Hàm gia và Thủ Hộ, Diệp Trùng cực kỳ có tự tin, tới tận bây giờ, vô luận thế nào đều vẫn chưa từng bị hệ thống quét hình phát hiện.
Nhưng thiết luật này lại bị phá vỡ ở đây.
Hai cái quang giáp đột nhiên xoay người, một chùm sáng đỏ bắn trúng vị trí của Hàm gia, màu mà phía trước cột đá cản lại, nếu không, chỉ một cú này thì Diệp Trùng đã lãnh đủ. Diệp Trùng phản ứng cũng cực nhanh, Hàm gia mạnh mẽ lùi lại, đôi cánh rộng lớn bảo vệ Hàm gia và Nhuế Băng nghiêm ngặt.
Bụp nhẹ một tiếng, chùm sáng màu đỏ bắn xuyên cột đá, đánh lên cánh che trước người của Hàm gia, để lại trên đó một vết nám nhỏ. Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào, đôi cánh này của Hàm gia quả nhiên có thể có tính phòng ngự rất tốt với vũ khí năng lượng.
Chỗ này vừa may ở chỗ giao của mấy đường cống ngầm, hoàn cảnh phức tạp, cột đá phân bố hỗn loạn cho bọn họ sự yểm hộ tốt nhất.
Hai cái quang giáp đã từ hai hương đánh bọc sườn về phía bên này.
- Mỗi người một cái? Diệp Trùng nói.
- Được. Nhuế Băng trở lời vẫn luôn đơn giản, lời vẫn chưa dứt, nàng đã lao đi như điện.
Cái Diệp Trùng gặp phải là cái quang giáp trắng đen xen lẫn đó, đối phương đã sớm như gặp đại địch, thanh vũ khí trên lưng đó đã nắm trên tay, trủy thủ của Hàm gia cũng đã sớm rút ra, nằm trong bàn tay, đôi cánh trên lưng thoáng cái thu lại, ở địa hình phức tạp thế này, đôi cánh ngược lại không tiện.
Đối phương lại có thể phát hiện ra mình làm Diệp Trùng hơi kinh ngạc, nhưng thấy đối phương xông tới, chiến đấu đã không cách nào tránh né được, lúc này mà bỏ chạy, khả năng bị đánh chết càng lớn hơn. Phải biết rằng, đối phương có một sư sĩ bắn tỉa thực lực siêu quần.
Đã không có lựa chọn khác, vậy thì chiến đấu đi.
Diệp Trùng không hề sợ sệt nghênh đón, đối phương rõ ràng là một cái quang giáp cận chiến, ở loại địa hình này, cho dù là quang giáp tầm xa, Diệp Trùng cũng không hề sợ hãi chút nào, càng huống chi còn là quang giáp cận chiến?
Cận chiến, là chiến đấu sở trường nhất, cũng là yêu thích nhất của Diệp Trùng.
Cao thủ, đối phương vừa nhìn thì biết là cao thủ, Diệp Trùng từ tốc độ không gấp, không chậm của đối phương thì có thể nhìn ra. Sư sĩ bên trong quang giáp màu trắng đen này nhất định là một tay lão luyện có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Tốc độ của Hàm gia cũng không lên tới mức cao nhất.
Khoảng cách giữa hai bên là năm trăm mét, gần như là đồng thời, hai cái quang giáp không hẹn mà cùng đột ngột tăng tốc.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.