Chương 502: Hy vọng sống (3)
Phương Tưởng
19/03/2013
Hắn rất muốn nhắm mắt, nằm xuống rồi ngủ, nhưng lý trí cuối cùng chiến thắng bản năng, hắn cố sức thả lỏng thân thể ngồi trong góc, tay cầm một ly nước ấm, miệng nhấm nháp từng chút thức ăn một. Hắn cần khôi phục thể lực nhanh nhất. Ánh lửa liên tục sáng lên ngoài cửa sổ phản chiếu gương mặt có chút tiều tụy của Dương Minh.
- Mẹ nó, địa phương này quả nhiên không phải là chỗ cho người ở. Sấu Quyển (Sấu = gầy, Quyển = xoăn) ở đối diện mở miệng chửi rủa, Sấu Quyển cũng là một kỹ sư duy tu, bởi vì thể hình gầy còm, với lại tóc xoăn, cho nên mọi người đều gọi hắn là Sấu Quyển.
Dương Minh khó khăn nhếch miệng, ra dấu tán đồng lời của Sấu Quyển, hắn nhấp nước nóng từng ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ, không phải hắn không muốn nói chuyện, thực sự là cổ họng khô khốc, khó chịu.
Thân tàu rung động một trận, nước trong ly trên tay Dương Minh phun ra ngoài, rơi vãi trên đất.
Dương Minh và Sấu Quyển nhìn nhau, hai người đều biết rõ, thân tàu lại bị một khối nham thạch không nhỏ đánh trúng. Mà ngoài cửa sổ lại bỗng sáng lên, một đóa hoa lửa xán lạn vô bì nở rộ trong vũ trụ tối đen.
Dương Minh có chút ngơ ngẩn, trong ánh sáng tạo nên vào khoảnh khắc tàu vũ trụ đó nổ tung, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng ra làm sao!
Hỗn loạn, mọi thứ đều hỗn loạn! Khắp nơi là nham thạch lớn nhỏ không đều bay tới bay lui, bọn chúng va chạm dữ dội với bất cứ vật thể nào cản đường bọn chúng, tàu vũ trụ, còn có nham thạch khác. Trận hình hạm đội chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, nham thạch vô cùng vô tận vận động vô trật tự mà con người không cách nào hiểu được.
So với sự chật vật hiện giờ, mọi người khi gặp phải Xích vĩ thú lần trước thoải mái biết bao.
Ngọn lửa của con tàu vũ trụ đó nổ tung vẫn chưa lui hẳn, phản chiếu gương mặt trẻ trung nhưng đã sớm không còn vẻ non nớt của Dương Minh, biểu tình của hắn có chút phức tạp, có bi thương, có lo lắng, có hoảng sợ, có hồi ức…
Con tàu vũ trụ nổ tung đó có phải là báo trước cho vận mạng giống như vậy của bọn họ?
Bỗng, trong đầu Dương Minh đột nhiên thoáng qua giọng nói lạnh nhạt mà kiên định đó của Kiệt đại nhân, còn có đáp án khẳng định dị thường đó.
- Khu vực B3 thân tàu bị đánh trúng. Khu vực B3 thân tàu bị đánh trúng, mời nhân viên duy tu lập tức hỏa tốc tới, mời nhân viên duy tu lập tức hỏa tốc tới. Tiếng cảnh báo gấp rút cắt ngang suy nghĩ của Dương Minh.
- Hic, mông vẫn chưa ngồi nóng thì việc này đã tới cửa rồi. Sấu Quyển nhếch miệng cười với Dương Minh, lộ ra hai cái răng cửa vàng vàng, xoay người đi về phía khu vực B3. Bước chân bồng bềnh làm Dương Minh ở sau lưng hắn nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Diệp Trùng không tốt lắm, rất nhiều thuyền viên tàu Hashgel vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Kiệt đại nhân khó coi thế này, từ đây cũng có thể nghĩ mà biết được bọn họ gặp khó khăn lớn thế nào.
Thương gấp rút nhắc nhở Diệp Trùng: “Diệp tử, chỉ số không ổn định của nơi này đang tăng lên dữ dội!”
Thật ra, không cần Thương nhắc nhở Diệp Trùng cũng biết tình huống đã trở nên khá tệ hại. Tàu vũ trụ bị nổ tới trước mắt đã vượt quá hai mươi lăm tàu. Trước khi tiến vào vành đai toái tinh tử vong, Diệp Trùng đã chuyển nhân viên trên hai trăm tàu vòng ngoài lên ba trăm tàu vũ trụ được bảo vệ ở giữa. Ngay cả tàu Hashgel, bây giờ cũng đều đầy người. Đối với hai trăm tàu vũ trụ vòng ngoài, trên mỗi tàu vũ trụ chỉ có hai mươi nhân viên công tác cơ bản nhất. Hai trăm thân tàu này hình thành ba vòng bảo hộ dày, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ tàu vũ trụ lớp trong. Trên hai trăm tàu vũ trụ này tổng cộng có bốn ngàn người, toàn bộ bốn ngàn người này đều là tự nguyện trình báo.
Lúc đầu, Diệp Trùng cũng cho rằng hạn mức bốn ngàn người này có chút đau đầu, ai cũng biết sứ mạng của hai trăm tàu vũ trụ này là gì.
Thương cho hắn đề nghị, công bố quyết định này, để thuyền viên tự mình báo danh.
Diệp Trùng chấp nhận kiến nghị của Thương. Nhưng điều làm hắn không ngờ là, vào ngày thứ ba sau khi công bố, số người báo danh đã vượt quá ba vạn người. Dưới sự giúp đỡ của Thương, Diệp Trùng cuối cùng đã chọn ra bốn ngàn người này từ trong ba vạn người.
Hai mươi lăm tàu vũ trụ nổ tung cũng có nghĩa đã có năm trăm người trong số bốn ngàn người hy sinh.
Nhưng ảnh hưởng mấy tàu vũ trụ này nổ tung mang lại vượt xa những thứ này. Sóng xung kích tàu vũ trụ nổ tung hình thành làm cho chỉ số không ổn định của khu vực này tăng lên dữ dội. Mà chỉ số không ổn định có quan hệ trực tiếp với việc có hình thành dòng xoáy toái thạch hay không. Chỉ số không ổn định càng cao, càng có khả năng hình thành dòng xoáy toái thạch.
Mỗi tàu vũ trụ nổ tung, không chỉ là lực lượng của bọn họ tổn thất đi một phần, mà cũng có nghĩa dòng xoáy toái thạch càng gần họ thêm một bước. Nếu như không thể giảm thiểu một cách hiệu quả số lượng tàu vũ trụ bị nổ, đón tiếp bọn họ có khả năng nhất chính là toàn quân bị diệt. Diệp Trùng cắn môi, Lực lượng cuối cùng hắn vốn dĩ muốn giữ lại lúc này lại không thể không thả ra trước. Sắp xếp lại suy nghĩ, hắn ra lệnh kỹ lưỡng mà rõ ràng: “Mệnh lệnh, nhân viên chiến đấu tổ A chuẩn bị xuất kích!”
Phòng thuyền trưởng tàu Hashgel lập tức trở nên bận rộn, mệnh lệnh này cũng dùng tốc độ nhanh nhất truyền tới mỗi tàu vũ trụ chở sư sĩ. Điều may mắn vô cùng là tới hiện giờ vẫn chưa có một tàu vũ trụ chở sư sĩ nào nổ tung.
Mười tàu vũ trụ chở sư sĩ lập tức điều chỉnh phương vị, mỗi cửa thông đạo đồng thời mở ra.
- Xuất kích!
- Xuất kích!
- Xuất kích!
……
Trong năm giây, vô số mệnh lệnh cấp bách được ra trong cùng một thời gian, đám sư sĩ đã sớm chuẩn bị chờ sẵn điều khiển quang giáp từ các thông đạo của tàu vũ trụ xông về phía biển đá mênh mông.
Trong một phút, cả tổ A, toàn bộ một ngàn hai trăm cái D-6 đã hoàn thành xuất kích.
Ba cái quang giáp một tiểu tổ, một ngàn hai trăm cái quang giáp tạo thành bốn trăm tiểu tổ, bọn họ giống như một bầy cá nhỏ bơi xung quanh hạm đội. Dưới hoàn cảnh thế này, tính linh hoạt của quang giáp mạnh hơn của tàu vũ trụ rất nhiều. Mệnh lệnh Diệp Trùng cho bọn họ chính là cố sức làm giảm tốc độ của mấy nham thạch đó hoặc là đánh vỡ chúng, nhưng phải chú ý bảo vệ an toàn bản thân. Sự gia nhập của một ngàn hai trăm cái quang giáp lập tức làm tình huống có được sự cải thiện lớn. Thân hình mấy cái quang giáp này linh hoạt, bọn họ giống như bọc hạm đội một lớp lưới, giảm mạnh áp lực cho hạm đội.
Nhưng đối với mấy sư sĩ đó mà nói, lại không hề thoải mái như thế, sức chú ý của bọn họ cần phải tập trung cao độ. Nham thạch ở chỗ này quả thật quá nhiều, cho dù bọn họ huấn luyện có bài bản, nhưng vẫn cảm thấy trầy trật vô bì. Hoàn cảnh lộn xộn vô cùng, ngươi vĩnh viễn không biết nham thạch sẽ từ phương hướng nào bay tới, một khi không cẩn thận, nó sẽ giống như một cái chùy lớn giã người thành bột. Ngươi cần phải chú ý mỗi một phương hướng, ngươi không thể có chút sơ suất nào, bởi vì ngươi không có cơ hội lần sau.
Diệp Trùng là người đầu tiên phát hiện vấn đề này. Hắn ở phương diện chiến đấu thường có trực giác và mẫn cảm làm người ta phải kinh ngạc, ngay cả Mục Thương ở phương diện này cũng còn xa mới bằng hắn.
- Các tiểu tổ dựa vào tàu vũ trụ, chú ý nhịp nhàng với nhau.
Đối với mệnh lệnh của Diệp Trùng, không có ai hỏi gì, mọi người đều lập tức chấp hành một cách kiên quyết. Quang giáp vốn dĩ có chút mù mịt mau chóng co lại, bọn họ dựa vào hạm đội, lấy hạm đội làm chỗ dựa, chỉ có khi nham thạch sắp tới gần hạm đội mới xuất kích như tia chớp.
Có tiểu tổ bò lên trên nham thạch, sau đó lợi dụng động lực của động cơ, dẫn nham thạch sang một bên. Có tiểu tổ lại sử dụng quang giáp giống trái bi da, tông vào bên hông nham thạch, từ đó tông nham thạch bay đi. Có tiểu tổ lại không chút do dự lợi dụng vũ khí đánh nát nham thạch bay chính diện về phía bọn họ. May mắn quang giáp bọn họ điều khiển là D-6 tổ nghiên cứu khoa học sản xuất.
Điều chỉnh của Diệp Trùng cực kỳ hữu hiệu, cục diện mau chóng ổn định lại.
Sau khi trải qua hoảng loạn ban đầu, phối hợp giữa sư sĩ cũng càng lúc càng ăn ý. Có chỗ dựa tàu vũ trụ, bọn họ không cần lo lắng sau lưng có nham thạch xuất hiện. Mà sự tín nhiệm lẫn nhau giữa bọn họ làm cho khu vực bọn họ cần phòng thủ giảm mạnh. Điều quan trọng nhất là, một khi phát hiện khối nham thạch lớn, bọn họ sẽ lập tức khóa chặt khối nham thạch này, sau đó giao mục tiêu đã khóa chặt cho chiến hạm, như thế đã tăng mạnh hiệu suất của chiến hạm.
Đáng tiếc không có quang giáp tầm xa, nếu không, bọn họ hoàn toàn không lâm vào bị động thế này. Chỉ có mấy khối nham thạch lớn đó mới có thể tạo thành tổn hại thật sự cho tàu vũ trụ, mà nếu như có đủ hỏa lực tầm xa, bọn họ có thể đánh nát tất cả khối nham thạch lớn tới gần bọn họ, sẽ không chật vật thế này.
Nhưng do nguyên nhân Xích vĩ thú, Diệp Trùng thường quen lựa chọn quang giáp cận chiến đầu tiên, gần như tất cả sư sĩ đều bị hắn huấn luyện thành sư sĩ cận chiến. Binh chủng đơn nhất tuy sẽ phát huy uy lực mạnh mẽ vào những lúc đặc biệt nào đó, nhưng cũng sẽ lâm vào bị động trong những hoàn cảnh khác. Diệp Trùng cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ lại một lần nữa tiến vào vành đai toái tinh tử vong, càng không ngờ hắn lại mang theo một hạm đội tạp nham thế này tiến vào chỗ nguy hiểm như vậy. Điều này cũng nói rõ một điểm, vô luận ngươi có năng lực tính toán cường hãn thế nào, cũng không thể đưa mọi thứ vào trong phạm trù tính toán của ngươi, trên thế giới này thường là có quá nhiều nhân tố không thể dự tính được. Cũng chính vì những nhân tố không thể dự tính này mới làm cho thế giới này đầy điều chưa biết, đầy sức hấp dẫn.
Nhưng thần sắc Diệp Trùng vẫn nghiêm túc. Thuyền viên tàu Hashgel không ai dám có chút chểnh mảng. Biểu tình của Kiệt đại nhân tuy rất ít xảy ra biến hóa, nhưng sự ngưng trọng lúc này, mỗi người đều nhìn ra được.
Tuy tình huống đã được ổn định nhưng Diệp Trùng lại không hề lạc quan như thế. Trong tính toán của hắn, quang giáp gia nhập vốn dĩ là định vào ngày thứ ba, vì căn cứ kinh nghiệm của hắn, càng hướng vào chỗ sâu của vành đai toái tinh, mật độ nham thạch càng lớn, cũng càng thêm nguy hiểm. Không ngờ hôm nay không thể không lấy chiêu này ra.
Chính ngay lúc Diệp Trùng vì nguy hiểm của ngày mai mà lo lắng, cục thế của Hôi cốc đã xảy ra biến hóa kinh người.
Phụ cận hành tinh Ca Sâm Đặc, một tiểu tổ quang giáp đang thực hiện tuần tra như bình thường.
Nghe nói đã có Xích vĩ thú xuất hiện ở khu vực phụ cận hành tinh Ca Sâm Đặc, nhiệm vụ của bọn họ chính là tiến hành giám thị khu vực phụ cận này.
- Trời ơi! Đó… đó là cái gì? Tiếng kêu thét hoảng sợ của một sư sĩ trong đó vang lên trong kênh liên lạc.
Ánh mắt mọi người vội vàng dời sang màn hình, ai nấy lập tức tê dại da đầu.
Xích vĩ thú vô cùng vô tận, đông đúc chen chúc bay về phía bên này. Thông qua màn hình, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng. Thân thể to lớn gần như giống với quang giáp, làn da màu đen mang theo ánh kim loại, cơ nhục mạnh khỏe đầy lực bạo phát, cái đuôi tên màu đỏ tươi buông tự nhiên sau lưng. Trong cặp mắt màu đỏ sậm lạnh lẽo, dữ tợn làm người ta lạnh lòng.
- Chạy a! Trong đám người, không biết có ai hét lên, đám người bị chấn động ngây ra tỉnh lại, mọi người hoảng loạn điều khiển quang giáp của mình chạy hết tốc lực.
Một sư sĩ vẫn khá tận hết chức trách trong số này trong quá trình bỏ chạy vẫn không quên truyền cảnh tượng này về hành tinh Ca Sâm Đặc.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
- Mẹ nó, địa phương này quả nhiên không phải là chỗ cho người ở. Sấu Quyển (Sấu = gầy, Quyển = xoăn) ở đối diện mở miệng chửi rủa, Sấu Quyển cũng là một kỹ sư duy tu, bởi vì thể hình gầy còm, với lại tóc xoăn, cho nên mọi người đều gọi hắn là Sấu Quyển.
Dương Minh khó khăn nhếch miệng, ra dấu tán đồng lời của Sấu Quyển, hắn nhấp nước nóng từng ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ, không phải hắn không muốn nói chuyện, thực sự là cổ họng khô khốc, khó chịu.
Thân tàu rung động một trận, nước trong ly trên tay Dương Minh phun ra ngoài, rơi vãi trên đất.
Dương Minh và Sấu Quyển nhìn nhau, hai người đều biết rõ, thân tàu lại bị một khối nham thạch không nhỏ đánh trúng. Mà ngoài cửa sổ lại bỗng sáng lên, một đóa hoa lửa xán lạn vô bì nở rộ trong vũ trụ tối đen.
Dương Minh có chút ngơ ngẩn, trong ánh sáng tạo nên vào khoảnh khắc tàu vũ trụ đó nổ tung, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng ra làm sao!
Hỗn loạn, mọi thứ đều hỗn loạn! Khắp nơi là nham thạch lớn nhỏ không đều bay tới bay lui, bọn chúng va chạm dữ dội với bất cứ vật thể nào cản đường bọn chúng, tàu vũ trụ, còn có nham thạch khác. Trận hình hạm đội chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, nham thạch vô cùng vô tận vận động vô trật tự mà con người không cách nào hiểu được.
So với sự chật vật hiện giờ, mọi người khi gặp phải Xích vĩ thú lần trước thoải mái biết bao.
Ngọn lửa của con tàu vũ trụ đó nổ tung vẫn chưa lui hẳn, phản chiếu gương mặt trẻ trung nhưng đã sớm không còn vẻ non nớt của Dương Minh, biểu tình của hắn có chút phức tạp, có bi thương, có lo lắng, có hoảng sợ, có hồi ức…
Con tàu vũ trụ nổ tung đó có phải là báo trước cho vận mạng giống như vậy của bọn họ?
Bỗng, trong đầu Dương Minh đột nhiên thoáng qua giọng nói lạnh nhạt mà kiên định đó của Kiệt đại nhân, còn có đáp án khẳng định dị thường đó.
- Khu vực B3 thân tàu bị đánh trúng. Khu vực B3 thân tàu bị đánh trúng, mời nhân viên duy tu lập tức hỏa tốc tới, mời nhân viên duy tu lập tức hỏa tốc tới. Tiếng cảnh báo gấp rút cắt ngang suy nghĩ của Dương Minh.
- Hic, mông vẫn chưa ngồi nóng thì việc này đã tới cửa rồi. Sấu Quyển nhếch miệng cười với Dương Minh, lộ ra hai cái răng cửa vàng vàng, xoay người đi về phía khu vực B3. Bước chân bồng bềnh làm Dương Minh ở sau lưng hắn nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Diệp Trùng không tốt lắm, rất nhiều thuyền viên tàu Hashgel vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Kiệt đại nhân khó coi thế này, từ đây cũng có thể nghĩ mà biết được bọn họ gặp khó khăn lớn thế nào.
Thương gấp rút nhắc nhở Diệp Trùng: “Diệp tử, chỉ số không ổn định của nơi này đang tăng lên dữ dội!”
Thật ra, không cần Thương nhắc nhở Diệp Trùng cũng biết tình huống đã trở nên khá tệ hại. Tàu vũ trụ bị nổ tới trước mắt đã vượt quá hai mươi lăm tàu. Trước khi tiến vào vành đai toái tinh tử vong, Diệp Trùng đã chuyển nhân viên trên hai trăm tàu vòng ngoài lên ba trăm tàu vũ trụ được bảo vệ ở giữa. Ngay cả tàu Hashgel, bây giờ cũng đều đầy người. Đối với hai trăm tàu vũ trụ vòng ngoài, trên mỗi tàu vũ trụ chỉ có hai mươi nhân viên công tác cơ bản nhất. Hai trăm thân tàu này hình thành ba vòng bảo hộ dày, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ tàu vũ trụ lớp trong. Trên hai trăm tàu vũ trụ này tổng cộng có bốn ngàn người, toàn bộ bốn ngàn người này đều là tự nguyện trình báo.
Lúc đầu, Diệp Trùng cũng cho rằng hạn mức bốn ngàn người này có chút đau đầu, ai cũng biết sứ mạng của hai trăm tàu vũ trụ này là gì.
Thương cho hắn đề nghị, công bố quyết định này, để thuyền viên tự mình báo danh.
Diệp Trùng chấp nhận kiến nghị của Thương. Nhưng điều làm hắn không ngờ là, vào ngày thứ ba sau khi công bố, số người báo danh đã vượt quá ba vạn người. Dưới sự giúp đỡ của Thương, Diệp Trùng cuối cùng đã chọn ra bốn ngàn người này từ trong ba vạn người.
Hai mươi lăm tàu vũ trụ nổ tung cũng có nghĩa đã có năm trăm người trong số bốn ngàn người hy sinh.
Nhưng ảnh hưởng mấy tàu vũ trụ này nổ tung mang lại vượt xa những thứ này. Sóng xung kích tàu vũ trụ nổ tung hình thành làm cho chỉ số không ổn định của khu vực này tăng lên dữ dội. Mà chỉ số không ổn định có quan hệ trực tiếp với việc có hình thành dòng xoáy toái thạch hay không. Chỉ số không ổn định càng cao, càng có khả năng hình thành dòng xoáy toái thạch.
Mỗi tàu vũ trụ nổ tung, không chỉ là lực lượng của bọn họ tổn thất đi một phần, mà cũng có nghĩa dòng xoáy toái thạch càng gần họ thêm một bước. Nếu như không thể giảm thiểu một cách hiệu quả số lượng tàu vũ trụ bị nổ, đón tiếp bọn họ có khả năng nhất chính là toàn quân bị diệt. Diệp Trùng cắn môi, Lực lượng cuối cùng hắn vốn dĩ muốn giữ lại lúc này lại không thể không thả ra trước. Sắp xếp lại suy nghĩ, hắn ra lệnh kỹ lưỡng mà rõ ràng: “Mệnh lệnh, nhân viên chiến đấu tổ A chuẩn bị xuất kích!”
Phòng thuyền trưởng tàu Hashgel lập tức trở nên bận rộn, mệnh lệnh này cũng dùng tốc độ nhanh nhất truyền tới mỗi tàu vũ trụ chở sư sĩ. Điều may mắn vô cùng là tới hiện giờ vẫn chưa có một tàu vũ trụ chở sư sĩ nào nổ tung.
Mười tàu vũ trụ chở sư sĩ lập tức điều chỉnh phương vị, mỗi cửa thông đạo đồng thời mở ra.
- Xuất kích!
- Xuất kích!
- Xuất kích!
……
Trong năm giây, vô số mệnh lệnh cấp bách được ra trong cùng một thời gian, đám sư sĩ đã sớm chuẩn bị chờ sẵn điều khiển quang giáp từ các thông đạo của tàu vũ trụ xông về phía biển đá mênh mông.
Trong một phút, cả tổ A, toàn bộ một ngàn hai trăm cái D-6 đã hoàn thành xuất kích.
Ba cái quang giáp một tiểu tổ, một ngàn hai trăm cái quang giáp tạo thành bốn trăm tiểu tổ, bọn họ giống như một bầy cá nhỏ bơi xung quanh hạm đội. Dưới hoàn cảnh thế này, tính linh hoạt của quang giáp mạnh hơn của tàu vũ trụ rất nhiều. Mệnh lệnh Diệp Trùng cho bọn họ chính là cố sức làm giảm tốc độ của mấy nham thạch đó hoặc là đánh vỡ chúng, nhưng phải chú ý bảo vệ an toàn bản thân. Sự gia nhập của một ngàn hai trăm cái quang giáp lập tức làm tình huống có được sự cải thiện lớn. Thân hình mấy cái quang giáp này linh hoạt, bọn họ giống như bọc hạm đội một lớp lưới, giảm mạnh áp lực cho hạm đội.
Nhưng đối với mấy sư sĩ đó mà nói, lại không hề thoải mái như thế, sức chú ý của bọn họ cần phải tập trung cao độ. Nham thạch ở chỗ này quả thật quá nhiều, cho dù bọn họ huấn luyện có bài bản, nhưng vẫn cảm thấy trầy trật vô bì. Hoàn cảnh lộn xộn vô cùng, ngươi vĩnh viễn không biết nham thạch sẽ từ phương hướng nào bay tới, một khi không cẩn thận, nó sẽ giống như một cái chùy lớn giã người thành bột. Ngươi cần phải chú ý mỗi một phương hướng, ngươi không thể có chút sơ suất nào, bởi vì ngươi không có cơ hội lần sau.
Diệp Trùng là người đầu tiên phát hiện vấn đề này. Hắn ở phương diện chiến đấu thường có trực giác và mẫn cảm làm người ta phải kinh ngạc, ngay cả Mục Thương ở phương diện này cũng còn xa mới bằng hắn.
- Các tiểu tổ dựa vào tàu vũ trụ, chú ý nhịp nhàng với nhau.
Đối với mệnh lệnh của Diệp Trùng, không có ai hỏi gì, mọi người đều lập tức chấp hành một cách kiên quyết. Quang giáp vốn dĩ có chút mù mịt mau chóng co lại, bọn họ dựa vào hạm đội, lấy hạm đội làm chỗ dựa, chỉ có khi nham thạch sắp tới gần hạm đội mới xuất kích như tia chớp.
Có tiểu tổ bò lên trên nham thạch, sau đó lợi dụng động lực của động cơ, dẫn nham thạch sang một bên. Có tiểu tổ lại sử dụng quang giáp giống trái bi da, tông vào bên hông nham thạch, từ đó tông nham thạch bay đi. Có tiểu tổ lại không chút do dự lợi dụng vũ khí đánh nát nham thạch bay chính diện về phía bọn họ. May mắn quang giáp bọn họ điều khiển là D-6 tổ nghiên cứu khoa học sản xuất.
Điều chỉnh của Diệp Trùng cực kỳ hữu hiệu, cục diện mau chóng ổn định lại.
Sau khi trải qua hoảng loạn ban đầu, phối hợp giữa sư sĩ cũng càng lúc càng ăn ý. Có chỗ dựa tàu vũ trụ, bọn họ không cần lo lắng sau lưng có nham thạch xuất hiện. Mà sự tín nhiệm lẫn nhau giữa bọn họ làm cho khu vực bọn họ cần phòng thủ giảm mạnh. Điều quan trọng nhất là, một khi phát hiện khối nham thạch lớn, bọn họ sẽ lập tức khóa chặt khối nham thạch này, sau đó giao mục tiêu đã khóa chặt cho chiến hạm, như thế đã tăng mạnh hiệu suất của chiến hạm.
Đáng tiếc không có quang giáp tầm xa, nếu không, bọn họ hoàn toàn không lâm vào bị động thế này. Chỉ có mấy khối nham thạch lớn đó mới có thể tạo thành tổn hại thật sự cho tàu vũ trụ, mà nếu như có đủ hỏa lực tầm xa, bọn họ có thể đánh nát tất cả khối nham thạch lớn tới gần bọn họ, sẽ không chật vật thế này.
Nhưng do nguyên nhân Xích vĩ thú, Diệp Trùng thường quen lựa chọn quang giáp cận chiến đầu tiên, gần như tất cả sư sĩ đều bị hắn huấn luyện thành sư sĩ cận chiến. Binh chủng đơn nhất tuy sẽ phát huy uy lực mạnh mẽ vào những lúc đặc biệt nào đó, nhưng cũng sẽ lâm vào bị động trong những hoàn cảnh khác. Diệp Trùng cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ lại một lần nữa tiến vào vành đai toái tinh tử vong, càng không ngờ hắn lại mang theo một hạm đội tạp nham thế này tiến vào chỗ nguy hiểm như vậy. Điều này cũng nói rõ một điểm, vô luận ngươi có năng lực tính toán cường hãn thế nào, cũng không thể đưa mọi thứ vào trong phạm trù tính toán của ngươi, trên thế giới này thường là có quá nhiều nhân tố không thể dự tính được. Cũng chính vì những nhân tố không thể dự tính này mới làm cho thế giới này đầy điều chưa biết, đầy sức hấp dẫn.
Nhưng thần sắc Diệp Trùng vẫn nghiêm túc. Thuyền viên tàu Hashgel không ai dám có chút chểnh mảng. Biểu tình của Kiệt đại nhân tuy rất ít xảy ra biến hóa, nhưng sự ngưng trọng lúc này, mỗi người đều nhìn ra được.
Tuy tình huống đã được ổn định nhưng Diệp Trùng lại không hề lạc quan như thế. Trong tính toán của hắn, quang giáp gia nhập vốn dĩ là định vào ngày thứ ba, vì căn cứ kinh nghiệm của hắn, càng hướng vào chỗ sâu của vành đai toái tinh, mật độ nham thạch càng lớn, cũng càng thêm nguy hiểm. Không ngờ hôm nay không thể không lấy chiêu này ra.
Chính ngay lúc Diệp Trùng vì nguy hiểm của ngày mai mà lo lắng, cục thế của Hôi cốc đã xảy ra biến hóa kinh người.
Phụ cận hành tinh Ca Sâm Đặc, một tiểu tổ quang giáp đang thực hiện tuần tra như bình thường.
Nghe nói đã có Xích vĩ thú xuất hiện ở khu vực phụ cận hành tinh Ca Sâm Đặc, nhiệm vụ của bọn họ chính là tiến hành giám thị khu vực phụ cận này.
- Trời ơi! Đó… đó là cái gì? Tiếng kêu thét hoảng sợ của một sư sĩ trong đó vang lên trong kênh liên lạc.
Ánh mắt mọi người vội vàng dời sang màn hình, ai nấy lập tức tê dại da đầu.
Xích vĩ thú vô cùng vô tận, đông đúc chen chúc bay về phía bên này. Thông qua màn hình, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng. Thân thể to lớn gần như giống với quang giáp, làn da màu đen mang theo ánh kim loại, cơ nhục mạnh khỏe đầy lực bạo phát, cái đuôi tên màu đỏ tươi buông tự nhiên sau lưng. Trong cặp mắt màu đỏ sậm lạnh lẽo, dữ tợn làm người ta lạnh lòng.
- Chạy a! Trong đám người, không biết có ai hét lên, đám người bị chấn động ngây ra tỉnh lại, mọi người hoảng loạn điều khiển quang giáp của mình chạy hết tốc lực.
Một sư sĩ vẫn khá tận hết chức trách trong số này trong quá trình bỏ chạy vẫn không quên truyền cảnh tượng này về hành tinh Ca Sâm Đặc.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.