Chương 404: Khúc Tâm Hương
Phương Tưởng
19/03/2013
Người này, Diệp Trùng chú ý đã lâu, từ khi mình thoát khỏi đám đông thì hắn đã theo sau lưng mình. Diệp Trùng đang chuẩn bị có hành động, không ngờ người đó lại lên tiếng trước.
- Ngươi biết Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh? Diệp Trùng dừng bước, quay người.
Quản Thanh Ngân không trả lời vấn đề của Diệp Trùng, mà tỉ mỉ đánh giá thiếu niên trước mắt này. Nhìn khoảng cách gần, cảm giác Diệp Trùng tạo ra cho Quản Thanh Ngân càng thêm sâu sắc. Ánh mắt hờ hững thế này, rất khó tưởng tượng điều này lại xuất hiện trên người một thiếu niên hơn hai mươi tuổi. Mà ý lạnh trong cặp mắt đó càng làm người ta cảm thấy khó mà tới gần.
- Ngươi họ Quản? Quản Thanh Ngân hơi trầm ngâm một lát, mở miệng chất vấn.
Cách hỏi này rất có ý tứ, chỉ từ trong câu nói này của Quản Thanh Ngân, Diệp Trùng có thể suy đoán được không ít tin tức. Hắn không khỏi nhớ tới Quản phong tử, gật đầu: “Đúng.”
Quản Thanh Ngân lại không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc. Mười bốn tộc trong Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, họ Quản chỉ có Quản gia. Nhưng mấy năm trở lại đây, trừ đại tiểu thư và tiểu tiểu thư, cũng không còn một ai từng ra khỏi Dạ Lĩnh a. Thiếu niên trước mắt này ước chừng ít nhất cũng hai mươi tuổi, con trai của đại tiểu thư? Quản Phong Ngân lập tức quăng ý nghĩ tức cười này ra sau đầu. Mình làm sao lại có cách nghĩ buồn cười như vậy chứ? Chẳng lẽ đại tiểu thư mười tuổi thì đã sinh con?
Nhưng trừ đại tiểu thư và tiểu tiểu thư, mấy năm trở lại đây đã không có ai lại từng ra ngoài nữa.
Quản gia tuy ngày càng suy sụp, nhưng ở Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, Quản gia lại là nguyên lão không hơn không kém. Quản gia là một trong năm nhà nguyên lão đầu tiên của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hơn nữa tới tận bây giờ, khoảng giữa chưa từng bị tước đoạt tư cách ở trong Lĩnh. Mấy gia tộc mới gia nhập Dạ Lĩnh đó, ngược lại có khả năng có một số nhánh ở ngoài Lĩnh. Còn gia tộc giống như Quản gia, đã sinh sống trong Lĩnh không biết bao nhiêu năm, dứt khoát không tồn tại chi thứ gì đó.
Chẳng lẽ người này trùng hợp cũng họ Quản? Quản Thanh Ngân hơi có chút mất mát trong lòng.
- Ngươi đi Dạ Lĩnh có chuyện gì? Quản Thanh Ngân hỏi, phải biết Dạ Lĩnh trước giờ không tiếp đãi người ngoài.
Chính ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng Quản Thanh Ngân: “Ta nói này đội phó, chúng ta cũng nên về rồi nhỉ.” Một giọng nữ mang theo vài phần đùa cợt và mùi vị trào phúng.
Quản Thanh Ngân không khỏi nhíu mày, hắn không cần quay đầu cũng biết người nói là ai. Thi Minh Bội, cũng chính là đội trưởng của đội thu mua này.
Diệp Trùng ngẩng đầu liếc nhìn cô gái đột nhiên chen vào này. Khoảng chừng hai mươi, tay phải rất tiêu chuẩn nhẹ nhàng buông thong ở eo, đây là động tác cực kỳ cơ sở của điều bồi sư. Từ từ tiến về phía bên này, tay phải chưa từng rời khỏi vùng eo, mà trên thắt lưng màu mè ở eo có rất nhiều túi nhỏ, nhưng nếu như không chú ý, rất khó nhìn ra. Đôi tay nhỏ nhắn thon dài, cực kỳ linh hoạt.
Diệp Trùng không khỏi đưa ra đánh giá cao đối với tố chất điều bồi sư của cô gái này.
Nhưng với cái nhìn của người ngoài, lại hoàn toàn là một phong cảnh khác. Một cô gái mắt sáng, răng trắng nhưng lại mang theo chút vẻ phong tình thiếu phụ, mang theo vài phần ý cười mê người như có như không. Tay phải vịn eo, chầm chậm đi về phía hai người đàn ông. Cái eo nhỏ mềm mại chỉ vừa một cái nắm tay giống như liễu yếu trước gió, chỉ nhìn thôi, người đi đường bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt.
- Ý, vị tiểu ca này là ai. Ta nói này đội phó, ngươi lúc nào quen biết tiểu ca tuấn tú này vậy? Tại sao cũng không nói với người ta, thật làm người ta đau lòng a! Vài phần u oán, vài phần trêu chọc.
Quản Thanh Ngân lại giống như không nhìn thấy, lãnh đạm nói: “Thi đại nhân nói đùa rồi.” Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, trong lòng hắn thường không khỏi dâng lên vài phần chán ghét.
Thi Minh Bộ là người của Thi gia. Thi gia là người mới được thông qua trong hội nghị trong Lĩnh lần trước mà tiến vào Dạ Lĩnh. So với trường phái lớn có nội tình thâm hậu, lịch sử lâu đời như Quản gia, phong cách làm việc của Thi gia đầy tính hiệu quả và lợi ích. Nhưng điều này cũng làm cho thế lực của bọn họ ở trong Lĩnh mau chóng tăng trưởng, trong vài khâu quan trọng của Lĩnh hội đều có thể nhìn thấy người của bọn họ.
Quản Thanh Ngân đối với người của Thi gia trước giờ không có hảo cảm. Huống chi trong khâu thu mua, địa vị của hắn quả thật cực kỳ xấu hổ. Hắn năm nay ba mươi lăm, Thi Minh Bội lại chỉ có hai mươi bốn, nhưng vị trí hai bên lại vừa đúng tương phản.
- Quy củ trong Lĩnh chẳng lẽ đội phó của chúng ta quên rồi sao? Vị tiểu ca này, người ta bị hại không ít a! Thi Minh Bội cười tươi quyến rũ, cười lúm đồng tiền như hoa, nhưng trong cặp mắt câu hồn đó lại lóe lên một tia sắc lạnh.
Trong lòng Quản Thanh Ngân chấn động, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
Không khí thoảng qua một mùi thơm nhè nhẹ, gương mặt tươi cười của Thi Minh Bội càng thêm mê người, cặp mắt cong thành hai vầng trăng khuyết.
Diệp Trùng vẫn luôn nhìn hai người giao lưu, mũi hơi máy động một cái, con ngươi bỗng rút lại như đao!
Một tiếng hừ lạnh! Mâu gỗ trong tay phải đột nhiên xoay ngược, đột ngột vọt ra!
A! Một tiếng kêu thảm của phụ nữ! Một hư ảnh đánh trúng vai trái của Thi Bội Minh. Sức mạnh khổng lồ làm cả người nàng ta té ngã ra sau, đập nặng nề trên đất.
Lách cách. Sắc mặt Quản Thanh Ngân biến đổi kịch liệt. Tuy thính lực không hề là sở trường của điều bồi sư, nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ vụn đó. Gần như mỗi vị điều bồi sư đều có chút tâm đắc đối với việc trị thương, Quản Thanh Ngân cực kỳ khẳng định, xương bả vai trái của Thi Minh Bội đã bị vỡ nát.
Mặt Thi Minh Bội đau tới mức rúm ró lại, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp mê người đó lúc này đã đau tới mức khó mà phân biệt. Nàng cắn răng, nhịn sự đau đớn kịch liệt, tay phải thò về phía eo! Nàng không biết đối phương làm sao phát giác ra, sớm biết nàng vừa rồi đã dùng thuốc thử điều bồi càng bá đạo hơn.
Tay nàng cuối cùng mò tới eo, nhưng nàng lại đột ngột dừng mọi động tác lại, cả người như hóa đá, không dám cử động chút nào, mồ hôi lớn hạt chảy ra từ đầu mũi nàng. Sắc mặt nàng trắng bệch, không có chút máu. Trong mắt đầy vẻ hoảng sợ!
Mũi mâu đen thui cách đầu mũi nàng tuyệt đối không vượt quá một cm!
Nàng thậm chí có thể nhìn rõ mỗi một đường xoắn ốc trên mũi thương, càng không cần nói tới mùi thơm đặc biệt truyền lại từ mũi mâu đen thui như trời đêm đó.
Có thể tiến vào Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, cũng chính là đại biểu cho một mạch này của Thi gia ở phương diện điều bồi đủ để sánh ngang với siêu cấp. Là người ưu tú của Thi gia, thành tựu của Thi Minh Bội ở phương diện điều bồi đương nhiên không cần nghi ngờ.
Nàng rất rõ sự cường hãn bá đạo của chất độc trên mũi cây mâu gỗ này! Tuy nàng không hề biết đây cụ thể là loại điều bồi phẩm nào, nhưng điều này không hề ngăn cản nàng đưa ra phán đoán như vậy. Nàng thậm chí tin rằng, nếu như mũi cây mâu gỗ này rạch một vết thương cực nhỏ trên người mình, chỉ sợ mình hoàn toàn không kịp dùng bất cứ thứ thuốc giải nào thì đã mất mạng rồi.
Mũi mâu dừng ở chỗ trước đầu mũi nàng không tới một cm, không khí xung quanh đều giống như đông đặc lại. Nàng đã hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên người, khẩn trương nhìn mũi mâu đại biểu cho tử vong này, không dám có bất cứ động tác nào, tránh làm đối phương hiểu lầm. Bất cứ chút dao động nào của đối phương đều có khả năng dẫn tới hậu quả đáng sợ.
Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng nàng, mát lạnh.
Nàng hoảng sợ nhìn mũi mâu dời xuống từng chút một, không dám có bất cứ động tác nào.
Mũi mâu cuối cùng rơi trên eo nàng.
Sựt. Phần eo mát lạnh, cảm giác mũi mâu lướt qua da làm toàn thân nàng sởn tóc gáy, lông toàn thân bỗng dựng đứng lên, sự hoảng sợ trong mắt càng đậm hơn.
Xuân quang lộ ra, mũi mâu rạch một lỗ ở thắt lưng nàng, làn da trắng trẻo nõn nà bên trong tỏa ra một loại dụ hoặc đặc biệt, hấp dẫn gắt gao ánh mắt người bên cạnh.
Hàn ý trong mắt Diệp Trùng nồng đậm, không chút động dung. Hắn cong eo xuống, lục lọi tỉ mỉ phần eo của Thi Minh Bội, động tác dè dặt mà cẩn thận. Cho dù Diệp Trùng cong eo xuống, mâu gỗ cánh tay còn lại cầm vẫn không chút dao động, giống như hai cánh tay hắn hoàn toàn thuộc về hai bộ phận, không có bất cứ quan hệ nào.
Trong mắt người khác, thứ cảnh tượng trước mắt dễ liên tưởng nhất chính là một thiếu niên dùng một cây mâu gỗ chỉ một người đẹp, ý muốn giở trò xấu, hương diễm vô cùng.
- Cuồng đồ to gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám làm ra việc thương thiên hại lý thế này! Còn không dừng tay! Một tiếng quát giận dữ như sấm giữa trời trong, đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Vô luận thời đại nào, lời thoại của loại việc này dường như đều không có thay đổi gì.
Diệp Trùng làm như chưa nghe.
Sự hoảng sợ trong lòng Thi Minh Bội điên cuồng tăng lên, người trước mắt này quả thật quá đáng sợ, bình tĩnh tới mức đáng sợ! Sự quở trách giận dữ của người đó không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào tới thiếu niên trước mắt này, hai tay hắn không vì vậy mà có chút rung động nào. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng động tác của đối phương vẫn dè dặt và cẩn thận như trước. Còn mũi mâu đó, giống như mọc rễ vậy, không chút dao động.
Nàng hiện giờ cực kỳ hối hận.
Động tác của Diệp Trùng vô cùng cẩn thận. Chỗ đại loại như thắt lưng có túi của điều bồi sư, tính nguy hiểm cực cao. Điều bồi phẩm loại kịch độc thường là thứ thường có của bọn họ.
Cuối cùng tìm thấy rồi, Diệp Trùng không khỏi thả lỏng trong lòng.
Trong cái túi nhỏ thứ sáu đếm từ trái qua ở hàng thứ ba trên thắt lưng, Diệp Trùng trút ra một số bột phấn màu xanh lá nhạt. Chút bột phấn này vừa trút ra, không khí lập tức lan tỏa một mùi khó ngửi. Nhưng Diệp Trùng không hề lưỡng lự, không chút do dự trút toàn bộ số bột màu xanh lá nhạt này vào trong miệng.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Trên mặt không còn chút máu, Thi Minh Bội đột nhiên mở miệng. Có thể phát giác ra Khúc Tâm Hương mình thầm thả ra, hơn nữa còn có thể tìm thấy chính xác thuốc giải, tên này không phải lợi hại bình thường.
Nhưng, Khúc Tâm Hương là công thức phối chế đặc hữu của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hắn làm sao có thể biết được? Ngay cả Thi gia của nàng, trước khi tiến vào Dạ Lĩnh cũng chưa từng nghe nói qua lại điều bồi phẩm này.
Tính chất của Khúc Tâm Hương khá đặc biệt, nó sẽ làm người ta sau một ngày hít vào, trái tim đột nhiên đập lên mà chết. Hơn nữa, sau khi chết hoàn toàn tìm không thấy bất cứ dấu vết nào, triệu chứng cực giống chết tự nhiên.
Mỗi một trường phái mới tiến vào Dạ Lĩnh đều sẽ thu được một vài công thức Lĩnh hội tặng. Mấy công thức này có thể giúp đỡ trường phái mới vào mau chóng nâng cao trình độ bản thân bọn họ. Khúc Tâm Hương chính là một loại trong đó.
Diệp Trùng đứng thẳng dậy, ánh mắt không hề dừng lại ở phần eo của Thi Minh Bội, ngược lại, hàn ý và lãnh ý nặng nề trong mắt hắn làm trái tim Thi Minh Bội đập lên dữ dội.
- Tiểu tử! Lời đại gia, không nghe thấy à? Gã quát tháo thấy Diệp Trùng hoàn toàn không để ý tới hắn, không khỏi nổi điên.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
- Ngươi biết Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh? Diệp Trùng dừng bước, quay người.
Quản Thanh Ngân không trả lời vấn đề của Diệp Trùng, mà tỉ mỉ đánh giá thiếu niên trước mắt này. Nhìn khoảng cách gần, cảm giác Diệp Trùng tạo ra cho Quản Thanh Ngân càng thêm sâu sắc. Ánh mắt hờ hững thế này, rất khó tưởng tượng điều này lại xuất hiện trên người một thiếu niên hơn hai mươi tuổi. Mà ý lạnh trong cặp mắt đó càng làm người ta cảm thấy khó mà tới gần.
- Ngươi họ Quản? Quản Thanh Ngân hơi trầm ngâm một lát, mở miệng chất vấn.
Cách hỏi này rất có ý tứ, chỉ từ trong câu nói này của Quản Thanh Ngân, Diệp Trùng có thể suy đoán được không ít tin tức. Hắn không khỏi nhớ tới Quản phong tử, gật đầu: “Đúng.”
Quản Thanh Ngân lại không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc. Mười bốn tộc trong Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, họ Quản chỉ có Quản gia. Nhưng mấy năm trở lại đây, trừ đại tiểu thư và tiểu tiểu thư, cũng không còn một ai từng ra khỏi Dạ Lĩnh a. Thiếu niên trước mắt này ước chừng ít nhất cũng hai mươi tuổi, con trai của đại tiểu thư? Quản Phong Ngân lập tức quăng ý nghĩ tức cười này ra sau đầu. Mình làm sao lại có cách nghĩ buồn cười như vậy chứ? Chẳng lẽ đại tiểu thư mười tuổi thì đã sinh con?
Nhưng trừ đại tiểu thư và tiểu tiểu thư, mấy năm trở lại đây đã không có ai lại từng ra ngoài nữa.
Quản gia tuy ngày càng suy sụp, nhưng ở Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, Quản gia lại là nguyên lão không hơn không kém. Quản gia là một trong năm nhà nguyên lão đầu tiên của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hơn nữa tới tận bây giờ, khoảng giữa chưa từng bị tước đoạt tư cách ở trong Lĩnh. Mấy gia tộc mới gia nhập Dạ Lĩnh đó, ngược lại có khả năng có một số nhánh ở ngoài Lĩnh. Còn gia tộc giống như Quản gia, đã sinh sống trong Lĩnh không biết bao nhiêu năm, dứt khoát không tồn tại chi thứ gì đó.
Chẳng lẽ người này trùng hợp cũng họ Quản? Quản Thanh Ngân hơi có chút mất mát trong lòng.
- Ngươi đi Dạ Lĩnh có chuyện gì? Quản Thanh Ngân hỏi, phải biết Dạ Lĩnh trước giờ không tiếp đãi người ngoài.
Chính ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng Quản Thanh Ngân: “Ta nói này đội phó, chúng ta cũng nên về rồi nhỉ.” Một giọng nữ mang theo vài phần đùa cợt và mùi vị trào phúng.
Quản Thanh Ngân không khỏi nhíu mày, hắn không cần quay đầu cũng biết người nói là ai. Thi Minh Bội, cũng chính là đội trưởng của đội thu mua này.
Diệp Trùng ngẩng đầu liếc nhìn cô gái đột nhiên chen vào này. Khoảng chừng hai mươi, tay phải rất tiêu chuẩn nhẹ nhàng buông thong ở eo, đây là động tác cực kỳ cơ sở của điều bồi sư. Từ từ tiến về phía bên này, tay phải chưa từng rời khỏi vùng eo, mà trên thắt lưng màu mè ở eo có rất nhiều túi nhỏ, nhưng nếu như không chú ý, rất khó nhìn ra. Đôi tay nhỏ nhắn thon dài, cực kỳ linh hoạt.
Diệp Trùng không khỏi đưa ra đánh giá cao đối với tố chất điều bồi sư của cô gái này.
Nhưng với cái nhìn của người ngoài, lại hoàn toàn là một phong cảnh khác. Một cô gái mắt sáng, răng trắng nhưng lại mang theo chút vẻ phong tình thiếu phụ, mang theo vài phần ý cười mê người như có như không. Tay phải vịn eo, chầm chậm đi về phía hai người đàn ông. Cái eo nhỏ mềm mại chỉ vừa một cái nắm tay giống như liễu yếu trước gió, chỉ nhìn thôi, người đi đường bên cạnh không ngừng nuốt nước bọt.
- Ý, vị tiểu ca này là ai. Ta nói này đội phó, ngươi lúc nào quen biết tiểu ca tuấn tú này vậy? Tại sao cũng không nói với người ta, thật làm người ta đau lòng a! Vài phần u oán, vài phần trêu chọc.
Quản Thanh Ngân lại giống như không nhìn thấy, lãnh đạm nói: “Thi đại nhân nói đùa rồi.” Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, trong lòng hắn thường không khỏi dâng lên vài phần chán ghét.
Thi Minh Bộ là người của Thi gia. Thi gia là người mới được thông qua trong hội nghị trong Lĩnh lần trước mà tiến vào Dạ Lĩnh. So với trường phái lớn có nội tình thâm hậu, lịch sử lâu đời như Quản gia, phong cách làm việc của Thi gia đầy tính hiệu quả và lợi ích. Nhưng điều này cũng làm cho thế lực của bọn họ ở trong Lĩnh mau chóng tăng trưởng, trong vài khâu quan trọng của Lĩnh hội đều có thể nhìn thấy người của bọn họ.
Quản Thanh Ngân đối với người của Thi gia trước giờ không có hảo cảm. Huống chi trong khâu thu mua, địa vị của hắn quả thật cực kỳ xấu hổ. Hắn năm nay ba mươi lăm, Thi Minh Bội lại chỉ có hai mươi bốn, nhưng vị trí hai bên lại vừa đúng tương phản.
- Quy củ trong Lĩnh chẳng lẽ đội phó của chúng ta quên rồi sao? Vị tiểu ca này, người ta bị hại không ít a! Thi Minh Bội cười tươi quyến rũ, cười lúm đồng tiền như hoa, nhưng trong cặp mắt câu hồn đó lại lóe lên một tia sắc lạnh.
Trong lòng Quản Thanh Ngân chấn động, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
Không khí thoảng qua một mùi thơm nhè nhẹ, gương mặt tươi cười của Thi Minh Bội càng thêm mê người, cặp mắt cong thành hai vầng trăng khuyết.
Diệp Trùng vẫn luôn nhìn hai người giao lưu, mũi hơi máy động một cái, con ngươi bỗng rút lại như đao!
Một tiếng hừ lạnh! Mâu gỗ trong tay phải đột nhiên xoay ngược, đột ngột vọt ra!
A! Một tiếng kêu thảm của phụ nữ! Một hư ảnh đánh trúng vai trái của Thi Bội Minh. Sức mạnh khổng lồ làm cả người nàng ta té ngã ra sau, đập nặng nề trên đất.
Lách cách. Sắc mặt Quản Thanh Ngân biến đổi kịch liệt. Tuy thính lực không hề là sở trường của điều bồi sư, nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ vụn đó. Gần như mỗi vị điều bồi sư đều có chút tâm đắc đối với việc trị thương, Quản Thanh Ngân cực kỳ khẳng định, xương bả vai trái của Thi Minh Bội đã bị vỡ nát.
Mặt Thi Minh Bội đau tới mức rúm ró lại, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp mê người đó lúc này đã đau tới mức khó mà phân biệt. Nàng cắn răng, nhịn sự đau đớn kịch liệt, tay phải thò về phía eo! Nàng không biết đối phương làm sao phát giác ra, sớm biết nàng vừa rồi đã dùng thuốc thử điều bồi càng bá đạo hơn.
Tay nàng cuối cùng mò tới eo, nhưng nàng lại đột ngột dừng mọi động tác lại, cả người như hóa đá, không dám cử động chút nào, mồ hôi lớn hạt chảy ra từ đầu mũi nàng. Sắc mặt nàng trắng bệch, không có chút máu. Trong mắt đầy vẻ hoảng sợ!
Mũi mâu đen thui cách đầu mũi nàng tuyệt đối không vượt quá một cm!
Nàng thậm chí có thể nhìn rõ mỗi một đường xoắn ốc trên mũi thương, càng không cần nói tới mùi thơm đặc biệt truyền lại từ mũi mâu đen thui như trời đêm đó.
Có thể tiến vào Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, cũng chính là đại biểu cho một mạch này của Thi gia ở phương diện điều bồi đủ để sánh ngang với siêu cấp. Là người ưu tú của Thi gia, thành tựu của Thi Minh Bội ở phương diện điều bồi đương nhiên không cần nghi ngờ.
Nàng rất rõ sự cường hãn bá đạo của chất độc trên mũi cây mâu gỗ này! Tuy nàng không hề biết đây cụ thể là loại điều bồi phẩm nào, nhưng điều này không hề ngăn cản nàng đưa ra phán đoán như vậy. Nàng thậm chí tin rằng, nếu như mũi cây mâu gỗ này rạch một vết thương cực nhỏ trên người mình, chỉ sợ mình hoàn toàn không kịp dùng bất cứ thứ thuốc giải nào thì đã mất mạng rồi.
Mũi mâu dừng ở chỗ trước đầu mũi nàng không tới một cm, không khí xung quanh đều giống như đông đặc lại. Nàng đã hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên người, khẩn trương nhìn mũi mâu đại biểu cho tử vong này, không dám có bất cứ động tác nào, tránh làm đối phương hiểu lầm. Bất cứ chút dao động nào của đối phương đều có khả năng dẫn tới hậu quả đáng sợ.
Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng nàng, mát lạnh.
Nàng hoảng sợ nhìn mũi mâu dời xuống từng chút một, không dám có bất cứ động tác nào.
Mũi mâu cuối cùng rơi trên eo nàng.
Sựt. Phần eo mát lạnh, cảm giác mũi mâu lướt qua da làm toàn thân nàng sởn tóc gáy, lông toàn thân bỗng dựng đứng lên, sự hoảng sợ trong mắt càng đậm hơn.
Xuân quang lộ ra, mũi mâu rạch một lỗ ở thắt lưng nàng, làn da trắng trẻo nõn nà bên trong tỏa ra một loại dụ hoặc đặc biệt, hấp dẫn gắt gao ánh mắt người bên cạnh.
Hàn ý trong mắt Diệp Trùng nồng đậm, không chút động dung. Hắn cong eo xuống, lục lọi tỉ mỉ phần eo của Thi Minh Bội, động tác dè dặt mà cẩn thận. Cho dù Diệp Trùng cong eo xuống, mâu gỗ cánh tay còn lại cầm vẫn không chút dao động, giống như hai cánh tay hắn hoàn toàn thuộc về hai bộ phận, không có bất cứ quan hệ nào.
Trong mắt người khác, thứ cảnh tượng trước mắt dễ liên tưởng nhất chính là một thiếu niên dùng một cây mâu gỗ chỉ một người đẹp, ý muốn giở trò xấu, hương diễm vô cùng.
- Cuồng đồ to gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám làm ra việc thương thiên hại lý thế này! Còn không dừng tay! Một tiếng quát giận dữ như sấm giữa trời trong, đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Vô luận thời đại nào, lời thoại của loại việc này dường như đều không có thay đổi gì.
Diệp Trùng làm như chưa nghe.
Sự hoảng sợ trong lòng Thi Minh Bội điên cuồng tăng lên, người trước mắt này quả thật quá đáng sợ, bình tĩnh tới mức đáng sợ! Sự quở trách giận dữ của người đó không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào tới thiếu niên trước mắt này, hai tay hắn không vì vậy mà có chút rung động nào. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng động tác của đối phương vẫn dè dặt và cẩn thận như trước. Còn mũi mâu đó, giống như mọc rễ vậy, không chút dao động.
Nàng hiện giờ cực kỳ hối hận.
Động tác của Diệp Trùng vô cùng cẩn thận. Chỗ đại loại như thắt lưng có túi của điều bồi sư, tính nguy hiểm cực cao. Điều bồi phẩm loại kịch độc thường là thứ thường có của bọn họ.
Cuối cùng tìm thấy rồi, Diệp Trùng không khỏi thả lỏng trong lòng.
Trong cái túi nhỏ thứ sáu đếm từ trái qua ở hàng thứ ba trên thắt lưng, Diệp Trùng trút ra một số bột phấn màu xanh lá nhạt. Chút bột phấn này vừa trút ra, không khí lập tức lan tỏa một mùi khó ngửi. Nhưng Diệp Trùng không hề lưỡng lự, không chút do dự trút toàn bộ số bột màu xanh lá nhạt này vào trong miệng.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Trên mặt không còn chút máu, Thi Minh Bội đột nhiên mở miệng. Có thể phát giác ra Khúc Tâm Hương mình thầm thả ra, hơn nữa còn có thể tìm thấy chính xác thuốc giải, tên này không phải lợi hại bình thường.
Nhưng, Khúc Tâm Hương là công thức phối chế đặc hữu của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hắn làm sao có thể biết được? Ngay cả Thi gia của nàng, trước khi tiến vào Dạ Lĩnh cũng chưa từng nghe nói qua lại điều bồi phẩm này.
Tính chất của Khúc Tâm Hương khá đặc biệt, nó sẽ làm người ta sau một ngày hít vào, trái tim đột nhiên đập lên mà chết. Hơn nữa, sau khi chết hoàn toàn tìm không thấy bất cứ dấu vết nào, triệu chứng cực giống chết tự nhiên.
Mỗi một trường phái mới tiến vào Dạ Lĩnh đều sẽ thu được một vài công thức Lĩnh hội tặng. Mấy công thức này có thể giúp đỡ trường phái mới vào mau chóng nâng cao trình độ bản thân bọn họ. Khúc Tâm Hương chính là một loại trong đó.
Diệp Trùng đứng thẳng dậy, ánh mắt không hề dừng lại ở phần eo của Thi Minh Bội, ngược lại, hàn ý và lãnh ý nặng nề trong mắt hắn làm trái tim Thi Minh Bội đập lên dữ dội.
- Tiểu tử! Lời đại gia, không nghe thấy à? Gã quát tháo thấy Diệp Trùng hoàn toàn không để ý tới hắn, không khỏi nổi điên.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.