Chương 344: Lam Bạch
Phương Tưởng
19/03/2013
- Không dạy. Diệp Trùng không chút do dự mà cự tuyệt. Tuy phương pháp huấn luyện này không phải là loại độc nhất gì, nhưng Diệp Trùng vẫn không dễ dàng mang thứ mà Mục cho hắn đi dạy cho người khác, càng huống chi với thân thể tệ tới mức độ này của đứa trẻ hiện giờ, muốn huấn luyện tốc độ tay, không có vài năm căn bản không có bất cứ hiệu quả gì, với tình huống trước mắt cũng không thể nào có thể có bất cứ sự giúp đỡ gì. Loại việc không có bất cứ ý nghĩa này, Diệp Trùng sẽ không đi làm.
Đứa trẻ không khỏi bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Nhỏ nhen! Ai thèm chứ!”
Tinh Vân bên ngoài con tàu không bờ không bến, giống như lụa mỏng bao lấy cả con tàu. Tinh Vân màu lam nhạt lại có một sắc thái không đơn điệu, trong đó hoặc nồng hoặc nhạt, ngẫu nhiên có từng đám, từng đám Tinh Vân đậm nhạt bất nhất tụ tập trong mảng màu lam nhạt này, không tỉ mỉ khó mà phát giác.
Đột nhiên, trên màn hình của tàu vũ trụ xuất hiện một khu vực trống không dài rộng tới mấy mươi km, con đường trống không này ở trong Tinh Vân rõ ràng như thế, làm người ta không cách nào bỏ qua sự tồn tại của nó.
- A, chính là nó! Lão già Phá Xa đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kích động chỉ cảnh tượng trên màn hình.
- Đây là cái gì? Diệp Trùng quan sát tỉ mỉ con đường trống không này.
Hơi dừng một chút, lão già Phá Xa từ trong kích động bình tĩnh lại giải thích: “Ba mươi năm trước, chúng tôi chính là xuôi theo một con đường thế này mà tới được địa điểm bước nhảy đó.”
Mọi người ai nấy đều phấn chấn tinh thần.
- Nhưng ta cũng không dám khẳng định chính là con đường này! Do dự một lát, lão già Phá Xa vừa tỉ mỉ quan sát con đường trống không đó vừa nói.
Cho dù đây không thể coi như là kết quả tốt nhất, nhưng đối với mọi người mà nói cũng coi như là tin tức tốt không hơn không kém. Đám bảo tiêu của đứa trẻ ai nấy đều phấn chấn tinh thần, bọn họ vừa trải qua một trận đại chiến, trạng thái vẫn chưa hồi phục lại, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự mệt mỏi. Ngược lại, gã mặt sẹo vẫn là gương mặt ngây ngô không biểu tình ngàn năm không đổi đó, nhìn không ra có dị dạng gì.
Griffiths một mình ở trong phòng thí nghiệm điều bồi, đơn lãng triều trải qua mấy ngày trước đã hủy hoại rất nhiều máy móc trong phòng thí nghiệm, nàng đang thực hiện công việc dọn dẹp cực khổ, mọi công việc đều cần một mình nàng hoàn thành, không có ai có thể giúp nàng.
Tàu vũ trụ từ từ bay vào con đường trống không này, nhưng đối với việc lựa chọn phương hướng nào, mọi người đều khó xử. Đối với loại lựa chọn này, người duy nhất có quyền quyết định là Diệp Trùng trước giờ vẫn dùng phương pháp ngẫu nhiên.
Bay trên con đường trống và trong Tinh Vân không có bất cứ khác biệt nào, giống như cùng ở trong Tinh Vân, không cảm nhận được bất cứ cản trở gì, ở trên con đường trống cũng không trôi chảy hơn Tinh Vân.
Con đường trống không này rốt cuộc là hình thành thế nào? Lại vì nguyên nhân gì mà làm cho mấy Tinh Vân này không lan tới? Không có ai biết, hiện tượng con người không cách nào giải thích ở trong vũ trụ quả thật quá nhiều đếm không xuể. Diệp Trùng dù sao cũng không lãng phí thời gian của mình ở trên loại vấn đề này.
Tàu vũ trụ bay nhanh men theo con đường trống không, do không biết tọa độ, không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, chỉ đành dùng cách bay thông thường.
Ngày thứ mười, cảnh sắc đơn điệu ngoài cửa sổ cuối cùng đã xảy ra biến hóa.
Tinh Vân màu lam nhạt đã nhìn không thấy, thay vào đó là Tinh Vân màu xanh cọ, mấy Tinh Vân màu xanh cọ này so với Tinh Vân màu lam nhạt còn dày đặc hơn nhiều, giống như mây mưa màu xanh cọ, cho người ta cảm giác như ruột bông. Mà điều làm người ta cảm thấy khủng bố nhất là mấy Tinh Vân màu xanh cọ này lại dễ kích thích, không ổn định như thế.
Chốc chốc lại có một dãy đốm lửa giống như con rắn lủi tán loạn trong Tinh Vân màu xanh cọ. Càng bay về phía trước, loại hiện tượng này càng rõ ràng. Về sau đã không phải là ngẫu nhiên một hai hàng đốm lửa, mà là rắn vàng bay loạn, vô số hoa lửa màu vàng kim lấp lánh di chuyển trong Tinh Vân màu xanh cọ.
Trong Tinh Vân màu xanh cọ đầy nguy hiểm, suy đoán này rất nhanh liền được chứng thực.
Một khối nham thạch to như một ngọn núi nhỏ từ con đường trống từ từ bay vào Tinh Vân màu xanh cọ.
Đột nhiên, giống như quăng vào trong xăng đã sôi sùng sục một mồi lửa, Tinh Vân vốn dĩ đã dễ kích thích, bất ổn lập tức xảy ra biến hóa kịch liệt.
Vô số đốm lửa màu vàng kim giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, vây khối nham thạch này khít rịt, trong nháy mắt, cả khối nham thạch đã hoàn toàn bị vô số đốm lửa lập lòe vây kín, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái của khối nham thạch này.
Nhìn ra xa, khối nham thạch này giờ đây giống như một đốm ánh sáng màu vàng kim hừng hực, mà trong ánh sáng màu vàng kim chói mắt này, vẫn có thể nhìn thấy đốm lửa nhỏ xíu mau chóng di chuyển.
Biến cố đột nhiên này làm mọi người kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm, kỳ cảnh thế này, bọn họ không có ai từng thấy qua. Ngay cả lão già Phá Xa, bọn họ lần trước cũng chưa từng thấy qua.
Nhưng mọi người vẫn chưa có phản ứng lại, ánh sáng vàng kim chói mắt này đã xảy ra biến hóa. Nó bắt đầu mau chóng biến nhỏ, co rút vào bên trong, ánh sáng vàng kim chói mắt này dùng tốc độ cực kỳ kinh người biến nhỏ, tốc độ của nó dường như đã đạt tới cứ mỗi ba giây thì biến nhỏ một vòng.
Năm phút sau, đốm sáng chói mắt màu vàng kim vốn dĩ giống như một ngọn núi nhỏ hiện giờ lại co rút thành một đốm sáng bán kính chỉ có một mét. Mà hình dáng của nó cũng biến thành một đốm sáng hình cầu màu vàng kim hoàn mỹ.
Ánh sáng của đốm sáng hình cầu bắt đầu từ từ từ nhạt dần, hình dáng thật của khối nham thạch này cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Một quả cầu tròn hoàn mỹ do dung nham màu đỏ tối tạo thành, yên lặng trôi nổi trong Tinh Vân màu xanh cọ. Chốc chốc lại có một hàng đốm lửa chạy xung quanh nó.
Sắc mặt mọi người không khỏi cùng thay đổi.
Năm phút, một khối nham thạch như ngọn núi nhỏ, bị đốt thành một khối dung nham hình cầu bán kính chỉ có một mét, loại uy lực này kinh người cỡ nào chứ! Uy lực của vũ trụ ở giờ phút này, dùng một loại phương thức mọi người đều không cách nào hiểu được, trần trụi hiện ra trước mặt mọi người.
Da đầu Diệp Trùng tê dại, nếu như tàu vũ trụ không cẩn thận bay vào trong Tinh Vân mà xanh cọ, vậy sẽ là một quang cảnh thế nào? Tàu vũ trụ chỉ e cuối cùng sẽ hóa thành nước thiếc, còn những thứ khác, bao gồm bọn họ đều sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt.
Tàu nham thạch cẩn thận bay trong con đường trống không, chỉ sợ không cẩn thận chui vào trong Tinh Vân màu xanh cọ.
Nhưng điều đáng chúc mừng là tố chất chuyên nghiệp của đám bảo tiêu của đứa trẻ này vẫn đáng để dựa vào, tới tận bây giờ, tàu nham thạch không có xảy ra bất cứ sai sót nào.
Lại bay mười ngày, trừ Griffiths, mỗi người đều trải qua trong thấp thỏm. Griffiths do một lòng chỉnh lý phòng điều bồi, không biết tình hình bên ngoài, ngược lại không lo lắng.
Tinh Vân màu xanh cọ bắt đầu xảy ra biến hóa, Tinh Vân màu xanh cọ vốn dĩ giống như mây mưa bắt đầu nhạt dần, màu sắc bắt đầu biến thành màu lam, điều làm người ta kinh ngạc nhất là mấy Tinh Vân này bắt đầu tỏa ra ánh sáng huỳnh quang.
Đốm lửa di chuyển bất thường, nhìn thấy làm người ta khủng hoảng bất an lúc này đã rất khó nhìn thấy, Tinh Vân màu lam nước tỏa ra ánh sáng huỳnh quang màu lam, nơi này giống như một thế giới cổ tích màu lam.
So với Tinh Vân màu xanh cọ dễ kích thích phía trước, nơi này yên tĩnh tới mức giống như một đại gia khuê tú, không có đốm lửa, không có vụ nổ, chỉ có Tinh Vân huỳnh quang màu lam mênh mông.
Mà điều không giống Tinh Vân màu xanh cọ phía trước là nơi này trôi nổi vô số nham thạch đủ màu, chủng loại mấy nham thạch này rất nhiều, hầu hết Diệp Trùng đều không biết.
Mấy nham thạch này lớn nhỏ không đều, hình dáng đủ kiểu, nhưng không có ngoại lệ, đều yên lặng trôi nổi trong Tinh Vân huỳnh quang màu lam.
Diệp Trùng đã đứng trước màn hình, cặp mắt không chớp, thần sắc trên mặt hắn như thường, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn kinh. Nơi này giống như một sân triển lãm khoáng vật thiên nhiên, trong đó không thiếu khoáng vật quý hiếm.
Ánh mắt lướt qua giữa nham thạch vụn đang trôi nổi này, trong mắt Diệp Trùng đột nhiên lóe lên quang mang, nhịn không được thất thanh kêu lên: “Lam Bạch!” Với sự bình tĩnh trước giờ của Diệp Trùng, thứ có thể làm hắn kinh ngạc thế này quả thật là quá ít!
- Lam Bạch? Chỗ nào? Ở chỗ nào? Đứa trẻ vội chạy tới, cặp mắt màu lam nhạt lấp lánh ánh sáng tò mò: “Nơi này lại có Lam Bạch?” Nó cố sức nhón cái chân nhỏ, vươn dài cổ ra, kết quả vẫn là dáng người quá thấp, cách màn hình quá xa. Nghiêng đầu nghĩ một lát, hắn quay mặt, ngoắc tay với một bảo tiêu, non nớt nói: “Ôm ta lên.”
Bảo tiêu đó vội vàng chạy tới, ôm đứa trẻ lên, đặt trên vai mình.
Đứa trẻ vỗ vỗ đầu bảo tiêu, vội vàng hối thúc: “Hướng tới trước… hướng tới trước… được được… dừng!”
Ngẩng mặt, đứa trẻ lầm bầm nói: “Quả nhiên là Lam Bạch a.” Nó nhìn tới mức cực kỳ nhập thần.
Trên màn hình, một viên khoáng thạch màu lam xám, trên mặt phân bố vô số hoa văn chữ thập màu trắng như tuyết nhỏ bé. Mấy hoa văn chữ thập này, mỗi cái đều tinh xảo vô bì, hơn nữa còn là một hình chữ thập hoàn toàn ngay ngắn. Nếu như nhìn từ xa, Lam Bạch giống như một cục đá màu lam xám mọc ra vô số đốm trắng, vô cùng không nổi bật.
Ngây ngốc nhìn Lam Bạch, trong lòng Diệp Trùng cuồn cuộn không thôi.
Lam Bạch là thứ Diệp Trùng vẫn luôn tìm kiếm, nó là vật liệu chủ yếu nhất cũng là quan trọng nhất để sửa chữa Mục Thương. Chỉ cần tìm thấy Lam Bạch, nó cũng có nghĩa là khả năng sửa chữa Mục Thương lập tức tăng mạnh. Nhưng trước lúc này, ngay cả Mục Thương cũng không biết loại khoáng vật tên gọi Lam Bạch này rốt cuộc là sinh ra ở chỗ nào.
Không ngờ lại ở chỗ này! Diệp Trùng ngây ngốc nhìn màn hình, trong lòng lẩm bẩm một mình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, quay đầu nhìn chằm chằm đứa trẻ: “Cậu biết Lam Bạch?” Với mức độ hiếm có của Lam Bạch, người biết khẳng định là ít ỏi, đứa trẻ này lại từ chỗ nào mà biết được?
Đứa trẻ không để ý nói: “Đương nhiên biết, Lam Bạch là thứ tốt, nhưng rất ít, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật a.” Trong mắt nó, Lam Bạch cùng lắm hình như chẳng qua cũng chỉ là một món khá hiếm có mà thôi.
Diệp Trùng quay mặt hỏi lão già Phá Xa: “Giáo sư, loại Tinh Vân này có nguy hiểm không?”
- Chắc là không đâu. Lão già Phá Xa nói: “Lần đó tàu vũ trụ của Tuyết Lai tộc chính là ở bên trong bắn chúng tôi.”
- Tuyết Lai tộc? Diệp Trùng nhướng mày, lại không khỏi trầm tư.
Lúc này đứa trẻ lại mặt tươi như hoa, thần thái hung phấn: “Woa, Hoàng hạo thạch, Khôi nham, Thiên tinh đột bản…”
Lát sau, Diệp Trùng ngẩng đầu, nói: “Tiến vào mảng Tinh Vân này.”
Đứa trẻ kỳ quái nhìn Diệp Trùng: “Anh muốn lấy Lam Bạch? Nhưng anh cần cái này làm gì? Điểm nóng chảy của nó rất cao, tôi luyện cực kỳ khó khăn!”
Diệp Trùng không để ý tới nó, mà quay mặt nhìn mấy bảo tiêu đang điều khiển tàu vũ trụ đó.
Mấy bảo tiêu này do dự một hồi, vẫn mau chóng thay đổi phương hướng, bay vào trong Tinh Vân.
Sự tiến vào của tàu vũ trụ lập tức làm cho khu vực này loạn lên. Nơi này vốn dĩ yên lặng trôi nổ vô số nham thạch vụn, nham thạch cực kỳ dày đặc, sự tiến vào của tàu Nham thạch mau chóng sinh ra hiệu ứng dây chuyền, nham thạch bị ủi văng tông vào nham thạch khác, nham thạch vốn dĩ đứng yên có một bộ phận bắt đầu động đậy.
Điều này mang lại cho mấy người Diệp Trùng rất nhiều bất tiện, trong cục diện hỗn loạn thế này, muốn ở bên trong tìm thấy mục tiêu của mình là một việc khá tốn sức. Tốc độ của tàu nham thạch đã giảm xuống thấp nhất nhưng cục diện vẫn phát triển theo hướng càng hỗn loạn hơn.
Diệp Trùng nhìn chằm chằm khối Lam Bạch này, sợ một khi không để ý thì tìm không thấy lại bóng dáng của nó.
Nhưng điều may mắn là khối Lam Bạch này không chịu va chạm của khoáng thạch khác, nó vẫn yên lặng trôi nổi ở đó.
Tàu nham thạch trang bị rất nhiều cánh tay máy, điều này làm công năng thu thập của nó vô cùng mạnh mẽ. Diệp Trùng cẩn thận tự mình điều khiển một cánh tay máy, khi cánh tay máy chuẩn bị tóm được khối Lam Bạch đó, Diệp Trùng cuối cùng đã thở phào.
Khối Lam Bạch này còn lớn hơn so với tưởng tượng của Diệp Trùng, trọng lượng lên tới ba tấn.
- Lam Bạch thật lớn! Đứa trẻ vây lấy khối Lam Bạch này, không ngừng lượn qua lượn lại, chốc chốc còn dùng tay sờ mấy chữ thập màu trắng như tuyết do thiên nhiên hình thành trên Lam Bạch đó.
Trong lòng Diệp Trùng kích động không thôi, có khối Lam Bạch này, vậy Mục Thương cách sửa chữa không xa rồi. Thứ Mục Thương cần sửa chữa chỉ là một cánh tay và một phần nhỏ khoang điều khiển, phân lượng khối Lam Bạch này dùng để tu bổ mấy thứ này thì dư sức, thậm chí còn có dư.
Diệp Trùng có chút nuối tiếc nhìn cục diện đã biến thành cực kỳ hỗn loạn, toái thạch bay hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào thu thập, đáng tiếc là mấy khoáng vật hiếm có đó, Diệp Trùng đã nhìn thấy mấy viên khoáng vật hiếm có cách mình càng lúc càng xa.
Chẳng có cách nào, Diệp Trùng ra lệnh tàu nham thạch lui khỏi mảng Tinh Vân này.
Tàu nham thạch lại quay trở lại con đường trống.
Men theo con đường trống, tàu nham thạch tiếp tục bay hai mươi ngày, ngay lúc mọi người, bao gồm cả lão già Phá Xa cũng cho rằng phương hướng bị sai hoặc là căn bản không phải con đường trống không này. Địa điểm bước nhảy không gian vẫn luôn bị lão già Phá Xa nhắc tới lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Tàu vũ trụ từ con đường trống không đột nhiên bay vào một khu vực trống không khổng lồ.
Trong khu vực bán kính mấy vạn km này đều không có Tinh Vân. Nếu như nói con đường trống không này đã làm mọi người kinh ngạc, vậy khu vực trống không khổng lồ trong Tinh Vân này đã làm mọi người cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Lão già Phá Xa đột nhiên đứng dậy, vui mừng nói: “A! Là chỗ này, chính là chỗ này!” Mỗi người đều nghe ra sự kích động kịch liệt vô bì trong lời nói của lão già Phá Xa.
Mọi người vừa rồi vẫn còn chán chường thoáng cái lấy lại tinh thần, ai nấy đứng lên, nhao nhao hỏi: “Đâu, ở chỗ nào?”
- Ở đó! Ngón tay lão già Phá Xa chỉ về phía trung tâm của khu vực này.
Ngay chính giữa của khu vực trống rỗng này, có một dĩa tròn đầy màu sắc dẹt. Hình ảnh của hình tròn đầy màu sắc này trên màn hình lập tức được phóng lớn, mọi người lúc này mới nhìn rõ. Bán kính của vòng tròn này chỉ khoảng một km, do Tinh Vân đủ loại màu sắc tạo thành. Trong này ngoại trừ Tinh Vân màu lam nhạt, Tinh Vân màu xanh cọ, Tinh Vân màu lam huỳnh quang mà mấy người Diệp Trùng từng thấy qua ra còn có rất nhiều Tinh Vân màu sắc vô cùng diễm lệ, đỏ sậm, vàng sáng… Nơi này phảng phất như đang thực hiện triển lãm màu sắc, mấy Tinh Vân đủ loại màu sắc này phân bố lung tung. Chỗ kỳ dị nhất là cái vòng do vô số loại Tinh Vân đủ màu tạo thành này vẫn luôn dao động cực kỳ chậm rãi.
Từng vòng, từng vòng gợn sóng từ ngay trung tâm của cái vòng này dùng tốc độ phi thường chậm rãi lan tỏa ra ngoài.
Tâm vòng tròn rõ ràng không có vật gì, nhưng nó giống như có một trái tim không ngừng đập, gây ra dao động không ngừng của cái vòng tròn do Tinh Vân tạo thành này, ngụy dị nói không ra lời.
- Tọa độ bước nhảy chính là tâm vòng tròn! Giọng nói của lão già Phá Xa cũng giống như chịu ảnh hưởng của vòng tròn đầy màu sắc ngụy dị này, mọi người đang xuất thần nghe ra sự phiêu hốt khó nói rõ.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Đứa trẻ không khỏi bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Nhỏ nhen! Ai thèm chứ!”
Tinh Vân bên ngoài con tàu không bờ không bến, giống như lụa mỏng bao lấy cả con tàu. Tinh Vân màu lam nhạt lại có một sắc thái không đơn điệu, trong đó hoặc nồng hoặc nhạt, ngẫu nhiên có từng đám, từng đám Tinh Vân đậm nhạt bất nhất tụ tập trong mảng màu lam nhạt này, không tỉ mỉ khó mà phát giác.
Đột nhiên, trên màn hình của tàu vũ trụ xuất hiện một khu vực trống không dài rộng tới mấy mươi km, con đường trống không này ở trong Tinh Vân rõ ràng như thế, làm người ta không cách nào bỏ qua sự tồn tại của nó.
- A, chính là nó! Lão già Phá Xa đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kích động chỉ cảnh tượng trên màn hình.
- Đây là cái gì? Diệp Trùng quan sát tỉ mỉ con đường trống không này.
Hơi dừng một chút, lão già Phá Xa từ trong kích động bình tĩnh lại giải thích: “Ba mươi năm trước, chúng tôi chính là xuôi theo một con đường thế này mà tới được địa điểm bước nhảy đó.”
Mọi người ai nấy đều phấn chấn tinh thần.
- Nhưng ta cũng không dám khẳng định chính là con đường này! Do dự một lát, lão già Phá Xa vừa tỉ mỉ quan sát con đường trống không đó vừa nói.
Cho dù đây không thể coi như là kết quả tốt nhất, nhưng đối với mọi người mà nói cũng coi như là tin tức tốt không hơn không kém. Đám bảo tiêu của đứa trẻ ai nấy đều phấn chấn tinh thần, bọn họ vừa trải qua một trận đại chiến, trạng thái vẫn chưa hồi phục lại, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự mệt mỏi. Ngược lại, gã mặt sẹo vẫn là gương mặt ngây ngô không biểu tình ngàn năm không đổi đó, nhìn không ra có dị dạng gì.
Griffiths một mình ở trong phòng thí nghiệm điều bồi, đơn lãng triều trải qua mấy ngày trước đã hủy hoại rất nhiều máy móc trong phòng thí nghiệm, nàng đang thực hiện công việc dọn dẹp cực khổ, mọi công việc đều cần một mình nàng hoàn thành, không có ai có thể giúp nàng.
Tàu vũ trụ từ từ bay vào con đường trống không này, nhưng đối với việc lựa chọn phương hướng nào, mọi người đều khó xử. Đối với loại lựa chọn này, người duy nhất có quyền quyết định là Diệp Trùng trước giờ vẫn dùng phương pháp ngẫu nhiên.
Bay trên con đường trống và trong Tinh Vân không có bất cứ khác biệt nào, giống như cùng ở trong Tinh Vân, không cảm nhận được bất cứ cản trở gì, ở trên con đường trống cũng không trôi chảy hơn Tinh Vân.
Con đường trống không này rốt cuộc là hình thành thế nào? Lại vì nguyên nhân gì mà làm cho mấy Tinh Vân này không lan tới? Không có ai biết, hiện tượng con người không cách nào giải thích ở trong vũ trụ quả thật quá nhiều đếm không xuể. Diệp Trùng dù sao cũng không lãng phí thời gian của mình ở trên loại vấn đề này.
Tàu vũ trụ bay nhanh men theo con đường trống không, do không biết tọa độ, không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, chỉ đành dùng cách bay thông thường.
Ngày thứ mười, cảnh sắc đơn điệu ngoài cửa sổ cuối cùng đã xảy ra biến hóa.
Tinh Vân màu lam nhạt đã nhìn không thấy, thay vào đó là Tinh Vân màu xanh cọ, mấy Tinh Vân màu xanh cọ này so với Tinh Vân màu lam nhạt còn dày đặc hơn nhiều, giống như mây mưa màu xanh cọ, cho người ta cảm giác như ruột bông. Mà điều làm người ta cảm thấy khủng bố nhất là mấy Tinh Vân màu xanh cọ này lại dễ kích thích, không ổn định như thế.
Chốc chốc lại có một dãy đốm lửa giống như con rắn lủi tán loạn trong Tinh Vân màu xanh cọ. Càng bay về phía trước, loại hiện tượng này càng rõ ràng. Về sau đã không phải là ngẫu nhiên một hai hàng đốm lửa, mà là rắn vàng bay loạn, vô số hoa lửa màu vàng kim lấp lánh di chuyển trong Tinh Vân màu xanh cọ.
Trong Tinh Vân màu xanh cọ đầy nguy hiểm, suy đoán này rất nhanh liền được chứng thực.
Một khối nham thạch to như một ngọn núi nhỏ từ con đường trống từ từ bay vào Tinh Vân màu xanh cọ.
Đột nhiên, giống như quăng vào trong xăng đã sôi sùng sục một mồi lửa, Tinh Vân vốn dĩ đã dễ kích thích, bất ổn lập tức xảy ra biến hóa kịch liệt.
Vô số đốm lửa màu vàng kim giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, vây khối nham thạch này khít rịt, trong nháy mắt, cả khối nham thạch đã hoàn toàn bị vô số đốm lửa lập lòe vây kín, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái của khối nham thạch này.
Nhìn ra xa, khối nham thạch này giờ đây giống như một đốm ánh sáng màu vàng kim hừng hực, mà trong ánh sáng màu vàng kim chói mắt này, vẫn có thể nhìn thấy đốm lửa nhỏ xíu mau chóng di chuyển.
Biến cố đột nhiên này làm mọi người kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm, kỳ cảnh thế này, bọn họ không có ai từng thấy qua. Ngay cả lão già Phá Xa, bọn họ lần trước cũng chưa từng thấy qua.
Nhưng mọi người vẫn chưa có phản ứng lại, ánh sáng vàng kim chói mắt này đã xảy ra biến hóa. Nó bắt đầu mau chóng biến nhỏ, co rút vào bên trong, ánh sáng vàng kim chói mắt này dùng tốc độ cực kỳ kinh người biến nhỏ, tốc độ của nó dường như đã đạt tới cứ mỗi ba giây thì biến nhỏ một vòng.
Năm phút sau, đốm sáng chói mắt màu vàng kim vốn dĩ giống như một ngọn núi nhỏ hiện giờ lại co rút thành một đốm sáng bán kính chỉ có một mét. Mà hình dáng của nó cũng biến thành một đốm sáng hình cầu màu vàng kim hoàn mỹ.
Ánh sáng của đốm sáng hình cầu bắt đầu từ từ từ nhạt dần, hình dáng thật của khối nham thạch này cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Một quả cầu tròn hoàn mỹ do dung nham màu đỏ tối tạo thành, yên lặng trôi nổi trong Tinh Vân màu xanh cọ. Chốc chốc lại có một hàng đốm lửa chạy xung quanh nó.
Sắc mặt mọi người không khỏi cùng thay đổi.
Năm phút, một khối nham thạch như ngọn núi nhỏ, bị đốt thành một khối dung nham hình cầu bán kính chỉ có một mét, loại uy lực này kinh người cỡ nào chứ! Uy lực của vũ trụ ở giờ phút này, dùng một loại phương thức mọi người đều không cách nào hiểu được, trần trụi hiện ra trước mặt mọi người.
Da đầu Diệp Trùng tê dại, nếu như tàu vũ trụ không cẩn thận bay vào trong Tinh Vân mà xanh cọ, vậy sẽ là một quang cảnh thế nào? Tàu vũ trụ chỉ e cuối cùng sẽ hóa thành nước thiếc, còn những thứ khác, bao gồm bọn họ đều sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt.
Tàu nham thạch cẩn thận bay trong con đường trống không, chỉ sợ không cẩn thận chui vào trong Tinh Vân màu xanh cọ.
Nhưng điều đáng chúc mừng là tố chất chuyên nghiệp của đám bảo tiêu của đứa trẻ này vẫn đáng để dựa vào, tới tận bây giờ, tàu nham thạch không có xảy ra bất cứ sai sót nào.
Lại bay mười ngày, trừ Griffiths, mỗi người đều trải qua trong thấp thỏm. Griffiths do một lòng chỉnh lý phòng điều bồi, không biết tình hình bên ngoài, ngược lại không lo lắng.
Tinh Vân màu xanh cọ bắt đầu xảy ra biến hóa, Tinh Vân màu xanh cọ vốn dĩ giống như mây mưa bắt đầu nhạt dần, màu sắc bắt đầu biến thành màu lam, điều làm người ta kinh ngạc nhất là mấy Tinh Vân này bắt đầu tỏa ra ánh sáng huỳnh quang.
Đốm lửa di chuyển bất thường, nhìn thấy làm người ta khủng hoảng bất an lúc này đã rất khó nhìn thấy, Tinh Vân màu lam nước tỏa ra ánh sáng huỳnh quang màu lam, nơi này giống như một thế giới cổ tích màu lam.
So với Tinh Vân màu xanh cọ dễ kích thích phía trước, nơi này yên tĩnh tới mức giống như một đại gia khuê tú, không có đốm lửa, không có vụ nổ, chỉ có Tinh Vân huỳnh quang màu lam mênh mông.
Mà điều không giống Tinh Vân màu xanh cọ phía trước là nơi này trôi nổi vô số nham thạch đủ màu, chủng loại mấy nham thạch này rất nhiều, hầu hết Diệp Trùng đều không biết.
Mấy nham thạch này lớn nhỏ không đều, hình dáng đủ kiểu, nhưng không có ngoại lệ, đều yên lặng trôi nổi trong Tinh Vân huỳnh quang màu lam.
Diệp Trùng đã đứng trước màn hình, cặp mắt không chớp, thần sắc trên mặt hắn như thường, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn kinh. Nơi này giống như một sân triển lãm khoáng vật thiên nhiên, trong đó không thiếu khoáng vật quý hiếm.
Ánh mắt lướt qua giữa nham thạch vụn đang trôi nổi này, trong mắt Diệp Trùng đột nhiên lóe lên quang mang, nhịn không được thất thanh kêu lên: “Lam Bạch!” Với sự bình tĩnh trước giờ của Diệp Trùng, thứ có thể làm hắn kinh ngạc thế này quả thật là quá ít!
- Lam Bạch? Chỗ nào? Ở chỗ nào? Đứa trẻ vội chạy tới, cặp mắt màu lam nhạt lấp lánh ánh sáng tò mò: “Nơi này lại có Lam Bạch?” Nó cố sức nhón cái chân nhỏ, vươn dài cổ ra, kết quả vẫn là dáng người quá thấp, cách màn hình quá xa. Nghiêng đầu nghĩ một lát, hắn quay mặt, ngoắc tay với một bảo tiêu, non nớt nói: “Ôm ta lên.”
Bảo tiêu đó vội vàng chạy tới, ôm đứa trẻ lên, đặt trên vai mình.
Đứa trẻ vỗ vỗ đầu bảo tiêu, vội vàng hối thúc: “Hướng tới trước… hướng tới trước… được được… dừng!”
Ngẩng mặt, đứa trẻ lầm bầm nói: “Quả nhiên là Lam Bạch a.” Nó nhìn tới mức cực kỳ nhập thần.
Trên màn hình, một viên khoáng thạch màu lam xám, trên mặt phân bố vô số hoa văn chữ thập màu trắng như tuyết nhỏ bé. Mấy hoa văn chữ thập này, mỗi cái đều tinh xảo vô bì, hơn nữa còn là một hình chữ thập hoàn toàn ngay ngắn. Nếu như nhìn từ xa, Lam Bạch giống như một cục đá màu lam xám mọc ra vô số đốm trắng, vô cùng không nổi bật.
Ngây ngốc nhìn Lam Bạch, trong lòng Diệp Trùng cuồn cuộn không thôi.
Lam Bạch là thứ Diệp Trùng vẫn luôn tìm kiếm, nó là vật liệu chủ yếu nhất cũng là quan trọng nhất để sửa chữa Mục Thương. Chỉ cần tìm thấy Lam Bạch, nó cũng có nghĩa là khả năng sửa chữa Mục Thương lập tức tăng mạnh. Nhưng trước lúc này, ngay cả Mục Thương cũng không biết loại khoáng vật tên gọi Lam Bạch này rốt cuộc là sinh ra ở chỗ nào.
Không ngờ lại ở chỗ này! Diệp Trùng ngây ngốc nhìn màn hình, trong lòng lẩm bẩm một mình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, quay đầu nhìn chằm chằm đứa trẻ: “Cậu biết Lam Bạch?” Với mức độ hiếm có của Lam Bạch, người biết khẳng định là ít ỏi, đứa trẻ này lại từ chỗ nào mà biết được?
Đứa trẻ không để ý nói: “Đương nhiên biết, Lam Bạch là thứ tốt, nhưng rất ít, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật a.” Trong mắt nó, Lam Bạch cùng lắm hình như chẳng qua cũng chỉ là một món khá hiếm có mà thôi.
Diệp Trùng quay mặt hỏi lão già Phá Xa: “Giáo sư, loại Tinh Vân này có nguy hiểm không?”
- Chắc là không đâu. Lão già Phá Xa nói: “Lần đó tàu vũ trụ của Tuyết Lai tộc chính là ở bên trong bắn chúng tôi.”
- Tuyết Lai tộc? Diệp Trùng nhướng mày, lại không khỏi trầm tư.
Lúc này đứa trẻ lại mặt tươi như hoa, thần thái hung phấn: “Woa, Hoàng hạo thạch, Khôi nham, Thiên tinh đột bản…”
Lát sau, Diệp Trùng ngẩng đầu, nói: “Tiến vào mảng Tinh Vân này.”
Đứa trẻ kỳ quái nhìn Diệp Trùng: “Anh muốn lấy Lam Bạch? Nhưng anh cần cái này làm gì? Điểm nóng chảy của nó rất cao, tôi luyện cực kỳ khó khăn!”
Diệp Trùng không để ý tới nó, mà quay mặt nhìn mấy bảo tiêu đang điều khiển tàu vũ trụ đó.
Mấy bảo tiêu này do dự một hồi, vẫn mau chóng thay đổi phương hướng, bay vào trong Tinh Vân.
Sự tiến vào của tàu vũ trụ lập tức làm cho khu vực này loạn lên. Nơi này vốn dĩ yên lặng trôi nổ vô số nham thạch vụn, nham thạch cực kỳ dày đặc, sự tiến vào của tàu Nham thạch mau chóng sinh ra hiệu ứng dây chuyền, nham thạch bị ủi văng tông vào nham thạch khác, nham thạch vốn dĩ đứng yên có một bộ phận bắt đầu động đậy.
Điều này mang lại cho mấy người Diệp Trùng rất nhiều bất tiện, trong cục diện hỗn loạn thế này, muốn ở bên trong tìm thấy mục tiêu của mình là một việc khá tốn sức. Tốc độ của tàu nham thạch đã giảm xuống thấp nhất nhưng cục diện vẫn phát triển theo hướng càng hỗn loạn hơn.
Diệp Trùng nhìn chằm chằm khối Lam Bạch này, sợ một khi không để ý thì tìm không thấy lại bóng dáng của nó.
Nhưng điều may mắn là khối Lam Bạch này không chịu va chạm của khoáng thạch khác, nó vẫn yên lặng trôi nổi ở đó.
Tàu nham thạch trang bị rất nhiều cánh tay máy, điều này làm công năng thu thập của nó vô cùng mạnh mẽ. Diệp Trùng cẩn thận tự mình điều khiển một cánh tay máy, khi cánh tay máy chuẩn bị tóm được khối Lam Bạch đó, Diệp Trùng cuối cùng đã thở phào.
Khối Lam Bạch này còn lớn hơn so với tưởng tượng của Diệp Trùng, trọng lượng lên tới ba tấn.
- Lam Bạch thật lớn! Đứa trẻ vây lấy khối Lam Bạch này, không ngừng lượn qua lượn lại, chốc chốc còn dùng tay sờ mấy chữ thập màu trắng như tuyết do thiên nhiên hình thành trên Lam Bạch đó.
Trong lòng Diệp Trùng kích động không thôi, có khối Lam Bạch này, vậy Mục Thương cách sửa chữa không xa rồi. Thứ Mục Thương cần sửa chữa chỉ là một cánh tay và một phần nhỏ khoang điều khiển, phân lượng khối Lam Bạch này dùng để tu bổ mấy thứ này thì dư sức, thậm chí còn có dư.
Diệp Trùng có chút nuối tiếc nhìn cục diện đã biến thành cực kỳ hỗn loạn, toái thạch bay hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào thu thập, đáng tiếc là mấy khoáng vật hiếm có đó, Diệp Trùng đã nhìn thấy mấy viên khoáng vật hiếm có cách mình càng lúc càng xa.
Chẳng có cách nào, Diệp Trùng ra lệnh tàu nham thạch lui khỏi mảng Tinh Vân này.
Tàu nham thạch lại quay trở lại con đường trống.
Men theo con đường trống, tàu nham thạch tiếp tục bay hai mươi ngày, ngay lúc mọi người, bao gồm cả lão già Phá Xa cũng cho rằng phương hướng bị sai hoặc là căn bản không phải con đường trống không này. Địa điểm bước nhảy không gian vẫn luôn bị lão già Phá Xa nhắc tới lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Tàu vũ trụ từ con đường trống không đột nhiên bay vào một khu vực trống không khổng lồ.
Trong khu vực bán kính mấy vạn km này đều không có Tinh Vân. Nếu như nói con đường trống không này đã làm mọi người kinh ngạc, vậy khu vực trống không khổng lồ trong Tinh Vân này đã làm mọi người cảm thấy khó mà tưởng tượng.
Lão già Phá Xa đột nhiên đứng dậy, vui mừng nói: “A! Là chỗ này, chính là chỗ này!” Mỗi người đều nghe ra sự kích động kịch liệt vô bì trong lời nói của lão già Phá Xa.
Mọi người vừa rồi vẫn còn chán chường thoáng cái lấy lại tinh thần, ai nấy đứng lên, nhao nhao hỏi: “Đâu, ở chỗ nào?”
- Ở đó! Ngón tay lão già Phá Xa chỉ về phía trung tâm của khu vực này.
Ngay chính giữa của khu vực trống rỗng này, có một dĩa tròn đầy màu sắc dẹt. Hình ảnh của hình tròn đầy màu sắc này trên màn hình lập tức được phóng lớn, mọi người lúc này mới nhìn rõ. Bán kính của vòng tròn này chỉ khoảng một km, do Tinh Vân đủ loại màu sắc tạo thành. Trong này ngoại trừ Tinh Vân màu lam nhạt, Tinh Vân màu xanh cọ, Tinh Vân màu lam huỳnh quang mà mấy người Diệp Trùng từng thấy qua ra còn có rất nhiều Tinh Vân màu sắc vô cùng diễm lệ, đỏ sậm, vàng sáng… Nơi này phảng phất như đang thực hiện triển lãm màu sắc, mấy Tinh Vân đủ loại màu sắc này phân bố lung tung. Chỗ kỳ dị nhất là cái vòng do vô số loại Tinh Vân đủ màu tạo thành này vẫn luôn dao động cực kỳ chậm rãi.
Từng vòng, từng vòng gợn sóng từ ngay trung tâm của cái vòng này dùng tốc độ phi thường chậm rãi lan tỏa ra ngoài.
Tâm vòng tròn rõ ràng không có vật gì, nhưng nó giống như có một trái tim không ngừng đập, gây ra dao động không ngừng của cái vòng tròn do Tinh Vân tạo thành này, ngụy dị nói không ra lời.
- Tọa độ bước nhảy chính là tâm vòng tròn! Giọng nói của lão già Phá Xa cũng giống như chịu ảnh hưởng của vòng tròn đầy màu sắc ngụy dị này, mọi người đang xuất thần nghe ra sự phiêu hốt khó nói rõ.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.