Chương 25
Lâm Quang Hi
31/01/2024
Thân Nhiên nhìn khung cảnh bên đường lướt qua ngoài cửa sổ, cậu che miệng ngáp dài.
Triệu Tế Vũ hỏi: "Buồn ngủ lắm à?"
"Không có." Thân Nhiên dụi dụi mắt, cậu không buồn ngủ lắm nhưng rất mệt mỏi.
Triệu Tế Vũ tắt nhạc rồi nhắc cậu: "Hạ ghế xuống, nằm chợp mắt chút đi. Tới nơi tôi sẽ gọi cậu."
"Không sao đâu, dù sao cũng không xa lắm."
Từ cửa hàng tiện lợi đi đến điểm cần đến chỉ mất 20 phút. Triệu Tế Vũ đạp chân ga đi qua ngã tư phía trước, rồi nói: "À đúng rồi, chỗ nhà cậu thuê lúc trước giờ sao rồi?"
Nhắc đến chuyện chủ nhà thuê, Thân Nhiên lại không nói nên lời. Tối nay cậu có gọi điện thử cho Trần Khang nhưng vẫn không được.
Triệu Tế Vũ nghe cậu nói vậy thì đáp lại: "Cứ kéo dài như vậy không phải là cách, chưa kể đồ đạc của cậu vẫn còn ở đó."
"Đúng là khó thật." Thân Nhiên tựa khuỷu tay trái lên cửa xe, dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương: "Tôi vốn định tìm thời gian đến gặp chủ nhà để bàn bạc việc lấy lại đồ."
"Ngày mai luôn đi, tôi sẽ đi cùng cậu, có xe để chở đồ đạc sẽ tiện hơn."
"Không cần đâu, cũng chẳng có nhiều đồ lắm."
"Tôi muốn đi cùng để cậu không bị chủ nhà chèn ép thôi."
Thân Nhiên nhìn dãy cửa hàng ven đường qua cửa sổ, cậu nghe hắn nói vậy thì bật người, quay sang nhìn hắn: "Bị chèn ép chút cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
"Cậu bị đuổi đi tới mức phải đến ở ký túc xá tư nhân, còn chưa đủ nữa à?" Triệu Tế Vũ nhìn cậu nói.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thân Nhiên quay người đi trước, bài hát tiếng Anh đang mở đến đoạn cao trào, sau khi giai điệu đẹp đẽ kết thúc, Thân Nhiên mới nói tiếp: "Thật ngại quá."
"Ai cũng có lúc khó khăn. Biết đâu một ngày nào đó tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà, cần nương nhờ chỗ bạn bè thì sao."
Thân Nhiên có vẻ thấy lời hắn nói không thực tế, cậu chỉ cười cười im lặng, Triệu Tế Vũ lại hỏi: "Không tin à?"
Thân Nhiên lắc đầu: "Tôi biết là cậu đang an ủi tôi, cảm ơn nhé."
Triệu Tế Vũ liếc cậu một cái, định nói tiếp nhưng lại thôi, tiếp tục nhìn đường phía trước.
Thân Nhiên quyết định không ngủ, nhưng ghế ngồi trên xe của Triệu Tế Vũ rất thoải mái, lại còn bật nhạc nhẹ nhàng, mấy phút sau, mi mắt của cậu dần nhắm lại.
Thời gian tiếp xúc gần đây, dù không dành nhiều thời gian với nhau nhưng Triệu Tế Vũ thường xuyên nhìn thấy cậu ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Hắn nghĩ tới trước giờ cậu vẫn luôn làm việc vất vả, lại không có chỗ ở cố định đàng hoàng để nghỉ ngơi, Triệu Tế Vũ lái xe chậm lại, hắn cân nhắc xem có nên đi dạo mấy vòng để cậu nghỉ ngơi hay không, nhưng hắn chưa kịp đưa ra quyết định thì điện thoại di động liền reo lên.
Bản tình ca lãng mạn trên xe bị cắt ngang bởi nhạc rock của chuông điện thoại, Thân Nhiên giật mình tỉnh giấc, cậu bối rối nhìn phía trước, sau đó quay sang nhìn hắn.
"Xin lỗi," Triệu Tế Vũ tắt cuộc gọi của Hoàng Tuế Hủ rồi nói: "Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi."
"Không sao đâu," Thân Nhiên tựa đầu vào lưng ghế, hoạt động khớp vai: "Ngủ trong xe này thật thoải mái."
Không biết Triệu Tế Vũ đang nghĩ gì mà hắn khẽ cười, Thân Nhiên nhìn hắn đánh lái rẽ sang phải, chạy vào hầm xe phía trước, đỗ xe xong, Triệu Tế Vũ nói: "Ngủ trên giường của tôi thoải mái hơn."
Đúng thật là như vậy nhưng Thân Nhiên nhớ đến những cảnh tượng không thể miêu tả thì lại ngượng ngùng, cậu nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Thấy cậu không đáp lại, Triệu Tế Vũ cũng không nói gì thêm nữa. Hai người đi từ tầng hầm lên tầng bảy. Thân Nhiên ra khỏi thang máy thì nhìn thấy khu vực suối nước nóng.
Dù đã nửa đêm nhưng sảnh vẫn sáng đèn, còn có nhiều người mặc áo choàng tắm đi đi lại lại. Nhân viên ở cửa thang máy nồng nhiệt đón tiếp, đưa họ đến quầy lễ tân. Triệu Tế Vũ đưa mã QR trên điện thoại ra quét, lễ tân lịch sự hỏi: "Anh Triệu, hôm nay đi hai người phải không ạ?"
"Phải."
Sau khi đăng ký tại quầy lễ tân, người phục vụ ở bên cạnh dẫn đường cho hai người. Thân Nhiên đi cạnh Triệu Tế Vũ, cậu nhìn xung quanh thì nhận ra đây là một khu nghỉ dưỡng tích hợp rộng lớn.
Sau khi đưa hai người vào khu VIP, người phục vụ rời đi. Triệu Tế Vũ dẫn Thân Nhiên vào phòng thay đồ đôi, khóa cửa rồi nói: "Mật khẩu của cả hai tủ đều là 567R, cậu dùng cái bên trái đi."
Hắn đến bên cái tủ bên phải trên tường, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Trong lúc đó, Thân Nhiên nhìn quanh căn phòng nhỏ lờ mờ tối, có một tấm gương trang điểm ở tường đối diện.
"Cậu thường đến đây à?" Cậu hỏi
"Thỉnh thoảng", Triệu Tế Vũ cởi áo sơ mi treo vào móc trong tủ, "Tôi được một người bạn tặng thẻ thành viên ở đây, nhưng gần cả năm nay không dùng đến."
Thân Nhiên nghe tiếng khóa kim loại, cậu nhìn sang thì thấy Triệu Tế Vũ cũng đã cởi qu.ần, chỉ chừa lại mỗi quần boxer màu đen.
Cảnh tượng này làm Thân Nhiên nhớ đến lúc hắn thay quần áo đi tắm sáng nay, cậu quay người lại đi đến tủ đồ bên kia. Cậu cởi áo thun và quần jean rồi lấy áo choàng tắm trong tủ ra mặc vào.
Triệu Tế Vũ cũng mặc áo choàng tắm giống cậu và chân đi dép lê. Sau khi thay đồ xong, cả hai cùng ra ngoài đi đến khu vực ăn uống.
Đây là khu suối nước nóng cao cấp nên nguyên liệu chế biến thức ăn cũng chất lượng hơn rất nhiều. Thân Nhiên đến quầy buffet xem thử, chỉ riêng trái cây thôi mà đã sắp đầy một bàn dài, còn có cả một khu vực riêng cho đồ uống, và đa dạng các món Trung lẫn món Tây. Thực đơn đầy đủ như vậy thật không giống bữa khuya mà giống bữa sáng hơn.
Triệu Tế Vũ đi dạo với cậu một vòng, thấy cậu không chọn được món nào thì dẫn cậu đến quầy gọi món để xem thực đơn.
Lúc tới quầy, Thân Nhiên ngửi thấy mùi thịt cừu thơm ngào ngạt, cậu thấy trong thực đơn có bánh bao thịt cừu thì gọi một cái. Triệu Tế Vũ gọi mì ống và lưỡi bò nướng than, hắn đang định đưa thẻ thành viên ra quẹt thì chợt nhớ ra gì đó, sau đó gọi thêm cánh gà sốt mật ong.
Thân Nhiên tưởng rằng hắn muốn ăn cánh gà nhưng khi thức ăn được bưng ra, hắn lại đẩy đôi găng tay dùng một lần và phần cánh gà sốt mật ong đến trước mặt cậu: "Phần này của cậu."
Những miếng cánh gà trên đĩa được nướng vàng giòn, thịt thì thơm mềm, chỉ mới nhìn qua đã thấy rất ngon miệng rồi. Thân Nhiên cầm lấy găng tay, hỏi: "Sao cậu gọi mà không ăn đi?"
"Gọi cho cậu đấy", Triệu Tế Vũ nói: "Tối qua ở quán bar, cậu ăn tận bốn phần cánh gà mật ong mà vẫn nói ăn chưa đủ đó."
Thân Nhiên không hề nhớ rõ những việc đã xảy ra tối qua, cậu cố gắng nhớ lại việc mình ăn cánh gà nướng ở quán bar.
Triệu Tế Vũ nhìn cậu, thấy phản ứng của cậu thì có vẻ là chẳng nhớ ra tối qua mình ăn cánh gà kiểu gì rồi. Thân Nhiên đeo găng tay vào rồi bắt đầu gặm cánh gà, Triệu Tế Vũ nhìn cậu xé da gà để ăn, hắn chợt muốn trêu chọc cậu một chút, bèn hỏi lại câu hỏi giống tối qua: "Thích ăn da gà đến vậy à?"
Thân Nhiên nuốt xong miếng thịt gà thì ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, da gà nướng rất ngon."
Câu trả lời của cậu đúng là giống hệt tối qua. Triệu Tế Vũ không nhịn được mà bật cười. Thân Nhiên tưởng Triệu Tế Vũ cười vì hắn không tin, cậu còn định đưa cho hắn ăn thử một miếng thì lại bị cắt ngang vì người phục vụ dọn thêm thức ăn lên.
Thức ăn đã đặt được dọn lên hết, hai người tập trung lấp bụng. Nghỉ ngơi hơn mười phút, Triệu Tế Vũ đưa Thân Nhiên lên tầng trên ngâm suối nước nóng.
Trên tầng 8 có nhiều khu vực ngâm suối nước nóng lớn nhỏ khác nhau, còn có phòng xông hơi và hồ bơi cùng các tiện nghi khác. Triệu Tế Vũ dẫn Thân Nhiên đi tắm trước. Thân Nhiên có hơi ngại khi biết mọi người ngâm suối nước nóng ở đây hoàn toàn không mặc gì cả. Triệu Tế Vũ ngược lại rất thản nhiên, hắn vào phòng tắm tắm rửa rồi quấn khăn tắm đi ra.
Hắn đợi ở khu vực hút thuốc một lúc thì Thân Nhiên cũng quấn khăn tắm đi ra. Triệu Tế Vũ vừa nhả khói vừa nhìn cơ ngực của cậu rồi dẫn cậu tìm một hồ nước nóng nhỏ.
Thân Nhiên đã đi đến hồ bơi rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngâm suối nước nóng. Sau khi xuống nước, dòng nước ấm áp bao bọc lấy thân thể, lỗ chân lông dãn nở. Thân Nhiên dựa lưng vào thành hồ, thoải mái nhắm mắt lại.
Triệu Tế Vũ ngồi bên cạnh, thấy cậu ngồi im một lát không nhúc nhích thì hắn ghé sát vào tai cậu nhắc nhở: "Đừng ngủ, coi chừng bị chìm."
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu nhưng do nhiệt độ xung quanh khá cao nên không quá rõ ràng, Thân Nhiên cũng không né đi, cậu vẫn nhắm mắt nói: "Không sao, tôi biết bơi."
Triệu Tế Vũ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cậu một lúc, hắn dựa vào thành hồ rồi nhích gần đến chỗ cậu.
Hồ suối nước nóng họ chọn nằm ở trong góc. Trước khi họ xuống nước, ở hồ đối diện có một chú đang ngâm mình, nhưng một lúc sau thì chú ấy đã rời đi. Đang lúc Thân Nhiên thoải mái đến mức muốn ngủ thiếp đi thì phía đối diện phát ra tiếng động khá lớn.
Có hai chàng trai trẻ vừa xuống nước. Lúc đầu cậu cũng không để ý lắm, nhưng một lúc sau thì cậu không thể nào bình tĩnh ngâm mình nữa.
Hai người kia lúc đầu còn thấp giọng ve vãn tán tỉnh nhau, sau đó lại có tiếng va chạm dưới nước, tiếng động không quá lớn nhưng Thân Nhiên cũng đoán được bọn họ đang làm cái gì.
Thân Nhiên không ngờ mình đang ngâm suối nước nóng lại gặp phải chuyện như vậy, Thân Nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu lén hé mắt nhìn người bên cạnh mình.
So với vẻ thấp thỏm của cậu thì Triệu Tế Vũ lại chẳng có chút phản ứng nào, giống như hắn đang ngủ say vậy, lồng ngực phập phồng lên xuống rất ổn định.
Hai người bên kia thấy chỗ cậu yên ắng thì lại càng thêm mạnh dạn, lời yêu đương cũng táo bạo hơn, lại còn kèm theo tiếng th.ở dốc rê.n rỉ nghẹn ngào.
Thân Nhiên bị dằn vặt đến mức muốn chửi tục, suối nước nóng vốn ấm áp thoải mái giờ lại làm cho cậu thêm nóng nảy, cậu nghĩ mình nên đánh thức Triệu Tế Vũ dậy.
Cậu di chuyển tay phải ở dưới nước một chút, thay vì chạm vào tay trái bên cạnh của Triệu Tế Vũ thì lại sờ phải mảng đùi mịn màng của hắn. Thân Nhiên lập tức rụt tay lại, cậu đang xấu hổ không biết làm sao thì thấy người bên cạnh động đậy, hắn nắm lấy tay cậu, rồi ghé sát vào tai cậu nói: "Đổi sang hồ khác đi."
Cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng khi cậu vừa định đứng dậy thì cậu cảm thấy có gì đó không ổn nên lại xấu hổ ngồi xuống.
Triệu Tế Vũ vốn đã đứng thẳng người dậy, hắn quay đầu nhìn sang Thân Nhiên thì thấy mặt cậu đỏ lừ đang cúi đầu nhìn xuống dưới.
Triệu Tế Vũ nhìn vào bộ phận nào đó bên dưới của cậu, hắn không hề ngại gì mà chỉ đưa tay về phía cậu: "Đi nào."
Thân Nhiên không nhúc nhích, cậu ở trong nước dùng tay phải che chắn phía dưới, giọng có hơi khàn đi.
Cậu nói: "Hay là cứ ngồi lại một lúc nữa đi."
Triệu Tế Vũ hỏi: "Buồn ngủ lắm à?"
"Không có." Thân Nhiên dụi dụi mắt, cậu không buồn ngủ lắm nhưng rất mệt mỏi.
Triệu Tế Vũ tắt nhạc rồi nhắc cậu: "Hạ ghế xuống, nằm chợp mắt chút đi. Tới nơi tôi sẽ gọi cậu."
"Không sao đâu, dù sao cũng không xa lắm."
Từ cửa hàng tiện lợi đi đến điểm cần đến chỉ mất 20 phút. Triệu Tế Vũ đạp chân ga đi qua ngã tư phía trước, rồi nói: "À đúng rồi, chỗ nhà cậu thuê lúc trước giờ sao rồi?"
Nhắc đến chuyện chủ nhà thuê, Thân Nhiên lại không nói nên lời. Tối nay cậu có gọi điện thử cho Trần Khang nhưng vẫn không được.
Triệu Tế Vũ nghe cậu nói vậy thì đáp lại: "Cứ kéo dài như vậy không phải là cách, chưa kể đồ đạc của cậu vẫn còn ở đó."
"Đúng là khó thật." Thân Nhiên tựa khuỷu tay trái lên cửa xe, dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương: "Tôi vốn định tìm thời gian đến gặp chủ nhà để bàn bạc việc lấy lại đồ."
"Ngày mai luôn đi, tôi sẽ đi cùng cậu, có xe để chở đồ đạc sẽ tiện hơn."
"Không cần đâu, cũng chẳng có nhiều đồ lắm."
"Tôi muốn đi cùng để cậu không bị chủ nhà chèn ép thôi."
Thân Nhiên nhìn dãy cửa hàng ven đường qua cửa sổ, cậu nghe hắn nói vậy thì bật người, quay sang nhìn hắn: "Bị chèn ép chút cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
"Cậu bị đuổi đi tới mức phải đến ở ký túc xá tư nhân, còn chưa đủ nữa à?" Triệu Tế Vũ nhìn cậu nói.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thân Nhiên quay người đi trước, bài hát tiếng Anh đang mở đến đoạn cao trào, sau khi giai điệu đẹp đẽ kết thúc, Thân Nhiên mới nói tiếp: "Thật ngại quá."
"Ai cũng có lúc khó khăn. Biết đâu một ngày nào đó tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà, cần nương nhờ chỗ bạn bè thì sao."
Thân Nhiên có vẻ thấy lời hắn nói không thực tế, cậu chỉ cười cười im lặng, Triệu Tế Vũ lại hỏi: "Không tin à?"
Thân Nhiên lắc đầu: "Tôi biết là cậu đang an ủi tôi, cảm ơn nhé."
Triệu Tế Vũ liếc cậu một cái, định nói tiếp nhưng lại thôi, tiếp tục nhìn đường phía trước.
Thân Nhiên quyết định không ngủ, nhưng ghế ngồi trên xe của Triệu Tế Vũ rất thoải mái, lại còn bật nhạc nhẹ nhàng, mấy phút sau, mi mắt của cậu dần nhắm lại.
Thời gian tiếp xúc gần đây, dù không dành nhiều thời gian với nhau nhưng Triệu Tế Vũ thường xuyên nhìn thấy cậu ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Hắn nghĩ tới trước giờ cậu vẫn luôn làm việc vất vả, lại không có chỗ ở cố định đàng hoàng để nghỉ ngơi, Triệu Tế Vũ lái xe chậm lại, hắn cân nhắc xem có nên đi dạo mấy vòng để cậu nghỉ ngơi hay không, nhưng hắn chưa kịp đưa ra quyết định thì điện thoại di động liền reo lên.
Bản tình ca lãng mạn trên xe bị cắt ngang bởi nhạc rock của chuông điện thoại, Thân Nhiên giật mình tỉnh giấc, cậu bối rối nhìn phía trước, sau đó quay sang nhìn hắn.
"Xin lỗi," Triệu Tế Vũ tắt cuộc gọi của Hoàng Tuế Hủ rồi nói: "Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi."
"Không sao đâu," Thân Nhiên tựa đầu vào lưng ghế, hoạt động khớp vai: "Ngủ trong xe này thật thoải mái."
Không biết Triệu Tế Vũ đang nghĩ gì mà hắn khẽ cười, Thân Nhiên nhìn hắn đánh lái rẽ sang phải, chạy vào hầm xe phía trước, đỗ xe xong, Triệu Tế Vũ nói: "Ngủ trên giường của tôi thoải mái hơn."
Đúng thật là như vậy nhưng Thân Nhiên nhớ đến những cảnh tượng không thể miêu tả thì lại ngượng ngùng, cậu nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Thấy cậu không đáp lại, Triệu Tế Vũ cũng không nói gì thêm nữa. Hai người đi từ tầng hầm lên tầng bảy. Thân Nhiên ra khỏi thang máy thì nhìn thấy khu vực suối nước nóng.
Dù đã nửa đêm nhưng sảnh vẫn sáng đèn, còn có nhiều người mặc áo choàng tắm đi đi lại lại. Nhân viên ở cửa thang máy nồng nhiệt đón tiếp, đưa họ đến quầy lễ tân. Triệu Tế Vũ đưa mã QR trên điện thoại ra quét, lễ tân lịch sự hỏi: "Anh Triệu, hôm nay đi hai người phải không ạ?"
"Phải."
Sau khi đăng ký tại quầy lễ tân, người phục vụ ở bên cạnh dẫn đường cho hai người. Thân Nhiên đi cạnh Triệu Tế Vũ, cậu nhìn xung quanh thì nhận ra đây là một khu nghỉ dưỡng tích hợp rộng lớn.
Sau khi đưa hai người vào khu VIP, người phục vụ rời đi. Triệu Tế Vũ dẫn Thân Nhiên vào phòng thay đồ đôi, khóa cửa rồi nói: "Mật khẩu của cả hai tủ đều là 567R, cậu dùng cái bên trái đi."
Hắn đến bên cái tủ bên phải trên tường, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Trong lúc đó, Thân Nhiên nhìn quanh căn phòng nhỏ lờ mờ tối, có một tấm gương trang điểm ở tường đối diện.
"Cậu thường đến đây à?" Cậu hỏi
"Thỉnh thoảng", Triệu Tế Vũ cởi áo sơ mi treo vào móc trong tủ, "Tôi được một người bạn tặng thẻ thành viên ở đây, nhưng gần cả năm nay không dùng đến."
Thân Nhiên nghe tiếng khóa kim loại, cậu nhìn sang thì thấy Triệu Tế Vũ cũng đã cởi qu.ần, chỉ chừa lại mỗi quần boxer màu đen.
Cảnh tượng này làm Thân Nhiên nhớ đến lúc hắn thay quần áo đi tắm sáng nay, cậu quay người lại đi đến tủ đồ bên kia. Cậu cởi áo thun và quần jean rồi lấy áo choàng tắm trong tủ ra mặc vào.
Triệu Tế Vũ cũng mặc áo choàng tắm giống cậu và chân đi dép lê. Sau khi thay đồ xong, cả hai cùng ra ngoài đi đến khu vực ăn uống.
Đây là khu suối nước nóng cao cấp nên nguyên liệu chế biến thức ăn cũng chất lượng hơn rất nhiều. Thân Nhiên đến quầy buffet xem thử, chỉ riêng trái cây thôi mà đã sắp đầy một bàn dài, còn có cả một khu vực riêng cho đồ uống, và đa dạng các món Trung lẫn món Tây. Thực đơn đầy đủ như vậy thật không giống bữa khuya mà giống bữa sáng hơn.
Triệu Tế Vũ đi dạo với cậu một vòng, thấy cậu không chọn được món nào thì dẫn cậu đến quầy gọi món để xem thực đơn.
Lúc tới quầy, Thân Nhiên ngửi thấy mùi thịt cừu thơm ngào ngạt, cậu thấy trong thực đơn có bánh bao thịt cừu thì gọi một cái. Triệu Tế Vũ gọi mì ống và lưỡi bò nướng than, hắn đang định đưa thẻ thành viên ra quẹt thì chợt nhớ ra gì đó, sau đó gọi thêm cánh gà sốt mật ong.
Thân Nhiên tưởng rằng hắn muốn ăn cánh gà nhưng khi thức ăn được bưng ra, hắn lại đẩy đôi găng tay dùng một lần và phần cánh gà sốt mật ong đến trước mặt cậu: "Phần này của cậu."
Những miếng cánh gà trên đĩa được nướng vàng giòn, thịt thì thơm mềm, chỉ mới nhìn qua đã thấy rất ngon miệng rồi. Thân Nhiên cầm lấy găng tay, hỏi: "Sao cậu gọi mà không ăn đi?"
"Gọi cho cậu đấy", Triệu Tế Vũ nói: "Tối qua ở quán bar, cậu ăn tận bốn phần cánh gà mật ong mà vẫn nói ăn chưa đủ đó."
Thân Nhiên không hề nhớ rõ những việc đã xảy ra tối qua, cậu cố gắng nhớ lại việc mình ăn cánh gà nướng ở quán bar.
Triệu Tế Vũ nhìn cậu, thấy phản ứng của cậu thì có vẻ là chẳng nhớ ra tối qua mình ăn cánh gà kiểu gì rồi. Thân Nhiên đeo găng tay vào rồi bắt đầu gặm cánh gà, Triệu Tế Vũ nhìn cậu xé da gà để ăn, hắn chợt muốn trêu chọc cậu một chút, bèn hỏi lại câu hỏi giống tối qua: "Thích ăn da gà đến vậy à?"
Thân Nhiên nuốt xong miếng thịt gà thì ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, da gà nướng rất ngon."
Câu trả lời của cậu đúng là giống hệt tối qua. Triệu Tế Vũ không nhịn được mà bật cười. Thân Nhiên tưởng Triệu Tế Vũ cười vì hắn không tin, cậu còn định đưa cho hắn ăn thử một miếng thì lại bị cắt ngang vì người phục vụ dọn thêm thức ăn lên.
Thức ăn đã đặt được dọn lên hết, hai người tập trung lấp bụng. Nghỉ ngơi hơn mười phút, Triệu Tế Vũ đưa Thân Nhiên lên tầng trên ngâm suối nước nóng.
Trên tầng 8 có nhiều khu vực ngâm suối nước nóng lớn nhỏ khác nhau, còn có phòng xông hơi và hồ bơi cùng các tiện nghi khác. Triệu Tế Vũ dẫn Thân Nhiên đi tắm trước. Thân Nhiên có hơi ngại khi biết mọi người ngâm suối nước nóng ở đây hoàn toàn không mặc gì cả. Triệu Tế Vũ ngược lại rất thản nhiên, hắn vào phòng tắm tắm rửa rồi quấn khăn tắm đi ra.
Hắn đợi ở khu vực hút thuốc một lúc thì Thân Nhiên cũng quấn khăn tắm đi ra. Triệu Tế Vũ vừa nhả khói vừa nhìn cơ ngực của cậu rồi dẫn cậu tìm một hồ nước nóng nhỏ.
Thân Nhiên đã đi đến hồ bơi rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngâm suối nước nóng. Sau khi xuống nước, dòng nước ấm áp bao bọc lấy thân thể, lỗ chân lông dãn nở. Thân Nhiên dựa lưng vào thành hồ, thoải mái nhắm mắt lại.
Triệu Tế Vũ ngồi bên cạnh, thấy cậu ngồi im một lát không nhúc nhích thì hắn ghé sát vào tai cậu nhắc nhở: "Đừng ngủ, coi chừng bị chìm."
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu nhưng do nhiệt độ xung quanh khá cao nên không quá rõ ràng, Thân Nhiên cũng không né đi, cậu vẫn nhắm mắt nói: "Không sao, tôi biết bơi."
Triệu Tế Vũ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cậu một lúc, hắn dựa vào thành hồ rồi nhích gần đến chỗ cậu.
Hồ suối nước nóng họ chọn nằm ở trong góc. Trước khi họ xuống nước, ở hồ đối diện có một chú đang ngâm mình, nhưng một lúc sau thì chú ấy đã rời đi. Đang lúc Thân Nhiên thoải mái đến mức muốn ngủ thiếp đi thì phía đối diện phát ra tiếng động khá lớn.
Có hai chàng trai trẻ vừa xuống nước. Lúc đầu cậu cũng không để ý lắm, nhưng một lúc sau thì cậu không thể nào bình tĩnh ngâm mình nữa.
Hai người kia lúc đầu còn thấp giọng ve vãn tán tỉnh nhau, sau đó lại có tiếng va chạm dưới nước, tiếng động không quá lớn nhưng Thân Nhiên cũng đoán được bọn họ đang làm cái gì.
Thân Nhiên không ngờ mình đang ngâm suối nước nóng lại gặp phải chuyện như vậy, Thân Nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu lén hé mắt nhìn người bên cạnh mình.
So với vẻ thấp thỏm của cậu thì Triệu Tế Vũ lại chẳng có chút phản ứng nào, giống như hắn đang ngủ say vậy, lồng ngực phập phồng lên xuống rất ổn định.
Hai người bên kia thấy chỗ cậu yên ắng thì lại càng thêm mạnh dạn, lời yêu đương cũng táo bạo hơn, lại còn kèm theo tiếng th.ở dốc rê.n rỉ nghẹn ngào.
Thân Nhiên bị dằn vặt đến mức muốn chửi tục, suối nước nóng vốn ấm áp thoải mái giờ lại làm cho cậu thêm nóng nảy, cậu nghĩ mình nên đánh thức Triệu Tế Vũ dậy.
Cậu di chuyển tay phải ở dưới nước một chút, thay vì chạm vào tay trái bên cạnh của Triệu Tế Vũ thì lại sờ phải mảng đùi mịn màng của hắn. Thân Nhiên lập tức rụt tay lại, cậu đang xấu hổ không biết làm sao thì thấy người bên cạnh động đậy, hắn nắm lấy tay cậu, rồi ghé sát vào tai cậu nói: "Đổi sang hồ khác đi."
Cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng khi cậu vừa định đứng dậy thì cậu cảm thấy có gì đó không ổn nên lại xấu hổ ngồi xuống.
Triệu Tế Vũ vốn đã đứng thẳng người dậy, hắn quay đầu nhìn sang Thân Nhiên thì thấy mặt cậu đỏ lừ đang cúi đầu nhìn xuống dưới.
Triệu Tế Vũ nhìn vào bộ phận nào đó bên dưới của cậu, hắn không hề ngại gì mà chỉ đưa tay về phía cậu: "Đi nào."
Thân Nhiên không nhúc nhích, cậu ở trong nước dùng tay phải che chắn phía dưới, giọng có hơi khàn đi.
Cậu nói: "Hay là cứ ngồi lại một lúc nữa đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.