Chương 32
Lâm Quang Hi
31/01/2024
Hắn vừa nói dứt lời thì cô gái đang quay hình đột nhiên quay lại, cô nhìn tư thế thân mật quá mức giữa cậu và Triệu Tế Vũ bằng ánh mắt bối rối.
Triệu Tế Vũ bình thản đứng thẳng người dậy, dường như không thèm để ý tới ánh mắt tò mò của cô gái, hắn lại hỏi Thân Nhiên: "Muốn ăn không?"
Không gian được ánh đèn treo giữa các quầy hàng chiếu sáng rực rỡ, vậy nên khuôn mặt đỏ bừng của Thân Nhiên càng hiện rõ, cậu nói "không muốn" rồi đi về phía quầy bán thịt nướng lúc nãy.
Triệu Tế Vũ đuổi theo cậu thì thấy cậu đang lấy túi thịt nướng từ chỗ ông chủ, cậu quay lại nhìn hắn rồi đi về phía lối ra của chợ đêm.
Từ nãy giờ, không khí có chút ngượng ngập, hắn đi sau lưng Thân Nhiên mà cũng có thể cảm nhận rõ được sự khó chịu của cậu. Triệu Tế Vũ đi theo cậu một lúc, lúc đi ngang qua cửa hàng McDonald"s, hắn liền tiến lên kéo tay cậu lại: "Vào ăn chút gì đi, chứ có bao nhiêu đây sao đủ no."
Khuỷu tay của Thân Nhiên tiếp xúc với lòng bàn tay ấm nóng của Triệu Tế Vũ. Thân Nhiên không hiểu mình bị làm sao mà lại nhớ lại cảm xúc từng được hơi ấm này bao bọc. Nhưng chỉ một lúc thì cậu sực tỉnh lại. Cậu đứng trước cửa hàng McDonald"s, nhìn vào trong có thể thấy đông nghịt người ở khu vực gọi món, cậu do dự một lúc rồi bước vào chen trong đám đông.
Mọi người đang chen chúc quanh các máy đặt thức ăn tự động. Tại khu vực gọi món ở quầy lễ tân cũng xếp một hàng dài. Thân Nhiên lấy điện thoại di động ra, cậu chọn món mình muốn ăn trước rồi đưa sang cho Triệu Tế Vũ: "Cậu muốn ăn gì thì tự chọn đi."
Triệu Tế Vũ không nhận điện thoại mà để cho cậu chọn giúp mình.
Thân Nhiên liếc nhìn Triệu Tế Vũ. Cậu định nói gì đó nhưng cuối cùng lại cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Thân Nhiên lướt màn hình một lúc thì cậu chọn suất hamburger bò Angus Úc cho Triệu Tế Vũ. Đang lúc định trả tiền thì có một tốp thanh niên chạy như bay từ trên lầu xuống phía cửa.
Thân Nhiên đang đứng quay lưng về phía cầu thang nên cậu không nhìn thấy có một cậu nhóc bị đẩy dúi về phía trước, Triệu Tế Vũ bèn nhanh chóng kéo lấy cậu.
Thân Nhiên mất thăng bằng nên nghiêng người ngã vào ngực Triệu Tế Vũ, tay Triệu Tế Vũ vẫn đặt sau lưng cậu, đẩy cậu né sang một bên.
Cậu có hơi bối rối, đang định giơ tay đẩy người ra thì nghe thấy tiếng cãi vã ở phía sau. Cậu quay đầu nhìn thì thấy có hai nhóm người đang cãi nhau. Nghe sơ qua thì chắc là do xô đẩy.
Trong khu vực gọi món của McDonald"s có tới hai mươi ba mươi người, hầu hết đều là thanh niên đến xem trận bóng. Cuộc cãi vã đã thu hút sự chú ý của mọi người, không ai để đến việc Triệu Tế Vũ đang ôm cậu, ngay cả cậu cũng quên béng mất. Một lúc sau cậu mới nhận ra rằng Triệu Tế Vũ vẫn đang ôm chặt mình.
Quản lý cửa hàng vội vàng chạy từ tầng 2 xuống để giải quyết. Trong lúc đó, nhân viên ở quầy phải hét lớn số điện thoại của những khách hàng đã đặt món xong để họ tới nhận thức ăn. Thân Nhiên sực nhớ lúc nãy mình đang thanh toán, cậu đẩy Triệu Tế Vũ ra: "Tôi còn chưa gọi món xong nữa."
Triệu Tế Vũ buông cậu ra. Sau khi tính tiền xong, cả hai đều không đề cập đến cái ôm vừa rồi. Thân Nhiên dựa vào tường bên cạnh, cúi đầu lướt điện thoại di động, còn Triệu Tế Vũ thì nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trên bàn ăn.
Những người cãi vã nhanh chóng được quản lý thuyết phục rời đi. Khung cảnh tầng 1 trật tự trở lại. Thế nhưng, trong lúc hai người chờ món thì người ra thì ít mà người vô thì nhiều, chẳng mấy chốc đã chật ních người. Thêm vài phút nữa thì Triệu Tế Vũ bị xô đẩy ép đến sát bên cạnh Thân Nhiên.
Thân Nhiên dựa lưng vào tường, hai bên cậu đều có người đứng. Cậu không thể không ngẩng đầu nhìn Triệu Tế Vũ được, tay của hắn chặn hai bên người cậu, tạo một khoảng cách nhỏ với mọi người bên ngoài, còn hắn thì đỡ hết sức nặng từ đám đông.
Thân Nhiên nép người sát vào bức tường phía sau, ngón tay cậu cuộn tròn lại, vô thức nhìn về phía cửa.
Cậu muốn đi ra ngoài.
Khoảng cách giữa Triệu Tế Vũ và cậu quá gần, gần đến mức dù họ đang ở giữa đám đông náo nhiệt nhưng cậu vẫn cứ có ảo giác dường như chỉ có mỗi hai người họ. Cậu không chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Triệu Tế Vũ lướt qua má mình mà còn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Triệu Tế Vũ đang nhìn mặt mình.
Cậu cố gắng kìm nén, tránh nghĩ đến những điều không nên. May mắn thay, nhân viên McDonald"s đẩy nhanh tốc độ mua nhận thức ăn nên khách hàng trong cửa hàng vơi dần, chỉ một lúc sau thì chỗ họ đứng đã thoải mái hơn.
Thân Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới để ý thấy Triệu Tế Vũ đang nắm chặt vai trái của bản thân, Thân Nhiên nghĩ đến việc hắn chịu đựng nãy giờ bèn thấp giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao." Triệu Tế Vũ đáp.
Thân Nhiên gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử. Một lúc sau, thấy mã gọi món của họ chuyển sang màu vàng, cậu lập tức chen về phía trước, nhận thức ăn rồi đẩy cửa rời đi.
Triệu Tế Vũ ra ngoài cùng cậu. Khi tiếp xúc với không khí oi bức bên ngoài, Thân Nhiêm thầm nghĩ cuối cùng cũng hít thở thoải mái được rồi. Cậu xem giờ trên điện thoại rồi quay lại nhắc Triệu Tế Vũ đã đến giờ vào sân vận động nhưng cậu lại thấy Triệu Tế Vũ vẫn đang cau mày ôm vai trái.
"Vừa rồi cậu bị thương rồi hả?"
"Không sao, tôi chỉ bị cùi chỏ của ai đó thúc trúng thôi. Hình như bị trẹo một chút."
Lúc đông người nhất, Thân Nhiên cảm giác Triệu Tế Vũ bị ai đó húc trúng, lúc đó tay của Triệu Tế Vũ xụi đi, lồng ngực hai người gần như chạm vào nhau.
"Để tôi xem xem." cậu đưa túi đồ cho Triệu Tế Vũ rồi đi tới phía sau người hắn, cậu sờ ấn vài cái để xác định vùng bị thương, sau đó mở cổ áo sơ mi hắn ra, làn da phía sau hơi ửng đỏ và sưng tấy.
Thân Nhiên nhìn Triệu Tế Vũ: "Hơi sưng, có đau không?"
"Không sao đâu." Triệu Tế Vũ nói: "Đi vào thôi."
"Thật sự không sao à?" Thân Nhiên hỏi lại.
Triệu Tế Vũ quay người lại, vẻ mặt thoải mái hơn trước rất nhiều: "Có sao hay không thì bản thân tôi biết mà, đi thôi."
Thấy hắn kiên quyết như vậy Thân Nhiên cũng hết cách, đành đi theo hắn. Hai người cùng nhau đi về phía lối vào của sân vận động.
Trận đấu hôm nay là trận chung kết của khối cấp 3 thành phố, người xem phần lớn là học sinh. Hai người xếp hàng ở lối vào một lúc, đăng ký xong thì vào chỗ ngồi ở khán đài phía đông.
Hai tấm vé này được Trịnh Minh Kim nhờ người quen mua giúp, không chỉ nằm gần sân đấu mà còn có góc nhìn rất đẹp. Thân Nhiên nhìn quanh, người ngồi ở khán đài này rất đông, tiếng trò chuyện ồn ào nhưng cũng không át được tiếng bóng rổ và tiếng đội cổ vũ đang tập luyện ở sân giữa.
Triệu Tế Vũ ngồi xuống bên cạnh Thân Nhiên, đây là lần đầu tiên hắn đến xem một trận bóng rổ. Sân vận động này mới được xây dựng cách đây không lâu, kiến trúc rất tốt, trên trần nhà có vài chiếc đèn LED lớn sáng rực nhưng không chói mắt. Khán đài hai bên có treo băng rôn cổ vũ cho hai đội.
Triệu Tế Vũ nhận lấy ly cà phê đá từ tay Thân Nhiên, rồi hỏi: "Cậu có hay đến đây xem trận đấu không?"
Điện thoại có âm thông báo nên Thân Nhiên mở ra xem. Triệu Tế Vũ thấy cậu tập trung trả lời tin nhắn bèn hỏi cậu có việc gì quan trọng không, cậu đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Triệu Tệ Vũ, thở dài: "Phiền toái đến rồi đây."
Triệu Tế Vũ nhìn tên nhóm [Nhiệm vụ nhóm 3] và hiểu ngay.
Thân Nhiên lấy lại điện thoại, tiếp tục nhắn tin, nói: "Máy tính của tôi vẫn ở chỗ Minh Kim, ngày mai tôi phải đến nhà cậu ấy lấy."
Triệu Tế Vũ nói: "Tôi có hai máy tính xách tay. Nếu cậu cần gấp thì có thể dùng máy của tôi trước."
"Không cần đâu, ngày mai tôi đi lấy về là dùng được rồi." Thân Nhiên vừa nói vừa trả lời tin nhắn rồi đứng dậy đi vệ sinh.
Triệu Tế Vũ nhìn cậu bước xuống khán đài rồi nhanh chóng biến mất trong đám đông. Hai mươi phút sau, lúc trận đấu sắp bắt đầu cậu mới quay lại, lúc này sân vận động đã gần đầy ắp người.
Sau khi cậu ngồi xuống, Triệu Tế Vũ thấy thái dương đổ mồ hô nên lấy khăn giấy lau cho cậu: "Sao cậu đi lâu vậy?"
"Trong nhà vệ sinh có rất nhiều người xếp hàng", Thân Nhiên bất đắc dĩ nói, "Còn có người cãi nhau trong đó nữa chữ, tôi thực sự không hiểu, gây sự ở nơi như vậy không thấy bốc mùi hả."
Những lời phàn nàn của cậu khiến Triệu Tế Vũ bật cười. Lúc cậu quay lại thì hai đội đang tập hợp để huấn luyện viên dặn dò trước trận đấu. Những khán giả chưa kịp ăn tối đều lục đục lấy thức ăn ra, mau chóng ăn xong trước khi trận đấu bắt đầu.
Lúc Thân Nhiên đi vệ sinh, Triệu Tế Vũ muốn đợi cậu về cùng ăn luôn nên vẫn chưa đụng gì tới thức ăn. Thân Nhiên thấy mùi thịt nướng có hơi hồng nên lấy burger ra trước. Triệu Tế Vũ cầm lấy cái hamburger bò Angus Úc khổng lồ rồi ngước lên nhìn sang cái hamburger kẹp phô mai cỡ thường của cậu. Cậu đang định mở ra ăn thì hắn đổi bánh của cậu đi.
Thân Nhiên vẻ mặt khó hiểu nhìn Triệu Tế Vũ: "Cậu làm gì vậy?"
Triệu Tế Vũ cúi đầu cắn một miếng burger thường và nói: "Tôi không thích burger thịt bò."
Lúc này vẻ mặt Thân Nhiên càng khó hiểu hơn: "Của tôi cũng là kẹp thịt bò mà."
Lúc nãy Triệu Tế Vũ vừa nói vừa cạp hẳn một miếng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Tôi tưởng của cậu là thịt gà. Vậy bây giờ làm sao đây, tôi đã lỡ ăn rồi, cậu còn muốn ăn tiếp không?"
Thân Nhiên nhìn cái burger mình đang cầm mà không nói nên lời. Biết trước như vậy thì cậu đã chẳng gọi cho hắn loại đắt nhất. Lần này, Thân Nhiên chưa kịp nói gì, Triệu Tế Vũ đã phất phất tay, cắn miếng thứ hai: "Thôi, cứ ăn như vậy đi."
Triệu Tế Vũ mới cắn hai miếng đã hết nửa cái hamburger, Thân Nhiên nghĩ nghĩ rồi đưa cho hắn khoai tây chiên trong túi: "Nếu chưa đủ no thì cậu cứ ăn thêm khoai tây chiên của tôi."
Lần này Triệu Tế Vũ không từ chối. Trong lúc đó, màn giới thiệu được phát sóng và hai đội bước vào giữa sân.
Trước khi đến xem trận đấu, Thân Nhiên có biết về thông tin của hai đội, đội mặc áo xanh có khả năng giành chức vô địch cao hơn, còn đội mặc áo vàng kém hơn chút. Tuy nhiên, kết quả của trận đấu trước giữa hai bên rất sát nhau nên không thể đoán trước được kết quả, phải đợi đến phút cuối thôi.
Sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, quả bóng rổ được ném lên không trung, trung phong* của hai đội đều bật nhảy lên để nắm bắt cơ hội. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng đập bóng vang dội, trung phong của đội vàng đã chụp lấy bóng rổ trước kéo theo một làn sóng cổ vũ nhỏ vang lên trên khán đài.
* Trung phong / Center (C): Vị trí trung phong là những cầu thủ có thân hình to lớn nhất đội nhưng kỹ thuật bóng rổ không tốt lắm. Các cầu thủ ở vị trí này hoạt động thường ở phạm vi hẹp trong khu vực hình thang. Nhiệm vụ chính là bắt bóng bật bảng, ghi điểm dưới rổ và cản phá đối phương tấn công.
Các cầu thủ đảm nhiệm thành công vị trí trung phong trong bóng rổ là Hakeem Olajuwon, David Robinson, Patrick Ewing và Shaquille O"Neal.
Thân Nhiên nhìn thấy cảnh này thì hào hứng hẳn lên, thậm chí còn quên luôn việc nhai miếng bánh hamburger vừa cắn vào miệng, cậu quay sang Triệu Tế Vũ nói: "Vừa rồi cậu nhìn thấy không? Cú bắt bóng của áo số 4 đội vàng rất đẹp!"
Triệu Tế Vũ lúc nãy đang cắm ống hút vào ly Coca nên không để ý đến sân đấu bên dưới nhưng hắn vẫn gật đầu. Hắn nhìn hai má phồng lên của Thân Nhiên bèn đưa ống hút tới bên miệng cậu: "Uống một ngụm đi, đừng để bị nghẹn."
Triệu Tế Vũ bình thản đứng thẳng người dậy, dường như không thèm để ý tới ánh mắt tò mò của cô gái, hắn lại hỏi Thân Nhiên: "Muốn ăn không?"
Không gian được ánh đèn treo giữa các quầy hàng chiếu sáng rực rỡ, vậy nên khuôn mặt đỏ bừng của Thân Nhiên càng hiện rõ, cậu nói "không muốn" rồi đi về phía quầy bán thịt nướng lúc nãy.
Triệu Tế Vũ đuổi theo cậu thì thấy cậu đang lấy túi thịt nướng từ chỗ ông chủ, cậu quay lại nhìn hắn rồi đi về phía lối ra của chợ đêm.
Từ nãy giờ, không khí có chút ngượng ngập, hắn đi sau lưng Thân Nhiên mà cũng có thể cảm nhận rõ được sự khó chịu của cậu. Triệu Tế Vũ đi theo cậu một lúc, lúc đi ngang qua cửa hàng McDonald"s, hắn liền tiến lên kéo tay cậu lại: "Vào ăn chút gì đi, chứ có bao nhiêu đây sao đủ no."
Khuỷu tay của Thân Nhiên tiếp xúc với lòng bàn tay ấm nóng của Triệu Tế Vũ. Thân Nhiên không hiểu mình bị làm sao mà lại nhớ lại cảm xúc từng được hơi ấm này bao bọc. Nhưng chỉ một lúc thì cậu sực tỉnh lại. Cậu đứng trước cửa hàng McDonald"s, nhìn vào trong có thể thấy đông nghịt người ở khu vực gọi món, cậu do dự một lúc rồi bước vào chen trong đám đông.
Mọi người đang chen chúc quanh các máy đặt thức ăn tự động. Tại khu vực gọi món ở quầy lễ tân cũng xếp một hàng dài. Thân Nhiên lấy điện thoại di động ra, cậu chọn món mình muốn ăn trước rồi đưa sang cho Triệu Tế Vũ: "Cậu muốn ăn gì thì tự chọn đi."
Triệu Tế Vũ không nhận điện thoại mà để cho cậu chọn giúp mình.
Thân Nhiên liếc nhìn Triệu Tế Vũ. Cậu định nói gì đó nhưng cuối cùng lại cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Thân Nhiên lướt màn hình một lúc thì cậu chọn suất hamburger bò Angus Úc cho Triệu Tế Vũ. Đang lúc định trả tiền thì có một tốp thanh niên chạy như bay từ trên lầu xuống phía cửa.
Thân Nhiên đang đứng quay lưng về phía cầu thang nên cậu không nhìn thấy có một cậu nhóc bị đẩy dúi về phía trước, Triệu Tế Vũ bèn nhanh chóng kéo lấy cậu.
Thân Nhiên mất thăng bằng nên nghiêng người ngã vào ngực Triệu Tế Vũ, tay Triệu Tế Vũ vẫn đặt sau lưng cậu, đẩy cậu né sang một bên.
Cậu có hơi bối rối, đang định giơ tay đẩy người ra thì nghe thấy tiếng cãi vã ở phía sau. Cậu quay đầu nhìn thì thấy có hai nhóm người đang cãi nhau. Nghe sơ qua thì chắc là do xô đẩy.
Trong khu vực gọi món của McDonald"s có tới hai mươi ba mươi người, hầu hết đều là thanh niên đến xem trận bóng. Cuộc cãi vã đã thu hút sự chú ý của mọi người, không ai để đến việc Triệu Tế Vũ đang ôm cậu, ngay cả cậu cũng quên béng mất. Một lúc sau cậu mới nhận ra rằng Triệu Tế Vũ vẫn đang ôm chặt mình.
Quản lý cửa hàng vội vàng chạy từ tầng 2 xuống để giải quyết. Trong lúc đó, nhân viên ở quầy phải hét lớn số điện thoại của những khách hàng đã đặt món xong để họ tới nhận thức ăn. Thân Nhiên sực nhớ lúc nãy mình đang thanh toán, cậu đẩy Triệu Tế Vũ ra: "Tôi còn chưa gọi món xong nữa."
Triệu Tế Vũ buông cậu ra. Sau khi tính tiền xong, cả hai đều không đề cập đến cái ôm vừa rồi. Thân Nhiên dựa vào tường bên cạnh, cúi đầu lướt điện thoại di động, còn Triệu Tế Vũ thì nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trên bàn ăn.
Những người cãi vã nhanh chóng được quản lý thuyết phục rời đi. Khung cảnh tầng 1 trật tự trở lại. Thế nhưng, trong lúc hai người chờ món thì người ra thì ít mà người vô thì nhiều, chẳng mấy chốc đã chật ních người. Thêm vài phút nữa thì Triệu Tế Vũ bị xô đẩy ép đến sát bên cạnh Thân Nhiên.
Thân Nhiên dựa lưng vào tường, hai bên cậu đều có người đứng. Cậu không thể không ngẩng đầu nhìn Triệu Tế Vũ được, tay của hắn chặn hai bên người cậu, tạo một khoảng cách nhỏ với mọi người bên ngoài, còn hắn thì đỡ hết sức nặng từ đám đông.
Thân Nhiên nép người sát vào bức tường phía sau, ngón tay cậu cuộn tròn lại, vô thức nhìn về phía cửa.
Cậu muốn đi ra ngoài.
Khoảng cách giữa Triệu Tế Vũ và cậu quá gần, gần đến mức dù họ đang ở giữa đám đông náo nhiệt nhưng cậu vẫn cứ có ảo giác dường như chỉ có mỗi hai người họ. Cậu không chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Triệu Tế Vũ lướt qua má mình mà còn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Triệu Tế Vũ đang nhìn mặt mình.
Cậu cố gắng kìm nén, tránh nghĩ đến những điều không nên. May mắn thay, nhân viên McDonald"s đẩy nhanh tốc độ mua nhận thức ăn nên khách hàng trong cửa hàng vơi dần, chỉ một lúc sau thì chỗ họ đứng đã thoải mái hơn.
Thân Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới để ý thấy Triệu Tế Vũ đang nắm chặt vai trái của bản thân, Thân Nhiên nghĩ đến việc hắn chịu đựng nãy giờ bèn thấp giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao." Triệu Tế Vũ đáp.
Thân Nhiên gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử. Một lúc sau, thấy mã gọi món của họ chuyển sang màu vàng, cậu lập tức chen về phía trước, nhận thức ăn rồi đẩy cửa rời đi.
Triệu Tế Vũ ra ngoài cùng cậu. Khi tiếp xúc với không khí oi bức bên ngoài, Thân Nhiêm thầm nghĩ cuối cùng cũng hít thở thoải mái được rồi. Cậu xem giờ trên điện thoại rồi quay lại nhắc Triệu Tế Vũ đã đến giờ vào sân vận động nhưng cậu lại thấy Triệu Tế Vũ vẫn đang cau mày ôm vai trái.
"Vừa rồi cậu bị thương rồi hả?"
"Không sao, tôi chỉ bị cùi chỏ của ai đó thúc trúng thôi. Hình như bị trẹo một chút."
Lúc đông người nhất, Thân Nhiên cảm giác Triệu Tế Vũ bị ai đó húc trúng, lúc đó tay của Triệu Tế Vũ xụi đi, lồng ngực hai người gần như chạm vào nhau.
"Để tôi xem xem." cậu đưa túi đồ cho Triệu Tế Vũ rồi đi tới phía sau người hắn, cậu sờ ấn vài cái để xác định vùng bị thương, sau đó mở cổ áo sơ mi hắn ra, làn da phía sau hơi ửng đỏ và sưng tấy.
Thân Nhiên nhìn Triệu Tế Vũ: "Hơi sưng, có đau không?"
"Không sao đâu." Triệu Tế Vũ nói: "Đi vào thôi."
"Thật sự không sao à?" Thân Nhiên hỏi lại.
Triệu Tế Vũ quay người lại, vẻ mặt thoải mái hơn trước rất nhiều: "Có sao hay không thì bản thân tôi biết mà, đi thôi."
Thấy hắn kiên quyết như vậy Thân Nhiên cũng hết cách, đành đi theo hắn. Hai người cùng nhau đi về phía lối vào của sân vận động.
Trận đấu hôm nay là trận chung kết của khối cấp 3 thành phố, người xem phần lớn là học sinh. Hai người xếp hàng ở lối vào một lúc, đăng ký xong thì vào chỗ ngồi ở khán đài phía đông.
Hai tấm vé này được Trịnh Minh Kim nhờ người quen mua giúp, không chỉ nằm gần sân đấu mà còn có góc nhìn rất đẹp. Thân Nhiên nhìn quanh, người ngồi ở khán đài này rất đông, tiếng trò chuyện ồn ào nhưng cũng không át được tiếng bóng rổ và tiếng đội cổ vũ đang tập luyện ở sân giữa.
Triệu Tế Vũ ngồi xuống bên cạnh Thân Nhiên, đây là lần đầu tiên hắn đến xem một trận bóng rổ. Sân vận động này mới được xây dựng cách đây không lâu, kiến trúc rất tốt, trên trần nhà có vài chiếc đèn LED lớn sáng rực nhưng không chói mắt. Khán đài hai bên có treo băng rôn cổ vũ cho hai đội.
Triệu Tế Vũ nhận lấy ly cà phê đá từ tay Thân Nhiên, rồi hỏi: "Cậu có hay đến đây xem trận đấu không?"
Điện thoại có âm thông báo nên Thân Nhiên mở ra xem. Triệu Tế Vũ thấy cậu tập trung trả lời tin nhắn bèn hỏi cậu có việc gì quan trọng không, cậu đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Triệu Tệ Vũ, thở dài: "Phiền toái đến rồi đây."
Triệu Tế Vũ nhìn tên nhóm [Nhiệm vụ nhóm 3] và hiểu ngay.
Thân Nhiên lấy lại điện thoại, tiếp tục nhắn tin, nói: "Máy tính của tôi vẫn ở chỗ Minh Kim, ngày mai tôi phải đến nhà cậu ấy lấy."
Triệu Tế Vũ nói: "Tôi có hai máy tính xách tay. Nếu cậu cần gấp thì có thể dùng máy của tôi trước."
"Không cần đâu, ngày mai tôi đi lấy về là dùng được rồi." Thân Nhiên vừa nói vừa trả lời tin nhắn rồi đứng dậy đi vệ sinh.
Triệu Tế Vũ nhìn cậu bước xuống khán đài rồi nhanh chóng biến mất trong đám đông. Hai mươi phút sau, lúc trận đấu sắp bắt đầu cậu mới quay lại, lúc này sân vận động đã gần đầy ắp người.
Sau khi cậu ngồi xuống, Triệu Tế Vũ thấy thái dương đổ mồ hô nên lấy khăn giấy lau cho cậu: "Sao cậu đi lâu vậy?"
"Trong nhà vệ sinh có rất nhiều người xếp hàng", Thân Nhiên bất đắc dĩ nói, "Còn có người cãi nhau trong đó nữa chữ, tôi thực sự không hiểu, gây sự ở nơi như vậy không thấy bốc mùi hả."
Những lời phàn nàn của cậu khiến Triệu Tế Vũ bật cười. Lúc cậu quay lại thì hai đội đang tập hợp để huấn luyện viên dặn dò trước trận đấu. Những khán giả chưa kịp ăn tối đều lục đục lấy thức ăn ra, mau chóng ăn xong trước khi trận đấu bắt đầu.
Lúc Thân Nhiên đi vệ sinh, Triệu Tế Vũ muốn đợi cậu về cùng ăn luôn nên vẫn chưa đụng gì tới thức ăn. Thân Nhiên thấy mùi thịt nướng có hơi hồng nên lấy burger ra trước. Triệu Tế Vũ cầm lấy cái hamburger bò Angus Úc khổng lồ rồi ngước lên nhìn sang cái hamburger kẹp phô mai cỡ thường của cậu. Cậu đang định mở ra ăn thì hắn đổi bánh của cậu đi.
Thân Nhiên vẻ mặt khó hiểu nhìn Triệu Tế Vũ: "Cậu làm gì vậy?"
Triệu Tế Vũ cúi đầu cắn một miếng burger thường và nói: "Tôi không thích burger thịt bò."
Lúc này vẻ mặt Thân Nhiên càng khó hiểu hơn: "Của tôi cũng là kẹp thịt bò mà."
Lúc nãy Triệu Tế Vũ vừa nói vừa cạp hẳn một miếng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Tôi tưởng của cậu là thịt gà. Vậy bây giờ làm sao đây, tôi đã lỡ ăn rồi, cậu còn muốn ăn tiếp không?"
Thân Nhiên nhìn cái burger mình đang cầm mà không nói nên lời. Biết trước như vậy thì cậu đã chẳng gọi cho hắn loại đắt nhất. Lần này, Thân Nhiên chưa kịp nói gì, Triệu Tế Vũ đã phất phất tay, cắn miếng thứ hai: "Thôi, cứ ăn như vậy đi."
Triệu Tế Vũ mới cắn hai miếng đã hết nửa cái hamburger, Thân Nhiên nghĩ nghĩ rồi đưa cho hắn khoai tây chiên trong túi: "Nếu chưa đủ no thì cậu cứ ăn thêm khoai tây chiên của tôi."
Lần này Triệu Tế Vũ không từ chối. Trong lúc đó, màn giới thiệu được phát sóng và hai đội bước vào giữa sân.
Trước khi đến xem trận đấu, Thân Nhiên có biết về thông tin của hai đội, đội mặc áo xanh có khả năng giành chức vô địch cao hơn, còn đội mặc áo vàng kém hơn chút. Tuy nhiên, kết quả của trận đấu trước giữa hai bên rất sát nhau nên không thể đoán trước được kết quả, phải đợi đến phút cuối thôi.
Sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, quả bóng rổ được ném lên không trung, trung phong* của hai đội đều bật nhảy lên để nắm bắt cơ hội. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng đập bóng vang dội, trung phong của đội vàng đã chụp lấy bóng rổ trước kéo theo một làn sóng cổ vũ nhỏ vang lên trên khán đài.
* Trung phong / Center (C): Vị trí trung phong là những cầu thủ có thân hình to lớn nhất đội nhưng kỹ thuật bóng rổ không tốt lắm. Các cầu thủ ở vị trí này hoạt động thường ở phạm vi hẹp trong khu vực hình thang. Nhiệm vụ chính là bắt bóng bật bảng, ghi điểm dưới rổ và cản phá đối phương tấn công.
Các cầu thủ đảm nhiệm thành công vị trí trung phong trong bóng rổ là Hakeem Olajuwon, David Robinson, Patrick Ewing và Shaquille O"Neal.
Thân Nhiên nhìn thấy cảnh này thì hào hứng hẳn lên, thậm chí còn quên luôn việc nhai miếng bánh hamburger vừa cắn vào miệng, cậu quay sang Triệu Tế Vũ nói: "Vừa rồi cậu nhìn thấy không? Cú bắt bóng của áo số 4 đội vàng rất đẹp!"
Triệu Tế Vũ lúc nãy đang cắm ống hút vào ly Coca nên không để ý đến sân đấu bên dưới nhưng hắn vẫn gật đầu. Hắn nhìn hai má phồng lên của Thân Nhiên bèn đưa ống hút tới bên miệng cậu: "Uống một ngụm đi, đừng để bị nghẹn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.