Chương 54
Lâm Quang Hi
31/01/2024
Buổi sáng khai giảng mở đăng ký cho sinh viên, khắp trường đều đông đúc.
So với những sinh viên năm nhất lần đầu tiên đến khuôn viên trường đại học thì sinh viên khóa sau đã lên làm đàn anh đàn chị thật sự không có gì hiếm lạ. Sau khi hoàn thành các thủ tục theo yêu cầu, Thân Nhiên được phát chìa khóa ký túc xá mới, Trịnh Minh Kim giúp cậu xách đồ, sau khi cất đồ thì giúp cậu vệ sinh phòng ký túc xá.
Năm người còn lại ở chung phòng ký túc xá mới đều chưa có ai đến, Thân Nhiên vẫn chưa ăn sáng nên Trịnh Minh Kim rủ cậu ra ngoài đi ăn.
Hai người ở quán ăn vặt gọi mì sa tế và nem chua, Trịnh Minh Kim thấy Thân Nhiên ngơ ngác dùng khăn giấy lau đũa thì hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
Cả buổi sáng cũng không thấy cậu có gì lạ nhưng bây giờ nhìn cậu rất mệt mỏi, dường như toàn bộ sức lực đều tụt giảm hết rồi. Cậu lắc đầu, đưa đôi đũa sạch cho Trịnh Minh Kim: "Chỉ do đói thôi."
Trịnh Minh Kim không để cậu lấp liếm qua loa: "Triệu Tế Vũ đồng ý cho cậu chuyển đi à?"
"Ừm." Thân Nhiên lau đôi đũa thứ hai, lau xong thì cậu đi đến quầy thức ăn kèm lấy chút dưa muối, vừa mới ngồi xuống lại đứng lên lấy thêm vài lát củ cải cay.
Trịnh Minh Kim nhìn cậu bận tới bận lui, đợi tới khi cậu ngồi xuống lần nữa thì chủ quán cũng bưng mì sa tê đã gọi ra. Thân Nhiên vùi đầu ăn như thể đang rất đói, Trịnh Minh Kim mới ăn được mấy miếng thì dừng đũa, nhìn cậu nói: "Hai người chắc chắn đã cãi nhau rồi."
"Không có", Thân Nhiên đang nhai mì, giọng nói không rõ lắm: "Dương Hân cũng đã bắt đầu đi học lại rồi, cô ấy có nói với cậu về dự định sau khi tốt nghiệp chưa?"
Dương Hân bằng tuổi với bọn họ và năm nay cô cũng vào học năm cuối, Trịnh Minh Kim và cô ấy đã cùng thảo luận về kế hoạch tương lai.
Dương Hân sinh ra ở Thẩm Quyến và lớn lên ở Hồng Kông, sau đó cô trở lại Thẩm Quyến để học và được nhận vào Đại học Tôn Trung Sơn. Sau khi tốt nghiệp, cô quyết định tiếp tục học cao học, Trịnh Minh Kim cũng có dự định này này. Khi cơ hội đến, họ sẽ cùng nhau nộp đơn vào Đại học Hồng Kông.
Thân Nhiên nghe Trịnh Minh Kim nói xong, cậu nhớ tới Triệu Tế Vũ cũng có khả năng sẽ đi du học. Cậu chợt nhận ra, đến thời điểm này, họ có thể nhìn thấy rõ được kết quả chia ly rồi.
"Thật ra cậu cũng nên cân nhắc tiếp tục học lên cao học. Nếu như cậu lo lắng cho mẹ thì có thể đăng ký học tiếp tại trường chúng ta." Trịnh Minh Kim khuyên.
Thành tích của Thân Nhiên luôn rất ổn định, mặc dù không bằng Triệu Tế Vũ và Dương Hân nhưng nếu cậu muốn học lên cao học thì cũng không có vấn đề gì. Cậu đã suy nghĩ rất lâu về việc có nên học tiếp hay không.
Nếu học tiếp thì cần xin học bổng, không học tiếp thì có thể đi làm sớm, khi nào góp đủ tiền thì lại thi tiếp để học lên cao.
Trên thực tế, lý do chính khiến cậu không muốn học cao học là vì cậu muốn kiếm tiền càng sớm càng tốt. Mặc dù gia đình có một cửa hàng tạp hóa để duy trì cuộc sống nhưng mẹ cậu ngày càng già đi, năm ngoái bà được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường và phải tiêm insulin hàng ngày, năm nay tình trạng của bà đã ổn định hơn và chỉ cần uống thuốc. Còn cậu thì vẫn luôn lo lắng, cậu muốn đi làm càng sớm càng tốt, sau đó cậu có thể đưa mẹ rời khỏi quê lên thành phố sống.
Tuy nhiên, khoa lịch sử không giống như những môn khoa học cơ bản, nó tập trung nhiều vào việc tích lũy kiến thức, tốt nghiệp cử nhân xong cũng rất khó tìm được việc làm tốt. Nếu không học lên cao học thì tìm việc làm ở các ngành khác.
Mà như vậy thì lại trái với ngành lịch sử cậu học.
Thân Nhiên cảm thấy rất khó chịu, giống như đã đưa ra một quyết định rồi nhưng cuối cùng lại bị dao động. Trước khi về ký túc xá sau bữa ăn, cảm giác khó chịu này tăng lên gấp đôi khi Triệu Tế Vũ gọi điện thoại đến.
Trịnh Minh Kim cùng cậu ngồi trên khán đài của sân vận động nên không hề bỏ lỡ cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động. Trịnh Minh Kim thấy cậu không có ý định bắt máy thì nói: "Muốn tôi nghe giúp cậu không?"
"Không cần." Thân Nhiên nhấn nút khóa màn hình, nhét điện thoại đã tắt tiếng vào túi, cậu cầm chai nước khoáng dưới chân lên uống một ngụm, tiếp tục nhìn hai đội đang chơi bóng ở giữa sân, "Tôi đã cân nhắc kỹ rồi, sẽ không gặp lại cậu ta nữa."
"Cậu ta đồng ý à?"
"Cậu ta hai ngày nay không có ở đây nên tôi chưa tìm được cơ hội để nói."
Khi hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Thân Nhiên lại xuất hiện một tin nhắn WeChat khác, Triệu Tế Vũ nói: [Tôi vừa ra khỏi sân bay Cao Khi, cậu có ở trường không?]
Trịnh Minh Kim thấy cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, thì đổi chủ đề: "Mấy ngày nay Vương Nhân có tìm cậu không?"
Nếu không nhắc tới thì chắc Thân Nhiên cũng quên luôn người này: "Ngày hôm đó ăn cơm xong thì cũng không thấy liên lạc nữa."
Kỳ lạ, Trịnh Minh Kim cau mày, "Lúc em ấy nhờ tôi hẹn cậu đi ăn tối rất phấn khởi mà, tôi nhìn thấy còn tưởng em ấy sắp tỏ tình với cậu tới nơi rồi, sao lại không có động tĩnh gì hết?
"Không biết," Thân Nhiên thở dài, "Không liên lạc cũng tốt, hiện tại tôi thực sự không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó nữa."
Trịnh Minh Kim đặt tay lên vai của Thân Nhiên, vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Được rồi, không nhắc tới chuyện đó nữa, nếu cậu nghĩ kỹ rồi thì đừng mềm lòng, mối quan hệ giữa cậu và cậu ta thật sự không phù hợp về mọi mặt."
Cầu thủ áo xanh số 6 trên sân vừa cướp bóng thành công, đưa bóng thẳng vào khu vực giới hạn của đối thủ, không ngờ khi chuẩn bị úp rổ thì bị một thành viên đội đỏ bất chợt lao tới cản phá, bóng đập vào khung bóng rổ rồi văng ra ngoài.
Nhìn quả bóng càng ngày càng xa, Thân Nhiên đột nhiên bật cười, sau đó lại cúi đầu, hồi lâu không ngẩng lên nữa.
"Tế Vũ, đang ngơ ngẩn cái gì vậy?"
Triệu Hâm Hồng vỗ vỗ đùi cháu trai mình, Triệu Tế Vũ định thần lại, nói: "Không có ạ, cháu chỉ hơi mệt thôi."
Triệu Hâm Hồng nói: "Hai ngày nay vất vả rồi, buổi chiều cháu còn phải đi đăng ký ở trường nữa, ông Đường à, ông lái xe nhanh lên chút."
"Vâng" chú Đường, thư ký kiêm lái xe ở ghế lái nói, sau đó ông nhìn Triệu Tế Vũ qua gương chiếu hậu, "Đừng lo lắng, nhất định sẽ lái về trước ba giờ rưỡi."
Triệu Tế Vũ đáp lại bằng một cái gật đầu tượng trưng, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đã gần một tiếng kể từ khi hắn gọi điện và gửi tin nhắn WeChat cho Thân Nhiên nhưng Thân Nhiên vẫn không trả lời. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, có lẽ Thân Nhiên còn bận rộn.
Khi xe tới cổng trường, chú Ngô đã đến đón. Chú chuẩn bị sẵn mọi thứ cho Triệu Tế Vũ làm thủ tục đăng ký, Triệu Tế Vũ cầm túi đựng tài liệu bước vào cổng trường thì nhận được điện thoại của Hoàng Tuế Hủ hỏi hắn đang ở đâu.
"Tôi đi đăng ký trước đã." Triệu Tế Vũ một tay cầm túi đựng tài liệu một tay cầm điện thoại nghe máy, hắn bước đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đang tập trung vào mình.
"Tối nay cùng đi ăn tối nhé, Hoàng Tuế Hủ nói, "Kiều Húc trở về rồi. Tối nay Ngụy Kỳ đã đặt phòng riêng ở Quan Hải Cư rồi, Gia Dật cũng sẽ đến."
Triệu Tế Vũ bây giờ chỉ muốn gặp Thân Nhiên, nhưng khi Hoàng Tuế Hủ nhắc đến tên Kiều Húc, hắn lại không thể trực tiếp từ chối, vì thế nói: "Để tính sau đi."
"Này", Hoàng Tuế Hủ khi nghe thấy hắn sắp cúp máy thì nói, "Sao giọng điệu của cậu nghe tệ quá vậy, cãi nhau với ai rồi à?"
"Không có, tôi thì vội trở về để làm thủ tục đăng ký nhưng chuyến bay bị hoãn hai tiếng."
Hoàng Tuế Hủ im lặng một lát: "Cậu gặp Thân Nhiên chưa?"
"Vẫn chưa."
"Hai người học cùng khoa, đợi lát nữa là gặp ngay ấy mà."
Hoàng Tuế Hủ trước giờ không bao giờ chủ động nhắc đến Thân Nhiên, Triệu Tế Vũ nghe thì thấy hơi kỳ lạ. Hắn chưa kịp hỏi lại thì đã bị nhân viên của trường cắt ngang. Hắn cúp điện thoại, chờ làm xong tất cả các thủ tục thì lại gọi cho Thân Nhiên.
Âm báo vẫn là máy bận.
Triệu Tế Vũ đi đến tòa giảng dạy của Khoa Lịch sử, hắn nhìn về phía cửa lớp của Thân Nhiên, trong lớp chỉ có chừng mười sinh viên, hắn lại vào phòng vệ sinh tìm thử, đi lòng vòng mãi mà không thấy cậu đâu. Cuối cùng hắn phát hiện ở hành lang một cô gái đang nhìn chằm chằm mình thì tiến lại hỏi thăm cô một chút.
Hình tượng của hắn lúc ở trường luôn là lạnh lùng ít nói, lúc này thấy hắn chủ động lên tiếng, cô gái có chút lắp bắp, chỉ về hướng cầu thang nói: "Thân Nhiên đã rời đi từ lâu, cậu ấy đi cùng với Trịnh Minh Kim sau khi làm thủ tục đăng ký."
"Cô có số điện thoại của Trịnh Minh Kim không?"
Cô gái lắc đầu, lúc này tin nhắn của Hứa Điềm gửi đến, nói cho hắn biết hôm nay Thân Nhiên được nghỉ làm. Hắn lại đi hỏi nhân viên làm thủ tục thì được biết Thân Nhiên đã đăng ký vào ký túc xá rồi, 5 người còn lại đã đến rồi nhưng giường của Thân Nhiên vẫn trống không, chỉ có vali của cậu chưa mở nằm trong góc.
Cái vali đó là vali Thân Nhiên mang theo khi về nhà hắn, trong ký túc xá có một người học cùng lớp với Triệu Tế Vũ, hắn hỏi về Thân Nhiên nhưng người kia nói không biết nên hắn xoay người rời đi.
Triệu Tế Vũ ra khỏi ký túc xá, lấy ra một điếu thuốc và bật lửa từ trong túi quần ra, đứng dưới gốc cây phượng hút thuốc.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy rất bất an khi không tìm được cậu trong suốt hai tiếng đồng hồ.
Thân Nhiên đăng ký vào ký túc xá là chuyện bình thường, lúc trước cậu đã từng nói, khi khai giảng sẽ tiếp tục ở ký túc xá. Hắn vốn cho rằng Thân Nhiên sau khi bắt đầu có tình cảm với hắn thì sẽ tiếp tục ở nhà của hắn. Nhưng bây giờ bọn họ còn chưa xác định rõ quan hệ, cũng không nhất thiết phải ở cùng nhau, hành động của Thân Nhiên là hoàn toàn hợp lý, nhưng tại sao cậu lại không nghe điện thoại?
Sau khi đứng dưới gốc cây hút hai điếu thuốc thì hắn gặp Hoàng Tuế Hủ.
Nhóm bạn năm người của họ có bốn người học cùng một trường đại học, nhưng mỗi người học một khoa khác nhau, Hoàng Tuế Hủ đặc biệt chạy đến đây để tìm hắn.
Hoàng Tuế Hủ thấy hắn không ổn chút nào thì hỏi chuyện gì đang xảy ra. Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Không có gì, tôi phải đi trước rồi."
Hoàng Tuế Hủ lại khoác tay lên vai hắn, ngăn hắn lại nói: "Đi cái gì mà đi, đã năm giờ rồi đó, tôi đến đây là để đón cậu và cùng đi tới Quan Hải Cư đó."
"Tối nay tôi không đi, mọi người cứ ăn đi."
Giọng điệu của Triệu Tế Vũ bắt đầu nóng nảy, Hoàng Tuế Hủ cũng nhận thấy rõ nhưng vẫn kiên trì: "Đừng mà, Kiều Húc ngày mốt phải về Bắc Kinh rồi, mãi mới có được một dịp tụ họp, cậu nghĩ lại mà xem, suốt cả mùa hè này chúng ta có được dịp nào đi ăn với nhau không hả?"
Sau khi Kiều Húc vào đại học ở Bắc Kinh, suốt hai năm qua, họ chỉ có thể tụ họp vào kỳ nghỉ đông và mùa hè, khi Hoàng Tuế Hủ nói đến đây thì Triệu Tế Vũ đành phải đồng ý. Hắn nghĩ rằng Thân Nhiên có thể đang bận việc gì đó, hắn định ăn tối xong sẽ trở lại ký túc xá lần nữa.
So với những sinh viên năm nhất lần đầu tiên đến khuôn viên trường đại học thì sinh viên khóa sau đã lên làm đàn anh đàn chị thật sự không có gì hiếm lạ. Sau khi hoàn thành các thủ tục theo yêu cầu, Thân Nhiên được phát chìa khóa ký túc xá mới, Trịnh Minh Kim giúp cậu xách đồ, sau khi cất đồ thì giúp cậu vệ sinh phòng ký túc xá.
Năm người còn lại ở chung phòng ký túc xá mới đều chưa có ai đến, Thân Nhiên vẫn chưa ăn sáng nên Trịnh Minh Kim rủ cậu ra ngoài đi ăn.
Hai người ở quán ăn vặt gọi mì sa tế và nem chua, Trịnh Minh Kim thấy Thân Nhiên ngơ ngác dùng khăn giấy lau đũa thì hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
Cả buổi sáng cũng không thấy cậu có gì lạ nhưng bây giờ nhìn cậu rất mệt mỏi, dường như toàn bộ sức lực đều tụt giảm hết rồi. Cậu lắc đầu, đưa đôi đũa sạch cho Trịnh Minh Kim: "Chỉ do đói thôi."
Trịnh Minh Kim không để cậu lấp liếm qua loa: "Triệu Tế Vũ đồng ý cho cậu chuyển đi à?"
"Ừm." Thân Nhiên lau đôi đũa thứ hai, lau xong thì cậu đi đến quầy thức ăn kèm lấy chút dưa muối, vừa mới ngồi xuống lại đứng lên lấy thêm vài lát củ cải cay.
Trịnh Minh Kim nhìn cậu bận tới bận lui, đợi tới khi cậu ngồi xuống lần nữa thì chủ quán cũng bưng mì sa tê đã gọi ra. Thân Nhiên vùi đầu ăn như thể đang rất đói, Trịnh Minh Kim mới ăn được mấy miếng thì dừng đũa, nhìn cậu nói: "Hai người chắc chắn đã cãi nhau rồi."
"Không có", Thân Nhiên đang nhai mì, giọng nói không rõ lắm: "Dương Hân cũng đã bắt đầu đi học lại rồi, cô ấy có nói với cậu về dự định sau khi tốt nghiệp chưa?"
Dương Hân bằng tuổi với bọn họ và năm nay cô cũng vào học năm cuối, Trịnh Minh Kim và cô ấy đã cùng thảo luận về kế hoạch tương lai.
Dương Hân sinh ra ở Thẩm Quyến và lớn lên ở Hồng Kông, sau đó cô trở lại Thẩm Quyến để học và được nhận vào Đại học Tôn Trung Sơn. Sau khi tốt nghiệp, cô quyết định tiếp tục học cao học, Trịnh Minh Kim cũng có dự định này này. Khi cơ hội đến, họ sẽ cùng nhau nộp đơn vào Đại học Hồng Kông.
Thân Nhiên nghe Trịnh Minh Kim nói xong, cậu nhớ tới Triệu Tế Vũ cũng có khả năng sẽ đi du học. Cậu chợt nhận ra, đến thời điểm này, họ có thể nhìn thấy rõ được kết quả chia ly rồi.
"Thật ra cậu cũng nên cân nhắc tiếp tục học lên cao học. Nếu như cậu lo lắng cho mẹ thì có thể đăng ký học tiếp tại trường chúng ta." Trịnh Minh Kim khuyên.
Thành tích của Thân Nhiên luôn rất ổn định, mặc dù không bằng Triệu Tế Vũ và Dương Hân nhưng nếu cậu muốn học lên cao học thì cũng không có vấn đề gì. Cậu đã suy nghĩ rất lâu về việc có nên học tiếp hay không.
Nếu học tiếp thì cần xin học bổng, không học tiếp thì có thể đi làm sớm, khi nào góp đủ tiền thì lại thi tiếp để học lên cao.
Trên thực tế, lý do chính khiến cậu không muốn học cao học là vì cậu muốn kiếm tiền càng sớm càng tốt. Mặc dù gia đình có một cửa hàng tạp hóa để duy trì cuộc sống nhưng mẹ cậu ngày càng già đi, năm ngoái bà được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường và phải tiêm insulin hàng ngày, năm nay tình trạng của bà đã ổn định hơn và chỉ cần uống thuốc. Còn cậu thì vẫn luôn lo lắng, cậu muốn đi làm càng sớm càng tốt, sau đó cậu có thể đưa mẹ rời khỏi quê lên thành phố sống.
Tuy nhiên, khoa lịch sử không giống như những môn khoa học cơ bản, nó tập trung nhiều vào việc tích lũy kiến thức, tốt nghiệp cử nhân xong cũng rất khó tìm được việc làm tốt. Nếu không học lên cao học thì tìm việc làm ở các ngành khác.
Mà như vậy thì lại trái với ngành lịch sử cậu học.
Thân Nhiên cảm thấy rất khó chịu, giống như đã đưa ra một quyết định rồi nhưng cuối cùng lại bị dao động. Trước khi về ký túc xá sau bữa ăn, cảm giác khó chịu này tăng lên gấp đôi khi Triệu Tế Vũ gọi điện thoại đến.
Trịnh Minh Kim cùng cậu ngồi trên khán đài của sân vận động nên không hề bỏ lỡ cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động. Trịnh Minh Kim thấy cậu không có ý định bắt máy thì nói: "Muốn tôi nghe giúp cậu không?"
"Không cần." Thân Nhiên nhấn nút khóa màn hình, nhét điện thoại đã tắt tiếng vào túi, cậu cầm chai nước khoáng dưới chân lên uống một ngụm, tiếp tục nhìn hai đội đang chơi bóng ở giữa sân, "Tôi đã cân nhắc kỹ rồi, sẽ không gặp lại cậu ta nữa."
"Cậu ta đồng ý à?"
"Cậu ta hai ngày nay không có ở đây nên tôi chưa tìm được cơ hội để nói."
Khi hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Thân Nhiên lại xuất hiện một tin nhắn WeChat khác, Triệu Tế Vũ nói: [Tôi vừa ra khỏi sân bay Cao Khi, cậu có ở trường không?]
Trịnh Minh Kim thấy cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, thì đổi chủ đề: "Mấy ngày nay Vương Nhân có tìm cậu không?"
Nếu không nhắc tới thì chắc Thân Nhiên cũng quên luôn người này: "Ngày hôm đó ăn cơm xong thì cũng không thấy liên lạc nữa."
Kỳ lạ, Trịnh Minh Kim cau mày, "Lúc em ấy nhờ tôi hẹn cậu đi ăn tối rất phấn khởi mà, tôi nhìn thấy còn tưởng em ấy sắp tỏ tình với cậu tới nơi rồi, sao lại không có động tĩnh gì hết?
"Không biết," Thân Nhiên thở dài, "Không liên lạc cũng tốt, hiện tại tôi thực sự không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó nữa."
Trịnh Minh Kim đặt tay lên vai của Thân Nhiên, vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Được rồi, không nhắc tới chuyện đó nữa, nếu cậu nghĩ kỹ rồi thì đừng mềm lòng, mối quan hệ giữa cậu và cậu ta thật sự không phù hợp về mọi mặt."
Cầu thủ áo xanh số 6 trên sân vừa cướp bóng thành công, đưa bóng thẳng vào khu vực giới hạn của đối thủ, không ngờ khi chuẩn bị úp rổ thì bị một thành viên đội đỏ bất chợt lao tới cản phá, bóng đập vào khung bóng rổ rồi văng ra ngoài.
Nhìn quả bóng càng ngày càng xa, Thân Nhiên đột nhiên bật cười, sau đó lại cúi đầu, hồi lâu không ngẩng lên nữa.
"Tế Vũ, đang ngơ ngẩn cái gì vậy?"
Triệu Hâm Hồng vỗ vỗ đùi cháu trai mình, Triệu Tế Vũ định thần lại, nói: "Không có ạ, cháu chỉ hơi mệt thôi."
Triệu Hâm Hồng nói: "Hai ngày nay vất vả rồi, buổi chiều cháu còn phải đi đăng ký ở trường nữa, ông Đường à, ông lái xe nhanh lên chút."
"Vâng" chú Đường, thư ký kiêm lái xe ở ghế lái nói, sau đó ông nhìn Triệu Tế Vũ qua gương chiếu hậu, "Đừng lo lắng, nhất định sẽ lái về trước ba giờ rưỡi."
Triệu Tế Vũ đáp lại bằng một cái gật đầu tượng trưng, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đã gần một tiếng kể từ khi hắn gọi điện và gửi tin nhắn WeChat cho Thân Nhiên nhưng Thân Nhiên vẫn không trả lời. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, có lẽ Thân Nhiên còn bận rộn.
Khi xe tới cổng trường, chú Ngô đã đến đón. Chú chuẩn bị sẵn mọi thứ cho Triệu Tế Vũ làm thủ tục đăng ký, Triệu Tế Vũ cầm túi đựng tài liệu bước vào cổng trường thì nhận được điện thoại của Hoàng Tuế Hủ hỏi hắn đang ở đâu.
"Tôi đi đăng ký trước đã." Triệu Tế Vũ một tay cầm túi đựng tài liệu một tay cầm điện thoại nghe máy, hắn bước đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đang tập trung vào mình.
"Tối nay cùng đi ăn tối nhé, Hoàng Tuế Hủ nói, "Kiều Húc trở về rồi. Tối nay Ngụy Kỳ đã đặt phòng riêng ở Quan Hải Cư rồi, Gia Dật cũng sẽ đến."
Triệu Tế Vũ bây giờ chỉ muốn gặp Thân Nhiên, nhưng khi Hoàng Tuế Hủ nhắc đến tên Kiều Húc, hắn lại không thể trực tiếp từ chối, vì thế nói: "Để tính sau đi."
"Này", Hoàng Tuế Hủ khi nghe thấy hắn sắp cúp máy thì nói, "Sao giọng điệu của cậu nghe tệ quá vậy, cãi nhau với ai rồi à?"
"Không có, tôi thì vội trở về để làm thủ tục đăng ký nhưng chuyến bay bị hoãn hai tiếng."
Hoàng Tuế Hủ im lặng một lát: "Cậu gặp Thân Nhiên chưa?"
"Vẫn chưa."
"Hai người học cùng khoa, đợi lát nữa là gặp ngay ấy mà."
Hoàng Tuế Hủ trước giờ không bao giờ chủ động nhắc đến Thân Nhiên, Triệu Tế Vũ nghe thì thấy hơi kỳ lạ. Hắn chưa kịp hỏi lại thì đã bị nhân viên của trường cắt ngang. Hắn cúp điện thoại, chờ làm xong tất cả các thủ tục thì lại gọi cho Thân Nhiên.
Âm báo vẫn là máy bận.
Triệu Tế Vũ đi đến tòa giảng dạy của Khoa Lịch sử, hắn nhìn về phía cửa lớp của Thân Nhiên, trong lớp chỉ có chừng mười sinh viên, hắn lại vào phòng vệ sinh tìm thử, đi lòng vòng mãi mà không thấy cậu đâu. Cuối cùng hắn phát hiện ở hành lang một cô gái đang nhìn chằm chằm mình thì tiến lại hỏi thăm cô một chút.
Hình tượng của hắn lúc ở trường luôn là lạnh lùng ít nói, lúc này thấy hắn chủ động lên tiếng, cô gái có chút lắp bắp, chỉ về hướng cầu thang nói: "Thân Nhiên đã rời đi từ lâu, cậu ấy đi cùng với Trịnh Minh Kim sau khi làm thủ tục đăng ký."
"Cô có số điện thoại của Trịnh Minh Kim không?"
Cô gái lắc đầu, lúc này tin nhắn của Hứa Điềm gửi đến, nói cho hắn biết hôm nay Thân Nhiên được nghỉ làm. Hắn lại đi hỏi nhân viên làm thủ tục thì được biết Thân Nhiên đã đăng ký vào ký túc xá rồi, 5 người còn lại đã đến rồi nhưng giường của Thân Nhiên vẫn trống không, chỉ có vali của cậu chưa mở nằm trong góc.
Cái vali đó là vali Thân Nhiên mang theo khi về nhà hắn, trong ký túc xá có một người học cùng lớp với Triệu Tế Vũ, hắn hỏi về Thân Nhiên nhưng người kia nói không biết nên hắn xoay người rời đi.
Triệu Tế Vũ ra khỏi ký túc xá, lấy ra một điếu thuốc và bật lửa từ trong túi quần ra, đứng dưới gốc cây phượng hút thuốc.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy rất bất an khi không tìm được cậu trong suốt hai tiếng đồng hồ.
Thân Nhiên đăng ký vào ký túc xá là chuyện bình thường, lúc trước cậu đã từng nói, khi khai giảng sẽ tiếp tục ở ký túc xá. Hắn vốn cho rằng Thân Nhiên sau khi bắt đầu có tình cảm với hắn thì sẽ tiếp tục ở nhà của hắn. Nhưng bây giờ bọn họ còn chưa xác định rõ quan hệ, cũng không nhất thiết phải ở cùng nhau, hành động của Thân Nhiên là hoàn toàn hợp lý, nhưng tại sao cậu lại không nghe điện thoại?
Sau khi đứng dưới gốc cây hút hai điếu thuốc thì hắn gặp Hoàng Tuế Hủ.
Nhóm bạn năm người của họ có bốn người học cùng một trường đại học, nhưng mỗi người học một khoa khác nhau, Hoàng Tuế Hủ đặc biệt chạy đến đây để tìm hắn.
Hoàng Tuế Hủ thấy hắn không ổn chút nào thì hỏi chuyện gì đang xảy ra. Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Không có gì, tôi phải đi trước rồi."
Hoàng Tuế Hủ lại khoác tay lên vai hắn, ngăn hắn lại nói: "Đi cái gì mà đi, đã năm giờ rồi đó, tôi đến đây là để đón cậu và cùng đi tới Quan Hải Cư đó."
"Tối nay tôi không đi, mọi người cứ ăn đi."
Giọng điệu của Triệu Tế Vũ bắt đầu nóng nảy, Hoàng Tuế Hủ cũng nhận thấy rõ nhưng vẫn kiên trì: "Đừng mà, Kiều Húc ngày mốt phải về Bắc Kinh rồi, mãi mới có được một dịp tụ họp, cậu nghĩ lại mà xem, suốt cả mùa hè này chúng ta có được dịp nào đi ăn với nhau không hả?"
Sau khi Kiều Húc vào đại học ở Bắc Kinh, suốt hai năm qua, họ chỉ có thể tụ họp vào kỳ nghỉ đông và mùa hè, khi Hoàng Tuế Hủ nói đến đây thì Triệu Tế Vũ đành phải đồng ý. Hắn nghĩ rằng Thân Nhiên có thể đang bận việc gì đó, hắn định ăn tối xong sẽ trở lại ký túc xá lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.