Chương 12: Một chút hé lộ - Kí ức Ryna
Juwon
02/03/2015
Ngay sau đó, Cẩm Tú đã ra sở cảnh sát đầu thú
Một vụ án đã có kết luận là tự tử rồi giờ lại có người đến đầu thú, khiến cho khá nhiều người ngạc nhiên!
Và…..trời mưa thật to ngay tối hôm đó, dư luận lại một phen chấn động, lại một thông tin nữa tốn không ít giấy mực của cánh nhà báo.
Tại phòng cục trưởng
- Trịnh Lâm Điền, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Như vậy là sao? – Ông Phan Bình đập một tờ báo xuống bàn
- Xin cục trưởng bình tĩnh, cảnh sát chúng tôi đang điều tra làm rõ sự việc – Ông Lâm Điền lo lắng
- Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào được? Cậu có biết làm như thế mất hết uy tín của sở cảnh sát không? – Cục trưởng đi đi lại lại trong phòng
- Chúng tôi thực sự xin lỗi cục trưởng, chúng tôi thật sơ suất!
- Thôi được rồi cho cậu lui, tôi cần yên tĩnh một chút!
-------------Trường Stars Museum-----------------
Trời loạng choạng tối, thấy Ryna đang đứng trên dãy hành lang tầng 3, vẫn còn chưa về, Jason tiến lại gần
- Trời mưa thế này lạnh quá nhỉ!
- Ừm
- Kì nghỉ đông này em có định đi đâu không?
- Về lại nhà cũ của tôi!
- Căn nhà? Là tờ địa chỉ đó sao?
Ryna gật đầu
- Thế còn anh?
- Tôi sẽ về Los Angeles!
- À đúng rồi nghe nói mẹ anh là đại minh tinh Hollywood! Thật ngưỡng mộ!
- Còn ba mẹ em thì sao?
Ryna ngơ ra vài giây
Jason không thấy cô nói gì liền đổi chủ đề
- Trời tối rồi, em không định về sao?
- Anh về trước đi, tôi muốn ở lại đây
- Ừ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một lúc sau, trời tối sầm lại
Mưa lớn vẫn trút nước bên ngoài
Ryna một mình đi trên hành lang dài yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy bước chân của cô vang từ đầu hành lang đến cuối hành lang
Xẹt...xẹt
Cô ngoảnh đầu lại thì thấy, sợi dây điện bị đứt, tóe từng tia lửa điển rồi thôi
Chợt....
Một hình ảnh nào đó lại ùa về...ngay trước mắt cô
Hai mắt Ryna ánh lên nỗi sợ hãi, cô lùi dần về phía cầu thang mà không biết rằng mình sắp ngã
Bây giờ trong cô đang có một cảm giác...sợ hãi
Mồ hôi bắt đầu chảy ra, sống lưng cô lạnh toát. Có chuyện gì đang xảy ra vậy!!?
Phía trước cô bây giờ không phải là khoảng trời tối sầm nữa mà thay vào đó là hình ảnh một cô gái với mái tóc nâu vàng phương Tây bên cạnh cô ấy là một chành trai trẻ.
Hai người xô xát trước mặt Ryna. Thế rồi chàng trai kia đẩy cô gái xuống
- Chị ơi... – Ryna hét lên
Khoảnh khắc ấy cô gái kia nhìn Ryna một cách trìu mến, đôi môi nhẹ nhàng nở một nụ cười đẹp biết bao!
Và điều đặc biệt, nhìn cô gái ấy không khác gì Ryna, nhưng cô ấy có vẻ chững chạc hơn
- Chị Annie – Ryna lí nhí, đôi mắt không biết tự bao giờ đã đẫm nước
Thế rồi Annie biến mất khỏi tầm nhìn của Ryna
Trước mặt cô bây giờ là một con người đáng sợ, hắn ta nhìn trừng trừng về phái cô khiến cô đổ mồ hôi nhiều hơn
Khuôn mặt hắn bị che bởi chiếc mặt nạ ác quỷ
Hắn từ từ đưa đôi tay đầy máu về phía Ryna giống như đinh bóp cổ cô
Theo phản xạ, Ryna lùi về phía sau. Bất thình lình cô trượt chân té cầu thang
- Á ... á...á
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô đang ở trong một căn phòng khác, với một màu trắng và nồng nặc mùa thuốc khử trùng
Ryna nhìn ra ngoài cửa sổ mưa vẫn nặng hạt, cảnh vật chìm trong màu tối
Rẹt...
Cánh cửa phòng y tế được mở ra một cách nhẹ nhàng, Jason bước vào
- Em tỉnh dậy rồi à?
Giọng anh thật nhẹ nhàng như một người anh trai quan tâm cho em gái
- Sao tôi lại ở đây?
- Tôi nghe thấy tiếng hét của em sau đó thì thấy em ngã trên cầu thang
- Tôi bất tỉnh lâu chưa?
- Khoảng hơn một tiếng rồi – Jason nhìn đồng hồ trên tay
Ryna chợt nhớ ra, tối thế này rồi mà cô chưa về nhà, chắc bác John lo lắng lắm!
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- 8h tối
Ryna há hốc mồm, cô vùng dậy khỏi chăn thì thấy đau bên xương hông
- Ấy từ từ - Jason thấy cô nhăn mặt liền ra đỡ - Em định đi đâu chứ?
- Tôi phải về nhà, bây giờ muộn rồi
- Em không phải lo, tôi đã thông báo cho người thân rồi, đợi khi nào ngớt mưa tôi sẽ đưa em về
- Thôi khỏi đi, tôi không muốn làm phiền anh nhiều
- Thế em nghĩ đau như vậy thì sẽ đi được đâu chứ!
- Tôi ...
Ryna nhất thời cứng họng, lời Jason nói không hề sai!
Jason kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, anh không khỏi thắc mắc tại sao cô bé này lại ngã, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
- Khi nào thì....anh sang Los Angeles?
Ryna khó khăn hỏi một câu
- Khi vụ án này êm xuôi anh quyết định sang đó một thời gian!
- Ờ...ừm
Cả hai cùng rơi vào trạng thái im lặng!
- Sao em .... lại bị ngã vậy?
- Là tôi bị trượt chân
- Đi đứng kiểu gì mà bị trượt chân thế - Giọng anh có chút bông đùa
- Có lẽ là do ảo giác
Cô nhìn phía trước xa xăm
- Ảo giác sao?
Ryna khẽ gật đầu
Jason nhìn cô, khuôn mặt ấy chẳng còn lạnh lùng, ngang ngược như ngày đầu anh gặp cô, thay vào đó lại là nét buồn thể hiện sự mệt mỏi nhưng đâu đó có một chút sợ sệt
- Em bị ám ảnh về chuyện gì sao?
Anh như một chuyên gia tâm lí đoán tâm trạng bệnh nhân
- Nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi ... là gia đình
Jason thể hiện nét ngạc nhiên rõ trên khuôn mặt
- Tôi không có một gia đình hoàn hảo như bảo người khác đâu – Ryna nói kéo theo một chút thở dài – Ba mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, chị tôi .... sau đó cũng bỏ tôi mà đi
Anh im lặng nhìn cô
- Tôi ... xin lỗi em
- Không sao đâu, tôi cũng muốn tâm sự với người khác lắm chứ
Ryna mỉm cười dù nụ cười đó vô cùng gượng gạo
Jason ngồi lên trên giường, vỗ nhẹ vai rồi xoa đầu cô
- Đừng buồn nữa,mọi chuyện đã qua rồi
- Không ... – Giọng cô tự dưng chăc nịch và lạnh lùng – Cái kẻ đã giết hại chị tôi, tôi nhất định phải tìm ra
- Chị của em ... là bị giết hại sao
Lần này Ryna không nói gì, trốn tránh câu hỏi của anh
Jason không hỏi thêm nữa, anh nhìn ra bên ngoài, trời đã ngớt mưa
- Trời ngớt mưa rồi, chúng ta về thôi!
Ryna lại gật đầu ngoan ngoãn y như một con cún cưng @@
Cả hai bắt đầu ra về
Một vụ án đã có kết luận là tự tử rồi giờ lại có người đến đầu thú, khiến cho khá nhiều người ngạc nhiên!
Và…..trời mưa thật to ngay tối hôm đó, dư luận lại một phen chấn động, lại một thông tin nữa tốn không ít giấy mực của cánh nhà báo.
Tại phòng cục trưởng
- Trịnh Lâm Điền, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Như vậy là sao? – Ông Phan Bình đập một tờ báo xuống bàn
- Xin cục trưởng bình tĩnh, cảnh sát chúng tôi đang điều tra làm rõ sự việc – Ông Lâm Điền lo lắng
- Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào được? Cậu có biết làm như thế mất hết uy tín của sở cảnh sát không? – Cục trưởng đi đi lại lại trong phòng
- Chúng tôi thực sự xin lỗi cục trưởng, chúng tôi thật sơ suất!
- Thôi được rồi cho cậu lui, tôi cần yên tĩnh một chút!
-------------Trường Stars Museum-----------------
Trời loạng choạng tối, thấy Ryna đang đứng trên dãy hành lang tầng 3, vẫn còn chưa về, Jason tiến lại gần
- Trời mưa thế này lạnh quá nhỉ!
- Ừm
- Kì nghỉ đông này em có định đi đâu không?
- Về lại nhà cũ của tôi!
- Căn nhà? Là tờ địa chỉ đó sao?
Ryna gật đầu
- Thế còn anh?
- Tôi sẽ về Los Angeles!
- À đúng rồi nghe nói mẹ anh là đại minh tinh Hollywood! Thật ngưỡng mộ!
- Còn ba mẹ em thì sao?
Ryna ngơ ra vài giây
Jason không thấy cô nói gì liền đổi chủ đề
- Trời tối rồi, em không định về sao?
- Anh về trước đi, tôi muốn ở lại đây
- Ừ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một lúc sau, trời tối sầm lại
Mưa lớn vẫn trút nước bên ngoài
Ryna một mình đi trên hành lang dài yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy bước chân của cô vang từ đầu hành lang đến cuối hành lang
Xẹt...xẹt
Cô ngoảnh đầu lại thì thấy, sợi dây điện bị đứt, tóe từng tia lửa điển rồi thôi
Chợt....
Một hình ảnh nào đó lại ùa về...ngay trước mắt cô
Hai mắt Ryna ánh lên nỗi sợ hãi, cô lùi dần về phía cầu thang mà không biết rằng mình sắp ngã
Bây giờ trong cô đang có một cảm giác...sợ hãi
Mồ hôi bắt đầu chảy ra, sống lưng cô lạnh toát. Có chuyện gì đang xảy ra vậy!!?
Phía trước cô bây giờ không phải là khoảng trời tối sầm nữa mà thay vào đó là hình ảnh một cô gái với mái tóc nâu vàng phương Tây bên cạnh cô ấy là một chành trai trẻ.
Hai người xô xát trước mặt Ryna. Thế rồi chàng trai kia đẩy cô gái xuống
- Chị ơi... – Ryna hét lên
Khoảnh khắc ấy cô gái kia nhìn Ryna một cách trìu mến, đôi môi nhẹ nhàng nở một nụ cười đẹp biết bao!
Và điều đặc biệt, nhìn cô gái ấy không khác gì Ryna, nhưng cô ấy có vẻ chững chạc hơn
- Chị Annie – Ryna lí nhí, đôi mắt không biết tự bao giờ đã đẫm nước
Thế rồi Annie biến mất khỏi tầm nhìn của Ryna
Trước mặt cô bây giờ là một con người đáng sợ, hắn ta nhìn trừng trừng về phái cô khiến cô đổ mồ hôi nhiều hơn
Khuôn mặt hắn bị che bởi chiếc mặt nạ ác quỷ
Hắn từ từ đưa đôi tay đầy máu về phía Ryna giống như đinh bóp cổ cô
Theo phản xạ, Ryna lùi về phía sau. Bất thình lình cô trượt chân té cầu thang
- Á ... á...á
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô đang ở trong một căn phòng khác, với một màu trắng và nồng nặc mùa thuốc khử trùng
Ryna nhìn ra ngoài cửa sổ mưa vẫn nặng hạt, cảnh vật chìm trong màu tối
Rẹt...
Cánh cửa phòng y tế được mở ra một cách nhẹ nhàng, Jason bước vào
- Em tỉnh dậy rồi à?
Giọng anh thật nhẹ nhàng như một người anh trai quan tâm cho em gái
- Sao tôi lại ở đây?
- Tôi nghe thấy tiếng hét của em sau đó thì thấy em ngã trên cầu thang
- Tôi bất tỉnh lâu chưa?
- Khoảng hơn một tiếng rồi – Jason nhìn đồng hồ trên tay
Ryna chợt nhớ ra, tối thế này rồi mà cô chưa về nhà, chắc bác John lo lắng lắm!
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- 8h tối
Ryna há hốc mồm, cô vùng dậy khỏi chăn thì thấy đau bên xương hông
- Ấy từ từ - Jason thấy cô nhăn mặt liền ra đỡ - Em định đi đâu chứ?
- Tôi phải về nhà, bây giờ muộn rồi
- Em không phải lo, tôi đã thông báo cho người thân rồi, đợi khi nào ngớt mưa tôi sẽ đưa em về
- Thôi khỏi đi, tôi không muốn làm phiền anh nhiều
- Thế em nghĩ đau như vậy thì sẽ đi được đâu chứ!
- Tôi ...
Ryna nhất thời cứng họng, lời Jason nói không hề sai!
Jason kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, anh không khỏi thắc mắc tại sao cô bé này lại ngã, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
- Khi nào thì....anh sang Los Angeles?
Ryna khó khăn hỏi một câu
- Khi vụ án này êm xuôi anh quyết định sang đó một thời gian!
- Ờ...ừm
Cả hai cùng rơi vào trạng thái im lặng!
- Sao em .... lại bị ngã vậy?
- Là tôi bị trượt chân
- Đi đứng kiểu gì mà bị trượt chân thế - Giọng anh có chút bông đùa
- Có lẽ là do ảo giác
Cô nhìn phía trước xa xăm
- Ảo giác sao?
Ryna khẽ gật đầu
Jason nhìn cô, khuôn mặt ấy chẳng còn lạnh lùng, ngang ngược như ngày đầu anh gặp cô, thay vào đó lại là nét buồn thể hiện sự mệt mỏi nhưng đâu đó có một chút sợ sệt
- Em bị ám ảnh về chuyện gì sao?
Anh như một chuyên gia tâm lí đoán tâm trạng bệnh nhân
- Nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi ... là gia đình
Jason thể hiện nét ngạc nhiên rõ trên khuôn mặt
- Tôi không có một gia đình hoàn hảo như bảo người khác đâu – Ryna nói kéo theo một chút thở dài – Ba mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, chị tôi .... sau đó cũng bỏ tôi mà đi
Anh im lặng nhìn cô
- Tôi ... xin lỗi em
- Không sao đâu, tôi cũng muốn tâm sự với người khác lắm chứ
Ryna mỉm cười dù nụ cười đó vô cùng gượng gạo
Jason ngồi lên trên giường, vỗ nhẹ vai rồi xoa đầu cô
- Đừng buồn nữa,mọi chuyện đã qua rồi
- Không ... – Giọng cô tự dưng chăc nịch và lạnh lùng – Cái kẻ đã giết hại chị tôi, tôi nhất định phải tìm ra
- Chị của em ... là bị giết hại sao
Lần này Ryna không nói gì, trốn tránh câu hỏi của anh
Jason không hỏi thêm nữa, anh nhìn ra bên ngoài, trời đã ngớt mưa
- Trời ngớt mưa rồi, chúng ta về thôi!
Ryna lại gật đầu ngoan ngoãn y như một con cún cưng @@
Cả hai bắt đầu ra về
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.