Chương 9: Tham Gia Bữa Tiệc.
Mộc Kim An
12/09/2021
Chu Tự Bắc xuất hiện khiến Nam Chi có chút lo lắng không yên, trong nháy mắt suy nghĩ lóe lên trong đầu cô chính là giấu tay trái của mình ra phía sau.
Trang Khả Khả nhìn người đàn ông đang đi đến, hai mắt trợn tròn nói: “Chu, Chu tổng, sao anh lại đến đây?”
“Công tác.” Chu Tự Bắc nói rõ ràng hai chữ tóm tắt đơn giản, anh đi đến trước mặt Nam Chi, khi nhìn thấy cô giấu tay trái của mình anh chỉ cười lạnh, nói: “Tôi đã biết hết rồi, em giấu có ích gì?”
Nam Chi hơi cúi đầu giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó vậy: “Chuyện bị thương này là ngoài ý muốn.”
Tuy rằng Trang Khả Khả đang rất hoảng sợ với tình huống hiện tại nhưng vẫn duy trì được khả năng làm trợ lý đã dày công luyện tập bấy lâu nay, cô ấy vội vàng nói: “Chu tổng, chị Nam Chi, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta về khách sạn rồi nói.”
Sau khi đến phòng tiếp khách của khách sạn, Trang Khả Khả quyết đoán rời đi, để hai người Nam Chi và Chu Tự Bắc ở lại nói chuyện với nhau.
Nam Chi nhìn Trang Khả Khả từ từ rời đi, thậm chí cô ấy còn cẩn thận đóng cửa lại, cô chỉ biết khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại đang thầm mắng người…
“Bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi mấy ngày là được, hơn nữa cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài.” Da đầu Nam Chi tê dại, cô nhanh chóng báo cáo toàn bộ mọi chuyện, cô tưởng Chu Tự Bắc có lẽ sẽ lo lắng mấy tin đồn nhảm sẽ truyền ra ngoài.
Bởi vì truyền thông và các tài khoản marketing bịa đặt vô số tin đồn về chuyện yêu đương của Diệp Lẫm Thanh nên tạo ra không ít tin đồn nhảm. Cho dù Húc Tinh giải quyết xong mọi chuyện thì cũng không do dự tiến hành xử lý pháp vụ. Tuy nhiên rất nhiều người tin vào những tin đồn và không hề bác bỏ nó.
Chu Tự Bắc trầm ngâm một lát, lúc sau mới than thở nói: “Mấy ngày nay em đừng đóng phim nữa.”
“Không được, đạo diễn bên đó cũng nói rồi, bọn tôi sẽ quay những cảnh khác trước.” Nam Chi trả lời: “Thật ra những cảnh quay còn lại cũng không nhiều lắm, hơn nữa mấy cảnh hành động cũng quay xong rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cô nói xong rồi cẩn thận nhìn Chu Tự Bắc, từ trước đến nay anh thường mặc áo sơ mi và đeo cà vạt nhưng hôm nay lại mở hai cúc áo. Ngày thường anh hay vuốt hết tóc lên nhưng hôm nay lại có vài sợi tóc vương trên trán.
Mặc dù như vậy nhưng trông anh không hề lôi thôi tý nào. Vốn dĩ bình thường khí chất của anh rất “cấm dục” nhưng bây giờ cứ như đã bỏ đi chữ “cấm” vậy.
Nam Chi vội vàng liếc mắt sang chỗ khác, cô thậm chí còn nghe rõ trái tim mình đang đập thình thịch vậy nên cô càng ngượng ngùng hơn.
“Chu tổng đến thành phố Dương để công tác sao?” Cô nhanh chóng thay đổi đề tài.
Nhắc đến việc này khiến lông mày của Chu Tự Bắc nhíu lại, anh bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ là chuyện của ca sĩ bên kia, gia hỏa Trì Uyên chạy đi hưởng tuần trăng mật nên tôi chỉ có thể ở lại đây.”
Anh nói xong rồi ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía Nam Chi: “Hôm nay lại nghe tin em bị thương, thật sự không làm tôi bớt lo chút nào cả.”
Nam Chi chột dạ, nhấp môi nói: “Cái này, tôi mới nên là người lo chứ…”
Chu Tự Bắc nhìn sang cô nói: “Nhưng đây là điều tôi ghét nhất.”
Không đợi Nam Chi đáp lại, anh tiếp tục nói: “Tối mai sẽ có một buổi tiệc, em tham gia với tôi đi.”
“Tôi?” Nam Chi hơi kinh ngạc.
“Em là nghệ sĩ của Húc Tinh đến tham dự cùng tôi thì có vấn đề gì, đến lúc đó tôi sẽ cho trợ lý đến đón em.”
…
Một hồi lâu sau khi Chu Tự Bắc rời đi, Nam Chi mới hồi phục lại tinh thần của mình, lúc này Trang Khả Khả cũng đẩy cửa đi vào.
“Chị Nam Chi, chị không sao chứ?” Thấy mặt mày của cô buồn bã thế kia nên Trang Khả Khả hơi lo lắng hỏi: “Vừa rồi Chu tổng thật đáng sợ, bộ dạng cứ như đang tức giận lắm vậy.”
“Không có gì.” Nam Chi thở dài: “Nhưng không ngờ Chu tổng sẽ đến đây.”
“Em cũng chẳng ngờ tới Chu tổng cũng biết tin chị bị thương.” Trong lòng Trang Khả Khả vẫn còn lo sợ, cô ấy vỗ ngực nói: “Em còn không nói chuyện này với chị Diêu đâu nhưng Chu tổng lại nói trước, em sẽ không phải cuốn gói ra đi chứ?”
Nam Chi khẽ cười nói: “Sẽ không đâu, chị sẽ nói với bên chị Diêu, em không cần lo lắng.”
Trang Khả Khả yên lòng: “Chẳng qua là lúc Chu tổng tức giận trông đẹp trai thật đấy, suýt chút nữa tim em ngừng đập rồi đây này!”
“Nhưng chị thì bị dọa đến mức tim ngừng đập.” Nam Chi đỡ trán nói: “Còn bị giáo huấn một trận.”
“Bình thường Chu tổng sẽ không quản chuyện của nữ nghệ sĩ đâu, đây là lần đầu tiên anh ấy đến địa điểm quay phim của cấp dưới và nữ diễn viên đấy.”
Nghe được câu nói này khiến Nam Chi chẳng vui vẻ gì: “Tối mai Chu tổng muốn chị tham gia bữa tiệc với anh ấy, em đừng nói là từ trước đến giờ anh ấy chưa từng đi tiệc chung với nữ nghệ sĩ dưới trướng của công ty chứ.”
Trang Khả Khả trợn tròn mắt, khiếp sợ nói: “Đương nhiên không có rồi, đừng nói nữ nghệ sĩ dưới trướng, từ đó đến giờ Chu tổng chưa từng tham gia tiệc với phụ nữ ấy chứ.”
“…” Nam Chi ngẩn người một lúc rồi mới nói: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sao?”
Trang Khả Khả nắm chặt tay đáp: “Chị Nam Chi sẽ trở nên nổi tiếng khắp nơi.”
“Hu hu, chị vẫn không nên đi thì hơn.” Nam Chi không do dự nói.
“Đừng mà.” Trang Khả Khả vội vàng ngăn cản cô: “Kiểu tiệc này luôn có mấy ông lớn có tiền tham gia, nếu như chị Nam Chi có thể quen biết được người nào thì về sau tài nguyên cũng nhiều lên, sẽ không bị người khác cướp vai nữa. Huống hồ chị là người phụ nữ đi cùng Chu tổng, người khác không có được cơ hội này đâu.”
Kiểu yến hội như vậy đâu phải chỉ nói mấy câu sẽ quen thuộc với nhau liền đâu, Nam Chi buồn bực hỏi: “Theo lý thuyết, em không phải nên tức giận sao?”
“Tất nhiên không rồi chị, em vui vẻ còn không kịp ấy chứ!” Trang Khả Khả cười tủm tỉm trả lời: “Chị có biết đây là cảm giác gì không, là cảm giác của CP sắp thành thật!”
Nam Chi ngạc nhiên nhìn Trang Khả Khả: “Đây chính là tâm trạng của những người đu CP sao?”
Trang Khả Khả gật đầu: “Em đã xem bộ phim truyền hình gần đây nhất của chị Nam Chi, vốn định đu CP chính nhưng ai ngờ trong nháy mắt chị đã dính phải tình yêu.” Cô ấy chắp tay trước ngực nói: “Vẫn là kiểu người như Chu tổng thực tế hơn, cầu nguyện mọi thứ trở thành sự thật.”
Nam Chi: “…”
Kiểu như này càng phi thực tế hơn đấy được không hả!
…
Cổ tay trái của Nam Chi vẫn còn quấn băng vải nhưng chưa đến ngày tháo ra, cô còn lo lắng khi mặc trang phục dự tiệc sẽ để lộ chuyện này nhưng Chu Tự Bắc đã tìm stylist tới để xem xét tình huống này.
Stylist buộc băng vải ở tay cô thành dải lụa hồng nhạt hình con bướm, phối cùng với bộ váy dài trễ vai màu hồng nhạt. Nam Chi đứng soi trước gương, hình như không có lộ gì cả.
“Cô Nam tối nay đẹp thật.” Stylist cười cười khen cô: “Chu tổng nhất định sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy cô.”
Nghĩ đến việc Chu Tự Bắc đang chờ ở bên ngoài, trong lòng Nam Chi cũng rộn ràng lên, trong nháy mắt cả người cô có cảm giác rất lo lắng.
Sau khi kéo màn che ra, cô thấy Chu Tự Bắc mặc bộ tây trang màu đen đang ngồi đối diện đọc tạp chí.
Khi nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách yên lặng nhìn Nam Chi, stylist tự giác lui ra để hai người có cơ hội ở riêng với nhau.
Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Nam Chi cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Tôi không làm trễ nãi thời gian chứ?”
Chu Tự Bắc nhẹ nhàng cười nói: “Không có.”
Lòng cô trở nên nhẹ nhõm hơn, cô cầm váy lên đi xuống bậc thang: “Bây giờ chúng ta xuất phát đi.”
Chu Tự Bắc đi đến bên cạnh, nhìn cô rồi cong môi nói: “Hôm nay em rất đẹp.”
Nam Chi hoảng loạn rũ mắt xuống: “Chúng ta đi thôi.”
Tối nay Tề Tín lái xe, từ lúc đón Nam Chi đến giờ anh ta vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên.
Nhìn Chu Tự Bắc tự mở cửa đỡ cô lên xe, trong xe còn ân cần hỏi han, anh ta đã nhìn thấy tất cả qua kính chiếu hậu, không nhịn được tính nhiều chuyện của mình.
Chu Tự Bắc hình như cũng cảm giác được điều này, cảnh cáo anh ta: “Tập trung lái xe cho tốt.”
Lúc này Nam Chi vẫn rất lo lắng nên chẳng phát hiện điều gì.
“Tuy rằng là tiệc tùng nhưng em không cần phải uống rượu.” Chu Tự Bắc nhìn cổ tay cô rồi dặn dò: “Đi bên cạnh tôi là được, còn lại cũng không cần chú ý điều gì.”
Nam Chi gật đầu với Chu Tự Bắc mội cái, vốn dĩ cô không thể uống được rượu. Vậy nên nếu uống rượu mới dễ xảy ra chuyện hơn.
“Bữa tiệc này mang tính chất tư nhân nên rất riêng tư, sẽ không có phóng viên đến chụp ảnh đâu, không cần lo lắng.” Vì sợ Nam Chi lo lắng nên Chu Tự Bắc giải thích với cô.
Sau khi đến bên bên ngoài khách sạn, Chu Tự Bắc xuống xe trước rồi giúp Nam Chi mở cửa xe.
Anh vươn tay phải đến trước mặt Nam Chi khiến Nam Chi giật mình đưa tay trái cho anh, anh chỉ chạm vào đầu ngón tay của cô rồi đặt lên trên cánh tay của mình.
Anh nhìn tay trái của cô rồi nhẹ giọng nói: “Không thoải mái thì nói cho tôi.”
Nam Chi mấp môi mỉm cười: “Được.”
…
Lần đầu tiên cô đến tham dự buổi yến hội như vậy, nhưng vì Chu Tự Bắc rất đáng tin nên mọi lo âu của cô đều tan biến.
Nam Chi vẫn duy trì nụ cười trên môi mình và chào hỏi với những người xung quanh Chu Tự bắc, cô nghĩ việc đi tham dự tiệc chung với anh hẳn là điều mệt mỏi nhất trong sự nghiệp diễn viên của mình.
“Có mệt không? Hay tôi dẫn em đi qua chỗ khác?” Chu Tự Bắc hỏi cô.
Nam Chi lắc đầu: “Tôi vẫn ổn, chúng ta đi đâu đây?”
“Em biết đạo diễn Từ Chính Hòa không?” Chu Tự Bắc nhàn nhạt hỏi: “Ông ấy cũng ở đây.”
“Đạo diễn Từ Chính Hòa?” Nam Chi bỗng nhiên nói lớn, ngay sau đó giọng nói cũng phấn khích hơn một chút: “Đương nhiên tôi biết đạo diễn Từ, ông ấy là người mà ai cũng muốn hợp tác.”
Người trong giới đều biết doanh thu các bộ phim điện ảnh của Từ Chính Hòa đều không ít hơn 1 tỷ, những người được làm cùng ông ấy cũng không ngoại lệ. Ông ấy không chỉ chuyên nghiệp mà còn rất tinh mắt, có rất nhiều minh tinh hạng nhất cũng nguyện ý đóng vai phụ trong phim của ông ấy.
Nam Chi vẫn luôn ngưỡng mộ đạo diễn phim điện ảnh này, nói là tấm gương để cô noi theo thì cũng không ngoa, thế nhưng bây giờ lại gặp được khiến cô vô cùng kích động.
“Xem ra em thực sự rất thích ông ấy.” Chu Tự Bắc cười cười: “Nhớ lát nữa phải biểu hiện thật tốt.”
“Hả?” Nam Chi lập tức nghi hoặc.
Chu Tự Bắc nhướng mày nói: “Em sẽ không cho rằng tôi dẫn em tới bữa tiệc này chỉ để làm bạn nữ đi cùng của tôi thôi chứ?”
Nam Chi chần chừ một chút rồi nhìn anh nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Kiểu tiệc nhàm chán này tôi căn bản không muốn tham gia, nếu không phải nghe nói đạo diễn Từ cũng đến đây.” Chu Tự Bắc nhướng mày nói tiếp: “Có thời gian thì để em nghỉ ngơi còn tốt hơn chứ.”
Nam Chi ổn định tinh thần lại, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác: “Chu tổng dẫn tôi đến đây vì muốn tôi gặp mặt đạo diễn Từ sao?”
“Nếu không thì?” Chu Tự Bắc cười: “Nghe nói đạo diễn Từ đang chuẩn bị phim điện ảnh mới, chưa xác định nhân vật nên em hãy nắm bắt cơ hội này thật tốt đi.”
Nam Chi mím môi, sau đó ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, cô nhìn anh nói: “Tôi sẽ cố gắng!”
——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cũng là một ngày phải lo lắng cho vợ~~
Trang Khả Khả nhìn người đàn ông đang đi đến, hai mắt trợn tròn nói: “Chu, Chu tổng, sao anh lại đến đây?”
“Công tác.” Chu Tự Bắc nói rõ ràng hai chữ tóm tắt đơn giản, anh đi đến trước mặt Nam Chi, khi nhìn thấy cô giấu tay trái của mình anh chỉ cười lạnh, nói: “Tôi đã biết hết rồi, em giấu có ích gì?”
Nam Chi hơi cúi đầu giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó vậy: “Chuyện bị thương này là ngoài ý muốn.”
Tuy rằng Trang Khả Khả đang rất hoảng sợ với tình huống hiện tại nhưng vẫn duy trì được khả năng làm trợ lý đã dày công luyện tập bấy lâu nay, cô ấy vội vàng nói: “Chu tổng, chị Nam Chi, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta về khách sạn rồi nói.”
Sau khi đến phòng tiếp khách của khách sạn, Trang Khả Khả quyết đoán rời đi, để hai người Nam Chi và Chu Tự Bắc ở lại nói chuyện với nhau.
Nam Chi nhìn Trang Khả Khả từ từ rời đi, thậm chí cô ấy còn cẩn thận đóng cửa lại, cô chỉ biết khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại đang thầm mắng người…
“Bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi mấy ngày là được, hơn nữa cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài.” Da đầu Nam Chi tê dại, cô nhanh chóng báo cáo toàn bộ mọi chuyện, cô tưởng Chu Tự Bắc có lẽ sẽ lo lắng mấy tin đồn nhảm sẽ truyền ra ngoài.
Bởi vì truyền thông và các tài khoản marketing bịa đặt vô số tin đồn về chuyện yêu đương của Diệp Lẫm Thanh nên tạo ra không ít tin đồn nhảm. Cho dù Húc Tinh giải quyết xong mọi chuyện thì cũng không do dự tiến hành xử lý pháp vụ. Tuy nhiên rất nhiều người tin vào những tin đồn và không hề bác bỏ nó.
Chu Tự Bắc trầm ngâm một lát, lúc sau mới than thở nói: “Mấy ngày nay em đừng đóng phim nữa.”
“Không được, đạo diễn bên đó cũng nói rồi, bọn tôi sẽ quay những cảnh khác trước.” Nam Chi trả lời: “Thật ra những cảnh quay còn lại cũng không nhiều lắm, hơn nữa mấy cảnh hành động cũng quay xong rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cô nói xong rồi cẩn thận nhìn Chu Tự Bắc, từ trước đến nay anh thường mặc áo sơ mi và đeo cà vạt nhưng hôm nay lại mở hai cúc áo. Ngày thường anh hay vuốt hết tóc lên nhưng hôm nay lại có vài sợi tóc vương trên trán.
Mặc dù như vậy nhưng trông anh không hề lôi thôi tý nào. Vốn dĩ bình thường khí chất của anh rất “cấm dục” nhưng bây giờ cứ như đã bỏ đi chữ “cấm” vậy.
Nam Chi vội vàng liếc mắt sang chỗ khác, cô thậm chí còn nghe rõ trái tim mình đang đập thình thịch vậy nên cô càng ngượng ngùng hơn.
“Chu tổng đến thành phố Dương để công tác sao?” Cô nhanh chóng thay đổi đề tài.
Nhắc đến việc này khiến lông mày của Chu Tự Bắc nhíu lại, anh bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ là chuyện của ca sĩ bên kia, gia hỏa Trì Uyên chạy đi hưởng tuần trăng mật nên tôi chỉ có thể ở lại đây.”
Anh nói xong rồi ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía Nam Chi: “Hôm nay lại nghe tin em bị thương, thật sự không làm tôi bớt lo chút nào cả.”
Nam Chi chột dạ, nhấp môi nói: “Cái này, tôi mới nên là người lo chứ…”
Chu Tự Bắc nhìn sang cô nói: “Nhưng đây là điều tôi ghét nhất.”
Không đợi Nam Chi đáp lại, anh tiếp tục nói: “Tối mai sẽ có một buổi tiệc, em tham gia với tôi đi.”
“Tôi?” Nam Chi hơi kinh ngạc.
“Em là nghệ sĩ của Húc Tinh đến tham dự cùng tôi thì có vấn đề gì, đến lúc đó tôi sẽ cho trợ lý đến đón em.”
…
Một hồi lâu sau khi Chu Tự Bắc rời đi, Nam Chi mới hồi phục lại tinh thần của mình, lúc này Trang Khả Khả cũng đẩy cửa đi vào.
“Chị Nam Chi, chị không sao chứ?” Thấy mặt mày của cô buồn bã thế kia nên Trang Khả Khả hơi lo lắng hỏi: “Vừa rồi Chu tổng thật đáng sợ, bộ dạng cứ như đang tức giận lắm vậy.”
“Không có gì.” Nam Chi thở dài: “Nhưng không ngờ Chu tổng sẽ đến đây.”
“Em cũng chẳng ngờ tới Chu tổng cũng biết tin chị bị thương.” Trong lòng Trang Khả Khả vẫn còn lo sợ, cô ấy vỗ ngực nói: “Em còn không nói chuyện này với chị Diêu đâu nhưng Chu tổng lại nói trước, em sẽ không phải cuốn gói ra đi chứ?”
Nam Chi khẽ cười nói: “Sẽ không đâu, chị sẽ nói với bên chị Diêu, em không cần lo lắng.”
Trang Khả Khả yên lòng: “Chẳng qua là lúc Chu tổng tức giận trông đẹp trai thật đấy, suýt chút nữa tim em ngừng đập rồi đây này!”
“Nhưng chị thì bị dọa đến mức tim ngừng đập.” Nam Chi đỡ trán nói: “Còn bị giáo huấn một trận.”
“Bình thường Chu tổng sẽ không quản chuyện của nữ nghệ sĩ đâu, đây là lần đầu tiên anh ấy đến địa điểm quay phim của cấp dưới và nữ diễn viên đấy.”
Nghe được câu nói này khiến Nam Chi chẳng vui vẻ gì: “Tối mai Chu tổng muốn chị tham gia bữa tiệc với anh ấy, em đừng nói là từ trước đến giờ anh ấy chưa từng đi tiệc chung với nữ nghệ sĩ dưới trướng của công ty chứ.”
Trang Khả Khả trợn tròn mắt, khiếp sợ nói: “Đương nhiên không có rồi, đừng nói nữ nghệ sĩ dưới trướng, từ đó đến giờ Chu tổng chưa từng tham gia tiệc với phụ nữ ấy chứ.”
“…” Nam Chi ngẩn người một lúc rồi mới nói: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sao?”
Trang Khả Khả nắm chặt tay đáp: “Chị Nam Chi sẽ trở nên nổi tiếng khắp nơi.”
“Hu hu, chị vẫn không nên đi thì hơn.” Nam Chi không do dự nói.
“Đừng mà.” Trang Khả Khả vội vàng ngăn cản cô: “Kiểu tiệc này luôn có mấy ông lớn có tiền tham gia, nếu như chị Nam Chi có thể quen biết được người nào thì về sau tài nguyên cũng nhiều lên, sẽ không bị người khác cướp vai nữa. Huống hồ chị là người phụ nữ đi cùng Chu tổng, người khác không có được cơ hội này đâu.”
Kiểu yến hội như vậy đâu phải chỉ nói mấy câu sẽ quen thuộc với nhau liền đâu, Nam Chi buồn bực hỏi: “Theo lý thuyết, em không phải nên tức giận sao?”
“Tất nhiên không rồi chị, em vui vẻ còn không kịp ấy chứ!” Trang Khả Khả cười tủm tỉm trả lời: “Chị có biết đây là cảm giác gì không, là cảm giác của CP sắp thành thật!”
Nam Chi ngạc nhiên nhìn Trang Khả Khả: “Đây chính là tâm trạng của những người đu CP sao?”
Trang Khả Khả gật đầu: “Em đã xem bộ phim truyền hình gần đây nhất của chị Nam Chi, vốn định đu CP chính nhưng ai ngờ trong nháy mắt chị đã dính phải tình yêu.” Cô ấy chắp tay trước ngực nói: “Vẫn là kiểu người như Chu tổng thực tế hơn, cầu nguyện mọi thứ trở thành sự thật.”
Nam Chi: “…”
Kiểu như này càng phi thực tế hơn đấy được không hả!
…
Cổ tay trái của Nam Chi vẫn còn quấn băng vải nhưng chưa đến ngày tháo ra, cô còn lo lắng khi mặc trang phục dự tiệc sẽ để lộ chuyện này nhưng Chu Tự Bắc đã tìm stylist tới để xem xét tình huống này.
Stylist buộc băng vải ở tay cô thành dải lụa hồng nhạt hình con bướm, phối cùng với bộ váy dài trễ vai màu hồng nhạt. Nam Chi đứng soi trước gương, hình như không có lộ gì cả.
“Cô Nam tối nay đẹp thật.” Stylist cười cười khen cô: “Chu tổng nhất định sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy cô.”
Nghĩ đến việc Chu Tự Bắc đang chờ ở bên ngoài, trong lòng Nam Chi cũng rộn ràng lên, trong nháy mắt cả người cô có cảm giác rất lo lắng.
Sau khi kéo màn che ra, cô thấy Chu Tự Bắc mặc bộ tây trang màu đen đang ngồi đối diện đọc tạp chí.
Khi nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách yên lặng nhìn Nam Chi, stylist tự giác lui ra để hai người có cơ hội ở riêng với nhau.
Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Nam Chi cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Tôi không làm trễ nãi thời gian chứ?”
Chu Tự Bắc nhẹ nhàng cười nói: “Không có.”
Lòng cô trở nên nhẹ nhõm hơn, cô cầm váy lên đi xuống bậc thang: “Bây giờ chúng ta xuất phát đi.”
Chu Tự Bắc đi đến bên cạnh, nhìn cô rồi cong môi nói: “Hôm nay em rất đẹp.”
Nam Chi hoảng loạn rũ mắt xuống: “Chúng ta đi thôi.”
Tối nay Tề Tín lái xe, từ lúc đón Nam Chi đến giờ anh ta vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên.
Nhìn Chu Tự Bắc tự mở cửa đỡ cô lên xe, trong xe còn ân cần hỏi han, anh ta đã nhìn thấy tất cả qua kính chiếu hậu, không nhịn được tính nhiều chuyện của mình.
Chu Tự Bắc hình như cũng cảm giác được điều này, cảnh cáo anh ta: “Tập trung lái xe cho tốt.”
Lúc này Nam Chi vẫn rất lo lắng nên chẳng phát hiện điều gì.
“Tuy rằng là tiệc tùng nhưng em không cần phải uống rượu.” Chu Tự Bắc nhìn cổ tay cô rồi dặn dò: “Đi bên cạnh tôi là được, còn lại cũng không cần chú ý điều gì.”
Nam Chi gật đầu với Chu Tự Bắc mội cái, vốn dĩ cô không thể uống được rượu. Vậy nên nếu uống rượu mới dễ xảy ra chuyện hơn.
“Bữa tiệc này mang tính chất tư nhân nên rất riêng tư, sẽ không có phóng viên đến chụp ảnh đâu, không cần lo lắng.” Vì sợ Nam Chi lo lắng nên Chu Tự Bắc giải thích với cô.
Sau khi đến bên bên ngoài khách sạn, Chu Tự Bắc xuống xe trước rồi giúp Nam Chi mở cửa xe.
Anh vươn tay phải đến trước mặt Nam Chi khiến Nam Chi giật mình đưa tay trái cho anh, anh chỉ chạm vào đầu ngón tay của cô rồi đặt lên trên cánh tay của mình.
Anh nhìn tay trái của cô rồi nhẹ giọng nói: “Không thoải mái thì nói cho tôi.”
Nam Chi mấp môi mỉm cười: “Được.”
…
Lần đầu tiên cô đến tham dự buổi yến hội như vậy, nhưng vì Chu Tự Bắc rất đáng tin nên mọi lo âu của cô đều tan biến.
Nam Chi vẫn duy trì nụ cười trên môi mình và chào hỏi với những người xung quanh Chu Tự bắc, cô nghĩ việc đi tham dự tiệc chung với anh hẳn là điều mệt mỏi nhất trong sự nghiệp diễn viên của mình.
“Có mệt không? Hay tôi dẫn em đi qua chỗ khác?” Chu Tự Bắc hỏi cô.
Nam Chi lắc đầu: “Tôi vẫn ổn, chúng ta đi đâu đây?”
“Em biết đạo diễn Từ Chính Hòa không?” Chu Tự Bắc nhàn nhạt hỏi: “Ông ấy cũng ở đây.”
“Đạo diễn Từ Chính Hòa?” Nam Chi bỗng nhiên nói lớn, ngay sau đó giọng nói cũng phấn khích hơn một chút: “Đương nhiên tôi biết đạo diễn Từ, ông ấy là người mà ai cũng muốn hợp tác.”
Người trong giới đều biết doanh thu các bộ phim điện ảnh của Từ Chính Hòa đều không ít hơn 1 tỷ, những người được làm cùng ông ấy cũng không ngoại lệ. Ông ấy không chỉ chuyên nghiệp mà còn rất tinh mắt, có rất nhiều minh tinh hạng nhất cũng nguyện ý đóng vai phụ trong phim của ông ấy.
Nam Chi vẫn luôn ngưỡng mộ đạo diễn phim điện ảnh này, nói là tấm gương để cô noi theo thì cũng không ngoa, thế nhưng bây giờ lại gặp được khiến cô vô cùng kích động.
“Xem ra em thực sự rất thích ông ấy.” Chu Tự Bắc cười cười: “Nhớ lát nữa phải biểu hiện thật tốt.”
“Hả?” Nam Chi lập tức nghi hoặc.
Chu Tự Bắc nhướng mày nói: “Em sẽ không cho rằng tôi dẫn em tới bữa tiệc này chỉ để làm bạn nữ đi cùng của tôi thôi chứ?”
Nam Chi chần chừ một chút rồi nhìn anh nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Kiểu tiệc nhàm chán này tôi căn bản không muốn tham gia, nếu không phải nghe nói đạo diễn Từ cũng đến đây.” Chu Tự Bắc nhướng mày nói tiếp: “Có thời gian thì để em nghỉ ngơi còn tốt hơn chứ.”
Nam Chi ổn định tinh thần lại, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác: “Chu tổng dẫn tôi đến đây vì muốn tôi gặp mặt đạo diễn Từ sao?”
“Nếu không thì?” Chu Tự Bắc cười: “Nghe nói đạo diễn Từ đang chuẩn bị phim điện ảnh mới, chưa xác định nhân vật nên em hãy nắm bắt cơ hội này thật tốt đi.”
Nam Chi mím môi, sau đó ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, cô nhìn anh nói: “Tôi sẽ cố gắng!”
——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cũng là một ngày phải lo lắng cho vợ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.