Chương 17: Thiếu Chút Nữa Mất Khống Chế
Mộc Kim An
12/09/2021
Nam Chi không nghe rõ Chu Tự Bắc vừa nói gì, nghiêng đầu hỏi: “Anh vừa nói gì?”
“Có lẽ cả ngày hôm nay em chưa ăn gì, tôi dẫn em đi ăn tối.”Chu Tự Bắc tự nhiên đổi đề tài.
Nói đến ăn cơm, Nam Chi mới cảm thấy đói bụng. Hầu hết các nữ minh tinh đều nhịn đói khi tham gia các hoạt động thảm đỏ như vậy bởi vì sợ rằng lúc mặc lễ phục sẽ khó nhìn.
Hôm nay vừa có thảm đỏ vừa có trao giải lại còn có cả biểu diễn nữa, giữa trưa cô mới ăn lót bụng nửa quả táo, bây giờ đã đói đến mức bụng cũng dán vào lưng rồi.
“Đi đâu ăn ạ?” Đôi mắt của Nam Chi sáng lên.
Chu Tự Bắc thần thần bí bí cười: “Đi với tôi là biết.”
Nam Chi bán tín bán nghi đi theo anh lên xe, vừa mới đeo đai an toàn xong, chưa kịp chờ anh nói thì cô đã hỏi: “Không nói tôi đi đâu, vậy thì ít nhất cũng nói cho tôi biết ăn gì chứ?”
“Dù sao em cũng sẽ thích ăn thôi.” Chu Tự Bắc vừa nói xong, chuông di động anh vang lên, thấy Tề Tín gọi nên nhăn mày lại: “Cậu gọi làm gì?”
Nghe giọng điệu có vẻ tâm trạng anh không tốt lắm, Nam Chi ngồi ở bên cạnh nhất thời không dám nói nữa.
Nhưng Tề Tín bên kia còn tủi thân hơn: “Tổng giám đốc, anh cho số của anh Trì vào danh sách đen nên anh ấy chỉ có thể tìm tôi liên lạc với anh, tôi không có cách khác.”
“Nếu không phải vì cậu ta chỉ nghĩ đến việc nghỉ ngơi cả ngày thì cũng không đến mức cho vào danh sách đen.” Giọng điệu Chu Tự Bắc tốt hơn vài phần: “Lần này cậu ta có chuyện gì nữa?”
“Anh Trì nói ngày mai sẽ đến văn phòng anh một chuyến, bảo là gặp mặt rồi nói.” Tề Tín đại khái đoán được hiện giờ Chu Tự Bắc đang ở cùng ai, nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại: “Vậy tôi không quấy rầy tổng giám đốc nữa ạ!”
Không gian xe không lớn, Nam Chi cũng nghe rõ được tiếng của Tề Tín. Lúc nghe được câu cuối cùng, tai cô không khỏi đỏ lên, ánh mắt ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Tự Bắc lái xe ra khỏi bãi đỗ, vì mới 4 giờ nên bên ngoài trời chưa hoàn toàn tối. Nhưng ở đây là vùng ngoại thành, lái xe vào trong thành phố ít nhất cũng hơn một tiếng, khi đó cùng vừa vặn giờ ăn tối.
Để bớt xấu hổ, Nam Chi chủ động nói: “Anh với anh Trì quen nhau lâu rồi sao?”
Phía trước là đèn đỏ, Chu Tự Bắc cho xe dừng lại nghiêng đầu hỏi: “Em gọi cậu ta là anh Trì, còn gọi tôi là Chu tổng?”
“…” Cái này quan trọng sao hả?
Nam Chi bất đắc dĩ giải thích: “Vì mọi người trong công ty đều gọi là anh Trì cả, vậy nên tôi mới gọi theo mà thôi…”
“Thế nên em cũng học theo mọi người gọi tôi là Chu tổng?” Chu Tự Bắc hỏi lại.
“…” Nam Chi chần chừ nhìn anh: “Vậy gọi là Chu Tự Bắc sao?”
Nhưng mà gọi như vậy không lễ phép lắm, cô do dự nói: “Tự Bắc?”
Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, Chu Tự Bắc nghe câu sau, vốn khởi động xe lăn bánh nhưng lại thành mạnh mẽ đạp phanh xe.
Cả người Nam Chi nhào về phía trước, cô nắm lấy đai an toàn kinh ngạc nhìn Chu Tự Bắc.
“Xin lỗi, đạp nhầm.” Chu Tự Bắc bình tĩnh xuất phát một lần nữa. Nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy mu bàn tay anh đã nổi đầy gân xanh, giống như dùng một lực lớn để khắc chế lại vậy.
“Như vậy đi.” Anh bỗng lên tiếng.
Nam Chi nghi hoăc: “Hả?”
“Xưng hô.”
Nam Chi mím môi cười: “Được, Tự Bắc.”
Vừa dứt lời, xe đột nhiên lao nhanh về phía trước.
…
Hơn một tiếng sau, xe ngừng lại ngoài một tiệm cơm.
Nam Chi tháo dây an toàn xuống xe, sau đó thở phào: “Cuối cùng cũng an toàn tới nơi.”
Chu Tự Bắc đi tới bên cạnh Nam Chi, vẻ mặt hơi gượng gạo giải thích: “Đó chỉ là ngoài ý muốn.”
Nam Chi híp mắt cười, cô nhìn về phía tiệm cơm mới phát hiện ở đây bán gì.
“Gà chảy nước miếng*? Anh ăn cay được sao?” Nam Chi lo lắng hỏi.
*Gà chảy nước miếng, Tứ Xuyên: Sở dĩ món này có tên như vậy do người ăn nghĩ đến là chảy nước miếng vì thèm. Trong đó, gà luộc được rưới đẫm sốt làm từ dầu mè, ớt và hơn 10 loại gia vị, tạo ra vị cay xé lưỡi nhưng ngon miệng.
Chu Tự Bắc bình tĩnh gật đầu, sau đó lại mang vẻ mặt lo sầu đi theo Nam Chi vào tiệm.
Tới chỗ ngồi, Chu Tự Bắc trực tiếp gọi món: “Gà chảy nước miếng, đầu cá băm ớt, đậu phụ Mapo*,…
*Đậu phụ Mapo, Tứ Xuyên: Món ăn này được làm từ tương đậu cay, đậu phụ, thịt lợn băm và loại ớt cay nổi tiếng của Tứ Xuyên. Đậu phụ Mapo rất hợp ăn với cơm trắng
Thấy anh một hơi gọi đồ ăn, đều là món rất cay, Nam Chi mới vội vàng nói: “Đủ rồi.”
Chờ người phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài, Nam Chi vẫn có chút lo lắng: “Hình như anh không ăn được đồ cay mà.”
“Tôi nói rồi tôi sẽ luyện ăn.” Chu Tự Bắc giúp cô lấy bát: “Có lẽ em không biết tôi thật sự có thể ăn cay đấy.”
“Thật sao?” Nam Chi vẫn còn nghi ngờ, ngẫm lại chờ đồ ăn mang lên nhìn xem sao.
Một lát sau, người phục vụ bưng đồ ăn lên, dù là mùi hương hay màu sắc đều kích thích vị giác người ta cả. Đặc biệt là món đầu cá băm ớt giống như vừa đổ dầu nóng, nghe kỹ còn thấy âm thanh lốp bốp.
Đồ ăn mang lên nhưng cô không vội cầm đũa lên, chỉ nhìn Chu Tự Bắc nói: “Anh ăn trước đi.”
Chu Tự Bắc nâng mi lên, duỗi tay gắp một miếng gà bỏ vào trong miệng, anh vừa nhai vừa nói: “Em xem, không cay.”
Thấy vẻ mặt anh bình thản như thường nên Nam Chi yên tâm bắt đầu ăn, đã một ngày cô không ăn cơm rồi. Mà đây lại là đồ cay cô thích nhất, khỏi phải nói bây giờ cô thèm ăn nhiều thế nào đâu.
“Anh thử món đậu phụ Mapo này xem, ăn ngon lắm.” Nam Chi lấy muỗng múc vào bát của Chu Tự Bắc: “Vừa cay vừa hấp dẫn.”
Chu Tự Bắc nhìn đậu phụ đỏ rực trong bát, nhất thời có chút hoảng hốt: “Nếu không ăn cùng em thì tôi cũng không biết em thích ăn cay như vậy.”
Anh thấy việc thay đổi sở thích để giống nhau thực sự quá khó khăn rồi…
Trán Chu Tự Bắc đã chảy mồ hôi, tay trái đặt dưới bàn nắm chặt, đối với người mới luyện tập như anh thì việc ăn cay liên tục không ngừng rất khó khăn.
Nhưng nhìn thấy Nam Chi ăn vui vẻ như vậy, anh phải kiềm chế rồi kiềm chế, không cho cô phát hiện ra.
“Nhà tôi ai cũng đều có thể ăn cay, có lẽ là do di truyền đó?” Nam Chi cười nói.
Vẻ mặt Chu Tự Bắc thản nhiên gật đầu: “Xem ra tôi còn cần luyện tập nhiều nhiều.”
“Hả?”Nam Chi ngước mắt, trùng hợp nhìn thấy mặt Chu Tự Bắc đỏ bừng vì ăn cay, cô mỉm cười: “Môi anh giống như tô son vậy, màu sắc cũng khá đẹp.”
“Có lẽ là màu ớt cay.” Chu Tự Bắc tự trêu trọc một câu.
Nam Chi cong mắt, cười hết sức vui vẻ, phiền muộn ngày hôm nay cứ như hoàn toàn vơi đi mất vậy.
…
Cơm nước xong xuôi, thấy trời đã tối nên Chu Tự Bắc đưa Nam Chi về đến tiểu khu.
Sau khi Nam Chi cởi đai an toàn, cô không lập tức mở cửa ra ngoài mà siết chặt túi xách trên đùi. Bên trong có khuyên tai và vòng cổ Chu Tự Bắc đưa cho cô, món đồ này quá quý giá nên cô muốn trả lại nhưng sợ Chu Tự Bắc tức giận.
Cuối cùng, cô thở phào một hơi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Chu Tự Bắc nhìn cô.
Nam Chi nghiêng đầu đối diện mắt anh, đôi mắt màu hổ phách của Chu Tự Bắc trong bóng đêm đặc biệt sáng ngời tuyệt đẹp. Trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.
“Đưa tôi trang sức.” Cô nhấp môi: “Còn đưa tôi đi ăn cay, tôi biết anh không thể ăn cay được. Lần sau không cần phải tự ép bản thân như thế, không tốt cho cơ thể đâu.”
Chu Tự Bắc kinh ngạc: “Em phát hiện?”
Nam Chi cười gật đầu: “Tôi cũng không ngốc đâu, đương nhiên có thể nhìn ra rồi.” Cô ngừng lại rồi nói: “Lần sau có thể đi ăn đồ mà anh thích.”
Chu Tự Bắc khẽ nở một nụ cười, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Nam Chi xuống xe, đang nghĩ ngợi tạm biệt thì thấy Chu Tự Bắc cũng xuống xe.
Dưới ánh trăng sáng, vóc dáng Chu Tự Bắc cao dài đĩnh đạc, một thân tây trang làm nổi bật lên cả người đẹp trai tuấn lãng, làm người khác phải vô thức ngắm nhìn không rời.
Tim Nam Chi đập liên hồi, cô lấy hết can đảm nói: “Anh có muốn đi lên uống ly trà không?”
Người ta đưa cô về, cô cứ vậy mà xoay người đi hình như không được lịch sự lắm. Ít nhất nên mời anh uống trà mới đúng, trong lòng cô tự nghĩ cho mình một lý do.
Ánh mắt Chu Tự Bắc sâu hút, vừa muốn trả lời thì điện thoại trong túi reo lên, sắc mặt của anh nhìn điện thoại cũng biến đổi theo.
Nghe điện thoại xong, đôi mắt Chu Tự Bắc hiện lên vẻ áy náy với Nam Chi: “Xin lỗi, có lẽ tôi phải tới công ty xử lý một vài việc rồi.”
Trong lòng Nam Chi có chút mất mát nhưng nhìn biểu tình của Chu Tự Bắc liền biết sự việc kia không đơn giản, gất đầu nói: “Không có gì đâu.”
Chu Tự Bắc mở cửa, chuẩn bị ngồi lên xe thì quay đầu nhìn cô cười nói: “Ly trà này tôi nợ em.”
…
“Chỉ như vậy?” Trang Khả Khả từ trên sofa nhảy dựng lên: “Chu tổng thật sự đi rồi?”
Nam Chi uống trà, nhàn nhạt đáp: “Anh ấy có việc gấp, phải trở về thì cũng bình thường thôi mà.”
Cái Trang Khả Khả chú ý không phải việc này, cô nhìn ly trà trong tay Nam Chi, kinh ngạc hỏi: “Chị Nam Chi, chị thật sự mời Chu tổng lên nhà uống trà sao?”
“Đúng vậy.” Nam Chi bị cô làm cho hoảng sợ: “Sao vậy?”
“Đây không phải là một lời ám chỉ sao?” Trang Khả Khả che miệng kinh ngạc nói: “Giống như, rủ ăn mì ở Hàn Quốc vậy ý. Không ngờ chị to gan vậy!”
*Ở Hàn Quốc, muốn rủ người khác ở lại ăn mì, bạn sẽ phải suy nghĩ thật kỹ thật kỹ, và phải uốn lưỡi 7 lần trước khi nói, bởi câu này có ý nghĩa sâu xa rất… thâm sâu.
VD: Crash landing on you tập 11, What’s Wrong With Secretary Kim tập 5.
“…” Khóe miệng Nam Chi rụt lại, trừng mắt nhìn Trang Khả Khả một cái: “Em chỉ biết nói vớ vẩn, chị đâu có ý như thế…”
Trang Khả Khả thở dài, đáng tiếc nói: “Chu tổng không biết quý trọng cơ hội gì cả.”
Nam Chi đỡ trán: “Đó là việc lớn, làm gì còn tâm tình uống trà chứ…”
“Đúng là việc lớn thật, bây giờ hot search đều bạo hết đó.” Trang Khả Khả bĩu môi: “Ai biết được nam nghệ sĩ này bị tung ra lịch sử bạo lực học đường chứ, đúng là một cái búa lớn giáng xuống.”
Tối hôm qua Nam Chi trở về đã nhìn thấy tin tức kia, Dịch Hạo là nghệ sĩ được nâng đỡ mạnh mẽ ở Húc Tinh trong hai năm gần đây. Thực lực hay ngoại hình đều không tồi, nhân khí tự nhiên cũng cao. Chỉ là Nam Chi không nghĩ ngày thường nhìn Dịch Hạo ở trong video thẹn thùng vậy mà bạo lực như thế, động thủ đánh người hung ác như vậy.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.” Cô cảm thán một câu: “Bộ phận quan hệ công chúng đã hành động rồi chứ?”
Trang Khả Khả gật gật đầu: “Đã đăng bài giải thích rồi, công ty và Dịch Hạo sẽ hủy hợp đồng.”
Nam Chi lập tức vào weibo Húc Tinh official xem văn bản giải thích. Đầu tiên là xin lỗi mọi người, sau đó thông báo Dịch Hạo vi phạm sự tín nhiệm của Húc Tinh nên công ty sẽ huỷ bỏ hợp đồng với anh ta. Cuối cùng nói sau này sẽ gia tăng cường độ giám sát, không gây thêm ảnh hưởng gì nữa.
Không tìm ra lỗi sai gì trong văn bản giải thích này vì bộ phận quan hệ công chúng đã xử lý kịp thời, tất cả sự chỉ trích của mọi người bây giờ đều nhắm tới Dịch Hạo, Húc Tinh giờ không còn chịu tổn thất nặng nề gì.
“Bởi vì việc này nên tin Lý Thần Dật yêu đương giờ vẫn chưa hạ nhiệt.” Trang Khả Khả nhìn hot search phía dưới nói: “Chị Nam Chi còn nhớ Lý Thần Dật không, trước kia hai người từng hợp tác với nhau đó.”
“Đương nhiên còn nhớ.” Nam Chi gật đầu.
Trang Khả Khả nheo mắt, nhìn chằm chằm Nam Chi: “Đột nhiên em phát hiện nghệ sĩ nam hợp tác với chị Nam Chi liên tiếp lộ chuyện yêu đương, đây là thể chất đặc biệt zì zậy?”
“…” Nam Chi cứng đờ, chỉ cười nói: “Tất cả đều do trùng hợp thôi.”
———————
Tác giả nói nè:
Tác giả: Đây là do trời định ~
Chu Tổng: Vậy sao đến cốc trà cũng không cho tôi uống?
Tác giả: Cũng là do trời định đóooo
“Có lẽ cả ngày hôm nay em chưa ăn gì, tôi dẫn em đi ăn tối.”Chu Tự Bắc tự nhiên đổi đề tài.
Nói đến ăn cơm, Nam Chi mới cảm thấy đói bụng. Hầu hết các nữ minh tinh đều nhịn đói khi tham gia các hoạt động thảm đỏ như vậy bởi vì sợ rằng lúc mặc lễ phục sẽ khó nhìn.
Hôm nay vừa có thảm đỏ vừa có trao giải lại còn có cả biểu diễn nữa, giữa trưa cô mới ăn lót bụng nửa quả táo, bây giờ đã đói đến mức bụng cũng dán vào lưng rồi.
“Đi đâu ăn ạ?” Đôi mắt của Nam Chi sáng lên.
Chu Tự Bắc thần thần bí bí cười: “Đi với tôi là biết.”
Nam Chi bán tín bán nghi đi theo anh lên xe, vừa mới đeo đai an toàn xong, chưa kịp chờ anh nói thì cô đã hỏi: “Không nói tôi đi đâu, vậy thì ít nhất cũng nói cho tôi biết ăn gì chứ?”
“Dù sao em cũng sẽ thích ăn thôi.” Chu Tự Bắc vừa nói xong, chuông di động anh vang lên, thấy Tề Tín gọi nên nhăn mày lại: “Cậu gọi làm gì?”
Nghe giọng điệu có vẻ tâm trạng anh không tốt lắm, Nam Chi ngồi ở bên cạnh nhất thời không dám nói nữa.
Nhưng Tề Tín bên kia còn tủi thân hơn: “Tổng giám đốc, anh cho số của anh Trì vào danh sách đen nên anh ấy chỉ có thể tìm tôi liên lạc với anh, tôi không có cách khác.”
“Nếu không phải vì cậu ta chỉ nghĩ đến việc nghỉ ngơi cả ngày thì cũng không đến mức cho vào danh sách đen.” Giọng điệu Chu Tự Bắc tốt hơn vài phần: “Lần này cậu ta có chuyện gì nữa?”
“Anh Trì nói ngày mai sẽ đến văn phòng anh một chuyến, bảo là gặp mặt rồi nói.” Tề Tín đại khái đoán được hiện giờ Chu Tự Bắc đang ở cùng ai, nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại: “Vậy tôi không quấy rầy tổng giám đốc nữa ạ!”
Không gian xe không lớn, Nam Chi cũng nghe rõ được tiếng của Tề Tín. Lúc nghe được câu cuối cùng, tai cô không khỏi đỏ lên, ánh mắt ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Tự Bắc lái xe ra khỏi bãi đỗ, vì mới 4 giờ nên bên ngoài trời chưa hoàn toàn tối. Nhưng ở đây là vùng ngoại thành, lái xe vào trong thành phố ít nhất cũng hơn một tiếng, khi đó cùng vừa vặn giờ ăn tối.
Để bớt xấu hổ, Nam Chi chủ động nói: “Anh với anh Trì quen nhau lâu rồi sao?”
Phía trước là đèn đỏ, Chu Tự Bắc cho xe dừng lại nghiêng đầu hỏi: “Em gọi cậu ta là anh Trì, còn gọi tôi là Chu tổng?”
“…” Cái này quan trọng sao hả?
Nam Chi bất đắc dĩ giải thích: “Vì mọi người trong công ty đều gọi là anh Trì cả, vậy nên tôi mới gọi theo mà thôi…”
“Thế nên em cũng học theo mọi người gọi tôi là Chu tổng?” Chu Tự Bắc hỏi lại.
“…” Nam Chi chần chừ nhìn anh: “Vậy gọi là Chu Tự Bắc sao?”
Nhưng mà gọi như vậy không lễ phép lắm, cô do dự nói: “Tự Bắc?”
Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, Chu Tự Bắc nghe câu sau, vốn khởi động xe lăn bánh nhưng lại thành mạnh mẽ đạp phanh xe.
Cả người Nam Chi nhào về phía trước, cô nắm lấy đai an toàn kinh ngạc nhìn Chu Tự Bắc.
“Xin lỗi, đạp nhầm.” Chu Tự Bắc bình tĩnh xuất phát một lần nữa. Nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy mu bàn tay anh đã nổi đầy gân xanh, giống như dùng một lực lớn để khắc chế lại vậy.
“Như vậy đi.” Anh bỗng lên tiếng.
Nam Chi nghi hoăc: “Hả?”
“Xưng hô.”
Nam Chi mím môi cười: “Được, Tự Bắc.”
Vừa dứt lời, xe đột nhiên lao nhanh về phía trước.
…
Hơn một tiếng sau, xe ngừng lại ngoài một tiệm cơm.
Nam Chi tháo dây an toàn xuống xe, sau đó thở phào: “Cuối cùng cũng an toàn tới nơi.”
Chu Tự Bắc đi tới bên cạnh Nam Chi, vẻ mặt hơi gượng gạo giải thích: “Đó chỉ là ngoài ý muốn.”
Nam Chi híp mắt cười, cô nhìn về phía tiệm cơm mới phát hiện ở đây bán gì.
“Gà chảy nước miếng*? Anh ăn cay được sao?” Nam Chi lo lắng hỏi.
*Gà chảy nước miếng, Tứ Xuyên: Sở dĩ món này có tên như vậy do người ăn nghĩ đến là chảy nước miếng vì thèm. Trong đó, gà luộc được rưới đẫm sốt làm từ dầu mè, ớt và hơn 10 loại gia vị, tạo ra vị cay xé lưỡi nhưng ngon miệng.
Chu Tự Bắc bình tĩnh gật đầu, sau đó lại mang vẻ mặt lo sầu đi theo Nam Chi vào tiệm.
Tới chỗ ngồi, Chu Tự Bắc trực tiếp gọi món: “Gà chảy nước miếng, đầu cá băm ớt, đậu phụ Mapo*,…
*Đậu phụ Mapo, Tứ Xuyên: Món ăn này được làm từ tương đậu cay, đậu phụ, thịt lợn băm và loại ớt cay nổi tiếng của Tứ Xuyên. Đậu phụ Mapo rất hợp ăn với cơm trắng
Thấy anh một hơi gọi đồ ăn, đều là món rất cay, Nam Chi mới vội vàng nói: “Đủ rồi.”
Chờ người phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài, Nam Chi vẫn có chút lo lắng: “Hình như anh không ăn được đồ cay mà.”
“Tôi nói rồi tôi sẽ luyện ăn.” Chu Tự Bắc giúp cô lấy bát: “Có lẽ em không biết tôi thật sự có thể ăn cay đấy.”
“Thật sao?” Nam Chi vẫn còn nghi ngờ, ngẫm lại chờ đồ ăn mang lên nhìn xem sao.
Một lát sau, người phục vụ bưng đồ ăn lên, dù là mùi hương hay màu sắc đều kích thích vị giác người ta cả. Đặc biệt là món đầu cá băm ớt giống như vừa đổ dầu nóng, nghe kỹ còn thấy âm thanh lốp bốp.
Đồ ăn mang lên nhưng cô không vội cầm đũa lên, chỉ nhìn Chu Tự Bắc nói: “Anh ăn trước đi.”
Chu Tự Bắc nâng mi lên, duỗi tay gắp một miếng gà bỏ vào trong miệng, anh vừa nhai vừa nói: “Em xem, không cay.”
Thấy vẻ mặt anh bình thản như thường nên Nam Chi yên tâm bắt đầu ăn, đã một ngày cô không ăn cơm rồi. Mà đây lại là đồ cay cô thích nhất, khỏi phải nói bây giờ cô thèm ăn nhiều thế nào đâu.
“Anh thử món đậu phụ Mapo này xem, ăn ngon lắm.” Nam Chi lấy muỗng múc vào bát của Chu Tự Bắc: “Vừa cay vừa hấp dẫn.”
Chu Tự Bắc nhìn đậu phụ đỏ rực trong bát, nhất thời có chút hoảng hốt: “Nếu không ăn cùng em thì tôi cũng không biết em thích ăn cay như vậy.”
Anh thấy việc thay đổi sở thích để giống nhau thực sự quá khó khăn rồi…
Trán Chu Tự Bắc đã chảy mồ hôi, tay trái đặt dưới bàn nắm chặt, đối với người mới luyện tập như anh thì việc ăn cay liên tục không ngừng rất khó khăn.
Nhưng nhìn thấy Nam Chi ăn vui vẻ như vậy, anh phải kiềm chế rồi kiềm chế, không cho cô phát hiện ra.
“Nhà tôi ai cũng đều có thể ăn cay, có lẽ là do di truyền đó?” Nam Chi cười nói.
Vẻ mặt Chu Tự Bắc thản nhiên gật đầu: “Xem ra tôi còn cần luyện tập nhiều nhiều.”
“Hả?”Nam Chi ngước mắt, trùng hợp nhìn thấy mặt Chu Tự Bắc đỏ bừng vì ăn cay, cô mỉm cười: “Môi anh giống như tô son vậy, màu sắc cũng khá đẹp.”
“Có lẽ là màu ớt cay.” Chu Tự Bắc tự trêu trọc một câu.
Nam Chi cong mắt, cười hết sức vui vẻ, phiền muộn ngày hôm nay cứ như hoàn toàn vơi đi mất vậy.
…
Cơm nước xong xuôi, thấy trời đã tối nên Chu Tự Bắc đưa Nam Chi về đến tiểu khu.
Sau khi Nam Chi cởi đai an toàn, cô không lập tức mở cửa ra ngoài mà siết chặt túi xách trên đùi. Bên trong có khuyên tai và vòng cổ Chu Tự Bắc đưa cho cô, món đồ này quá quý giá nên cô muốn trả lại nhưng sợ Chu Tự Bắc tức giận.
Cuối cùng, cô thở phào một hơi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Chu Tự Bắc nhìn cô.
Nam Chi nghiêng đầu đối diện mắt anh, đôi mắt màu hổ phách của Chu Tự Bắc trong bóng đêm đặc biệt sáng ngời tuyệt đẹp. Trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.
“Đưa tôi trang sức.” Cô nhấp môi: “Còn đưa tôi đi ăn cay, tôi biết anh không thể ăn cay được. Lần sau không cần phải tự ép bản thân như thế, không tốt cho cơ thể đâu.”
Chu Tự Bắc kinh ngạc: “Em phát hiện?”
Nam Chi cười gật đầu: “Tôi cũng không ngốc đâu, đương nhiên có thể nhìn ra rồi.” Cô ngừng lại rồi nói: “Lần sau có thể đi ăn đồ mà anh thích.”
Chu Tự Bắc khẽ nở một nụ cười, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Nam Chi xuống xe, đang nghĩ ngợi tạm biệt thì thấy Chu Tự Bắc cũng xuống xe.
Dưới ánh trăng sáng, vóc dáng Chu Tự Bắc cao dài đĩnh đạc, một thân tây trang làm nổi bật lên cả người đẹp trai tuấn lãng, làm người khác phải vô thức ngắm nhìn không rời.
Tim Nam Chi đập liên hồi, cô lấy hết can đảm nói: “Anh có muốn đi lên uống ly trà không?”
Người ta đưa cô về, cô cứ vậy mà xoay người đi hình như không được lịch sự lắm. Ít nhất nên mời anh uống trà mới đúng, trong lòng cô tự nghĩ cho mình một lý do.
Ánh mắt Chu Tự Bắc sâu hút, vừa muốn trả lời thì điện thoại trong túi reo lên, sắc mặt của anh nhìn điện thoại cũng biến đổi theo.
Nghe điện thoại xong, đôi mắt Chu Tự Bắc hiện lên vẻ áy náy với Nam Chi: “Xin lỗi, có lẽ tôi phải tới công ty xử lý một vài việc rồi.”
Trong lòng Nam Chi có chút mất mát nhưng nhìn biểu tình của Chu Tự Bắc liền biết sự việc kia không đơn giản, gất đầu nói: “Không có gì đâu.”
Chu Tự Bắc mở cửa, chuẩn bị ngồi lên xe thì quay đầu nhìn cô cười nói: “Ly trà này tôi nợ em.”
…
“Chỉ như vậy?” Trang Khả Khả từ trên sofa nhảy dựng lên: “Chu tổng thật sự đi rồi?”
Nam Chi uống trà, nhàn nhạt đáp: “Anh ấy có việc gấp, phải trở về thì cũng bình thường thôi mà.”
Cái Trang Khả Khả chú ý không phải việc này, cô nhìn ly trà trong tay Nam Chi, kinh ngạc hỏi: “Chị Nam Chi, chị thật sự mời Chu tổng lên nhà uống trà sao?”
“Đúng vậy.” Nam Chi bị cô làm cho hoảng sợ: “Sao vậy?”
“Đây không phải là một lời ám chỉ sao?” Trang Khả Khả che miệng kinh ngạc nói: “Giống như, rủ ăn mì ở Hàn Quốc vậy ý. Không ngờ chị to gan vậy!”
*Ở Hàn Quốc, muốn rủ người khác ở lại ăn mì, bạn sẽ phải suy nghĩ thật kỹ thật kỹ, và phải uốn lưỡi 7 lần trước khi nói, bởi câu này có ý nghĩa sâu xa rất… thâm sâu.
VD: Crash landing on you tập 11, What’s Wrong With Secretary Kim tập 5.
“…” Khóe miệng Nam Chi rụt lại, trừng mắt nhìn Trang Khả Khả một cái: “Em chỉ biết nói vớ vẩn, chị đâu có ý như thế…”
Trang Khả Khả thở dài, đáng tiếc nói: “Chu tổng không biết quý trọng cơ hội gì cả.”
Nam Chi đỡ trán: “Đó là việc lớn, làm gì còn tâm tình uống trà chứ…”
“Đúng là việc lớn thật, bây giờ hot search đều bạo hết đó.” Trang Khả Khả bĩu môi: “Ai biết được nam nghệ sĩ này bị tung ra lịch sử bạo lực học đường chứ, đúng là một cái búa lớn giáng xuống.”
Tối hôm qua Nam Chi trở về đã nhìn thấy tin tức kia, Dịch Hạo là nghệ sĩ được nâng đỡ mạnh mẽ ở Húc Tinh trong hai năm gần đây. Thực lực hay ngoại hình đều không tồi, nhân khí tự nhiên cũng cao. Chỉ là Nam Chi không nghĩ ngày thường nhìn Dịch Hạo ở trong video thẹn thùng vậy mà bạo lực như thế, động thủ đánh người hung ác như vậy.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.” Cô cảm thán một câu: “Bộ phận quan hệ công chúng đã hành động rồi chứ?”
Trang Khả Khả gật gật đầu: “Đã đăng bài giải thích rồi, công ty và Dịch Hạo sẽ hủy hợp đồng.”
Nam Chi lập tức vào weibo Húc Tinh official xem văn bản giải thích. Đầu tiên là xin lỗi mọi người, sau đó thông báo Dịch Hạo vi phạm sự tín nhiệm của Húc Tinh nên công ty sẽ huỷ bỏ hợp đồng với anh ta. Cuối cùng nói sau này sẽ gia tăng cường độ giám sát, không gây thêm ảnh hưởng gì nữa.
Không tìm ra lỗi sai gì trong văn bản giải thích này vì bộ phận quan hệ công chúng đã xử lý kịp thời, tất cả sự chỉ trích của mọi người bây giờ đều nhắm tới Dịch Hạo, Húc Tinh giờ không còn chịu tổn thất nặng nề gì.
“Bởi vì việc này nên tin Lý Thần Dật yêu đương giờ vẫn chưa hạ nhiệt.” Trang Khả Khả nhìn hot search phía dưới nói: “Chị Nam Chi còn nhớ Lý Thần Dật không, trước kia hai người từng hợp tác với nhau đó.”
“Đương nhiên còn nhớ.” Nam Chi gật đầu.
Trang Khả Khả nheo mắt, nhìn chằm chằm Nam Chi: “Đột nhiên em phát hiện nghệ sĩ nam hợp tác với chị Nam Chi liên tiếp lộ chuyện yêu đương, đây là thể chất đặc biệt zì zậy?”
“…” Nam Chi cứng đờ, chỉ cười nói: “Tất cả đều do trùng hợp thôi.”
———————
Tác giả nói nè:
Tác giả: Đây là do trời định ~
Chu Tổng: Vậy sao đến cốc trà cũng không cho tôi uống?
Tác giả: Cũng là do trời định đóooo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.