Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 65: Biệt thự núi Xuân Không

Trương Tiểu Hoa

13/04/2013



Đối với kẻ đứng sau lưng, hết thảy các hảo hán đều không có cảm giác gì đặc biệt, bọn họ chỉ quan tâm tới việc quyết đấu với Bát đại thiên vương, mắc dù bọn họ vị tất đã không biết là kẻ đó lợi dụng ân oán của họ.

Lập trường của Bảo Kim rất rõ ràng: Không giúp bên nào hết, mặc dù vài phút trước anh ấy đứng chung với Lệ Thiên, nhưng các hảo hán cũng không vì thế mà làm khó anh ấy, ngược lại càng thân mật với anh ấy hơn.

Bảo Kim nói: Nếu vừa rồi anh ấy không đứng ra, các hảo hán khẳng định sẽ xem thường anh ấy, cuối cùng anh ấy vỗ vai tôi: Đây là tình cảm giới giang hồ.

Không thể không nói, tôi còn không có cách nào hiểu rõ bọn thổ phỉ này.

Hiện tại, tôi chỉ hi vọng Thời Thiên có thể nhanh chóng tra ra kết quả, ít nhất tôi phải biết tại sao kẻ đó lại làm khó tôi.

Trở lại tiệm cầm đồ, vừa ra cửa đã thấy Lý Sư Sư ngồi ngẩn người, tôi không hiểu hỏi: “Sao em còn chưa đi?”

Lý Sư Sư chống cằm, vô thần nói: “Lại về, đoàn làm phim vừa tập hợp đã giải tán.”

“Vì sao?”

Lý Sư Sư cười khổ: “Là Kim Thiếu Viêm, bước phê duyệt cuối cùng anh ấy nói mình thậm chí còn không biết có một kế hoạch thế này, trải qua các chuyên gia trong ngành đánh giá, họ cho rằng hạng mục này nhất định sẽ thua lỗ, sau đó chỉ trong vòng nửa giờ đoàn làm phim đã tan tành mây khói, hiện tại đạo diễn của bọn em đã được điều đi Vân Nam...” Nói xong, cô bé vo viên một tờ giấy, ném lên bàn: “Đây là chi phiếu bồi thường 150.000NDT.”

Nếu Lý Sư Sư thật sự là một người mới. Cho dù không đóng gì nhận được khoản tiền đó cũng không chịu thiệt, dù sao cũng chẳng mất gì, sau này còn có cơ hội. Nhưng tôi biết, bộ phim này chất chứa toàn bộ sự kỳ vọng của cô bé.

Tôi tiến tới bên, nói nhỏ nhẹ: “Vậy em gặp Kim Thiếu Viêm rồi à?”

Lý Sư Sư lắc đầu: “Anh ấy thậm chí không biết em tham gia đoàn làm phim.” Cô bé bỗng cầm lấy tay tôi nói: “Chẳng phải anh nói anh ấy ra nước ngoài rồi sao? Thế này là thế nào?”

Tôi thở dài nói: “Kỳ thật nó cùng em đều là khách của anh.”

“...Chuyện này em cũng mơ hồ đoán được một chút. Nhưng là trong đó có chút chi tiết không khớp, bọn anh từng là bạn tốt, vì sao hiện tại ngay cả số điện thoại cũng không có?”

Tôi lại thở dài: “Khác biệt duy nhất là nó tới từ tương lai, lần đầu chúng ta gặp nhau là ngày 12 tháng 6, nhưng nó trở về từ ngày 17 tháng 6..” Tôi kể lại tỉ mỉ cho Lý Sư Sư một lần, ánh mắt cô bé thỉnh thoảng lại lộ rõ vẻ giật mình.

Lý Sư Sư che miệng nói: “Chẳng trách em luôn nghĩ có hai Kim Thiếu Viêm, anh còn nói bọn họ là anh em song sinh....”



Tôi nói: “Anh gọi tên Kim Thiếu Viêm tới từ tương lai là Kim 2, xem ra nó thật sự thích em, đêm trước khi nó hợp nhất với Kim 1 nó cũng tới thỉnh cầu anh giới thiệu em cho nó, Kim 2 và Kim 1 dù là cùng một thân thể, nhưng tính cách cùng sự trải nghiệm là khác nhau hoàn toàn, hiện tại Kim 1 cơ bản chỉ là một cậu ấm chơi bời lêu lổng.”

Lý Sư Sư thất thần: “Nói vậy Kim Thiếu Viêm hiện tại chỉ biết anh, có điều trí nhớ duy nhất là anh đánh ngất hắn, cho nên các anh là cừu nhân?”

Tôi gật đầu: “Cho nên anh vẫn luôn lo lắng nó thấy em, nó biết chúng ta có quan hệ, anh sợ nó vì vậy mà hận lây qua em...” Tôi thấy Lý Sư Sư ảm đạm buồn rầu, nói tiếp: “Em rất rất muốn quay bộ phim đó hả?”

Lý Sư Sư nhìn tôi cười miễn cưỡng: “Trường của anh chẳng phải còn thiếu giáo viên dạy văn hóa hả -- trước mắt em có thể dạy tiểu học được.”

Tôi biết cô bé dù nói thế, nhưng bộ phim này đã cắm rễ trong lòng cô bé rồi...

Buổi tối, tôi từng thử sưu tầm một số chứng cứ Kim 2 đã từng tồn tại. Ví dụ Tần Thủy Hoàng trước kia dùng máy ảnh chụp lại. Sau đó mới nhớ 1 ngày trước khi Kim 2 trở về, tôi chỉ muốn kiếm 500 vạn, dù cho chúng tôi sau này trở thành bằng hữu, tôi cũng chưa từng mong muốn chuyện đã xảy ra quấy rầy nó: Kỳ thật dù là ảnh chụp cũng chẳng nói lên điều gì. Nếu bạn đang có râu, bạn cạo râu đi, cơ quan tình báo Mỹ phải mất mười mấy giờ không ăn không ngủ để tìm chứng cứ chứng minh bạn đích thực là bạn, hiện tại khoa học kỹ thuật đã quá phát triển rồi.

Tôi đột nhiên cũng hơi nhớ Kim 2, thằng nhóc là người anh em có thể cùng chúng tôi đi uống rượu Mao Đài.

Rạng sáng 1 giờ, Thời Thiên truyền tin tới: “Lệ Thiên đi về phía núi Xuân Không, bọn họ có người tiếp ứng, anh không thể bám theo.”

Tôi nghe tiếng anh ấy rất yếu, vội hỏi: “Anh không sao chứ?”

“...Bị chút vết thương ngoài da, tên kia khinh công thật không kém anh chút nào.”

“Là ai trong Bát đại thiên vương?”

“Không biết, công phu của hắn rất tốt, nhưng hiển nhiên không phải người như bọn anh.”

Núi Xuân Không nghe rất quen tai, hơn nữa có người yểm hộ đối phương, hẳn là ở chỗ đó.

Sáng sớm hôm sau, tôi một mình lái xe lên đường cao tốc, theo biển chỉ đường vòng vài vòng rốt cục ra đường chính, ven đường là thảm hoa cỏ trải dài, nhìn ra xa lại có bóng núi, không ngờ phong cảnh lại rất đẹp.

Tôi sở dĩ không mang ai theo là vì không muốn qua bắt mắt, các hảo hán cùng đám trợ thủ của Phương Tịch như chó với mèo, gặp mặt tất phải sứt đầu mẻ trán, còn tôi tìm kẻ đứng sau lưng vì hóa giải vấn đề giữa hai chúng tôi, tránh cho trường hợp xấu xuất hiện, còn về vấn đề an toàn, nếu hắn muốn hại tôi thì sớm đã làm, vì thế tốt nhất quang minh chính đại một chút, ngay cả gạch cũng không mang theo dù chỉ một viên, tôi không cho rằng tôi có thể dùng gạch đánh ngã Bát đại thiên vương.

Xe chạy một hồi lâu, đường vẫn thẳng tắp, phong cảnh bên ngoài cũng chẳng có gì biến hóa, cảm giác duy nhất là ngày càng rời xa nội thành không khí càng trong lành.



Lại một lát sau tôi có thể cảm giác được con đường trước mặt như đang bay lên, cùng lúc đó tôi mơ hồ thấy một kiến trúc rất lớn với mái vòm ở xa. Sương sớm còn chưa có tan hết, trông thật sự là huyền ảo.

Chờ lúc đi tới trước mặt mới phát hiện ra đây là một biệt thự vô cùng xa hoa, hai cảnh cửa sắt to lớn đóng chặt, trên cửa có điêu khắc hoa văn cổ xưa, rất uy nghiêm, có thể nhìn thấy phía trong khuôn viên là một tòa nhà xây theo phong cách kiến trúc châu Âu thời Trung Cổ, ba phần giống biệt thự, bảy phần giống tòa thành. Trước nhà là bồn hoa, có một bà lão đội mũ lá tưới nước, xem ra là thợ làm vườn được chủ nhà thuê.

Tôi dừng xe, mới đi tới, đột nhiên hai con chó ngao to như cái ghế sô pha lao tới, cửa sắt rung lên, tôi run rẩy lùi ra sau, mồ hôi lạnh ướt lưng... nếu như bị nó tợp, lại thêm chút sữa đậu nành với cháo loãng chắc sẽ thành một bữa ăn cho bọn nó.

Hai con chó đứng sau cửa sắt nhìn tôi gầm gừ, lão bà đang tưới hoa chẳng biết đang nói với ai: “Hai đứa quản tốt con chó được không? Ầm ỹ đau đầu quá.”

Xem ra bà lão này có quan hệ tốt với những người làm công khác, rất nhanh có hai người đi tới, cười hì hì dẫn chó đi. Lão bà tiếp tục cúi đầu làm việc của mình, cũng chẳng để ý tới tôi.

Tôi đi tới trước cửa sắt, gân giọng lên hô: “Bà ơi, đây là đâu vậy ạ?”

Bà lão tức giận nói: “Còn có thể là đâu, biệt thự núi Xuân Không.”

Tôi nghĩ chút, chẳng trách tên này nghe quen quen, núi Xuân Không – đó là khu biệt thự nổi tiếng, được gắn biệt hiệu “Thiên đường của kẻ có tiền”, nghe đã thấy hoảng.

Nhưng là người nơi này thật khó bắt chuyện, mặc dù nhà của tôi cũng được gọi là biệt thự, nhưng cái nhà nhỏ hai tầng của tôi so với người ta thì chẳng khác gì nhà kho.

Tôi lại gân cổ lên: “Bà ơi, ở gần đây có mấy nhà ạ.”

Bà lão bỗng đứng thẳng lên, từ xa đánh giá tôi: “Trong phạm vi 20 Km chả có ai hết. Cậu tìm ai?”

Tôi nói: “Không tìm ai ạ, chỉ đi dạo bâng quơ thôi.”

Tôi đi loanh quanh hồi lâu cũng chả có thu hoạch gì, đành phải quay lại xe, bà lão bỗng nhiên gọi lại: “Nếu không cậu vào đây ngồi chút.”

Tôi đang nghĩ thế, cho dù không phải là nơi tôi muốn tìm, nhưng mở rộng tầm mắt chút cũng tốt, thế là nói lớn: “Được ạ.” Cách xa thật khó nói chuyện, rất mệt, làm khó bà lão phải nói to. Bà nghe tôi nói thế, bỏ bình nước lại bên vườn hoa, bỏ cái mũ xuống vừa quạt vừa đi tới chỗ tôi. Bà đi được nửa đường, người giám thị cửa đại khái nghe được chúng tôi đối thoại nên mở ra một lối đi nhỏ, khóa điện tử két một tiếng vang lên, một lối đi nhỏ đủ cho hai người sóng vai nhau đi vào lộ ra. Bà lão thấy thế quơ mũ vẫy tôi vào: “Vào đi.”

Xe tôi không khóa, chìa khóa cũng chưa rút, tôi nghĩ thầm nên trở lại khóa xe, lại thấy nếu vậy có chút hiềm nghi là kẻ xấu, chẳng phải lại thành tên Lệ Thiên kia sao? Nếu thật sự kẻ đối đầu ở đây, chắc hắn sẽ cười rụng răng mất. không cần khóa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cái xe nát cũng là xe.

Tôi do dự chút nhìn bóng lưng bà lao hét lên: “Xe để đây không ai trộm chứ ạ?”

Bà lão quay lại nhìn thoáng qua cái xe bánh mì nát đầy bùn đất bụi bẩn: “Không ai trộm đâu, cũng vào đi, đừng đứng đó cản đường nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook