Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 1: Lang Đồ Đằng

Trương Tiểu Hoa

13/04/2013



Chào mọi người, tôi tên là Tiểu Cường, muốn nghe từ đầu chuyện của tôi không?

Tôi rất đen đủi, thật sự đen đủi....

Chính xác, khởi đầu của quyển 2 cũng là như thế này, lúc đó nếu các bạn muốn nghe lại từ đầu thì cần 40 vạn chữ, hiện tại mà muốn nghe lại từ đầu thì phải là 80 vạn chữ, tôi đang để một hòm phiếu ở khu phê bình sách - các bạn có thể đến một hiệu sách bất kỳ để đặt mua.

Đoạn trước đang nói đến việc tôi cùng Hạng Vũ thiên tân vạn khổ mới tìm được "Hấp dẫn thảo" để thức tỉnh một thiên cổ đạo tặc tên là Liễu Hạ, anh trai hắn chính là người vẫn luôn được ca ngợi có người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn – Liễu Hạ Huệ, hai huynh đệ này tại sao lại đều biến thái như thế, tôi kết thúc của chuyện này để rút ra rằng giáo dục thời đại ấy đã thất bại.

Nói đến giáo dục, tôi thủy chung vẫn không thể quên thân phận mới của mình, tôi là một thành viên trong trường Văn Võ Dục Tài quang vinh, nói thật, trước kia thì có đánh chết tôi tôi cũng không tưởng tượng ra được là mình cuối cùng lại dấn thân vào sự nghiệp giáo dục, ngay cả cái lần tôi uống đến mức phải đến nằm ở bệnh viện tâm thần tôi cũng không nghĩ tới!

Phí Tam Khẩu nói với tôi, Văn Võ Dục Tài hiện tại trực thuộc Bộ giáo dục, hiệu trưởng của Văn Võ Dục Tài cùng hiệu trưởng của Bắc Đại Thanh Hoa (trường Đại học Thanh Hoa – Bắc Kinh) về tính chất là như nhau, nói cách khác, hiệu trưởng của Văn Võ Dục Tài có thể ngồi ngang hàng với thị trưởng Bắc Kinh, nhưng bởi vì việc xây dựng Văn Võ Dục Tài hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn, cho nên đến hiện giờ tôi cũng không chính thức mang chức danh hiệu trưởng, tôi một lòng nghĩ rằng nên để người vì sự nghiệp giáo dục mà tận tụy cả đời là lão Trương ngồi lên vị trí này, nhưng mà với thân thể của ông ấy thì xác thực là không thể kham nổi, lão Trương đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi, mà người đứng ra đại biểu tư cách pháp nhân của Văn Võ Dục Tài chính là tôi, cho nên, tôi, Tiêu Cường, lại trở thành chưởng môn nhân của Văn Võ Dục Tài, là một người lái một chiếc xe bánh mì đã báo hỏng từ lâu, thích hút thuốc khạc đờm ở công trường, cơm nước xong xuôi thích hỏi số điện thoại của cô gái nhân viên phục vụ, sau đó hỏi lại giá hóa đơn cắt cổ đến mức không thể không đánh lộn, tôi tức - côn đồ. Một người về lý thuyết có thể ngồi ngang hàng với tỉnh trưởng của chúng ta: Tôi tức..... lưu manh.

Nhưng mà Phí Tam Khẩu cũng nói với tôi, bởi vì Văn Võ Dục Tài liên quan đến cơ mật của quốc gia, hơn nữa còn có sự tham gia của cả quân đội, cho nên hiệu trưởng như tôi nhất định sẽ không thể xuất hiện ngoài ánh sáng giống như những người lãnh đạo các trường khác. Nhiều nhất là có thể tham gia xây dựng một chút trong phạm vi thị trấn hiện nay, có thể tham dự một vài hội nghị vào ngày khai giảng cùng ngày kỷ niệm thành lập Đảng, nhưng việc này cũng đủ để tôi sặc sụa rồi, con người của tôi chỉ cần tham gia một buổi họp có nhiều hơn ba người, niềm yêu thích lớn nhất là có thể ngồi trên bàn hút thuốc chém gió, nếu là quy định chỉ có thể ngồi trên ghế, không quá 10s tôi sẽ ngủ. Mặc dù chỗ chúng tôi chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng mà thị trưởng đang phát biểu mà trong đầu anh cảm thấy buồn ngủ thì cũng không thích hợp lắm, cần phải giao tiếp với người khác. Tần Cối cùng Tô Vũ đều có kinh nghiệm phong phú, nhưng mà một người bề ngoài thì vinh quang nhưng trong người đều tràn đầy tâm tư tủi nhục vì mất nước, để cho Tần Cối đại biểu Văn Võ Dục Tài bàn bạc công việc thì tôi thật sự sợ hắn rảnh rỗi tham gia mấy cái đại hội phụ nữ, liền theo giá của phòng phúc lợi đem bán trường của chúng tôi cho một cái doanh nghiệp tư nhân khác. Chính trực như Tô Vũ là đủ rồi, đúng là hình tượng chẳng ra sao, một đại biểu thoát chết được cứu trợ tạm bợ qua loa đứng lên phát biểu cảm nghĩ.

Các hảo hán cùng tứ đại thiên vương tuần trước đã xuất phát sang Singapore, theo như lời Vương Dần nói, đám anh ta cùng với các hảo hán sẽ so tài xem ai có thể lấy được nhiều huy chương vàng hơn, đối với đề nghị này tôi cực lực ủng hộ. Quá tốt rồi, cứ hiếu thắng như vậy, hăm hở tích cực tiến bước về phía trước, giống như mấy đứa trẻ nhỏ thi xem ai đoạt được nhiều phiếu bé ngoan hơn, tôi không nên nói gì thêm. Tôi nói đoạt được nhiều hay ít huy chương vàng tôi không quan tâm, hai bên bọn anh hãy so kè với nhau xem ai đem đến cho tôi ít phiền toái hơn, kết quả là các hảo hán liền mặc kệ, bọn họ kêu la là bọn họ nhiều người, như vậy thì không công bằng, ý tứ như vậy thế nào cũng phải đặc cách phê duyệt thêm mấy hạng mục gây họa.

Cùng đi theo đoàn còn có Tào Xung, hiện tại nó dính vào Trình Phong Thu như hình với bóng, đừng nói là thân hơn so với tôi, tôi thấy so với Tào Tháo cũng chẳng kém bao nhiêu. Cơ hội này cũng là một việc tốt để cho tiểu tử kia ra ngoài trải đời, còn có một người nữa là vợ của Phương Tịch, người con gái lao động chất phác này phá lệ chiếm được sự kính trọng của tứ đại thiên vương, không biết là do Phương Tịch nói không rõ hay là anh ta không hiểu tình huống bên Singapore, Phương đại tẩu hôm xuất phát mang theo một cái túi lớn, bên trong đựng theo một bình quân dụng siêu lớn chứa đầy nước cam. Bánh mì, jăm-bông, còn có một đống dưa chuột cùng hồng đã gọt vỏ, dáng vẻ hoàn toàn như một người tham gia một buổi du lịch do công ty tổ chức. Cuối cùng trước khi đi tôi còn thu lại nửa phong kẹo cao su của Hổ Tam Nương, bởi vì tôi nghe nói tại Singapore hình như có văn bản rõ ràng quy định cấm nhai kẹo cao su, mang nó theo thì vô hình trung liền cấp thêm cho Lương Sơn một hạng mục gây họa.

Những người này vừa đi khỏi, trường học nhất thời trở nên yên tĩnh, trống vắng. Mỗi ngày chỉ có Từ Đắc Long từ sáng sớm đã đưa bọn nhỏ ra thao trường, thời gian còn lại thì tùy ý Nhan Cảnh Sinh an bài cho bọn nó học văn hóa.

Cho nên vì sao có nhiều lỗ hổng như vậy, hoàn toàn không có kết quả, tôi đoán việc này có liên quan đến việc hắn mất đi mục tiêu chiến lược. Việc này nói rõ tôi đưa các hảo hán ra nước ngoài quả thật là một quyết định sáng suốt, hơn nữa, tôi đoán thuốc trong tay hắn cũng không còn*.

(*: Đoạn này Tiểu Cường muốn nói đến việc Hà Thiên Đậu cũng ko còn thuốc hấp dẫn thảo trong tay để hồi phục trí nhớ người khác đến gây sự.)

Cho nên trong khoảng thời gian này tôi sống rất yên ổn, cơ hồ khôi phục tới trạng thái vô công rồi nghề như trước kia, mỗi ngày ngồi ngẩn ngưới dưới tầng 1 hiệu cầm đồ, chơi phá mìn (win XP có đấy), tiếp theo thì xem Nhị Ngốc Kinh Khờ cùng Triệu Bạch Kiểm cầm chổi đánh loạn một hồi, Lưu Bang cùng Hắc quả phụ song túc song phi, ngẫu nhiên đưa ra chủ ý giúp Phượng Phượng, mơ hồ dưới sự trợ giúp mưu lược vĩ đại của Hán Cao Tổ, Phượng Phượng đã chiếm đoạt 7 thành thị trường sách lậu cùng quần áo, theo ý Phượng Phượng, tiểu phú tắc an, nhưng Lưu Bang lời lẽ đanh thép nói cho nàng biết, chỉ có bản thân mình chính thức lớn mạnh mới là vương đạo, cho nên hai người bắt đầu giao thiệp với bản chính, từ nước ngoài mua về một máy may mật độ cao, mời đến rất nhiều thợ lành nghề, chất lượng quần áo làm ra giống y như đúc so với bản chính --- kỳ thật vẫn là hàng lậu.



Gần đây tinh thần Hạng Vũ sa sút điên cuồng, mặc dù thường xuyên lái chiếc Kim Bôi (xe bánh mì) rách nát của tôi ra ngoài hóng gió, anh ấy dường như đã buông tha kế hoạch phục hồi trí nhớ cho Ngu Cơ, trên đường trở về hôm đó, anh ấy chỉ nói với tôi đúng một câu: "Đây là ý trời."

Còn về Tần Thủy Hoàng, hiện tại quá trình anh ta chơi trò chơi quả thực có thể quay lại thành video post lên trên mạng rồi, mượn trò Super Mario để nói, từ cửa thứ nhất tới cửa cuối cùng, anh ấy có thể không ăn vàng không ăn nấm chỉ chạy một mạch tới lúc qua cửa, nhưng lại là theo một khuôn mẫu chuẩn xác, chỗ này sẽ có rùa bay, khỉ ném búa hay cái gì đó hoàn toàn nắm rõ. Có đôi khi chơi Contra, tôi ngồi xem sẽ thấy lúc nào nên nổ súng thì hắn nổ súng, rồi, nhìn lại Chính béo, anh béo lại từ từ nhắm hai mắt lại chơi. Một người chơi trò chơi đến mức quen thuộc đến loại này thì đương nhiên là chẳng còn gì thú vị nữa, cho nên Chính béo bắt đầu trở nên vô cùng buồn chán, thường xuyên vung vẩy cánh tay xuống dưới nhà đi bộ, tôi nghĩ sắp tới nên tìm cho hắn cái gì để làm, nếu không người như thế mà nhàn rỗi thì thực sự dễ dàng xảy ra chuyện, anh ấy mà lại nhớ tới chuyện để cho tất cả những người không nói tiếng Hán "Thộng nhật hệt lại", nói dễ nghe thì là cực đoan với dân tộc chủ nghĩa, kỳ thật anh béo đúng là một người cuồng chiến tranh, hơn nữa lý do phát động chiến tranh của Chính béo so với Hít le còn phát xít hơn, tôi đoán chừng anh ấy xuống dưới nhà đi bộ chính là đang tìm binh hùng tướng mạnh.

Hôm nay tôi đang ngồi dưới nhà, nhận được điện thoại của Lý Sư Sư. Nói cô bé cùng Kim Thiếu Viên đã tới chỗ chuẩn bị quay ngoại cảnh trước tổ quay phim một bước.

Việc này thật kỳ quái, đã chuẩn bị quay ngoại cảnh, lại còn đi trước tổ quay phim một bước? Nghe xong thì đúng là quỷ kế của tên tiểu tử Kim Thiếu Viêm.

Lúc này Bánh Bao từ trên tầng đi xuống chuẩn bị đi làm, nghe nói là điện thoại của Lý Sư Sư, liền ngồi trên đùi tôi nghe ké, tôi hỏi Lý Sư Sư: "Kim Thiếu Viêm có ở bên cạnh em không?"

"Không có ở đây, anh ấy đang đi lấy chìa khóa phòng. Sao vậy anh?"

"Hai người bọn em thuê mấy gian phòng?"

Lý Sư Sư: "Hai gian...."

Tôi dặn dò nói: "Nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải thuê hai phòng, ngoài ra, có là phòng tổng thống cũng không được!"

Bánh Bao véo tai tôi một cái: "Anh quản nhiều như vậy làm gì, có tâm thì dẫu có thuê 20 phòng cũng vẫn ngủ cùng nhau." Kỳ thật có ngủ cùng hay không thì đối với người trưởng thành không phải là vấn đề mấu chốt, tôi chỉ sợ cô bé cùng Kim Thiếu Viêm làm loạn đến mức thật sự không thể thu thập được.

Lý Sư Sư hiển nhiên là nghe được lời của Bánh Bao, bất đắc dĩ nói: "Anh chị, nhớ em đó nha...." Tắt điện thoại luôn.

Tôi buông điện thoại. Cười nói: "Em họ của anh vẫn còn biết thẹn thùng."

Bánh Bao bỗng nhiên nói: "Ông xã, sao anh lại đẩy em?"

Tôi dang hai tay ra: "Đâu có đâu."

Bánh Bao khom người trong lòng tôi, nhìn kỹ, mặt đỏ bừng lên, mạnh mẽ nhảy xuống đất.



Tôi vẫn giang hai tay như trước. Vẻ ngây thơ vô tội nói: "Không phải là anh đẩy mà?"

Bánh Bao liếc mắt nhìn tôi, mập mờ nói: "Đúng là anh đẩy!"

Tôi nhìn xuống theo ánh mắt của Bánh Bao, nguyên lại là chỗ nàng vừa ngồi nổi lên một cái lều vải nhỏ....

Hóa ra là tại cái chân thứ 3 của nam nhân không an phận, tôi nhìn chỗ đấy, cười hăng hắc xấu xa: "Hóa ra không phải là đẩy, là đá mà." Tôi nháy mắt ra hiệu hỏi Bánh Bao: "Sao em lại không ngồi?"

Bánh Bao nhìn xung quanh thấy không có ai, dùng cái khẩu khí khiêu khích, rất khó miêu tả bằng lời nói: "Ngồi hỏng thì lão nương lại phải sống thủ tiết."

Tôi kéo nhẹ một cái ôm Bánh Báo vào trong lòng, tay trái để trên mông nàng vuốt ve. Cười dâm đãng mấy tiếng nói: "Đâu phải là chưa từng ngồi qua...." Cái mông của Bánh Bao thật sự hoàn mỹ, hoàn mỹ đền mức bàn tay của tôi không cần phải tận lực mở rộng, cũng không cần phải tận lực co lại, lấy loại hình thái tự nhiên thoải mái nhất đặt vào là vừa vặn dính chặt, tôi cắn lỗ tai Bánh Bao nói: "Em họ cũng không có tâm như vậy. Có phải em có tâm như vậy không, đúng lúc cô ấy không có ở nhà, hôm nay hai ta có thể viên phòng (viên mãn phòng the) rồi, buổi tối anh sẽ cởi quần áo cho em ngồi (Để cho vận động hài hòa, chỗ này cắt bớt 37 chữ - lời tác giả)...."

Bánh Bao nghe thấy mặt đỏ hồng lên, quay nhìn đồng hồ, muốn đẩy tôi ra, tôi không cho, Bánh Bao nói giống như là cầu khẩn: "Đến muộn.." tôi cứ mặc kệ, tiếp tục giở trò. Đột nhiên, Bánh Bao bắt đầu dùng sức lấy tay đẩy tôi ra, tôi nhìn lại, nguyên lai là Nhị Ngốc đang cùng một người từ bên ngoài tiến vào, tay tôi thả Bánh Bao ra, tôi hiểu rõ Bánh Bao, thời điểm chỉ có hai người thì thế nào cũng được, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn là một nữ nhân truyền thống, trong lúc có mặt người ngoài, uống say thì nhiều nhất cũng chỉ có thể hôn môi.

Bánh Bao làm bộ đứng bên cạnh tôi xem máy tính, sau đó khom người cúi xuống nhẹ giọng nói cạnh lỗ tai tôi: "Buổi tối, em....(Để cho vận động hài hòa, chỗ này che bớt 6 chữ - lời tác giả)" rồi đứng thằng dậy, nói với Kinh Kha: "Anh Kha đâu rồi, buổi tối muốn ăn gì?"

Diễn quá tuyệt! Tuyệt đối là diễn quá tuyệt! Đừng nói là Nhị Ngốc, cho dù Gia Cát Lượng ở đây, ai có thể nghĩ được Bánh Bao vừa rồi nói với tôi là.... (che bớt - lời tác giả) đây?

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể nổi bật của Bánh Bao đi khỏi hiệu cầm đồ, không hiều vì sao nhảy lên một cỗ tình cảm mãnh liệt, chính xác, thời gian vừa qua bọn tôi đã rất lâu rồi không ****, từ lúc tôi đảm nhận cái chức thần tiên dự bị vứt đi này, liền thường xuyên không ở cùng Bánh Bao trong trạng thái riêng biệt, khó trách những triết học gia nói: Trong lúc Ngọc Đế đóng lại cánh cửa trước mặt anh, kỳ thật đang mở ra ở một góc nào đó cho anh một cái cửa sổ. Có thể cái cửa này đối với tôi mà nói thì không dễ đi, tôi đâu có cửa sổ mà đi?

Không được, phải nhanh chóng kết hôn, lúc nào kết hôn tôi lập tức từ bỏ cái công việc này, đối với tôi như vậy đối với lão Hách cũng đương nhiên, còn có đối với Bánh Bao, tất cả đều có lợi. Mọi người thường nói cái nghề nghiệp làm hiệu cầm đồ này thì ba năm thất thu một vụ ăn ba năm, nhưng đối với tôi thì đó là một phương pháp không thực tế, căn bản không có cơ hội để phất lên, chưa kể công việc của Bánh Bao, cũng bỏ luôn, mức lương ở trường học của chúng tôi mà theo như chi phí trong một thành thị lớn, kể cả chỉ làm dọn WC, chỉ cần được biên chế, thì so với điều kiện nơi này của chúng tôi còn lớn hơn nhiều.

Tôi ngồi tại chỗ không nôn nóng không được, ở trên mạng search một vài (tư thế) "Tả thực" xem, có Bách Chi, có A Kiều, có Magic. (Được rồi, còn rất nhiều - lời tác giả)..... Sau đó đương nhiên là càng xem càng phát hỏa, tôi đơn giản đấm 2 cánh tay lên bàn, cúi xuống rồi khởi thân, ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng: "Ngao....ô...."

Đúng lúc này Sáu Lưu đẩy cửa đi vào, phía sau anh ta còn có một người tay cầm chuôi kiếm nói: "Dân tộc các chú cũng lấy Lang làm Đồ Đằng à?"

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook